Ô Lân Hiên vốn từ xưa chẳng ưa kẻ thiếu thận trọng lẫn thiếu nghiêm túc, huống hồ là chính bản thân y như vậy.
Thế nhưng khi đối mặt với vị vương phi này, chẳng biết sao y lại cứ bị nàng lôi kéo vào những chuyện phiền phức cùng đám kẻ lắm điều, thỏa sức bung ra cái bản tính hoạt bát đáng có của tuổi trẻ.
Song mỗi lần ồn ào xong xuôi, y lại trở nên e dè, lo sợ. Lo sợ bản thân nếu để những lần “quên mình” ngày càng nhiều, đến lúc không nên quên, sẽ mang họa lớn.
Nên cứ mỗi lần nổi hứng làm trò là y, lúc ngưng rồi thành ra mặt nặng mày đăm cũng vẫn là y.
Bỗng nhiên một hôm, Tần Ya thấy cảnh đó, nàng bị xua ra ngoài, còn Ô Lân Hiên cũng bừng tỉnh ra mình không nên như thế.
Lục Mạnh cuối cùng cũng được thả rỗi, liền uống một bát lớn thuốc bổ, phòng sợ phong hàn.
Nếu không phải vì bất đắc dĩ, nàng tuyệt nhiên không chịu chung giường với Ô Đại Cẩu đêm nay.
May mắn thay lúc này, Ô Đại Cẩu lại bắt đầu tỏ ra lúng túng, không chủ động gần gũi, Lục Mạnh chẳng biết y đang bộc phát thứ tà khí gì mà chẳng bận tâm.
Lưng nàng chỉ bị cắn nhẹ, cảm giác tê tê khắp nơi thoải mái.
Lục Mạnh vốn thích rộn ràng cười nói, trước kia những người yêu nàng cũng đều là những chàng trai trẻ trung năng động, cùng nhau cùng đánh bóng, leo núi, ca hát, vui vẻ ngập tràn.
Chẳng giống Ô Đại Cẩu, lại trì trệ, chín chắn sớm, người thì cứ ngượng ngùng rối rắm y như một chiếc bánh xoắn.
Bởi trời nhiều mây, tối đen tới sớm hơn.
Lục Mạnh rề rà rửa ráy xong trở về, lên giường thì Ô Đại Cẩu đã nằm, quay lưng lại với nàng, cong lưng như đang từ chối giao tiếp.
Trong phòng đèn leo lét, soi lên tấm lưng rộng mà gầy guộc của chàng thiếu niên, người đầy vẻ kêu gọi “Mau đến dỗ dành ta đi”.
Cảnh này đúng là lòng nàng, nàng còn hăng hái nhờ Tần Ya lấy thêm một chiếc chăn, gấp thành dải dài, đặt giữa hai người, ngăn thành một “sông nước” rõ ràng.
Dỗ dành sao có thể dỗ nhỉ? Cô đối xử với hai đứa em cùng cha khác mẹ từ bé đến lớn vốn theo tiêu chí “thanh lý nhằm ps”, có sao đánh đấy.
Chúng giờ chẳng biết gì, lớn hơn chút cũng phải hiểu chuyện.
Còn hiểu sao chăng, Lục Mạnh kệ, dù sao các em cũng sẽ thấm thía “Chị nhìn mặt thì hiền lành mà giận dữ đấy, thường hay đánh người, giành ăn với trẻ con, trước mặt cha mẹ giả vờ thế này, tổng kết lại cứ tránh xa nàng ra” là điều răn sắt đá nhất.
Lục Mạnh đặt chăn ổn thỏa, quay lưng nằm xuống bên Ô Đại Cẩu, an tâm nhắm mắt.
Nam chính thời cổ đại trọng lễ nghĩa, giận dỗi chẳng ai dỗ chắc chắn chẳng qua giới hạn.
Nàng uống bát thuốc kia có hay không chứa vị thuốc an thần chẳng rõ, nhưng đêm nay nàng ngủ rất sớm.
Ngày xưa chẳng có việc vui gì, cái đó làm nàng buồn bực nhất. Đọc truyện xưa, gặp mấy chữ tam thập lục kế hoa mĩ, nàng cũng phải đoán mò, thật vất vả.
Dù ngủ sớm không bị thâm quầng mắt, cũng tránh được cái chết đột ngột, nhưng dễ thức sớm, nửa đêm chợp mắt cũng nhẹ.
Nên khi cảm nhận có người tháo xiêm áo nàng, nàng bật dậy mở mắt, bắt tại trận Ô Đại Cẩu “thủ phạm”.
Nàng còn mơ hồ nặng nề, kèm theo nỗi hoài nghi mãnh liệt, chậm rãi mở miệng :
“Này ngươi làm gì thế? Đêm hôm khuya khoắt xông vào à? Ta đã dặn rồi khi bị bệnh không thể hành sự, ngươi phải kiềm chế…”
Ô Lân Hiên nửa chống tay, thân hình đè lên “sông nước” kia, trong ánh nến mờ ảo, nhìn nàng dò xét.
Trong đầu chẳng rõ nghĩ gì.
Lục Mạnh dụi mắt, chạm phải ánh mắt y, tay y vẫn lơ lửng trên dây thắt lưng của nàng.
“Vương gia, tuổi trẻ trưởng thành rất quan trọng, nếu thiếu ngủ dễ hói, hơn nữa ngươi lại đang bị bệnh…”
“Ta có đâu sắc tình như nàng, ta chỉ muốn xem lưng nàng thôi.”
Lục Mạnh im lặng một hồi, bỗng khẽ cười khẩy:
“Ngươi đừng dối ta, đêm khuya rồi xem lưng cái gì? Xem xong có phải lại nói ta chỉ đụng đụng không vô?”
Ô Lân Hiên câm nín, quyết định chẳng câu nệ lời, hành động luôn.
Y mở dây thắt lưng, kéo cổ áo nàng rớt xuống dưới vai, rồi đẩy nàng lật người lại, lại nghiêng đầu xem lưng nàng kỹ càng.
Mấy vết y cắn chẳng hề nặng, trên lưng nàng chỉ lác đác những vệt đỏ, có chỗ thậm chí chỉ đỏ lên mấy chấm nhỏ do răng cắn, trời sáng sẽ hết.
Ô Lân Hiên đưa tay sờ, đã không còn sốt, lòng bàn tay trở lại ấm áp bình thường.
Y phủi lại y phục cho nàng, song người không rút về phía mình, mà lại hỏi :
“Còn đau chăng?”
Lục Mạnh ngoảnh đầu liếc y, không nhìn rõ sắc mặt, còn mệt mỏi, lười dụi mắt.
Nàng lắc đầu:
“Ta không đau, có gì đâu, chỉ là vương gia tức giận, ta chẳng tức. Vương gia khí lực quá mạnh, ta không bằng, đêm khuya cái gì… đi ngủ đi.”
“Ngươi không tức sao lại đặt chiếc chăn ra giữa chúng ta?” Ô Lân Hiên xoay mặt phía nàng, nhìn thẳng nói: “Suốt đêm không chịu đối mặt với ta.”
Lục Mạnh thầm nghĩ : ngươi giờ chính là nguồn truyền bệnh, ở chung một nhà đã coi là vợ chồng tình sâu rồi.
Nàng ngại ngùng không nghĩ lời lan man, nói thẳng:
“Ta đã nói ta sợ truyền bệnh, chớ thở vào mặt ta, ta không muốn bị sốt cao…”
“Ta khỏi rồi.” Ô Lân Hiên nói: “Sốt cao đối với ta có gì to tát? Ta uống thuốc nửa tiếng là hạ nhiệt ngay.”
“Ngươi không nói nếu ta chết ngươi cũng cam lòng không sống sao, giờ lại chán ta?”
Lục Mạnh cạn lời không biết nói sao.
Ô Lân Hiên giọng điệu thật làm nàng choáng váng.
Cứ như là một gã nam nhân đang cãi nhau đến nửa chừng rồi ngủ quên, rồi giữa đêm bị người yêu gọi lên tiếp tục gây chuyện.
Trước đây những người yêu nàng, nàng chưa từng cãi vã, không hợp thì chia tay, thế giới có bao nhiêu con trai, không hợp còn ép làm gì?
Nhưng Ô Đại Cẩu lại không thể buông tay lặng lẽ.
Lục Mạnh cũng không tranh cãi, họ vốn là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, nàng hiểu rõ.
Nhưng giờ Ô Lân Hiên cứ như gã kẻ khốn bị oan.
Nàng buộc phải dùng kiểu trả lời “bạn trai” hiện đại, đáp lại: “Giữa đêm khuya ngươi đùa giỡn gì chứ?”
“Ta đùa gì? Chính nàng là người đặt chiếc chăn ra giữa chúng ta, nàng muốn thế thì dọn qua chỗ nữ nhân kia mà nằm, đây là lều của ta.”
Lục Mạnh: “Ngươi sao lại vô lý thế?”
“Ta vô lý sao? Không phải vì nàng…”
“Được, được, ta sai rồi, được chưa?”
Lục Mạnh làm bộ xin lỗi mà thương lượng:
“Ta sai rồi, chỗ nào cũng sai thật sự, đi ngủ đi, vương gia.”
“Ngủ gì chứ? Nói rõ ràng lí do, sao nàng phải đặt chiếc chăn ra giữa chúng ta, định ly hôn với ta à?”
“Ngươi đừng có mơ,” Ô Lân Hiên lạnh mặt hơi nheo mắt, “Ta nghe thấy nàng nói chuyện với Tần Ya rồi.”
Lục Mạnh lặng người.
“Thế nàng tính thế nào? Ta nói muốn ly hôn cũng vì nàng đi mấy ngày không về, ta tưởng nàng chán ta rồi.” Nàng nhìn Ô Đại Cẩu, hơi bị “điên tiết” vì y làm khó.
Biết vậy đã đi dỗ y trước khi ngủ thì dễ rồi, sao khó vậy?
Ô Lân Hiên nét mặt u ám, mặt mày cứng đờ, không thể xùy xị phân định những chuyện nhỏ nhặt, nhưng y cũng không cam tâm cứ vậy mà ngượng ngùng, chỉ mong được dỗ dành.
Cả đời y chưa có ai nói chuyện bên cạnh phải thận trọng, chưa có ai dám bỏ mặc y rồi đi ngủ, chưa có người nào bày ra thái độ xem thường công khai với y như thế.
Ô Lân Hiên thấy vị vương phi này thật là không thể hiểu nổi.
Y bàn tay đặt lên vai Lục Mạnh, chỉ nhìn nàng không nói gì.
Nàng mơ màng nhắm mắt, cảm giác tay y nắm vai xiết chặt, lại dậy hẳn.
Cuối cùng Lục Mạnh không còn cách nào khác, tâm hồn lớn hơn y tám tuổi, coi y như một tiểu yêu tinh ngỗ ngược làm bạn tình.
“Nào vương gia, ta biết lỗi rồi,” nàng đưa tay vuốt mặt y, thì y lại nghiêng đầu tránh, nàng muốn vòng lấy cổ ôm y, y cứng cổ không nhúc nhích.
Tức mình nàng túm lấy tai y, kéo mạnh một cái.
Ô Lân Hiên đau đến thở hổn hển.
Lục Mạnh môi chạm lên mũi y, rồi chạm môi y, dụi dụi nói:
“Được chưa, không sợ truyền bệnh nữa, nếu chết cũng chết chung.”
Nàng nheo mắt nâng tay vuốt mặt y, ánh đèn dưới ánh nến làm người thêm xinh đẹp mười phần, khuôn mặt y vốn xuất chúng, trong ánh sáng mờ ảo như mơ như huyền, tựa như mỹ nhân trong truyện cổ tích.
Chỉ bởi gương mặt này, thật sự đáng để dỗ dành.
Lục Mạnh vòng tay ôm lấy cổ y, dịu dàng thủ thỉ bên tai:
“Đừng giận ta nữa, ta sẽ tháo chăn đi, ôm vương gia ngủ được không?”
“Ngươi tưởng ta ưa điều đó sao?” Ô Lân Hiên lạnh lùng cười khẩy, đẩy nàng ra, trở lại nằm quay lưng về phía nàng.
Lục Mạnh nhìn y, môi mấp máy lẩm bẩm hai chữ “Kiêu căng bá đạo”.
Rồi nàng gỡ chiếc chăn xếp giữa hai người, đặt dưới cuối giường, lại như con sâu bò trên giường, đi đến sau lưng y.
Nàng giơ tay vòng lấy eo y, nhẹ nhàng cắn vào lưng y một cái.
Ô Lân Hiên chùng người, ý chí không vững mà gỡ tay nàng ra khỏi eo.
Lục Mạnh mỉm cười áp mặt vào lưng y, lại vòng tay ôm chặt.
Y lại gỡ xuống.
Lại ôm lên.
Lại gỡ xuống, còn vẩy tay một cái.
Lục Mạnh ôm lên, mở vạt áo y, áp tay vào bụng y, vỗ nhẹ.
Nàng nói: “Được rồi, bảo bối, ngủ đi.”
Ô Lân Hiên bụng muốn né tay nàng ra, hắn nghĩ mình là cái gì?
Y không muốn thừa nhận có ý muốn được dỗ dành, nhưng lại ngại chính mình như vậy, lại không thể kiểm soát.
Tóm lại y cảm thấy mình khác hẳn, ngượng ngùng không sao ngủ được, còn nàng thì ngủ ngon lành.
Nhưng nàng gọi y “bảo bối”, trong thế giới này chỉ có trưởng bối gọi con cháu yêu quý hay người cực kỳ mến thương mới gọi như vậy, chỉ trong phòng riêng ấm áp, khi thân mật mới gọi.
Chứ ở các lầu gác phong tình thì kẻ mua vui mắng chửi nhau rất chua chát, ai được gọi là bảo bối?
Trong giọng nàng không xen chút nhẹ nhõm, chỉ có hơi ấm dịu dàng.
Ô Lân Hiên đời này chưa từng là bảo bối ai, ngay cả mẫu thân cũng không gọi y thế.
Nhà trời rộng không có ân tình, con hoàng đế nhiều vô kể, y không có gì, mẫu thân thương y nhưng vẫn muốn y thành danh, nên không nuông chiều thỏa hiệp.
Nghe cái xưng hô này, y khựng cứng, giống như chẳng ai dám gọi y như vậy.
Dù thế, y vẫn chưa buông, nắm lấy cổ tay nàng, cứng đờ bên đó.
Lục Mạnh mơ hồ tiến lại gần hơn, mặt ngập vào lưng y.
Lưng y nóng áp, dù không sốt cao nữa nhưng vẫn tỏa sức ấm áp.
Nàng siết chặt ôm y, thật không muốn gây chuyện nữa, buồn ngủ quá.
Nàng vỗ vỗ eo y, y căng cứng lắm, nàng vỗ vài cái mới thả lỏng. Lục Mạnh cởi chăn ra, ôm y vào trong.
Đó là lần đầu tiên cùng chung một tấm chăn thực sự.
Nàng ôm y dưới chăn, chân đặt lên chân y, tìm thế ngủ thoải mái rồi ngủ thiếp đi.
Ô Lân Hiên cứ nằm đó, cứng nhắc, rõ ràng nằm trong chăn ấm áp, lưng thỉnh thoảng lại cảm nhận hơi nóng.
Đó là môi trường rất dễ chịu, nhưng y lại cảm thấy tựa như đang ở trên vách đá cheo leo, nằm trong quan tài hẹp, chỉ cần cử động là rơi xuống vực thẳm.
Không biết y nằm cứng bao lâu, đèn leo lét yếu dần, y khép mắt, bàn tay nhẹ đặt lên tay nàng đang ôm eo y.
Đêm thu se lạnh, chẳng thể len vào chăn ấm của đôi người ôm nhau.
Nửa đêm y không rõ ngủ lúc nào.
Sáng hôm sau Lục Mạnh tỉnh sớm hơn, đêm trong núi rét, dù quấn chăn kỹ đến mấy, nàng vẫn thấy ấm áp lạ thường, mặt hồng hào sáng bừng, toàn thân nằm trong tay Ô Đại Cẩu, chỉ lộ mái tóc.
Mở mắt,Nàng nhìn ngực trần nửa hở của y chốc lát mới nhớ ra đêm qua mình và y quấn quýt bên nhau.
Bình thường dù làm chuyện ấy, hai người cũng không nằm chung chăn, chỉ vì đêm qua y bị ma quái gì đó, nàng mới xuôi lòng ôm y chui chung chăn.
Nào biết từ khi nào y át tay nàng, nàng chẳng nhớ, mà đúng là đêm đó ngủ ngon.
Chân nàng còn đặt lên bắp chân y.
Nhiệt độ ba bảy độ… Không hẳn, đêm qua y có thể còn cao hơn, nói chung đây là “lò sưởi” ổn định dễ chịu.
Nàng hơi động đậy, y liền tỉnh táo mở mắt.
Thức tỉnh rất nhanh.
Y xấu hổ với tất cả chuyện sau khi sốt cao đêm qua.
Vì vậy y đẩy nàng ra, nhăn mặt mà ngồi dậy, nghiêm trang mặc đồ.
Lục Mạnh bụng trống không bị đẩy, cũng lười quan tâm, lười quay mặt, cuộn chăn nằm quay sang bên kia.
Thìa… Lạnh rồi.
Nàng lại lăn lại, đập ngay lưng y.
“Hôm nay còn có thi đấu không? Mặc dù mưa đã tạnh, nhưng đường núi chắc vẫn khó đi?”
Nàng hỏi hai câu không sao, ngáp một cái rồi im lặng.
Dự định ngủ thêm chút, đợi y đi rồi Tần Ya sẽ đưa đồ ăn.
Ô Lân Hiên khệ nệ mặc đồ nhưng không đứng dậy, nhăn mặt ngồi đó như đang nhập định, cố bình tĩnh lại.
Lục Mạnh muốn ngủ nhưng ngủ không được, ngủ quá sớm hôm qua, ngáp một cái, nhìn y ngồi im như đọc kinh, rồi nghiêng cổ nhìn y.
Cười một tiếng: “Có khả năng nào… Vương gia đi tiện đấy thôi?”
Mà y còn phân biệt không rõ chuyện gì, tiện hay chuyện khác? Nghĩ sao đi tiện thế? Phóng uế lên trời à?
Ô Lân Hiên ngoảnh lại ánh mắt giận dữ, Lục Mạnh giơ tay chịu thua, cười bảo:
“Hòa giải đi, ta chẳng muốn cãi nhau với vương gia chút nào, mệt mỏi lắm.”
Đã tạm thời không ly hôn, Lục Mạnh muốn tận hưởng quãng thời gian này.
Bản chất nàng ưa hòa bình, không thích rối rắm mãi.
Ô Lân Hiên hừ lạnh, đứng dậy khoác áo choàng rồi rời lều.
“Nói chuyện kiểu mỉa mai ác liệt, như người âm dương vậy!” Lục Mạnh càu nhàu lăn người, chẳng nằm yên nổi, gọi tỳ nữ vào hầu nàng dậy.
Khoảng thời gian Ô Đại Cẩu chưa trở lại, hai người cùng ngồi ăn sáng bên bàn.
Hôm nay trời âm u, mặt trời chưa lên, dù có thi săn cũng phải chờ mặt trời lên sưởi khô đường.
Hai người ăn trong chậm rãi, Ô Lân Hiên cũng không vội rời đi.
Lục Mạnh sáng nay gọi y mà không nhận được đáp trả, giờ cũng ngậm miếng ăn chẳng thèm nói.
Ô Lân Hiên im lặng, thỉnh thoảng liếc nàng, uống cháo không ăn gì, như chỉ đợi nàng ăn xong.
Nàng nhận ra mình quen rồi không thấy phiền, nhưng ăn cháo không kèm món gì thế nào ngon?
“Vương gia, kén ăn không tốt đâu,” Lục Mạnh nhìn Ô Đại Cẩu, hôm nay cháo trắng kèm dưa món nhỏ.
Dưa chua đủ kiểu, toàn do Tần Ya làm, vị rất ngon, hai món còn là rau rừng.
Y chỉ động đũa vài lần, rồi ngậm uống cháo mãi, nàng không muốn tìm hiểu thói xấu ấy, nhưng ở bên nhau lâu, chuyện có biết hay không cũng thành biết.
Nàng đổi đĩa món ăn giữa hai người, thấy y ăn hết món trên đĩa mình, không ăn món ngoài, lườm mấy món ấy đi.
Hừ, bản quý tộc vương gia, chỉ ăn món trong tầm tay, món ngoài không đụng.
Lục Mạnh khinh bỉ trong lòng.
Nhưng vẫn dùng đũa gắp chút thịt xào mặn cho y.
Y ngừng đũa lại.
Nàng dịu dàng nói: “Vương gia vừa mới khỏi bệnh, ăn nhiều chút mới có sức đi săn.”
Y cúi đầu nhìn đĩa, cau mày, không thích thói quen này.
Quả thật rất không thích mình như vậy.
Nhưng ngắm một lúc, y ăn tiếp.
Thật đúng đoán, y chỉ ăn món trong tầm tay, hoặc có người gắp thì ăn.
Những ngày qua y chưa ăn uống tử tế, trong núi có gì ăn đâu?
Lục Mạnh thỉnh thoảng gắp thêm cho y, y ăn ba bát cháo lớn, còn hai cái bánh mì to như mặt.
Đó mới gọi là lượng ăn của chàng trai bình thường.
Ăn xong Ô Lân Hiên không cho nàng chút níu kéo, liền lên ngựa rời khỏi trại.
Chỉ cần xa vương phi y sẽ dễ chịu hơn.
Gần chiều, những người thi săn lại vào rừng, vài ngày qua Ô Lân Hiên dẫn đầu, lần này ai cũng muốn vọt lên giành thắng lợi cuối.
Cuộc thi gay cấn cực độ, chưa đến tối đã có hai công tử nhà gia tộc lớn tử thương.
Nghe nói đường núi trơn lầy, có kẻ sa xuống hố cây, ngã ngựa.
Cuộc thi kết thúc vào tối mai, thi đấu cả số lượng, chủng loại săn được, còn có kết quả đội nhóm và cá nhân, cộng thêm thành tích bắn cung tổng hợp.
Tần Ya có giải thích luật săn nhưng Lục Mạnh chả để ý, nàng không quan tâm ai thắng hay thưởng.
MVP chắc chắn là Ô Đại Cẩu.
Nàng cũng biết đêm mai cuộc thi kết thúc, ngày kia họ sẽ rời khỏi chỗ săn về phủ Kiến An Vương.
Cả ngày hôm đó nàng tươi cười thoải mái, chưa rời đi đã sai người thu dọn đồ.
Chiều đi chuồng ngựa cho ngựa ăn, tiện cưỡi một chút.
Đêm đó Ô Đại Cẩu vẫn chưa về, chiều lại mưa nhỏ, lần này không dừng thi, nhưng nhiều người rút lui hoặc bị thương khiêng ra ngoài.
Mưa thu lất phất suốt đêm, phái nữ ai cũng lo lắng cho công tử và hoàng tử trong rừng.
Trên sân săn có nhiều lều bạt, đa số phái nữ vẫn đứng ngóng chờ hồi kết, mong không phải xuất hiện tên nam nhân nhà mình bị khiêng ra.
Lục Mạnh không muốn chờ, Ô Đại Cẩu là nhân vật chính, bảo sao dù rơi xuống vực cũng không chết, hay còn nhận được tuyệt thế thần công.
Nhưng người ta đều đi, chỉ riêng vương phi thì không, lại phi lý.
Cuộc thi kết thúc gần kề, đêm nay không ngủ được, phải cắn răng chịu.
Nàng mặc nhiều áo, khoác áo choàng dày, do tỳ nữ dìu, chậm rãi tiến về chỗ sân khấu võ thuật.
Sân võ đặc biệt rộng lớn, nàng mỗi lần đến đều thán phục, xã hội quyền lực tối cao, cứ dính đến hoàng tộc là không gian dường như đặc biệt nguy nga rực rỡ.
Nàng đi rất lâu vẫn chưa đến nơi tụ tập các tiểu thư phái nữ, đã nghe tiếng líu lo từ xa.
Đất trơn ướt, rất trơn, bên nàng có nhiều tỳ nữ, nàng tính tư duy nếu “không may” ngã thì giả vờ bất tỉnh để trở về lều có được không?
Nhưng mặt đất quá bẩn, lại lạnh đêm thu, ngã lăn lộn đầy bùn thì về tắm giặt, đánh rửa xong cũng muộn lại mệt.
Quan trọng nhất là nàng may mắn chưa bị Ô Lân Hiên truyền phong hàn, không thể tự chuốc bệnh, trời thế này nằm đất không dại.
Thế nên nàng chỉ chọn chậm rãi đi tới, suy nghĩ nếu Tiểu La gây sự thì sao?
Mặc dù Ô Đại Cẩu nói không cưới Tiểu La nữa, nhưng lời y nàng chẳng tin.
Nàng nên giữ thái độ thế nào đối diện Quận chúa Ngân Nguyệt? Có thể nói rõ lòng chỉ muốn an nhàn hậu cung, để hai người yên ổn sống chung không làm loạn?
Chưa kịp nghĩ hết, thậm chí chưa tiến vào lều tạm của phái nữ,
Đã nghe tiếng hét vang lên từ phía núi:
“Truyền thái y! Mau truyền thái y! Nhị hoàng tử và Kiến An vương trọng thương!—”
“Mau truyền thái y—”
Chốn sân đấu nổi loạn, Lục Mạnh tưởng căn mình ảo giác, quay sang hỏi Tần Ya:
“Có phải thái giám kêu gì? Vương gia có chuyện sao?”
“Đúng vậy, vương phi!” Tần Ya gương mặt lo lắng: “Tiếp thần sẽ dìu nàng đến chỗ nữ nhân, rồi đi xem xét!”
Lục Mạnh nắm tay nàng, nhìn về hướng lều của phái nữ, nghĩ thầm nếu Ô Đại Cẩu không sao, mình vào cũng không sao, nếu y có chuyện gì, vào đó đúng là nhảy vào cọp nọc hổ.
Mình không được để ai lợi dụng.
Nàng nói với Tần Ya: “Ta đi cùng nàng xem sao, vương gia sao lại bị thương?”
Nàng giọng lo lắng thật tình, nghĩ kịch bản này nghiêng quá, Ô Đại Cẩu sao có thể bị thương?
Ánh hào quang trên đầu y lại không sáng vì mây mù?
Lúc bọn họ nói chuyện thì đã thấy rất đông người từ núi xuống, vài người thảm hại, dính đầy bùn đất lẫn máu, mặt mày ngơ ngác lảo đảo bước ra khỏi núi.
Phía sau có mấy vệ sĩ rất quen mắt nàng, khiêng hai người nhanh về phía này.
Toàn thân phủ bùn đất máu thâm, khi đến nơi, phái nữ lều đều bước ra đón.
Lục Mạnh không ngăn cản hay hỏi gì, chỉ theo sau.
Bên ánh lửa lập lòe trong mưa thu, nàng thoáng thấy gương mặt quen thuộc phủ đầy bùn đất trong số người khiêng.
Chính là Ô Đại Cẩu.
Nàng hơi sợ, y được phủ áo choàng khiêng chỉ thấy đầu thõng xuống không sức sống.
Đúng lúc mưa to hơn, chớp loé ngang trời, sấm rền vang rền như tiếng trống đánh dồn trong lòng người.
“Do đất núi trơn trượt vì mưa dai dẳng, rất nhiều người ở dưới đất, bị bao vây bởi hổ già... nhiều người mắc kẹt!”
Nàng nghe người may mắn sống sót kể lại, vài phái nữ chưa thấy nam nhân nhà mình, khóc gọi ngất lên.
Tiếng khóc hòa cùng mưa ngày càng lớn, lạnh buốt trong tận đáy lòng.
“Hành lễ, mọi người theo ta vào núi cứu người!” trưởng lính sân săn tập hợp mọi người.
Hoàng tử thương tích, lại có con nhà gia tộc mắc kẹt dưới đất… Cuộc săn này chắc chắn không tiếp tục nổi.
Lục Mạnh dẫn đoàn người hầu đi đến chỗ thái y trạm trú.
Mưa càng lúc càng nặng, đất trơn, nàng mặc nhiều quá, đi rất chậm.
Lúc đầu nàng ngỡ ngàng, nghe thêm vài mẩu chuyện càng bối rối, nắm tay Tần Ya càng siết chặt.
So với tai họa nhân tạo, thiên tai không thể phòng tránh hay chống lại.
Lục Mạnh vừa đi vừa gọi hệ thống:
“Nhanh! Xem xem tình trạng của Ô Đại Cẩu sao rồi! Nếu nam chính chết thế giới có sập không? Sập thì ta còn về nhà được không?!”
Hệ thống đáp: “Đừng hoảng, không có gì nghiêm trọng.”
Hệ thống nói: “Đại Cẩu đang giả chết.”
Nàng nghe vậy, sự lo sợ tràn khắp tay chân dừng hẳn.
Chân nàng đứng im, trên áo choàng nước đọng rơi xuống mặt mang hơi lạnh, xuyên qua sống mũi thẳng tới môi đỏ thắm.
Nàng từ từ quay đầu nhìn về phía nơi nữ nhân tập trung, vừa gặp chớp ngang trời, bỗng chốc sáng như ban ngày.
Sấm rền vang vọng gần lại, tiếng nổ đánh gần tai.
Lục Mạnh xác nhận Ô Đại Cẩu không sao, nhưng khoảnh khắc chớp lóe ngang trời, nàng thấy lão phu nhân nhà Tần cùng cháu gái Tần Thu Thư khóc gọi thảm thiết.
Nàng vội xoay hướng đi về phía nữ nhân. So với tới chỗ thái y trạm, gần nữ nhân hơn.
Nàng đi ngay đến lều nữ nhân, ở đó chỉ còn những người ôm nhau khóc sau cơn hoạn nạn, những kẻ thất thần chỉ biết khóc, hoặc van xin, sai thái giám giữ gìn trật tự, hô hoán hỗn loạn.
“Quý bà yên tâm, tất cả vệ binh săn trại đã vào núi.”
Tiếng thái giám nghe rất ấm áp, không có sự khó chịu chói tai, dù bị kéo lê lết nhưng rất bình tĩnh, một hồi an ủi đông người.
Nàng nhìn hắn một cái, hắn cũng nhận ra nàng.
Lập tức tiến đến, lễ phép cúi đầu hỏi:
“Vương phi sao còn ở đây? Kiến An vương đã được đưa đến trạm thái y, nơi này quá hỗn loạn, tiểu thần sẽ sai người dìu đi…”
Thái giám lại tiến gần, nói với nàng:
“Mưa đường trơn, xin vương phi đi theo tiểu thần, sau trại có xe ngựa, vương phi trở về nghỉ dưỡng.”
Nàng nhận ra là Hướng Vân Hạc, dạng nam phụ kiêng ra xa, vậy mà giờ không thấy phu nhân Tần, đành hỏi:
“Ngươi thấy hai phu nhân Tần chăng? Tại sao không ở trại này?”
Hướng Vân Hạc ngước đầu nhìn nàng:
“Nghe nói nhị công tử nhà Tần bị chôn dưới bùn, gia đình họ lần này ít vệ sĩ, mấy tạp dịch nghe tin đi cứu người, nghe lở đất một nửa chạy mất.”
“Lão phu nhân và tiểu thư chưa yên lòng, muốn dẫn theo vài người vào núi, tiểu thần cản không nổi, họ đi rồi.”
Sao lại thế chứ! Thì là đi vào chốn chết.
Thời điểm này trốn về thiên đô cầu cứu gần như không thể, vệ binh ít, cứu ai không cứu ai, họ cầm dao như quan tòa.
Nhà Tần luôn trung lập, trên dưới triều đều có kẻ thù.
Mấy ngày qua Tần Ya kể nàng nghe về nhà Tần nhiều chuyện, cũng hiểu tại sao lão phu nhân nóng lòng đi cứu.
Người chân chính chẳng bán mặt của mình dễ dàng.
Đến lúc như vậy cũng không còn cách nào khác, nhà Tần có tốt đến mấy cũng dễ bị hãm hại.
Nhị công tử Tần nổi tiếng lạnh lùng nghiêm nghị, nghiêm khắc, lại là người xuất sắc nhất trong Bộ Hình.
Nếu chẳng ai dẫn vào núi trông coi, Tần Khê Thế có thể bị xử tử.
Lục Mạnh gấp rút hỏi:
“Ngươi biết họ đi hướng nào chứ? Dẫn ta đi!”
“Tiểu thần biết, vương phi không được đi, sẽ dẫn người đưa lão phu nhân và tiểu thư về, vương phi chờ tại đây.”
Hướng Vân Hạc nói rồi quay lưng đi, trời lại chớp, dáng người cao gầy thẳng tắp, bình tĩnh đến không chút sợ sệt.
“Tập vài người!” Hắn sai mấy thái giám, rồi vội vã theo hướng đó chạy đi.
Chứng tỏ hắn biết rõ lão phu nhân nhà Tần đi đâu, không thật lòng cản trở, vì không liên quan đến hắn.
Lính canh trại săn lo giữ trật tự, chuyện cứu người không gánh trách nhiệm, người muốn chết họ cũng lạnh lùng nhìn.
Hắn vốn dĩ không có tâm hồn thiện lương, người chết trước mắt hắn cũng không vội chớp mắt.
Nhưng vương phi hỏi, nàng mới sốt sắng, Hướng Vân Hạc liền vội lao đi đuổi theo.
Lục Mạnh thấy hắn đi, cũng đứng dậy gọi nhóm lính thủ lại:
“Độc Long, ngươi dẫn Tiểu Hồng và vài người theo Hướng Vân Hạc.”
“Theo dõi hắn dẫn lão phu nhân và tiểu thư về, sau đó các ngươi dẫn người nhà Tần đi vào núi trông coi, dù sống hay chết nhất định đưa Tần Khê Thế về.”
“Vương phi, hiện giờ trại săn rất lộn xộn, ta sẽ đi cứu đại công tử nhà Tần, để Độc Long ở lại theo vương phi.”
Đó là lời của Tiểu Hồng, Lục Mạnh gật đầu không cãi.
Tiểu Hồng dẫn người đuổi theo, rồi có bóng người lặng lẽ rơi cạnh nàng trong đêm mưa như bóng ma.
Nửa quỳ trong bùn đất, cúi đầu, nâng mắt kiêng nghi nhìn nàng, khuôn mặt dính đầy bùn, lạnh lẽo vô thần.
Dùng giọng nói bình tĩnh:
“Vương gia tình thế cấp bách, trại săn thiếu thuốc men, phải rời ngay về kinh thành, thái y đã tấu lên với hoàng đế, bệ hạ phái người đến đón vương phi theo vương gia!”
Lục Mạnh động sắc mặt, chưa kịp hỏi hệ thống thì nhận lời:
“Đừng hoảng, đại công tử giả vờ.”
Nàng thở phào, đêm nay quả thực quá kinh hoàng.
Nàng rất không quen cảm giác kinh sợ này.
Nàng liếc về hướng Hướng Vân Hạc cùng nhóm người, giờ chưa có ai quay lại, chắc lão phu nhân và tiểu thư nhà Tần đang đi xa chưa về.
Nàng định đợi họ về an ủi đôi lời, “đắp thêm” chút may mắn.
Dù sao Ô Lân Hiên vội về phủ Kiến An thế nào cũng có lý do.
Hoàng đế đã biết, nàng không có lý do ở lại.
Trại săn loạn như thế, ở thêm chẳng có ích gì, nàng chẳng hỏi y thế nào, chỉ hỏi Tần Ya:
“Đồ đã thu dọn hết chứ?”
“Dạ rồi, đã sắp xếp xong, đóng lên xe ngựa có thể đi, chỉ có để Đạp Tuyết Tầm Mai giao nốt.”
“Vương phi,” người quỳ đất phá lời, “Vương phi phải đi ngay, xe ngựa chờ sẵn, tình tình vương gia nguy cấp, không thể chần chừ, các vật dụng có thể để tỳ nữ thu dọn.”
“Nguyệt Hồi đứng dậy đi,” nàng bảo, y vẫn quỳ đất nói chuyện.
Nàng không rõ Ô Lân Hiên sao gấp gáp vậy, nhưng nàng nghe lời, dặn Tần Ya:
“Ngươi ở đây trông coi lão phu nhân và tiểu thư Tần, làm họ yên lòng. Tú Vân và Tú Lệ về thu dọn đồ đạc, sai người đóng xe, ta sẽ theo vương gia đi.”
Nàng sắp xếp xong, cùng Nguyệt Hồi bắt đầu đi, Độc Long và người theo sau nàng, bảo vệ do Ô Lân Hiên phân công vẫn theo đằng sau.
Đất vẫn trơn trượt, nàng bước không nhanh, gió thổi mạnh kèm mưa bay tạt áo choàng bay phấp phới, nàng chằm chằm giữ cho chặt.
Đi vài bước không xa, Nguyệt Hồi đứng lại, nhìn nàng nghiêm nghị, lính lái quỳ gập đầu nói:
“Việc quan trọng, xin lỗi làm phiền vương phi!”
Lục Mạnh ngờ ngợ hỏi phiền hà gì, bỗng thấy Nguyệt Hồi cúi gập người, một tay ôm eo nàng, bấu đáy chân nhón nhảy bật lên bay đi như chim.
Đề xuất Hiện Đại: Trò Chơi Sinh Tồn Tận Thế? Ta Dựa Vào Nhặt Ve Chai Làm Lão Đại