Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 46: Cá muối nịnh hót nhận thưởng (1)

Một cú quỳ gối của Đạp Tuyết Tầm Mai khiến cả trường đấu lại chìm vào tĩnh lặng.

Lục Mạnh: “...” Nàng rút lại lời nói con ngựa này không thông minh.

Hơn nữa, nhìn con đại mã đen tuyền kia, nàng lại có cảm giác như một vị vương duy ngã độc tôn đang quỳ gối trước mình, thật là “soái” quá đi!

Ân Lâm Hử không hề tỏ vẻ ngạc nhiên. Trong tộc họ, những con chiến mã được huấn luyện để chiến đấu, sự phối hợp giữa chiến mã và binh sĩ trên chiến trường mới là điều đáng quý nhất.

Một con ngựa tốt thực sự có thể mang hài cốt chủ nhân về nhà.

Chủ nhân mà nó nhận không thể leo lên lưng nó, đương nhiên nó sẽ quỳ xuống.

Lục Mạnh lại vỗ vỗ cổ ngựa, thử tiến lại gần, trong lòng thầm nghĩ mười vạn kim này nàng nhất định phải có!

Dù có cướp mất vận khí của Ô Đại Cẩu, nàng cũng quyết tâm đoạt lấy! Lần này là do cốt truyện ra tay trước, ngựa đã quỳ xuống rồi, nàng có thể không lên sao?!

Lục Mạnh dẫm lên chân ngựa đang cong lại, không mấy thuần thục trèo lên, ngồi vững vàng rồi nắm chặt bờm ngựa.

Bờm ngựa đen nhánh, bóng mượt, khi nắm trong tay có cảm giác thô ráp nhưng vô cùng chắc chắn.

Đạp Tuyết Tầm Mai chậm rãi đứng dậy, tầm nhìn của Lục Mạnh dần dần từ thấp lên cao, khoảnh khắc ấy, trong lòng nàng dâng trào một cảm xúc kích động khó tả.

Đây chẳng phải là cốt truyện của một nữ chính sảng văn sao?!

Nàng nói không chừng cũng có tiềm chất trở thành nữ tướng quân chinh chiến sa trường!

Đạp Tuyết Tầm Mai chậm rãi bước đi, cõng Lục Mạnh đi vòng quanh trường đấu.

Trên đài cao, Hoàng đế nghe thấy tiếng reo hò của các công tử thế gia, lại thở dài một tiếng.

Một buổi huấn mã tốt đẹp, giữa chừng lại xuất hiện Kiến An Vương phi…

Các nữ quyến trên chiếu cũng lộ vẻ hưng phấn, tiếng bàn tán không ngớt.

Mặc dù họ không thể thuần phục một con chiến mã, nổi bật như Kiến An Vương phi.

Nhưng họ không phải tất cả đều là những con rối bị thời đại thuần phục, trong số họ cũng có người đọc nhiều sách, trong lòng thầm khao khát núi sông tự do và sự tôn trọng, nhưng lại không dám nói ra, chỉ có thể tự tay chôn vùi bản thân để phù hợp với bốn chữ “đại gia khuê tú”.

Nhưng ít nhất, vào khoảnh khắc này, trong một dịp có thể thật lòng reo hò vui mừng như vậy, họ vì Kiến An Vương phi mà thầm cảm nhận một niềm vinh dự.

Tuy nhiên, đương nhiên không phải ai cũng thật lòng vui mừng cho Lục Mạnh.

Ví như Đoan Túc Phi, cả khuôn mặt nàng ta gần như biến dạng, vừa không thể tỏ vẻ khó chịu không hợp cảnh trong dịp này, lại càng không thể cười nổi, trông có vẻ méo mó.

Lục Mạnh lần đầu cưỡi ngựa cảm thấy vô cùng mới lạ, con ngựa này thật sự rất vững vàng, nhưng nàng không dám cử động lung tung, hơi cúi thấp người.

Đi được hai vòng, Đạp Tuyết Tầm Mai đừng nói là phát điên, nó còn cõng Lục Mạnh đi dạo, mọi người lúc này mới biết thế nào là sự ôn thuận.

Trong trường đấu, tiếng vỗ tay và tiếng reo hò, huýt sáo dần dần vang lên, không phải tất cả nam tử xuất thân từ xã hội phong kiến đều không thể chấp nhận phụ nữ giỏi giang.

Lần này, không ai có thể nói thêm lời nào nữa.

Ô Lân Hiên ngẩng đầu nhìn Vương phi của mình đang ngồi trên lưng ngựa, nở một nụ cười thật lòng.

Chàng được thị vệ đỡ đứng bên hàng rào, nhìn Vương phi của mình cưỡi trên lưng đại mã, nhìn nàng từ chỗ ban đầu không dám thẳng lưng, dần dần thẳng người lên, trên mặt lộ ra ý cười.

Trâm cài châu ngọc đầy đầu, áo choàng dài rực rỡ phủ kín lưng ngựa, trang phục như vậy tuyệt đối không phải là trang phục cưỡi ngựa, nhưng những người chứng kiến cảnh này, không ai có thể nói là không phù hợp.

Đây là lần đầu tiên Ô Lân Hiên ngẩng đầu nhìn Vương phi của mình.

Lục Mạnh đi được vài vòng, Đạp Tuyết Tầm Mai liền bắt đầu chạy nước kiệu một cách nhịp nhàng, Lục Mạnh cảm thấy xóc nảy, lập tức có chút sợ hãi.

Tuy nhiên, lưng Đạp Tuyết Tầm Mai rất rộng và dày, cơ bắp sau lưng xếp dày đặc, Lục Mạnh ngồi vững, nó chạy càng vững.

Một lúc lâu sau, diễn trò cũng gần đủ rồi.

Giấc mơ trở thành nữ tướng quân chinh chiến sa trường của Lục Mạnh cũng đã kết thúc, nàng chỉ muốn xuống ngựa.

Những chuyện khác thì còn dễ nói, ngồi một lúc như vậy mông cũng không đến nỗi đau, nàng không yếu ớt đến thế.

Nhưng thời cổ đại không có áo ngực cố định tốt, nàng lại không bó ngực như Trường Tôn Tiên Vân khi cưỡi ngựa, con ngựa vừa chạy, ngực Lục Mạnh bị xóc nảy khiến nàng muốn nhảy thẳng xuống khỏi lưng ngựa.

Lục Mạnh vỗ vỗ cổ Đạp Tuyết Tầm Mai, nói với đôi tai đang xoay qua xoay lại của nó: “Nhanh lên, thả ta xuống đi.”

Tuy nhiên, Đạp Tuyết Tầm Mai rõ ràng vẫn chưa thỏa mãn, lúc này nó có lẽ giống như một con chó vừa được nhận nuôi, muốn thể hiện mình ngoan ngoãn đến mức nào, ăn được bao nhiêu.

Nó muốn dẫn chủ nhân mới chạy một vòng, thể hiện sức mạnh oai hùng của một chiến mã!

Vì vậy, nó không chịu dừng lại, khịt mũi một tiếng, rồi lại tăng tốc thêm một chút.

Lục Mạnh muốn khóc không ra nước mắt, đành cúi thấp người, nằm rạp trên lưng ngựa. Nàng không thể kêu muốn xuống để người khác cứu, lên được mà không xuống được thì gọi gì là cưỡi ngựa? Như vậy nàng chắc chắn sẽ bị những công tử thế gia ghen ghét kia kiếm cớ chê bai.

Mười vạn kim sắp đến tay nàng nhất định phải có, chẳng qua là xóc nảy một chút thôi mà. Nhịn!

Trong trường đấu không ai nhìn ra nàng có chuyện gì, dù sao Lục Mạnh cũng không thể hiện ra, nếu không trước mặt bao nhiêu người như vậy, theo tiêu chuẩn của thế giới này, nàng mà lắc lư một cái, chẳng phải thanh danh lại mất rồi sao?

Bao nhiêu huynh đệ đang nhìn kia, Ô Đại Cẩu chưa bị Đạp Tuyết Tầm Mai đè chết, cũng sẽ bị cái sừng xanh đè chết.

Sau một đoạn đường như vậy, Ô Lân Hiên dần dần thu lại nụ cười trên mặt.

Chàng lấy một sợi dây từ hàng rào bên cạnh, nhanh nhẹn thắt thành một cái thòng lọng, vung vẩy trên tay, rồi lại tiến lên. Khi Đạp Tuyết Tầm Mai lại dẫn Lục Mạnh chạy thêm một vòng, Lục Mạnh đang cân nhắc hay là cứ ngồi thẳng dậy, tránh để những kẻ hóng hớt kia nghĩ nàng không chịu nổi nữa, thì sợi dây đã quấn lên cổ Đạp Tuyết Tầm Mai.

Ô Lân Hiên nén đau ở bên chân vừa bị giẫm, kéo dây cương, mũi chân khẽ nhón, liền lật mình giữa không trung, nhảy lên lưng đại mã.

Đạp Tuyết Tầm Mai lập tức cứng đờ, còn muốn làm loạn, Lục Mạnh cảm nhận được liền nói: “Ngoan ngoãn! Đừng lộn xộn! Tối nay cho ngươi ăn ngon!”

Đạp Tuyết Tầm Mai liền ngoan ngoãn chịu cưỡi.

Ô Lân Hiên ôm lấy eo Lục Mạnh, ghé sát tai nàng nói: “Không xuống được rồi chứ, cho nàng cái gan to bằng trời, ngay cả chiến mã cũng dám cưỡi.”

Lục Mạnh thật sự rất biết ơn Ô Đại Cẩu, thầm nghĩ không hổ là người đã từng lên giường, biết kích thước của nàng, biết khó khăn của nàng mà!

Trong trường đấu, thấy Kiến An Vương lên ngựa, Đạp Tuyết Tầm Mai cũng không làm loạn mà ngoan ngoãn đi về phía hàng rào, một số người tản ra tiếp tục thi bắn cung.

Lục Mạnh tựa vào lòng Ô Lân Hiên, khẽ nói bằng giọng chỉ hai người nghe thấy: “Vương gia làm vậy cũng không chỉ vì thiếp, mà còn vì chàng.”

“Lát nữa mấy cân thịt này của thiếp mà bị xóc nảy sinh bệnh, Vương gia tối đến ăn gì?”

Ô Lân Hiên không ngờ Vương phi của mình trong dịp này, giữa ban ngày ban mặt lại dám nói lời càn rỡ, lập tức toàn thân cứng đờ, cánh tay ôm eo nàng véo nhẹ vào bụng nàng, vành tai đỏ bừng hạ giọng đe dọa: “Nàng mà còn dám nói bậy bạ không đúng lúc, cẩn thận bổn vương cắt lưỡi nàng!”

Lục Mạnh không cần nhìn mặt chàng, vừa nghe giọng điệu đã biết chàng đang giả vờ hung dữ.

Trong miệng còn có một câu “cắt mất quả châu của chàng thì cô đơn biết mấy” nhưng nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng không nói, họ đã đến bên hàng rào rồi.

Ô Lân Hiên ghìm ngựa, ngựa đứng yên, chàng xuống ngựa trước, rồi lại một tay ôm eo Lục Mạnh, kẹp nàng xuống.

Ghép sát tai nàng dặn dò: “Bệ hạ hỏi nàng ban thưởng, đừng nói lung tung. Cũng đừng để hoàng tử Phong Khúc quốc tùy tiện làm việc cho nàng.”

Chuyện này liên quan đến chính trị, không phải một nữ tử có thể tùy tiện nói bươn.

Nếu hôm nay chỉ đơn thuần là huấn luyện một con ngựa hoang từ nước khác đến triều cống, Hoàng đế có lẽ còn mong ai đó lên thuần phục được, nếu là một nữ tử thuần phục, Hoàng đế càng sẽ long nhan đại duyệt, trọng thưởng, thể hiện phong thái đại quốc của Ô Lĩnh quốc.

Nhưng chiến mã của Ô Lĩnh quốc đa số đều do Phong Khúc quốc cung cấp, Phong Khúc quốc không phải nước khác, mà là nước phụ thuộc, nói trắng ra, là gia thần.

Cơ hội huấn mã này, đáng lẽ phải dành cho trữ quân, ít nhất là trữ quân dự bị, như vậy mới khiến người Phong Khúc quốc tin phục.

Thế nhưng một cơ hội thuần phục gia thần như vậy lại bị một nữ tử phá hỏng, Diên An Đế tự nhiên không vui.

Ô Lân Hiên vừa là bảo vệ nàng, cũng là để bảo vệ chính mình.

Lục Mạnh đứng vững, chớp mắt với Ô Lân Hiên, khẽ nói: “Vương gia yên tâm.”

Đạo lý ta đều hiểu.

Không tranh cơ duyên của chàng, yên tâm yên tâm, ta là fan sự nghiệp mà!

Ô Lân Hiên có chút bất lực, bản thân chàng thực ra có chút chật vật, trên mặt còn dính bụi đất, nhưng chàng tự nhiên đưa tay, rút một cây trâm trên đầu Lục Mạnh, vấn lại lọn tóc rủ xuống của nàng, rồi cài trâm lại cho nàng.

Còn đưa tay lau vết bẩn trên má nàng, dùng đốt ngón tay chà nhẹ. Đôi mắt tràn đầy sự dịu dàng mà chính chàng cũng không hay biết.

Động tác của chàng vô cùng tự nhiên, nhưng biểu cảm của các đệ tử thế gia và các hoàng tử vẫn chưa rời đi lại trở nên kỳ lạ.

Những người thông minh đều nhận ra Kiến An Vương phi lên được ngựa nhưng không xuống được. Kiến An Vương ra tay ôm nàng xuống, không ai dám nói gì nữa, càng không thể nói gì.

Nhưng tư thế như vậy lại quá thân mật. Đặc biệt là hình tượng của Kiến An Vương bên ngoài, từ trước đến nay luôn là hỉ nộ bất hình ư sắc, thâm sâu khó lường.

Nói đơn giản là Kiến An Vương đã “sập nhân thiết” rồi.

Đương nhiên thời cổ đại không có khái niệm “ooc” này, nhưng hành động Kiến An Vương công khai vấn tóc cài trâm cho Kiến An Vương phi lại khiến những hoàng tử cũng đầy mưu toan tranh giành quyền lực như chàng, không khỏi suy đoán ý đồ của chàng.

Đàn ông yêu chiều phụ nữ thì nhiều, Tứ hoàng tử Ô Lân Thành là một trong số đó, những người trong hậu viện của chàng đều một lòng một dạ đi theo chàng, ai nấy đều khen chàng tốt.

Nhưng Ô Lân Thành cũng sẽ không công khai yêu chiều phụ nữ của mình như vậy.

Lần này con gái của Bách Lý Vương và Văn Sơn Vương đều ở đây, hành động như vậy của Kiến An Vương là muốn người ta nghĩ chàng đối xử với phụ nữ của mình rất tốt sao?

Thủ đoạn này e rằng quá vụng về, Nhị hoàng tử cách hàng rào không xa, trên khuôn mặt âm trầm lộ ra một chút chế giễu.

Ô Lân Hiên làm xong cũng cảm thấy không ổn, biểu cảm có chút cứng đờ, mặt cũng căng thẳng.

Chàng không nói gì thêm, căng mặt quay người rời đi.

Lục Mạnh hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng, hai người họ riêng tư vẫn luôn như vậy. Không biết từ khi nào bắt đầu, dù sao cũng tự nhiên mà thành như thế.

Nàng hơi chỉnh lại quần áo, được tỳ nữ đỡ xuống đài, không lập tức lên đài về chỗ ngồi, mà chờ nhận thưởng.

Dù sao cũng là nữ nhân đã thuần phục mã vương mà.

Diên An Đế có lẽ đã chấp nhận, giọng nói không lạnh lùng, nhưng cũng không có chút ấm áp nào, sự khinh mạn trong giọng điệu không thể che giấu.

Hỏi: “Nếu Kiến An Vương phi có duyên với chiến mã này, vậy mười vạn kim mà trẫm đã hứa tự nhiên cũng ban cho nàng.”

Lục Mạnh trong lòng mừng rỡ khôn xiết, rồi Diên An Đế lại hỏi: “Ngoài ra, Kiến An Vương phi còn có điều gì mong cầu không?”

Lời này hỏi ra, rõ ràng là không muốn ban thưởng thêm nữa. Bảo nàng đừng tự lượng sức mình, biết đủ thì dừng.

Lục Mạnh không nhớ trong cốt truyện lúc đó Ô Đại Cẩu thuần phục Đạp Tuyết Tầm Mai xong đã yêu cầu gì với Hoàng đế.

Nàng quả thực nên làm theo lời dặn của Ô Đại Cẩu, tạ ơn là đủ, không đòi hỏi gì thêm, tránh làm Hoàng đế không vui.

Nhưng mà…

Lục Mạnh suy nghĩ kỹ, nếu nói trước đây nàng chỉ là một bia đỡ đạn, thì sau chuyện này, nàng chính là một lá cờ. Trên đó viết to rõ ràng “Ta là nữ chính ngược văn, nhưng ta giả bộ giỏi nhất, ai cũng đến ngược ta!”

Nàng cũng muốn khiêm tốn, nhưng thực lực không cho phép a!

Thế là Lục Mạnh im lặng một lúc, khi Hoàng đế không kiên nhẫn “Ừm?” một tiếng.

Lục Mạnh cung kính hành lễ, rồi quỳ xuống đoan chính, nói: “Bệ hạ, thần thiếp muốn cầu một ân điển.”

Lục Mạnh làm ra vẻ rất khiêm tốn, thậm chí còn dập đầu ngũ thể đầu địa, tiện thể mượn tư thế vươn vai này để duỗi thẳng lưng đã cứng đờ vì giữ lễ nghi cả ngày.

Điều này có chút không biết điều, lông mày của Hoàng đế khẽ nhíu lại, Đoan Túc Phi ngồi bên cạnh chàng mím môi.

Các nữ quyến giỏi quan sát sắc mặt, đều biết Diên An Đế đang không vui, ai nấy đều im như thóc, chỉ có nữ tử áo đỏ kia, vẫn luôn nhìn chằm chằm Lục Mạnh với ánh mắt nóng bỏng.

Tất cả mọi người đều không ngờ nàng ta lại dám đưa ra yêu cầu.

Hoàng đế trầm ngâm một lát rồi nói: “Kiến An Vương phi muốn ân điển gì?”

Lục Mạnh đã sớm nghĩ kỹ nên nói thế nào, vì vậy mở lời rất trôi chảy.

Theo thông lệ quốc tế, trước tiên bắt đầu từ việc kể khổ.

Lục Mạnh nói: “Mẫu thân thần thiếp mất sớm, con không mẹ trong phủ tự nhiên không được coi trọng, phụ thân công vụ bận rộn, một năm cũng không gặp thần thiếp được hai lần, càng chưa từng mời tiên sinh khai sáng cho thần thiếp, vì vậy thần thiếp trong lễ nghi có nhiều sơ suất.”

“Khi đại hôn vào cung bái kiến Thái hậu, thần thiếp đã khiến Thái hậu lão nhân gia không vui, rằm tháng tám vào cung dự yến tiệc, lại vì phúc mỏng của bản thân, mất đi hài tử.”

“Được Bệ hạ thương xót, cho phép thần thiếp phá cách phù chính, làm Kiến An Vương phi, thần thiếp trong lòng vô cùng hoảng sợ.”

Ý nàng là ta không có học thức, người đừng chấp nhặt với ta, chấp nhặt là người nhỏ mọn, dù sao ta làm Kiến An Vương phi là do chính người ngự bút phê chuẩn.

Tiện thể còn tố cáo lão bạch kiểm Trường Tôn trọng thiếp diệt thê một trận.

Dù sao nàng cũng không sợ chuyện nhà xấu hổ bị lộ ra ngoài, nàng bây giờ là Kiến An Vương phi.

Hơn nữa, Lục Mạnh làm vậy là một mũi tên trúng ba đích, nhắc đến chuyện yến tiệc cung đình rằm tháng tám, sắc mặt Đoan Túc Phi rõ ràng tái nhợt. Nàng ta đã tốn bao công sức để Hoàng đế quên đi, Kiến An Vương phi vừa nhắc đến là nàng ta mất mặt ngay.

Đoan Túc Phi nắm chặt ngón tay, nhưng ai lại quan tâm nàng ta chứ?

Lục Mạnh tiếp tục nói, “Vì vậy thần thiếp muốn cầu cho mình một ân điển, cầu Bệ hạ ban cho thần thiếp một tấm kim bài miễn tử.”

Lục Mạnh nói: “Nếu ngày sau thần thiếp phạm phải lỗi lầm gì, không cẩn thận đắc tội với vị quý nhân nào, ít nhất cũng có thể nhờ ân điển của Bệ hạ, có một cơ hội làm lại từ đầu.”

Vốn dĩ việc cầu kim bài miễn tử có chút làm quá.

Nhưng Lục Mạnh thêm vào những trải nghiệm hai lần vào cung đều gặp nạn, quả thực là ồn ào khắp nơi, không phải chuyện nhỏ. Còn lôi cả đứa con không tồn tại nhưng đã mất của nàng ra nói.

Hoàng đế muốn không đồng ý với nàng, nói nàng là một phụ nữ không cần kim bài miễn tử, cũng không có cách nào phản bác.

Còn việc có đắc tội với Hoàng đế hay không, Lục Mạnh thực sự không quan tâm.

Dù sao lão già này sớm muộn gì cũng sẽ bị Ô Lân Hiên thay thế, Ô Lân Hiên đối với ông ta rõ ràng cũng không có chút tình phụ tử nào.

Lục Mạnh nói xong, những người trên đài và dưới đài đều im lặng, tất cả đều cho rằng nàng ta quá to gan.

Ngay cả Ô Lân Hiên vừa thi bắn cung xong, đặc biệt dặn dò nàng đừng nói lung tung cũng nhíu mày.

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Hoàng đế trầm giọng nói: “Chuẩn.”

Thêm một chữ ông ta cũng không muốn nói.

Lục Mạnh lập tức toàn thân thả lỏng, kim bài miễn tử là một thứ tốt mà!

Nàng thành tâm thành ý dập đầu tạ ơn, Hoàng đế phất tay nói: “Đứng dậy đi.”

Mọi hứng thú đều đã bị Kiến An Vương phi phá hỏng sạch sẽ.

Lục Mạnh được đỡ đứng dậy, đang chuẩn bị ngồi lại chỗ cũ, thì Ân Lâm Hử đứng cách Lục Mạnh không xa, đi đến bên cạnh Lục Mạnh, lại một lần nữa hành lễ quỳ một gối trước nàng như trước.

“Dũng sĩ vẫn chưa nói, muốn ta Phong Khúc quốc làm gì cho dũng sĩ.”

Ánh mắt trong trường đấu lại một lần nữa tập trung vào Lục Mạnh, Lục Mạnh có chút khó xử.

Nàng theo bản năng muốn nhìn Ô Lân Hiên, nhưng đã bị chính nàng kiềm chế lại.

Lúc này không thể nhìn Ô Lân Hiên, nếu không sau này giữa Phong Khúc quốc và Ô Lĩnh quốc có chuyện gì, đều sẽ đổ lỗi lên đầu Ô Lân Hiên.

Mặc dù Ô Lân Hiên lên ngôi đại vị, trong cốt truyện Phong Khúc quốc công lao không nhỏ, nhưng cây cầu này xây dựng thế nào thì họ tự tìm cách đi.

Lục Mạnh nghĩ một lát liền muốn từ chối, Hoàng đế vẫn còn đang nhìn kia, nàng không thể thật sự quá được đằng chân lân đằng đầu.

Thế là Lục Mạnh hé miệng, định từ chối.

Ân Lâm Hử tháo một chuỗi vòng cổ từ trên cổ mình xuống, toàn bộ đều làm bằng răng, loại răng trắng tinh, nhìn có chút rợn người, trong đó xen lẫn một vài viên đá quý.

Chàng đưa chuỗi vòng này đến trước mặt Lục Mạnh, nói với nàng: “Nếu dũng sĩ bây giờ nhất thời chưa nghĩ ra, có thể từ từ nghĩ, cầm lấy tín vật này, bất cứ lúc nào đến tìm ta, ta đều sẽ thực hiện lời hứa.”

Cái bậc thang này đưa ra thật khéo.

Lục Mạnh không chút do dự đưa tay nhận lấy.

Trước mặt bao nhiêu người như vậy không thể nói yêu cầu, chỉ nhận một sợi dây chuyền thì không sao.

Còn về việc sợi dây chuyền này sau đó sẽ đạt được giao dịch gì, những người này căn bản không thể quản được.

Ngay cả Diên An Đế cũng không có cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kiến An Vương phi nhận lấy sợi dây chuyền.

“Đây là răng gì? Răng ngựa sao?” Lục Mạnh cầm trong tay nhìn thấy rất sạch sẽ, cái răng cửa lớn này nhìn rất giống răng ngựa.

“Là răng cửa của các đời mã vương.”

Quả nhiên là răng cửa lớn.

“Đứng dậy đi, bổn Vương phi muốn về chỗ ngồi rồi.” Lục Mạnh nói xong liền vòng qua Ân Lâm Hử, mãn nguyện trở về chỗ ngồi của mình.

Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt của Đoan Túc Phi vô cùng bất thiện, nhưng Lục Mạnh trên đường lại cảm nhận được một ánh mắt khác có chút nóng bỏng.

Lục Mạnh nghiêng đầu nhìn một cái, liền vừa vặn đối diện với đôi mắt của nữ tử áo đỏ mà nàng đã nhìn trước đó, người đang đứng rất gần nàng.

Nữ tử đối diện với ánh mắt của Lục Mạnh, không né tránh, khẽ cong môi, giơ chén rượu trong tay lên cụng với Lục Mạnh một cái.

Lục Mạnh không quen nàng ta, ánh mắt hờ hững dời đi, đoan đoan chính chính ngồi lại chỗ của mình.

Nữ chính ngược văn không có tình bạn.

Tình bạn chỉ mang lại phiền phức vô tận.

Cuộc thi săn bắn tiếp tục, sau chuyện huấn mã, không khí cuộc thi bắn cung trong trường đấu có vẻ hơi chùng xuống sau cao trào.

Ô Lân Hiên cuối cùng giành vị trí thứ hai trong cuộc thi bắn cung đơn thuần, vị trí thứ nhất là Nhị hoàng tử giỏi cơ xảo, giỏi chế tạo binh khí, vị trí thứ ba là một công tử thế gia mà Lục Mạnh không quen biết.

Ba người tiến lên nghe Diên An Đế khen ngợi vài câu.

Rồi Lục Mạnh không rời mắt nhìn xuống trường đấu, lúc này mặt trời đã lặn về tây, mông Lục Mạnh đã tê dại hoàn toàn.

Nàng nhìn vị Nhị hoàng tử mà nàng đã kết thù từ lâu, nhưng chỉ nghe danh mà chưa thấy mặt, trong lòng cảm thán một tiếng.

Gen của hoàng tử thật sự là không muốn đẹp cũng không được, Nhị hoàng tử trông lộng lẫy như một con rắn độc có hoa văn.

Cả người chàng ta có vẻ hơi âm trầm, đôi mắt dài hẹp, toát ra một vẻ thâm sâu khó lường, nhưng đẹp trai là điều không thể nghi ngờ.

Người này không phải nam phụ, Lục Mạnh nhớ rất rõ Nhị hoàng tử chỉ đơn thuần là kẻ thù tranh giành ngôi vị với nam chính.

Có thể nói là người đàn ông đẹp trai duy nhất mà Lục Mạnh xuyên không đến nay không có vướng mắc tình cảm với nữ chính.

Ngày đầu tiên chỉ đơn thuần thi bắn cung, thực ra ngày đầu tiên có hai hạng mục, bắn bia cố định và bia di động, chỉ là sau chuyện huấn mã, phần bắn cung di động hôm nay không thể tiếp tục.

Khi trời sắp tối, Hoàng đế cuối cùng cũng rời đi, Hoàng đế và Đoan Túc Phi đi rồi, các nữ quyến cũng có thể về lều của mình.

Nửa người Lục Mạnh đã tê dại.

Nàng thật sự khâm phục những người phụ nữ này, có người từ sáng đến tối ngồi suốt không đứng dậy, ngồi lâu như vậy, mông rất dễ bị xẹp!

Lục Mạnh đứng dậy, được Tân Nhã, Tú Vân và Tú Lệ đỡ vây quanh, cũng chuẩn bị về phía lều trại.

Trong lòng nàng vẫn còn nhớ mười vạn kim và kim bài miễn tử của mình.

Biết Hoàng đế không thể trước mặt bao nhiêu người mà lấy ra mười vạn lượng vàng cho nàng, nên Lục Mạnh nén lòng, khá vội vã muốn trở về, nghĩ rằng những phần thưởng này chắc chắn sẽ được đưa đến lều trại chứ?

Tuy nhiên, vừa xuống khỏi đài cao, chưa kịp đi được vài bước, Lục Mạnh đã bị một nữ tử chặn lại.

Là một nữ chính ngược văn, bị nữ tử chặn lại mười phần tám chín không có chuyện tốt!

Toàn thân Lục Mạnh dựng lông tơ, nàng đã vất vả cả ngày rồi, giữa chừng còn tranh thủ huấn một con ngựa cứu mấy người, lịch trình đã bận rộn như vậy tối nay đừng tăng ca nữa chứ…

Lục Mạnh bây giờ còn có thể đứng thẳng là nhờ mười vạn kim treo lơ lửng, nếu không nàng đã muốn nằm xuống giả vờ ngất, để người ta khiêng về rồi.

Nhưng rất nhanh, nữ tử này tự giới thiệu: “Dân nữ Sầm Thu Thư, bái kiến Vương phi.”

Lục Mạnh nghe thấy họ Sầm, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Cũng nhận ra cô gái nhỏ này là người đã đỡ phu nhân Sầm trước đó, tuy không thể nói là bình tĩnh trong lúc nguy cấp, nhưng vô cùng dũng cảm, bảo vệ mẫu thân mình trước vó ngựa, dùng thân hình mảnh mai của mình để che chắn.

Tân Nhã đã nói với nàng, cô gái nhỏ này là biểu muội của nàng, gì mà cậu… hình như là nhà cậu.

Lục Mạnh vẫn chưa sắp xếp rõ ràng nhà họ Sầm có những ai, sau này có thể sẽ qua lại, dù sao nàng cũng đã ra tay cứu ba người nhà họ Sầm.

Vì vậy, Lục Mạnh đối với cô gái nhỏ này thái độ vô cùng tốt, cười tiến lên một bước, đỡ cô gái nhỏ dậy, nắm lấy cánh tay nàng nói: “Biểu muội à, cữu mẫu thế nào rồi? Không bị dọa sợ chứ, ta đang định để tỳ nữ đỡ ta đi thăm đây.”

Thấy Lục Mạnh khách khí như vậy, Sầm Thu Thư lập tức cười rạng rỡ.

Khuôn mặt nàng tròn tròn, dáng người cũng không cao, thấp hơn Lục Mạnh nửa cái đầu, đôi mắt cũng tròn xoe như một chú chuột hamster nhỏ.

Trước đây nàng thấy Kiến An Vương phi không nói chuyện với ai, bất kể ai nói chuyện với nàng đều lạnh lùng quay đi, trả lời cũng rất ngắn gọn, còn tưởng nàng là một người rất khó gần.

Bây giờ nghe Lục Mạnh nói chuyện khách khí như vậy, trực tiếp gọi nàng là biểu muội, tuy nàng cũng không dám bất chấp lễ nghi mà gọi biểu tỷ, nhưng cũng vô cùng vui mừng.

Mặt đầy vẻ biết ơn không giả dối nói: “Tạ ơn Vương phi quan tâm, mẫu thân đã không sao rồi, chỉ là bị kinh hãi một chút, đã uống thuốc an thần và ngủ thiếp đi rồi.”

Lục Mạnh thầm nghĩ vậy thì tốt, nàng không muốn đi thăm người khác.

Lục Mạnh thuận nước đẩy thuyền: “Vậy ta sẽ không quấy rầy nữa, đợi sau này về thành, tìm một cơ hội, ta nhất định sẽ đến phủ bái kiến cữu mẫu.”

Chuyện này thì thật sự phải đi, dù có mặt dày cũng phải mượn cơ hội này mà đi, nhưng trước khi đi Lục Mạnh phải làm rõ chuyện nhà họ Sầm.

Nhà họ Sầm trong hoàng thành vô cùng hiển hách, hơn nữa là thuần thần, đây là một chỗ dựa vững chắc.

Cái gọi là không nên bỏ trứng vào một giỏ, dù có tin tưởng Ô Đại Cẩu đến mấy, Lục Mạnh cũng phải tìm đường lui cho mình.

Nàng đã cứu ba người nhà họ Sầm, tuy có hai người suýt gặp nạn vì nàng, nhưng vị nhị công tử kia là do nàng cứu mà, tìm một chỗ che chở thì có gì quá đáng đâu.

Lục Mạnh cũng sẽ không để họ đứng về phía Kiến An Vương.

“Vậy thì tốt rồi, mẫu thân cũng nói, về thành nhất định phải mời Kiến An Vương phi đến phủ một chuyến.”

Sầm Thu Thư nói: “Dân nữ đến đây là để đặc biệt tạ ơn Vương phi.”

Nàng nói rồi đoan đoan chính chính quỳ xuống, hành một đại lễ với Lục Mạnh.

Sau đó nói: “Đa tạ Vương phi đã cứu mạng ba người trong gia đình ta.”

Sầm Thu Thư nói: “Mẫu thân giờ đang hôn mê, nhị ca chàng bị thương cả hai tay và chân, không tiện đến tự mình tạ ơn, nhị ca nói đợi vết thương đỡ hơn một chút, nhất định sẽ tự mình tạ ơn Vương phi.”

Lục Mạnh kéo nàng đứng dậy, thuận nước đẩy thuyền nói: “Mau đứng dậy đi, sao lại nói những lời khách sáo như vậy? Ta vì mới thành hôn không lâu, cũng mới rời khỏi Thị Lang phủ không lâu, vẫn luôn không thể rảnh rỗi, nếu không đã sớm về ngoại tổ gia bái kiến rồi.”

Chuyện Lục Mạnh mất con trước đây, trong thành đến giờ vẫn còn có người bàn tán, nàng làm loạn thế nào trong Văn Hoa Lâu, cũng sẽ không truyền đến tai bất kỳ ai.

Vì vậy nàng nói không thể rảnh rỗi, quả thực là hợp tình hợp lý.

“Đừng khách khí với ta như vậy.” Lục Mạnh nói: “Cữu mẫu đang ngủ, bên cạnh không thể thiếu người, biểu muội mau đi chăm sóc, không cần phải tạ ơn ta nữa, nếu không mới thật sự làm ta đau lòng.”

Mắt Sầm Thu Thư hơi đỏ hoe.

Nàng gật đầu, cuối cùng cúi người với Lục Mạnh, rồi mới quay người chạy đi.

Lục Mạnh thở phào nhẹ nhõm, cả người dựa vào Tân Nhã, khẽ nói: “Nhanh nhanh nhanh, mau đỡ ta về…”

Ở thêm một lúc nữa không biết lại có ai chặn đường, Lục Mạnh đã không còn sức để đối phó.

Tân Nhã vội vàng đỡ nàng, trên mặt lộ ra một chút ý cười, nàng bắt đầu hiểu một chút tính cách của vị chủ tử này, không thích tranh giành, không thích giao tiếp.

Tuy nhiên, so với trước đây, sau khi Lục Mạnh đẩy Tân Nhã một cái vào thời điểm quan trọng hôm nay, nụ cười của Tân Nhã lúc này đã ôn hòa hơn không biết bao nhiêu lần.

Tân Nhã ở tuổi này, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chủ tử bất chấp nguy hiểm bảo vệ nàng, chỉ có Kiến An Vương phi một người.

Trước đây nàng luôn bị đẩy ra ngoài, gánh vác mọi chuyện thay chủ tử, lần này nàng vẫn bị đẩy ra ngoài, nhưng là chủ tử của nàng vì cứu mạng nàng.

Câu “can đảm đồ địa” này, Tân Nhã còn chưa từng nói với Ô Lân Hiên.

Một đám tỳ nữ cuối cùng cũng đưa Lục Mạnh về lều, Lục Mạnh tháo hết trang sức trên người, cởi cả quần áo, chui vào chăn, ngay cả rửa mặt cũng là tư thế này tỳ nữ lau cho nàng.

“Trước khi mặt trời chiếu vào mông ngày mai, ai cũng đừng hòng kéo ta ra khỏi cái giường này.” Lục Mạnh nằm liệt trên giường nhắm mắt lại, cảm thấy nàng cuối cùng cũng sống lại rồi…

Tuy nhiên, Lục Mạnh nằm một lúc, thể lực hồi phục một chút, lại đột nhiên ngồi dậy.

Hỏi: “Phần thưởng của ta đã được đưa đến chưa?”

“Bẩm Vương phi, vẫn chưa ạ.” Tân Nhã nói: “Kim bài miễn tử là thứ cần Nội vụ phủ trong cung chế tạo.”

“Còn về mười vạn kim, nô tỳ đoán, lát nữa thị tòng bên cạnh Hoàng thượng sẽ đưa đến.”

Lục Mạnh lập tức cười, dựa vào thành giường nói: “Mười vạn lượng vàng, ta thật sự có thể tiêu rất lâu, đủ mua bao nhiêu thanh đao trầm thiết?”

“Không đúng, ta phải lắp thêm mấy đường hỏa long trong phòng…”

“Vương phi,” Lục Mạnh đang mơ mộng về cuộc sống tươi đẹp sau này, Tân Nhã liền cắt ngang nàng, vẻ mặt có chút do dự nói: “Mười vạn kim, không phải mười vạn lượng vàng.”

Lục Mạnh: “…A? Không phải mười vạn lượng vàng thì là bao nhiêu?”

“Bẩm Vương phi, mười vạn kim, là đặc chỉ vàng do Bệ hạ ban thưởng, một trăm lượng vàng, khắc ở đáy vàng là một vạn kim, khi ban thưởng xướng lên nghe có vẻ khí phái hơn.”

Trong đầu Lục Mạnh toàn là những đường đen.

Những đường đen rối rắm một lúc lâu, Lục Mạnh mới hiểu rõ, rồi hỏi: “…Một ngàn lượng vàng sao?”

Tân Nhã gật đầu.

Lục Mạnh: “…” Chẳng phải cái này cũng giống như bánh phu thê hiện đại không có phu thê, và thịt kho tàu không có măng, nhưng đầu bếp kho thịt lại tên là Trúc Tôn sao? Thật là tổn hại quá đi!

Nhiệt huyết của Lục Mạnh lập tức bị dập tắt.

Nàng còn tưởng Diên An Đế đây là muốn trực tiếp tặng vốn khởi nghiệp mưu triều soán vị, hóa ra chỉ có chút tiền này!

Nàng còn không nhận ra rằng vì không hiểu biết về thế giới này, nàng càng ngày càng kiêu ngạo.

Lục Mạnh từ từ nằm xuống, một lúc sau nói: “Thôi được rồi… Muỗi dù nhỏ cũng là thịt mà.”

“Ta chợp mắt một lát, đợi lát nữa thái giám đến đưa thưởng thì gọi ta dậy nhé.”

“Sắp đến giờ ăn tối rồi,” Tân Nhã nói: “Vương phi hay là ăn xong rồi ngủ đi ạ?”

Lục Mạnh lắc đầu: “Hôm nay ta ăn nhiều rồi, bây giờ không đói chút nào, ngươi ra ngoài trước đi.”

Tân Nhã nghe vậy liền vâng lời ra ngoài, Lục Mạnh nằm trên giường, mơ mơ màng màng, ngủ một lát.

Không biết qua bao lâu, Lục Mạnh nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, liền tỉnh dậy.

Nhưng nàng không lập tức đứng dậy, mà mơ hồ hỏi: “Là đưa thưởng đến rồi sao?”

Dù sao cũng là đồ Hoàng thượng ban thưởng, nàng vẫn phải dậy tạ ơn.

Đợi một lúc không thấy tỳ nữ vào phòng hầu hạ nàng dậy mặc quần áo, Lục Mạnh trở mình, trong lòng nghĩ tự mình dậy mặc quần áo đi xem, kết quả mơ mơ màng màng lại không cẩn thận ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy lần nữa, cảm thấy có người đang ôm nàng.

Chóp mũi lạnh lẽo cọ vào mặt nàng, Lục Mạnh không cần mở mắt cũng biết là Ô Đại Cẩu.

Trên người chàng mang theo hơi nước lạnh lẽo, lạnh như vậy chắc chắn là đã tắm rồi, đúng là đồ ngốc ngủ trên giường lạnh hoàn toàn dựa vào sức nóng, mùa này mà còn tắm nước lạnh…

“Vương gia người lạnh,” Lục Mạnh chui vào chăn, “Đừng vào vội, kẻo lại khiến thiếp bị phong hàn…”

“Chê ta sao?” Giọng Ô Lân Hiên vang lên bên tai Lục Mạnh, mang theo chút chất vấn: “Nàng không hỏi ta hôm nay có bị ngựa làm bị thương không, ngược lại lại chê ta người lạnh, không chịu cho ta vào chăn.”

“Nàng rốt cuộc có phải Vương phi của ta không? Đâu có người vợ nào chê phu quân của mình…”

“Thiếp không phải,” Lục Mạnh không mở mắt, đầu trực tiếp chui vào chăn, tránh bàn tay lạnh lẽo của Ô Lân Hiên.

“Vương phi của chàng đã bị mượn xác hoàn hồn rồi, thiếp bây giờ là quỷ.”

Lục Mạnh nói thật.

Nếu nàng chết ở hiện đại thì bây giờ chẳng phải là một con quỷ sao.

Nhưng thông thường, khi Lục Mạnh nói thật, Ô Lân Hiên lại không tin.

Đặc biệt là sự thật được nói ra trong tình huống này, ai sẽ tin?

Ô Lân Hiên bị nàng chọc cười “phì” một tiếng.

“Là quỷ sao?” Ô Lân Hiên ôm Lục Mạnh qua lớp chăn, nửa người đè lên người nàng, ghé sát tai nàng nói: “Là diễm quỷ sao?”

Lục Mạnh cũng cười, quay mặt lại đối diện với Ô Lân Hiên, hai người mũi chạm mũi, Lục Mạnh nói: “Không đúng.”

“Là sắc trung ác quỷ, Vương gia có sợ không?”

Ô Lân Hiên: “…Bổn vương sợ gì?”

Lục Mạnh “ồ” một tiếng, nói: “Vậy tối nay, trước tiên làm năm lần nhé?”

Ô Lân Hiên: “…”

“Sao? Không khó chứ?” Lục Mạnh nói: “Vương gia trước đây toàn tính theo đêm, không tính theo số lần, nhanh như vậy đã… ưm.”

“Nàng có thể có chút dáng vẻ của phụ nữ không?” Ô Lân Hiên bịt miệng nàng, quả thực không biết dùng biểu cảm gì.

Lục Mạnh nheo mắt cười, Ô Lân Hiên lại nói: “Chân ta bị thương nàng cũng không quan tâm, nàng chỉ quan tâm ta có thể làm năm lần không?”

“Nàng rốt cuộc là làm vợ người ta kiểu gì vậy?”

Miệng Lục Mạnh được buông ra, nàng biện giải: “Bổn phận làm vợ người ta, chẳng phải là quan tâm chồng mình eo có tốt không, có cần uống canh đại bổ không, nếu không thiếp lấy gì mà khoe khoang khi so sánh với các phu nhân khác chứ.”

Ô Lân Hiên: “…”

Ô Lân Hiên không nói gì, biểu cảm thay đổi, Lục Mạnh cười vài tiếng, thu lại biểu cảm rồi đứng dậy hỏi chàng: “Vương gia bị thương ở đâu?”

Ô Lân Hiên thở dài, đổi tư thế, một chân quả thực cử động không được tự nhiên.

Chàng chỉ vào chân mình nói: “Ở đây.”

“Ở đây? Cởi ra cho thiếp xem.”

Ô Lân Hiên nhìn về phía cửa lều, cũng không hề ngượng ngùng, rất nhanh cởi quần ra rồi Lục Mạnh nhìn thấy, lập tức kinh ngạc.

“Nghiêm trọng đến vậy sao?!”

“Bầm tím một mảng lớn như vậy, chàng cả ngày cứ như không có chuyện gì sao?”

“Cái này… cái này cũng quá nghiêm trọng rồi, có đi khám thái y chưa?”

Lục Mạnh thầm nghĩ cái này thì săn bắn kiểu gì nữa? Không săn bắn thì làm sao giành được vị trí thứ nhất, không giành được vị trí thứ nhất thì vương bá chi khí làm sao đây?

Nhưng Lục Mạnh không thể nói như vậy, nàng tiến lại gần hơn, ôm lấy chân Ô Lân Hiên, lo lắng nói: “Cái này phải nhanh chóng chữa trị chứ, có bị thương đến xương không, nhìn vết móng ngựa lớn này…”

“Con ngựa này cũng quá không biết điều rồi, sao lại giẫm vào chỗ này chứ!”

Vẻ mặt Lục Mạnh thật lòng lo lắng cho Ô Lân Hiên khiến vẻ khó chịu trên mặt Ô Lân Hiên cuối cùng cũng tan biến.

“Không cần lo lắng, cái này không nghiêm trọng, bổn vương không bị tàn phế, không bị thương đến xương.”

Ô Lân Hiên đưa tay xoa đầu Lục Mạnh, ôn tồn nói: “Đã lấy thuốc mỡ ở chỗ thái y rồi, xoa tan vết bầm là được.”

Lục Mạnh như không nghe thấy, vẫn bám vào chân chàng nói: “Cái này còn không nghiêm trọng? Suýt chút nữa là làm bị thương ‘cục cưng’ rồi!”

Động tác của Ô Lân Hiên cứng đờ một chút, nhận ra nàng nói “cục cưng” là gì, lập tức bùng nổ.

“Nàng có phải chỉ quan tâm ta có thể ‘hành sự’ được không?!”

“Chân ta bị thương, chân!” Ô Lân Hiên gầm nhẹ vào Lục Mạnh, lại không dám quá lớn tiếng sợ bị tỳ nữ bên ngoài nghe thấy mất mặt.

“Trong mắt nàng, ta có phải chỉ có chỗ đó là hữu dụng không? Trong mắt nàng rốt cuộc có ta là phu quân này không?”

Lục Mạnh lập tức làm ra vẻ bị tổn thương, giả vờ đau khổ nói: “Vương gia sao có thể nói như vậy? Thần thiếp sao có thể không quan tâm Vương gia?”

Lục Mạnh nói: “Hôm nay thần thiếp nghe nói Vương gia bị ngựa vây khốn, phát điên chạy về phía đó, thần thiếp lẽ nào không sợ sao?”

“Con ngựa cao lớn như vậy, hung ác như vậy, thần thiếp chẳng phải sợ Vương gia bị thương, chẳng phải muốn thay Vương gia tranh giành phần thưởng của Bệ hạ, mới cả gan đi tiếp xúc với quái vật đáng sợ như vậy sao.”

“Vương gia lại nói ta như thế! Thần thiếp sống còn có ý nghĩa gì nữa?!”

Lục Mạnh nói xong, thấy biểu cảm của Ô Lân Hiên quả nhiên có chút thay đổi, nàng giả vờ muốn xuống giường thì Ô Lân Hiên liền ôm chặt nàng từ phía sau.

“Đi đâu vậy.” Giọng Ô Lân Hiên có chút cứng nhắc, cũng có chút bối rối.

Nhưng chưa kịp nghĩ ra cách dỗ dành.

Lục Mạnh liền giả vờ giãy giụa, nói: “Dù sao Vương gia cũng không tin thiếp, thiếp đi tìm một miếng đậu phụ mà đâm đầu vào chết!”

Ô Lân Hiên: “…”

Lục Mạnh quay đầu nhìn Ô Lân Hiên, nói: “Nhưng nhìn thấy Vương gia bị thương, thần thiếp cũng có thể không chấp nhặt với Vương gia.”

“Vậy tối nay giảm một lần, làm bốn lần nhé? Vừa hay cũng kiểm tra xem ‘cục cưng’ có bị giẫm phải không…”

“Ta bóp chết nàng luôn!”

Ô Lân Hiên đứng dậy, siết cổ Lục Mạnh ấn nàng xuống giường, biểu cảm dữ tợn, trông như thật sự muốn bóp chết nàng, nhưng trên tay lại không có chút lực nào, ngược lại còn ngứa ngáy.

“Đừng làm loạn nữa, đừng làm loạn nữa…” Lục Mạnh cười vài tiếng rồi nói: “Đừng để chân bị đụng nữa, ta xoa tan vết bầm cho chàng nhé?”

Ô Lân Hiên chống hai tay.

Đề xuất Cổ Đại: Vốn chỉ định thi đỗ làm quan, nào ngờ lại bị ép mưu phản đoạt ngôi
BÌNH LUẬN