Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 108: Cá mặn Nam tiến

Lục Mạnh bắt chặt bồ câu trong tay, hít sâu vài hơi rồi run rẩy gỡ lấy mảnh giấy nhỏ buộc ở chân chim. Nếu thuốc ảo giác trong bình ngọc xanh kia vô dụng với Ô Lân Hiên, nếu kịch bản mất trí nhớ chưa xảy ra… thì thật sự nàng không biết nên làm sao nữa.

Nàng đành từng chút mở mảnh giấy ra. Những chữ mà Độc Long truyền cho Lục Mạnh vô cùng giản lược, nhằm đảm bảo rằng nếu bị bắt gặp cũng chẳng ai hiểu nổi.

Trên mảnh giấy hiện lên hai chữ viết to, rõ ràng: “Chưa đề cập.”

Lục Mạnh cầm mảnh giấy, tay run rẩy đến nỗi suýt đánh rơi, tim như rơi về vị trí cũ rồi thình lình thình thịch. Mọi chuyện đã an bài.

Kiến An Vương tỉnh lại không hề nhắc đến nàng, ắt hẳn y đã quên mất nàng rồi!

Dù là bởi kịch bản hay tác dụng bình ngọc xanh, dù sao Ô Lân Hiên cũng đã quên nàng!

Nếu Ô Lân Hiên chưa quên nàng, chắc chắn sớm nhất sẽ hỏi nàng ở đâu.

Lục Mạnh cắn nát mảnh giấy nhỏ đưa trong miệng, vị đắng gắt và kỳ lạ lại khiến nàng cảm thấy lạ lùng ngon miệng.

Nàng quăng chim bồ câu bay vút lên trời cao, chim bay xa dần, Lục Mạnh đứng bên cửa sổ nhìn theo cho đến khi bóng chim khuất dạng mới đóng cửa lại, rồi đến gõ cửa phòng của Hầu Tử bên cạnh.

“Hầu Tử, hầu tử, hầu tử! Ta có thể đi rồi! Mau đi mua hai con ngựa tốt, ta muốn đến Nam Tương!”

Nhưng Hầu Tử không có trong phòng, y cũng đã nhận được tin tức nên đi mua ngựa rồi.

Vừa mua ngựa trở về, y liền thấy Lục Mạnh đang gào gào gõ cửa phòng mình.

Hầu Tử đến sau, vừa vỗ vai Lục Mạnh vừa nhắc: “Nhị tiểu thư, cô dè chừng chút, gõ hỏng cửa thì còn phải bồi thường đấy.”

Lục Mạnh giật mình, quay lại nhìn thấy y, vui mừng ôm chặt lấy Hầu Tử.

“Tự do rồi! Hôm nay ta sẽ xuất phát, chiều nay ta đi! Ta muốn đi tìm muội muội! Tìm thê quân! Ta muốn lập nghiệp tại Nam Tương!”

Hầu Tử lớn lên chưa từng bị con gái ôm, nên giật mình giơ hai tay lên, mặt đỏ-tái thay phiên. Lục Mạnh buông ra thì y mới bình tĩnh lại, mũi lấm tấm mồ hôi.

Hầu Tử bên cạnh nhị tiểu thư lâu ngày, biết tính nàng không giống người thường, cũng không thấy gì lạ lẫm. Kiến An Vương tay đã từng bị nàng tát, người khác dù gan to mấy có lẽ cũng chẳng lấy được nàng, nàng nói không cần là không cần.

Trên đời này chắc chẳng còn ai như nhị tiểu thư, tự tại phóng khoáng đến thế.

Hai người trưa hôm đó liền lên đường, Hầu Tử mua rất nhiều thức ăn ngon nơi phố chợ, chất lên lưng hai con ngựa, còn mua cả yên ngựa đẹp cho Lục Mạnh tiện đi lại.

Rồi họ dưới ánh nắng gay gắt mà lên đường, thẳng tiến về phương Nam.

Độc Long không có thời gian tiễn Lục Mạnh, từ khi Kiến An Vương tỉnh dậy, y không dám mạo hiểm, việc gửi hai con chim ở lúc bận rộn vốn đã khiến độc Long càu nhàu. Kiến An Vương thông minh xảo quyệt, Độc Long phải quanh quẩn bên cạnh không lúc nào rời để giám sát từng bước.

Y cũng có thể cùng Lục Mạnh rời đi, đem tất cả người thoát khỏi nơi đây nhưng quá đỗi khả nghi, chỉ cần Kiến An Vương động tâm là mọi chuyện bại lộ.

Độc Long lưu lại bên cạnh Kiến An Vương, vừa làm mắt cho Lục Mạnh, vừa giám sát những kẻ gây nhiễu, lấn át tầm nhìn của Kiến An Vương.

Lục Mạnh giữ Độc Long bên cạnh Kiến An Vương cũng có tính toán: y mong phục hồi họ tộc, mong được rửa oan cho gia đình.

Nhưng oan khuất của y do Diên An Đế định đoạt, hoàng đế không thể ra lệnh rồi lại thay đổi, thật sự biết lỗi mà để mình chịu tội cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Chỉ khi triều đổi người thay, oan khuất gia tộc mới được xóa bỏ, y mới được đứng thẳng giữa thành hoàng cung với tư cách một công tử cao quý.

Y muốn lập công danh, dù chỉ còn một mắt, khác hẳn Hầu Tử – chiến trường cô thân không thừa tự, khi cha mẹ còn sống cũng chỉ là người thường.

Y không có tham vọng lớn, có thể theo chân Lục Mạnh phiêu dạt khắp chốn. Nhưng Độc Long và thuộc hạ y thì khác, họ có gia đình, có cội nguồn.

Lục Mạnh biết ơn tình cảm bảo vệ bao lâu nay của họ, không thể để họ đi theo mình mà tùy tiện hành động.

Hơn nữa, dù Lục Mạnh không định cùng Ô Lân Hiên bên nhau, nhưng người của nàng muốn lập công danh thì ở bên cạnh Ô Lân Hiên là lựa chọn tốt nhất.

Trên đời này còn gì dễ thăng tiến bằng công lao theo chân người cơ chứ?

Lục Mạnh rời bỏ thân phận Kiến An Vương phi, hồi phục thành fan nghiệp dư của Ô Lân Hiên.

Nàng chỉ mong rẽ đôi đường, mỗi người đi về phương Nam – Bắc, mong cầu yên ổn.

Lục Mạnh cưỡi ngựa rời khỏi phủ thị, nàng thậm chí không hỏi tên thị trấn mình vừa đi qua.

Song lúc ra khỏi thị trấn, nàng từ từ quay đầu nhìn về phía thị trấn một lần.

Thời điểm ấy đã giữa trưa, đường phố tấp nập, khách bộ hành, xe ngựa tấp nập cùng tiếng chào hàng vang vọng khắp nơi, tạo nên bức tranh sống động thi vị.

Lục Mạnh qua mành che, khắc khoải khắc sâu cảnh vật ấy vào tâm trí, khe khẽ thầm nói: “Từ nay biệt li.”

Nụ cười thong dong thoáng qua trên môi, nàng quay đầu, kẹp chân vào mình ngựa, hơi nghiêng người, phóng nhanh theo sau Hầu Tử rảo bước xa dần.

Nàng không mang theo chiến mã của mình – đã thuộc về Ô Lân Hiên từ đầu.

Tuy Lục Mạnh thuần phục, nhưng ngựa vẫn là của y, giữ lại ngựa như thế là lãng phí.

Chiến mã mang tên “Tạp Tuyết Tầm Mai” vốn là ngựa tốt cực kỳ, bên cạnh nàng chỉ khiến lãng phí.

Nào ngờ khi nàng mới rời đi, chiến mã trong chuồng bắt đầu tỏ ra bồn chồn.

Cuối cùng nhiều người vất vả giữ lại được nó, ngựa hí vang ngửa mũi về phía phương Nam, gọi khản tiếng.

Bọn tướng sĩ sau đó tâu với Kiến An Vương, trong lúc châm cứu y mở mắt, nhẹ nói: “Đưa nó ít bánh ngọt ăn.”

Chiến mã mới yên lòng trở lại.

Đời trong mùa hè dài, Lục Mạnh khởi hành đầy hoài bão, nhưng cưỡi ngựa hơn hai tiếng liền thấy yên ngựa mềm mại làm mông đùi nàng nóng rát đau nhức.

Hai người đến thị trấn nghỉ chân, Lục Mạnh vào phòng thuê, vùi người trên giường chỉ muốn nằm lì không nhúc nhích.

Lý tưởng thì đầy ắp, hiện thực thì gầy mỏng.

Nàng tự cho mình là kẻ vô dụng, dù lòng đã hướng về Nam Tương, song mới cưỡi ngựa nửa ngày, đã thấy cả thân tâm ăm ắp đau đớn.

Hầu Tử dường như đã trông thấy điều này trước, trong lúc nàng nghỉ ngơi liền ở đại sảnh phía dưới chuẩn bị một mâm thức ăn, thậm chí còn rót rượu từ tốn nhấp, mắt liếc về phòng nàng im lặng trông nom.

Cuối cùng Lục Mạnh cắn răng đứng dậy, trước khi trời tối lại thúc ngựa tiếp tục lên đường.

Cuối cùng khi đến một thị trấn kế tiếp nghỉ, ăn no uống đủ, rửa mặt rồi ngủ say như chết.

Họ dừng chân trên đường đi, vừa đi vừa nghỉ, tốc độ không gấp gáp, hai con ngựa cũng không thể chạy nhanh hơn.

Đầu tiên hai ngày Lục Mạnh vì thúc giục nên bị mông rát bỏng, đùi chảy máu.

Sau nàng tự tỉnh ngộ, phát hiện mình sợ hãi, như có sói đuổi theo, chó rượt đâm đầu, sợ bị bắt phải cắn xé nát miếng thịt nên mới vội vã vậy.

Nàng điều chỉnh tâm thái, không còn ép mình gấp gáp mà chọn ngày ngày dựa sức, ngắm cảnh tự nhiên, trải nghiệm phong tục tập quán ở mỗi thị trấn, tìm món ngon nức tiếng.

Cuộc sống cứ thế an vui, chỉ có tiền tiêu tốn vùn vụt.

Nhưng điều ấy chẳng sao, tiền của Lục Mạnh chỉ là phần nổi, nàng có thể ăn chơi suốt đời không hết, tiền dành dụm ở phủ tướng quân bao nhiêu cũng không xài hết.

Vả lại nàng đi hoài nam trang, Hầu Tử võ nghệ cao cường, chưa từng bị bắt nạt, cũng chẳng ai lảng vảng quấy nhiễu cô gái trên đường.

Nàng vì trang phục nam tử tuấn tú, vô tình hợp thị hiếu phái mạnh nơi này, mỗi khi qua thôn đều có thiếu nữ xinh tươi thò tay trao khăn tay hay túi thơm đầy mỉm cười.

Hành trình hơn mười ngày, Lục Mạnh đã khéo léo chăm sóc bản thân, búi tóc nhanh và chỉnh chu, còn tiện tay chải đầu cho Hầu Tử.

Hai người thân thiết như anh em ruột, Hầu Tử thổ lộ suốt đời chưa từng vui vẻ thế với ai, giờ không gọi nàng là nhị tiểu thư nữa mà gọi nhị muội.

Còn để tiện đường đi lại gọi là nhị đệ.

Dù hơn nàng vài tháng, hai người cãi cọ cả mấy hôm cuối cùng Lục Mạnh chịu nhường.

Không làm chị gái của thuộc hạ thì làm em gái cũng được, dù sao cả đường đi được hắn bảo vệ.

Điều khiến nàng băn khoăn là… “người này” giờ thành em trai rồi.

Mà thế giới này chẳng rõ em trai còn hàm nghĩa nào khác chăng, nàng cũng chẳng để ý nữa.

Cưỡi ngựa nhanh hơn nhiều so với xe ngựa, hơn nữa họ đang đi tắt đường.

Hầu Tử giống như sống bản đồ động, rất am hiểu Nam Tương nên biết vô số lối đi.

Khi còn giữa đường, họ đã tìm cách gửi thư về Nam Tương.

Hiện lúc này nam cương khá loạn, tàn binh Bách Lý Vương vẫn nhiều, thỉnh thoảng lại nổi loạn quấy nhiễu dân chúng.

Dù có binh lính canh phòng, nhưng bọn nổi loạn giả dạng dân thường, binh sĩ không thể tra hỏi từng nhà một.

Do đó họ kiểm tra nghiêm ngặt khách ra vào Nam Tương, lập chốt chặn tầng tầng lớp lớp.

Giờ muốn vào Nam Tương, không có người dẫn hay thủ tục hợp lệ, việc kiểm tra rất phiền phức.

Lục Mạnh chưa gửi thư cho Trường Tôn Tiên Vân thì vẫn xem như chơi chơi, gửi rồi thì muốn biến thành mũi tên nhanh chóng bắn đi.

Hai người lại ngày đêm lên đường, trên đường chỉ dừng khi gặp chuyện hay vui.

Lục Mạnh đã quen khá nhiều kỹ năng cưỡi ngựa, hành xử như nam tử thiên phong.

Có ngày nàng ngồi vị trí “ngồi thẳng chân rộng mở” – Hầu Tử ngồi đối diện nhìn xuống chân mình thấy chưa được tự do bằng nhị muội.

Anh ta khẽ rướn người vuốt tĩnh mạch nhỏ ở thái dương, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cẩn thận chút đi, dù sao… cũng là con gái.”

Lục Mạnh không nhận ra những ngày gần đây mình ngày càng trói buộc tự nhiên, liền vội kéo áo che lại, tựa ghế, chân bắt chéo, nhẹ nhàng nhún chấn động như trai phóng túng.

Nàng ngẩng cằm lên hỏi: “Hầu ca thấy nàng như này thế nào?”

Từ khi chọn làm anh em, Lục Mạnh bắt buộc gọi Hầu Tử là Hầu ca. Y cũng không biết thêm tiếng khác, thuận tiện cho xưng hô.

Lục Mạnh từng hỏi vì sao y dùng đao dài thay vì gậy.

Hầu Tử đáp: “Gậy sát thương yếu lại dễ gãy.”

Lục Mạnh hồi đó cười nói như kẻ ngốc, bảo y vì không cầm cây gậy vàng nên mới vậy.

Hầu Tử cho rằng nàng vô luật lệ đến mất hồn đi, sau khi đến Nam Tương, Phó Tướng Trường Tôn rất có thể sẽ trách mắng nàng.

Đúng lúc này, y chân thành lo lắng.

“Hầu ca nghĩ ngươi sợ là…” y nhỏ giọng nói: “Ngoài Kiến An Vương, ngươi chẳng còn nơi nào gả rồi.”

Lục Mạnh bật cười sảng khoái, làm cô gái ca hát bên cạnh liếc nhìn rồi thôi.

Thấy có người để ý, nàng càng thích thú hơn, từ trước chưa từng nhận ra mình trong số các thiếu nữ cũng có sức hấp dẫn.

Chuyển thế một năm, dù gian nan hiểm nguy, nàng vẫn no đủ ăn uống, tự nhủ còn phải phát triển nữa nên chiều cao chạm hơn mét bảy.

Trên thế gian này, nam tử như nàng đáo thế cao lớn như vậy, muốn lấy vợ thật không khó.

Nàng nói với Hầu Tử: “Hầu ca nói sai, ta không định gả…”

Còn mỉm cười vẫy mắt với cô gái hát, ném vài đồng đồng bạc sang, nói với Hầu Tử: “Biết đâu ta sẽ cưới vợ cho mình chứ.”

Hầu Tử mặt mày như muốn co rúm, Lục Mạnh lại uống rượu ừng ực.

Gần đây nàng chuộng rượu trái cây, rượu vải đào, vị nhẹ, uống say mềm như mơ cưỡi ngựa thật đã.

Dĩ nhiên cũng từng ngã ngựa, nhưng có Hầu Tử kề bên, y không hề thần thông quảng đại như Tề Thiên Đại Thánh, nhưng lại nhẹ nhàng người tới là giữ được.

Lục Mạnh chẳng lo, nhiều lần ngã ngựa không sợ bị đạp dập, trong lòng đầy ơn nghĩa với Hầu Tử.

Đến Nam Tương nhất định để muội muội sắp xếp cho y một chức vị tốt!

Cuộc sống có phương hướng, trong tay rượu ngon, không vướng xiềng xích, đôi cánh cứ phất phơ, thú vị khiến người mê mẩn.

Lục Mạnh từng nghĩ nếu ban đầu không gả cho Kiến An Vương, nàng sẽ không gả lấy chồng cả đời, dù tuổi già vẫn làm một quả phụ già.

Đỡ phải nghĩ ngợi đến độ đầu óc cứ xoay như cúi lậy tạo thế sống.

Càng đến gần Nam Tương, lòng nàng càng vui sướng. Trường Tôn Tiên Vân đã gửi tin trở lại, bảo sẽ cho người ra đón.

Nhận được thư chị, Lục Mạnh như cái lò xo dội lên, bản thân đi đường, tiếng cười vang chấn động, thường khiến Hầu Tử phải ôm đầu ngáp ngắn ngáp dài.

Một lần y không nhịn được hỏi: “Tính cách này của ngươi, sao được Kiến An Vương thương yêu?”

Y nói xong cười khẩy, không cần nàng trả lời cũng đã rõ nguyên do.

Cùng ai đó bên nhau, luôn nở nụ cười trên môi, ngày ngày nghe chuyện vui, chuyện bình thường từ miệng nàng kể ra lại hấp dẫn đến lạ.

Dù chỉ là mưa râm lạnh, kiến dời tổ cũng được nàng thuật lại như một đại cuộc suy vong của một dòng tộc.

Người cùng nàng nghe toàn tiếng cười vang, mưa lớn dầm ướt cũng không than trời xấu mà than không mang mướp xà phòng để mượn giông gió mà tắm.

Cả ngày mưa râm không đi lại, chỉ ngồi bên nhau chuyện trò đều vui.

Ai ai cũng yêu mến người như nàng.

Hầu Tử không hề có tình ý gì ngoài anh em thân thiết, nhưng chẳng mấy chốc đã xem nàng là ruột thịt.

Nàng không bao giờ ngại gây phiền phức, thậm chí còn thích gây chút rắc rối để khiến y luôn để mắt đến, lo lắng cho nàng.

Dù hành xử chẳng giống thiếu nữ tử tế, có vợ như vậy, ngày ngày vui vẻ thôi cũng không cần quá coi trọng xuất thân nữa.

Càng đến gần Nam Tương, chỉ còn vài ngày đường đến cửa ải, họ dừng chân ngoài thị trấn gần cửa kiểm tra.

Nơi đây khá hỗn loạn, nhiều đoàn thương hồ đi lại, có người muốn qua Nam Tương, có người muốn vào làm ăn, đều chờ giấy tờ thông hành.

Lục Mạnh và Hầu Tử không có giấy đó. Đối với y là mồ côi chiến trường còn dễ tìm, còn nàng là người ngoài vòng pháp luật.

Nàng không thể lộ thân phận Kiến An Vương phi, vì nàng đã chết tại Phong Trì trấn.

Kiến An Vương đang về phía Bắc, nếu Kiến An Vương phi đi Nam Tương sẽ gây chấn động triều đình.

Phong Bắc Ý cũng không nghi ngờ gì bí mật, liên tục thúc ép Trường Tôn Tiên Vân giả dạng kín đáo đón người.

Phong Bắc Ý lo nàng mỏng manh, đường xa khổ cực không biết chịu đựng ra sao… ở phủ tướng quân nàng ăn ngon mặc đẹp, không bao giờ nhúc nhích chốn giường chiếu, chân tay bóng loáng không mảy may chai sạn.

Nếu giữa đường bị bọn Bách Lý Vương cặn bã chạm mặt, không biết nàng sợ đến thế nào.

Dù Phong Bắc Ý và Trường Tôn Tiên Vân đã nghe ngóng tin tức trong cung, biết nàng thuần phục chiến mã nhưng vẫn không thể tin được nàng có thể cưỡi ngựa.

Trong ký ức họ, nàng vẫn là cô bé nhỏ nhút nhát, sợ sệt, trốn trong phủ tướng quân không muốn về phủ Vương.

Dù vậy, trong tâm người thân, con trẻ vẫn mãi là con trẻ. Theo năm tháng, nỗi nhớ càng lớn, người ta sẽ trong tâm tưởng thấy nàng nhỏ nhắn nhung nhớ mà đáng yêu.

Đó là ảo tưởng êm đềm mà thời gian ban tặng cho tình thân.

Chính vì thế Trường Tôn Tiên Vân bị thúc giục gấp tới mức không kìm được, liều lĩnh vi phạm quy định lính không được rời doanh, dẫn theo binh sĩ cải trang rồi lén lút qua cửa ải đón nàng.

Trường Tôn Tiên Vân từ xa đã nhìn ra nàng dù cho còn mang mành che đầu.

Vừa lao tới thực ra không cố ý dọa nàng, mà là quên mất mình bịt mặt rồi.

Hai chị em thân mật ôm lấy nhau như song sinh, thiếu lễ nghi khiến tư thế có phần luộm thuộm.

Trường Tôn Tiên Vân không lấy làm sao, chị hiểu rõ em thế nào cũng chấp nhận.

Nhìn thấy em nàng vui đến vậy, Trường Tôn Tiên Vân cảm giác như thắt lòng, chẳng thể kìm được nước mắt.

Các tướng quân dẫn theo phía sau thì không biết đây là một cô gái.

Thấy nhị tiểu thư che mặt như vậy, họ đoán là thanh niên nhu yếu.

Mành rơi, nàng mặc đồ nam tử, mặt mày bầu bĩnh như thiếu niên.

Lần đầu gặp liền treo người lên phó tướng, nói chuyện nữ tính, còn ôm người sát nhau…

Phó tướng đã có phu quân rồi!

Phu quân chính là tướng quân trấn biên.

Nương dường tình chị em như thế, quân lính quanh đó xì xào bàn tán mà không dám phá lệ.

Ðó chính là cảnh tượng ngọt ngào mà Lục Mạnh, Trường Tôn Tiên Vân và Hầu Tử cùng trải qua khi chạm ngõ Nam Tương.

Đề xuất Huyền Huyễn: Sư Phụ Lại Rớt Tuyến
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Nhan Phung

Trả lời

1 tuần trước

C3 nv Ô ma ma là nữ mà bạn đang dịch lão già, lão ta m thấy ko dc hợp lý lắm

Ẩn danh

Nhan Phung

Trả lời

1 tuần trước

Chương 2 bị lỗi, chủ nhà fix lại đi ạ

Ẩn danh

Ngọc Trân [Chủ nhà]

1 tuần trước

ok