Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 45: Anh hai, cậu đã rửa xong chưa?

Chương 45: Anh hai, anh tắm xong chưa?

Ôn Ninh không ngờ lại gặp Lục Tiến Dương ở phòng khách.

Trong phòng chỉ có hai người họ, đối diện nhau, mỗi người đều ôm một chiếc chậu chứa đầy quần áo.

Ánh mắt chạm nhau, vừa định mở lời, Lục Tiến Dương liếc cô một cái rồi vội vã đi về phía phòng tắm.

Cái ánh nhìn ấy khiến cô cảm thấy như mình là một con quái vật đáng sợ.

Ôn Ninh nghi hoặc tự hỏi: “Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ anh ấy đã nghe những lời cô và Diệp Xảo bịa ra sao?”

Không thể thế được, lúc đó cô cũng nói nhỏ lắm, lại chẳng có ai xung quanh.

Cô lắc đầu, tự nhủ lần sau phải cẩn thận hơn nữa, tính cách “ác độc” của mình không thể để lộ ra.

Phòng tắm và bếp liền kề nhau, cô vào bếp lấy bột giặt, vừa mới đặt chân vào đã nghe tiếng nước chảy ào ào từ phòng tắm bên cạnh.

Đôi mắt óng ánh của cô liền nhíu lại, Lục Tiến Dương đang tắm à?

Mới bôi thuốc xong đã đi tắm, no wonder vết thương ấy hồi phục chậm quá.

Không được, cô phải đợi anh ấy ra rồi kiểm tra lại vết thương, nếu bị ướt phải thay băng mới kẻo hỏng hết.

Rốt cuộc anh chàng này đã hy sinh vì cô, nếu có chuyện gì thì cô sẽ rất áy náy.

Quyết định là vậy, cô thả nước vào chậu, rắc chút bột giặt rồi ngâm quần áo, sau đó khoanh tay đứng ngay cửa bếp đợi Lục Tiến Dương ra.

Cô tưởng đàn ông tắm nhanh lắm, chừng năm phút là xong rồi.

Thế nhưng năm phút trôi qua, thêm năm phút nữa…

Sắp nửa tiếng rồi mà anh ta vẫn chưa ra.

Ôn Ninh bắt đầu tự nghi ngờ cuộc đời.

Ở trong phòng tắm lâu vậy, dù băng không thấm nước, nước bốc hơi cũng ướt hết, vết thương chắc chắn bị ẩm, khó lành hơn.

Màng rào, đàn ông tắm lâu vậy sao?

Chỉ là gội đầu, tắm nhanh mà, thời nay cũng không có bồn tắm, anh ấy làm gì trong đó vậy?

Không ngờ anh chàng trông mạnh mẽ quả quyết là thế, nhưng chuyện tắm thì lại chậm chạp đến vậy.

Nghĩ mãi không hiểu, lại đang hơi muốn đi vệ sinh, vì phòng vệ sinh nằm chung với phòng tắm nên cô quyết định tiến đến gõ cửa.

Phòng tắm phía trong đầy hơi nước.

Lục Tiến Dương mím môi, hàm rắn chắc căng lên, gương mặt lạnh lùng đầy dục vọng.

Tay anh chống lên tường đối diện, trong đầu hiện lên từng khung cảnh trong mơ.

Khuôn mặt quyến rũ sống động, đường cong hấp dẫn, cánh tay thon thả...

Vòng tay quấn lấy cổ anh, cọ nhẹ vào mũi anh...

Nửa tiếng sau.

Lục Tiến Dương thở dài, vừa định với tay lấy xà phòng thì nghe tiếng giọng ngọt ngào vang lên bên ngoài: “Anh hai, anh tắm xong chưa?”

“Gần xong rồi.”

Anh chống tay lên tường, giọng khàn khàn thốt ra hai từ.

Mười phút sau, cuối cùng Ôn Ninh cũng thấy anh bước ra.

Anh vừa tắm xong, thay bộ áo ba lỗ trắng, quần dài màu quân đội, tóc còn ướt, từng lọn tóc dính chặt trên đỉnh đầu.

Hơi nước ấm áp mang theo mùi xà phòng nhẹ nhàng tỏa quanh người anh khi anh đi ngang qua cô.

Ôn Ninh ngửi phải mùi ấy, chân như muốn mềm nhũn.

“Anh hai ~”

Nàng mềm mại gọi một tiếng, chu môi hồng nhỏ nhìn anh: “Sao anh tắm lâu vậy, vết thương không sao chứ?”

Tiếng gọi “anh hai” làm gân xanh ở trán Lục Tiến Dương nổi lên, chiếc chậu trong tay hạ thấp xuống một chút, vừa đủ che chắn chỗ nhạy cảm, rồi ngẩng lên nhìn cô: “Hỏng ống nước, tôi sửa một hồi trong đó.”

Hoá ra là sửa ống nước, Ôn Ninh gật đầu.

“Đúng rồi, để tôi băng lại vết thương cho anh nhé? Anh ở trong đó lâu vậy, băng chắc chắn đã ướt.”

Trong phòng khách dưới tầng có hộp thuốc và băng gạc, cô quay người đi lấy.

Lục Tiến Dương nghe vậy liền theo sau.

Chỉ có hai người trong phòng khách, Ôn Ninh chuẩn bị đồ thay băng, ra dấu cho anh ngồi xuống rồi kiên nhẫn thay lại băng cho anh.

Có lẽ vì không gian phòng khách rộng rãi, lần này cô không còn cảm giác nóng ran khắp người, tim đập nhanh như khi ở phòng anh nữa, cô thay băng rất thành thạo, không mắc lỗi gì.

Sau khi băng lại xong, ánh mắt Lục Tiến Dương dừng lại trên khuôn mặt trắng nõn của Ôn Ninh, phát hiện vết đỏ trên cằm cô vẫn còn đó.

Anh chỉ vào chỗ đó nói: “Không dùng kem dưỡng da sao?”

Cô mới chợt nhớ ra: “Ù, vừa vội xuống dưới đi giặt đồ, quên mất rồi.”

Lục Tiến Dương giọng trầm thấp: “Loại đó tốt cho da con gái, dùng xong sẽ hồi phục nhanh hơn đấy.”

“Vậy giờ em đi dùng ngay.” Ôn Ninh cười tươi, thu dọn băng gạc thuốc uống vào hộp thuốc rồi bước lên tầng.

Lục Tiến Dương cũng phải về phòng, tiện thể đi cùng cô lên lầu.

Ôn Ninh trở về phòng, không lâu sau lại ra ngoài dạo quanh hành lang tầng hai, nhìn ngó tứ phía.

Lục Tiến Dương vừa thay đồ xong đi ra khỏi phòng, nhìn thấy cô cúi đầu nhìn đất, hỏi: “Sao vậy?”

Ôn Ninh rưng rưng mắt, lưỡng lự nói: “Em... em đang tìm đồ…”

Trái tim Lục Tiến Dương như bị cắm kim, không giữ được giọng điệu mềm mại: “Tìm gì? Anh giúp em tìm.”

Ôn Ninh nhìn anh với ánh mắt thẩn thờ thương cảm: “Anh hai, em làm mất cái kem dưỡng da anh tặng rồi, xin lỗi anh...”

“Sau khi về phòng, em để nó trong ngăn kéo bàn trang điểm, sau đó xuống giặt đồ, quay lại không thấy đâu nữa.”

Diệp Xảo ở trong phòng nghe tiếng Lục Tiến Dương liền giật tai nghe ngóng bên ngoài, không ngờ lại nghe được lời Ôn Ninh nói.

Thật tuyệt! Đó chẳng phải là ngầm ám chỉ cô là kẻ trộm trước mặt Lục Tiến Dương sao?

Diệp Xảo không chịu nổi, lập tức đứng dậy bước ra hành lang, hằn học nói:

“Ôn Ninh, trong phòng chỉ có hai đứa chúng ta, em nói vậy trước mặt anh hai nghĩa là gì? Ý nói chị lấy kem dưỡng của em à?”

Ôn Ninh buồn rầu lắc đầu: “Xin lỗi chị Diệp Xảo, em không có ý đó, đừng hiểu lầm.”

Lục Tiến Dương đứng bên cạnh Ôn Ninh, ánh mắt xem xét rơi vào Diệp Xảo.

Nhìn chiếc váy đỏ trên người cô ta, anh như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt sắc bén hơn.

Diệp Xảo giao ánh mắt với anh, tim cô lạnh ngắt, đau nhói, anh ta lại nghi ngờ cô!

“Anh hai, em không lấy! Không phải em!”

“Nếu không tin thì các người vào phòng tìm!”

Diệp Xảo vội vàng biện hộ, muốn chứng minh mình trong sạch.

“Không cần.” Lục Tiến Dương giọng lạnh lùng, dĩ nhiên không thể vì một hộp kem mà lục tung phòng cô ta.

Ánh mắt kia rõ ràng là không tin cô, Diệp Xảo chưa bao giờ cảm thấy bức bối đến vậy, tức giận đến đỏ cả mặt: “Anh hai, sao anh không tin em? Anh lục phòng em thì anh biết, thật sự không phải em lấy!”

Ôn Ninh kịp thời lên tiếng: “Chị Diệp Xảo, chị đừng nóng giận, đều là lỗi của em, vì mất đồ quá sốt ruột, có lẽ em nhớ nhầm chỗ để rồi.”

Câu nói của cô khiến Diệp Xảo phẫn nộ đến mức mất bình tĩnh.

Phải lục phòng mới chứng minh được trong sạch, cô nén giận nhìn Ôn Ninh: “Nhà chỉ có mấy người, em nói mất đồ tức là ngầm chỉ chị là kẻ trộm đúng không? Em không muốn mang tiếng là kẻ trộm, vậy chị đề nghị em và anh hai cùng lục phòng chị để trả lại sự trong sạch cho chị!”

Diệp Xảo nói rất chính nghĩa.

Ôn Ninh đứng đó không biết nên làm gì.

Lục Tiến Dương lạnh lùng nói với cô: “Được rồi, đã như vậy thì tìm thôi.”

Đề xuất Ngọt Sủng: Thập Niên 60: Đổi Chồng Bảy Bận, Đổi Vận Giàu Sang
BÌNH LUẬN