Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 32: Cám ngư mai thi (1)

Lục Mạnh bị người đột nhiên xông ra dọa cho giật mình.

Người ta thường nói “xoay góc gặp tình yêu”, Lục Mạnh biết với thể chất của mình, xoay góc chỉ có thể gặp phải kịch bản cẩu huyết mà thôi.

Hơn nữa, người này xông lên đã nắm lấy cổ tay Lục Mạnh, còn gọi chính xác tiểu danh của nguyên chủ. Trên thế gian này, tuyệt đối không thể có người đàn ông nào khác ngoài nam chính, gọi tiểu danh của nữ chính!

Nếu không, đó chính là cẩu huyết ngập trời, thanh danh mười con trâu cũng không kéo lại được!

Đầu óc và cơ thể Lục Mạnh lập tức báo động, tiến vào trạng thái cảnh giác cao độ, một tay hất mạnh cổ tay người đàn ông, nhanh chóng lùi về phía sau.

Nhưng vì phía sau Lục Mạnh là bậc thang, lại là bậc thang cao hơn một cấp, nên Lục Mạnh vừa lùi lại, chân liền vấp phải, ngã ngửa ra bậc thang.

Cùng lúc đó, Tú Vân và Tú Lệ đi theo Lục Mạnh, một người vươn tay đỡ Lục Mạnh, một người trực tiếp phát ra tiếng kêu chói tai: “Ngươi là kẻ lăng nhăng nào! Làm gì mà kéo tiểu thư nhà ta! Người đâu!”

Tiếng này nghe là biết của Tú Lệ phát ra, Lục Mạnh vội vàng bịt tai.

Tiểu nha đầu này xinh đẹp, không phụ tên của nàng, dung mạo rất tú lệ, nhưng hễ mở miệng là “quỳ”.

Đặc biệt là khi nàng la hét, Lục Mạnh cảm thấy sức sát thương sánh ngang vũ khí sóng âm, nếu thời đại này có thứ gọi là ly thủy tinh, Tú Lệ chỉ cần hét một tiếng là có thể làm nó vỡ tan từ xa.

Sau khi Tú Lệ hét lên một tiếng, người đột nhiên xuất hiện từ góc rẽ rõ ràng cũng bị chấn động, lùi lại một bước.

Nhưng rất nhanh, hắn lại nhìn về phía Lục Mạnh đang ngã trên bậc thang, rồi lại tiến lên một bước, miệng thân mật gọi: “Nhân Nhân… ta…”

Rồi cố gắng vươn tay đỡ Lục Mạnh đứng dậy, Lục Mạnh thấy vậy liền tiếp lời Tú Lệ, hùng hồn hô lên: “Ngươi đừng qua đây!”

Kịch bản cút xa ra, đừng có chạm vào lão nương!

Nàng căn bản không biết người này là ai, nhưng Lục Mạnh đã xác định người này chính là kịch bản đụng phải ở góc rẽ, gọi tắt là: “Nam tử kịch bản”.

Bởi vì hệ thống vô dụng kia đã bắt đầu phát nhiệm vụ.

“Ký chủ xin chào, lời thoại lần này cần đọc là: ‘Vương gia, có phải thiếp chết rồi chàng mới tin thiếp không!’ Thời gian bắt giữ trong bốn canh giờ.”

Lục Mạnh nghe xong, lúc đó mắt tối sầm.

Vẫn không thể thoát được!

Lục Mạnh đang điên cuồng mắng thầm trong lòng thì đột nhiên bên tai lướt qua một trận gió mạnh, một bóng người quen thuộc trực tiếp bay qua đầu Lục Mạnh –

Lục Mạnh đột ngột ngẩng đầu nhìn, cảm thấy mình như đang ở trong một bộ phim hoạt hình kỹ xảo, đây đúng là lần đầu tiên nàng thấy có người bay xa đến vậy trên thế giới này.

Dưới ánh đèn lờ mờ, người bay trên không trung cao lớn, chân dài, tay vượn, eo ong, dáng vẻ vươn mình giữa không trung, nếu cho hắn một cây gậy thì chính là Đại Thánh trở về!

“Bốp!”

“A!”

“Đại Thánh” không có gậy trong tay, nhưng hắn có nắm đấm to như bao cát.

Một cú đấm thẳng vào mắt “nam tử kịch bản”, cho hắn một “cú đấm mắt” thật mạnh.

Lục Mạnh cảm thấy hốc mắt mình cũng đau theo, có cảm giác như nhãn cầu sắp lồi ra.

Bởi vì “nam tử kịch bản” kia trực tiếp bị cú đấm này đánh ngã xuống bậc thang, sau gáy đập xuống đất “cốp” một tiếng, tiếng động chắc nịch đến mức Lục Mạnh nhắm mắt rụt cổ lại.

Rồi nam tử kịch bản kia “a a a a a…”

Lăn xuống tận chân cầu thang rồi bất động.

“Đại Thánh gia” đáp xuống đất, cúi đầu nhìn người nằm dưới bậc thang, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lẽo.

Sau đó, hắn bước ba hai bước đến trước mặt Lục Mạnh, trực tiếp nắm lấy hai vai Lục Mạnh, nhấc nàng lên như nhấc một miếng giẻ lau.

Rồi thô lỗ hỏi: “Nhị tiểu thư không sao chứ?”

Lục Mạnh cảm thấy có chuyện…

Bởi vì hệ thống vốn dĩ không nói lời nào, không tham gia thảo luận kịch bản, chỉ phát nhiệm vụ bắt giữ lời thoại, lại bất ngờ nói thêm một câu.

“Vị này… là Tứ hoàng tử đương triều.”

Chuyện này lớn rồi!

Lục Mạnh rụt cổ đứng đó, lần đầu tiên đối mặt gần gũi với “bạo lực” của thế giới này, chỉ muốn cuộn tròn thành một quả bóng.

“Đại Thánh gia” chính là Độc Long.

Lục Mạnh vẫn luôn cảm thấy đội lính đánh thuê của mình giống như những kẻ liều mạng trốn ngục, lần đầu tiên thấy Độc Long ra tay, nàng đã bị hắn làm cho choáng váng.

Đặc biệt là sau khi hệ thống nói đây là Tứ hoàng tử, đầu óc Lục Mạnh ong lên một tiếng, cảm thấy còn đau hơn cả đầu của Tứ hoàng tử vừa “a a a a a” ngã xuống tầng dưới.

“Nhị tiểu thư?” Độc Long vẫn còn hơi say, lắc lắc nắm đấm của mình, rồi ngẩng mắt nhìn đám huynh đệ đang đứng cách đó không xa.

Sau đó mới nhận ra mình ra tay quá nặng, hắn không lo lắng cho người nằm dưới bậc thang, mà lo lắng mình đã dọa vị chủ tử mới “yểu điệu thục nữ” này sợ hãi.

“Ta không sao!” Lục Mạnh phản ứng lại ngay lập tức, run rẩy chỉ vào người nằm dưới bậc thang nói: “Mau mau mau! Xem hắn chết chưa!”

Độc Long nghe vậy liền ra hiệu cho đám huynh đệ phía sau, bọn họ lập tức cũng đi theo, mấy người bay vút lên, mũi chân chạm nhẹ xuống dưới bậc thang.

Lục Mạnh đến lúc này mới phát hiện, trong đội lính đánh thuê nhỏ của nàng, người nào cũng vạm vỡ hơn người, nhưng khi bay lên thì người nào cũng nhẹ nhàng như chim én.

Một huynh đệ ngồi xổm xuống, sờ quanh đầu Tứ hoàng tử một vòng, rồi sờ cổ, trực tiếp ngẩng đầu nói với Lục Mạnh đang đứng trên bậc thang: “Nhị tiểu thư yên tâm, Độc Long ra tay có chừng mực, đầu còn chưa sứt da, chỉ là ngất đi thôi.”

Nhưng người này tỉnh lại, e rằng một bên mắt sẽ không nhìn rõ trong một hai tháng…

Độc Long từ khi mắt bị thương, hễ ra tay là đặc biệt thích tấn công mắt người khác. Bởi vì hắn biết, mắt bị thương bất tiện đến mức nào, và bóng ma tâm lý sẽ lớn đến mức nào.

Cho nên Tứ hoàng tử hôm nay thật sự xui xẻo, nếu đổi thành người khác, ít nhất cũng còn nể bộ hoa phục của hắn mà ra tay nhẹ hơn.

Nhưng Độc Long xuất thân từ công tử sa sút, từng nổi danh một thời trong hoàng thành.

Nếu không phải phụ thân hắn nắm giữ binh quyền quá lớn, bị Thiên tử kiêng kỵ, lại thêm hắn bị tàn tật, thì giờ đây hắn cũng phải như Phong Bắc Ý, là một đại tướng quân trấn giữ nam bắc.

Hắn quản cái quái gì “công tử quý giá”.

Lục Mạnh nghe nói người không chết, trái tim đang treo ngược cành cây liền hạ xuống.

Rồi sau đó mới cảm thấy tim mình đang đập điên cuồng.

Nàng hắng giọng định nói gì đó, đột nhiên nghe thấy tiếng thị nữ khẽ nói chuyện từ xa: “Thấy Tứ hoàng tử chưa? Ngọc Nhi cô nương bên trong đang tìm hắn…”

Lục Mạnh hít một hơi thật mạnh, mấy huynh đệ nghe lời thị nữ nói, lại cúi đầu nhìn người nằm trên đất, có người từng gặp Tứ hoàng tử liền đến gần véo mặt hắn nhìn, lập tức vỗ đùi.

Chết tiệt!

Nếu người bị đánh là một công tử thế gia ăn chơi trác táng, bọn họ căn bản không sợ, nhưng đánh hoàng tử là tội chết!

Dù cho phần lớn bọn họ có công lao trong quân, ăn lương hoàng gia, nhưng làm hại hoàng tử cũng là trọng tội.

“Sao lại là Tứ hoàng tử?” Có người đè giọng hỏi Độc Long, ánh mắt rất rõ ràng là ngươi lẽ nào không nhận ra Tứ hoàng tử sao, ra tay nặng đến vậy!

Độc Long đúng là có nhận ra, nhưng tối nay hắn uống không ít rượu, nơi đây lại tối đen như mực, ánh mắt của hắn đã không còn như trước.

Say rượu cộng thêm lòng đầy bảo vệ chủ tử mới, thấy nàng bị người ta “đẩy” ngã, lại sợ hãi kêu người kia đừng đến gần, còn tưởng nàng bị người ta khinh bạc, tự nhiên không phân biệt kỹ càng, trực tiếp ra tay.

Và thông thường, bất kể chủ tử mà họ đi theo là ai, gặp phải chuyện mà chủ tử có thể không gánh nổi, nhất định phải có người trong số họ đứng ra nhận tội.

Mấy huynh đệ đều là những người lăn lộn trên chiến trường, thân thiết như tay chân, sự vui vẻ và sảng khoái trong phòng lúc trước giờ đều rút khỏi cơ thể.

Bị gió thu thổi qua, lạnh thấu xương.

Nhưng mấy huynh đệ lập tức trao đổi ánh mắt, những người đàn ông cứng rắn không sợ chuyện này, đối với họ mà nói, đầu rơi thì bát to một vết sẹo.

Tướng quân tự nhiên sẽ chăm sóc tốt cho gia đình họ.

Độc Long chắp tay, nói với Lục Mạnh: “Chuyện này là do thuộc hạ làm, thuộc hạ…”

“Mau mau mau!” Lục Mạnh trực tiếp cắt ngang lời Độc Long, múa tay múa chân chỉ vào Tứ hoàng tử bên dưới, hạ giọng nói: “Tay chân lanh lẹ một chút, ai biết bay thì bay nhanh lên, tìm cái gì đó bọc người lại mang đi, đừng để người khác nhìn thấy!”

Lời dặn dò này khiến mấy huynh đệ đều ngẩn ra, nhưng rất nhanh sau khi trao đổi ánh mắt, họ lập tức hành động.

Gần như trong chớp mắt, Lục Mạnh đã thấy có người trực tiếp bay vào một căn phòng, giật rèm cửa xuống, rồi giũ ra, hai người khác liền trực tiếp cuốn Tứ hoàng tử vào trong.

Rồi kéo một người sống to như con heo chết đó, bay lượn trên mái nhà, nhanh chóng biến mất khỏi hiện trường gây án.

Bộ “phi tang” này quá thành thạo, Lục Mạnh nhìn mà miệng có thể nhét vừa quả trứng.

May mà Văn Hoa Lâu chú trọng ý cảnh, đèn đóm khắp nơi đều không sáng lắm, hơn nữa giờ này cũng đã muộn, phần lớn người trong lầu đang bận say sưa chìm đắm, không ai thấy chuyện gì xảy ra ở đây.

Hai thị nữ tìm người kia vừa rẽ góc, Lục Mạnh đã được Tú Vân và Tú Lệ đỡ dậy.

Hiện trường ngoài ba chủ tớ ra không còn ai, ngay cả Độc Long cũng đã ngồi xổm trên mái nhà.

Hai tiểu thị nữ tìm Tứ hoàng tử nhìn quanh một vòng, không tìm thấy người liền rẽ sang chỗ khác.

Còn Lục Mạnh được Tú Vân và Tú Lệ đỡ, cố làm ra vẻ bình tĩnh đi xuống bậc thang.

Thoạt nhìn, ba chủ tớ đều biểu hiện rất bình thường.

Nhưng thực tế, ba bàn tay nắm chặt vào nhau đều khẽ run rẩy, bắp chân Lục Mạnh dẫm trên bậc thang cũng run.

Là Tứ hoàng tử đó!

Tuy nhiên, Lục Mạnh nghĩ người không chết, Độc Long đã nói là ra tay có chừng mực, chỉ đánh vào mắt một cái, rồi ngã xuống một tầng cầu thang, không đến nỗi nào, nhiều nhất là chấn động não…

Cùng lắm lát nữa cầu hệ thống kiểm tra cơ thể hắn, chắc không sao đâu, không thể tự dọa mình, không thể tự dọa mình!

Lục Mạnh cố gắng ổn định tâm thần, đầu óc bắt đầu quay cuồng.

Tứ hoàng tử là nam phụ của cuốn sách này, điều này Lục Mạnh vẫn nhớ, mặc dù cuốn sách này có rất nhiều nam phụ, nhưng Tứ hoàng tử Ô Lân… thôi, tên thì không thể nhớ được.

Dù sao Lục Mạnh có thể nhớ nam phụ này, là vì nam phụ này có thể coi là phiên bản tiêu chuẩn của “điều hòa trung tâm”.

Hắn thật lòng yêu nữ chính, xót xa nữ chính bị nam chính bỏ bê, âm thầm giúp nữ chính bỏ trốn gì đó.

Nhưng hắn yêu quá nhiều người, “ba ngàn giai lệ” trong hậu cung hắn đều yêu thật lòng, quyết tâm giải cứu tất cả những cô gái bất hạnh trên thế gian này.

Nói một cách thông tục thì là, kéo những cô gái tốt xuống biển, khuyên những cô gái phong trần hoàn lương, mắc cái bệnh lớn gọi là “hội chứng hoàng tử bạch mã”!

Và bây giờ nam phụ này lại đụng phải tay Lục Mạnh, bị đội lính đánh thuê của Lục Mạnh đánh cho một trận tơi bời.

Chuyện này Lục Mạnh có thể tự giải quyết, đó là đợi Tứ hoàng tử mắc bệnh lớn này tỉnh lại, khóc lóc thảm thiết cầu xin hắn, diễn một màn “yếu đuối bất lực”, là có thể chiếm được lòng thương hại của hắn, khiến hắn không truy cứu chuyện tối nay.

Tuy nhiên, làm vậy sẽ càng rắc rối hơn, hơn nữa trong tình huống không có tiền, Lục Mạnh thật sự lười diễn kịch.

Điều động cảm xúc rất tốn sức, chi bằng giao chuyện này cho Ô Đại Cẩu xử lý.

Lục Mạnh bước ra khỏi Văn Hoa Lâu, trong đầu đã nghĩ xong lời lẽ khi giao Tứ hoàng tử cho Ô Lân Hiên xử lý, thậm chí đã lồng ghép những lời thoại nàng muốn nói vào đó.

Nghĩ thông suốt, tay và chân Lục Mạnh không còn run nữa, nàng còn quay lại an ủi hai thị nữ của mình: “Bình tĩnh đi, theo tiểu thư ta mà xem, sau này còn nhiều chuyện sóng gió hơn nữa, đừng có như chưa từng thấy đời mà làm ta mất mặt!”

Nàng nói rất hùng hồn, Tú Vân không nhịn được bĩu môi, như thể người run rẩy dữ dội nhất vừa rồi không phải là tiểu thư vậy.

Lục Mạnh cùng Tú Vân và Tú Lệ nhanh chóng đến cửa, xe ngựa đã đợi sẵn ở đó, người đánh xe vẫn là Độc Long.

Lục Mạnh nhìn hắn một cái, Độc Long lại quỳ xuống đất cho nàng giẫm, ghế đẩu vẫn chưa chuẩn bị, phía sau họ lại có thêm một chiếc xe ngựa khác, Lục Mạnh quay đầu nhìn lại, là một chiếc xe do Tiểu Hồng râu ria xồm xoàm đánh.

Lục Mạnh vốn định tự mình leo lên, nhưng đây là một chiếc xe ngựa lớn, thật sự hơi cao.

Nàng mặc bộ đồ ba lớp trong ba lớp ngoài cộng thêm áo choàng, thật sự không tiện, hơn nữa giờ không có thời gian để tính toán chuyện này, nàng giẫm lên chân Độc Long mà leo lên.

Chui vào trong xe ngựa, Lục Mạnh qua tấm rèm hỏi Độc Long: “Người đâu? Ở trong chiếc xe ngựa phía sau sao?”

“Có ạ, nhị tiểu thư yên tâm.”

Lục Mạnh đè trái tim đang đập loạn xạ dù trong đầu đã nghĩ thông suốt, dựa vào đệm mềm của xe ngựa ngồi xuống, trong đầu mô phỏng lát nữa sẽ diễn kịch trước mặt Ô Đại Cẩu như thế nào.

Cuối cùng vẫn phải diễn một chút, cứ luyện tập thế này, nàng sắp thành lão diễn viên rồi.

Lục Mạnh thậm chí còn cảm thấy nếu một ngày nào đó nàng đột nhiên trở về hiện đại, có lẽ có thể đi làm diễn viên, ít nhất diễn xác chết nàng chắc chắn diễn tốt nhất, nằm thẳng nhất.

Trong đầu nàng lặp đi lặp lại việc diễn tập, nhưng Lục Mạnh luôn cảm thấy nàng đã quên mất chuyện gì đó.

Hơi hoảng loạn nhưng nhất thời không nhớ ra, đợi đến khi xe ngựa dừng lại, Lục Mạnh mới chợt giật mình, nàng chưa nói với Độc Long là phải về đâu!

Tối nay phải về vương phủ! Ném củ khoai nóng Tứ hoàng tử này cho Ô Đại Cẩu!

Lục Mạnh vừa vén rèm xe, chuẩn bị bảo Độc Long quay đầu về vương phủ, nàng tưởng Độc Long đã lái xe đến phủ tướng quân.

Kết quả Lục Mạnh vừa vén rèm xe, phát hiện xung quanh tối đen như mực, khắp nơi là những cái cây bóng ma lờ mờ, giương nanh múa vuốt trong gió đêm.

“Nhị tiểu thư, đến rồi.” Giọng Độc Long rất nhẹ, phối hợp với cảnh hoang vu hẻo lánh càng thêm rợn người.

Lục Mạnh lập tức cảm thấy nguy hiểm tột độ, nhưng rất nhanh lại dịu xuống, nàng không tin những người Trường Tôn Tiên Vân để lại cho nàng sẽ hại nàng.

Thế là Lục Mạnh hỏi: “Đây là đâu? Sao lại lái xe đến đây, chúng ta phải nhanh chóng về Kiến An Vương phủ!”

Trước khi Tứ hoàng tử tỉnh lại, giao hắn cho Ô Đại Cẩu.

“Đây là bãi tha ma.” Độc Long nói, ra hiệu cho chiếc xe ngựa phía sau.

Nói với Lục Mạnh: “Nhị tiểu thư yên tâm, chúng ta lột quần áo hắn đốt đi, người chôn ở đây không lâu sẽ thối rữa, lẫn vào những bộ xương vô chủ này không ai có thể nhận ra.”

Lục Mạnh nghe vậy, hít một hơi suýt chút nữa làm tim gan tỳ phế thận và ruột của mình quấn vào nhau.

Mở to mắt nhìn Độc Long, quả thực không biết hắn đang nói gì.

Cái gì mà chôn người ở đây?

Muốn chôn ai chứ?!

Tứ hoàng tử sao?

Tứ hoàng tử không phải chưa chết sao!

Cùng lúc đó, Nguyệt Hồi đáp xuống vương phủ, mũi chân chạm nhẹ, nhanh chóng đáp xuống ngoài cửa sổ của Kiến An Vương.

Nguyệt Hồi không vào nhà, trực tiếp gõ cửa sổ từ bên ngoài, bẩm báo: “Vương gia, không hay rồi. Mộng phu nhân đã cho người đánh ngất Tứ hoàng tử, bây giờ đã kéo đến bãi tha ma rồi.”

Ô Lân Hiên trong phòng thực ra đợi đến lúc này đã có chút không ngồi yên được, Trần Viễn bên cạnh Ô Lân Hiên đang mài mực cho hắn, Ô Lân Hiên vùi đầu vào công vụ, cố gắng chuyển dời tâm tư của mình.

Đột nhiên nghe thấy lời bẩm báo của Nguyệt Hồi, tay Ô Lân Hiên run lên, bút lông trực tiếp ấn xuống một vết mực lớn trên giấy thư.

Còn cổ tay Trần Viễn cũng run lên, suýt chút nữa làm đổ nghiên mực.

Một lát sau, Ô Lân Hiên đứng dậy, một tay đẩy cửa sổ ra, lạnh giọng hỏi: “Ngươi nói gì? Nói rõ ràng!”

“Tối nay Tứ hoàng tử cũng ở Văn Hoa Lâu, Vương gia trước đó đã dặn thuộc hạ theo dõi động tĩnh của Tứ hoàng tử, một khi hắn có tiếp xúc với Mộng phu nhân, liền lập tức bẩm báo.”

Nguyệt Hồi ngẩng đầu nhìn Ô Lân Hiên, nói: “Cả đêm Mộng phu nhân và Tứ hoàng tử không có tiếp xúc gì, nhưng khi Mộng phu nhân đi nghe kịch thì bị Tứ hoàng tử nhìn thấy.”

“Tứ hoàng tử đã gọi Văn Học Thừa đến hỏi chuyện, rồi khi Mộng phu nhân chuẩn bị rời Văn Hoa Lâu, hắn đã tìm đúng thời cơ từ trong phòng đi ra, chặn Mộng phu nhân ở một góc rẽ.”

“Sau đó người của ta liền thấy Mộng phu nhân khi gặp Tứ hoàng tử rất hoảng sợ, rồi liền cho người đánh ngất hắn, dùng rèm cửa bọc lại, bây giờ người đã được vận đến bãi tha ma rồi.”

Giết người diệt khẩu.

Chuyện này thật sự quá giống giết người diệt khẩu.

Mắt Ô Lân Hiên híp lại, cả người trở nên sắc bén và âm trầm.

Hắn vẫn luôn cảm thấy Mộng phu nhân này tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản, ban đầu hắn nghĩ Mộng phu nhân này là do lão Tứ phái đến bên cạnh hắn.

Sau đó lại nghi ngờ nàng có liên quan đến lão Nhị, nhưng chuyện ở tiệc Trung thu lần trước đã xóa tan nghi ngờ của Ô Lân Hiên về việc Mộng phu nhân cấu kết với Nhị hoàng tử.

Chỉ còn lại Tứ hoàng tử là mục tiêu duy nhất, và Mộng phu nhân của hắn vẫn chưa từng liên lạc riêng với Tứ hoàng tử, đều ngoan ngoãn ở trong phủ tướng quân.

Hôm nay Trấn Nam tướng quân vừa rời đi, Mộng phu nhân của hắn liền đến Văn Hoa Lâu, ngay sau đó Ô Lân Hiên buổi trưa đã nhận được tin Tứ hoàng tử cũng đến Văn Hoa Lâu.

Ô Lân Hiên đã phái rất nhiều người, thậm chí còn thông báo cho Văn Học Thừa, bảo hắn tìm cơ hội tạo điều kiện cho hai người gặp mặt và tiếp xúc, Ô Lân Hiên muốn xem xem, Mộng phu nhân này rốt cuộc có phải là người của tứ đệ hắn hay không.

Mọi chuyện phía trước đều diễn ra theo dự liệu của Ô Lân Hiên, quả nhiên lão Tứ phát hiện Mộng phu nhân cũng ở Văn Hoa Lâu, còn đặc biệt gọi Văn Học Thừa đến hỏi.

Và đã chặn được người thành công.

Ô Lân Hiên tưởng rằng sẽ nhận được tin “bắt gian” thành công, nhưng không ngờ lại nhận được tin Mộng phu nhân muốn chôn Tứ hoàng tử ở bãi tha ma…

“Sao lại thế này?” Ô Lân Hiên trầm ngâm một lát, lông mày nhíu chặt.

“Họ lẽ nào muốn chôn sống Tứ hoàng tử đương triều sao?!”

“Hơn nữa Mộng phu nhân tại sao lại đột nhiên ra tay với Tứ hoàng tử, có phải các ngươi đã lộ hành tung, bị nàng phát hiện rồi không?”

Đây là muốn tự bảo vệ mình mà cắn chủ sao?

“Thuộc hạ không bị phát hiện, đều đứng rất xa.” Nguyệt Hồi khẳng định nói: “Người được phái đi giám sát cũng đều là những người giỏi ẩn nấp nhất, Mộng phu nhân quả thật đã cho người đánh ngất Tứ hoàng tử, bây giờ đã kéo người đến bãi tha ma, không biết có phải muốn chôn sống hay không.”

“Có cần cứu người không?” Nguyệt Hồi hỏi Ô Lân Hiên.

Ô Lân Hiên hai tay đặt trên bệ cửa sổ, nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, môi mím chặt.

Và đúng lúc này, Lục Mạnh nhìn Tứ hoàng tử bị một đám người khiêng từ trên xe xuống, ném bên cạnh bãi tha ma, vì tỉnh lại mà động đậy một chút, lại lập tức bị Độc Long một cước đạp ngất đi, cảm thấy tối nay thật sự quá đặc sắc và ma mị.

“Đừng đào hố nữa, đừng đào nữa!” Da gà trên người Lục Mạnh nổi hết lên, nàng gọi mấy người đang đào hố lại đây.

Rồi nói với Độc Long: “Ta đâu có nói là muốn chôn sống hắn!”

Tiểu Hồng lúc này vẫn đầy vẻ khó hiểu, râu của hắn dính đầy bùn vì đào hố.

Hắn thuận tay vuốt một cái, rồi nói với Lục Mạnh: “Không chôn sống thì không đơn giản sao, cái cổ nhỏ xíu của hắn ‘cạch’ một cái là gãy thôi mà?”

Lục Mạnh nghe mà lùi lại theo chiến thuật, hai thị nữ đã run rẩy co rúm lại một bên.

Lục Mạnh và một đám người trong ánh trăng mờ ảo, nhìn càng giống những kẻ liều mạng hơn, cố gắng giảng đạo lý: “Ta đâu có nói là, là muốn giết người đâu, sao lại lái xe đến đây, các ngươi nhìn ta có giống loại người một lời không hợp liền giết người không chớp mắt, hủy thi diệt tích không?!”

Đám người này tại sao lại hủy thi diệt tích thành thạo đến vậy chứ?!

Mọi người đều im lặng, cuối cùng Độc Long nghi ngờ hỏi: “Nhị tiểu thư không phải nói chúng ta xử lý hắn, đừng để người khác nhìn thấy sao?”

“Ý ta nói xử lý, chỉ là bọc hắn lại, đừng để người khác tìm thấy rồi mang ra khỏi Văn Hoa Lâu!”

Lục Mạnh vừa nói vừa khoa tay múa chân, sợ mình diễn đạt không đủ rõ ràng, lại bị đám người này hiểu lầm.

“Các ngươi không nghe thấy hai thị nữ kia tìm người nói sao, hắn là Tứ hoàng tử!”

“Tứ hoàng tử thối rữa cũng không chậm hơn người khác đâu.” Trong bóng tối không biết ai nói chen vào một câu.

Lục Mạnh trừng mắt tìm mãi cũng không thấy ai mở miệng.

Nàng rất muốn hỏi một câu là ai, có phải đại ca Trương Tam cuồng đồ pháp luật không?!

Nhưng lúc này không có thời gian truy cứu những chuyện đó.

Lục Mạnh dùng giọng ra lệnh nói: “Chuyện này còn chưa đến mức phải chôn sống người, các ngươi đưa hắn lên xe ngựa, chúng ta về Kiến An Vương phủ.”

Mọi người nghe xong, im lặng một lát, có mấy người đi khiêng Tứ hoàng tử, quay đầu xe ngựa.

Độc Long thì đi đến bên cạnh Lục Mạnh, nửa quỳ xuống nói với nàng: “Nhị tiểu thư có thể đổ chuyện này lên đầu thuộc hạ, dù sao người ra tay là thuộc hạ.”

Lục Mạnh nghe vậy, động tác lên xe ngựa khựng lại, tuy trong lòng lúc này vừa hoảng sợ vừa hoang đường, nhưng hành động giết người chôn xác dứt khoát của những người này, khiến Lục Mạnh có chút được an ủi.

Tất nhiên, bản thân Lục Mạnh không phải là một người có tính cách phản xã hội.

Nàng dù ở hiện đại hay ở cổ đại này, đều sẽ là một công dân tốt tuân thủ pháp luật.

Nhưng đội lính đánh thuê nhỏ của nàng, sự chấp hành lời nói của nàng khiến Lục Mạnh cảm thấy chấn động, cảm thấy an toàn.

Ngay cả hoàng tử họ cũng có thể nghe theo lệnh của Lục Mạnh, nói chôn sống là chôn sống, nói chôn là chôn.

Mặc dù là do hiểu lầm tín hiệu mà gây ra sự cố, nhưng sau chuyện này, Lục Mạnh thật sự hoàn toàn tin tưởng đội lính đánh thuê nhỏ của mình.

Trên đời này tìm đâu ra một đội người nghe lời như vậy?

Hơn nữa hoàn toàn là mù quáng trung thành có phải không?

Quá nghĩa khí rồi các huynh đệ, xảy ra chuyện không những giúp nàng gánh vác, mà gánh không nổi còn giúp nàng nhận tội!

Lục Mạnh thầm thề trong lòng, tuyệt đối không để đám huynh đệ này bị chuyện như vậy liên lụy.

Thế là Lục Mạnh hắng giọng, đứng trên thành xe ngựa, trước khi xe ngựa khởi hành lại, nàng lớn tiếng nói với mọi người: “Các huynh đệ đừng hoảng, chuyện này không thành vấn đề. Hơn nữa trong Văn Hoa Lâu tối đen như mực, các ngươi đánh người, Tứ hoàng tử căn bản không nhìn thấy, hoàn toàn có thể chối sạch sẽ.”

Hơn nữa, thời cổ đại này đâu có camera giám sát, cho dù có người muốn chỉ điểm gì đó, Văn Hoa Lâu là địa bàn của Ô Đại Cẩu, chủ sở hữu trên giấy tờ là Lục Mạnh.

Chuyện này chỉ cần chết không nhận là được, cho dù đối phương là hoàng tử thì sao chứ?

Hơn nữa, nếu theo cách nói trong đầu Lục Mạnh, nói không chừng còn có thể vu oan ngược lại.

Mọi người đều im lặng, bán tín bán nghi về lời nói của Lục Mạnh.

Điều này cũng hợp tình hợp lý, họ vẫn chưa thể coi Lục Mạnh là một thủ lĩnh thực sự, trong xương cốt họ vẫn còn nỗi sợ hãi rằng phụ nữ khi đối mặt với chuyện lớn như vậy sẽ đẩy họ ra ngoài.

Những người này, trừ Độc Long ra, đều có người già trẻ nhỏ trong nhà, nếu chuyện này bị phanh phui, không biết gia đình sẽ phải đối mặt với “trời long đất lở” như thế nào, chi bằng thuận nước đẩy thuyền, chôn hoàng tử mà họ không thể chọc vào ở bãi tha ma.

Họ quả thật đều là những kẻ liều mạng, Lục Mạnh cảm thấy không sai chút nào, nhưng họ đều liều mạng vì người thân và người yêu của mình.

Lời an ủi của Lục Mạnh không có tác dụng gì, nhưng lại khiến họ đều nghe lời.

Họ lái xe từ vùng hoang vu về phía thành, đi về hướng Kiến An Vương phủ.

Cùng lúc đó, Nguyệt Hồi dẫn theo một đám người nhận lệnh của Kiến An Vương, vội vàng đến cứu người, trên đường đã gặp chiếc xe ngựa quay trở lại.

Chia làm hai đường, một đường đi bãi tha ma đào người, một đường lén lút theo dõi xe ngựa của Lục Mạnh.

Xe ngựa đi rất nhanh, trong lúc đó, Tứ hoàng tử sau khi bị Độc Long đá ngất đi, thực ra còn mơ màng tỉnh lại một lần.

Chỉ là hắn vừa tỉnh lại đã nghe những người này nói: “Cái cổ nhỏ xíu của hắn ‘cạch’ một cái là gãy thôi mà”, rồi Tứ hoàng tử ôn nhuận như ngọc chưa từng trải qua chuyện ác tính như vậy, lập tức trợn trắng mắt trong tấm rèm cửa, lại sợ hãi ngất đi.

Rất nhanh, xe ngựa dừng bên ngoài vương phủ, theo lời dặn của Lục Mạnh, chỉ mang hai người vào vương phủ, khiêng Tứ hoàng tử vào.

“Những người khác tạm thời đều về phủ tướng quân, đồ ăn đóng gói mang về cứ ăn cứ uống, không cần lo lắng.”

Ở nơi hoang vu đào hố cũng khá mệt, đám huynh đệ này đào hố nhanh đến mức trong chớp mắt đã sâu bằng người, không biết đã chôn bao nhiêu thi thể mà luyện ra được.

Mọi người nhận lệnh rời đi, còn lại Độc Long và Tiểu Hồng, hai người Lục Mạnh ít nhất còn gọi được tên, là những người đứng đầu trong đội lính đánh thuê, một người đầu một người cuối, khiêng Tứ hoàng tử theo Lục Mạnh vào cửa.

Thân hình Tứ hoàng tử theo lý mà nói cũng không thấp, nhưng Tiểu Hồng chỉ dùng một cánh tay, cũng có thể nhẹ nhàng kéo một đầu, cùng Độc Long hai người, mỗi người kéo một bên rèm cửa.

Giống như một con gà con khác, nhẹ nhàng theo sau Lục Mạnh.

Lục Mạnh đã nhiều ngày không về, đối với nơi này quả thực xa lạ, thậm chí còn có một tâm lý kháng cự.

Nàng chỉ ở trong phủ tướng quân mười mấy ngày, đã coi đó là nhà, cảm giác thuộc về Kiến An Vương phủ thực sự không mạnh.

Tuy nhiên, Lục Mạnh hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ Tú Vân và Tú Lệ đang cầm đèn phía trước nàng, khẽ nói: “Còn run nữa, sau này làm chuyện lớn sẽ không cho hai đứa theo nữa!”

Nói cứ như ai muốn theo vậy, chuyện này tùy tiện nói ra cũng dễ mất đầu chứ.

Nhưng Tú Vân và Tú Lệ cuối cùng cũng kiềm chế được, mỗi người một bên cầm đèn, đi trước Lục Mạnh, giúp nàng chiếu sáng đường đi dưới chân.

Trong đêm tối, có người thân hình nhẹ nhàng bay lượn trên mái nhà, Độc Long nhìn một cái, cảm thấy dáng người có chút quen thuộc, có thể tự do bay lượn trên mái nhà vương phủ như vậy, chắc hẳn là người của Kiến An Vương.

Độc Long suy nghĩ một chút, ghé sát tai Lục Mạnh, khẽ nói mấy câu.

Sau đó Lục Mạnh tim đập thình thịch điều chỉnh “chiến lược” mà nàng định thực hiện lát nữa.

Đến cửa chính viện của Kiến An Vương, Lục Mạnh bị chặn lại.

Chỉ là vừa mới bị chặn lại, Trần Viễn thường xuyên ở bên cạnh Ô Lân Hiên, đã từ bên trong đi ra, thấy Lục Mạnh “kinh ngạc” nói: “Mộng phu nhân về từ khi nào? Sao trong phủ không có ai thông báo?”

Lục Mạnh lười nói chuyện khách sáo với hắn, nhìn hắn một cái, thần sắc còn lạnh hơn cả màn đêm, nói: “Ta muốn gặp Vương gia.”

Theo lý mà nói, trắc phi muốn gặp Vương gia, quả thật cần Vương gia đồng ý mới được vào.

Nhưng Trần Viễn thật sự không dám ngăn cản, hắn chính là ra đón vị cô nãi nãi này.

Vội vàng nói: “Vương gia vẫn luôn nhớ Mộng phu nhân, đợi Mộng phu nhân trở về, còn đặc biệt dặn dò, chỉ cần Mộng phu nhân vừa về, liền lập tức cho người đón Mộng phu nhân đến chính viện.”

Trần Viễn với vẻ mặt nịnh nọt, nghiêng người nhường đường, cúi người nói: “Mộng phu nhân theo nô tài vào.”

Lục Mạnh theo Trần Viễn vào sân, Trần Viễn mở cửa chính phòng, nhưng lại chặn hai người phía sau Lục Mạnh.

Lục Mạnh nháy mắt ra hiệu cho họ, ý là bảo họ đặt Tứ hoàng tử đang bọc trong rèm cửa vào trong phòng.

Kết quả Độc Long và Tiểu Hồng dường như lại hiểu lầm, hai người phối hợp vô cùng ăn ý, như ném bao hàng ở bến cảng, trực tiếp lắc hai cái rồi ném một phát, Tứ hoàng tử liền bị ném thẳng vào trong phòng qua cửa…

“Rầm” một tiếng trầm đục, như thể một con heo béo bị vỗ lên bàn mổ.

Biểu cảm của Lục Mạnh suýt chút nữa không giữ được, Trần Viễn cũng rõ ràng ngẩn ra một chút, bởi vì hắn thấy một góc cẩm bào lộ ra dưới tấm rèm, rõ ràng là thêu kim tuyến bạc, phi hoàng thân quốc thích không thể mặc.

Mộng phu nhân lại ngang ngược đến vậy sao?!

Lục Mạnh lặng lẽ nâng tay áo lên, che mặt lại, tự tay chỉnh sửa biểu cảm trên mặt mình.

Thuộc hạ quá kiêu ngạo, nhưng nàng là đến để bán thảm mà!

Sau khi Trần Viễn đóng cửa lại, Lục Mạnh chỉnh sửa xong biểu cảm bước vào phòng, Ô Lân Hiên vạn năm bất biến ngồi đó giả vờ uống trà.

Hoặc có thể nói là uống trà giả vờ.

Lục Mạnh vừa nhìn thấy hắn, lập tức với khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bã, lảo đảo yếu ớt lao về phía hắn.

Như thể không chịu nổi gánh nặng, nàng ngã vào chân Ô Đại Cẩu, ôm lấy chân hắn, trước tiên khóc rống hai tiếng mà không rơi lệ.

Rồi mới nói: “Vương gia cứu mạng! Cứu thiếp đi!”

Lục Mạnh nói: “Thiếp hôm nay đi Văn Hoa Lâu dùng bữa, khi chuẩn bị rời đi thì bị một kẻ lăng nhăng khinh bạc.”

Lục Mạnh ngẩng đầu nhìn Ô Đại Cẩu, nhớ lại Độc Long nói với nàng rằng Kiến An Vương vẫn luôn phái người theo dõi họ.

Thế là ý định nói dối bịa chuyện của Lục Mạnh biến mất.

Nàng trực tiếp nói thật: “Hộ vệ mà tỷ tỷ thiếp để lại vừa thấy kẻ lăng nhăng kia lôi kéo thiếp, đẩy thiếp ngã xuống đất, nhất thời xúc động không nhìn rõ là ai liền trực tiếp ra tay.”

Lục Mạnh ngồi bệt xuống đất, nghiêng đầu nằm trên đùi Ô Đại Cẩu, còn nắm tay hắn sờ mặt mình.

Rồi một ngón tay khác chỉ vào người đang bất tỉnh trong tấm rèm dưới đất nói: “Thiếp lúc đó quá hoảng sợ, căn bản không nhìn rõ là ai, hộ vệ của thiếp cũng quá hoảng sợ, đánh ngã người ta mới phát hiện hắn lại là Tứ hoàng tử đương triều.”

“Vừa khéo có người lúc này ra tìm Tứ hoàng tử, nhưng hắn đã bị đánh ngã xuống bậc thang, thiếp trong lòng hoảng hốt… liền bảo hộ vệ mau chóng giấu người đi.”

“Kết quả hộ vệ của thiếp hiểu lầm ý, cũng không phát hiện Tứ hoàng tử chỉ là ngất đi, chứ không phải ngã xuống cầu thang mà chết, hoảng loạn hồ đồ, liền kéo người đến bãi tha ma.”

Lục Mạnh nói: “Thiếp là một nữ tử, làm gì có gan giết người diệt khẩu, thiếp lúc đó sợ hãi quá, trong lòng hoảng loạn, điều duy nhất có thể nghĩ đến chính là Vương gia!”

“Thiếp nghĩ Vương gia đã nói sẽ bảo vệ thiếp một đời vinh hoa an nhàn, cho nên thiếp liền cho người mang Tứ hoàng tử về, giao cho Vương gia xử lý.”

Ô Lân Hiên ngồi trên ghế, trước khi vị Mộng phu nhân này vào phòng, vừa nghe Nguyệt Hồi bẩm báo xong.

Nói rằng Mộng phu nhân của hắn không biết vì sao đột nhiên thay đổi ý định, lại không chôn sống tứ đệ của hắn, ngược lại còn lái xe thẳng đến vương phủ, mang người về cho hắn.

Ô Lân Hiên vốn muốn xem người phụ nữ này rốt cuộc sẽ bịa ra lời nói dối nào để lừa hắn.

Ô Lân Hiên đã không thể dung thứ cho sự động lòng của mình đối với người phụ nữ này, hắn không vì ngủ với nàng một lần mà không còn thấy mới mẻ, không còn nhớ nhung nàng.

Điều này đối với Ô Lân Hiên mà nói, là vô cùng, vô cùng nguy hiểm.

Những thứ hắn muốn, con đường hắn muốn đi, không cho phép hắn có bất kỳ điểm yếu nào.

Đặc biệt là người phụ nữ này, trên người nàng có những bí ẩn mà Ô Lân Hiên căn bản không thể nghĩ rõ. Ô Lân Hiên thậm chí đến bây giờ vẫn chưa thể điều tra rõ nàng rốt cuộc là người của ai.

Nàng giống như một bữa tiệc thịnh soạn bày ra trước mặt Ô Lân Hiên, nhưng trên bữa tiệc này, treo một thanh trường đao có thể chém đứt đầu hắn.

Ô Lân Hiên may mắn ăn một miếng mà trường đao không rơi xuống, nhưng hắn làm sao dám vươn tay lấy nữa?

Đêm nay hắn đã điều động một nửa số tử sĩ trong vương phủ, hàng trăm tử sĩ võ công cao cường, cho dù hộ vệ bên cạnh Mộng phu nhân là do Trấn Nam tướng quân để lại, cũng căn bản không thể chống đỡ.

Ô Lân Hiên đã thực sự định xử lý nàng, không để tâm tư mình dao động, bị một người phụ nữ dắt mũi.

Hôm nay khi hắn nhận được tin Tứ hoàng tử đến Văn Hoa Lâu, băng giá trong lòng Ô Lân Hiên, trong nửa ngày ngắn ngủi này, đã đóng dày đến ba thước.

Vừa nghĩ đến Mộng phu nhân có thể có gian tình với Ô Lân Thành, Ô Lân Hiên sau khi nhận được lời bẩm báo của Nguyệt Hồi, đã đứng trước cửa sổ của mình, có một khoảnh khắc muốn chôn Ô Lân Thành và Mộng phu nhân của hắn, cùng nhau ở bãi tha ma.

Ô Lân Hiên không cho phép đồ của mình bị người khác chạm vào.

Nhưng nàng trước khi hắn ra tay, đã tự mình trở về.

Nàng đã phơi bày mọi thứ, không nói dối. Mọi điều nàng nói, trừ những suy nghĩ thật sự không thể suy đoán, đều khớp với những gì Nguyệt Hồi đã bẩm báo với hắn.

Nhưng Ô Lân Hiên vẫn không tin lời nàng nói, rằng hộ vệ của nàng đã hiểu lầm, chứ không phải nàng tự mình muốn giết người diệt khẩu.

Nhưng nàng đã trở về.

Nhưng nàng đã trở về rồi.

Cơn bão trong lòng Ô Lân Hiên, vì sự thật người phụ nữ đang quỳ dưới chân hắn đã trở về bên hắn, bắt đầu bình lặng một cách không thể kiểm soát.

Ba thước băng giá kia, cũng như mùa xuân trở lại, lặng lẽ tan chảy, cho đến khi tí tách, ẩm ướt thấm đẫm trái tim hắn.

Ô Lân Hiên cố gắng giữ mình ngồi thẳng, duy trì sự tôn nghiêm cao ngạo của hắn.

Hắn nhìn người phụ nữ này, cảm nhận khuôn mặt nàng cọ qua cọ lại trong lòng bàn tay hắn, như một con thú “bất lực và yếu ớt”.

Hắn có thể dung túng mình nuôi một con thú như vậy không?

Nhưng Ô Lân Hiên không thể xác định nàng rốt cuộc có hàm răng nanh như thế nào, khi nào sẽ cắn bị thương chính mình.

Ô Lân Hiên không dám.

Lục Mạnh thấy Ô Đại Cẩu không nói gì, chỉ trừng đôi mắt đen thẫm nhìn nàng, trong lòng có chút hoảng sợ.

Dù sao chuyện cũng đã nói ra rồi, Ô Lân Hiên sẽ không mặc kệ chứ?!

Tên chó má này không thể mặc kệ được.

Lục Mạnh nghĩ nghĩ, lại nói: “Vương gia, chàng không tin lời thiếp nói sao?”

“Vương gia, có phải chỉ khi thiếp chết chàng mới tin thiếp không?”

Hệ thống “đinh” một tiếng, nhắc nhở lời thoại đã hoàn thành.

Và chờ đợi màn biểu diễn tiếp theo của Lục Mạnh.

Nó tưởng Lục Mạnh sẽ như những đoạn kinh điển, đứng dậy giả vờ đâm đầu vào cột, để phối hợp với đoạn lời thoại “lấy cái chết minh oan” này.

Ngay cả Ô Lân Hiên đã hoàn hồn cũng nghĩ như vậy, bàn tay còn lại không bị Lục Mạnh nắm, khẽ siết chặt trên áo bào của mình, đề phòng nàng thật sự muốn đứng dậy đâm đầu vào cột.

Nhưng Ô Lân Hiên lại có chút mong đợi, nếu người phụ nữ này thật sự lấy cái chết minh oan, hắn… có thể chọn tin nàng không?

Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, Lục Mạnh ôm chặt chân Ô Lân Hiên.

Đề xuất Cổ Đại: Vốn chỉ định thi đỗ làm quan, nào ngờ lại bị ép mưu phản đoạt ngôi
BÌNH LUẬN