Ánh mắt Thẩm Tư Nam khi nhìn thấy bức ảnh lập tức trở nên hoảng loạn, gương mặt biến sắc, anh ta nắm chặt tay tôi.
“Không phải vậy đâu, em nghe anh nói đã.”
“Anh và Chu Thanh Thanh chỉ là chụp ảnh chơi thôi, anh chỉ coi cô ấy như em gái.”
Tôi thật sự không thể tin nổi, bằng chứng đã bày ra trước mắt mà anh ta vẫn trơ trẽn chối bỏ, còn gọi Chu Thanh Thanh là em gái. Anh ta đúng là một kẻ khốn nạn đến tận cùng, chối bay chối biến.
Tôi bật cười khẩy, tay lướt nhanh trên màn hình, tìm lại câu trả lời kia.
“Câu trả lời trên Zhihu là anh đăng phải không?”
Mặt anh ta tái mét.
Nhưng lạ thay, anh ta không hề phản bác hay giải thích. Sau vài giây im lặng, cuối cùng anh ta cũng lên tiếng.
“Anh sẽ cắt đứt hoàn toàn với Chu Thanh Thanh.”
Tôi giật mạnh tay ra.
“Chúng ta ly hôn đi.”
Tôi lấy ra tờ đơn ly hôn mà luật sư đã soạn gấp trong hôm nay, đặt trước mặt anh ta. Một khi cuộc hôn nhân này đã rạn nứt, thì chấm dứt nó chính là lối thoát duy nhất.
Mặt anh ta lập tức sa sầm, giọng điệu đầy vẻ không hiểu.
“Em làm cái gì vậy? Chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này mà em đòi ly hôn sao?”
11.
Thẩm Tư Nam không đồng ý ly hôn, anh ta tức giận xé nát tờ đơn ly hôn ngay tại chỗ.
Trong mắt anh ta, mọi chuyện đều do tôi mà ra. Anh ta cho rằng mình chỉ đang tìm kiếm cái gọi là "công bằng" nên mới ngoại tình, lên giường với người khác. Vì thế, tôi không có quyền làm lớn chuyện.
Anh ta cố gắng dùng lý do này để thao túng tâm lý tôi, khiến tôi ngoan ngoãn không phản kháng.
Anh ta còn hứa sẽ cắt đứt liên lạc với Chu Thanh Thanh.
Tôi không khỏi thấy nực cười đến tột cùng. "Công bằng" trong mắt anh ta được định nghĩa như vậy sao? Chắc chỉ có mình anh ta mới có thể biến chuyện ngoại tình, phản bội trong hôn nhân thành một điều gì đó "thanh cao" đến thế.
12.
Còn bố mẹ tôi, sau khi biết chuyện tôi muốn ly hôn, cũng kiên quyết phản đối.
“Con ơi, anh ta chẳng qua chỉ lỡ phạm phải sai lầm mà đàn ông nào cũng có thể mắc phải thôi. Hơn nữa, anh ta đã hứa sẽ cắt đứt với người phụ nữ bên ngoài rồi, con việc gì phải làm lớn chuyện cho xấu mặt? Cứ nhắm mắt cho qua là mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.”
“Huống hồ con bây giờ còn đang mang thai, đến lúc đứa bé chào đời, con định để nó lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn sao?”
Trong mắt bố mẹ, việc tôi ly hôn chẳng khác nào làm mất hết thể diện của họ, khiến họ không còn mặt mũi nào ngẩng đầu lên trước mọi người. Thế nên, bất kể tôi có hạnh phúc hay không, vì danh dự của gia đình, họ sẽ không bao giờ chấp thuận.
Thẩm Tư Nam đã nắm rõ suy nghĩ của bố mẹ tôi, nên anh ta mới có thể ngang nhiên như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn là đứa con gái ngoan trong mắt bố mẹ, chưa bao giờ dám cãi lời. Nhưng duy nhất trong chuyện này, tôi sẽ không thỏa hiệp nữa.
Giống như khung ảnh cưới đã vỡ tan, dù có cố gắng hàn gắn đến đâu, vết nứt vẫn sẽ hằn sâu mãi mãi.
Dù sao thì cuộc đời là của mình, "người uống nước, nóng lạnh tự biết", đâu phải sống để làm hài lòng thiên hạ.
13.
Thẩm Tư Nam bắt đầu đóng vai một người chồng mẫu mực, ngày ngày quấn quýt bên tôi. Tối đến, anh ta từ chối mọi cuộc xã giao, tan làm là vội vã về nhà, tự tay chuẩn bị bữa tối, cố gắng dùng những hành động "rẻ tiền" ấy để bù đắp, mong tôi hồi tâm chuyển ý.
Nhưng anh ta đâu hay, tình cảm giữa hai người một khi đã xuất hiện vết rạn nứt, thì mãi mãi không thể hàn gắn được nữa, huống chi đây lại là một vấn đề mang tính nguyên tắc.
Thế nhưng, có người lại không thể kiềm chế được mà tìm đến tận nhà.
“Cô, tôi và anh Tư Nam lớn lên cùng nhau, là thanh mai trúc mã. Cô, cái kẻ thứ ba trơ trẽn kia, dựa vào đâu mà vừa xuất hiện đã cướp đi ánh mắt của anh ấy?”
“Cô biết anh ấy nói gì với tôi không? Anh ấy nói mỗi khi ở bên cô đều cảm thấy ghê tởm.”
“Cô đã ở bên người đàn ông khác rồi còn bắt anh Tư Nam làm kẻ đổ vỏ, chiếm giữ anh ấy mấy năm nay mà vẫn không chịu buông tay, cô thật quá trơ trẽn! Bây giờ trong bụng tôi có lẽ đã có con của anh ấy rồi, tôi khuyên cô nếu biết điều thì tự động rời đi.”
Cô ta hoàn toàn trong tư thế của kẻ chiến thắng, đầy kiêu ngạo.
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.
“Bây giờ tiểu tam đều ngang ngược đến vậy sao? Đường đường là thiên kim tiểu thư nhà họ Chu mà lại tự hạ thấp mình đến thế.”
“Nếu cô có bản lĩnh đến thế, thì hãy khuyên anh ta ly hôn với tôi đi, việc gì phải chạy đến trước mặt tôi mà khoe mẽ?”
“Hay là, anh ta không chịu cưới cô?”
Cô ta như bị chạm đúng tim đen, tức giận đến mức muốn động thủ.
Thế nhưng, ánh mắt cô ta chợt thay đổi khi liếc thấy bóng người ngoài cửa, rồi tự tát vào mặt mình một cái.
Sau đó, cô ta ôm mặt, mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn như suối, nức nở kể lể.
“Chị ơi, em chỉ đến tìm anh Tư Nam giúp đỡ thôi, chị dù có ghét em cũng không thể ra tay đánh em chứ.”
“Hai người đang làm gì vậy?”
Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Tư Nam vang lên từ phía sau.
“Anh Tư Nam, em không biết tại sao chị ấy lại có ác ý lớn với em như vậy…”
Vừa nói, cô ta vừa nhân cơ hội ngả vào lòng anh ta.
Tôi thản nhiên tựa vào ghế sofa, bình tĩnh nhìn họ diễn trò.
“Em không giải thích gì sao?”
Thẩm Tư Nam nhìn tôi.
Tôi nhếch môi cười lạnh, khi họ còn chưa kịp phản ứng, tôi đã giáng một cái tát thật mạnh vào mặt Chu Thanh Thanh.
Bốp! Tiếng tát vang dội, chói tai.
“Nếu cô đã nói tôi đánh cô, vậy thì tôi không thể chịu oan cái tội này được.”
Trên mặt Chu Thanh Thanh lập tức in hằn mấy vết ngón tay.