Chương 61: Tại Thọ Khang Cung chơi bài Mạt chược
Tối hôm đó, khi Ấn Năng trở về Dục Khánh cung, liền nói rõ với Bố Nhĩ Hòa về việc hôm sau xin nghỉ cho Long Phượng thai. Dù sao thì cũng sẽ đi Thưởng Xuân Viên, thái tử nhân tiện cũng cho thầy giáo nghỉ một ngày. Đợi đoàn đại quân xuất phát thì cùng đi theo phía sau cũng được.
Long Phượng thai đã bắt đầu học tập, nên thái tử không định gián đoạn chuyện này. Nhưng tuổi chúng còn quá nhỏ, phải kết hợp nghỉ ngơi với lao động mới phải đạo. Vì thế khi đến lúc thích hợp nghỉ ngơi, thái tử vẫn sẽ cho các tiểu cô nương nghỉ, như hai ngày gần đây, cả cung điện đầy không khí háo hức đi chơi, các hoàng tử thư phòng còn chẳng có tâm trạng học tập nghiêm túc, huống gì các bé chưa đến ba tuổi.
Bố Nhĩ Hòa cũng không can ngăn, là cha thương con, làm mẹ chỉ đồng tình. Bèn gọi hầu nhân đến thông báo cho các tiểu chủ tử ở điện bên, tiện thể nhắc đến việc ngày mai đi Thọ Khang cung chúc thọ thái hậu.
Trước đây, Long Phượng thai lấy lý do đã nhập học nên luôn cùng Ấn Năng đi chúc thọ thái hậu. Hôm sau đúng lúc Ấn Năng nghỉ dưỡng, Long Phượng thai cũng nghỉ, cả nhà liền đi Thọ Khang cung thật đầy đủ.
Ngày hôm sau, khi cả nhà đến nơi, bên trong Thọ Khang cung chỉ có thái hậu, lại đến người thường ngày siêng năng nhất là Ỷ Phi cũng chưa đến. Bố Nhĩ Hòa hơi thắc mắc nhưng rồi thôi. Vợ chồng họ dẫn Long Phượng thai lên trước chúc thọ: “Kính chúc Hoàng Mã mẫu thượng thọ, Hoàng A Mã bình an, phúc thọ.” “Kính chúc Ô Cư Mã mẫu hằng ngày vui vẻ, luôn cười tươi.”
Thái hậu thấy Long Phượng thai – những đứa cháu ngoại mình yêu thích nhất xuất hiện, liền cảm thấy trước đây người nàng yêu nhất là cháu dâu chẳng còn hấp dẫn nữa, chẳng thèm nhìn Bố Nhĩ Hòa một cái, trực tiếp ôm trọn Long Phượng thai vào lòng.
Long Phượng thai cũng rất biết điều, mỗi đứa hôn thơm thái hậu một cái, rồi liên tục khen ngợi hết lời. Một đứa khen Ô Cư Mã mẫu hôm nay sắc mặt tốt, một đứa khen nàng trẻ trung tràn đầy sức sống, tất cả đều không lặp lại lời nào, đều là lời khen thái hậu.
Người ngoài nghe thấy thế nào không rõ, Bố Nhĩ Hòa đứng bên cạnh thì chỉ muốn tìm chỗ trốn. Thật quá biết nịnh nọt! Có những lời còn khiến nàng đỏ mặt đến mức như muốn đục vỡ gạch nền Thọ Khang cung!
Ấn Năng cười nhìn thái tử phi nhà mình có vẻ không muốn thừa nhận mấy đứa trẻ kia là con mình, thì nhỏ giọng nói bên tai Bố Nhĩ Hòa: “Đáng ghét vậy sao? Ta mỗi lần tới chúc thọ các ngươi đều diễn trò này.”
Câu nói ấy khiến đồng tử Bố Nhĩ Hòa co lại rồi dùng ánh mắt đồng tình nhìn thái tử gia, dường như nói: Phu quân, ngươi vất vả rồi.
Chẳng bao lâu, vài mỹ nhân như nắm đấm đã đến Thọ Khang cung. Huệ phi dắt Đại A Ca và Đại Phúc Tần cùng ba tiểu cách cách; Vinh phi dẫn Tam A Ca, Tam Phúc Tần và nhà cô lớn; Đổng phi bế Tứ A Ca cùng bụng bầu bầu Tứ Phúc Tần; Ỷ phi dẫn Ngũ A Ca và Ngũ Phúc Tần cũng đến.
Sau một hồi lễ nghi, vì có nhiều nữ nhân, mấy đại ca tự giác ra ngoài tìm nơi tụ tập, còn các phi tần thì phải ở lại hầu chuyện thái hậu.
Ỷ phi mở lời trước: “Thần thiếp muốn ở đây chúc mừng Thái hậu hoàng thượng, hôm nay đúng là song hỷ lâm môn.”
Thái hậu vốn thích nghe tin vui, nói thế thì liền thúc dục Ỷ phi nói rõ. Ỷ phi không vòng vo, trực tiếp nói: “Tâu Thái hậu, tin vui thứ nhất là cô gái Khắc Tịnh gửi thư về bảo đã mang thai đầy ba tháng, thai yên thì phát tín chúc mừng về kinh đô, tính toán giờ chắc đã được ba tháng rưỡi.”
“Phát! Phát!” Thái hậu vui mừng vỗ tay không ngừng, nói hay lắm.
Thái hậu khen: “Khắc Tịnh đó là cô gái có chí tiến thủ, có vẻ cuộc sống bên đó tốt đấy, giờ có con rồi, ta yên tâm một nửa rồi.”
Ỷ phi đỡ lời: “Không sai, phải nói ơn Thái hậu mấy năm dạy bảo. Nếu không có sự giáo dưỡng của Hoàng thượng, ả cũng không thể nhanh chóng đứng vững ở Hắc Khắc.”
Mấy phi tần khác trông thấy thì cũng bắt chước khen ngợi thái hậu, người khen ngợi bà nhân từ, người khen bà gần gũi, thậm chí không có lời nào chê bai, làm bà vui đến cười hở cả răng mà không thấy răng.
Thái hậu vui vẻ một lúc rồi hỏi tiếp Ỷ phi: “Vừa rồi cô nói một chuyện, còn một việc nữa là gì?”
Ỷ phi ung dung dắt Ngũ Phúc Tần ra, cười nói: “Chuyện thứ hai là, sáng nay vợ lão ngũ đến Dực Cung thì thấy mệt, gọi thái y khám thì phát hiện đã mang thai được hai tháng. Bẩm Thái hậu, vậy có phải là vui mừng thêm một chuyện?”
Thái hậu mặt cười nở đến nếp nhăn đều giãn ra: “Phải, phải, đó cũng là đại sự, vợ lão ngũ vất vả rồi, mau mau, Na Nhân, ban ghế ngồi đi, đừng đứng nữa. Lão đại phu nhân, lão tam phu nhân, lão tứ phu nhân cũng ngồi xuống.”
Thái hậu lại một lần khiến người ta kinh ngạc, bình thường chỉ cho thái tử phi ngồi đã là đặc quyền rồi, phu nhân các hoàng tử không được so bì. Hôm nay phu nhân các hoàng tử đều có mặt, Tứ phu nhân còn đang mang bụng bầu ba tháng, bọn họ đứng lâu vậy mà khi Ỷ phi nói vợ Ngũ Phúc Tần mang thai thì thái hậu không chút do dự đích thân ban ghế ngồi.
Thật là, chỉ có thái hậu mới làm được như vậy. Nếu là Hoàng hậu Trung cung có địa vị thấp hơn, ngày mai liền có bài tấu chém đứt.
Dù sao mọi người cũng rõ tính cách thái hậu, đôi khi bà xử sự không chu toàn, chỉ làm theo ý mình thích nhưng không riêng gì chuyện này, nhìn chung bà là vị lão thái thái dễ gần, mấy bà cháu dâu tới chúc thọ cũng đều là điều bà yêu thích.
Thái hậu rồi hỏi han chăm sóc Ngũ Phúc Tần rất lâu, còn ban thưởng nhiều vật phẩm quý giá khiến nàng an tâm ngồi xuống.
Tiếp theo đến chuyện của thế hệ nhỏ hơn, trong lúc các bậc trưởng bối thăm hỏi nhau, Long Phượng thai trong đó, tĩnh y cùng các chị lớn nhà Trực Bối Lặc chơi đùa bên nhau, Hoằng Diệp và Đại A Ca nhà Thành Bối Lặc cũng vui vẻ trò chuyện.
Trước kia là các chị em dỗ dành em gái chơi những trò con gái yêu thích, còn Hoằng Diệp thì vừa chăm Hoằng Khánh vừa trả lời câu hỏi không ngớt của cậu bé. Ai mà biết được tại sao Hoằng Khánh lại mồm miệng lắm lời thế, đi còn chưa vững nhưng hỏi phát dò câu hỏi nối tiếp, khiến Hoằng Diệp nghi ngờ hồi mình nhỏ cũng phiền phức vậy.
Khi Hoằng Diệp định chịu không nổi định bỏ đi, thái hậu mới chú ý đến lũ cháu nhỏ.
Là thứ tự trưởng thượng, trước tiên hỏi ba tiểu cách cách của Đại Phúc Tần. Đại Phúc Tần từ khi được lập đã dạy dỗ ba tiểu cách cách rất tốt, Bố Nhĩ Hòa, người có con gái cũng nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, không nói đến Tam Phúc Tần chỉ có một tiểu ca ca bên cạnh, nàng đang bế bé út nhà Đại Phúc Tần vỗ về.
Trực Bối Lặc phủ tiểu cách cách lớn nhất sinh trước hết đã sáu tuổi, gần đây bắt đầu học thêu thùa và quản công việc nhà, về văn hóa thì vì Trực Bối Lặc không chú trọng, chỉ có Đại Phúc Tần bí mật dạy dỗ.
Cô bé dáng người thon thả, tính cách đoan trang, trên thắt lưng đeo một túi nhỏ. Có thể đoán là mới học thêu, nhưng đường kim mũi chỉ chặt chẽ, tấm lòng trời ban, tương lai chắc chắn sẽ thành danh.
Dù vậy làm công chúa hoàng gia chỉ cần biết chút ít đủ dùng, sau này về nhà chồng có thể thêu vài bộ đồ ngủ hay túi nhỏ cho Lỗ Phất, nhà có người làm thêu thật sự, không cần học sâu.
Tiểu cách cách lớn do ít đi ra ngoài cùng nên trước ánh mắt mọi người trong Thọ Khang cung hơi rụt rè, Đại Phúc Tần không la mắng mà dùng ánh mắt ấm áp khích lệ, khiến cô bé rất có dũng khí. Cô bé dũng cảm bước tới, đầu tiên chào hỏi mọi người, rồi lần lượt trả lời những việc làm mỗi ngày và chuyện đang học, câu từ rõ ràng, logic mạch lạc, ở tuổi này đã rất xuất sắc.
Tiểu cách cách thứ hai và thứ ba, năm tuổi và bốn tuổi, đúng độ tuổi thích chơi nghịch, bản tính con trai Hi Hải toát hết trong các bé, đến Thọ Khang cung cũng không ngại ngần, cảm thấy an toàn nên thoải mái hơn trước. lúc này tiểu cách cách thứ hai đang chơi dây hoa cùng Tĩnh Y.
Tiểu cách cách thứ ba cuối cùng được Tam Phúc Tần buông tha, cũng nhanh nhẹn chạy tham gia vào đội chơi. Đại Phúc Tần muốn nhắc nhở hai cô em kia trả lời thái hậu, bị thái hậu ngăn lại.
Thái hậu: “Đại gia đình, để chúng chơi, khó得 có bạn nhỏ, đừng chiếm hết thời gian của các cháu. Lại còn, trẻ con thích chơi đó là bản tính, ta nhỏ cũng thích cùng bạn chơi trên đồng cỏ.”
Còn Hoằng Khánh nhà Thành Bối Lặc, thái hậu nhìn thấy Hoằng Diệp bị “tra khảo” đến mức đầu nổi cục u, đứng không vững, miệng vẫn không ngừng nói, bà không có nhiều câu trả lời, hơn nữa Bà biết mấy câu tiếng Mãn giản đơn, nên nghe Hoằng Khánh nói mãi bà chẳng hiểu gì.
Thái hậu thương cho lão ông, để cho ba ca ca năng động đó do cha chúng lo liệu đi.
Hôm nay người đông, thái hậu tinh thần tốt, định tổ chức chơi mạt chược tại Thọ Khang cung. Tứ Phúc Tần và Ngũ Phúc Tần không được tham gia, chỉ ngồi trên ghế mềm bên cạnh nhấm nháp sữa mát của Thọ Khang cung cho qua thời gian.
Thái hậu yêu quý cháu dâu, hôm nay một bàn gồm thái hậu, Đại Phúc Tần, Bố Nhĩ Hòa và Tam Phúc Tần; Ỷ phi, Đổng phi và những người còn lại cũng một bàn riêng.
Còn bọn trẻ, con trai được giao cho cha chúng trông, bốn tiểu cách cách do Tứ Phúc Tần và Ngũ Phúc Tần cùng chăm sóc.
Dĩ nhiên cũng chỉ là nói cho vui, Thọ Khang cung có rất nhiều nội vụ, chỉ cần một câu lệnh là giải quyết, không hề khiến các chủ tử phải phiền lòng.
Tứ Phúc Tần và Ngũ Phúc Tần trao đổi ánh mắt cười, dẫn bốn tiểu cách cách vào điện phụ, hai người mang thai cùng độ nên có thể trò chuyện một số chuyện liên quan thai kỳ, các tiểu cô nương có thể chơi thoải mái hơn ở điện phụ.
Khang Hy duyệt xong tấu chương, đến Thọ Khang cung chúc thọ thái hậu, thấy hôm nay cung điện đặc biệt náo nhiệt, nhưng cổng chính lại không ai trông coi.
Ông gọi Lương Cửu Công hạ người gọi người nhưng dừng lại, lặng lẽ lẻn vào chính điện, xem nào? Cũng không ai cả.
Tiếng cười nói vang lên từ hoa điện, lúc này vẫn nghe tiếng cười trong trẻo của Ỷ phi, đến cả thường ngày dịu dàng thùy mị như Đổng phi cũng lỡm giỡm khí thế, còn nghe thấy Vinh phi và Huệ phi đứng gần xì xào mừng rỡ.
Khang Hy tò mò hơn, khi nào Đổng phi lại chơi với bọn họ được thế này? Ỷ phi bình thường không ưa chơi với Huệ phi, Vinh phi vậy mà?
Lại gần chút, nghe rõ hơn, giờ nghe thấy hoàng a mẫu vui vẻ đếm tiền, còn có tiếng vợ lão tam và thái tử phi nũng nịu.
Càng đến gần, à ra đang chơi mạt chược. Mạt chược đã phổ biến mấy năm trước trong kinh thành. Trước đây thái tử phi dâng lên, Khang Hy cũng học theo chơi vài ván, nhưng mạt chược này với ông quá dễ thắng, không có chút thử thách nào, chơi vài lần đã chán.
Với Khang Hy, cờ vây mới là trò chơi thư giãn tốt nhất, vừa giải trí vừa quan sát đối thủ, mà quan trọng là yên tĩnh, hai người là vừa đủ, đúng là món ông ưa thích.
Biết mọi người đang làm gì, Khang Hy không đẩy cửa vào, ra hiệu cho Na Nhân Mẫu phát hiện có mình, rồi quay về Càn Thanh cung cùng Lương Cửu Công.
Hoàng A Mẫu chơi rất vui, ông không muốn làm người phá hỏng không khí, thà về Càn Thanh cung duyệt tấu chương xong, ngày mai có thể vui vẻ đi ngắm tuyết tránh nóng.
Nói thật, thái tử có phải vì biết hôm nay phải xử lý nhiều tấu chương nên tránh mặt sớm không? Đứa con ranh này! Một chút cũng không thương cha.
Đề xuất Cổ Đại: Vốn chỉ định thi đỗ làm quan, nào ngờ lại bị ép mưu phản đoạt ngôi