Mọi thứ thuộc về quá khứ, giờ đây chẳng còn liên quan gì đến ta nữa. Lạc Tiểu Hi của hiện tại không phải là Lạc Tiểu Hi của ngày xưa, và cũng chẳng cần bất cứ điều gì từ thuở ấy.
Cô độc, trống rỗng, lạnh lẽo – quá khứ ấy chẳng có gì đáng để nàng hoài niệm, và nàng cũng không cần những ký ức đó.
Cũng như lúc này, sự lưu luyến và nỗi đau mà Lâm Nhã đang thể hiện.
Đôi mắt đẹp đẽ ấy ngập tràn lệ, nhưng nào có ích gì?
Để tự cảm động, hay để lay động người khác?
Dù là điều gì đi nữa, Lạc Tiểu Hi cũng chẳng cần.
Có lẽ vài năm trước, nàng đã bước tới để tìm một câu trả lời. Nhưng giờ đây, chẳng cần nữa rồi.
Câu trả lời nào đ&oac...
Khóa chương trong 8 giờ, Đăng nhập để mở tài khoản VIP đọc trước. Còn 6 giờ 5 phút nữa sẽ mở khóa miễn phí.
Đề xuất Cổ Đại: Nhà Trẻ Vương Phủ