Phạm Thân trở về phủ Hầu vào lúc đã điểm canh Tý.
Bên trong phủ đêm tối mịt mùng.
Khi nghe tiếng gõ cửa, quản gia vội đến mở cửa, định đưa y trở về Đông viện, thế nhưng Phạm Thân lại nhẹ nhàng nhận lấy chiếc đèn dầu trên tay ông, bước thẳng đến điện tổ của phủ Hầu.
Lặng lẽ, thời gian dần chuyển sang ngày hôm sau.
Phạm Thân từng bước tiến vào điện tổ, nơi ngọn nến trắng trên đèn nến sáng suốt ngày đêm, vị trí trung tâm bài trí các bài vị tổ tiên phủ Hầu trang trọng.
Y đi thẳng đến cuối khoảng điện.
Ở một góc khuất bên linh đài, có một bài vị không chữ, trước bài vị đặt một bát mì trường thọ, bên cạnh còn có vài cây nhang.
Phạm Thân rút lấy cây nhang trên bàn, đặt lên ngọn nến trắng để thắp rồi cắm trên bát hương trước bài vị.
Khói nhang từ từ bốc lên, nhẹ nhàng trôi đến trán y rồi tan tỏa, sau làn sương mờ ấy xuất hiện đôi mắt sâu thẳm như được phủ một lớp màn che, thăm thẳm không đáy.
Nghiêm Nhị đứng ngoài điện tổ chờ sẵn, vừa hay biết Phạm Thân thu xếp ổn định giờ giấc trong phủ, không nói câu nào cho đến khi thấy y bước ra mới tiến lên báo: “Thái y đã có hồi âm, nói chứng khái thở do nhiều nguyên nhân, tốt nhất là đem người vào cung để Thái y trực tiếp bắt mạch sẽ biết đúng bệnh mà bốc thuốc.”
Phạm Thân bước xuống bậc thềm, nét mặt uể oải: “Ngày mai phái một đại bác sĩ đến.”
Nghiêm Nhị gật đầu: “Vâng ạ.”
***
Tại nhà Khương gia.
Bên ngoài đã cận nửa đêm, Khương Thư vẫn chưa trở về, Xuân Hạnh lòng không khỏi sốt ruột, đan tay lo lắng đi tới lui bên cửa sổ. Cuối cùng, sân dưới truyền đến động tĩnh.
Người trở lại đến cửa sổ, Xuân Hạnh liền thò người kéo y vào nhà.
Vừa vào, liền vội cởi lớp áo ướt trên người y, lại thay cho Khương Thư bộ trang phục khô ráo rồi hỏi: “Hàn cô nương, có ra khỏi thành được không?”
Khương Thư lấy khăn lau tóc, lắc đầu nói: “Gặp người của Đa Lý Tư, không thể đi.”
Ở trước cửa Bách Hoa Lầu, Khương Thư đã bẻ gãy cổ tay đối thủ, mới biết người đó chính là Văn Vương.
May mà sự việc xảy ra quá bất ngờ, đại quân hầu cận Văn Vương còn chưa kịp phản ứng, hai người chạy thoát, Khương Thư định để Hàn Ly đi cùng mình về Khương gia trước.
Ngày mai là ngày tuyển tú, nếu lúc này trở về Quốc Công Phủ, đúng là chẳng còn chỗ xoay chuyển.
Nhưng Hàn Ly níu tay cô nói: “Hôm nay đa tạ cô nương. Đã là mệnh trời, ta cũng không đi nữa, chạy cũng chẳng đi đâu được.”
Khương Thư không biết nên khuyên thế nào.
Thấy nàng quyết ý đã định, đành đưa nàng về Hàn Quốc Công Phủ.
Đêm nay xem như công cốc.
Ấy vậy mà, lại còn có thể khiến Hàn Lăng vướng vào chuyện phiền phức.
Nàng để lại tên Hàn Lăng trước mặt Văn Vương, với tính tình ấy thì nhất định sẽ tìm đến Quốc Công Phủ.
Xuân Hạnh nghe nói Đa Lý Tư, sắc mặt chuyển biến: “Tiểu thư có gặp nguy hiểm không?”
Khương Thư không đáp ngay, ngẩng đầu dặn: “Ngày mai sáng sớm, ngươi đến báo tin cho Hàn Lăng.”
Đêm qua khi Phạm Thân dẫn người đến Hàn Quốc Công Phủ, Khương Thư đã đi rồi, căn bản không hay biết ngay trong đêm Văn Vương đã sai người Đa Lý Tư đến phủ.
Xuân Hạnh tuy không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn sắc mặt Khương Thư trầm trọng, vội gật đầu: “Vâng, thiếp sáng sớm đi ngay.”
Khương Thư chợt nhớ đến tấm văn thư xuất thành.
Bản năng sờ lên ngực rồi mới chợt nhận ra đã thay đổi y phục, vội đến bên rèm che.
Xuân Hạnh theo sau chưa kịp hỏi thì thấy Khương Thư vừa lục tìm trong đống áo ướt vừa lo lắng hỏi: “Có thấy tờ văn thư thông quan nào không?”
Xuân Hạnh ngẩn người: “Thiếp không thấy.”
Bộ áo kia là Xuân Hạnh thay cho nàng.
Hai người đều ở trong phòng, không thấy gì lạ.
Khương Thư lật đi lật lại đống áo ướt mấy lần, mặt tái mét, không đợi Xuân Hạnh phản ứng, đã đứng dậy nhảy khỏi cửa sổ.
“Tiểu…”
Xuân Hạnh còn chưa kịp ngăn cản.
Bức văn thư đó là danh tính và hộ khẩu giả mạo Hàn Lăng đưa cho Hàn Ly.
Nếu để rơi vào tay Đa Lý Tư, dựa vào động thái đêm nay tất sẽ truy tầm, tìm được dấu vết Hàn Lăng.
Khương Thư theo con đường trở về tìm nửa đêm, khi về đến nhà trời gần sáng mà vẫn tay trắng.
Lần này, ngược lại mong người được đưa vào cung lại là Hàn Lăng.
Nếu thực sự có chuyện, ít nhất nàng đã vào cung rồi, Hoàng hậu sẽ bảo hộ.
Nhất định không được xảy ra chuyện như vậy.
Hàn Ly đã đi rồi.
Khương Thư ngước nhìn ánh bình minh ló rạng trên trời, nét mặt tuyệt vọng.
“Phật tổ phù hộ, mong tờ văn thư kia bị mưa tạt rách nát, không ai phát hiện.”
***
Trải qua một đêm vận chuyển mệt mỏi, khi nằm xuống Khương Thư đầu óc hơi choáng váng.
Khi trời sáng hẳn, bên phòng Tây tẩm truyền ra tiếng động ồn ào, hai muội muội Khương Oánh hôm nay phải vào cung.
Khương Thư bị tiếng ồn đánh thức, mí mắt nặng trĩu, không hề đứng dậy cũng chẳng ra tiễn.
Dẫu có đi cũng chỉ làm phiền người ta thêm.
Nàng vẫn nằm yên.
Xuân Hạnh thấy nàng ngủ say, đoán là quá mệt, đến khi Khương Oánh khóc lóc leo lên xe ngựa, theo lời dặn hôm qua của Khương Thư định đến Quốc Công Phủ.
Chỉ là Hàn Lăng lại tự tìm đến phủ.
Khương Thư ngồi dậy tựa vào giường, đầu óc đau nhói, Hàn Lăng ngồi bên cạnh không ngớt thuyết nói.
Đêm qua Phạm Thân đi rồi, Hàn Lăng mới tỉnh táo lại.
Một lúc quên cả xỏ giày chạy sang buồng Hàn Ly, mở cửa thì trong tối om không người.
Hàn Lăng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: “Đi rồi thì tốt.”
Không ngờ sáng hôm sau, nha hoàn Thu Nhiễm nói: “Tiểu thư không cần vào cung, tứ muội muội đã xuất phát rồi.”
Hàn Lăng chạy đuổi theo hai dặm mới kịp gặp Hàn Ly, đứng ngoài xe ngựa, đỏ mắt nhìn nàng.
Chẳng ai biết, thực sự nàng đau lòng trước việc không thể gặp được biểu ca, nghẹn ngào nói với Hàn Ly: “Ta thật sự không thể gặp biểu ca nữa, sau khi lấy thân phận vào cung, nếu có cơ hội, giúp ta nhìn bóng dáng ấy một lần cũng đủ…”
Hàn Ly gật đầu, hạ rèm xe.
Nhìn xe Hàn Ly rời đi, lòng Hàn Lăng nặng trĩu, liền trực tiếp đến Khương gia.
Khương Thư nghe lời có phần khó khăn.
Tai như bị vật gì bịt kín, cảm thấy tiếng Hàn Lăng xa gần không đều.
Phần sau Hàn Lăng nói gì Khương Thư cũng không rõ.
Định nói rõ sự tình đêm qua, vừa mở miệng liền đau rát xé lòng, Xuân Hạnh cuối cùng nhận ra không ổn: “Tiểu thư sao vậy?”
Khương Thư không thốt nên lời.
Xuân Hạnh vội sờ trán, bị bỏng làm nàng co giật, run giọng nói: “Tiểu thư sốt cao rồi.”
Hàn Lăng cũng giật mình.
Đêm qua Khương Thư ướt sũng cả đêm, lại bỏ sức vận động, chắc chắn nhiễm phong hàn.
Ngày thường Khương Thư giả vờ yếu, ai cũng biết, giờ thật sự ốm lại làm mọi người hoảng hốt.
Xuân Hạnh vội vàng nói: “Thiếp đi mời Trần Đại Phu.”
Nhưng nhớ lại, Trần Đại Phu không ra ngoài khám bệnh, mỗi lần Khương Thư sốt cao cũng phải tự đi xe ngựa đến hiệu thuốc.
Giờ tình trạng thế này, nói gì còn có gió thổi.
“Hãy chăm sóc kỹ cho nàng, ta đi mời đại phu.” Hàn Lăng dặn dò Xuân Hạnh rồi rời đi.
Chỉ chốc lát sau, Xuân Hạnh đã nghe ngoài cửa tiếng trò chuyện, khá bất ngờ vì tác phong Hàn cô nương khá nhanh nhẹn.
Mở cửa ra, thấy An Ma Ma đứng ngoài: “Tiểu thư đã dậy chưa? Thế tử gia hôm nay đặc biệt mời Vương Đại Phu đến bắt mạch cho tiểu thư...”
Xuân Hạnh ngẩn người, thò đầu nhìn ra ngoài, liền thấy đại phu theo sau An Ma Ma.
Thời điểm này gọi đến quả là đúng lúc.
Xuân Hạnh không do dự: “Dậy và sốt lại rồi.”
***
Đại phu khám bệnh, Khương Thư nằm trên giường, tay đưa ra khỏi màn, đại phu qua khăn tay bắt mạch.
Bắt mạch xong hỏi: “Sốt bao lâu rồi?”
Xuân Hạnh chưa đáp, An Ma Ma vội ngắt lời: “Căn bệnh này đã gần mười năm, cách một thời gian lại sốt một lần, dạo gần đây còn đặc biệt thường xuyên, hôm qua cũng sốt rồi.”
Nói xong, An Ma Ma nhìn Xuân Hạnh, nàng vội gật đầu: “Đúng vậy.”
Đại phu nét mặt nặng nề: “Ta sẽ kê đơn trước, mau sắc thuốc để uống.”
Trước mặt bệnh nhân, đại phu cũng không tiện nói thật, e người nhà không chịu nổi.
Đến khi trở về phủ Hầu trình báo Phạm Thân, đại phu mới thẳng thắn nói: “Khương cô nương cứ thế này, e chẳng còn được bao lâu. Người thường sốt một trận là như đi qua cánh cửa tử thần, cô ấy đã sốt liên tiếp nhiều ngày, dù có thân thể tốt cũng khó chịu đựng nổi.”
Phạm Thân khoác bộ quan phục, chuẩn bị lên trụ sở Đa Lý Tư, nghe xong quay đầu nhìn đại phu, khẽ nhíu mày hỏi: “Còn bao lâu?”
“Khó nói.”
Phạm Thân lòng bàn tay khẽ úp lên đầu mũ quan, đội lên đầu, đứng dậy bước ra, vừa đi vừa dặn Nghiêm Nhị: “Hai ngày nữa Thái tử sẽ tổ chức một trận cầu mã, cố gắng tìm cách gửi chiêu thư cho cô ấy.”
Thử nhờ Thái y trong cung xem liệu có thể kéo dài thêm sáu tháng nữa chăng.
Nghiêm Nhị lĩnh lệnh: “Tuỳ mệnh.”
Hai người vừa ra khỏi phủ, từ xa vang đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Thái giám bên cạnh Văn Vương phóng ngựa đến bên Phạm Thân: “Đại nhân, có việc... Lão Phu Nhân phủ Quốc Công quỳ ngoài phòng Thọ Thư đòi Hoàng Thượng phải cho lời giải thích, Hoàng Thượng đang mời Vương công vào phòng, giận dữ lớn tiếng, nhờ đại nhân nghĩ cách...”
Đề xuất Xuyên Không: Trên Đời Còn Có Chuyện Tốt Đến Thế Sao?