"Làm việc thôi, làm việc thôi."
Tiểu C nhanh chóng trở về chỗ ngồi, những người khác cũng ngừng trò chuyện, văn phòng dường như lại chìm vào trạng thái bận rộn với các tin tức tiêu cực.
Tiểu Âu rời khỏi phòng Quan hệ công chúng mới chợt nhận ra, Tô Vân Nhược sắp tham gia sự kiện, mà cô trợ lý này lại vẫn còn đang lơ đãng! Tiểu Âu lập tức không ngừng nghỉ chạy đến văn phòng của Tưởng Xuân Nhu.
Hữu Tiền Giải Trí có tổng cộng bốn tầng lầu, được trang hoàng lộng lẫy. Nửa tầng trên cùng là văn phòng của vị Tổng giám đốc được cho là đang nghỉ dưỡng ở nước ngoài, nửa còn lại là phòng thư ký. Tưởng Xuân Nhu có một văn phòng riêng trong phòng thư ký.
Tiểu Âu vừa đến cửa phòng thư ký đã thấy mọi người tất bật ngược xuôi, dường như nhanh nhẹn hơn thường lệ. Cô tò mò nhìn quanh một lượt rồi gõ cửa văn phòng Tưởng Xuân Nhu.
"Vào đi."
Tiểu Âu cẩn thận mở cửa bước vào, "Chị Tưởng."
Tưởng Xuân Nhu vừa kết thúc cuộc gọi, quay đầu lại nói: "Em đến đúng lúc lắm, ngày kia Tô tiểu thư sẽ tham gia đêm từ thiện của Quýt Video, em đi đặt một phòng họp, cần có máy tính."
Đây là lần đầu tiên Tiểu Âu nghe tin nghệ sĩ mình phụ trách tham gia một sự kiện lớn kể từ khi vào nghề. Cô chợt nhớ lại hình ảnh mình ngày xưa chỉ là một người vô danh tiểu tốt ôm tấm bảng đèn khổng lồ đứng ngoài sân, còn phải dậy sớm để giành chỗ, lập tức cảm thấy nhiệt huyết sục sôi.
Cuộc họp này có lẽ bắt đầu sau khi Lương Thi đến. Có rất nhiều chi tiết cần đối chiếu, từ việc liên hệ với bên tổ chức sự kiện cho đến chụp ảnh trang phục trước khi đi thảm đỏ, rồi bản thảo tuyên truyền cho đêm đó...
Tiểu Âu có khái niệm khá mơ hồ về những thứ này, cô chỉ nhận ra rằng Tô Vân Nhược sẽ có ba bộ thiết kế cao cấp định chế (cao định) theo mùa cho một đêm tiệc: một bộ váy voan cao định với tà lớn để đi thảm đỏ, một bộ váy quây tua rua để vào bên trong, và một bộ dự phòng cho những trường hợp bất trắc.
Ôi! Tô Vân Nhược sẽ đi thảm đỏ cùng Khương Cẩm Dương! Cô ấy là khách mời bí ẩn xuất hiện cuối cùng (áp trục), còn quyên góp hai triệu tệ cho đêm từ thiện.
Công việc của cô là ghi nhớ thời gian chụp ảnh và đi thảm đỏ, quy trình sự kiện, và luôn sẵn sàng nhắc nhở Tô Vân Nhược những gì cô ấy cần làm.
Tiểu Âu ôm cuốn sổ tay rời văn phòng, suy nghĩ liệu ngày kia tham gia sự kiện mình có cần phải lên các diễn đàn lớn xem tình hình trước không, tốt nhất là tìm hiểu về tất cả các ngôi sao sẽ tham dự để tránh xảy ra sai sót tại chỗ. À, đúng rồi, phải đến nhà Tô tiểu thư để cùng cô ấy duyệt lại tất cả các sắp xếp.
Đang đi, một làn gió lạnh ập vào mặt, Tiểu Âu chợt nhận ra mình đã quá tập trung vào công việc mà vô tình đi đến tận cổng lớn. Vừa lúc có một người mặc đồng phục bảo vệ định vào cửa, va phải Tiểu Âu khiến cô ngã nhào.
"Xin lỗi, xin lỗi."
Người bảo vệ đến đỡ Tiểu Âu, thái độ rất tốt, lại là người của Hữu Tiền Giải Trí, Tiểu Âu vỗ vỗ mông nói không sao. Cô ra lề đường, bắt taxi đến nhà mới của Tô Vân Nhược.
#Đêm Từ Thiện Tô Vân Nhược#
Tài khoản marketing tung tin: Tô Vân Nhược sẽ là khách mời bí ẩn xuất hiện cuối cùng (áp trục) tại đêm từ thiện của Quýt Video, diện thiết kế cao cấp định chế của Tiên Bài, nghi ngờ trùng trang phục với Bùi Tuyết.
[Trời ơi, thật không?]
[Tô Vân Nhược đẳng cấp gì mà dám làm khách mời bí ẩn áp trục vậy?]
[Mặc dù dạo này "Heo" (ám chỉ Tô Vân Nhược) nổi đình nổi đám, nhưng với tài nguyên thời trang tệ hại như vậy mà có thể mượn được cao định của Tiên Bài sao? Chắc không phải mượn từ tiệm váy cưới chứ.]
[Bùi Tuyết là đại sứ Tiên Bài, người phát ngôn dòng trang phục may sẵn, có sáu trang bìa tạp chí thời trang lớn, "Heo" có thể so sánh được sao?]
[Không phải, dựa vào đâu mà "Heo" có thể áp trục? Trong giới có rất nhiều diễn viên có địa vị cao hơn cô ta nhiều.]
Trên mạng, mọi người bắt đầu bàn tán về việc Tô Vân Nhược sắp tham gia đêm từ thiện của Quýt Video. Phía Quýt Video đã liên hệ ngay với Tưởng Xuân Nhu, hai bên cùng rà soát và xác nhận không ai tiết lộ thông tin này ra ngoài. Mặc dù thấy lạ vì tài khoản marketing biết được, nhưng nghĩ đây cũng là một phần của việc tuyên truyền nên họ không bận tâm.
Đến tối, đột nhiên có tài khoản marketing tung tin: Tô Vân Nhược và Khương Cẩm Dương "phim giả tình thật", sẽ cùng nhau đi thảm đỏ đêm từ thiện. Cả phòng Quan hệ công chúng của Hữu Tiền Giải Trí đều chấn động.
Tưởng Xuân Nhu khẩn cấp liên hệ với nhân viên của Quýt Video, hai bên đối chất, xác nhận có người trong đội ngũ của mình đã bán thông tin mật này cho tài khoản marketing, và bắt đầu rà soát từng người một.
Tiểu Âu ban đầu tưởng là kiểm tra điện thoại, sợ đến tái mặt, dù sao cô có nhiều tài khoản phụ, bất kỳ cái nào cũng không chịu nổi việc bị "bóc phốt". Thế nhưng Tưởng Xuân Nhu lại rút điện thoại ra gọi một cuộc.
"Alo, cô hỏi xem, tin Tô tiểu thư và Khương Cẩm Dương đi thảm đỏ là hắn ta lấy được bằng cách nào."
Tiểu Âu ngẩn người, hỏi Tiểu C bên cạnh: "Chị Tưởng gọi cho ai vậy?"
Tiểu C che miệng thì thầm: "Là tài khoản marketing nội gián mà chúng ta nuôi."
Chấn động! Công ty họ lại còn nuôi tài khoản marketing sao?
Giọng người phụ nữ từ đầu dây bên kia vọng lại: "Trong nhóm thấy bên đó khoe là tin này có được miễn phí."
"Vậy là thủ đoạn phi chính thống rồi, có biết thông tin nguồn gốc không?"
"Có, địa chỉ tôi gửi cho cô."
Tưởng Xuân Nhu cúp điện thoại, quay sang nói với phòng Quan hệ công chúng: "Tôi sẽ gửi một địa chỉ vào nhóm, bằng bất cứ cách nào, hãy đích thân đến tìm người này để điều tra, nhất định phải tìm ra nội gián."
Tiểu Âu bị "thao tác vật lý" (hành động trực tiếp) kiểu đến tận nhà này làm cho sợ hãi. Cô từng nghĩ chiến tranh thương trường là: hacker, đào bới bí mật của nhau, tranh giành công nghệ cốt lõi. Thực tế chiến tranh thương trường lại là: đến tận cửa chặn người.
"Đừng có chấn động nữa, Tô tiểu thư ghét nhất là kẻ phản bội. Trước đây có một người hám tiền bán tin tức của Tô tiểu thư, giờ vẫn đang bị điều đi công tác ở châu Phi đó, mỗi tháng nhận lương tối thiểu, xin nghỉ việc thì không tìm được việc khác, không nghỉ thì không về được."
Tiểu Âu: "..."
"Tiểu Âu."
Bị gọi tên, Tiểu Âu bật dậy: "Có!"
Tưởng Xuân Nhu liếc nhìn cô: "Thu dọn đồ đạc đi, chúng ta đến tìm Tô tiểu thư."
Lại từ công ty đến tòa nhà A, Tiểu Âu trong lòng thấp thỏm, cảm thấy đợt này không còn là sự nhắm vào của những nhân vật nhỏ như Chu Khám Thiên nữa, mà là cuộc đối đầu trực diện với đối thủ cạnh tranh ngang tài ngang sức, cô thực sự lo Tô Vân Nhược sẽ chịu thiệt.
"Chị Tưởng, rốt cuộc những người này lấy thông tin bằng cách nào, Tô tiểu thư có thật sự bị Bùi Tuyết chơi một vố không?"
Tưởng Xuân Nhu vừa lái xe vừa nói: "Chuyện này không cần quá lo lắng."
"Nhưng lỡ Bùi Tuyết lợi dụng hôm nay để dìm Tô tiểu thư thì sao?"
"Tô tiểu thư thường không bận tâm người khác công kích cô ấy."
"Sao lại không bận tâm được chứ, đọc nhiều lời chửi rủa cũng sẽ bị trầm cảm mà."
Tưởng Xuân Nhu suy nghĩ một lát: "Cô ấy thật sự không để ý. Trước đây không để ý việc người khác dìm hàng, sau này không để ý lời châm chọc của Chu Khám Thiên, bây giờ cũng sẽ không để ý những chiêu trò nhỏ của Bùi Tuyết. Điều duy nhất cô ấy quan tâm là sự trung thành của những người dưới quyền."
"Tìm được người này rồi thì sẽ thế nào?"
"Tùy vào Tô tiểu thư quyết định."
Suốt quãng đường sau đó không ai nói gì.
Tiểu Âu thầm nghĩ, đã ở công ty tốt như vậy rồi, tại sao còn phải làm chuyện ngu ngốc là bán tin tức của Tô Vân Nhược chứ. Cô cảm thấy người đó thật sự không biết điều.
Lương Thi đến sớm hơn Tưởng Xuân Nhu và Tiểu Âu một bước, nhưng không liên quan đến chuyện tin tức bị rò rỉ. Phía Bùi Tuyết đã ưng ý một chiếc váy, còn khắp nơi phát thông báo sẽ mặc, không khí đã được đẩy lên cao trào. Thế nhưng khi đến tổng bộ để mượn thì được báo là đã có người đặt mua. Không thể giữ thể diện, cô ta đã tìm mọi kênh đặc biệt để điều tra ra người mua chiếc váy, muốn bỏ tiền ra để mượn.
Tuy nhiên, người điều tra có lẽ cũng không tìm hiểu rõ ràng, đã nhầm lẫn người mua chiếc váy là Lương Thi. Hôm nay, họ đã gọi điện cho Lương Thi, lời lẽ khẩn khoản, ra giá gần bằng giá trị thực của chiếc váy.
Mặc dù biết rằng phần lớn lý do các phú bà mua đồ cao cấp định chế là không muốn mặc trùng với người khác, thậm chí những bộ cao định mà ngôi sao đã mượn qua họ còn không thèm mua, nhưng nghĩ đến tính cách "tất cả vì tiền" của Tô Vân Nhược, Lương Thi vẫn quyết định đến hỏi thử.
Vừa lúc nói xong chuyện này, Tưởng Xuân Nhu và Tiểu Âu mở cửa bước vào. Tưởng Xuân Nhu thấy cô ấy ở đó, liền hỏi một câu, Lương Thi lại kể tóm tắt lại sự việc một lần nữa.
Tiểu Âu nghe xong ngây người, quả nhiên thế giới của các phú bà là điều người thường không thể tưởng tượng nổi. Bùi Tuyết, người đang điên cuồng dìm Tô Vân Nhược trên mạng, nếu biết mình mượn cao định lại mượn trúng của Tô Vân Nhược thì chắc sẽ tức chết mất.
"Chiếc váy này sau khi cho mượn thì sẽ không mặc được nữa." Tưởng Xuân Nhu vừa nói vừa nhìn Tô Vân Nhược để quan sát phản ứng của cô, "Cô ta nhỏ người hơn cô, chắc chắn phải sửa nhỏ lại, tà váy cũng sẽ được điều chỉnh."
Tô Vân Nhược cầm iPad Lương Thi đưa để chọn lễ phục, quay lưng về phía ba người, mãi không quay lại, dường như chuyện đang nói không liên quan gì đến cô.
Lương Thi: "Em cũng nghĩ vậy, nhưng Bùi Tuyết ra giá gần bằng giá trị chiếc váy rồi, mà chỉ là mượn thôi. Có thể thấy chúng ta có tăng giá nữa cô ta cũng sẽ đồng ý."
Tưởng Xuân Nhu: "Cô ta muốn có hợp đồng người phát ngôn, bây giờ cần tạo ra ảo ảnh về tài nguyên thời trang tốt, nên bỏ tiền ra là để dọn đường cho tương lai."
"Tô tiểu thư, cô nghĩ sao, dù sao chiếc váy cũng là của cô."
Tô Vân Nhược cuối cùng cũng nghiêng đầu lại, chớp chớp mắt: "Váy công chúa toàn voan và kim cương tôi có mấy chục chiếc rồi, cho cô ta mượn một chiếc đi."
Tưởng Xuân Nhu: "Nhưng mà..."
"Ài, người ta cũng vì sự nghiệp mà phấn đấu thôi. Chúng ta hợp tác cùng có lợi mà, mượn xong thì để chiếc váy vào cửa hàng của Lương Thi làm vật trưng bày... Giữ thể diện cho Bùi Tuyết, cứ nói chủ nhân chiếc váy thấy mọi người trên mạng đều rất thích nên quyết định cho trưng bày, hoan nghênh khách hàng có hứng thú đến xem." Cô dừng lại một chút, "Em nhớ nhập thêm vài bộ lễ phục đẹp nữa nhé, sắp tới việc kinh doanh của cửa hàng chắc chắn sẽ rất tốt."
Tiểu Âu: OoO
Tiểu Âu không kìm được mà giơ ngón cái trong lòng. Chẳng trách Tô Vân Nhược kiếm tiền giỏi như vậy, cô ấy thực sự rất biết cách kiếm tiền.
Tô Vân Nhược nói với Lương Thi: "Đại khái là vậy đó, còn lại em tự xem xét mà đưa ra điều kiện."
Lương Thi dường như đã đoán trước được câu trả lời này, mắt cong lên, hai tay chắp lại cúi chào ngoan ngoãn: "Cảm ơn Tô tiểu thư."
"Xuân Nhu bảo bối, chuyện rò rỉ tin tức có kết quả chưa?"
Đúng đúng đúng, còn chuyện quan trọng nhất này nữa! Tiểu Âu cũng nhìn theo Tưởng Xuân Nhu, vừa căng thẳng vừa tò mò.
"Chắc là sắp rồi..." Tưởng Xuân Nhu cúi đầu nhìn điện thoại, không biết thấy gì mà ánh mắt chợt sắc lạnh, hướng về phía Tiểu Âu. Mí mắt cô ấy hơi nhếch lên, đôi mắt mở to chứa đựng vẻ khó tin rõ rệt.
Tiểu Âu không hiểu ý nghĩa trong ánh mắt đó, cầu cứu nhìn sang hai người còn lại, nhưng cũng chỉ nhận được những ánh mắt nghi ngờ.
"..."
"..."
"..."
Trong bầu không khí nặng nề, Tiểu Âu dần cảm nhận được nguyên nhân của sự bất thường, dường như... dường như họ nghĩ tin tức này là do cô tiết lộ.
"Tiểu Âu, em đã bán tin tức cho tài khoản marketing sao?"
Tiểu Âu toàn thân chấn động. Bị điều đi châu Phi, Tô tiểu thư chỉ quan tâm đến kẻ phản bội... Những lời cô nghe được trên đường đi từng câu từng chữ đè nặng lên đầu Tiểu Âu, khiến cô không thể ngẩng đầu lên được.
Nhưng Tiểu Âu vừa nghĩ đến việc mình không thể ở lại công ty này nữa, nỗi sợ hãi không thể diễn tả thành lời như một đôi tay siết chặt lấy cổ cô, gần như muốn bóp nghẹt cô. Không thể thốt nên lời, cũng không thể biện bạch.
"Tài khoản marketing nói đã nhận được cuốn sổ tay của em."
"Em, em không..."
Một bàn tay đặt lên vai Tiểu Âu, cắt ngang sự hoảng loạn lùi lại của cô. Thì ra cô đang lùi lại. Tiểu Âu không còn cảm nhận được cơ thể mình nữa.
"Đừng hoảng, nghĩ xem cuốn sổ tay ở đâu, sao lại bị tài khoản marketing lấy đi."
Giọng nói dịu dàng như kim chỉ nam, lập tức xoa dịu cảm xúc gần như bùng nổ của Tiểu Âu.
Tiểu Âu ngẩn người quay đầu lại, đối diện với nụ cười rạng rỡ. Nụ cười của Tô Vân Nhược có một năng lực kỳ diệu, có thể khiến không khí xung quanh trở nên ngọt ngào. Niềm vui và sự chân thành ập đến chiếu rọi vào nơi khó chịu nhất trong lòng, trải qua sự gột rửa của ánh nắng, nơi đó sẽ tỏa ra mùi hương của không khí trong lành, khiến người ta cảm thấy hạnh phúc khi chìm vào giấc ngủ.
Đối diện với nụ cười như vậy, Tiểu Âu bỗng nhiên được an ủi – cứ như thể Tô Vân Nhược tin tưởng cô.
Không căng thẳng, không căng thẳng.
Tô Vân Nhược tin tưởng cô.
"Sổ tay của em..." Tiểu Âu cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút, vội vàng mở túi xách của mình, "Sổ tay của em để trong túi, em tìm một chút, tài khoản marketing nhận được chắc chắn không phải sổ của em."
Cô gạt điện thoại sang một bên, rồi gạt khăn giấy, trong chiếc túi nhỏ dường như không thấy bóng dáng cuốn sổ tay. Tiểu Âu lại sốt ruột, trực tiếp lật ngược túi, như đổ rác mà dốc ba lần, tất cả những vật dụng nhỏ vụn bên trong lạch cạch rơi hết xuống sàn nhà.
Nhưng dù là thỏi son lăn vào gầm sofa, hay chiếc điện thoại bị vỡ màn hình vì rơi, không có thứ nào có hình dạng của một cuốn sổ tay.
"Sổ tay của em đâu rồi... em..."
Tiểu Âu không tìm thấy thứ gì chứng minh sự trong sạch của mình, sốt ruột đến mức mũi cay xè, nước mắt gần như muốn trào ra.
Đây là lần đầu tiên cô không kìm được nước mắt kể từ khi vào đại học, ngay cả khi ông chủ bắt cô tăng ca đến nửa đêm mà không trả tiền cô cũng không thấy tủi thân đến vậy. Lúc này, so với việc mất đi công việc, điều cô cảm thấy nặng nề hơn là sự dằn vặt trong lòng.
Cô không muốn phụ lòng Tô Vân Nhược, cô cảm thấy Tô Vân Nhược là một người đặc biệt tốt, và các chị em khác trong công ty cũng rất tốt.
Không khí xung quanh chìm vào im lặng.
Tô Vân Nhược rút vài tờ khăn giấy từ bên cạnh đưa cho cô, "Có thể là em để quên ở văn phòng, hoặc làm mất rồi, ngồi xuống nghỉ một chút đi, chị tin em sẽ không bán tin tức này cho tài khoản marketing đâu."
"Em, em thật sự không có."
Cô vỗ vai Tiểu Âu, "Đừng khóc, khóc không giải quyết được vấn đề đâu. Em nhớ lại xem em đã ghi bao nhiêu thứ vào sổ tay, nhớ được bao nhiêu thì nói bấy nhiêu, chúng ta cần xác định tài khoản marketing biết được bao nhiêu thông tin."
Tiểu Âu mũi cay xè, nước mắt lại không kiểm soát được mà trào ra, "Tô tiểu thư, em thật sự không có."
"Em đương nhiên là không có rồi, nhưng khóc thì vô ích, cần phải giải quyết vấn đề trước đã chứ."
Tiểu Âu cắn môi gật đầu, cố gắng nhớ lại những gì mình đã viết trong sổ tay khi họp.
"Em đã viết kiểu dáng váy cô chọn... em, em chủ yếu là sợ nhầm lẫn nên đặc biệt ghi lại, rồi, rồi còn cô và Khương Cẩm Dương cùng đi thảm đỏ..." Cô cố gắng nghĩ, cố gắng nghĩ, "Còn tất cả lịch trình nữa."
"Được rồi." Tô Vân Nhược dặn Tưởng Xuân Nhu, "Trừ vài điểm cố định, còn lại đổi hết đi."
Tưởng Xuân Nhu khẽ "ừ" một tiếng.
Quay sang nói với Lương Thi: "Để tránh bị trùng trang phục, chúng ta sẽ đổi tạo hình."
Cô giơ hai tay lên, làm dấu "OK".
Sau đó, Tưởng Xuân Nhu không nhắc lại chuyện "kẻ phản bội" nữa, lái xe đưa Tiểu Âu về nhà, còn mình thì quay lại công ty làm thêm giờ.
Tiểu Âu trằn trọc suốt đêm, không dám kể chuyện này cho ai khác, chỉ co ro trong chăn. Mặc dù được Tô Vân Nhược tin tưởng khiến lòng nhẹ nhõm đi nhiều, nhưng khi lướt điện thoại, ba ánh mắt nghi ngờ lại hiện về trong đầu, khiến gối cô ướt đẫm.
Cô không thể tin mình lại là "kẻ phản bội".
Nhưng cô rõ ràng không làm như vậy.
Cô không biết tài khoản marketing đã lấy được tin tức bằng cách nào.
Nhóm "hóng dưa" vẫn náo nhiệt dù thiếu Đồ Nhã. Đặc biệt, lúc này mọi người đều tập trung vào việc Tô Vân Nhược sắp tham gia đêm từ thiện của Quýt Video.
Trong mắt cư dân mạng, đó có lẽ là lần đầu tiên cô tham gia một sự kiện lớn. Hơn nữa còn đi cùng Khương Cẩm Dương, tin tức này vừa ra đã khiến fan của Khương Cẩm Dương phát điên.
Dù là fan thuộc thành phần nào thì về cơ bản cũng không muốn thần tượng dính líu đến bạn diễn nữ sau khi phim kết thúc, tín hiệu này không tốt.
[Khương Cẩm Dương đừng dính dáng đến Tô công heo đó, ai đụng vào cô ta người đó xui xẻo, Chu Khám Thiên bây giờ trên mạng bị chửi rủa đến mức nào rồi.]
[Khương Cẩm Dương, anh có tiền đồ lớn, khuyên anh đừng tự hủy mà đi đóng phim thần tượng nữa.]
[Xác nhận rồi, Bùi Tuyết lần này mặc cao định theo mùa của Tiên Bài. Quá đỉnh!]
[Có ảnh không?]
[ [Ảnh] Nghe nói là chiếc này, siêu tiên, lớp voan này đẹp như nước vậy, chết mất.]
[Tin thật: Chiếc váy này được một phú bà mua rồi, nhưng phú bà đó là fan của Bùi Tuyết, đã đồng ý cho cô ta mượn mặc.]
[Trời ơi? Người mua cao định đều là đại gia đúng không? Bùi Tuyết lại là fan của đại gia sao? Quá đỉnh luôn.]
[Giá mà Khương Cẩm Dương đóng cặp với Bùi Tuyết thì tốt rồi, Bùi Tuyết nói gì cũng tốt hơn Tô Vân Nhược chứ?]
[Đúng vậy, Tô Vân Nhược xấu xí như vậy, hoàn toàn không hợp với Khương Cẩm Dương.]
Tiểu Âu thấy có người bôi nhọ Tô Vân Nhược thì chỉ muốn xông qua màn hình tóm người đó lại đánh cho một trận, có lẽ hắn ta chính là tài khoản marketing đã trộm sổ tay của mình – có thể trả thù rồi!
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện buồn, cô lại không kìm được mà cắn môi nức nở, xóa sạch tất cả tin nhắn trong khung chat, yên lặng theo dõi.
Những người này quá xấu xa, còn xấu xa hơn cô tưởng, cô không thể chơi lại họ.
[Mong chờ thảm đỏ ngày mai quá, ai đó đánh ngất tôi đi, ngủ một giấc dậy là đến ngày mai luôn.]
Ngày hôm sau.
Các đêm hội do các trang web video lớn tổ chức luôn nhận được sự chú ý đặc biệt.
Sáng sớm đã có nữ minh tinh đăng tải hình ảnh trên Weibo công bố tạo hình thảm đỏ tối nay.
Tiểu Âu vẫn nằm trên giường, từ chối lời mời ăn đậu nành, quẩy, bánh bao thịt của mẹ, lướt Weibo như người mất hồn. Cô lướt một cách lơ đãng, vài giây lại nhảy sang WeChat, kéo lên kéo xuống liên tục, sợ Tưởng Xuân Nhu gửi tin nhắn mà mình không phát hiện kịp thời.
Thời gian đi thảm đỏ ngày càng gần, không có ai bên cạnh Tô tiểu thư để canh giờ thì họ phải làm sao đây? Họ chắc hẳn rất cần mình, tại sao vẫn chưa gọi mình.
Tạo hình của Bùi Tuyết được tiết lộ, một chiếc váy lớn màu xanh nước biển, voan xếp nếp, đường vân tôn lên vóc dáng thon thả.
Giá của cao định nằm ở đó, chất lượng cực kỳ tốt, lớp voan mỏng manh nhưng trong suốt, có thể nhìn thấy làn da trắng nõn.
Tựa như một nữ thần Hy Lạp tuyệt đẹp chìm vào biển cả, được bao bọc bởi làn nước trong vắt, ẩn hiện những đường nét cơ thể, nhưng quá đỗi mỹ lệ, khiến người ta không nảy sinh ác ý.
Thật thuần khiết, thật xinh đẹp.
Không thể không nói Lương Thi có mắt nhìn thật tốt.
Tiểu Âu thử tưởng tượng Tô Vân Nhược mặc chiếc váy này sẽ như thế nào, rồi lại nhìn ảnh Bùi Tuyết mặc chiếc váy này, trong lòng thầm nghĩ, quả không hổ danh là hai nữ minh tinh có thể gánh phim, mặc cùng một chiếc váy đều rất đẹp, khiến người ta khó lòng lựa chọn.
Tuy nhiên, Tiểu Âu biết Tô Vân Nhược sẽ không mặc chiếc váy này nữa, so với việc để những fan ác ý dìm hàng để đánh giá ai đẹp hơn, cô ấy quan tâm hơn đến lợi ích mà chiếc váy mang lại.
Tiểu Âu cảm thấy từ khi quen Tô Vân Nhược, tầm nhìn của mình đã được mở rộng. Cô ấy luôn chọn phương án kiếm được nhiều tiền nhất.
Nhưng tối nay để Bùi Tuyết chiếm hết hào quang, liệu có thực sự mang lại lợi ích lớn nhất không?
Tiểu Âu nhìn Bùi Tuyết đã leo lên top 1 hot search, fan bên dưới đều phát điên, gọi cô ta là nữ thần sắc đẹp.
[Với nhan sắc này! Tô Vân Nhược dựa vào đâu mà tranh với Bùi Tuyết.]
[Nhan sắc của Bùi Tuyết trong số các tiểu hoa đang hot là top rồi đúng không?]
[Chiếc váy này thật sự quá đẹp, mềm mại bồng bềnh như kẹo bông gòn. Cảm ơn phú bà đã cho chúng tôi được "ăn" ngon như vậy.]
[Không dám tưởng tượng phú bà sở hữu nó là thần tiên như thế nào.]
[Đẹp quá, tôi tuyên bố Bùi Tuyết chính là ngôi sao sáng nhất đêm nay, Tô Vân Nhược đừng có mà dính vào.]
[Tô công heo cút! Cút! Cút!]
[Fan heo tạm biệt, tự đi cặp kè với nam minh tinh vừa nổi để tạo scandal đi!]
Tiểu Âu đọc đến đây có chút không nhịn được, mở tài khoản phụ bình luận: [Nữ minh tinh rõ ràng có thể độc lập xinh đẹp, tại sao phải dìm hàng nhau.]
Rất nhanh có người trả lời cô: [Bà thím, nếu không phải fan nhà heo của bà chua ngoa trước thì fan tuyết có thèm để ý đến mấy người không? Kèm ảnh heo nhà bà, mở to mắt mà nhìn đi [ảnh xấu]]
[Con heo nào đó có phải đang ghen tị không, không mặc được cao định thì ở đây dẫn fan đi gây sự, tôi muốn xem hôm nay cô ta áp trục có thể mặc ra cái trò gì [ảnh xấu]]
...
Tiểu Âu nhìn những dòng chữ hiện ra, giữ thái độ nghi ngờ quay lại xem khu vực bình luận, xác nhận thật sự không có fan Tô Vân Nhược nào vào dìm hàng, mà ngược lại là fan Bùi Tuyết liên tục nói Tô Vân Nhược không xứng, cô vô cùng cạn lời.
Cô là fan cấp mười của ngôi sao đã lâu không ra trận, họ coi cô là mèo bệnh sao.
Sau khi quá đau buồn và bị kích thích, Tiểu Âu bùng phát ý muốn "chết cùng chết", nhảy ra khỏi chăn, đặt điện thoại lên gối, hoạt động các ngón tay.
Cô! Sắp ra chiêu rồi!
Ting ting ting ting
Thông báo tin nhắn cắt ngang phép thuật.
[ [Địa chỉ], bắt taxi đến đây.]
!!!
Chị Tưởng gọi cô, có phải là họ không giận cô nữa rồi không!
Mặc kệ trên mạng ai muốn làm gì thì làm, bây giờ dù có thắng mười cư dân mạng cũng không vui bằng việc được ở bên cạnh Tô Vân Nhược làm việc.
Tiểu Âu chạy xuống giường thay quần áo, đặt xe năm phút nữa khởi hành, nhanh chóng vệ sinh cá nhân và thu dọn đồ đạc.
15 giờ 46 phút, Tiểu Âu đến vị trí khách sạn mà Tưởng Xuân Nhu gửi.
Dường như chó săn ảnh và fan đã sớm biết Tô Vân Nhược ở đây, cổng lớn bị tắc nghẽn không lối thoát.
Tiểu Âu loay hoay mãi không chen vào được, lại còn xui xẻo gặp phải người bạn cùng theo đuổi thần tượng trước đây. Chính là người lần trước nhắn tin riêng với cô và thấy Tô Vân Nhược không tệ.
"Tiểu Âu, Tiểu Âu, tôi ở đây."
Tiểu Âu thậm chí muốn che mặt bỏ chạy, nhưng đối phương nhanh mắt, cũng đang bị kẹt bên ngoài, thấy cô như thấy viện binh, vươn tay tóm lấy cô, "Nhanh nhanh nhanh, chỗ này có chỗ trống, hai chúng ta chen một chút có thể tiến lên được."
Tiểu Âu vốn định từ chối, đột nhiên nghĩ ra điều gì, "Cậu đến đây theo đuổi ai?"
Người bạn cùng theo đuổi thần tượng chợt ngẩn người, buông Tiểu Âu ra: "Cậu có việc gì sao? Nhanh đi đi?"
"Ngôi sao cũng ở trong đó sao?"
Người bạn né tránh ánh mắt của Tiểu Âu, "Ừm... có, có lẽ vậy."
Nhưng Tiểu Âu làm sao có thể bị cô ta lừa, quả quyết: "Cậu đến đây để theo đuổi Tô Vân Nhược!"
"Không phải!" Người bạn nhảy dựng lên lắc đầu, "Tôi không có, không phải."
Tiểu Âu thẳng lưng, hùng hồn nói: "Không phải cái gì mà không phải, cậu không phải fan Tô Vân Nhược thì đến cổng khách sạn làm gì. Ai đã tiết lộ tin tức cho cậu? Đến đây bao lâu rồi?"
Mặc dù phía trước một đám người đang cãi nhau ầm ĩ để chen vào khách sạn, nhưng Tiểu Âu tin chắc người bạn không thể giả vờ không nghe thấy.
"Tôi, tôi..."
"Tiểu Âu!"
Một giọng nam đầy nội lực đột nhiên vang lên phía sau.
Người bạn trợn tròn mắt, dùng sức vỗ vai Tiểu Âu ra hiệu cô nhìn về phía sau, "Khương, Khương..."
"?"
Tiểu Âu nghi hoặc quay đầu lại, khi nhìn rõ người đứng phía sau thì suýt nữa ngã vào lòng người bạn.
Không xa chỗ họ, trên đường có một chiếc Mercedes bình thường đậu, hình như là chiếc Tô Vân Nhược thường đi. Ở thành phố S, nơi tập trung giới nhà giàu, chiếc xe này hoàn toàn không nổi bật, thậm chí người qua đường nhìn vào còn nghĩ đó là xe của một gia đình công chức bình thường.
Và người đứng cạnh xe, là anh tài xế đã gặp vài lần.
Không không không, những thứ đó không phải trọng điểm.
Trọng điểm là cửa sổ xe của Tô Vân Nhược mở hé một nửa, để lộ nửa khuôn mặt với đường nét rõ ràng.
Người nổi tiếng ra ngoài thường đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, thứ duy nhất có thể nhìn thấy là đôi mắt.
Fan theo đuổi thần tượng dựa vào mắt để nhận người là kỹ năng cơ bản rồi, kỹ năng cơ bản! Nếu là fan cứng thì còn lợi hại hơn, một trong những thành tích xuất sắc của Tiểu Âu là nhiều năm trước đã nhận ra Lâm Tinh Sâm qua một đôi tay.
Khoan đã...
"Cậu, cậu... cậu..."
Tiểu Âu có dự cảm không lành, khi người bạn sắp hét lên thì nhảy dựng lên đưa tay bịt miệng cô ta, thì thầm: "Đừng hét, đừng hét, không phải như cậu nghĩ đâu."
Người bạn trợn tròn mắt, "ư ư" kêu loạn.
"Nói trên WeChat đi, sự thật không phải như cậu nghĩ đâu."
"Ư ư ư."
"Không hét nhé, không hét."
"Ư ư ư" gật đầu lia lịa.
Tiểu Âu cẩn thận buông tay, sợ bị người khác phát hiện, vội vàng chui tọt vào xe.
Nhưng vừa vào xe đã thấy ngượng, dù sao ngồi trong xe với một người đàn ông lạ, lại còn là nam minh tinh, Tiểu Âu cũng không biết phải làm sao.
Đương nhiên, vấn đề lớn nhất là Khương Cẩm Dương bây giờ trong mắt cô chỉ là một "pinduoduo" (ám chỉ hàng rẻ tiền, chất lượng thấp).
May mắn thay, tài xế nhanh chóng lên xe, "Vừa rồi đi ngang qua thấy em, sao em không đi cửa sau, phía trước toàn là phóng viên."
Tiểu Âu mở lại điện thoại, thấy Tưởng Xuân Nhu sau khi gửi địa chỉ lại gửi thêm một tin nhắn, bảo cô vào từ cửa sau khách sạn.
"Em đến hơi vội."
Tiểu Âu tự trách trong lòng, cô hình như suýt nữa lại làm sai chuyện rồi.
"Em đừng hoảng, chuyện hôm qua Tô tiểu thư vừa điều tra rõ rồi, lúc em ra ngoài bị chó săn ảnh giả dạng bảo vệ va phải, chính là lúc đó bị trộm sổ tay."
Tiểu Âu ngẩn người, "Cái gì?"
Khương Cẩm Dương nghiêng mặt nhìn Tiểu Âu, hỏi một câu, "Chuyện gì hôm qua vậy?"
"Chó săn ảnh trộm sổ tay của cô ấy, rồi tung tin về chuyện đi thảm đỏ đêm nay trên mạng."
"Ồ."
Khương Cẩm Dương hóng được một chuyện, không tỏ vẻ hứng thú, cũng không giống như có hứng thú, không nói gì nữa.
Tiểu Âu lại cảm thấy tâm trạng phức tạp.
Khi chuyện xảy ra hôm qua, Tô tiểu thư còn an ủi cô rằng tin tưởng cô, nhưng lại là hôm nay sau khi điều tra rõ ràng mọi chuyện mới gọi cô đến tham gia công việc.
Nghĩ kỹ lại, Tô Vân Nhược lúc đó dường như không tin tưởng mình, mà giống như một sự an ủi tạm thời.
Nếu mình thật sự làm chuyện khuất tất, có lẽ còn thầm chế giễu Tô Vân Nhược dễ lừa trong lòng.
Không đúng không đúng.
Trên lập trường của Tô Vân Nhược mà nói thì làm như vậy là đúng, vốn dĩ nên loại bỏ người bị nghi ngờ ra để điều tra rõ ràng.
Tài xế lái xe vào từ cửa sau, đến bãi đỗ xe ngầm, Tiểu Âu bước ra, định đóng cửa, đột nhiên nhớ phía sau còn có người, lập tức dừng lại.
Cánh cửa được nhẹ nhàng khép lại.
Khương Cẩm Dương bước ra từ phía đối diện Tiểu Âu, kéo lại chiếc áo khoác.
Cao thật.
Khi Tiểu Âu cùng Khương Cẩm Dương bước vào thang máy, cô mới hậu tri hậu giác nhận ra mình gặp nam minh tinh mà lại có thể bình tĩnh đến vậy, hơn nữa còn đang nghĩ nếu Tô tiểu thư đi cùng ba "chồng cũ", mình rất có thể sẽ bị vô tình giẫm chết, một vấn đề kỳ quặc như vậy.
Tiểu Âu đi theo sau Khương Cẩm Dương vừa đi vừa suy nghĩ lung tung, có lẽ vì đang lơ đãng, không biết mình đã đến trước cửa phòng từ lúc nào.
Khương Cẩm Dương gõ cửa, đợi người bên trong ra mở, một làn hương hoa ập vào mũi.
Tiểu Âu ngẩng đầu, nhìn thấy vô số loài hoa, đủ màu sắc, không phân biệt được chủng loại, những bông hoa tươi đang nở rộ, được chất đầy trong xe đẩy chật kín căn phòng.
Cô gái tạo mẫu đóng cửa lại, Khương Cẩm Dương bước vào, dường như đã gặp Tô Vân Nhược, giọng nói thậm chí trở nên vui vẻ hơn.
"Tôi còn tưởng cô sẽ mặc chiếc váy mà trên mạng đã tiết lộ, đặc biệt nhờ quản lý giúp phối cà vạt cùng tông màu."
"Anh mặc áo sơ mi trắng cũng hợp."
Tiểu Âu đi qua hành lang, nhìn thấy một màu trắng xóa.
Đúng vậy, Tô Vân Nhược chính là một màu trắng xóa, khoác lên mình chiếc váy dạ hội trắng tinh khôi.
Đường nét chiếc váy như được xếp từ giấy, nhưng chất liệu lại như lụa satin, làm mềm đi sự cứng nhắc của đường nét.
Trên đầu cô còn đội một chiếc mũ dạ hội trắng khổng lồ, quấn khăn voan trắng, khăn voan rủ xuống, hơi giống mạng che mặt thời cổ đại, che đi khuôn mặt, một nửa vắt trên vai, một nửa rơi trên xe hoa bên cạnh.
Khương Cẩm Dương vươn tay cẩn thận gạt khăn voan khỏi xe hoa, Tô Vân Nhược quay lưng về phía anh nên không phát hiện ra, anh dường như tìm thấy thứ gì đó thú vị, lại nhấc khăn voan lên, xoắn nhẹ giữa các ngón tay.
"Lúc cô ra khỏi xe, mũ có bị kẹt đầu không?"
"Có, nên tôi đã đổi sang chiếc xe dài hơn."
Khương Cẩm Dương ngạc nhiên, "Cô còn 'cuộn' cả xe sao?"
Tô Vân Nhược quay đầu lại liếc anh một cách khinh bỉ, "Quản lý của anh sao vẫn chưa đến."
"Sắp rồi, họ đang ở phía sau đối phó với chó săn ảnh." Khương Cẩm Dương đảo mắt quanh phòng, "Ê ê ê, tôi có chuyện muốn nói riêng với cô."
"Anh muốn làm gì?"
"Chuyện riêng, chuyện riêng, chỉ mười phút thôi."
Tô Vân Nhược vẫy tay bảo mọi người ra ngoài, Khương Cẩm Dương mới lề mề kéo một chiếc ghế ngồi cạnh Tô Vân Nhược, "Bộ phim gần đây của tôi bắt đầu quay, đạo diễn bảo tôi phải hiểu nhân vật, cô giúp tôi sắp xếp lại logic đi."
"..."
"Sắp xếp đi mà."
Tô Vân Nhược vươn tay, "Trả tiền."
"Tôi sẽ mời cô ăn một bữa nữa."
"Anh nằm mơ đi."
Tô Vân Nhược đứng dậy, kiểm tra tạo hình của mình trước gương, tiện thể tránh xa Khương Cẩm Dương, kẻ định ăn quỵt.
"Giúp tôi việc này đi! Sau này cô bảo tôi làm gì tôi sẽ làm nấy."
"Chỉ có quản lý của anh bảo anh làm gì anh mới có thể làm nấy."
"Tôi có thể làm được thì chắc chắn sẽ làm."
"Anh làm vậy là tiết lộ kịch bản, vi phạm hợp đồng."
"Vậy thì tôi sẽ kể cho cô nghe tình hình đại khái của nhân vật chính."
Tô Vân Nhược điều chỉnh góc mũ, đội vành mũ hơi lệch một chút, "Được thôi."
Khương Cẩm Dương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, "Có một người bạn như cô là phúc khí của tôi."
"Phúc khí này tôi mong lần sau anh có thể dành cho giáo viên chuyên hướng dẫn diễn xuất của anh."
"Cô và giáo viên vẫn có sự khác biệt, giáo viên bảo tôi giải phóng cảm xúc, nhưng tôi hoàn toàn không thể hiểu được hành vi của nhân vật. Có lẽ lúc đó tôi đã quen bị cô 'pua' rồi, bây giờ đóng phim đạo diễn mỗi lần khen tôi diễn tốt tôi đều cảm thấy rất áp lực, rõ ràng tôi chẳng làm gì cả."
Tô Vân Nhược cười khẩy, "Đó không phải chứng tỏ anh đã tiến bộ sao."
"Mấy bộ phim sau này của tôi thất bại thảm hại thế nào cô không rõ sao."
Tô Vân Nhược cuối cùng cũng hoàn toàn hài lòng với tạo hình của mình, trở lại vị trí cũ ngồi xuống, lấy điện thoại ra mở Weibo.
Trên mạng, mọi người không ngớt lời khen ngợi tạo hình của Bùi Tuyết, thổi phồng chiếc lễ phục của cô ta, thậm chí chiếm giữ top 5 hot search.
"Ê, cô có nghe tôi nói không?"
"Nghe rồi mà."
"Cô nói tôi phải làm sao đây?"
"Anh học Phạm Tinh Thần đi, anh ấy sau khi đóng phim với tôi đã đăng ký một khóa cấp tốc sáu tháng, là loại do các ngôi sao điện ảnh khá nổi tiếng tổ chức, hiệu quả rất tốt, anh ấy chẳng phải đã đoạt giải rồi sao."
Khương Cẩm Dương tỏ vẻ khó xử, "Tôi cũng muốn, nhưng quản lý của tôi đã xếp kín lịch trình hai năm tới trong tháng này rồi."
"Vậy thì áp dụng chiến thuật biển đề đi, anh chẳng phải là 'tiểu trấn làm đề gia' sao, cái gì không biết thì cứ làm bài tập."
"Sau khi suy nghĩ kỹ tôi cảm thấy chỉ dựa vào bản thân cũng không được, đôi khi kịch bản rất ngớ ngẩn, đặc biệt là bộ phim nghề nghiệp tôi đang quay bây giờ. Tôi, một người trước đây làm bất động sản, đóng phim tình yêu trong ngành bất động sản siêu kỳ quặc. Đạo diễn bảo tôi, một kỹ sư thiết kế, ngày nào cũng ngồi văn phòng cô hiểu không, hơn nữa quyền lực của tôi còn rất lớn, tôi có thể tùy ý thiết kế, đập bàn một cái là định hình căn hộ, còn có thể tùy tiện yêu cầu dự án ngừng thi công."
"Nhân vật tổng tài bá đạo là như vậy đó."
"Nếu thật sự như vậy, tôi ước chừng bây giờ đã có thể đi 'đạp máy may' rồi."
Tô Vân Nhược nghe anh ta gào lên tuyệt vọng như vậy, suýt nữa thì cười chết.
"Cô đừng cười, cô cho tôi một lời khuyên đi."
"Nếu anh thật sự ngày nào cũng vác gạch ở công trường thì làm sao gặp được nữ chính... Kịch bản hay, đoàn phim tốt đều là những thứ khó tìm, hãy thể hiện một chút niềm tin của diễn viên đi, vứt bỏ những kinh nghiệm sống của anh, khai thác ưu điểm của nhân vật, cho khán giả thấy một thế giới Utopia chân thực."
"Khi nào cô chuẩn bị phim mới?"
Tô Vân Nhược nghĩ, Khương Cẩm Dương cuối cùng cũng nói ra mục đích cuối cùng của việc anh ta làm phiền nhiều như vậy.
Anh ta đã có một bộ phim bạo hồng, nhưng sau đó lại thiếu sức hút, không có tác phẩm tốt để duy trì địa vị là điều bình thường.
Dù sao đã nếm trải mùi vị nổi tiếng, rất khó để quay lại trạng thái vô danh như trước.
Quản lý dùng anh ta để kiếm tiền nhanh, nhưng anh ta đầu óc tỉnh táo có kế hoạch nghề nghiệp riêng, nên mới tìm đường thoát ở chỗ mình.
Tô Vân Nhược không bận tâm những điều này.
Theo cô, việc con người tương tác với nhau có xen lẫn trao đổi lợi ích là điều bình thường.
Huống hồ cô rất ngưỡng mộ Khương Cẩm Dương.
Lúc đó chọn anh ta một phần vì ngoại hình anh ta quả thực là kiểu người tươi sáng hiếm có, một phần khác là vì gia đình anh ta bình thường nhưng học vấn rất tốt – Tô Vân Nhược luôn có "lọc kính" (thiên vị) đối với những người chăm chỉ học hành.
"Khoảng tháng sau sẽ khởi động một bộ phim chiếu mạng đại nữ chủ, nữ diễn viên là người mới, anh có chấp nhận 'đánh tương du' (đóng vai phụ) không?"
Khương Cẩm Dương dường như đảo mắt, có lẽ là cạn lời với câu "đánh tương du" của cô, "Tôi đương nhiên không ngại, chiến thuật biển đề tối kỵ nhất là bỏ qua những bài tập cơ bản."
"Được thôi, đến lúc đó tôi sẽ lấy chuyện thảm đỏ hôm nay để nói chuyện với quản lý của anh, giá đừng quá cao, phần lớn tiền của tôi là để đầu tư vào phim."
Khương Cẩm Dương làm dấu "OK", "Vậy thì đến lúc đó cô phải đến hiện trường chỉ tôi diễn."
Tô Vân Nhược khinh bỉ anh ta, "Anh là học sinh tiểu học à, không thể tự mình suy nghĩ sao?"
Cốc cốc cốc
Tô Vân Nhược nhếch cằm, "Ra mở cửa đi, học sinh tiểu học."
Khương Cẩm Dương cam chịu đứng dậy, "Tôi nói thật đó, tôi đặc biệt cần cô cầm tay chỉ tôi diễn."
"Mở cửa đi anh."
Khương Cẩm Dương ngoan ngoãn mở cửa, Tưởng Xuân Nhu dẫn theo nhiếp ảnh gia bước vào, "Tô tiểu thư, đến lúc chụp ảnh quảng bá rồi."
Tô Vân Nhược đứng dậy, "Được. Khương Cẩm Dương anh đứng xa ra một chút, đừng cản trở tôi chụp ảnh."
Tiểu Âu cứ thế nhìn Khương Cẩm Dương ngoan ngoãn đứng vào góc hành lang, cố gắng che khuất toàn bộ thân hình.
Cô thấy khá buồn cười.
Dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời như vậy đúng là một "sợ vợ" (người đàn ông sợ vợ).
Nhưng niềm vui chỉ kéo dài một giây, bởi vì Tiểu Âu nhìn Tô Vân Nhược trong bộ váy trắng đứng chụp ảnh trên nền đen, chợt nhận ra sau khi vào phòng Tô Vân Nhược không hề nói chuyện với mình.
Trước đây cô ấy không như vậy, cô ấy luôn vui vẻ gọi cô là "Tiểu Âu bảo bối", mặc dù nghĩ lại có chút sến sẩm, nhưng Tiểu Âu thích sự nhiệt tình đó.
Sự im lặng lúc này đối lập quá rõ ràng, cứ như thể mình bị thất sủng.
Có phải vì trong lòng có khúc mắc không?
Vừa rồi ở bên ngoài Tưởng Xuân Nhu cũng không nói chuyện với mình.
Sự hụt hẫng khiến Tiểu Âu không thể kiểm soát được mà suy nghĩ lung tung.
Có phải vì mình đã phạm lỗi gây rắc rối cho họ, nên dù sự thật đã sáng tỏ nhưng mình vẫn bị ghét bỏ rồi không.
Trước đây khi làm việc cũng có những trường hợp tương tự, một vài hiểu lầm nhỏ mà mình còn không để ý đã khiến đồng nghiệp nói xấu sau lưng.
"Theo nguồn tin đáng tin cậy, tối nay có bảy tám nữ minh tinh tạm thời đổi sang mặc cùng kiểu váy với chiếc váy mà cô đã chọn trước đó."
"Điều đó chứng tỏ mắt nhìn của tôi thật sự rất tốt, nhiều người xem đều thích mà."
Tưởng Xuân Nhu tiếp tục đọc nội dung trong điện thoại, "Ước tính là thấy cô và Khương Cẩm Dương sẽ cùng áp trục xuất hiện, Bùi Tuyết cũng đã thương lượng với bên tổ chức để dời thứ tự xuất hiện cuối cùng, nhưng bên tổ chức không đồng ý, cô ta đành lùi bước đổi phương án thảm đỏ, đoán là sẽ đi cùng nam chính phim mới, tiện thể công bố dàn diễn viên."
"Ồ." Tô Vân Nhược đổi tư thế để nhiếp ảnh gia chụp, "Có người đồng ý trả một trăm triệu rồi sao?"
"Ừm. Chỉ là vẫn chưa xác định được là ai, đổi tạm thời, tin tức cũng được giữ kín rất chặt."
Tiểu Âu nắm chặt tay, cố gắng mở lời, "Bùi Tuyết có phải cố tình muốn trùng phương án với Tô tiểu thư không?"
Tô Vân Nhược dừng động tác, nhìn về phía cô.
Tưởng Xuân Nhu cũng quay đầu lại.
"Em, em xin lỗi."
Tiểu Âu khẽ cúi đầu, cô cảm thấy mọi tế bào trong cơ thể mình đều cứng đờ, đang đau khổ chờ đợi một bản án.
Nếu Tô Vân Nhược và Tưởng Xuân Nhu muốn trách mắng mình cũng không có gì đáng trách, mình không thể vì không cố ý mà che giấu sự thật đã gây rắc rối cho họ.
Tiểu Âu thầm cầu nguyện trong lòng, cầu nguyện họ tức giận, mắng mỏ, nhưng đừng vì thế mà có thành kiến với mình.
Cô chưa bao giờ biết rằng mất đi sự tin tưởng của người khác lại là một điều khó chịu đến vậy.
"Tiểu Âu bảo bối."
"Ừm..."
Tiểu Âu yếu ớt trả lời, cẩn thận tựa lưng vào xe hoa, hy vọng thứ này có thể đỡ được mình.
Rầm—
Trời không chiều lòng người, bánh xe đó không chịu thua kém mà va vào gần đó, lực không lớn, nhưng hoa đã đầy, chỉ cần rung nhẹ cũng rơi xuống.
Tiểu Âu càng vội càng sai, hoảng loạn ngẩng đầu muốn xin lỗi, nhưng lại thấy Tô Vân Nhược nở nụ cười thật tươi sau chiếc mũ voan trắng.
Nhiếp ảnh gia bảo cô nghiêng đầu, Tô Vân Nhược nghiêng đầu về phía Tiểu Âu, khuôn mặt rạng rỡ tươi sáng tràn đầy sự ấm áp, không khác gì những lần cô từng thấy trước đây.
Giọng nói ngọt ngào như thánh ca truyền vào tai cô.
"Nhận chút lương ít ỏi như vậy, phạm lỗi là chuyện bình thường thôi mà."
"Cái gì..."
Trái tim, đập mạnh một cái.
"Hơn nữa đây cũng không phải lỗi của em, là do kẻ xấu quá xấu xa thôi."
Đề xuất Cổ Đại: Nữ Phụ Ác Độc Góa Phụ? Phu Huynh, Người Ta Sợ Lắm