Chốn ao sen kia từ lâu đã được biết đến như điểm đặc trưng của muôn vàn truyện tình – là nơi thường xảy ra chuyện mất bước, khiến người nữ chốn này mất đi sự trong trắng.
Tuy là tình tiết huyền thoại, song cảnh tượng người nữ sa chân ngã xuống nước, sau đó tỉnh dậy với y phục ướt đẫm bám chặt lấy thân thể, liền bị cho rằng đã mất đi sự thuần khiết, khiến người ta không khỏi chạnh lòng nghi hoặc: thân áo làm sao có thể tự tan rã giữa ao sen mà tự hủy sự trong trắng kia?
Cứ tưởng như chốn ấy thường trú của vô số quỷ hồ nam nhân, luôn chực chờ để nàng rơi xuống, rồi cướp đi sự thanh khiết, chuyện nào cũng một phân không sai. Ai cứu người thì người ấy phải chịu trách nhiệm, gả nàng làm vợ. Nhưng những người này đa phần chẳng hề vui lòng, Lục Mạnh trong lòng tự hỏi, chẳng phải vì sợ làm kẻ thừa kế bẩn thỉu sao?
Song dù có bao nhiêu lời châm chọc, dù có bao nhiêu phản bác lý lẽ, ao sen trong truyện vẫn ngang nhiên hiện diện, vẫn không ít thiếu nữ như những quả trứng rụng rơi lộp độp lao xuống nước, đấu tranh, kêu cứu, rồi mất đi sự trong trắng!
Đêm đó, khi các cung nữ đều bị bắt đi, hai tên thái giám tuy không lực lưỡng nhưng khuôn mặt lại hung tợn, từng bước tiến sát Lục Mạnh, mà đằng sau nàng chính là cái ao sen vốn được xem là nơi hủy hoại tiết hạnh trong truyện ngôn tình. Ngay tức khắc, nàng hiểu rõ mưu đồ của những người này.
Chẳng phải là muốn nàng lỡ chân mất trinh tiết, thì sẽ đuổi nàng xuống ao sen, dìm chết hay sao? Nhưng ai cũng biết, ao sen trong cung chẳng phải chốn thích hợp để giết người đắm chìm, nước chẳng sâu lắm, chỉ cần trợn nước vùng vẫy cũng có thể bám bờ, đâu như cái giếng nước kia mới chính là chốn chết chóc hẳn hoi.
Giả tử tâm phá xác, không cần lôi kéo tơ thiếp của nàng, chỉ cần mang thẳng nàng quăng xuống giếng, mọi việc đâu cần phức tạp đến vậy.
Lục Mạnh trong chớp mắt đoán ra, lần này chính là lũ ma nước kia muốn cướp mất sự trong trắng của nàng rồi!
Nào có phải vậy sao, đó chẳng phải đúng với lời thoại hệ thống giao nàng phải thuộc lòng hay sao?
Nói cách khác, giữa ngày Trung Thu vua Thượng đãi yến bậc quần thần, mà phía sau là đám hậu bối dám gây chuyện khiến nàng bẽ mặt, thì Nhậm Nam tướng quân cùng Trường Tôn Tiên Vân đứng trước, bọn chúng nào dám thật sự giết nàng gây ra án mạng?
Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng Lục Mạnh chỉ trong nháy mắt, nhìn thấy hai tên kia lao đến hung tợn, phía sau chỉ cách một bước lại là ao sen – nàng liền quyết đoán lấy ngay khí thế của thời quân huấn lúc nằm úp.
Nàng nghiến răng mà ngã người xuống đất, y hệt như chó hoang cướp mồi, nếu người huấn luyện nhìn thấy thân pháp này nhất định sẽ cho nàng làm mẫu vật.
Nhờ động tác này, nàng cũng hồi đoán được suy nghĩ của hai tên thái giám: bọn chúng dốc hết sức lực muốn đẩy nàng xuống.
Bất ngờ Lục Mạnh ngã xuống, khiến bọn chúng chưa kịp phản ứng, vận lực hồi lại không kịp…
Trong nháy mắt, một tên rơi thẳng xuống ao, tên còn lại thì dang tay níu bờ, mông chúi xuống muốn giữ thăng bằng.
Lục Mạnh ngay lúc đó lộn tròn người hai vòng rưỡi, tấn công sau lưng kẻ vừa đứng vững kia, ngã người nằm sàn, một đá chân tới làm đối phương cũng rơi xuống nước.
“Bộp!” Một tiếng khẽ vọng lên.
Dẫu vậy Lục Mạnh trong lòng vẫn không hề nhẹ nhõm, nàng muốn vùng dậy như cá chép lộn mình, song y phục cùng đồ cài tóc quá nặng nề, khiến nàng không thể đứng được.
Điều tệ hại hơn là tên thái giám thứ hai biết bơi, đã bơi lên bờ, chỉ cách nàng không xa, ánh mắt còn khẩn trương hung ác hơn.
Lục Mạnh lúc này nếu kêu cứu hay chạy trốn mới là an toàn nhất, song trời cao có mắt, kịch bản buộc nàng trong thời gian không được nói bất kỳ câu nào khác ngoài đối thoại với Ô Lân Hiên.
Không những vậy, nàng không biết người đứng sau âm mưu hại mình là ai, nếu liều mạng chạy ra rồi không nói được lời nào, vô tình lao thẳng vào vòng vây của kẻ thù, việc thất bại chẳng khác gì bị lôi xuống ao sen, rồi chẳng thể gột rửa oan khuất.
Nên Lục Mạnh khẩn thiết nghĩ ngợi, bọn chúng không dám gây án mạng, vậy đây còn sướng hơn là chạy thoát rồi bị bắt đến cảnh tiếp theo.
Nhưng tuyệt đối không để cho tên thái giám kia lên bờ!
Nàng sinh ra làm điều chưa từng thử, rút chiếc trâm cài trên đầu nắm chặt trong tay, không bỏ chạy mà bò về phía tên đang tò mò leo lên bờ.
Dẫu nàng muốn lịch thiệp, vì lịch thiệp là bất tử, nhưng giờ chẳng còn nhẽ nào mà lịch thiệp, bèn như rồng đất hỗn loạn bò về phía ấy, rồi trong ánh mắt sửng sốt của tên thái giám, nàng gồng mình vung trâm chọc thẳng vào bàn tay hắn đang bám bờ.
“Aaah!” Hắn kêu lên bằng tiếng kêu sắc nhọn vang vọng, bàn tay bị trâm đâm thủng sâu tới lòng bàn tay.
Lục Mạnh không thể kêu cứu, không thể nói lời, nhưng khi tên kia kêu to, nàng trong bụng vừa kinh hãi vừa mừng, kinh hãi vì lo sợ hắn sẽ gọi đồng bọn, vui mừng thì mong hắn gọi người đến cứu mình.
Dù sao thì nàng cũng nhất quyết không thể rơi xuống ao sen, nước lạnh như băng!
Tên thái giám bị đâm vội thu tay lại, Lục Mạnh tức tốc lấy một vài chiếc trâm khác trên đầu, nắm chắc trong tay, trừng mắt nhìn hai tên thái giám đang chới với dưới nước chẳng thốt nên lời.
Song điều quan trọng là nàng chẳng thể phát ra tiếng nào.
Tóc nàng vì mất trâm xõa tung nửa bên, y phục lấm lem đất cát, gió đêm thổi qua, mái tóc rối bù, tựa như kẻ luyện ma đạo mê hồn, vậy mà ánh mắt nàng vô cùng kiên quyết, mường tượng trong lòng có người sẽ đến tìm mình không lâu nữa, hẳn sẽ chẳng lâu.
Chỉ khi yến tiệc bắt đầu, chị gái thân thiết chưa thấy nàng tuyệt nhiên sẽ tìm đến.
Lục Mạnh trong lòng dồn hi vọng vào Trường Tôn Tiên Vân, dù chỉ mới gặp một lần, nàng lại rất tin tưởng người ấy.
Hai tên thái giám hẳn trong lòng giằng co, có một tên bơi yếu, phải bám lấy tên kia mới đứng được trên mặt nước, đã sặc mấy lần, còn tên bị đâm thì càng rút lên bờ sẽ thấy trâm trong tay.
Lục Mạnh trưng ra cảnh giác hai bàn tay đeo trâm, cũng tựa như hóa thân thành con Cương Long, nghĩ thầm rằng:
“Hai thằng lùn, hôm nay ta chấp nhận cùng các ngươi quyết chiến. Đầu tóc lộng lẫy, trên đầu ít nhất hai ba chục chiếc trâm, không đâm cho các ngươi thành ổ tổ ong mới là lạ!”
Dẫu rằng nàng vẫn lo sợ, bởi kiếp này, kể cả quá khứ cũng chưa từng làm gì hại người, luôn là người tốt, đạo đức và có lòng cảm thông.
Nhưng nay đến chốn thế giới đầy đọa này, khi không có đạo luật để nương tựa, nàng đành lấy vũ khí duy nhất vốn có là bản thân để tự vệ.
Hai tên thái giám cố gắng bám lên bờ, thì Lục Mạnh như con cua to ngang ngửa vung hai tay, cảnh cáo: “Lên đây tao sẽ đâm xuyên thủng ngươi! Hôm nay trám bà ngoại ngươi!”.
Hai tên không dám leo lên bờ, tên bơi yếu thì hoảng loạn ho sặc, trong khi Lục Mạnh vừa lo vừa không nói, tên bơi giỏi quan sát nàng dần trở nên hoảng loạn.
Biết đâu hai tên kia không dám la hét vì đang làm chuyện chết chóc, là hạng liều mạng.
Ở cung này, những kẻ này không phải dễ bắt gặp, chỉ đúng hai tên như thế đủ hiếm hoi.
Kẻ sai khiến chắc chắn không dám dính líu hay cấp cứu bọn chúng.
Không khí kéo dài đầy căng thẳng, sức người có hạn, càng lúc càng giảm dần đặc biệt trong tiết trời mát lạnh mùa thu, còn ở dưới nước lạnh như đêm khuya, tiêu hao gấp bội phần.
Mùa thu vàng gửi gió mát, hương hoa quế thoang thoảng, không lâu Lục Mạnh quẩn quanh ao sen, xua đuổi hai tên thái giám, đâm cho bọn chúng toát mồ hôi.
Nhưng sắc mặt hai tên lại từ hoảng hốt sang trắng bệch, gần như sắp chìm.
Đúng lúc ấy hệ thống “tiểu nhân” không giúp đỡ gì cho nàng, liền bật lên một câu nói người:
“Cố lên chủ nhân, quân ta năm giây nữa sẽ tới chiến trường.”
Lục Mạnh nghe vậy, nắm chặt trong lòng thở phào, mặc cho áo lót ướt đẫm, dần hiểu được nỗi gian truân của kẻ anh hùng cứu thế.
Dẫu cho nay đời, muốn tự cứu mình cũng khó khăn vô cùng.
Nàng đã nghe thấy tiếng bước chân sục sạo cùng tiếng giáp kêu loạt xoạt, vội vàng cài trâm lung tung lên đầu, rồi ngồi phịch sát bờ ao, giả vờ yếu ớt mê man.
Hệ thống trong đầu nhíu mày: “Chủ nhân đúng là biến thái và mẫn cảm như Linh Đài Mật.”
Giữa ánh sáng đèn lồng rực rỡ của cung điện, tiếng bước chân ồn lên nhanh chóng, Lục Mạnh vẫn nằm nguyên trên mặt đất, không nhúc nhích.
Nàng nghĩ rằng sẽ ngay phút kế tiếp rơi vào vòng tay rộng lượng khỏe mạnh của chị gái Trường Tôn Tiên Vân, song lại bị người khác kéo vào lòng, khiến tim nàng phút chốc lạnh buốt.
Hương trầm thoang thoảng khẽ dịu dàng lan tỏa, chính là mùi hương của Ô Lân Hiên, sáng nay nàng đã ngửi được trong xe ngựa, mãi lâu mới tan.
Quả nhiên cổ văn là cổ văn, dù nam chính tính cách táo tợn, nhưng khi nữ chính nguy hiểm, người xuất hiện cứu vớt vẫn mãi là y, cũng là tiền đề vững chắc cho sự thanh minh về sau.
Ô Lân Hiên dẫn theo đám thị vệ nhanh chóng kiểm soát hiện trường, trói hai tên thái giám sũng nước như vịt, mới từ ao trồi lên còn thê thảm hơn cả Lục Mạnh.
Nhưng giờ thì bà không màng, vì nam chính đã tới.
Nàng mở mắt yếu ớt, mi lấp lánh, tưởng mình rất yếu đuối, nhưng không biết rằng mồ hôi bức người và những việc đâm chọc suốt đêm khiến gương mặt nàng dưới ánh đèn tỏa sáng hơn ai hết, bừng lên nét diễm lệ rối bời.
Nàng nhìn thấy Ô Lân Hiên, vội níu chặt ngực áo y, yếu ớt nói: “Vương gia, thần thiếp tuyệt đối trong sạch, xin người tin thần thiếp...”
Rồi tiếng hệ thống dấu hiệu đỗ chuông vang lên.
Lục Mạnh vội tiếp lời: “Thần thiếp chẳng ngã xuống ao sen, thần thiếp trong sạch, họ muốn hại thần thiếp mất trinh tiết… ư… ư…”
Nàng còn có vận khí sau đêm đâm chọc dồn dập, máu huyết toàn thân tràn trề, khi phải khóc thì nước mắt lại chẳng có, chỉ ra vẻ ầm ĩ như báo cháy.
Tiếng chân các vị khác ngày một nhiều, âm thanh ầm ĩ hơn, chói tai đến mức Ô Lân Hiên cảm giác bản thân sắp bị nàng la hét làm điếc tai.
Lục Mạnh giả bộ hoảng loạn, chui vào lòng Ô Lân Hiên, vừa run rẩy ê a: “Thần thiếp không ngã xuống ao sen, thần thiếp trong sạch…”
Ô Lân Hiên hiếm khi không nghi ngờ, trực tiếp ôm nàng đứng dậy, tâm trước toàn là vật sở hữu bị xâm phạm.
Chẳng bao lâu Trường Tôn Tiên Vân cùng đám người theo sau, và Gia Tần cũng lũ lượt tới.
Gia Tần nhìn nét mệt mỏi của Mộng phu nhân, rồi nhìn hai tên thái giám ướt át mà Ô Lân Hiên khống chế, dù hiểu chuyện chưa thành, nhưng cũng chẳng nao núng.
Song lòng bà gầm rú khinh bỉ hai tên tiểu thái giám, đến một nàng yếu đuối cũng không xử trí nổi.
Bà giả vờ hỏi với giọng mỉa mai: “Ồ, sao Mộng phu nhân lại đến đây? Thị nữ phục vụ đâu? Sao lại thế này...”
Ô Lân Hiên ôm Mộng phu nhân, vẻ lạnh lùng chỉ bảo: “Lui lại.”
Gia Tần, vốn là nhân vật của Diên An Đế, bị Ô Lân Hiên chửi như quỉ dữ, chẳng còn chút lễ nghi nào.
Ô Lân Hiên rõ ràng đã biết người chủ mưu sự việc, dựa vào Gia Tần dẫn người tới cùng chuyện thái giám bị đánh đòn khiến Mộng phu nhân bất tỉnh, lại thêm việc Mộng phu nhân tranh đoạt kiếm sắt với hoàng tử.
Chẳng thể là ai khác ngoài Gia Tần.
Trường Tôn Tiên Vân ngước nhìn đứa em gái ôm trong lòng Ô Lân Hiên, lòng đau đớn vô cùng, tay vuốt tóc nàng, nhớ lại chuyện Đoan Túc Phi trước lúc yến tiệc đã tìm mình nói luyên thuyên đủ chuyện linh tinh.
Mặt nàng bỗng nhiên lạnh lẽo.
Cô quay người, định đi trình diện bệ hạ thay em gái, ấy vậy mà Lục Mạnh lại giữ chặt cô, khóc nức nở: “Chị cả, em sợ quá, chị ở bên em đi...”
Trường Tôn Tiên Vân đành theo sau Ô Lân Hiên, nhanh bước tiến về điện lễ nhạc.
Trên đường, hai bên hợp tác, mau chóng tìm ra các thị nữ của Lục Mạnh bị đánh bất tỉnh vứt xó trong cung điện góc khuất.
Thật ra Lục Mạnh không hề bị thương, vẫn yên tĩnh như xác chết, đầu và tay chân thõng xuống, nằm trong trạng thái hoàn toàn thư thái, do Ô Lân Hiên bế đi.
Khi ngẩng đầu lên, có thể thấy một quý nữ bôn ba theo sau không xa, dáng vẻ cao sang cùng đội ngũ hầu cận.
Trường Tôn Tiên Vân đã nói với Lục Mạnh rằng đó là Gia Tần, cũng là vị phi đã đánh đòn vũ nhân Hướng Vân Hạc hôm nay.
Lục Mạnh quan sát dáng vẻ, thấy bà ta cầm khăn thêu đưa lên mũi che nửa mặt, tuy ở xa, nàng vẫn cảm giác bà ta đang mỉa mai, tự tin vì nắm chắc phần thắng.
Nhìn thái độ Ô Lân Hiên đối với người này, lại thấy chị gái nhăn mặt gườm gườm, nàng đã đoán ra đây chính là nữ chủ mưu hôm nay, kẻ định đẩy nàng xuống ao sen.
Còn tính khí của Ô Lân Hiên, với nàng là người đàn bà mình, tất cả đều là sĩ diện, thứ như chó, dù có bị coi thường, cũng không cho phép ai giựt mất hay làm hỏng.
Mặc dù không lộ ra tiếng nói trong lúc đó, hẳn là vì không có chứng cứ làm bằng được Gia Tần hay hạ lệnh, nên giữ bình tĩnh.
Bằng chứng ấy…
Lục Mạnh chẳng thèm nghĩ, đầu óc uể oải, chỉ cảm thấy sau trận đâm chọc vô cớ, từng cơn hồi hộp vẫn dâng trào.
Trong khi nữ chủ mưu lại vẫn mỉm cười.
Ngày hôm nay nếu không gây ầm ĩ, kết cục chỉ là hai tên tiểu thái giám thừa nhận tội lỗi, bởi chúng dám hành động, dám xuất đầu lộ diện, chớ dại đụng đến phi tần hoàng thượng.
Rồi thậm chí phán xét lúc tra hỏi còn bới móc Lục Mạnh làm ra thứ điều tiếng không hay.
Dù không nghiêm trọng nhưng cũng đủ khủng khiếp ghê tởm.
Lục Mạnh dựa vào người Ô Lân Hiên, ngước mắt nhìn trăng rằm đêm nay tròn hơn thường lệ, lòng chỉ muốn buông xõa, ngủ một giấc thật yên, về sau không muốn tụ tập trong cung như nơi ăn thịt người đó nữa.
Nhưng…
Tại sao nào?
Dẫu cho nàng chỉ muốn an phận, lý tưởng cả đời chỉ nằm ườn làm cá mặn, nhưng không có nghĩa là nàng có thể bị người khác đạp đổ, chà đạp.
Lần này chỉ là phá hoại thanh danh, nàng chẳng màng, nên chỉ nhẹ nhàng qua cơn hoảng loạn.
Nhưng tương lai, nếu bọn chúng nghĩ nàng nhu nhược dễ hại, bắt nạt, muốn đoạt mạng nàng thì sao?
Mạng chỉ một, hệ thống cũng đã nói, thần nữ trong cổ văn không có hào quang nữ chúa.
Chẳng nói đâu xa, cá mặn cũng có gai.
Họ đi qua viện lễ nhạc, quanh co lối chốn xem trăng Trung Thu, đến được điện lễ nhạc.
Chờ tể tướng và binh lính điều tra sự việc đêm nay, rồi nhẹ nhàng lật trang quá khứ.
Dẫu sao chỉ vì bên cạnh bệ hạ có một phi tần hoảng loạn, cho dù hai tên thái giám nhận tội, rồi cũng chỉ âm thầm nuốt nhục.
Đêm Trung Thu, chốn yến tiệc thảnh thơi, dẫu vắng một phi tần bên Triều An Vương, trong sân đại điện, hậu cung và quần thần lẫn nữ nhi đều đợi đấng minh quân cho nàng dự yến mới bắt đầu.
Ô Lân Hiên ôm Lục Mạnh đi từ bên tiệc yến, qua lối hẹp không xa, tiến thẳng vào đại điện lễ nhạc.
Lục Mạnh còn nhìn qua tán lá xanh, thấy quần thần trong sân cười nói vui vẻ.
Nàng nghĩ, mượn ánh trăng rằm thơm ngát vậy, ta cũng hóa thân thành nhân vật đắc ý, diễn một trích đoạn nổi tiếng – cá mặn sát kẻo!
Cung đấu nào cần gì chứng cớ?
Lục Mạnh đã từng chứng kiến bao nhiêu vở kịch, ấy cũng coi như một chiêu bài thôi.
Thế là nàng đột nhiên vùng vẫy trong lòng Ô Lân Hiên, xuống đất rồi chẳng đứng dậy, lắc tay ngoảnh mặt nàng đứng dậy, hét lớn:
“Vương gia, thần thiếp biết không nên nói, nhưng thần thiếp nhớ ra tối nay hãm hại thần thiếp chính là mấy tên thái giám đã công khai đánh đòn tàn nhẫn người trong cung đường!”
Dĩ nhiên không phải thật, Lục Mạnh chẳng nhớ rõ thái giám trưa ra sao, nhưng nghệ thuật lời nói là thế, mặc kệ, bươi móc người vào đã.
Buổi yến mới mở, chưa có nhạc lễ múa hát, đại thần và hoàng tử đều nói khẽ.
Vậy nên tiếng hét của Lục Mạnh xuyên qua tán lá, khiến bữa tiệc im phăng phắc.
Nàng tiếp tục: “Bọn họ đánh đập tàn nhẫn cung nữ ngay ban ngày, máu nhuộm kín cung đường, khiến mọi nữ nhân vào cung đều khiếp sợ ngã bệnh, nhưng ai dám hỏi là người của ai, cung nữ ấy phạm tội chi? Bọn họ ngang ngược đến mức ấy ư?”
“Hôm nay là Trung Thu, ngày Thượng Hoàng thiết yến đãi quần thần, mà bọn họ lại dám ngang ngạnh đến thế, thần thiếp chỉ vì đứng gần quá chút, cùng con gái Thượng Thư Ô Băng Hạ hoảng sợ ngã vào bồn hoa…”
Nàng kêu lên bi thảm: “Nhưng đêm qua bọn họ lại dám hạ độc phục thần thiếp thị nữ, trói thần thiếp đến nơi không người, định hạ độc thủ! Họ muốn giết thần thiếp!”
“Chưa động thủ, còn gọi trưởng tỷ đến nơi, ngăn cản nữ tướng giỏi võ thuật không thể đi cùng thần thiếp…”
Lục Mạnh nửa nằm trên đất, sắc mặt dẫu là bình thản, cố ý nói việc định hủy hoại thanh danh là tính mạng.
Dẫu buồn đau nhưng nàng hiểu, thanh danh trong mắt bọn hủ bại kia chẳng ra gì, sự sống là chuyện lớn hơn.
Lời lẽ như búa tạ đập xuống lòng yến, khiến Ô Lân Hiên và Trường Tôn Tiên Vân đều trợn ngược.
Lục Mạnh lại nói: “Vương gia, thần thiếp sợ lắm, ngay bên cạnh giường Thượng Hoàng, bọn chúng lại dám gây rối phức tạp hại phi tần, bóng đen ẩn sau là ai? Bước tới là lại dám thẳng tay với bệ hạ, mưu đồ chiếm ngôi báu?!”
Lời sau như ngàn cân đập xuống, khiến nhát tiệc yên tĩnh bỗng chốc vang động.
Nhị hoàng tử Ô Lân Châu nắm ly rượu tay run, rượu đổ văng cả ra ngoài.
Đôi mắt tóe sát khí như rắn độc, liếc nhìn về phía bụi cây nơi tiếng nói truyền đến.
“Im miệng cho ta!”
Ô Lân Hiên kịp thời ngăn Lục Mạnh, ánh mắt đen tối chẳng đoán được, quả nhiên phi tần này gan to, dám nói lời ấy.
Nhưng mọi chuyện đã tới mức này, chớp mắt Ô Lân Hiên nghĩ tới vô số kế hoạch tận dụng sự việc này, tận dụng Mộng phu nhân để đạt mục đích riêng.
Trường Tôn Tiên Vân thấy Ô Lân Hiên tỏ vẻ nghiêm khắc với đứa em, định tiến lên ngăn lại, nhưng ánh mắt Lục Mạnh ngăn cản.
Định đoạt nhanh chóng, Ô Lân Hiên quỳ xuống, nắm tay nàng đặt lên bụng, mím môi nói: “Con.”
Lục Mạnh dám gây sự vì dù bệ hạ xấu xa đến đâu cũng chẳng động lòng với một người đàn bà sợ hãi nói linh tinh.
Đế vương Diên An, như nàng biết qua lần ngất trước trước cửa cung phi thái hậu, đã khiến vua giận dữ mà bỏ đi vì sĩ diện.
Thượng Hoàng này đòi mặt mũi, dù làm mất hứng tiệc, cũng chỉ mắng Ô Lân Hiên rồi phạt, chẳng bao giờ chạm tới người đàn bà bên Ô Lân Hiên.
Nên dù Lục Mạnh nói vô ích chăng nữa, rồi cũng bị gọi là nữ nhân điên, khiến Ô Lân Hiên nổi giận cũng chẳng sao, Trường Tôn Tiên Vân và Nhậm Nam Đại tướng quân vẫn bên cạnh, khiến nàng có chỗ dựa, Ô Lân Hiên chỉ dám nhốt nàng vào lầu.
Nhốt cũng tốt lắm.
Ô Lân Hiên càng không e sợ, quỳ xuống nói “Con”, cũng là tấm thẻ bảo đảm cho nàng không bị trách phạt, vừa làm nặng thêm nghiêm trọng sự việc.
Hai người này chưa tạo dựng được lòng tin mà đã chung chí hướng.
Lục Mạnh hiểu ý Ô Lân Hiên, ôm bụng, giãy giụa một hồi rồi kêu lên đau đớn: “Vương gia đừng tức giận, bụng đau quá...”
“Bụng thần thiếp đau quá!”
“Bọn họ đánh, đẩy thần thiếp xuống ao sen, nói chỉ cần quẳng xuống thì thần thiếp không chết cũng mất trắng sự trong sạch, vương gia sẽ không đòi thần thiếp nữa.”
“Nhưng vương gia, thần thiếp không thể chết, thần thiếp có con của vương gia trong bụng!”
“Thần thiếp nỗ lực giãy giụa, vẫn bị đá vào bụng, đau quá… Vương gia, đây là con đầu lòng của chúng ta, liệu có giữ được không?”
Khuôn mặt nàng trông chẳng ăn nhập gì với lời nói.
Dưới ánh trăng, nàng lẳng lơ liếc Trường Tôn Tiên Vân, gật đầu nhẹ: “Em không có con đâu.”
Rồi bưng bụng cù nhầy: “Ôi... ôi...” lặp đi lặp lại, hỏi Ô Lân Hiên “Vương gia, đứa con của chúng ta có giữ được không? Sao bọn chúng dám thế chứ!”
Lục Mạnh cuối cùng ngã vật xuống, “ngất lịm” trong lòng Ô Lân Hiên.
Ô Lân Hiên vẻ hài lòng giả bộ hoảng loạn: “Nhanh truyền thầy thuốc đến!”
Rồi bế nàng nhanh bước vào điện tiệc.
Cảnh tượng như kịch bản tấu hài, rồi lập tức rút lui.
Diên An Đế ngồi trên ngai, liếc qua các đại thần, ánh mắt đọng lâu ở vài hoàng tử.
Dưới gốc nhìn nữ tỳ phía xa cũng nghe thấy sự kiện, ai nấy im lặng như tờ.
Hoàng thượng muốn giữ thể diện, nhưng cuối cùng hai câu “Đêm Trung Thu, bên cạnh giường vua vẫn ngang ngược diễn trò”, và “Bước tiếp liệu có dám hại bệ hạ, đoạt ngôi báu?” như hai chiếc trâm sắc làm lòng vua nhức nhối.
Thượng Hoàng lão nhân gia, đa nghi từng chuyện, sinh ra Ô Lân Hiên máu hoạn loạn, bụng dạ đầy mưu mẹo.
Con trai đông, từng người đều tranh giành lợi ích riêng, sau cái chết của Hoàng hậu và Hoàng Thái tử, đương kim Hoàng thượng vì áp lực chốn triều đình, chần chừ không lập thái tử mới, sợ lập ai rồi con người đó dòm ngó ngôi vị ông.
Chậm trễ không lập thái tử, cũng vì ngài chưa muốn lui trời.
Xưa nay cũng vậy.
Lục Mạnh nắm được tâm ý Hoàng thượng, rằng bệ hạ có thể cho phép các phi tần phá phách, cho phép thái hậu ngang ngược, nhưng tuyệt không cho phép ai chạm đến sự thể diện ông.
Nhất là đám kẻ mưu đồ vị trí dưới chân ông.
Bên ngoài xấu hổ và thể diện đều mất, Hoàng thượng kiềm chế không nổi, đứng lên thét to, cùng đại thái giám phát lệnh điều quân đi điều tra sự việc.
Cung đình một lúc hỗn loạn, đặc biệt là Đoan Túc Phi và Gia Tần, không ngờ cựu phi tần hoảng loạn suýt ngất này lại là người nguy hiểm, chỉ vài lời phá tất cả.
Dẫu họ muốn làm gì cũng chẳng liên quan đến Lục Mạnh.
Nàng lại nằm trên giường, bị thái y khám mạch.
Kỳ lạ là sau lần khám sáng nay, thái y quỳ trước Triều An Vương xin chia buồn:
“Tướng quân đau buồn, phu nhân và thai nhi... mất rồi.”
Nhưng Lục Mạnh nhìn kỹ, đây chính là thái y ngày cưới giả vờ mệt nằm, nhưng lần này được Ô Lân Hiên sai đi, thực chất là phe Ô Lân Hiên?
Lục Mạnh mới nhận ra lần giả ngất và bị bóp bóp pretend bị bạo hành trên giường kia hẳn là “nghe theo thế lực” của y.
Thật không hổ danh là nam chính “chuẩn nam chính.”
Nàng nằm trong chăn vung chân chao đảo, tay lờ đờ bị thái y khám mạch như thiếu sức lực.
Tuy nhiên tay còn lại vô thức đặt lên bụng, rõ ràng bên trong đã không còn gì...
Ba ruột trống rỗng một nửa, chẳng còn gì để tiêu hóa!
Ô Lân Hiên đứng không xa, mặt trước thái y, màn kịch đau lòng vẫn diễn ra.
Trường Tôn Tiên Vân căm ghét những lời Lục Mạnh vụt nói, lúc ấy chưa thấy màn thân mật giữa Lục Mạnh và Ô Lân Hiên, cứ tưởng giọng em gái thật sự mất con, giận dữ muốn lên gặp Hoàng thượng thỉnh cầu.
“Việc này phải điều tra đến cùng! Ta nhất định sẽ tìm ra kẻ thủ ác!” Cô tức giận đến xương máu nổi lên.
Lục Mạnh hiểu rõ, thật lòng chị ấy rất thương mình.
Thái y bước ra ngoài, Ô Lân Hiên cũng rời đi, ra lệnh thủ hạ hành sự, còn nàng gọi chị gái lại bên cạnh.
“Chị cả, đến đây nào.”
Trường Tôn Tiên Vân đứng nơi cửa trầm ngâm giây lát rồi đến giường, được “yếu ớt” níu tay kéo ngồi bên, ôm chặt.
Lục Mạnh thì thào: “Chị đừng sốt ruột, ta không có thai đâu.”
“Cái… gì?” Trường Tôn Tiên Vân trố mắt.
Nàng dựa vào vai chị, cười khúc khích: “Chỉ đùa những kẻ định hại ta thôi, ai mà biết được hoảng quá bọn họ lộ liễu lắm.”
“Nhưng…” Trường Tôn Tiên Vân nghĩ đến nỗi đau của Triều An Vương khi nghe tin.
Lục Mạnh nhẹ nhàng nói: “Vương có xem chẳng phải kịch nhiều, ta cũng thành nhân vật rồi.”
Biểu情 của Trường Tôn Tiên Vân thay đổi vài lần, sâu sắc hơn Lục Mạnh tưởng.
Cô vuốt tóc em rồi nhanh chóng chấp nhận cách chữa cháy của em gái trước Thượng Hoàng, thương cảm nói: “Chuyện này khỏi nói, Gia Tần với Đoan Túc Phi không thể rảnh tay, khiến họ hơi sợ là tốt.”
“Lỗi tại chị, không nên để em đi một mình.” Trường Tôn Tiên Vân vẫn lo sợ đêm nay, tin lời của Lục Mạnh rằng hai tên thái giám định giết nàng.
Lục Mạnh không giải thích, chỉ khiến chị gái lo lắng hơn, thật kỳ quái.
Cuối cùng chị ấy chết đi vì cưu mang chuyện của thân chủ.
Chết vì biết em bị bắt cóc, cầu cứu không ai giúp, viết thư cầu cứu Trường Tôn Tiên Vân.
Chị gái buông vũ khí, dẫn binh cứu em, đến lúc cuối cùng chấn thương nặng trước mắt em gái, bị bắn trúng ngàn mũi tên mà chết.
Hai chị em mãi đến lúc ấy mới giải hòa.
Em gái mới thấu hiểu vì sao chị gái học võ đi chiến trận không phải vô ích, trước lúc chết chị còn xin lỗi em vì hiểu lầm.
Cái chết của Trường Tôn Tiên Vân bi tráng khiến nàng nhớ mãi, cũng vì nhân vật này trong truyện cổ văn là nữ chính không thể thiếu.
Nữ tướng tái sinh rất thịnh, chẳng ai muốn chị gái chết vì mình, dù kịch bản không đổi, chỉ cần đừng cầu cứu, bi thương sẽ không xảy ra.
Chẳng bao lâu, Trường Tôn Tiên Vân và Nhậm Nam Đại tướng quân bị triệu đến.
Lục Mạnh dặn dò nhiều lần: “Chị cả, nhất định đừng nhắc chuyện hôm nay, chuyện của ta cứ để Triều An Vương lo liệu, chị đang có công trạng quân đội, một câu kẻo nói ra lại khiến Hoàng thượng hiểu nhầm là ép buộc.”
Trường Tôn Tiên Vân có ý định nói với Hoàng thượng, khiến nàng biết em gái quan tâm sự nghiệp, thầm cảm động, thầm nghĩ em đã trưởng thành.
“Được, ta không nói, yên tâm đi. Tối nay chắc chắn sợ hãi lắm,” Trường Tôn Tiên Vân nói, “nằm nghỉ đi, lát nữa còn phải lên xe lui kinh.”
Trường Tôn Tiên Vân rời đi, thị nữ và Tân Nhã tới, Xỉu Vân lau nước mắt ôm Lục Mạnh, Tân Nhã trầm tĩnh hơn, tối nay từng chứng kiến, thậm chí trực tiếp làm.
Nàng nhẹ nhàng an ủi: “Mộng phu nhân, tối nay hai kẻ dại dột kia không thể hại Mộng phu nhân đâu.”
Tân Nhã kinh nghiệm biết lề lối hậu cung, nghe những việc Mộng phu nhân làm cũng phải thừa nhận, dù Mộng phu nhân không là phi tần, dùng cách khóc lóc tuy không có chứng cớ, lại là đòn phản công hữu hiệu.
Tối nay chắc cả Đoan Túc Phi, người quản hậu cung bao năm không ai lay chuyển được, cũng chẳng ngủ yên.
Yến tiệc Trung Thu, cả triều đình đều có mặt, Hoàng thượng bị mất thể diện lớn như thế khó tránh nổi tức giận trong đàn phi.
Ai dám ngờ vị phi tần của Triều An Vương, dù yếu hèn nhu nhược, lại dám ngang nhiên to tiếng bên cạnh Hoàng thượng mà không bị trách móc?
Từ đây Lục Mạnh nổi danh.
Nhưng đó là chuyện sau, chẳng bao lâu Triều An Vương sai người đến điện lễ nhạc đón Mộng phu nhân xuất cung.
Lục Mạnh yếu ớt được dìu đi, Đoan Túc Phi và Gia Tần, vì là phi tần tiễn các nữ nhân đi, mặt nở nụ cười giả tạo gượng gạo, nhìn Mộng phu nhân mà mắt như phun lửa.
Lúc đến ngồi lên kiệu, không đi bộ nữa vì nàng vừa sinh non.
Lục Mạnh thở hổn hển ngồi lên kiệu, Đoan Túc Phi bịt mũi an ủi nhưng vừa tới gần, lập tức nàng nôn ọe.
Hai nữ phi sắc mặt cứng đờ tựa đã chết lâu ngày.
Lục Mạnh vội vã xin lỗi: “Hai vị mẫu hậu tha lỗi, thật ra là tối qua…” rồi lại ôm bụng, giải thích.
Rồi thất thần khóc rống, giả bộ không thèm để ý họ, không muốn để ý hai bà già độc ác này.
Thật ra nàng không cố tình, nhưng một khi gặp Gia Tần, khó chịu đến mức nôn.
Trên đường đi, kiệu vì được tha đi nên vô cùng thoải mái, Lục Mạnh suýt ngủ gật trên kiệu.
Toàn thân lay động nhịp nhàng, càng khiến nàng thấy lạ, lão thái giám chân chắc chắn mà đồng đều!
Nàng nghĩ hay mình cũng nuôi mấy người đỡ kiệu, cung nữ từ viện Lệ Thục đến cửa phủ cũng xa lắm.
Nhưng suy nghĩ nhanh chóng bị dập tắt, chân thái giám giỏi vậy chắc khó kiếm, khéo nàng cũng hiếm khi ra khỏi cung.
Đến cửa cung, nàng được dìu xuống kiệu, rồi lên xe ngựa.
Trong xe, Ô Lân Hiên chọn ngồi yên vị trí cũ lúc sáng.
Nàng bước vào, y tán loáng thoáng quét khắp khuôn mặt nàng, như tia X-quang muốn nhìn thấu da thịt, xương cốt để đo lường.
Lục Mạnh ngồi gọn, xe ngựa rẽ đuôi tiến về phủ, biết Ô Lân Hiên nhìn mình, nhưng không nói trước.
Nàng dựa đầu vào thành xe, nửa cười nửa mỉm nhìn Ô Lân Hiên, tối nay phối hợp của hai người tựa như “song kiếm hợp bích”, đặc biệt Ô Đại Khuyển còn tìm được một thái y dám khám ra chứng “sảy thai”.
Rất ổn.
Lục Mạnh chờ nghe lời khen từ ông chủ lớn, biết mình có công lao đêm nay, nếu gây chuyện thì Ô Lân Hiên liệu đã ầm ĩ rồi.
Nào, khen đi, thưởng nóng đi, chớ tiếc lời…
Ấy thế mà tay nàng bị kéo, ngã người về phía trước, vòng eo bị ôm chặt, rồi nhận ra lại đang cưỡi lên người Ô Đại Khuyển.
Quả thật y thích bị cưỡi, Lục Mạnh thở dài.
Ô Lân Hiên một tay ôm eo vợ, một tay véo cằm nàng, hai người nhìn nhau gần không thể gần hơn, giây lát sau Lục Mạnh chớp mắt, cảm giác muốn đồng tử hỏng mất.
Ô Lân Hiên vẫn chăm chú nhìn nàng, muốn đánh giá lại nàng là mối nhân duyên của ai.
Đêm nay qua đi, quyền lực độc tôn hậu cung của Đoan Túc Phi không giữ nổi, còn Gia Tần tuy còn giữ mặt mũi do bóng dáng nhị hoàng tử, nhưng sẽ bị quản thúc.
Theo hiểu biết của Ô Lân Hiên về cha vợ bạc bẽo, hai bà này ít nhất trong thời gian ngắn không được sủng ái, rất có thể xuất hiện cũng bị ghét bỏ.
Ô Lân Hiên coi như tuyên chiến với nhị hoàng tử, ngũ hoàng tử cũng khó lòng ngồi yên nhìn hở chút là can thiệp.
Tất cả chỉ vì người nhỏ bé trong lòng y.
Y hơi ngẩng đầu chăm chú nhìn phi tần, khi âm mưu kế hoạch dở dang thì Lục Mạnh đột nhiên cúi đầu chạm môi y.
Ô Lân Hiên như quên hết mọi điều, kéo nàng ra rồi nheo mắt hỏi: “Phong là làm gì đấy?”
“Vương gia nhìn ta tràn đầy tình cảm, chẳng phải muốn ta hôn Vương gia sao?”
“Đừng giả bộ, chân trẻ trâu.”
Y cười lạnh, không chối từ mà hỏi:
“Cho mày một cơ hội.”
“Mày là người của ai?”
Lục Mạnh suýt cười nhạo, trò hề trẻ con kiểu này thừa chịu.
Người yêu cũ cũng từng hỏi thế.
Nàng lê ra tiếng kêu: “Của mày, của mày, của mày… đủ rồi chứ?”
Rồi gục đầu hôn tiếp, khiến hàm răng y bật mở, đáy lưỡi nàng lúc thướt qua vòm miệng làm y giật người.
Mưu kế quỷ kế trong đầu cùng máu huyết khi ấy như sôi trào, đổ dồn xuống dưới hòa làm một.
Đề xuất Hiện Đại: Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội