Không biết mình đang ở đâu, khi ta tỉnh giấc, xung quanh chỉ là một ngục thất tối tăm.
Chuột chạy lăng xăng, rêu phong phủ kín những bức tường xám đen.
Bữa ăn mỗi ngày chỉ là cơm nguội thiu, cùng với bát cháo loãng có vị kỳ lạ.
Thời gian cứ thế trôi đi từng chút một. Một ngày nọ, khi ta vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ mê man, cửa ngục bỗng bật mở. Ngục tốt nhìn ta từ đầu đến chân, rồi gật đầu: “Vĩnh Ân Hầu phu nhân? Ngươi có thể ra ngoài rồi.”
Vì đã lâu không đi lại, bước chân ta trở nên xiêu vẹo đến đáng thương. Khi ra đến cửa, ánh sáng ban ngày chói chang đến nhức mắt, ta phải đưa tay che bớt.
Qua kẽ tay, ta nhìn thấy một gương mặt tuấn tú nhưng tiều tụy.
Vệ Chương thấy ta, cố gắng nở một...
Bạn cần Đăng nhập để mở truyện với 1.500 linh thạch