Chương 37: Tranh Cãi
Mạnh Khải Lâm cảm thấy đã lâu lắm rồi mình chưa được ngủ trên một chiếc giường êm ái đến thế. Mấy ngày mệt mỏi dường như tan biến hết, anh thức dậy với tinh thần sảng khoái để đi tuần tra.
Khi đi ngang qua khu của Ám Dạ tiểu đội, Mạnh Khải Lâm định gọi mọi người đi họp, nhưng thấy họ đang ăn sáng nên anh không tiến lại làm phiền.
Bạch Yêu Yêu tinh mắt nhìn thấy, liền cất tiếng gọi: “Mạnh đội trưởng, qua đây ăn cùng một chút đi.”
Mạnh Khải Lâm vội vàng xua tay nói: “Thôi thôi, mọi người cứ ăn đi, tôi ăn rồi.”
Bạch Yêu Yêu liếc mắt ra hiệu, Hầu Tử liền nhanh chân chạy tới, mời Mạnh Khải Lâm cùng hai chiến sĩ đi sau anh qua.
Mạnh Khải Lâm đương nhiên từ chối. Trong tình hình vật tư khan hiếm như vậy, làm sao anh có thể ăn bữa của người khác được.
Chỉ là, cậu thanh niên đến mời lại quá khéo ăn nói, khiến anh tiến thoái lưỡng nan.
Béo Ca nhận ra sự ngượng nghịu của Mạnh Khải Lâm, liền nói: “Mạnh đội trưởng, đừng khách sáo, qua đây đi. Tiện thể chúng ta trò chuyện một chút, chúng tôi cũng không quen thuộc lắm với thành phố H, nhân cơ hội này anh có thể kể cho chúng tôi nghe.”
Nói rồi, Béo Ca khoác vai Mạnh đội trưởng kéo anh lại ngồi, còn Hầu Tử thì kéo hai chiến sĩ phía sau.
Mạnh Khải Lâm thấy khó mà từ chối được, đành đi theo. Anh nghĩ bụng, sau này tìm cơ hội bù đắp lại chút vật tư là được.
Nhưng khi nhìn thấy bữa ăn, anh lập tức sững sờ, thật là khó tin!
Quẩy, bánh bao nhỏ, bánh hành, xíu mại, há cảo hấp, sữa đậu nành, súp cay Hồ Lạt, cháo trứng bắc thảo thịt nạc, tào phớ…
Cái này… cái này thì không bù đắp nổi rồi.
Hai chiến sĩ đi sau còn đứng sững sờ tại chỗ.
Mạnh Khải Lâm nhanh chóng hoàn hồn, ngạc nhiên hỏi: “Bạch đội trưởng, các món này… là đồ nóng sao?”
Mạnh Khải Lâm cảm thấy vô cùng bất ngờ. Theo thông tin chính thức, dị năng không gian chỉ có thể lưu trữ vật phẩm chứ không có chức năng bảo quản tươi sống.
Bạch Yêu Yêu biết Mạnh Khải Lâm sẽ hỏi như vậy. Đây cũng là điều cô cố ý muốn thể hiện cho anh thấy. Muốn hợp tác lâu dài với bên chính phủ, nếu không có chút át chủ bài thì sẽ chẳng được coi trọng.
Một tổ chức lớn như chính phủ, nhân tài cũng không ít. Cô biết rõ bên họ cũng có một người sở hữu dị năng không gian có khả năng bảo quản tươi sống, nhưng đó là sau cấp 4 rồi.
“Dị năng của tôi đã biến dị, khoảng 2 mét vuông có thể giữ tươi thực phẩm.
Chúng tôi thường chế biến sẵn những bữa ăn sắp tới ở biệt thự rồi cho vào đây,” Bạch Yêu Yêu giải thích.
Mạnh Khải Lâm cảm thán: “Trong cái thời buổi này, được ăn một bữa cơm nóng hổi thì đúng là quá hạnh phúc!”
Hầu Tử thấy hai chiến sĩ ngại không dám ăn, liền đặc biệt bưng đồ ăn đến trước mặt họ, rồi hỏi Mạnh Khải Lâm: “Mạnh đội trưởng, đừng nói nữa, mau ăn đi thôi. Anh muốn uống gì ạ?”
“Tôi… tôi uống tào phớ vậy,” Mạnh Khải Lâm vô thức trả lời.
“Không vấn đề gì, ngọt hay mặn ạ?” Hầu Tử mỗi tay bưng một bát.
“Cái nào cũng được… ừm, mặn!” Mạnh Khải Lâm vốn ngại không dám nói, nhưng nghĩ đã ăn rồi thì thà ăn món mình thích.
“Được thôi!”
Mạnh Khải Lâm và hai chiến sĩ đã có bữa ăn ngon nhất kể từ khi tận thế xảy ra. Họ chẳng nói năng gì nhiều, cứ thế mà vô thức chén sạch một đống đồ ăn.
Mãi sau họ mới sực tỉnh, ngượng ngùng đỏ mặt. Rõ ràng ban đầu nói không ăn, vậy mà giờ lại ăn nhiều hơn cả chủ nhà.
May mắn là có Bạch Yêu Yêu, Hầu Tử, Béo Ca mấy người khuấy động không khí, khéo léo chuyển hướng câu chuyện.
Ăn sáng xong, mọi người cùng Mạnh đội trưởng đi đến khoảng đất trống trước cổng khu an toàn. Đã có rất đông người tập trung, chia thành từng nhóm rõ rệt. Họ xì xào trò chuyện, đồng thời dò xét Ám Dạ tiểu đội vừa đến cùng Mạnh Khải Lâm.
Bạch Yêu Yêu dùng tinh thần lực dò xét, thấy đa số đều có dao động năng lượng, chắc hẳn cũng là các dị năng tiểu đội do Mạnh Khải Lâm thuê.
Chỉ là, yếu quá, cấp hai cũng hiếm…
“Thần tượng! Thần tượng! Các anh chị cũng đến khu an toàn rồi!”
“Tuyệt quá, thần tượng, chúng em đều đã lên cấp rồi! Lần này có thể cùng các anh chị chiến đấu không ạ!”
Bạch Yêu Yêu đang quan sát tình hình các tiểu đội thì đột nhiên có mấy người chạy tới, vung tay múa chân la hét.
“Ơ… Đại học H?” Bạch Yêu Yêu ngẩn ra một lúc, rồi mới nhớ ra, hình như là mấy sinh viên khoa võ thuật của Đại học H.
“Đúng rồi đúng rồi, là chúng em đây! Em là Lý Bằng Lượng.
Thần tượng vẫn nhớ chúng em sao, nếu không có các anh chị, chắc chúng em đã toi đời trước khi đợi được cứu viện chính phủ rồi!” Lý Bằng Lượng phấn khích nói.
Mạnh Khải Lâm ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng bên cạnh. Cái thằng nhóc này, nói chuyện thật là không nể nang gì…
Lúc này Lý Bằng Lượng mới nhìn thấy Mạnh đội trưởng, liền ngượng ngùng lè lưỡi, gãi đầu.
Đàn em phía sau Lý Bằng Lượng nhìn ngó một hồi, vội hỏi: “Cẩu Ca đâu rồi! Sao không thấy Cẩu Ca ạ! Em còn mang đồ ăn ngon cho Cẩu Ca nữa!”
Bạch Yêu Yêu liếc nhìn “thức ăn chó cao cấp” mà người này vừa lấy ra từ ba lô, gần như chiếm trọn cả ba lô, không khỏi cảm thán một tiếng: Đến cả Cẩu Tử cũng có fan rồi sao?
“Cẩu Tử đang ngủ, chưa tỉnh đâu,” Bạch Yêu Yêu đáp.
“Ồ, làm em sợ chết khiếp. Em biết mà, Cẩu Ca lợi hại như vậy chắc chắn sẽ không sao đâu. Thần tượng, vậy chị giúp em đưa cho Cẩu Ca nhé!” Cậu bé nói xong liền đưa túi thức ăn cho chó cho Bạch Yêu Yêu.
Bạch Yêu Yêu cười cảm ơn rồi nhận lấy, dù sao cũng là tấm lòng của đứa trẻ.
Sau khi nhận, cô ném thẳng vào ổ chó, một tiếng “duang” vang lên suýt làm Cẩu Tử giật mình tỉnh giấc. Nó rên ư ử vài tiếng rồi lại ngáy khò khò, chìm vào giấc ngủ sâu.
“Thần tượng đúng là thần tượng, dị năng giả không gian đó!”
Mọi người giờ đây đã biết nhiều hơn, đều hiểu sự tồn tại của dị năng giả không gian, chỉ là số lượng rất ít ỏi, không thường gặp.
Mạnh đội trưởng bước đến vị trí trung tâm, nói: “Chào buổi sáng mọi người, tiếp theo đây…”
“Mạnh đội trưởng, xin đợi một chút!” Một cô gái mặc áo phông ngắn tay màu vàng gừng lên tiếng.
Lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Cô gái cảm nhận được ánh mắt của đám đông, hơi kiêu hãnh ngẩng đầu lên, để lộ chiếc cổ thiên nga xinh đẹp.
Cô gái rất xinh đẹp, nhìn qua đã thấy có khí chất, chắc hẳn đã từng tập múa, vóc dáng cân đối.
Bạch Yêu Yêu là một người mê cái đẹp, thích ngắm nhìn mọi thứ xinh xắn. Cô đang kín đáo đánh giá cô gái vừa lên tiếng. Chà, lại là một dị năng giả cấp hai, cũng có chút bản lĩnh, cô bé này khá xinh.
Chỉ là giữa hàng lông mày có chút kiêu ngạo rõ rệt, nhưng cũng bình thường thôi, mới có bấy nhiêu thời gian mà đã lên được cấp hai, quả thực có quyền tự hào.
“Mạnh đội trưởng, tôi muốn hỏi một chút, có phải hôm qua tiểu đội của chúng tôi đã tiêu diệt số lượng tang thi nhiều nhất không?” Cô gái nhìn Mạnh Khải Lâm nói.
Sắc mặt Mạnh Khải Lâm không được tốt lắm, nhưng vẫn trả lời: “Đúng vậy.”
“Vậy là tiểu đội của chúng tôi mang về nhiều vật tư nhất đúng không?” Cô gái không buông tha, tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy.”
“Vậy thì tôi không hiểu. Rõ ràng tiểu đội của chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ tốt nhất, tại sao bữa sáng của chúng tôi lại là một gói bánh quy nén gần như vụn nát cùng một hộp đồ uống bị bẹp dí?
Còn họ vừa mới đến, sáng ra đã được ăn hơn chục món, thậm chí đứa trẻ kia còn không ăn nhân bánh bao mà vứt đi?
Tại sao lại có sự đối xử khác biệt rõ ràng như vậy! Họ có công lao gì với đội ngũ mà lại được ăn ngon, còn chúng tôi thì không!”
Cô gái tức giận chỉ vào A Ngốc, lớn tiếng chất vấn Mạnh đội trưởng.
Những người phía sau cô gái cũng hùa theo nói: “Đúng vậy, tại sao chứ.”
Đề xuất Cổ Đại: Tuyển Tập Đoản Thiên Tạp Chí