Chương 56: Hai người chỉ có thể nằm sát bên nhau
Lục Tiến Dương đứng dậy, bước vào lều. Một lúc sau, anh mang ra một chiếc ba lô hành quân và ngồi xuống bên đống lửa. Anh mở túi bên của ba lô, lấy ra hai gói bánh quy nén, cùng với một bình nước quân dụng, đặt hết trước mặt Ôn Ninh rồi nói: "Tạm bợ ăn thôi, huấn luyện chiến thuật không giống bình thường, mang đồ ăn nhẹ cho tiện."
Trong thời đại hiện đại, đồ ăn ngon còn nhiều nữa là khác, bánh quy nén kiểu này Ôn Ninh lớn lên tới hai mươi tuổi vẫn chưa từng nếm thử. Dù lúc đầu mới đeo khẩu trang, nhà cô cũng tích trữ đồ ăn tiện lợi như mì gói, nên cô khá tò mò bánh quy này thật sự như thế nào.
"Cảm ơn nhé~" Cô cầm lấy bánh, mỉm cười thật tươi với Lục Tiến Dương rồi mở gói bánh thử một miếng.
Bánh vừa ngậm trong miệng, nét mặt cô ngay lập tức trở nên khó tả.
Cảm giác bánh khô ráp, hơi chát, như nuốt phải một vốc cát vậy.
Còn về hương vị thì hầu như không có, nhạt nhẽo khó tả.
Ôn Ninh cố chịu cảm giác chát họng, lại cắn thêm một miếng nữa, vừa nuốt xuống cổ họng liền bị cảm giác ngứa ngáy làm ho khan không kiểm soát.
"Uống chút nước đi." Lục Tiến Dương vội vã vặn mở nắp bình nước quân dụng đưa tới tận môi cô, ánh mắt đầy quan tâm nhìn cô.
Ôn Ninh nhận bình nước, môi đỏ nhẹ nhàng chạm vào miệng bình, ngửa đầu uống mấy ngụm. Có lẽ uống hơi vội, một giọt nước theo đường môi nhỏ xuống cổ trắng nõn, rồi chảy qua xương quai xanh nhô lên, trượt vào tận trong lớp áo khoác đang mặc.
Lục Tiến Dương nhìn chăm chú nơi giọt nước biến mất, ánh mắt sâu hơn mấy phần.
"Uống nữa không?" Giọng anh ngả khàn hỏi.
Ôn Ninh lắc đầu, tay nhỏ xoa nhẹ ngực mình rồi trả bình nước cho anh.
Lục Tiến Dương nhanh chóng ăn hết tảng bánh nén, nhai mạnh vài cái rồi cầm bình nước ngửa đầu uống. Thấy môi anh đặt vào chính chỗ cô vừa uống, mặt cô thoáng đỏ rực, liền nhẹ nhàng chạm tay vào cánh tay anh đang cầm bình mà nói khẽ: "Sao không lau sạch đi? Tôi vừa uống rồi mà..."
Lục Tiến Dương liếc cô một cái, sau đó môi mỏng vô tư chạm thẳng vào miệng bình, uống liên tục mấy ngụm. Anh dùng hành động thực tế thể hiện thái độ, không ghê tởm cô, thậm chí còn hưởng ứng một cách ngọt ngào.
Mặt Ôn Ninh lại nở thêm vài độ đỏ, may mà trời tối rồi, không quá lộ liễu. Nhưng chuyện dùng chung một bình nước như thế này rõ ràng quá mập mờ. Anh không phải không có ý với cô sao? Sao có thể thế được...
"Bánh không ăn à?" Lục Tiến Dương thấy cô đang cầm bánh mà ngẩn ngơ, hỏi.
Ôn Ninh lắc đầu: "Không muốn ăn nữa, ăn vào cổ họng đau rát."
"Nhõng nhẽo." Anh lấy bánh trong tay cô, ăn một miếng rồi nhìn cô cười mỉm, tay lục lọi trong ba lô, không lâu sau đã có thứ gì đó trong tay.
Anh đưa cho cô: "Đưa tay ra."
"Cái gì vậy?" Cô nhõng nhẽo hỏi rồi đưa lòng bàn tay ra.
Chỉ một giây sau, trong tay cô bất ngờ có thêm hai viên kẹo sữa.
"Kẹo sữa Đại Bạch Thỏ?!" Ôn Ninh nhìn mẫu gói quen thuộc đầy ngạc nhiên, không ngờ Lục Tiến Dương còn mang theo kẹo. "Anh không phải đi tập huấn sao? Lại còn cầm kẹo theo bên người?"
Lục Tiến Dương liếc cô nhẹ nhàng: "Tôn Trường Chinh cho."
Tôn Trường Chinh cũng chán bánh nén, xuất phát trước còn nhét vào ba lô anh mấy viên kẹo, nói kẹo ăn nhanh bổ sung năng lượng. Lục Tiến Dương lười lấy ra, nên cũng không để ý gì.
Không ngờ giờ lại phát huy tác dụng.
Nhìn thấy Ôn Ninh vui vẻ bỏ kẹo vào miệng, Lục Tiến Dương lần đầu tiên cảm thấy Tôn Trường Chinh cũng không hoàn toàn vô dụng.
Kẹo tan trong miệng, hương vị ngọt ngào lan tỏa, Ôn Ninh cười hạnh phúc nheo mắt, ôi thôi, ngon hơn bánh nén nhiều.
Ăn uống không quên người mang tới, Ôn Ninh chợt nhớ: "Này, đồng chí Tôn nói đi khảo sát địa hình, sao vẫn chưa về? Hay mình đi tìm anh ta?"
Lục Tiến Dương vô tư đáp: "Anh ta không đi lạc, chắc đang làm nhiệm vụ."
Ôn Ninh yên tâm hẳn.
Bóng tối nhanh chóng buông xuống, đêm nay Ôn Ninh không thể trở về, chỉ có thể ở lại đồng hoang vắng vẻ, đợi ngày mai mới gặp lại đoàn lớn.
Bên cạnh là bãi sông, nước chảy từ núi xuống còn trong veo. Ôn Ninh vẫn giữ thói quen rửa mặt rửa chân mỗi tối, dù ở ngoài hoang dã cũng muốn được sạch sẽ một chút.
"Tôi đi rửa ở đó." Cô chỉ về phía bãi sông không xa đống lửa, nói với Lục Tiến Dương.
Cô vừa bị ngạt nước hôm qua, Lục Tiến Dương không yên tâm, lấy khăn sạch trong ba lô và đứng lên cùng cô đi theo.
Hai người đến bờ sông, anh tìm cho cô một tảng đá để ngồi rửa mặt, bản thân anh đi một chút rồi treo khăn quanh cổ, cởi giày và tất ra, rửa mặt, súc miệng và cuối cùng là rửa chân.
Rửa xong anh không dùng khăn lau ngay mà đến bên cô, đưa khăn cho cô dùng, rồi mới lấy khăn cô vừa dùng lau mình.
Rửa mặt xong, hai người đi vào lều.
Đứng trước cửa lều, Lục Tiến Dương nói: "Vào nghỉ đi, anh đứng ngoài canh."
Đây là một lều hành quân đơn giản, không gian chỉ đủ để một người trưởng thành hơi to con nằm vừa.
Chỗ chật hẹp như vậy, Ôn Ninh biết chắc Lục Tiến Dương sẽ không để cô ngủ ngoài, cô cũng không khách sáo, cúi người bò vào bên trong.
Bên trong không có gì ngoài một tấm nệm chống ẩm trải xuống đất. Ôn Ninh nằm ngửa lưng trên đó, cảm thấy hơi cứng và không thoải mái, nhưng không còn cách nào khác. Trong hoang dã mà, có chỗ tránh gió tránh mưa đã là quý rồi.
May mắn cô gầy, nằm xuống vẫn còn chỗ thừa, cô lấy áo khoác ngoài của Lục Tiến Dương phủ lên người rồi nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ.
Có anh đứng ngoài canh giữ, cô cảm thấy an tâm và yên ổn, nhắm mắt thư giãn, nghĩ ngợi về chuyện chụp ảnh ngày mai.
Thế nhưng chưa ngủ được, cô nghe tiếng mưa lộp độp bên ngoài, phản ứng đầu tiên là: không biết trời có mưa rồi sao?
Cô lật người dậy, nhìn ra bên ngoài. Quả là đang mưa.
Lục Tiến Dương nghe tiếng cô ngồi lên tưởng cô sợ, liền nói ngoài kia: "Em ngủ tiếp đi, anh không đi đâu, sẽ ở lại canh giữ em."
Ôn Ninh không lo mưa mà lo anh bị ướt mưa ngoài kia. Nếu không phải cô chiếm lều của anh, anh đâu cần phải ở ngoài ngoài mưa gió.
Hơn thế, hai ngày tới anh vẫn còn phải tập huấn nặng.
Giờ anh ướt mưa ngoài kia, cô cũng không yên tâm ngủ.
Tình hình đặc biệt nên phải xử lý đặc biệt. Ôn Ninh vén rèm lều, nói với anh: "Anh vào trong lều đi."
"Vào trong?" Lục Tiến Dương nghe vậy đã ngẩn người rồi nói: "Không cần, em ngủ đi. Mưa thế này không ảnh hưởng gì đến anh."
Chẳng biết có phải trời đất cảm ứng, vừa nói xong thì một tiếng sấm vang lên, mưa lúc đó trở nên càng lớn, gió lớn vỗ rào rào.
"Anh vào đi~" Ôn Ninh liền nắm nhẹ cánh tay anh.
Lục Tiến Dương cắn môi nhưng cuối cùng vẫn vào trong lều.
Lều làm bằng vải chống thấm và chống gió, lại được dựng ở chỗ cao nên không bị ngập nước, trên đầu còn có cây cối và tảng đá che chắn. Dù ngoài gió mưa lớn, bên trong vẫn khô ráo.
Tuy nhiên khi Lục Tiến Dương vào rồi, không gian trong lều lập tức chật hẹp hơn hẳn.
Hai người không thể nằm cạnh nhau, chỉ có một người nằm một người ngồi.
Anh ngồi co người bên cạnh Ôn Ninh, người cao lớn, ngay cả khi ngồi đầu gần như đụng trần lều, rất gò bó và khó chịu.
Ôn Ninh nhìn động tác đó cũng đoán ra vị trí ngồi không dễ chịu.
Cô nói: "Anh, hay anh nằm, em ngồi được không?"
Lục Tiến Dương không suy nghĩ đã từ chối: "Em nằm nghỉ đi, ngủ sớm đi."
Nói xong anh đưa tay sờ chỗ cô đang nằm, thấy khá cứng, liền cởi áo giáp quân dụng và gấp thành hình vuông nhỏ đưa cho cô: "Dùng cái này làm gối."
Anh cởi áo, trên người không còn mặc gì nữa. Ôn Ninh qua ánh trăng mờ thấy rõ thân hình săn chắc săn gọn, lưng rộng rãi thẳng tắp, ngực cơ bắp đầy đặn, bụng từng múi rõ ràng, đường nét cơ thể nam tính đầy lôi cuốn tỏa ra mùi nam tính nồng cháy.
Ánh mắt cô như bị thiêu đốt, vội quay sang chỗ khác: "Em không cần gối, anh mặc lại áo đi, ngoài trời mưa, sợ anh lạnh cảm lạnh."
Lục Tiến Dương không để ý: "Anh không sao."
Ôn Ninh không thuyết phục được đành bỏ cuộc. Cô quay nghiêng người, má dựa lên áo anh, trong hơi thở có mùi hương nhẹ nhàng của xà phòng, đầu óc cô hình dung lại thân hình lực lưỡng anh vừa rồi nhìn thấy, cảm thấy bức bối trong lều, đến mức khó thở.
Dù Lục Tiến Dương vẻ ngoài lạnh lùng, ngồi thẳng tắp, thật ra tay anh thắt chặt thành nắm đấm, cố gắng không nhìn không nghĩ gì mà chỉ chăm chú nghe tiếng mưa gió bên ngoài.
Đêm lạnh hạ nhiệt nhanh, cộng thêm mưa gió, dù Ôn Ninh đắp áo khoác ngoài của anh vẫn lạnh nên cuộn người lại và ôm ngực.
Lục Tiến Dương chưa ngủ, mải chú ý xung quanh và tình trạng của cô, thấy cô như vậy hỏi giọng trầm thấp: "Có lạnh lắm không?"
Ôn Ninh ừ hờ, bỗng nhớ anh đã cho cô hết quần áo, thì anh có không lạnh hơn sao?
Cô thấy trong lòng hơi áy náy, nếu không vì cô mà anh chịu lạnh.
Lúc này con người dễ xúc động. Ôn Ninh không khỏi nghĩ lại tất cả từ khi hai người quen nhau, những lần anh đối xử tốt với cô.
Anh ba lần cứu cô khỏi nguy hiểm, đưa cô đến chỗ ông Huỳnh chữa bệnh, khi nhiều người còn không có gì ăn anh gọi rất nhiều món cho cô ăn, tặng váy áo đẹp, dẫn cô đi ăn đồ Tây, khi cô bị Chu Di bắt nạt anh kiên quyết lên tiếng bênh vực cô...
Trước đây cô không nghĩ nhiều, giờ xét kỹ lại hóa ra anh luôn đối xử tốt với cô.
Đêm lạnh thế này, anh sẵn sàng chịu lạnh ngần ấy, thậm chí cho cô chiếc áo giáp duy nhất làm gối.
Ôn Ninh cũng không phải người ngu ngốc, cô cảm nhận rõ tấm lòng đó, nhất là mỗi lần ánh mắt anh nhìn cô đều làm cô mặt nóng bừng.
Cô nghĩ, Lục Tiến Dương chắc cũng có chút tình cảm đặc biệt với cô.
Nhưng vừa có suy nghĩ đó, cô lại nhớ đến lúc Tôn Trường Chinh hỏi cô muốn quen anh ta làm bạn trai không, Lục Tiến Dương đã phản ứng ra sao.
Anh không đáp lời đó, chuyển sang chuyện khác.
Điều đó khiến cô không chắc chắn lắm.
Một cơn lạnh ùa tới, cô lại siết chặt người, trời lạnh vậy, hay thử xem thái độ anh thế nào?
Quyết định rồi cô nhỏ nhẹ rên rỉ.
Quả nhiên anh lập tức hỏi quan tâm: "Sao vậy?"
Ôn Ninh cắn môi nói: "Lạnh quá, lạnh lắm~"
Nóng thì cởi đồ được, lạnh thì làm sao?
Lại không có quần áo thêm nữa, Lục Tiến Dương nhăn mày lo lắng, tay chạm trán cô: "Có sốt không?"
Vừa sờ trán, cảm nhận lại lạnh ngắt.
"Sao lạnh thế?" Anh nói giọng trầm.
Ôn Ninh đáp: "Con gái lúc nào cũng vậy, nếu không tin anh thử sờ tay em."
Cô chủ động đưa tay nhỏ vào lòng bàn tay anh.
Chạm vào da thịt, lòng bàn tay anh bỗng nóng ran, nóng đến ngạc nhiên.
"Ấm quá." Ôn Ninh không nỡ buông tay, giữ lấy bàn tay anh như một chiếc túi sưởi.
Mưa ngoài kia càng lúc càng to, nhiệt độ càng xuống thấp.
Lục Tiến Dương cảm nhận làn da mềm mại như đậu phụ trong lòng bàn tay, cổ họng lặng lẽ vận động, hỏi khẽ: "Vẫn lạnh chứ?"
Ôn Ninh giữ lấy tay anh, giọng come đuứa nhỏ: "Ừ, lạnh lắm, chân em dường như sắp đông đá rồi, nếu có túi sưởi thì tốt biết mấy, đặt dưới chân là hết lạnh."
Đặt dưới chân... Thân mình anh hơi cứng lại, nhớ lại cảnh trong mơ: bàn chân trắng nõn, ngón chân tròn trịa đáng yêu như hạt đậu bằng ngọc, khi vui cực điểm, mu bàn chân cô sẽ căng ra, các ngón tay nhọn dúm lại rồi mở ra.
Đôi chân trắng ngần ấy từng tựa lên vai anh, từng vòng tay qua cánh tay anh, đung đưa trong không khí.
Những hình ảnh ấy hiện ra trong đầu anh không ngừng, thở nặng hơn mấy phần.
Nghe anh hít sâu giữ bản thân, cô mỉm cười nói nhỏ: "Tay em không lạnh nữa, để anh sưởi ấm chân em nhé?"
Cô rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh.
Ban đầu cô chỉ định thăm dò phản ứng, không ngờ nói xong anh thật sự nâng đôi chân cô đặt trong lòng bàn tay sưởi ấm.
Ôn Ninh không dám tưởng tượng người lúc nào cũng lạnh lùng tự chủ như Lục Tiến Dương lại chịu sưởi chân cho cô.
Lòng cô như được sưởi ấm, ấm áp tràn đầy.
Tuy nhiên chân cô lại dang xuôi chạm đất, tư thế này có phần khó chịu, cô liền toan thêm: "Hay là anh cũng nằm xuống đi, ngồi vậy mỏi lắm."
Anh hơi căng người, ánh mắt sâu sắc nhìn cô, cổ họng lặng lẽ trượt lên xuống, thở nặng trĩu.
Anh nhìn thấy rõ khuôn mặt trắng tựa phát sáng giữa bóng tối, làn da như tuyết, môi đỏ mọng và ánh mắt long lanh mê hoặc, trông giống một nàng yêu quái hút hồn người.
"Không muốn nằm thì thôi." Cô khẽ nói.
Vừa dứt lời thì bên cạnh bộc phát ra hương khí nóng rẫy.
Lục Tiến Dương nằm xuống.
Cái giường vốn chỉ đủ một người, giờ hai người chen chúc, cơ thể họ chỉ có thể sát lại thật gần.
Một người lạnh, một người nóng.
Một người khỏe, một người mềm mại.
Đề xuất Cổ Đại: Thần Y Đích Nữ Lộ Thân Phận, Phụ Thân Đêm Đó Vội Mua Quan Tài