Chương 1142: Va chạm
Ấn tượng mà Quý Nhiên để lại cho hắn thật không tốt.
Yến Tử Tu sửa soạn chào hỏi Dịch Thiên Sơn xong rồi bước về phía trước để lên thang máy.
Sảnh biểu diễn nằm ở tầng ba.
Dịch Thiên Sơn nhìn thấy Tần Lan vẫn đang bị đám đông vây quanh, liền nhíu mày, vừa định nhờ Triệu Hoài gọi người qua giúp thì bỗng thấy vài người ăn mặc không giống bảo vệ đã nhanh chóng đẩy những người kia sang một bên, bảo vệ Lan bước ra khỏi đám đông.
Đang còn thắc mắc những người mặc đồ đen kia là ai, y lại nhìn thấy một lão nhân ăn mặc lịch lãm được một thanh niên giúp đỡ bước xuống từ chiếc Rolls-Royce màu đen.
Thanh niên nâng đỡ lão nhân đó, dung mạo và khí chất đều rất xuất sắc, gương mặt cực kỳ tuấn mỹ khiến Dịch Thiên Sơn cảm thấy rất quen thuộc.
Hắn nheo mắt, nhận ra ngay lão nhân và chàng thanh niên đó.
Quý Nhiên đứng bên cạnh Dịch Thiên Sơn nét mặt hơi thay đổi, nhận ra người đó liền vui mừng, vội vàng bước nhanh về phía họ.
“Lão Dịch, đó là lão gia nhà Lục và cháu trai của ông ta, có nên qua chào hỏi không?” Triệu Hoài cũng nhận ra bọn họ, quay đầu hỏi nhỏ Dịch Thiên Sơn.
Dịch Thiên Sơn gật đầu: “Đã là lão gia Lục thì tất nhiên phải qua chào hỏi một phen.”
Dịch Thiên Sơn dù là đại nhân vật trong nghề, nhưng gia đình quyền quý như nhà Lục, gặp được vẫn phải giao thiệp cho phải lễ.
Hơn nữa, mấy buổi hòa nhạc trước kia anh ta tổ chức đều có tài trợ của nhà Lục, quan hệ riêng tư với lão gia Lục cũng khá tốt.
*
Tần Yên vừa xuống xe liền bị một đám người vây quanh.
Hơn chục cái micro đồng loạt hướng về phía nàng, đèn flash lóe sáng liên tục khiến nàng suýt nữa bị chói mắt.
“Lan đại sư, vừa rồi cô xuống xe taxi phải không? Sao bên ban tổ chức không sắp xếp tài xế đưa đón cho cô?”
“Lan đại sư, nghe nói cô đột nhiên mất tích là vì bị bệnh nặng, suốt hai năm qua đều ở viện dưỡng lặng bí mật chữa trị, có thật vậy không?”
“Lan đại sư, có thể nói chút về lịch trình lần này của cô không? Sau khi dự thi cuộc thi piano xong, cô có dự định công việc khác không?”
Micro gần như dính sát vào mặt Tần Yên.
“Lùi ra, ta không tiếp nhận phỏng vấn nào cả.”
Nàng hạ mắt, đeo khẩu trang, không thể nhìn rõ nét mặt nhưng khí thế tịch mịch toát ra khiến những người xung quanh đều không khỏi lạnh người.
Ban đầu vài phóng viên còn tranh nhau chen vào thì bị khí thế ấy khiến hóa ra ngẩn người, chẳng dám tiến thêm nữa.
Nhưng phía sau vẫn tiếp tục chen lấn, người đưa sổ tay, người đưa album, có người còn cởi áo và mũ reo gọi muốn nàng kí tên.
“Lan, ta là fan của cô đấy, thích cô lâu rồi. Mỗi buổi hòa nhạc của cô ta đều đến xem, từng album phát hành cũng đều mua hết, làm ơn kí cho em một chút đi, em thật lòng rất mến mộ cô!”
Một cô gái mặc váy hồng đáng yêu cầm một tấm album giơ lên vẫy tay giữa không trung.
Tần Yên ngẩng mắt, nhìn thấy cô gái dễ thương đó.
Thấy nàng nhìn mình, cô gái càng phấn khích, ánh mắt sáng lên: “Lan, em thật sự rất thích cô, thích cô nhiều năm rồi. Mỗi năm em đều dành dụm tiền để đi nước ngoài xem buổi hòa nhạc của cô, biết cô tới Vân Thành, em vui lắm, sáng nay đã đến chờ cô rồi. Vậy nên, cô có thể kí cho em một chữ ký không? Em thật sự muốn có chữ kí của cô.”
Tấm album trong tay cô gái chính là album Tần Yên phát hành sau buổi hòa nhạc mấy năm trước, vé hòa nhạc của nàng vốn không rẻ, album cũng không phải thứ bình dân ai cũng mua nổi.
Nhưng nhìn trang phục cô gái ấy thì không phải con nhà giàu có.
Đề xuất Cổ Đại: Di Châu Nghịch Độ