Chương 35: Cầm Khê Sơn Trang (Mười Bốn)
Sau khi giúp Tạ Khanh Lễ thông kinh mạch, trời đã về canh khuya. Kinh mạch của chàng vượt xa sự hiểu biết của nàng, còn nghiêm trọng hơn những gì nàng từng nghĩ.
Tu vi của Vân Niệm chẳng phải thấp kém, đã đạt đến cảnh giới Nguyên Anh. Dẫu biết rằng sự trị liệu của nàng có lẽ chẳng ích gì cho Tạ Khanh Lễ, nhưng nàng cũng không ngờ... lại hoàn toàn vô dụng.
Nàng đứng dậy, đầu óc choáng váng, dường như toàn thân huyết dịch đều dồn lên đỉnh đầu, nặng nề chới với, đôi chân mềm nhũn suýt quỵ xuống đất.
Khoảnh khắc nàng ngã xuống, thiếu niên đã ôm nàng vào lòng.
Chàng bế ngang nàng đặt lên giường, những ngón tay lạnh lẽo đặt lên cổ tay nàng.
Tạ Khanh Lễ cố ý làm ấm linh lực rồi mới truyền vào kinh mạch nàng. Vân Niệm giữ tay chàng, nghiêng mình nhìn chàng.
Nàng nằm trên giường, lòng bàn tay đặt trên mu bàn tay chàng.
Thiếu niên nửa quỳ bên giường, cúi mắt lặng lẽ nhìn nàng.
Trong phòng tĩnh lặng hồi lâu, ánh nến đã sắp tàn, gió đêm lùa vào, cuốn theo ngọn lửa chập chờn, hơi thở của thiếu niên và thiếu nữ hòa quyện vào nhau.
Tạ Khanh Lễ gạt những sợi tóc che mặt nàng, một tay bị nàng nắm giữ, tay còn lại xoa nhẹ mái tóc nàng, an ủi trong im lặng.
“Sư tỷ, kinh mạch của đệ chẳng thể lành lại được đâu, đừng buồn lòng.”
Vân Niệm cúi mắt không nói, lòng nàng nghẹn ứ khó chịu.
Nàng tận mắt chứng kiến linh lực của mình bị kinh mạch chàng đóng băng, khó đi từng tấc, chỉ có thể trơ mắt nhìn những đóa sương và mảnh băng không ngừng tuôn ra trên mặt thiếu niên, rồi lại bị chàng cưỡng ép áp chế xuống.
Cứ thế lặp đi lặp lại hành hạ chàng, ngày đêm không ngừng, một ngày có thể nghịch hành vài lần.
“Sư đệ, xin lỗi, ta quá vô dụng.”
Rõ ràng nàng đến để giúp chàng, nhưng ban đầu lại chẳng hề hay biết tâm ma của chàng, ngây thơ cho rằng chỉ cần chút ân huệ nhỏ nhoi là chàng sẽ buông bỏ tâm kết.
Giờ đây đã biết, nhưng vẫn không thể tra ra kẻ thù của chàng là ai, trơ mắt nhìn họ từng bước sa vào cạm bẫy của kẻ đứng sau, mà lại bất lực không thể ngăn cản.
Biết kinh mạch chàng nghiêm trọng, nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc chữa trị trước, mà lại kéo chàng đi du sơn ngoạn thủy, cuốn vào những chuyện này, cuối cùng còn để chàng vì bảo vệ nàng mà bị thương, còn nàng dù cố gắng đến mấy cũng chẳng thể giúp chàng vơi đi chút đau đớn nào.
Chàng cứ thế sống qua bao năm tháng cùng nỗi đau và giá lạnh, mỗi ngày sống có lẽ đều là sự giày vò.
Người sống trong cảnh ấy, làm sao mà không hóa điên được chứ?
Nếu nàng phải sống đau khổ như vậy, có lẽ sẽ chọn tự kết liễu.
“Xin lỗi.” Nàng nắm chặt tay chàng, hàng mi rũ xuống che đi ánh nước nơi đáy mắt, “Ta đã ngộ kiếm tâm, nhưng vẫn không thể đánh bại Khôi Lỗi Sư, không bảo vệ được Tô sư tỷ, còn phải để đệ và sư huynh xông pha phía trước.”
Tạ Khanh Lễ nhìn nàng, lòng mềm nhũn, ý cười nơi đáy mắt cũng không kìm được mà sâu thêm vài phần.
Chàng khẽ thở dài, hỏi nàng: “Sư tỷ, tỷ tuổi đời còn trẻ, tu hành mới năm năm, Khôi Lỗi Sư là đại yêu ngàn năm, không đánh lại là lẽ thường tình, dù có là sư phụ đến cũng chưa chắc đã thắng được.”
“Nhưng sư tỷ của đệ rất lợi hại.” Tạ Khanh Lễ ghé sát nàng, khóe môi nở nụ cười dịu dàng: “Sư tỷ của đệ là người tu hành năm năm đã ngộ kiếm tâm, là người năm năm đã đạt Nguyên Anh, cũng đã cứu đệ rất nhiều lần, đệ rất thích và cũng rất sùng bái tỷ ấy.”
“Sư tỷ, tỷ rất tốt.”
Chàng xoa nhẹ mái tóc đen mềm mại của nàng, búi tóc gọn gàng của Vân Niệm bị chàng xoa cho hơi rối, nàng cũng không giận, lặng lẽ nhìn chàng.
Tạ Khanh Lễ nói: “Sư tỷ, ngủ đi, đệ sẽ trông tỷ ngủ.”
Nàng hôm nay đã rất mệt, linh lực cạn kiệt quá nhiều, một lòng muốn chữa trị kinh mạch cho chàng, mặc cho chàng từ chối thế nào cũng không thành.
Mấy ngày nay Vân Niệm chẳng hề ngủ ngon giấc, trước kia ở Tháp Tuyết Phong nàng thường ngủ đến khi mặt trời lên cao.
Chàng xót nàng, cũng không muốn thấy nàng mệt mỏi đến vậy.
“Ngủ đi, đệ sẽ canh giữ tỷ.”
Chàng ngồi xuống đất, người vốn có thói quen sạch sẽ giờ đây cũng chẳng còn câu nệ, một tay vẫn bị nàng nắm giữ.
Vân Niệm không buông tay, mặc cho chàng kéo chăn mỏng đắp cho mình rồi nhắm mắt lại.
Nàng rất mệt, sau khi linh lực tiêu hao quá nhiều, sự mệt mỏi không thể chống cự, cùng với cơn buồn ngủ ập đến dữ dội, nhấn chìm nàng trong khoảnh khắc.
Hơi thở nàng nhanh chóng trở nên đều đặn, Tạ Khanh Lễ tựa vào mép giường, nhìn ngọn nến cuối cùng cũng tàn lụi, căn phòng vốn đã tối tăm giờ hoàn toàn chìm trong bóng đêm, chỉ còn một vệt trăng ngoài cửa sổ rọi vào.
Bên tai là tiếng thở khẽ của nàng, từng đợt như mèo con cào nhẹ vào lòng.
Nàng nắm tay chàng, rất ấm áp, rất mềm mại.
Lòng chàng rất đỗi bình yên.
Người tu sát lục đạo vốn nên mang đầy sát khí, chàng đối với người khác luôn có chút xa cách và sát ý, duy chỉ khi ở bên nàng, cả trái tim hóa thành một hồ nước mùa thu, mỗi cử chỉ của nàng đều có thể dễ dàng khuấy động mặt nước gợn sóng.
Thật kỳ diệu.
Cũng thật vui mừng.
Tạ Khanh Lễ nhắm mắt lại, cùng với tiếng thở của nàng mà chìm vào giấc ngủ.
Vân Niệm vừa mở mắt đã thấy mình ở một nơi xa lạ, xung quanh u tối chật hẹp, chỉ có vài viên dạ minh châu treo trên tường.
Nàng nhanh chóng nhận ra mình lại tiến vào ký ức của chiếc vòng ngọc.
Trong vỏn vẹn hai ngày mà có thể liên tiếp vào hai lần, Hoàng Hậu rốt cuộc sốt ruột muốn giúp họ đến mức nào?
Hay là, bởi vì biết Hoàng Đế và Khôi Lỗi Sư sắp ra tay, nên nàng đã không thể kiềm chế được nữa.
Từ xa vọng đến tiếng bước chân xào xạc, nghe có vẻ nặng nề.
Nàng định thần nhìn kỹ.
Trong địa đạo dài hẹp sâu hun hút, một người từ cuối đường đi tới.
Hắn mặc long bào quen thuộc, dung mạo có phần phong trần hơn so với người khí vũ hiên ngang nàng từng thấy trước đây, thần sắc tê dại lạnh lẽo, hệt như một con khôi lỗi không có linh hồn.
Là Hoàng Đế.
Vân Niệm có chút kinh ngạc.
Ngay cả khi Quý Phi qua đời, nàng cũng chưa từng thấy Hoàng Đế ra vẻ này, dường như bị rút cạn toàn bộ sinh khí, tứ chi cứng đờ không chút phản ứng.
Hắn tuy còn sống, nhưng lại giống như đã chết, hai bên thái dương lấm tấm tóc bạc, như thể già đi rất nhiều chỉ sau một đêm.
Hắn đến trước mặt Vân Niệm... xuyên qua thân thể nàng.
Lần này Hoàng Hậu không ở bên Hoàng Đế, Vân Niệm biết Hoàng Hậu hẳn là ở gần đó, nàng không thể rời xa Hoàng Hậu quá lâu.
Quả nhiên, Hoàng Đế đi chưa được mấy bước, bỗng quay người ấn vào một cánh cửa đá, bức tường đá mở ra, lộ ra thạch thất ẩn sâu bên trong.
Hắn bước vào.
Vân Niệm cũng bước vào.
Vân Niệm... nhìn rõ cảnh tượng bên trong thạch thất, cổ họng nàng nghẹn ứ, hàn ý từ lòng bàn chân dâng lên đỉnh đầu, rõ ràng không có thực thể, nhưng lại cảm thấy toàn thân lông tơ dựng đứng.
Vạn ngàn sợi tơ đỏ xuyên qua hư không, đan xen sắp đặt, xung quanh mỗi sợi tơ đỏ là một... xác khô.
Trọn vẹn hàng trăm bộ.
Da thịt xanh xám, không còn huyết nhục, da bọc xương trong tư thế vặn vẹo bị treo lơ lửng giữa hư không, rõ ràng là một bộ dạng bị hút cạn sinh khí.
Nàng đến gần mới phát hiện, đây đâu phải là tơ đỏ gì!
Đó là huyết dịch đang chảy!
Vô số sợi tơ đỏ kéo dài, hội tụ về một nơi.
Một đóa tuyết liên.
Trong suốt tinh khôi, cánh hoa phủ sương giá, rõ ràng chỉ là một đóa tuyết liên, nhưng những dòng máu kia lại như giọt mưa đổ vào mặt biển rộng lớn, mãi mãi không thể lấp đầy.
Hoàng Đế ngẩng đầu nhìn đóa tuyết liên, những sợi huyết tuyến đan xen chằng chịt dưới ánh dạ minh châu lấp lánh thứ ánh sáng đỏ quỷ dị, chiếu lên mặt hắn, dung mạo tuấn mỹ cũng hóa thành ác quỷ địa ngục.
Hắn cười dịu dàng: “A Thanh, trở về đi.”
Phịch một tiếng——
Như trút bánh chẻo, những xác khô bị treo lơ lửng giữa không trung lần lượt rơi xuống, huyết tuyến đứt đoạn, tuyết liên bùng phát ra ánh sáng lung linh.
Từ yếu ớt đến sáng rực, cho đến khi sáng như ban ngày, Vân Niệm không kìm được mà quay đầu đi, đôi mắt suýt chút nữa bị chói mù.
Cho đến khi ánh sáng trắng qua đi, nàng nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề đầy kích động, cùng với những tiếng nam tử thì thầm.
“A Thanh, A Thanh...”
Vân Niệm nhìn sang.
Đóa tuyết liên vốn lơ lửng giữa hư không chẳng biết đã biến mất từ lúc nào.
Không, nó không phải biến mất.
Nó đã biến thành... người.
Nếu không phải Vân Niệm tận mắt chứng kiến, làm sao dám tin trên đời lại có tà thuật quỷ dị đến nhường này.
Người trong lòng Hoàng Đế trần truồng, khoác ngoại bào của hắn, mái tóc đen mượt mà xõa sau lưng, đôi mắt đờ đẫn vô thần, ngơ ngác nhìn về một nơi nào đó, ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái.
Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tái nhợt, ngũ quan ôn nhu động lòng người, mày liễu mắt phượng, làn da trắng như tuyết liên.
Rõ ràng là Hoàng Hậu đã qua đời.
Hoàng Đế mặt đỏ bừng, kích động ôm nàng mà gọi: “A Thanh, A Thanh nàng nhìn ta đi.”
“Ta là A Kính đây, nàng nhìn ta có được không, A Thanh nàng nhìn ta đi.”
Nhưng mặc cho hắn gọi thế nào, Hoàng Hậu vẫn chỉ nhìn chằm chằm xuống đất, không chút phản ứng.
Vân Niệm bước tới, cúi người xuống xem xét Hoàng Hậu trước mặt.
Nàng không nhìn lầm.
Ở khoảng cách gần như vậy, nàng có thể nhìn rõ ràng.
Làn da của Hoàng Hậu không phải trắng ngần bình thường, mà có vẻ hơi trong suốt, ánh sáng dường như có thể xuyên qua cơ thể nàng, cả người nàng như một khối băng, hoặc một phiến ngọc.
Những vết nứt nhỏ li ti đến mức không lại gần thì không thể nhìn thấy, uốn lượn vặn vẹo trên thân thể nàng, bò khắp toàn thân.
Cứ như thể nàng được chắp vá mà thành.
Một cỗ giận dữ bỗng trỗi dậy, Vân Niệm hoàn toàn không thể liên kết nàng với người dịu dàng như nước trong ký ức.
Hoàng Hậu nên là người ôn nhu hiền hòa, là người luôn nở nụ cười trên môi.
Hoàng Hậu không nên yếu ớt đến vậy, như một con búp bê đất bị vá víu, không có sinh mệnh, mặc người điều khiển.
Nàng giận dữ nhìn Hoàng Đế.
Gã đàn ông chó má này vẫn ôm Hoàng Hậu kể lể nỗi nhớ nhung, nước mắt tuôn rơi từng giọt lớn, chẳng biết là vì nỗi mong nhớ ngày đêm bỗng thành hiện thực mà thỏa mãn, hay là vì kích động.
Người sống không biết trân trọng, chết rồi lại lải nhải những lời yêu thương ghê tởm.
Hoàng Đế gọi hồi lâu, Hoàng Hậu vẫn không chút phản ứng.
Ngược lại, những vết nứt trên người nàng càng lúc càng rõ ràng.
Hoàng Đế bỗng nhiên không nói nữa, hẳn là hắn cũng phát hiện ra sự khác lạ của Hoàng Hậu, cẩn thận nâng cổ nàng lên xem.
Giọng Hoàng Đế rất khẽ: “A Thanh, xin lỗi, Tịch Ngọc chỉ tìm được đóa băng liên này, chúng ta vẫn chưa tìm được cách ổn định thần hồn nàng, những người kia vẫn chưa được đưa đến, nàng uống máu của ta trước có được không?”
Hắn rút dao găm ra, không chớp mắt rạch cổ tay mình, máu đỏ tươi tuôn ra xối xả nhỏ giọt xuống đất, mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa, Hoàng Hậu vốn không chút phản ứng bỗng chớp mắt.
Nàng đờ đẫn nhìn sang, đồng tử chuyển động, ánh mắt lướt qua Hoàng Đế, dừng lại ở vết thương bị rạch trên cổ tay hắn.
Hoàng Đế đưa cổ tay đến bên môi nàng, dịu giọng dỗ dành: “A Thanh, uống đi, uống xong sẽ ổn thôi.”
Vân Niệm quay mặt đi.
Tiếng nuốt yếu ớt vang lên phía sau, Vân Niệm không nỡ nghĩ, một người trong sạch đến vậy làm sao lại trở thành kẻ sống sót bằng cách ăn tươi nuốt sống máu người.
Hoàng Hậu bây giờ có ý thức không?
Nếu có... nàng sẽ nghĩ thế nào?
Vân Niệm không nghĩ Hoàng Hậu có thể vì muốn sống mà ích kỷ nhìn mình biến thành quái vật, vô số người phải chết vì sự sống lại của nàng.
Nàng sẽ tuyệt vọng, sẽ bất lực, sẽ cảm thấy ghê tởm.
Sẽ muốn chết.
Nhưng ngay cả quyền được chết cũng không có.
Hoàng Đế là một kẻ điên, Khôi Lỗi Sư cũng là một kẻ điên.
Kẻ điên thì không nói lý lẽ.
Mãi đến rất lâu sau đó, tiếng nuốt dần biến mất, thay vào đó là tiếng dỗ dành khàn khàn của nam tử.
Hắn dỗ dành nàng: “A Thanh, ngoan lắm.”
Vân Niệm cứng đờ quay đầu nhìn, Hoàng Đế mất rất nhiều máu, sắc mặt tái nhợt đến kinh hoàng, nhưng khóe môi vẫn mang theo nụ cười thỏa mãn.
Người phụ nữ vốn đờ đẫn như búp bê trong lòng hắn đã có thêm chút sinh khí, những vết nứt vặn vẹo như đường khâu trên người nàng cũng mờ đi rất nhiều.
Nàng đã biết chớp mắt.
Dường như vừa có được thân thể còn chưa thích nghi, nàng cứng đờ quay đầu, ánh mắt lướt qua Hoàng Đế đang ôm nàng, nhìn về phía Vân Niệm.
Hai mắt giao nhau.
Tim Vân Niệm bỗng đập nhanh hơn, miệng nhanh hơn não mà muốn gọi nàng: “Hoàng Hậu!”
Hoàng Hậu chớp mắt.
Cảm giác xé rách mãnh liệt kéo nàng đi, mọi thứ trước mắt nhanh chóng mờ nhạt tan rã.
Vân Niệm lại bị kéo ra ngoài.
Lần này rất nhanh, nàng căn bản không kịp nhìn thấy thêm cảnh tượng nào.
Nàng ngồi dậy thở hổn hển, trong đầu toàn là ánh mắt Hoàng Hậu nhìn nàng lúc đó.
Mang theo sự cầu xin.
Nàng đang cầu xin nàng.
“Sư tỷ.”
Bên tai là tiếng gọi trầm thấp trong trẻo của thiếu niên.
Vân Niệm nhìn sang, Tạ Khanh Lễ vậy mà vẫn chưa đi.
Chàng ngồi bên giường nhìn nàng.
Trời bên ngoài vẫn chưa sáng, một đêm vẫn chưa qua đi.
“Sư tỷ, lại mơ thấy Hoàng Hậu sao?”
Vân Niệm thở dốc, đưa tay lau đi mồ hôi trên trán.
“Hoàng Hậu... Hoàng Hậu bị Hoàng Đế dùng tà thuật gì đó hồi sinh, biến thành quái vật sống bằng máu tươi, những người kia, đúng rồi, những tu sĩ mất tích!” Vân Niệm quay người, giọng nói bỗng cao vút: “Họ không phải bị bắt đi vô cớ, Khôi Lỗi Sư bắt họ, có lẽ là để Hoàng Hậu hút sinh khí của họ!”
Thần hồn Hoàng Hậu khó ổn định, chỉ có thể dựa vào máu để duy trì.
Vậy bao nhiêu năm qua... Hoàng Đế và Khôi Lỗi Sư đã giết bao nhiêu người?
Kẻ điên, tất cả đều là kẻ điên!
“Sư đệ, Tô sư tỷ sẽ không gặp chuyện gì chứ, chúng ta phải nhanh chóng đi tìm nàng ấy!”
Nàng càng nghĩ càng hoảng, sợ Tô Oánh có chuyện gì bất trắc.
Tạ Khanh Lễ lại giữ vai nàng, ấn nàng đang định đứng dậy ngồi xuống: “Sư tỷ, đừng lo, Tô sư tỷ không sao.”
“Vì sao đệ biết?”
“Giang sư huynh có ngọc giới, có thể cảm nhận được tình hình của Tô sư tỷ, sinh hồn của nàng ấy vẫn khá ổn định.”
Trái tim Vân Niệm đang đập loạn xạ bỗng chốc bình ổn trở lại.
Đúng vậy, Giang Chiêu và Tô Oánh khi bày tỏ lòng mình với nhau nhiều năm trước, Giang Chiêu đã thức trắng mấy đêm để chế tác chiếc ngọc giới, bên trong có hòa huyết của Tô Oánh, có thể cảm nhận được trạng thái của Tô Oánh.
Giang Chiêu đã không có phản ứng gì, còn nguyện ý cùng họ diễn vở kịch này, ắt hẳn là Tô Oánh không gặp nguy hiểm.
“May quá, may quá...”
Tư duy của Vân Niệm lắng xuống.
Tạ Khanh Lễ thần sắc bình thản: “Sư tỷ, tỷ còn thấy gì nữa?”
Vân Niệm hồi tưởng lại cảnh tượng vừa thấy: “Hoàng Hậu dường như ở trong một mật thất, lúc đó Hoàng Đế trẻ hơn bây giờ rất nhiều, hẳn là ít nhất mười năm trước.”
“Hoàng Hậu dường như có thể nhìn thấy ta, hai lần trước khi tiến vào ký ức, cũng là nàng nhìn ta một cái, ta liền bị kéo ra ngoài, ta đoán, nàng có thể vào một thời điểm nào đó nhìn thấy ta, và đưa ta ra ngoài.”
“Nàng trước đây đã cho ta thấy những cảnh tượng đó, nhắc nhở chúng ta rằng Hoàng Đế không vô tội, hắn và Khôi Lỗi Sư có cấu kết, tất cả đều có mục đích của nàng, vậy thì lần này mục đích của nàng là...”
Trước mắt lại hiện lên ánh mắt Hoàng Hậu nhìn sang.
Đôi mắt mờ mịt lấp lánh chút nước, thần sắc ai oán, mang theo sự cầu xin.
Nàng đang cầu xin Vân Niệm.
“Nàng muốn ta tìm thấy nàng, giúp nàng giải thoát.”
Đúng rồi.
Hoàng Hậu đã nhắc nhở họ tất cả những điều này, điều đó cho thấy Hoàng Hậu biết những chuyện đã xảy ra trong những năm qua, biết mình đã trở thành yêu nghiệt sống bằng máu tươi, biết Hoàng Đế và Khôi Lỗi Sư đã giết bao nhiêu người để cứu nàng.
Nàng rõ ràng biết rằng sự tồn tại của mình đi ngược lại luân thường đạo lý, giẫm đạp lên núi xương chất chồng.
Một người thuần thiện như nàng, hận không thể xuống địa ngục A Tỳ để chuộc tội, làm sao có thể cam lòng sống tiếp như vậy?
Những bộ xương đó đè nặng lên người nàng, đè nàng đến mức không thở nổi.
Trong phòng rất yên tĩnh, Tạ Khanh Lễ cũng không nói gì.
Chàng cúi mắt không biết đang nghĩ gì, hàng mi dài rậm rạp che phủ, ngồi đó như một pho tượng.
Áp lực quanh thân rất lạnh, Vân Niệm nhạy bén nhận ra sự dao động cảm xúc của chàng.
Chàng không ổn, dường như đang tức giận.
Vân Niệm cho rằng chàng tức giận vì Hoàng Đế đã giết quá nhiều người, nàng nghĩ một lát, vẫn quyết định tìm cách an ủi cảm xúc của chàng trước.
“Sư đệ, cái chết của những người đó nhất định sẽ được làm sáng tỏ, lần này chúng ta nhất định sẽ phơi bày những mối huyết thù này ra trước thế gian, nhất định sẽ không để họ tiếp tục hại người như vậy nữa, đệ đừng——”
“Sư tỷ.”
Thiếu niên ngẩng mắt lên, đáy mắt có chút đỏ.
Khóe môi chàng mím chặt, đáy mắt là những cảm xúc mà Vân Niệm khó lòng phân biệt.
Chàng dường như thực sự rất tức giận, tức giận đến mức không thể kiềm chế, tức giận đến mức Toái Kinh cảm nhận được sự phẫn nộ của chủ nhân, ở bên cạnh bất an kêu vù vù.
“Sư đệ, đệ làm sao vậy?”
Tạ Khanh Lễ quay mặt đi, lồng ngực khẽ phập phồng, thiếu niên vốn quen che giấu cảm xúc giờ đây lại thất thố trước mặt mọi người, hoàn toàn không thể kiểm soát được cảm xúc.
Vẻ mặt này của chàng khiến Vân Niệm nhớ đến dáng vẻ Tạ Khanh Lễ hôm qua, khi chàng trước mặt nàng và Giang Chiêu, một mực khẳng định Hoàng Hậu bị Hoàng Đế bức tử.
Lúc đó chàng cũng tức giận như vậy.
“Sư đệ, đệ có quen Hoàng Hậu không?”
Tạ Khanh Lễ siết chặt tay, nắm chặt nắm đấm rồi lại lặng lẽ buông ra.
Chàng thở dài một hơi, che đi những u ám và sát ý nơi đáy mắt, giữ chặt Toái Kinh đang rung động bên cạnh.
Thiếu niên quay người, khóe môi cong lên nở nụ cười: “Chỉ là cảm thấy một người dịu dàng như Hoàng Hậu, không nên có kết cục như vậy, có chút bất bình thay nàng ấy thôi.”
Thấy Vân Niệm vẫn không tin, trên mặt vẫn còn nhiều nghi hoặc.
Tạ Khanh Lễ khẽ thở dài, thần sắc có chút u sầu: “Hoàng Hậu... rất giống mẫu thân của đệ, họ đều rất dịu dàng, đối xử tốt với mọi người, tâm tính thuần thiện, đệ chỉ là nhớ đến mẫu thân thôi.”
Vân Niệm có chút bối rối, không ngờ lại là câu trả lời như vậy.
“Xin lỗi, ta không nên nghi ngờ đệ.” Nàng ngừng lại, khẽ đưa tay nắm lấy tay chàng, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi giúp Hoàng Hậu đi, chỉ khi gặp được nàng, bí mật của Cầm Khê Sơn Trang mới có thể công bố ra ngoài.”
Chìa khóa phá cục, có lẽ nằm ở Hoàng Hậu.
Nàng muốn hỏi Hoàng Hậu, Tô Oánh ở đâu?
Nàng muốn làm rõ thân phận của Khôi Lỗi Sư, vì sao hắn lại có liên quan đến tổ chức đã sát hại mẫu thân Tạ Khanh Lễ.
Nàng muốn biết, Hoàng Đế những năm qua rốt cuộc đã giết bao nhiêu người, vì sao lại mời họ đến Cầm Khê Sơn Trang, và muốn làm gì với họ?
Hơn nữa...
Vân Niệm nhìn chiếc vòng ngọc trên cổ tay.
Trong cõi vô hình dường như có điều gì đó đang dẫn lối nàng, rõ ràng không có căn cứ xác thực để chứng minh phỏng đoán của nàng, nhưng nàng cứ cảm thấy, Hoàng Hậu đang ở một nơi nào đó trong Cầm Khê Sơn Trang.
Nàng ấy đang ở đây.
Nàng ấy sẽ ở đâu đây?
Hoàng Đế sẽ không giấu Hoàng Hậu quá xa, nhất định là ở nơi hắn có thể chạm tới, vậy thì...
Vân Niệm nghĩ đến một nơi hợp lý nhất.
Thiếu niên ngồi thẳng dậy, nhìn ánh trăng mờ nhạt ngoài cửa sổ rồi nói: “Đêm mốt, một ngày trước khi Lưu Hoa Yến bắt đầu, chúng ta hành động.”
Vân Niệm nhìn sang, hai người cách hư không đối mặt.
Trong lòng cả hai đều có một phỏng đoán lặng lẽ hiện lên.
Khi trăng lên cao, Tạ Khanh Lễ gõ cửa phòng Vân Niệm.
Vân Niệm mở cửa.
Thiếu niên ngoài cửa nhìn thấy trang phục của nàng thì sững sờ.
Vân Niệm xoay một vòng, cười tươi hỏi: “Thế nào, trang bị có đầy đủ không?”
Tạ Khanh Lễ bật cười.
Thiếu nữ vốn luôn mặc y phục xanh biếc giờ đây lại khoác lên mình bộ hắc y tối màu, búi tóc cũng được buộc cao thành đuôi ngựa, trông có vẻ anh khí.
Nàng thắt lại chiếc đai lưng hơi lỏng, lẩm bẩm nói: “Mua từ rất lâu rồi khi theo sư phụ đi bắt yêu, nhưng cảm thấy đai lưng hơi lỏng, lẽ nào ta gầy đi rồi?”
Tạ Khanh Lễ bước tới, lấy từ túi càn khôn ra sợi dây buộc tóc của mình quấn quanh eo nàng.
Bàn tay thon dài khéo léo thắt nút cho nàng, hai cánh tay chàng vòng qua eo nàng, hơi thở của nàng tràn ngập khí tức của chàng, như sợi tơ len lỏi vào xương tủy nàng.
Eo nàng siết chặt, chàng đã thắt xong cho nàng.
Tạ Khanh Lễ lùi lại một chút.
Dây buộc tóc của chàng màu xanh đậm, thắt ở eo nàng cũng không lộ vẻ đột ngột.
Chỉ là nàng quá gầy, vòng eo không đầy một nắm, dây buộc tóc quấn một vòng vẫn còn thừa.
Tạ Khanh Lễ gỡ sợi tóc vương trên cổ áo nàng: “Sư tỷ, sau này tỷ phải ăn nhiều hơn, gầy quá rồi.”
Tay Vân Niệm đặt trên dây buộc tóc ở eo, cố tỏ ra bình tĩnh hỏi chàng: “Đệ không thay y phục sao, ban đêm mặc một thân trắng nổi bật quá?”
Tạ Khanh Lễ bật cười, lắc đầu: “Không ai có thể phát hiện ra đệ, cũng không ai đánh lại đệ.”
Vân Niệm ngây người gật đầu, rồi thiếu niên từ bên cạnh nàng lách mình vào trong phòng.
Nhìn bóng lưng cao gầy của Tạ Khanh Lễ, Vân Niệm cuối cùng cũng hoàn hồn.
Chàng rốt cuộc đã trở thành đại lão từ khi nào vậy!
Đây chính là sức mạnh của hào quang nam chính sao?
Nàng, một người qua đường giáp ngay cả tên cũng không xứng có, sắp khóc vì ghen tị rồi.
Vân Niệm chua chát bước tới, thiếu niên từ túi càn khôn lấy ra người giấy, rạch ngón tay mình rồi nhỏ máu lên đó.
Vân Niệm cũng làm theo.
Dưới sự thúc đẩy linh lực của Tạ Khanh Lễ, hai “người” sống động như thật nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Giống với pháp thuật Vân Niệm dùng khi thử trận Thiên Cương Vạn Cổ lần trước, nhưng lại có chút khác biệt.
Họa bì thuật cần tu vi để duy trì, tu vi của Vân Niệm không cao đến vậy, lừa gạt những người có tu vi thấp hơn nàng thì còn được, nhưng tuyệt đối không thể qua mắt Khôi Lỗi Sư.
Nhưng Tạ Khanh Lễ thì khác.
Vân Niệm trầm tư nhìn sang, thiếu niên trầm giọng ra lệnh: “Ở trong căn phòng này, nghe theo sắp xếp của Giang Chiêu, nếu có người đến mời, hãy nói sư tỷ thân thể không khỏe cần trị liệu, lát nữa sẽ đến.”
“Vân Niệm” giả và “Tạ Khanh Lễ” giả đồng thanh đáp lời.
Vân Niệm một mạch tê dại, đã chấp nhận sự thật rằng sư đệ của mình là một đại lão ẩn giấu.
Người giấy chàng làm ra không chỉ sống động hơn của nàng, mà có lẽ còn có thể qua mắt Khôi Lỗi Sư.
Dù sao tu vi của Tạ Khanh Lễ so với Khôi Lỗi Sư... khó nói ai cao hơn.
Sau khi ra vài chỉ thị, “Vân Niệm” giả nằm trên giường, còn “Tạ Khanh Lễ” giả thì ngồi bên giường giả vờ chăm sóc.
“Sư tỷ, ngày mai Lưu Hoa Yến bắt đầu, chúng ta hành động đêm nay, Hoàng Đế bây giờ hẳn là không biết chúng ta đã biết kế hoạch của hắn và Khôi Lỗi Sư, có lẽ vẫn đang chờ đến Lưu Hoa Yến để ra tay, đêm nay chúng ta hành động trước, phía Hoàng Đế sư huynh sẽ tìm cách kéo dài, chúng ta cố gắng ra ngoài trước khi Lưu Hoa Yến bắt đầu.”
Vân Niệm gật đầu: “Được.”
Hai người sánh bước ra khỏi phòng.
Trên đường có không ít lính gác, Tạ Khanh Lễ luôn kéo nàng tránh được, chàng nắm cổ tay nàng, Vân Niệm khẽ giằng một chút, thấy không thoát được thì buông tay.
Tạ Khanh Lễ khẽ cong môi.
Vân Niệm bước nhỏ theo chàng đi hồi lâu, nhỏ giọng hỏi: “Đệ chắc chắn chúng ta có thể lén lút vào được sao?”
“Có thể.”
Tạ Khanh Lễ kéo nàng rẽ trái rẽ phải đến một cung điện, chàng quay đầu nhìn Vân Niệm: “Sư tỷ, đưa tay cho đệ.”
“Được.”
Vân Niệm đưa tay cho chàng.
Thiếu niên vẽ gì đó trong lòng bàn tay nàng, những ngón tay ấm lạnh lướt trên lòng bàn tay mềm mại, có chút tê dại ngứa ngáy.
Theo chàng niệm pháp quyết, phù chú lưu chuyển trong lòng bàn tay Vân Niệm, khí tức của nàng ngày càng yếu ớt, cho đến khi chính nàng cũng không cảm nhận được.
Đây là pháp thuật che mắt, chỉ có người có tu vi cao hơn chàng mới có thể nhìn thấu.
Trong mắt người ngoài, họ không khác gì một luồng không khí.
Tạ Khanh Lễ kéo nàng đường hoàng đi qua những người lính gác ở cửa cung điện, xuyên qua hành lang đến điện phụ, đưa nàng không che giấu gì mà đi vào hầm băng.
Vừa bước xuống, Vân Niệm đã cảm nhận được một luồng hàn ý lạnh lẽo, nơi đây thực sự rất lạnh.
Hầm băng chứa thi thể Quý Phi không xa nơi ở của Hoàng Đế, nhưng rõ ràng chỉ là nơi đặt thi thể, nơi đây lại được Hoàng Đế phái đến ba đội người canh gác, Hoàng Đế nói là để trông coi thi thể Quý Phi.
Nhưng họ đều hiểu rõ, Quý Phi không quan trọng đến vậy với Hoàng Đế, vì sao hắn lại phái nhiều người đến canh giữ nơi này?
Điều đó cho thấy thứ cần canh giữ không phải Quý Phi.
Mà là chính hầm băng này.
Nơi đây không xa nơi ở của Hoàng Đế, hắn ngày ngày đều đến, nói là không nỡ Quý Phi, đến bầu bạn cùng Quý Phi, giờ xem ra, người cần bầu bạn có lẽ là người khác.
Tạ Khanh Lễ kéo nàng vào hầm băng, hầm băng ở sâu nhất, càng đi vào trong càng lạnh.
Bàn tay Tạ Khanh Lễ nắm cổ tay nàng cũng càng lúc càng lạnh.
Vân Niệm lặng lẽ vận công giúp chàng dưỡng kinh mạch.
Tạ Khanh Lễ quay người nhìn nàng một cái, nàng cong mày khẽ cười với chàng, nụ cười vẫn như mọi khi.
Lòng chàng ấm áp, kinh mạch lạnh lẽo dường như cũng vì nàng mà ấm lên đôi chút, cái lạnh mà chàng sợ hãi nhất ngày thường cũng chẳng là gì nữa.
Đi mãi đến trước một bức tường, Tạ Khanh Lễ sờ soạng trên cánh cửa đá, quả nhiên tìm thấy một chỗ nhô lên.
Khẽ ấn xuống, cánh cửa đá đóng chặt xoay chuyển.
Vân Niệm có chút kinh ngạc: “Sao đệ biết ở đây có một cái chốt ẩn?”
Tạ Khanh Lễ nói: “Lúc đó Hoàng Đế có đưa sư huynh đến xem qua.”
Hoàng Đế vốn dĩ muốn dập tắt sự nghi ngờ của họ, có lẽ cũng không ngờ họ lại nghi ngờ đến đây.
Hàn ý lạnh lẽo ập đến.
Giữa hầm băng không lớn đặt một chiếc quan tài băng, hai người bước vào.
Vân Niệm không khỏi nhìn người trong quan tài.
Nàng ấy nằm yên tĩnh, một thân y phục phù dung lộng lẫy, trang điểm lộng lẫy, nhờ sự bảo vệ của hàn băng mà không có dấu hiệu mục nát.
Ngũ quan tươi tắn, son môi đỏ tươi che đi chút tái nhợt của đôi môi.
Vân Niệm cảm thấy nàng ấy như một người sống.
Hoàn toàn không giống người đã chết.
“Đây... đây là Quý Phi sao?”
Lúc đó Giang Chiêu có đến thăm dò, thăm dò ngay trước mặt Hoàng Đế.
Ban đầu họ tưởng là khôi lỗi, nhưng Giang Chiêu nói người nằm trong đó là người thật, không phải khôi lỗi, họ đã đoán sai.
Người nằm trong đó, có lẽ thật sự là Quý Phi.
Hoàng Đế vì diễn kịch, có lẽ thật sự có thể giết Quý Phi.
Còn Tạ Khanh Lễ cúi mắt, ánh mắt lạnh lẽo không chút độ ấm.
“Có phải không, thử là biết.”
Vân Niệm còn chưa kịp ngăn cản, đã thấy Tạ Khanh Lễ đưa tay vén nắp quan tài băng.
Vân Niệm sợ sững sờ: “Tạ Khanh Lễ!”
Những ngón tay thon dài của thiếu niên sờ soạng bên mặt người nằm trong quan tài.
Vân Niệm và Hệ Thống không nói nên lời.
【Hắn điên rồi sao! Đó có thể là Quý Phi mà, hắn sao dám chạm vào!】
“Sư đệ, đây là thi thể của Quý Phi!”
“Ừm.”
Ừm?
“Đệ ừm cái gì? Đây là Quý Phi, chúng ta không thể vô lễ như vậy!”
“Nàng ấy không phải Quý Phi.”
Tạ Khanh Lễ ngữ khí khẳng định.
Vân Niệm ban đầu còn chưa phản ứng kịp: “Ý gì?”
Tạ Khanh Lễ khẽ nâng tay, kéo một góc bên mặt “Quý Phi”.
Một lớp da người bị xé xuống.
Vân Niệm trợn mắt há hốc mồm.
Hiện trường đang diễn cảnh họa bì đây mà.
Hệ Thống u ám nói: 【Ngươi quên nghề chính của Khôi Lỗi Sư là gì rồi sao?】
Khôi Lỗi Sư thích nhất là lột da người, luyện khôi lỗi.
【Hắn ngay cả khôi lỗi sánh ngang người thật cũng luyện được, làm một cái mặt nạ cho người chết thì dễ như trở bàn tay.】
Chỉ cần tìm một người có vóc dáng rất giống Quý Phi là được.
Khuôn mặt dưới mặt nạ tái nhợt, dung mạo bình thường, không biết là người đáng thương nào đã bị dùng làm bình phong cho Quý Phi.
Tạ Khanh Lễ đặt mặt nạ xuống: “Nàng ấy quả nhiên là giả.”
Vân Niệm: “Đệ biết nàng ấy là giả?”
Thiếu niên lười biếng gật đầu, “Ừm.”
“Phát hiện từ khi nào?”
“Vừa rồi.”
Vân Niệm: “...”
Thôi được rồi.
Tạ Khanh Lễ nhìn vào quan tài băng, “Bên dưới có đồ vật.”
Vân Niệm nhướng mày.
Nàng cúi người bế ngang cô gái trong quan tài lên, đặt nàng ấy vào một góc, để lộ toàn bộ quan tài băng.
Tạ Khanh Lễ hơi ngẩng cằm ra hiệu nàng nhìn: “Sư tỷ xem xem, có thể quan sát ra điều gì?”
Nàng tựa vào quan tài băng ghé sát nhìn kỹ mặt băng, mặt băng trong suốt tinh khôi phản chiếu khuôn mặt nàng, ánh sáng phản xạ làm nàng chói mắt.
Vân Niệm nhìn rất lâu, đáng thương ngẩng đầu: “Cái gì vậy, có gì đâu?”
Tạ Khanh Lễ gõ gõ mặt băng: “Sư tỷ nhìn kỹ lại xem.”
Vân Niệm nhón chân, nửa người thò vào trong quan tài băng, mặt nàng gần như áp sát mặt băng.
Nàng cố gắng mở to mắt hòng tìm ra một chút manh mối.
Tạ Khanh Lễ thấy nàng nhón chân, lo nàng ngã vào trong, cẩn thận kéo dây áo nàng.
“Sư tỷ cứ từ từ xem, không vội.”
Vân Niệm nhìn hồi lâu, nheo mắt lại, cuối cùng cũng nhận ra chút bất thường.
Nàng không quay đầu lại, đưa một tay ra sau vẫy vẫy: “Cho ta một viên minh châu chiếu sáng.”
Một viên minh châu đặt vào lòng bàn tay nàng.
Vân Niệm cầm viên minh châu cẩn thận chiếu vào mặt băng.
Quả nhiên, nàng đoán đúng rồi.
Dưới đáy quan tài băng có những hoa văn ẩn, chạy khắp nơi, dưới ánh sáng mờ của dạ minh châu liền nhìn thấy rõ ràng.
Giống như một bàn cờ.
Nàng lại vẫy tay: “Ông chủ, cho thêm nữa.”
Tạ Khanh Lễ lấy hết những viên minh châu trong túi càn khôn ra.
Vân Niệm bày một vòng.
Toàn bộ đường nét hoa văn trên mặt băng hiện rõ.
Những đường kẻ giao nhau tạo thành bàn cờ, thỉnh thoảng có vài điểm sáng là quân cờ.
Ánh sáng trắng đại diện cho quân trắng, điểm sáng mờ đại diện cho quân đen.
Nàng cuối cùng cũng hiểu ra, đây là trận Thập Ngũ Kỳ.
Các điểm trận đều do quân cờ tạo thành, trận nhãn có mười lăm cái, vị trí thay đổi theo cách đặt quân cờ, hoàn toàn phụ thuộc vào toàn bộ ván cờ.
Vân Niệm không biết chơi cờ, Ôn Quan Trần lúc đó cải tiến trận Thập Ngũ Kỳ đã kéo Giang Chiêu đi thử, trận Thập Ngũ Kỳ sau khi được Ôn Quan Trần cải tiến, trực tiếp từ trận pháp phòng ngự biến thành sát trận.
Hắn biến mỗi quân cờ thành một sát nhãn, chỉ cần đi sai một bước, toàn bộ sát trận sẽ được kích hoạt.
Trận pháp trong quan tài băng chỉ là trận Thập Ngũ Kỳ bình thường, dùng để phòng ngự.
Nhưng Vân Niệm không hiểu rõ bàn cờ này, nàng chỉ biết chơi cờ bay.
“Sư đệ——”
Nàng kéo dài giọng.
Yết hầu Tạ Khanh Lễ khẽ động, giọng nói càng thêm dịu dàng: “Sư tỷ cần đệ giúp đỡ?”
“Cần, rất rất cần.”
Nàng vùng vẫy đứng dậy khỏi quan tài băng, Tạ Khanh Lễ đỡ lấy cánh tay nàng giúp nàng một tay.
Vân Niệm thẳng lưng đứng thẳng như một con chim cút nhỏ: “Ta không biết chơi cờ, ta chỉ biết chơi cờ bay và cờ tỷ phú thôi.”
Tạ Khanh Lễ không hiểu cờ bay và cờ tỷ phú trong lời nàng là gì.
Thiếu nữ ngẩng đầu, đôi mắt sáng trong veo.
Tạ Khanh Lễ khẽ cười trong lòng.
“Sư đệ?”
“Được.”
Chàng xoa nhẹ mái tóc nàng.
Vân Niệm ôm đầu tránh đi: “Tạ Khanh Lễ, kiểu tóc của ta!”
Tạ Khanh Lễ nghiêm túc nói: “Sư tỷ thế nào cũng đẹp.”
Cơn giận của Vân Niệm trong khoảnh khắc tan biến, nàng lúng túng vuốt lại tóc, lẩm bẩm hẳn là đang trách móc chàng.
Tạ Khanh Lễ khẽ cười thu ánh mắt lại, cúi người tựa vào quan tài băng, ngón tay lướt qua lại trên mặt băng.
Mặt băng làm cho ngón tay thiếu niên càng thêm trắng nõn, móng tay cắt tỉa gọn gàng, sạch sẽ và đẹp mắt.
Vân Niệm thò đầu nhìn động tác của chàng.
Tạ Khanh Lễ nói: “Bàn cờ này là trận Thập Ngũ Kỳ, những quân cờ chúng ta thấy là điểm trận, ván cờ này là một tàn cục, chỉ cần——”
Ngón tay lướt trên mặt băng, toàn bộ bàn cờ được chàng sờ qua một lượt.
“Tìm thấy trận nhãn.”
Bàn tay đang di chuyển dừng lại.
Ngón tay chàng điểm vào một chỗ.
Linh lực của Tạ Khanh Lễ hội tụ thành cầu, lập tức đập ra một cái hố nhỏ trên bàn cờ.
Vân Niệm liền nhìn chàng tìm thấy từng vị trí của quân cờ, phá hủy chúng, liên tiếp tìm mười lăm chỗ.
Cho đến khi toàn bộ mặt băng lồi lõm.
Chàng thu tay lại, kéo Vân Niệm nhanh chóng lùi về sau.
Những cái hố nhỏ do Tạ Khanh Lễ đập ra bùng phát ánh sáng chói mắt, uy áp ngập trời quét ngang, rồi lại bị chàng khéo léo chặn lại.
Toàn bộ mặt băng tan rã, vỡ vụn, sụp đổ.
Trận pháp bị phá quá nhanh, khi Vân Niệm hoàn hồn, chàng nhẹ nhàng nói: “Xong rồi.”
Vân Niệm từ phía sau Tạ Khanh Lễ bước ra, dịch chân đến trước quan tài băng.
“Đây là một... địa đạo...”
Sau khi mặt băng sụp đổ, bên dưới quan tài băng hiện ra một con đường.
U tối sâu hun hút, quỷ dị vô cùng, dẫn đến một nơi không rõ.
Bên dưới này có một địa đạo!
Vân Niệm nhìn địa đạo, bên dưới quá tối không nhìn thấy gì.
Nàng hỏi: “Đệ biết địa đạo này dài bao nhiêu không?”
Tạ Khanh Lễ: “Có lẽ có thể xuyên qua toàn bộ Cầm Khê Sơn Trang cũng không chừng.”
Vân Niệm siết chặt tay, Cầm Khê Sơn Trang chiếm một phần ba địa giới của Nhạn Bình Xuyên, chỉ riêng việc đi bộ cũng mất ba bốn ngày.
Ngoài trận pháp phòng ngự của Tam Tông Lục Phái Thập Tứ Cung, hiếm có ai có thể bỏ ra khoản tiền lớn như vậy để bố trí một trận pháp rộng lớn đến thế.
Trận pháp sư như thế nào mới có thể làm được điều này, và duy trì trận pháp lại phải tiêu hao bao nhiêu linh thạch.
Vân Niệm cảm thán: “Thật là kẻ khát thì khát đến chết, kẻ no thì no đến mức thừa thãi.”
Huyền Diệu Kiếm Tông tuy là tông môn đệ nhất thiên hạ, nhưng ai cũng biết, kiếm tu không có người giàu có.
Trận pháp phòng ngự của Huyền Diệu Kiếm Tông chỉ riêng việc duy trì, mỗi năm đã phải tốn một phần ba kho tàng của tông môn.
Tạ Khanh Lễ hỏi: “Sư tỷ, bên dưới không biết có gì, có dám đi xuống không?”
Vân Niệm cười hì hì: “Đệ dám ta dám, ta đã nói sẽ bảo vệ đệ mà.”
Tạ Khanh Lễ khẽ co tay, cũng cười: “Vậy lát nữa phải nhờ sư tỷ bảo vệ đệ rồi, đệ sợ lắm.”
Vân Niệm vỗ vai chàng: “Cứ giao cho sư tỷ.”
Nàng nhảy xuống, đi đầu giơ minh châu bước vào địa đạo, thân hình mảnh mai dần bị bóng tối nuốt chửng.
Tạ Khanh Lễ cũng nhảy vào trong quan tài băng, nhưng trước khi vào địa đạo lại dừng bước.
Chàng quay người nhìn về phía lối vào.
Cửa hầm băng đã đóng lại, trong bóng tối dường như ẩn chứa thứ gì đó.
Địa đạo chật hẹp bốn phương thông suốt, Vân Niệm đi theo Tạ Khanh Lễ không biết bao lâu rồi, chỉ cảm thấy đôi chân mình không còn là của mình nữa.
Tạ Khanh Lễ giơ minh châu, ánh sáng chiếu lên mặt chàng.
Vân Niệm thu ánh mắt lại, trong lòng cảm thán khôn xiết.
Người từng cần nàng bảo vệ giờ đây cũng đã tự mình đứng vững vàng phía trước nàng.
Hệ Thống châm chọc: 【Thật ra ta thấy, trước đây hắn cũng không cần ngươi bảo vệ lắm thì phải.】
Vân Niệm cũng thấy vậy.
Tu vi của Tạ Khanh Lễ chắc chắn không chỉ đột nhiên tăng vọt sau khi có Toái Kinh, có lẽ trước đó đã có sự giữ lại.
Chỉ là nàng đã nghĩ chàng quá yếu.
Nàng ủ rũ đi theo sau Tạ Khanh Lễ, thiếu niên không biết từ lúc nào đã dừng bước, Vân Niệm thẳng tắp đâm vào lưng chàng.
“Suỵt, sao đột nhiên dừng lại?”
Nàng ôm trán.
Bàn tay lạnh lẽo gạt tay nàng ra, thiếu niên khẽ nói: “Để đệ xem.”
Trên trán không có gì cả, bị chàng nhìn chằm chằm như vậy Vân Niệm có chút không quen, theo bản năng lùi lại một bước.
“Không sao, ta chỉ bị giật mình thôi.”
“Không sao là tốt rồi.”
Vân Niệm nhìn địa đạo không thấy điểm cuối phía sau Tạ Khanh Lễ, không kìm được mà than thở: “Sư đệ, như vậy chúng ta phải đi bao lâu, đã một canh giờ rồi, đệ cũng nói, sát trận này bao phủ toàn bộ Cầm Khê Sơn Trang, Cầm Khê Sơn Trang lớn như vậy, chúng ta căn bản không biết Hoàng Hậu ở đâu.”
Tạ Khanh Lễ lại không trả lời nàng, mà hỏi: “Phượng Khấu ở đâu, sư tỷ?”
Vân Niệm theo bản năng lấy từ túi càn khôn ra: “Ở đây.”
Tạ Khanh Lễ cầm nửa chiếc ngọc khấu đó, cúi đầu treo vào eo Vân Niệm.
Thấy chàng không trả lời mình, Vân Niệm nhíu mày: “Sư đệ, trọng điểm của chúng ta bây giờ không phải là làm sao tìm thấy Hoàng Hậu, nếu không Lưu Hoa Yến ngày mai——”
“Sư tỷ.” Tạ Khanh Lễ thắt xong ngọc khấu, ngẩng mắt nhìn Vân Niệm.
Đồng tử chàng rất lạnh, không chút cảm xúc, nhẹ nhàng giúp Vân Niệm gạt sợi tóc bên thái dương.
“Ở đây đừng động.”
Vân Niệm: “...”
“Tạ Khanh Lễ!”
Nàng vừa thốt lên, tiếng nổ long trời lở đất, một bên tường bỗng nhiên từ giữa vỡ ra, đá tảng bay tứ tung, khói bụi mịt mù.
Tạ Khanh Lễ kéo nàng ra sau lưng.
Toái Kinh kiếm xuất, chặn lại kiếm của người áo xanh.
Tạ Khanh Lễ mặt lạnh lùng, tay múa kiếm hoa thẳng tiến.
Hai người tu vi ngang ngửa, một xanh một trắng nhanh đến mức tạo thành tàn ảnh, Vân Niệm ngay cả giúp đỡ cũng không chen vào được.
Hệ Thống sững sờ: 【Cái này... người đột nhiên nhảy ra đó là ai vậy! Trông tu vi không yếu, chắc phải Hóa Thần, nhưng Tạ Khanh Lễ hẳn là cũng đánh lại hắn, sao ta thấy hai người họ ngang tài ngang sức?】
Vân Niệm khẽ nhíu mày, chăm chú nhìn hai người qua lại những chiêu sát thủ.
Đối phương ra tay khá độc ác, chiêu nào cũng nhắm vào yếu huyệt của Tạ Khanh Lễ, uy áp tạo ra làm toàn bộ địa đạo rung lắc ù ù.
“Không, Tạ Khanh Lễ không phải ngang tài ngang sức với hắn, chàng ấy đang... kiêng dè hắn.”
Nói cách khác, Tạ Khanh Lễ cố ý thu tay.
【Hắn vì sao phải kiêng dè người này, người này là khôi lỗi hay... thứ gì đó!】
Giọng Hệ Thống bỗng trở nên chói tai.
Vân Niệm khó tin.
Tạ Khanh Lễ vừa rồi một kiếm đâm xuyên eo người áo xanh, vết thương nặng như vậy, máu tươi tuôn ra xối xả từ eo hắn.
Là máu đỏ tươi ấm nóng, còn bốc hơi.
Không phải khôi lỗi.
Là người sống.
Tạ Khanh Lễ khẽ cong môi, lười biếng nói: “Thì ra là vậy.”
Thân ảnh chàng loáng một cái lao tới, áp chế đối phương ra tay khá độc ác, nhưng đều cố ý tránh yếu huyệt.
Giống như muốn khống chế hắn.
Hệ Thống có chút bối rối: 【Vì sao không giết hắn? Hắn đánh bó tay bó chân, ngược lại sẽ tiêu hao thể lực của mình.】
Vân Niệm thần sắc phức tạp.
【Ngươi làm sao vậy, sắc mặt khó coi thế?】
Vân Niệm cổ họng nghẹn lại, hỏi: “Ngươi nhìn kỹ chiêu thức của người đó, có thấy quen thuộc không?”
Người đó hẳn là một kiếm tu, hơn nữa tu vi không yếu, bởi vì thanh kiếm trong tay hắn... đã sinh ra linh trí, người này đã ngộ kiếm tâm, còn có tu vi Hóa Thần kỳ.
Ngũ quan cương nghị thô kệch, đôi mắt vô thần lạnh lẽo, là dáng vẻ của một thanh niên, y phục trên người kiểu dáng cũ kỹ, giống như kiểu thịnh hành mười mấy năm trước.
Kiếm pháp của hắn lại hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài, rất mềm mại, rất nhẹ nhàng.
Kiếm pháp của Tháp Tuyết Phong chính là lấy chí nhu khắc chí cương.
Giọng Hệ Thống không ổn định: 【Hắn xuất hiện ở Cầm Khê Sơn Trang, Cầm Khê Sơn Trang ở Nhạn Bình Xuyên, đại sư huynh của ngươi mười lăm năm trước tử trận ở Nhạn Bình Xuyên...】
Đại sư huynh Tháp Tuyết Phong khi chết vừa tròn một trăm tuổi, nhưng dung mạo duy trì ở tuổi thanh niên, nghe Phù Đàm Chân Nhân nói hắn trông không được hòa nhã, thường xuyên cau mặt, làm khóc một loạt các cô nương.
Đại sư huynh Tháp Tuyết Phong có tu vi Hóa Thần, bảy mươi lăm tuổi ngộ kiếm tâm.
Đại sư huynh Tháp Tuyết Phong... mười lăm năm trước khi trừ yêu, vì bảo vệ bách tính mà chiến đấu đến đan điền khô kiệt, chết ở Nhạn Bình Xuyên, đến nay vẫn chưa tìm thấy thi thể.
Vân Niệm lẩm bẩm: “Đại sư huynh...”
Hắn là Từ Tòng Tiêu.
Đại sư huynh Tháp Tuyết Phong của Huyền Diệu Kiếm Tông đã chết mười lăm năm.
Đại đệ tử mà Phù Đàm Chân Nhân đã tìm kiếm mười lăm năm.
Đề xuất Cổ Đại: Kiếp Nào Sư Tôn Cũng Là Của Ta