Bỗng dưng Hoa Chỉ chợt nhớ ra một điều liền hỏi rằng: “Yến Tịch, trong người hạ nhân của ngươi có ai giỏi bắt chước chữ viết không?”
Yến Tịch đáp rằng: “Có, ngươi cần dùng hay sao?”
Hoa Chỉ nói: “Ông bà ta tình thâm nhất mực, nếu ta tới Ỷ Sơn Quan, bà nội chẳng lẽ không thể để lại lời lẽ gì hay sao?”
Nghe vậy, Cố Yến Tịch liền hiểu ý liền đáp: “Ta ngày mai sẽ dẫn người tới.”
“Gia đình Hoa ta vẫn nên để nam nhân ít đi lại, ta sẽ viết thư, còn có một bức thư tay của bà nội, ngươi bảo người đó bắt chước y hệt nét chữ của bà rồi sao chép lại đem tới cho ta được rồi.”
“Được ạ.”
Hoa Chỉ tức khắc xoay mình bước vào thư phòng, sau khi trầm tư một lúc liền phác thảo xong thư rồi viết nhanh, lại từ trong tủ đem một bức thư ra, cùng lúc trao cho Cố Yến Tịch: “Phải giả giống thì mới không khiến lão ông nghi ngờ được.”
“Yên tâm đi, trình độ của hắn có thể làm giả để đùa bỡn người.”
Hoa Chỉ bất chợt mỉm cười: “Ngươi dưới trướng thật sự có đủ loại dị nhân.”
Cố Yến Tịch nhìn nụ cười trên môi nàng mà không sao rời mắt được, nói rằng: “Bọn họ được bảy Tụ Tư lựa chọn khi đều chưa quá bảy tuổi, nhỏ nhất chỉ bốn tuổi, suốt khoảng thời gian dài như vậy tất sẽ học được nhiều thứ, huấn luyện viên của họ đều là bảy Tụ Tư thế hệ trước hoặc thế hệ trên nữa, người đó rõ ràng cách truyền thụ cái hay nhất.”
Hoa Chỉ cực kỳ tán đồng, đó cũng chính là bản thân nàng năm xưa, rõ ràng biết cách dạy bảo như thế nào mới là tốt nhất, bảy Tụ Tư tồn tại ngần ấy năm không phải không có lý do.
“Năm mai tới trang viên để cho Thược Dược đi cùng ngươi.”
“Được, ta cũng sẽ mang theo Tiểu Lục với Bách Lâm.”
Cố Yến Tịch nén lòng không vươn tay chạm vào gương mặt Hoa Chỉ, hắn vốn nên lấy tình cảm làm giới hạn, nhưng một khi đã bẻ vỡ thì sẽ rất khó trở lại, lúc nào cũng muốn gần nàng thêm chút nữa, gần hơn nữa, đến nỗi ước mình có thể biến hóa diệu kỳ, làm nàng biến mất khỏi mắt người ta, luôn mang theo bên mình.
Hoa Chỉ bị ánh mắt đó nhìn lâu cũng không thoải mái lắm, nàng mím môi đẩy mái tóc mai liền nhẹ giọng nói: “Quay về đi, trời đã khuya rồi.”
“Ừ.”
“Đã nói rồi, ngươi sao còn không đi?” Hoa Chỉ nhìn người đàn ông đứng trước mặt như đang vô thanh vô ngấm nũng nịu, đành ngửa tay móc ngón tay hắn, nghĩ thầm: “Nếu ai biết thì có lẽ sẽ nhốt ta vào rọ heo mất.”
Ngón tay lập tức bị kẹp chặt, Hoa Chỉ kéo qua kéo lại rồi nói: “Quay về đi, nghỉ ngơi sớm.”
“Ngươi cũng thế.” Cố Yến Tịch cuối cùng thỏa mãn rời đi, Tô Ma Ma cầm đèn lồng bước vào, muốn nói lại thôi đành giữ miệng.
Hoa Chỉ làm sao không hiểu những lo lắng của bà, nàng bước ra khỏi thư phòng nhìn bóng mình dưới đất rồi nói: “Những thứ các người coi trọng như sinh mệnh chẳng là gì với ta cả.”
“Việc liên quan đến danh phận của nữ nhân làm sao có thể không quan trọng?” Thấy tiểu thư chủ động nhắc tới, Tô Ma Ma liền thở dài nói hết nỗi lo: “Nếu y chân thật thì tốt, nếu không qua cơn say nắng một thời…”
“Vậy thì sao? Nếu y chân thành thì đó là tình yêu đôi bên, nếu ta gặp phải người không ra gì, cũng chỉ là một đoạn trải nghiệm chẳng vui vẻ trên đoạn đường đời mà thôi, chẳng có gì hơn thời gian, tình yêu hay oán giận đều trở nên vô nghĩa trước nó.”
Âm thanh dần xa vắng, Vương Dung hồi hộp đứng bên cạnh thủ lĩnh thầm phục trong lòng, không hổ là cô gái có thể khiến thủ lĩnh gục đầu, với chí khí oai hùng ấy chẳng giống những nữ nhân tầm thường.
Cố Yến Tịch vốn định chờ Hoa Chỉ về khu vườn sau rồi mới đi, nào ngờ lại nghe những lời như vậy, hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, đó mới chính là Hoa Chỉ, nàng giỏi kinh doanh, nhưng tuyệt đối không xem tình cảm là món hàng để trao đổi, chẳng hề tính toán thiệt hơn, thích là thích, mất là mất, có những từ ngữ không thể diễn tả được tính chất phóng khoáng của nàng, thế mà lại vô cùng hợp ý hắn, hơn nữa tuyệt đối không muốn ai khác phát hiện ra sự đặc biệt của nàng.
Hắn phải mau chóng nghĩ cách đưa gia nhân nhà Hoa trở về, rồi lên trước nhà hỏi cưới, để Hoa Chỉ trở thành người của hắn.
***
Sáng ngày hôm sau, Hoa Chỉ liền tới gia tộc Chu, hôm nay không phải ngày nghỉ, tất cả nam nhân trong nhà Chu đều không có mặt, nàng trình bày việc cần làm với mẫu thân, lại gần gũi anh em thân thích một chút rồi mới rời đi.
Nàng trực tiếp đến ngoại môn thành, sáng sớm đã hẹn với Thược Dược cùng mấy đứa nhỏ trong nhà gặp nhau chỗ đó.
Thấy Dư Suấn, nàng hơi bất ngờ: “Sao không tới học viện?”
“Thầy đồng ý cho nghỉ phép,” lại là nghỉ lâu, Dương Suấn liếc Bách Lâm một cái mà không nói hết lời.
Hoa Chỉ là bậc mẫu thân thông suốt, con cái trong nhà chỉ cần không làm gì quá giới hạn thì nàng đều chấp nhận.
“Đi thôi, trước khi thành môn đóng phải trở về kịp.”
Đây là lần thứ hai sau gần một năm Hoa Chỉ trở lại nơi này, chưa kịp bước vào sân đã cảm nhận được sự sôi động nơi đây.
Từ khi chuyển hàng xong, Từ Kiệt đã ở đây, hắn cực kỳ chú ý đến giống mới, liên tục quan sát thời gian bảo quản, nghe nói tiểu thư lớn tới, liền chạy lại, đầu cúi xuống làm lễ: “Kính chào tiểu thư.”
“Làm gì thế, nhanh lên đi,” Hoa Chỉ giả vờ nâng hắn dậy rồi không cho những người phía sau làm lễ.
Nhìn thấy Lưu Khang cũng có mặt trong đó, Hoa Chỉ quay đầu lại nói: “Lưu Tuyền, cho phép ngươi nghỉ nửa ngày, về nhà thăm hỏi đi.”
“Tạ ơn tiểu thư quan tâm.” Lưu Tuyền trong lòng tràn ngập biết ơn, thường ngày nàng theo chị Phất Đông ra ngoài, hôm nay tiểu thư nhớ tới nên mới lưu lại giúp hầu hạ bên cạnh.
Ở đó Lưu Khang cũng thấy em gái, hai anh em suốt từ Tết mới gặp lại lần cuối, giờ trông em gái trắng trẻo lại mừng rỡ vô cùng, làm lễ lớn với tiểu thư rồi kéo em gái đi thật xa, có quá nhiều điều muốn hỏi.
Nhìn bọn họ vui như thế, Hoa Chỉ cũng mừng, quay đầu nhìn mấy đứa nhỏ: “Các ngươi đi chơi đi, một tiếng rưỡi sau quay lại.”
Bách Lâm từng đến đây, nghe vậy liền đề nghị: “Chúng ta thử thi đấu một trận đi?”
Dương Suấn và Tiểu Lục đều không phản đối, ba người phi mã chạy đi, còn Thược Dược lại không muốn theo, nàng thích ăn vải thiều hơn.
Hoa Chỉ xốc lấy váy áo tiến vào trong, trêu chọc Từ Kiệt: “Đen vậy rồi, quay về quản gia Từ còn nhận ra người không?”
Từ Kiệt cười ngượng nghịu: “Bố ta nói ta chỉ còn một chiếc răng trắng để người nhìn thấy thôi.”
Hoa Chỉ cười khẽ: “Đã cất xuống hầm hết rồi à?”
“Tạ ơn, ta ngày ngày đều xem kỹ rồi, vải thiều để trong hầm đá quả thật giữ được rất lâu, cũng đã sáu ngày, nhìn không khác lúc mới xuống thuyền mấy, lại không giống đào thịt dễ bị lạnh hư.”
“Như vậy thì tốt.”
Lúc xuống hầm, Hoa Chỉ khoác thêm áo ngoài dầy, đống vải thiều như đống núi khiến trong lòng nàng đầy thoả mãn, nàng lấy vài quả ra ăn thử, hạt nhỏ, múi dày, vị ngọt, quả thật không tệ.
Bạch Hạ đem một chiếc áo ngoài lớn tới khoác lên cho nàng, nói: “Tiểu thư, ngươi không thể ở lâu ở đây.”
“Ta biết rồi, Từ Kiệt, xếp một rổ lên đi.”
“Vâng.”
Xưởng làm việc toàn những người lành nghề, Hoa Chỉ chỉ huy bọn họ bóc vỏ, lấy que đũa đâm hết hạt ra, rửa qua nước muối rồi cho vào nước sôi, thêm đường phèn vào.
“Nấu đến lúc vải thiều nổi hết lên là được, hôm nay thời gian ngắn nên chưa làm kỹ lắm, chính thức làm thì cần ngâm nước muối khoảng một khắc rồi mới nấu.”
Lưu Tề quản xưởng, nhớ kỹ từng lời.
Đề xuất Điền Văn: Bà Địa Chủ Nhà Tướng Công Khoa Cử