Chương 44: Trò chơi kỳ quái trên du thuyền Hải Long (8)
“Nhìn này, hình như các cậu thiếu một người đúng không?” Chị Đường vô tình nghe thấy mấy người khác khen mình, nhìn sang chỉ thấy Tô Dung và hai người nữa, liền thắc mắc hỏi.
Tô Dung gật đầu: “Người còn lại còn phải tập thêm một chút.”
Hai tiếng tập luyện vừa kết thúc, huấn luyện viên cho họ ra về trước, nói cậu con trai đuôi ngựa kia phải ở lại thêm một thời gian mới được phép ra.
“Còn bên đó sao? Chuân Tân đâu rồi?” Chị gái trả lời xong lại hỏi tiếp.
“Chuân Tân cũng bị giữ lại rồi.” Tiểu Liu nói rồi nhìn về phía nhân viên mặc đồ đen ở quầy lễ tân, “Chuân Tân mấy giờ mới ra được?”
“Chuân Tân là ai?” Nhân viên tỏ vẻ thắc mắc, “Trong phòng tập giờ chỉ còn một khách thôi đó.”
Đang nói thì chàng trai đuôi ngựa xoa đầu bước ra: “Sao các cậu đều đi hết rồi? Hôm nay thời gian tập của mình kéo dài hơn hả?”
Không ai trả lời, tất cả đều sững sờ trước câu nói của nhân viên màu đen. Cảnh tượng thật quen thuộc, y như khi Tiểu Vương chết, nhân viên mặc quần áo đỏ cũng nói y hệt, phủ định sự tồn tại của Tiểu Vương.
Phòng tập trước đây tưởng an toàn, không gây hại cuối cùng lại bộc lộ bộ mặt thật.
“Vậy... Chuân Tân có chuyện gì không?” Tề Hàn cẩn trọng hỏi.
Tô Dung gật đầu, chợt nhớ ra: “Có thể cậu ta đã chọn nhầm bài tập rồi.”
Chuân Tân có vẻ tự ý ăn uống, lại tính sai thời gian nên hôm đầu tiên tập giờ trưa, rất dễ chọn sai bài tập.
Chết người khiến không khí vốn thoải mái quay về nghiêm trọng. Rời phòng tập, mọi người không biết nói gì. Nhưng cũng chẳng có nhiều cảm xúc, chuyện ma quái có người chết như cơm ngày thường, chẳng ai buồn rầu bao nhiêu.
Thở dài, chị Đường đứng lên: “Tối nay tôi với Tề Hàn phải đi dự tiệc tối, tôi đem theo mấy mảnh giấy nhỏ, nếu thật sự có chuyện không hay, tôi sẽ ghi manh mối rồi giấu trong góc khiêu vũ. Ngày mai nếu chúng tôi không ra được, các cậu nhớ đi tìm nhé.”
Tề Hàn mắt đỏ hoe: “Nếu tôi không ra được, một trong số mảnh giấy sẽ ghi địa chỉ nhà tôi. Mong mọi người đến đó, nói tôi chỉ còn một tuần nữa là chết. Tôi thật sự cầu xin các cậu!”
“Tôi nhất định sẽ đến.” Tây Tây hứa, mọi người cũng gật đầu đồng ý.
Hai người đi rồi, mọi người trở về phòng riêng. Tô Dung dựa vào gối, giờ còn sớm, chưa buồn ngủ, nghĩ ngợi về các manh mối, chẳng hạn dấu hiệu về kẻ nội gián.
Điều chắc chắn là vẫn còn dấu vết chưa tìm ra, dấu hiệu nội gián hẳn nằm ở nơi cô chưa để ý. Nhưng chính là gì?
Trong phòng chắc không có gì, có lẽ phòng của nội gián mới có thứ gì đó...
Nói đến đây, Tô Dung chợt nhớ ra một điểm đáng nghi! Hồi đó Tiền Hà Vũ nói chưa tìm được dấu hiệu, sau mới lấy mảnh giấy trên nhà vệ sinh.
Nhưng chưa nói đến việc y là người đầu tiên lao vào nhà vệ sinh, chỉ riêng mảnh giấy cũng đã khiến cô nghi ngờ.
Rất có thể Tiền Hà Vũ đã lấy mảnh giấy của mình sớm từ trước rồi tranh thủ viết mảnh giấy mới để thay thế khi vào đó.
Dù vậy đó mới chỉ là suy đoán chủ quan, chưa có bằng chứng cụ thể.
Nếu dấu hiệu không ở trong phòng thì chỉ có thể ngoài phòng. Có phải thứ tự phòng mới là điểm cần lưu ý?
Không, thứ tự phòng không có vấn đề. Phòng Tiền Hà Vũ ở giữa về bên trái, chẳng có gì đặc biệt. Phòng cuối cùng là Tây Tây, cô ấy không có cơ hội phạm tội. Chàng trai đuôi ngựa từng nói Tây Tây là người cuối cùng tiếp xúc với nữ nạn nhân, Tô Dung cũng không tin nội gián ngu ngốc đến mức tự đưa mình vào họa.
Xét theo số phòng cũng thấy thứ tự hỗn loạn...
Chờ chút? Số phòng?
Tô Dung chợt nhận ra điều gì.
Bởi vì lời kể trước là chuyện trên xe buýt, số ghế bị xáo trộn, nên lần này cô vô thức bỏ qua manh mối rõ ràng này dựa trên kinh nghiệm.
Nhưng nghĩ lại, lần trước số ghế bị xáo trộn vì cô là điều tra viên duy nhất bị nhắm tới, còn lần này thì chưa chắc.
Nếu số phòng lần này không hề xáo trộn?
Suy nghĩ vậy, Tô Dung lấy giấy trắng ghi lại mấy số phòng nhớ được:
Tô Dung 1225
Chị Đường 1233
Tiền Hà Vũ 1524
Tây Tây 1222
Nữ nạn nhân 1230
Nam nạn nhân 1540
Những số này nhìn qua chẳng có liên quan gì, ngoại trừ số đầu cùng là 1 đại diện tầng một. Nhưng Tô Dung rất am hiểu mật mã số, gần như ngay lập tức nhận ra — tổng các con số trong số phòng mới là số thứ tự.
Chị Đường là số 9, Tiền Hà Vũ số 12, Tây Tây 7, nữ nạn nhân 6, nam nạn nhân 10. Trong đó số 12 của Tiền Hà Vũ trùng với vị trí Judas — kẻ phản bội trong Mười Hai Sứ Đồ.
Điều duy nhất lạ là tại sao mình lại trùng số thứ tự với số 10?
Điều này rất kỳ quặc, nhưng Tô Dung tin tưởng suy đoán về thứ tự số không sai. Mai sẽ đi xem số phòng người khác, ghi hết lại có thể sẽ có phát hiện mới.
Sáng sớm hôm sau, Tô Dung thức dậy sớm để kiểm chứng giả thuyết hôm trước. Cô đứng dậy, ra ngoài, xác nhận hành lang không có ai rồi gõ cửa phòng Tây Tây.
Trong lòng hiểu rõ một người đi lúc này nguy hiểm đến mức nào, đương nhiên không thể đặt mình vào hiểm nguy.
Phòng Tây Tây ở tầng một ngoài cùng, cô đi qua phòng của các điều tra viên khác. Lúc đi ngang cửa phòng Tiền Hà Vũ thì cửa bất ngờ mở.
Nghe tiếng, cô giật mình, nhanh tay giấu lá bài vào ống tay áo.
Tiền Hà Vũ bước ra, mặt mày ngượng nghịu cười: “Tiểu Tiểu, sao em lại ở đây?”
Tô Dung không tin y không phải vì nghe thấy tiếng bước chân mà ra mở cửa, cười gượng: “Tôi đến gọi Tây Tây xem có manh mối gì không.”
“Thế à, tôi đi cùng được không?” Y ngại ngùng hỏi.
Tô Dung tỏ ý muốn từ chối, Tiền Hà Vũ vừa kéo đi tám câu chuyện nhỏ nhằm làm thân, rồi lại hỏi lần nữa: “Tôi có thể đi cùng các cậu khám phá không?”
“Xin lỗi, nhưng tôi không định...” cô vừa mở lời từ chối, bỗng nhìn thấy ở xa quầy lễ tân một nhân viên áo đỏ đi qua nói gì đó với người mặc áo xanh rồi vội bước ra ngoài.
Biết nhân viên các tầng khác lên xuống tất phải có chuyện, nhưng họ đang xử lý chuyện gì?
Nhân viên áo đỏ đi xa rồi, cô không kịp nghĩ thêm, vội đuổi theo. Tiền Hà Vũ thấy thế, mép môi nhếch lên, cũng theo nhanh bước.
Nhân viên đó đi lên tầng hai rồi từ lan can nhảy xuống.
Tô Dung há hốc mắt, chạy ngay đến lan can nhìn xuống. Mặt biển yên ả, không hề có dấu vết bọt nước nào.
Chuyện gì vậy? Nhân viên đó nhảy xuống làm gì? Phải chăng tầng dưới cùng mới là tầng âm thật sự? Hay có bí mật gì dưới đáy biển?
Khi Tô Dung đang suy nghĩ thì Tiền Hà Vũ lén lút tiến lại gần.
Y nhìn thấy bóng lưng cô tựa vào lan can, mắt hiện vẻ ác độc điên cuồng, rón rén tới gần, đưa tay ra trước.
Vị trí này chỉ cần dùng chút sức là có thể đẩy cô rơi xuống.
Cô là nghi phạm cuối cùng, chỉ cần đẩy cô xuống, y sẽ nắm được cách giải thoát khỏi trò chơi ma quái này!
Trên mặt Tiền Hà Vũ nở nụ cười quái dị, hội tụ toàn bộ sức mạnh, đẩy mạnh hai tay—
Vừa đúng lúc, Tô Dung nhanh chóng cúi người né tránh cú đẩy từ sau. Không biết lúc nào vật trong tay đã chuyển thành cái xẻng, cô đạp nhẹ khiến người đàn ông mất trọng tâm rồi ngã lộn nhào.
Tiền Hà Vũ ngờ ngệch không ngờ được thế, người bay qua lan can rơi xuống biển, từ kẻ tấn công trở thành người bị hại.
Nhưng y nhanh nhẹn, hai tay chộp lấy thành tàu, nên chưa rơi xuống nước. Dáng vẻ rất nguy hiểm, sớm muộn cũng kiệt sức rơi xuống.
“Cứu... cứu tôi!” Y hoảng hốt gọi, thật sự không muốn chết, “Tiểu Tiểu kéo tôi lên, tôi sắp rơi rồi!”
Tô Dung không giấu được vẻ khó hiểu: “Chẳng lẽ mày không nghĩ tôi biết mày định làm gì hồi nãy sao?”
“Tôi không có ý gì đâu?” Tiền Hà Vũ biết rõ hoàn cảnh khó khăn, quyết định giả vờ ngây ngô, “Tôi chỉ định đi theo xem thử, ai mà biết bị xẻng đạp trượt chân rồi bị ngã. Mà giờ ngược lại tôi mới hỏi tại sao cô dùng xẻng đạp tôi?”
“Giống như chúng ta đều là hồ ly nghìn năm, mày định chơi trò chuyện Tàu hải ấy à?” Tô Dung chậm rãi nói rồi đặt chân lên những ngón tay trắng bệch vì căng cứng ấy, nhẹ ấn.
“Tôi chưa có ý định hợp tác với cô,” cô nói, “trước kia chưa có chứng cứ, tôi không định giết mày. Nhưng giờ thì, nói thật, mày tự mình chuốc lấy cái kết rồi.”
Chính y muốn hại người, kết quả lại rơi vào tình cảnh này.
“Các cậu làm gì vậy?” Bỗng tiếng hét hoảng sợ của Tiểu Liu vang lên, “Tiểu Tiểu, cô định giết Tiền Hà Vũ à?!”
Trong mắt cậu ấy, Tiền Hà Vũ hoàn toàn rời tàu rồi, chỉ cần buông tay là rơi xuống. Cô một chân đè lên tay y, hình ảnh phản diện không thể chối cãi.
Thật ra cô nói chuyện với y nhiều là muốn moi hỏi vài thông tin. Y là nội gián, chắn chắn có những bí mật mà người thường không biết. Nếu để y chết ngay sẽ phí mất nguồn thông tin.
Ví dụ y vừa nói mình là nghi phạm cuối cùng, câu đó cô không hiểu ý nghĩa thế nào. Mình là nghi phạm gì?
Nhưng giờ thấy chuyện phát sinh, cô chỉ nghĩ giá như đẩy y rơi biển cho rồi, khỏi làm rối mọi chuyện, quả nhiên kẻ phản diện thường chết vì nói nhiều.
Nào, cô vốn là người chính trực mà?
Cô đè tay y không cho cơ hội kéo lên, quay sang hỏi Tiểu Liu: “Anh Trịnh đâu rồi?”
Bị hỏi thế cậu ta hơi bối rối: “Anh ấy đi vệ sinh rồi, sắp ra.”
“Cậu nói chuyện gì vậy? Mau cứu tôi, cô ấy mới là nội gián!” Tiền Hà Vũ la lớn, muốn nhờ Tiểu Liu kéo lên. Lúc này cậu mới tỉnh ngộ, có người cần giúp đỡ, liền chạy lại.
Tô Dung ngăn lại: “Y mới là nội gián, lúc nãy định giết tôi, nhưng bị tôi phản đòn.”
“Cô không định tin lời nó chứ? Nhìn xem ai muốn giết ai?” Y cau có nói. Giờ y cần nhất là người kéo lên để dễ bề xoay sở.
Tiểu Liu chần chừ, không biết tin ai. Dù ban đầu họ nghi ngờ Tiền Hà Vũ là nội gián, cảnh này làm cậu ta phân vân về Tô Dung. Cô ấy thật sự đáng ngờ.
Thấy thế, Tô Dung thở dài: “Thôi được, để anh Trịnh ra cái đã, tôi sẽ giải thích.”
Không lâu sau, anh Trịnh quay lại, chắc cũng lo Tiểu Liu một mình. Thấy cảnh tượng này anh ngẩn người: “Tôi... bỏ lỡ chuyện gì vậy?”
“Anh Trịnh cứu tôi! Cô ấy định giết tôi, cô mới là nội gián!” Tiền Hà Vũ lên tiếng trước, “Cô dụ tôi ra đây bảo có thứ ở dưới biển rồi đẩy tôi xuống. Nếu không nhờ Tiểu Liu kịp thời, giờ tôi đã chết rồi.”
Tô Dung lạnh lùng: “Tôi có lý do nào để giết anh? Anh nội gián đã là chuyện quá chắc chắn rồi, tôi không phí công làm chuyện thừa.”
Nói xong cô giải thích mọi chuyện cho anh Trịnh nghe.
Anh Trịnh cũng không phải ngốc, tin lời cô. Ông tới hỏi Tiền Hà Vũ: “Tại sao chọn Tiểu Tiểu giết?”
Câu hỏi cô có thể trả lời một phần: “Y bảo tôi là nghi phạm cuối cùng, tôi nghi có liên quan mảnh giấy ghi người có thể tiêu diệt nguồn ô nhiễm.”
Đó là điều cô mới nghĩ ra, cô khác người khác vì được mời miễn phí lên du thuyền. Thời gian lâu, chưa từng nghĩ đến điểm này. Nhưng khi Tiền Hà Vũ chỉ ra sự đặc biệt của cô thì cô nhớ lại.
Chỉ không hiểu sao y biết cô là người đặc biệt đến vậy.
“Tôi không hiểu mấy cậu nói gì.” Tiền Hà Vũ mặt đầy nhục nhã từ chối, “Tụi mày rõ ràng chơi xấu, định đẩy tội nội gián cho tôi! Tôi sẽ gọi người khác lại thảo luận!”
Tô Dung không kiên nhẫn: “Anh không có quyền quyết định, trả lời câu hỏi hoặc tôi đạp anh xuống biển ngay.”
Đối diện kiểu tội phạm thế này, cô có kinh nghiệm rồi. Bọn họ không nghe lời nhẹ nhàng nào cả, cô ở thế chủ động cũng không cần làm vậy.
“... Nếu tôi trả lời, anh phải hứa cứu tôi lên.” Tiền Hà Vũ miễn cưỡng nói.
Thật lòng cô không muốn cứu y, càng khi biết y định hại mình. Để y lại trên tàu ai biết chuyện gì còn diễn ra.
Sau một lúc suy nghĩ, cô nhìn anh Trịnh và Tiểu Liu: “Tôi nghĩ y biết dấu hiệu thì tụi tôi cũng có thể phát hiện.”
“Ý cô là?” Anh Trịnh nhướn mày.
“Tôi nghĩ nếu để y chết bây giờ, y có ý định giết tôi lúc nãy, không cứu y cũng không sao.” Cô trả lời thẳng.
Nếu ở thế giới bình thường, có lẽ đầy người online sẽ đổ xô chỉ trích kiểu “Đây là mạng người!”. Nhưng đây là thế giới ma quái, sống sót đến giờ không phải là người mềm lòng.
Anh Trịnh nhún vai, kéo Tiểu Liu lùi lại: “Tất nhiên, cô cứ làm đi.”
“Khoan đã? Các anh không thể...” Tiền Hà Vũ túng quẫn, tưởng có dấu hiệu trong tay không sợ không được cứu. Nhưng họ thực sự chọn bỏ rơi y.
Làm sao họ dám vậy?
“Thiếu tôi, các người còn chẳng qua nổi trò này.” Y hét lên, chắc biết không thuyết phục được Tô Dung, nên cực lực thuyết phục anh Trịnh và Tiểu Liu: “Chỉ cần cho phép tôi giết cô ấy, tôi sẽ tìm ra cách thoát trò này, chúng ta cùng thoát, không ai biết tội của chúng ta.”
“Đừng đùa nữa.” Chị Đường cất tiếng, mọi người quay lại thấy chị dẫn theo Tây Tây tiến lại, “Một trò ma quái không thể phá vỡ vì thiếu một chút thông tin. Còn anh—”
Chị cười lạnh: “Chẳng ai chứng minh được anh giết cô ta hay giết hết chúng tôi. Nếu ở cuối cùng cách thoát là giết tất cả, anh sẽ thế nào?”
Nói xong chị hướng Tô Dung: “Buông chân ra, để y tự rơi. Đừng dơ tay mình.”
Cảm động, Tô Dung buông chân. Tiền Hà Vũ liên tục dọa dẫm, khóc lóc, ngoại trừ Tiểu Liu không thèm nhìn, những người còn lại không phản ứng.
Chưa đầy một phút, tay y không chịu nổi nữa. Tiếng kêu hoảng loạn sắc nhọn: “Cứu tôi, tôi không chịu nổi, mau cứu tôi!” rồi rơi xuống biển.
Mặt biển không hề có vết nước bắn.
Sau một giây im lặng, mọi người lại bắt đầu trò chuyện như chưa có chuyện gì xảy ra. Tô Dung nói: “Lúc nãy tôi thấy một nhân viên mặc áo đỏ nhảy xuống, mà đến giờ chưa trồi lên.”
Vừa dứt lời, một bóng áo đỏ lộ ra từ vùng nước. Đó chính là nhân viên áo đỏ vừa nhảy xuống! Nhưng khác trước, lần này y ôm một cái xương cá.
Chiếc xương cá to lớn vô cùng, thân xương dài gần bằng nửa người, đầu cá rộng khoảng một nửa người.
“Chẳng lẽ đó là Tiền Hà Vũ?” Tiền Hà Vũ vừa nhảy xuống thì nhân viên lại ôm xương cá lên, cộng với suy đoán phần thịt người là cá, Tây Tây khó lòng không nghĩ thế.
Tô Dung lắc đầu: “Chắc không phải, nhân viên không thể nào đoán trước được Tiền Hà Vũ sẽ nhảy, phải không?”
Nhân viên áo đỏ lên đất, Tô Dung tiến lại: “Xin hỏi đây là cá gì?”
Cô vừa nói vừa đưa cho y mười đồng tiền kỷ vật trò ma quái.
Nhân viên vốn không muốn trả lời, giờ đổi ý: “Là một con cá cứng đầu, nhưng xác có thể mang về nghiên cứu.”
Nói xong, y không đợi ai níu kéo, xách xương cá bước nhanh về siêu thị. Tô Dung đoán y sẽ đến phòng y tế, vì bác sĩ ở đó có thể nghiên cứu xương cá.
“Vậy trước đó cô đổi tiền là để mua chuộc nhân viên đó?” Chị Đường chợt nhớ ra.
Tô Dung sững người, lúc đầu tưởng nội gián đã mất, không ngại tiết lộ manh mối này. Không ngờ lại quên mất điều đó.
Nhưng nhanh chóng cô nghĩ ra lời giải thích hợp lý: “Đúng rồi, hồi trò ma quái trước tôi từng thử mua chuộc nhân viên, nhưng không biết trò này có được không, nên không nói với chị.”
Trò ma quái đó chính là trò taxi, nhân viên cây xăng có thể được mua chuộc. Nói ra gần như không nói dối.
“Điều đó để sau giải thích.” Chị Đường quan tâm đến chuyện khác: “Làm sao bị y dụ đến lan can, chỗ đó nguy hiểm, chắc mày không lạ?”
“Tôi thấy nhân viên nhảy từ...” Cô nói đến đó dừng lại, “... đợi chút, tôi hình như hiểu rồi.”
Mắt sáng mắt lên, cô không giải thích nữa, chạy thẳng tầng một, mọi người ngơ ngác rồi chạy theo. Chị Đường nhờ Tây Tây gọi mọi người khác ra.
Xuống cầu thang tới trước quầy lễ tân, Tô Dung nhìn nhân viên mặc xanh phía sau quầy: “Chị biết tầng âm ở đâu chứ?”
Có thể kết luận đó bởi tổng hợp chuỗi manh mối. Nhân viên áo đỏ nhảy xuống biển để vớt xương cá. Theo lời y nói, có con cá cứng đầu nhảy xuống biển rồi.
Nhân viên áo đỏ có thông tin này vì nhân viên xanh nói. Đó cũng là lý do họ ban đầu thấy nhân viên đỏ ở quầy tầng một.
Biết trên tàu có cá như vậy, xác nữ nạn nhân mất trước đó rất có thể cá đem đi. Nhưng chỗ ẩn náu là đâu? Tô Dung chỉ nghĩ đến tầng âm. Đã tìm mọi nơi khác rồi, chỉ tầng âm mới có thể chứa cá.
Vậy nhân viên xanh nhất định biết vị trí tầng âm.
Điều thú vị là nhân viên đỏ đến đúng lúc. Tô Dung do gấp nên chưa nghĩ kỹ. Khi Tiền Hà Vũ rơi xuống, cô phân tích lại sự việc, phát hiện điều khuất tất.
Lúc cô ra, Tiền Hà Vũ nghe bước chân mới ra. Lúc ra khác hẳn trước kia ngượng nghịu, gạt tay cô chuyện một hồi rồi nhân viên áo đỏ đến. Dù không có ma quỷ cô cũng không tin.
Nhân viên áo đỏ đến tìm cá nhảy biển, không rõ có liên quan gì đến Tiền Hà Vũ không? Nhưng nếu vậy, làm sao kiểm soát được thời điểm báo cáo của nhân viên xanh?
“Xin lỗi, trên du thuyền của chúng tôi không có tầng âm.” Chưa để cô suy nghĩ, nhân viên áo xanh lịch sự phủ nhận câu hỏi.
Tô Dung không tin, lấy tiền ra thử mua chuộc: “Tôi thực sự muốn xuống tầng âm xem.”
“Xin lỗi, không có tầng âm đâu.” Nhân viên từ chối lần nữa, rồi nhìn tiền nói, “Chị không cần mua chuộc, việc này không phải tiền là giải quyết được.”
Không phải chuyện tiền mua chuộc là xong, vậy là cần điều kiện khác?
Tô Dung nhanh hiểu ý, nhìn mọi người: “Có lẽ chúng ta vẫn thiếu thứ gì đó. Mọi người có manh mối gì về tầng âm không?”
Wu Wei vừa tới hỏi quầy lễ tân: “Có thể đi ra từ trong quầy này không?”
Mọi người sửng sốt, Tô Dung bỗng hiểu: “Dưới đây là gì? Đuôi cá?”
Cô nói với nhân viên.
Trước đây gần cầu thang tầng một thường nghe mùi tanh cá, cô tưởng từ tầng hai thoáng lên, giờ nghĩ có lẽ là do nhân viên mang mùi cá theo.
Không chỉ nhân viên này, nhiều người khác cũng vậy vì mỗi tầng đều có mùi tanh cá, nhưng được che giấu bằng nhiều cách, ví dụ tầng hai có gió biển, tầng ba có mùi thuốc tẩy, tầng bốn có nước hoa mùi cam.
Chỉ cần một gợi ý đơn giản, Tô Dung nối hết manh mối lại.
Chẳng ngờ mọi người nhanh chóng nhận ra sự thật, nhân viên cau mày, đi ra khỏi quầy. Quả nhiên đuôi là một đuôi cá sáng loáng.
Lúc này cô lại nhớ một vấn đề: “Những nhân viên khác cũng như chị? Nhưng sao họ không có đuôi cá?”
“Vì họ làm thí nghiệm kỹ hơn.” Nhân viên rút lại đồng tiền kỷ vật, trả lời câu hỏi.
Rồi nói: “Bây giờ tôi có thể dẫn mọi người xuống tầng âm, nhưng trước khi đi phải mua mũ cá đầu cá ở siêu thị. Nếu không sẽ chết.”
Muốn có mũ, phải chặt thịt, mọi người nhìn nhau. Tô Dung chợt hỏi chị Đường: “Tối qua đi tiệc tìm được gì? Còn Tề Hàn đâu?”
Bây giờ mọi người đều có mặt, chỉ thiếu Tề Hàn một người.
Tiểu Liu giơ tay: “Lúc nãy tôi gõ cửa Tề Hàn nhưng không mở. Vì vội về nên không gọi thêm.”
Nghe vậy, chị Đường đổi sắc mặt: “Chuyện không ổn rồi, Tề Hàn có thể gặp chuyện!”
Chị vội đi nhanh, nói với mọi người: “Tối qua tiệc tối, tôi với Tề Hàn vừa vào đã thấy một đám người đầu cá, rượu chè chúc mừng. Khi thấy chúng tôi, bọn đó ngay lập tức thể hiện dáng vẻ khát khao, tôi nghi ngờ món chính thật sự là chúng tôi.”
Tốc độ tăng dần, miệng vẫn không nghỉ: “Nhân viên áo đỏ ở quầy làm chủ xị, bảo mọi người thoải mái khiêu vũ. Nhưng sàn nhảy bên dưới đầy dao nhọn, không thể nhảy. Muốn ra khỏi tiệc, phải nhảy một vòng hoặc ăn cá mới được đi. Ai ở trong sàn nhảy có thể tấn công nhau, ngoài sàn không được động đến người trong sàn.”
Nói đơn giản, đứng ngoài sàn thì không bị tấn công nhưng phải ăn cá, đứng trong thì phải chịu đựng dao và bị tấn công.
Đến cửa phòng Tề Hàn, chị Đường mạnh mẽ gõ cửa: “Tề Hàn? Tề Hàn! Có ở trong không? Không mở tôi sẽ đạp cửa vào!”
“Tôi gõ, chị nói.” Tây Tây thay chị nói, để chị Đường tiếp tục giải thích hiểu nhầm.
Chị Đường gọn gàng: “Cuối cùng tôi chọn nhảy, Tề Hàn không còn cách nào, phải ăn cá.”
“Chắc cá có vấn đề!” Tiểu Liu nói.
Đến cả cậu cũng phát hiện cá có vấn đề, chị Đường tất nhiên biết: “Biết rồi nhưng không còn lựa chọn, cô ấy không nhảy được trên dao nhọn. Lại còn những người đầu cá trên sàn giáp rất sắc, như toàn thân đều dao, không ai bảo vệ được. Muốn sống sót chỉ có ăn cá.”
“Rồi sao?” Tô Dung hỏi, “Sau khi ra, cô ấy trông thế nào?”
Chị Đường thở dài: “Lúc đó trông không sao, dù rất sợ nhưng không thấy khó chịu, nên chúng tôi về phòng riêng. Sáng nay tôi dự định tìm cô ấy, nhưng thấy nhiều phòng mở cửa, bước ra thấy chuyện của Tiền Hà Vũ.”
Chuyện sau ai cũng biết, không cần chị nói nhiều. Thấy gọi Tề Hàn không mở, chị Đường dứt khoát đạp cửa phá luôn.
Phải nói sức chị thật lớn, Tô Dung trước đây cố sức đẩy cửa không mở được. Đủ biết Tề Hàn dồn sức mấy lần.
Cửa mở, một mùi tanh cá xộc vào. Chăn trên giường phồng lên tạo thành cục to bằng người, đang nhẹ nhàng động đậy.
Chị Đường không ngại, lật chăn lên.
Cảnh tượng khiến mọi người kinh ngạc.
Một sinh vật phủ đầy vảy cá cuộn tròn trên giường. Vảy cá bay tứ tung trên chăn và giường. Mặt cũng phủ kín vảy, đầu to gấp đôi bình thường, càng thêm biến dạng.
Xét thân hình đây chính là Tề Hàn.
“Tê!” Tây Tây hít sâu, “Sao lại thành ra thế này?”
Wu Wei giọng nghiêm trọng: “Có vẻ đang biến thành những người đầu cá kia.”
Nói vậy ai cũng hiểu. Đúng rồi, phủ vảy cá, đầu biến dạng, tiếp tục vậy thì sẽ thành người đầu cá.
Nếu biến thành vậy, dù qua trò ma quái cũng không chắc có thể ra được.
Nhẹ nhàng nghe tiếng Tề Hàn trên giường nói, chị Đường lại gần: “Rất đau... rất đau... cứu... cứu tôi...”
“Sao bây giờ?” Tiểu Liu lo lắng, “Nếu biến thành người đầu cá, cô ấy chết thôi?”
Chàng trai đuôi ngựa lắc đầu: “Không còn cách nào, chỉ có tự mình chịu đựng hoặc nhanh chóng tìm cách ra khỏi trò, lúc đó còn cơ hội cứu.”
Nhưng làm sao chứ? Họ chưa từng xuống tầng âm, không biết cách thoát, nguồn ô nhiễm chẳng thấy đâu.
“Tôi có thể có cách.” Tô Dung lấy viên thuốc bác sĩ ném cho chị Đường: “Thử viên này, bác sĩ y tế cho, có tác dụng kìm hãm ô nhiễm.”
“Cậu có mấy thứ thế này!” Anh Trịnh ngạc nhiên, loại thuốc này trong trò ma quái gọi là kỳ tích.
Tô Dung nhún vai, đưa thuốc cho chị Đường cho Tề Hàn, đồng thời nói: “Tôi thấy Tây Tây ăn có hiệu quả nên hỏi bác sĩ xin về thêm, tiếc là bác sĩ không cho nhiều.”
Tề Hàn nuốt thuốc, không lâu sau ngừng run, vảy cá rụng trên giường. Tuy vậy vẫn phủ đầy người, đầu vẫn biến dạng.
Tô Dung hiểu ra: “Thuốc chỉ kìm hãm ô nhiễm, không giải quyết triệt để. Phải nhanh rời trò ma quái, không Tề Hàn không chịu nổi.”
“Đi tầng âm trước.” Wu Wei rút dao găm sắc bén: “Đi hỏi siêu thị bao nhiêu thịt cá để mua mũ đầu cá, tôi sẽ chặt thịt.”
“Để tôi.” Tiểu Liu tự tin nói, “Tôi vận may tốt, mấy năm mới gặp trò ma quái, bị thương chút chẳng sao.”
Tây Tây cũng không chịu thua: “Đừng tranh nữa, tôi chặt. Đùi phụ nữ có nhiều mỡ hơn, cũng nặng hơn.”
Tô Dung mắt tròn mắt dẹt, tranh cãi như chia tài sản, không giống chặt thịt chút nào. Từng gặp rất nhiều kẻ phạm tội và cảnh sát vô dụng, chưa từng thấy nhóm người dễ thương đến vậy.
Nghe cô thế, anh Trịnh cười: “Cậu thấy lạ sao?”
Cô gật đầu: “Rất lạ.”
“Bởi vì có người đã hy sinh trước.” Anh nhìn cô như chìm đắm trong suy nghĩ, nói: “Trong tình huống này, chỉ cần mọi người không quá ích kỷ, ai đó sẽ chịu chia sẻ, ví dụ Tiểu Liu, Tây Tây. Nhưng người thật lòng như thế rất ít, đa số không chịu hy sinh.”
Câu nói của anh làm không khí nhóm nhẹ nhàng hẳn, khiến ai cũng sẵn sàng bỏ chút gì đó cho nhóm vì họ đủ tốt bụng.
“Đợi đã.” Tề Hàn giảm đau, cũng gọi: “Túi... túi tôi...”
Chị Đường ngẩn người, vội lấy ra xem. Trong đó có một miếng thịt còn dính vảy cá và máu.
“Cô mang thịt cá ra từ bữa tiệc à?” Chị hỏi, “Khi nào được vậy?”
“Ăn lúc đó, muốn nghiên cứu...” Tề Hàn thều thào rồi ngất đi.
“Thế thì tiện việc rồi.” Chàng trai đuôi ngựa thở phào, “Đi siêu thị hỏi mũ đầu cá cần bao nhiêu thịt cá.”
Nhân viên mặc xanh lấy cái cân, cân thử miếng thịt chị Đường đưa, rồi bảo mọi người: “Hai lạng thịt, mũ đầu cá phải một lạng thịt.”
Tức là miếng thịt đó chỉ mua được hai cái mũ.
“Vậy cử hai người xuống đi.” Chị Đường không muốn ai bị thương, “Xuống hết cũng vô dụng.”
“Đó là hai người nào?” Tiểu Liu hỏi. Cậu tự tin không phải người xuống.
“Người nào muốn xuống thì nói.” Chàng trai đuôi ngựa nhìn mọi người, lùi lại một bước. “Ở đây nhiều người thông minh hơn tôi, nếu không đủ hai người thì tôi thế chỗ.”
Y vốn định ở đây làm thủ lĩnh, trải qua vài trò ma quái, rõ ràng thấy người khác không kém mình, thất vọng sâu sắc. Nhưng nghĩ có thể qua trò lại vui lên.
“Tôi đi.” Chị Đường — người mạnh nhất — chắc chắn một suất.
Muốn xuống còn lại có Wu Wei, Tây Tây, chàng trai áo len và Tô Dung. Chị Đường nói: “Về thế lực mình đủ rồi, cần một đồng đội thông minh tỉ mỉ.”
“Vậy chị đặt tiêu chuẩn đi.” Tây Tây nói.
Suy nghĩ một lát, chị Đường đưa ra tiêu chuẩn: “Ai tìm được chứng cứ Tiền Hà Vũ là nội gián, người đó có thể đi với tôi.”
(End)
Đề xuất Hiện Đại: Ngày Xuân Có Hỷ