Chu Linh chẳng ngờ rằng Tạ Vân Khanh lại có suy nghĩ như thế.
Nghe lời Tạ Vân Khanh, Chu Linh chỉ đáp rằng:
- Từ nay về sau thì sẽ không còn gì phiền muộn nữa.
- Ngươi nhất định sẽ được hạnh phúc viên mãn.
- Mọi điều như ý nguyện của lòng.
Chu Linh sau đó lại vào giấc mộng của Tạ Vân Khanh mấy lần, song chẳng hề thấy bóng dáng khác lạ của người đó.
Đối phương chắc đã hoàn toàn biến mất.
Người đàn ông làm nhân vật chính, Tạ Vân Khanh đã không còn, vậy người mà Chu Linh quen thuộc kia chắc sẽ không còn phải làm vật hy sinh trong câu chuyện này nữa.
Thời khắc phi cơ sắp cất cánh đến nơi, Tạ Vân Khanh siết chặt ôm lấy Chu Linh một cái, rồi thốt rằng:
- Thê tử, ngươi phải chờ ta, đợi khi ta đã dẹp yên mọi âu lo, ta sẽ tới tìm ngươi.
Có lẽ e sợ Chu Linh từ chối mình, lời Tạ Vân Khanh nói ra thật mau lẹ.
Nói xong chẳng đợi Chu Linh phản ứng, y buông tay ra, vội vàng hôn một cái trên môi nàng.
Rồi ngoảnh người chạy đi.
Để lại Chu Linh đứng một mình nơi cũ, nghẹn lời chẳng biết nói sao.
Lao đến chốn đủ xa, cảm thấy Chu Linh đuổi không kịp, Tạ Vân Khanh mới quay lại, mỉm cười vẫy tay với Chu Linh mà rằng:
- Thê tử, ta yêu nàng!
- Thê tử, hẹn gặp lại!
- Ta sẽ trở về thật nhanh chóng.
Chu Linh hết sức ngơ ngác.
Nước nhà nay dù đã mở cửa cải cách, con người đối đãi với nhau cũng có phần hòa nhã hơn xưa.
Nhưng vẫn vốn tính e dè, khép kín.
Như Tạ Vân Khanh kia ở chốn đông người mà dõng dạc nói những lời mặn nồng ấy, thật chẳng mấy ai dám làm.
Huống chi lại còn nói lời sến súa như vậy.
Cảm nhận được ánh mắt chú ý của người quanh đó, Chu Linh thật muốn kéo Tạ Vân Khanh trở về mà trừng phạt một trận.
Lúc li hôn chẳng phải vô tâm tự tại sao?
Sao giờ chia tay còn làm ầm ĩ chuyện này?
Muốn nàng đợi mình ư?
Đấu vật chiêm bao gì thế!
Hừ!
Việc ly hôn giữa Chu Linh và Tạ Vân Khanh chẳng hề là điều bí mật, Vinh Khánh Tuyết cùng những người khác đã sớm biết rồi.
Chu Linh về nhà, tưởng sẽ bị trách mắng một trận.
Nào ngờ, Vinh Khánh Tuyết như không thấy chuyện ấy tồn tại, không nhắc gì đến Tạ Vân Khanh, cũng chẳng nói gì đến ly hôn, chỉ giục Chu Linh đi ăn cơm.
- Cớ sao còn đứng cửa mãi vậy? Người không nhận ra ta sao?
- Mau vào ăn cơm đi.
Rõ ràng như Ôn Thừa Sơ đã nói, việc Chu Linh có kết hôn hay không, Vinh cô nương đã hoàn toàn buông xuôi.
Dù tình cảm ra sao, chỉ cần Chu Linh vui vẻ hạnh phúc là đủ.
Dẫu vậy, Vinh Khánh Tuyết vẫn lo lắng cho nàng.
Trên bàn ăn liên tục múc đồ cho Chu Linh, muốn nàng ăn thêm chút nữa.
Ăn xong, Chu Linh khoác tay Vinh cô nương, cùng nhau dạo bước trong khuôn viên nhà lớn.
Vinh Khánh Tuyết nói với Chu Linh rằng:
- Tiểu Linh, xin lỗi, trước đây mẫu thân đã nghĩ sai rồi.
Chu Linh cười, lắc đầu nói:
- Không có gì, ta rất thích cách mẫu thân quản giáo ta như thế.
Nàng nói thật lòng, Vinh Khánh Tuyết mặc dù không phải mẫu thân ruột thịt, nhưng đã dành cho Chu Linh đủ đầy tình mẫu tử.
Tình ấy chẳng kém gì mẹ sinh ra.
Người ta vốn có bảy tình lục dục, không ai là không cần tình yêu.
Rõ ràng vì có Vinh Khánh Tuyết mà Chu Linh chưa từng thiếu vắng tình thương.
Điều đó đã nuôi dưỡng tâm hồn nàng, khiến nàng có chốn nương náu yên bình.
Hai người trò chuyện về quá khứ, vốn chẳng vui vẻ mấy, nhưng giờ nhìn lại lại thấy nhiều chi tiết thú vị.
Dòng thời gian đã cuốn trôi hết mọi điều không đẹp, chỉ để lại những kỷ niệm tốt lành.
Đêm nằm trên giường, Chu Linh nhìn chằm chằm hệ thống nhỏ bay lơ lửng bên mình, đưa tay nắm lấy, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mềm mại của nó, rồi nói:
- Hệ thống nhỏ, câu chuyện nguyên bản của Tạ Vân Khanh là thế nào?
Do Chu Linh thường xuyên vuốt ve hệ thống nhỏ, nó đã quen với hành động đó.
Giờ chỉ cảm thấy vuốt ve thật dễ chịu, khiến nó buồn ngủ.
Nó ngoan ngoãn chờ trong tay Chu Linh, kể cho nàng nghe câu chuyện vốn thuộc về Tạ Vân Khanh.
Tương tự như những gì Chu Linh thấy trong mộng.
Tạ Vân Khanh tái sinh ấy tiền kiếp vốn đã ở bên người mình thương thật lòng là cô nương Bạch Hân Duyệt.
Nhưng giữa hai người đầy kiện tụng kịch tính: bao gồm bao dưỡng, sảy thai, mang thai rồi bỏ chạy, trở lại trong hào quang và nhiều điều đau lòng khác.
Phần lớn thời gian đều dùng để trải qua bi kịch, thực sự bên nhau lúc đã ngoài năm mươi.
Chưa hết, dù tuổi cao như thế, vẫn tranh luận chuyện yêu thương hay không chưa ngã ngũ.
Cuối cùng, trước lúc lâm chung thấy tình yêu giữa họ không viên mãn, rồi nhân vật nam chính tái sinh trở lại, bỏ hẳn những bước kịch tính giữa chừng, thay vào đó là cuộc sống chan chứa ân ái yêu chiều.
Còn chuyện Tạ Vân Khanh nguyên bản kia, làm gì có thật sự.
Trong mắt mọi người, người tái sinh chính là y.
Y rõ mọi việc trong nhà, chỉ là thêm chút ký ức, nên trở nên xuất sắc hơn mà thôi.
Trong mắt họ, đó là cùng một con người, là thân nhân, bạn hữu và chủ nhân của họ.
Quả thật, là một câu chuyện nhàm chán vô cùng.
Chu Linh không biết người ngoài nhận thấy tái sinh ra sao.
Dẫu vậy, với nàng, dù đối phương cũng là Tạ Vân Khanh, thì với Chu Linh không phải cùng một người.
Một khi nàng có thể thức tỉnh Tạ Vân Khanh nguyên bản, chẳng phải hàm nghĩa trong mỗi thân thể tái sinh đều ẩn chứa một người thật, trên dòng thời gian chính xác, đang ngủ yên sao?
Việc này rất phức tạp, Chu Linh mau chóng từ bỏ ý nghĩ tiếp tục suy tư.
Chia tay kết hôn, Chu Linh tưởng sau đó mình sẽ yên ổn làm nghiên cứu sinh tại trường, đồng thời kết giao thêm đàn em mới.
Ai ngờ vừa bắt đầu ngày tháng thong dong, Tạ Đông Huệ lại tìm tới tận nơi.
- Phì!
- Ngươi nói điều gì?
- Lặp lại lần nữa xem!
Chu Linh nhìn Tạ Đông Huệ với vẻ khó tin.
Tạ Đông Huệ nhạy bén tránh khỏi luồng nước bọt do Chu Linh phun ra, chỉnh sửa y phục trông duyên dáng, tiếp tục với thái độ thản nhiên thốt:
- Ngươi kích động chi vậy?
- Ta tặng ngươi một cậu bé mũm mĩm, ngươi lại không muốn sao?
Chu Linh ngơ ngác, nhìn người phụ nữ như trao mình một trái táo.
Hơn nửa năm trước, người này còn bận rộn trên trường quay truyền hình.
Khi nào sinh con? Tại sao nàng không nghe được lời đồn nào?
- Bao giờ ngươi sinh? Cha của đứa bé là ai?
Tạ Đông Huệ nhếch mép bất cần, đáp:
- Vừa tròn tháng, cha là một cậu bé trước kia ta quen biết.
- Nhưng y tham lam, sau khi thân mật với ta, lại đòi ta nhường vai nam chính trong phim mới cho hắn.
- Hừ, tưởng diễn xuất tồi tệ như vậy, có thể moi tiền ta sao?
- Chỉ có gương mặt, chẳng có thứ gì cả, nghĩ rằng ta không thể thiếu hắn sao?
- Hừ, lại còn đe dọa, ta liền đạp hắn ra ngoài.
- Giờ không biết hắn đang ở góc khuất nào mà ăn xin rồi!
Chu Linh: ???
Không phải, nhìn kiểu này chẳng giống lẽ nào?
Tạ Đông Huệ từ khi nào đã vậy?
Người ta từng là nữ chủ nhân truyện trả thù tái sinh mà?
Bây giờ sao chuyển hướng như vậy?
Hơn nữa, khung cảnh này khiến Chu Linh nhớ ra có vẻ từng gặp phải.
Đúng vậy, Vương Tiểu Bình trước kia cũng từng có ý định gửi con cho nàng chăm sóc.
Không thể nào, một người hai người, vì sao lại đều nghĩ đến việc giao con cho nàng?
Nàng trông có phải người có thể nuôi dưỡng con cái chu đáo hay sao?
Đề xuất Điền Văn: Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới