Tạ Vân Khanh đôi khi không khỏi muốn giam cầm nàng, giam vào một nơi chỉ mình chàng được thấy.
Cho đến khi nàng hồi tâm chuyển ý, chẳng còn muốn ly hôn với chàng nữa.
Tạ Vân Khanh nào phải không muốn, chỉ là thực lực chẳng cho phép.
Dẫu Chu Linh khi đánh chàng, chàng chẳng còn ký ức, song những vết thương trên thân thể nào thể giả dối.
Sau biến cố ngày ấy, gia nhân dọn dẹp nhà cửa, còn thấy dấu vết đạn lưu lại.
Ấy là minh chứng Chu Linh nàng đã thật sự ra tay!
Suy đi tính lại, Tạ Vân Khanh vẫn chẳng tìm ra phương kế.
Tạ Vân Khanh e rằng nếu cuối cùng chàng vẫn chẳng muốn ly hôn, Chu Linh sẽ giận đến mức lại đánh chàng một trận nữa.
Thuyết phục thì chẳng thể, cưỡng ép lại không thắng nổi.
Cuối cùng, Tạ Vân Khanh đành cam chịu số phận.
Về tình cảm, Tạ Vân Khanh nào cam lòng.
Song lý trí lại mách bảo chàng, quyết định của Chu Linh mới là lẽ phải.
Nhưng lẽ phải thì nhất định phải làm theo sao?
Chuyện tình cảm vốn dĩ chẳng có chút lý trí nào để nói.
Nếu dùng lý trí mà đối đãi với tình cảm, thì trên đời này nào thể có tình yêu bạc đầu giai lão.
Than ôi, Tạ Vân Khanh vận số chẳng may, Chu Linh lại cố chấp là người mà lý trí vĩnh viễn thắng tình cảm.
Còn bản thân chàng, cũng chẳng phải kẻ quá đa cảm.
Nếu ly hôn là điều nàng mong muốn, vậy chàng sẽ thỏa mãn tâm nguyện ấy.
Song điều đó nào có nghĩa chàng sẽ cứ thế buông xuôi.
Quá trình ly hôn của hai người thật giản đơn, chẳng như những phú hào khác, phải tranh chấp kiện tụng mấy tháng trời, ồn ào vì gia sản.
Bởi lẽ Chu Linh ban đầu chỉ vì dung mạo của Tạ Vân Khanh, chẳng mấy hứng thú với tiền tài của chàng.
Bởi vậy, Chu Linh nào đòi hỏi tiền bạc của Tạ Vân Khanh.
Còn Tạ Vân Khanh lại cho rằng, Chu Linh đã kết duyên cùng chàng, dẫu nàng có ly hôn, chàng vẫn có trách nhiệm lo liệu cuộc sống sau này cho nàng.
Chàng đặc biệt tìm luật sư soạn thảo khế ước, đem tòa biệt thự hai người đang ở tặng cho Chu Linh.
Mỗi năm còn định kỳ cấp cho Chu Linh một trăm triệu kim nguyên bồi thường ly hôn, cho đến khi nàng tạ thế.
Dẫu Chu Linh hiện tại chẳng mấy cần tiền, song khi nghe điều kiện điên rồ của Tạ Vân Khanh, nàng vẫn không khỏi kinh ngạc.
"Chàng điên rồi!"
"Vạn nhất thiếp sống đến trăm tuổi, chàng ắt sẽ thiệt hại lớn lao!"
Tạ Vân Khanh mỉm cười đáp:
"Vậy ta nguyện nàng trường thọ trăm năm."
"Nàng cứ yên lòng, với tài năng của ta, dẫu nàng sống đến trăm tuổi, ta vẫn đủ sức phụng dưỡng nàng."
Số tiền nhỏ nhoi này trong mắt Tạ Vân Khanh nào đáng kể gì.
Chàng tự tin vào bản thân, tin rằng tài phú tương lai của mình còn vượt xa con số ấy.
Hơn nữa, mỗi năm có số tiền này, Chu Linh vĩnh viễn đừng hòng quên được chàng.
Điều trọng yếu nhất là, Chu Linh đã từng có một nam nhân ưu tú như chàng, ắt sẽ chẳng còn để mắt đến những kẻ phàm tục kia nữa.
Hừm, chàng hiện tại vẫn chưa tìm được điểm cân bằng để buông bỏ, nhưng chỉ cần Chu Linh còn độc thân, chàng sẽ vĩnh viễn có cơ hội.
"Ngày mai ta sẽ rời đi, sau này e rằng khó lòng trở lại Hoa Quốc, ngày mai nàng có thể đến tiễn ta một đoạn chăng?"
Tạ Vân Khanh mỉm cười nói với Chu Linh.
"Đương nhiên có thể."
"Điều ấy là tất yếu."
Tại phi trường, những người bên cạnh Tạ Vân Khanh đều đã đi trước để vận chuyển hành lý, để lại thời gian riêng tư cho Tạ Vân Khanh và Chu Linh.
Nhìn dòng người qua lại trong phi trường, Tạ Vân Khanh bỗng mỉm cười nói:
"Nàng đoán xem lần đầu ta gặp nàng, trong lòng ta đã nghĩ gì?"
Chu Linh với vẻ tự phụ đáp:
"Chắc chắn là nghĩ 'Ôi chao, đây là tiểu tiên nữ từ đâu đến, sao lại diễm lệ đến vậy'?"
Tạ Vân Khanh thành công bị hành động tự phụ của Chu Linh chọc cười.
"Ngữ khí thì tương tự, nhưng nội dung lại trái ngược."
"Ôi chao, đây là đại lực sĩ từ đâu đến, sức lực lại lớn đến thế."
Chu Linh: ???
Nàng vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tạ Vân Khanh đang mỉm cười.
Lần đầu họ gặp nhau chẳng phải ở cổng Kinh Đại sao?
Khi ấy nàng nào làm gì đâu!
"Chàng từ đâu mà có được kết luận thiếp sức lực lớn lao này?"
"Khi ấy thiếp chẳng phải chỉ đứng đó, nào làm gì đâu?"
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Chu Linh, nụ cười trên gương mặt Tạ Vân Khanh càng thêm sâu sắc.
Bởi lẽ lần đầu chàng gặp Chu Linh, chẳng phải ở Kinh Đại, mà là tại phi trường.
Song chàng nào sẽ trực tiếp nói cho Chu Linh đáp án.
"Ta có hỏa nhãn kim tinh, những sơ hở nhỏ nhặt của nàng nào thoát khỏi mắt ta."
"Ha ha ha."
Chu Linh chẳng chút khách khí mà liếc xéo chàng một cái.
Hoàn toàn chẳng tin những lời quỷ quái chàng nói ra.
Chu Linh vừa dứt cái liếc xéo, Tạ Vân Khanh đã vươn tay kéo nàng vào lòng, ôm chặt.
Lần này chàng chẳng còn khom lưng, mà để đầu Chu Linh tựa vào ngực mình.
Chàng dùng cằm khẽ cọ vào đỉnh đầu Chu Linh.
"Nương tử, cảm tạ nàng, cảm tạ nàng đã cứu ta."
Mấy ngày nay, Tạ Vân Khanh luôn mơ thấy cảnh tượng mình khi ấy rơi xuống biển.
Rõ ràng chàng có thể bơi đến nơi an toàn, nhưng khi ấy bỗng có thứ gì đó xông vào thân thể chàng, giam cầm chàng trong một nơi tăm tối vô cùng.
Tạ Vân Khanh mơ thấy mình giãy giụa, kêu gào trong đó.
Chàng tựa như rơi vào đầm lầy, bất kể dùng phương pháp nào, chàng cũng chẳng thể thoát ra.
Phía sau có vô số bóng đen kéo chàng lún sâu hơn vào bóng tối.
Khiến chàng càng rời xa lối thoát.
Trong giấc mộng ấy, Tạ Vân Khanh cảm nhận rõ ràng ý thức của mình đang dần tan biến, cuối cùng hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng.
Cảm giác ấy thật sự khiến người ta nghẹt thở.
Khiến người ta tuyệt vọng đến mức chẳng tìm thấy chút hy vọng nào.
Tạ Vân Khanh có một linh cảm, nếu không có Chu Linh, mình ắt sẽ như trong mộng, chìm vào bóng tối, vĩnh viễn chẳng thể tỉnh lại.
Đây là đáp án tất yếu.
Bởi lẽ ngoài Chu Linh, bất kỳ ai cũng chẳng phát hiện ra chàng khi ấy có điều gì bất thường.
Dẫu là thân nhân của chàng, hay những người bên cạnh chàng.
Họ đều cho rằng đó chính là chàng, chỉ là chàng chẳng còn yêu thích Chu Linh nữa mà thôi.
Nhưng Chu Linh đã nhận ra.
Con quái vật chiếm giữ thân thể chàng vừa về nhà, Chu Linh đã nhận ra ngay.
Nàng biết đó chẳng phải chàng.
Dẫu bao nhiêu lần, dẫu bao nhiêu thời gian trôi qua.
Chỉ cần nghĩ đến điều này, Tạ Vân Khanh đều cảm thấy trái tim mình đập điên cuồng.
Một Chu Linh như vậy, chàng làm sao có thể không yêu thích đây?
Đây là người duy nhất nhận ra chàng, và kéo chàng ra khỏi vùng tăm tối ấy.
Mọi lý do trước đây đều là sự không cam lòng của chàng.
Không cam lòng Chu Linh lại chẳng yêu mình.
Nhưng đằng sau sự không cam lòng ấy, nguyên nhân thật sự chính là chàng yêu Chu Linh.
Yêu người đã đoạt chàng về từ tay quái vật.
Yêu nàng, nên mới tôn trọng lựa chọn của nàng.
Dẫu biết Chu Linh chẳng yêu mình, Tạ Vân Khanh cảm thấy vô cùng thất bại.
Nhưng ly hôn với Chu Linh, nào có nghĩa chàng đã buông xuôi.
Giữa hai người hiện tại vẫn còn những vấn đề chưa thể giải quyết.
Đợi chàng trở về, sẽ nghĩ ra phương kế tốt hơn để giải quyết vấn đề hiện tại.
Đợi chàng tìm được cách để mình có thể ở lại Hoa Quốc lâu dài, đợi chàng giải quyết xong mọi vấn đề giữa hai người, chàng nhất định sẽ đến tìm Chu Linh.
Đến khi ấy, giữa họ sẽ chẳng còn tồn tại bất kỳ vấn đề nào nữa.
Chu Linh chẳng yêu chàng cũng chẳng sao, họ hoàn toàn có thể bắt đầu lại từ đầu.
Có một khởi đầu lãng mạn hơn, tốt đẹp hơn, rồi sau đó cùng nhau bầu bạn trọn đời.
Còn về vấn đề liệu Chu Linh có gặp gỡ nam nhân khác khi chàng rời đi, Tạ Vân Khanh từ chối suy nghĩ.
Chàng ưu tú đến vậy mà Chu Linh còn chẳng yêu, những kẻ tầm thường khác nàng càng chẳng thèm để mắt.
Một người ưu tú, tuấn tú, giàu có như chàng, ở Hoa Quốc này căn bản chẳng có.
Hừm, dẫu đến khi ấy bên cạnh Chu Linh thật sự có nam nhân khác thì sao chứ.
Chàng có thừa sức lực và thủ đoạn để khiến đối phương trở thành kẻ bạc tình.
Rồi lại đoạt Chu Linh về.
Đề xuất Trọng Sinh: Trọng Sinh 70: Nàng Dâu Xinh Đẹp Có Không Gian