Khởi thủy vốn đã nghi hoặc về Lưu Gia Vân của Ôn Thừa Sơ, đến khi nghe trọn lời của Ngô Thanh Thanh, thì lòng Sa phụ mới dứt khoát tin chắc rằng kẻ đồng mưu lẫn nhau với Vương Diệu Thành chẳng ai khác ngoài Lưu Gia Vân.
“Ta đã rõ, tất sẽ xử lý.” Ôn Thừa Sơ đáp lời, trông thấy người ấy thật lòng lĩnh hội, Ngô Thanh Thanh không còn nói thêm điều gì, liền xoay người tiến vào phòng làm việc của Ôn Thừa Sơ.
Nàng có ý tìm Chu Linh, song chẳng có đầu mối nào, hơn nữa lúc trước vừa bị đoạt một đòn khá nặng, đến nay vẫn cảm thấy choáng váng lâng lâng, bước chân lảo đảo, nên cũng thôi, không muốn đến làm phiền bọn họ.
Ngô Thanh Thanh rời đi, Ôn Thừa Sơ liếc nhìn Lưu Gia Vân ngồi một mình trong góc, không hề đến gần, chỉ gọi thư ký qua, dặn dò vài câu, rồi như người vô sự, tiếp tục tiếp khách tại yến tiệc.
......
Chu Linh đầu óc quay cuồng, tựa hồ nằm trên một cỗ lắc đu dao động không ngừng, thân mình thỉnh thoảng lại bị hất lên khá mạnh.
Cỗ lắc này chẳng có phẩm chất tốt, lắc lư mạnh đến vậy, e rằng chẳng còn lành lặn!
Đầu nàng thi thoảng va phải vật cứng cáp, khiến Chu Linh vốn còn lâng lâng choáng váng bỗng tỉnh hẳn.
Mới mở mắt, nàng chỉ thấy bóng tối mịt mù trước mặt.
Dù không thấy vật gì, song nàng liền nhận thức được cảnh vật xung quanh có điều chẳng ổn, đầu óc vốn mơ hồ chợt trở nên sáng suốt. Chợt ngồi bật dậy.
Rồi liền ngã vật xuống, đập mạnh vào chiếc thùng sắt bên dưới, Chu Linh lập tức đau đớn mím chặt răng.
Lúc này nàng mới phát hiện chân tay mình bị trói chặt bằng dây thừng, miệng lại bị bịt kín bằng một dải vải, ngay cả mắt cũng bị che khuất.
Không gian lạnh lẽo thấu xương, tứ chi tê cóng gần như chẳng còn cảm giác.
Đã vậy, chẳng còn điều gì không rõ ràng nữa, rõ ràng nàng đã bị bắt cóc!
Hừ, là rốt cuộc là ai đây chứ? Có bệnh hay sao! Không tấn công kẻ quyền thế giàu có mà đi bắt cóc một kẻ nghèo hèn như nàng làm gì!
Bắt cóc nàng chỉ là mất công vô ích, bọn bắt cóc này đúng là bị con lừa đá làm đầu rồi!
Dù chẳng trông thấy cảnh vật quanh đây, Chu Linh nhanh chóng biết mình ở đâu.
Nàng ắt hẳn đang ở trong một thùng xe tải, nghe tiếng xe vận hành, cảm nhận rõ sự rung lắc, mường tượng được chiếc xe đang chuyển bánh.
Chu Linh sờ soạng chung quanh, chỗ nàng ngồi tương đối rộng rãi, chẳng cấn vật gì, không rõ bên trong có đặt gì chăng hay chỉ mỗi nàng một mình.
Nàng cảm nhận chiếc dây trói cột chặt, đúng là buộc chặt vô cùng.
Hừ, bọn bắt cóc này thần kinh không bình thường rồi! Nàng chỉ là một nữ nhân yếu nhỏ như lá liễu, cớ gì phải trói buộc nghiêm ngặt thế này?
Chẳng có lấy một chút thương hại yếu đuối!
Chúng mà giữ mối cẩn trọng ấy suốt đời cũng được, nếu để cho nàng một cơ hội, nàng nhất định đập nát đầu bọn chúng!
Chu Linh liền nằm dài ra, đầu chạm đáy xe, rồi trượt đi trượt lại, mài mòn dải vải che mắt khoảng mười phút thì cuối cùng cô mới mở được một khe hở, nhìn rõ môi trường xung quanh.
Như dự đoán, đường hoàng nàng quả thật nằm trong một thùng xe.
Thùng xe không có ánh sáng, song Chu Linh vẫn mờ mờ nhìn được cảnh vật bên trong.
Chỉ có mình nàng ngự trị trong đó, quả là xa hoa bậc nhất.
Bên trong chẳng có gì, xe lại càng lúc càng rung lắc mạnh, rõ ràng chiếc xe vẫn đang lăn bánh.
Tiếng động cơ xe tải ồn ào không ngớt, chẳng nghe thấy tiếng nào từ phòng lái vọng vào.
Thùng xe khá lớn, dù không chắc xe đã chạy bao lâu, song nhìn không hề có ánh sáng nào lọt qua các khe hở, bên ngoài ắt đã tối đen.
Ngoài trời còn yên tĩnh không một tiếng động.
Từ khi say rượu đến giờ đã lâu rồi, xe chắc đã rời khỏi thành phố.
Chu Linh vùng vẫy mạnh, cổ tay bị dây thừng trói bắt đầu đau buốt, nàng nuốt cơn đau rồi thử tác động, cảm nhận mình có khả năng thoát khỏi dây chỉ cần cố chịu đựng.
Bất luận thế nào nàng không do dự liền vận dụng toàn lực.
Thời đại này, nơi dân gian chưa cấm dùng súng, không trốn gấp sao biết được đến nơi nào.
Nếu lỡ lọt vào tay lũ người có súng chắc hẳn đọa đến đoạn tận cùng.
Vậy nên trốn đi càng sớm càng tốt.
“Hừ! Đám ác ôn chết tiệt này mắt mũi què quặt, nhìn không ra ai là kẻ giàu có đâu, cứ đeo mang theo cả đời chẳng phát tài được!" Chu Linh rên rỉ, răn đe bản thân bằng tiếng chửi, chỉ để phân tâm khỏi nỗi đau.
Bọn đáng chết ấy, dù ai đi chăng nữa, khi bị nàng bắt được thì chỉ có cái chết chờ đợi!
Chu Linh nghiến răng, chịu đựng cơn đau, dốc lực phấn đấu, cuối cùng đứt rối sợi dây trói tay.
Dù không trực tiếp phơi ra ngoài, thế nhưng vết dây thừng hằn sâu trên cổ tay vòng vào một hố nhỏ sâu, da trắng tinh cạnh đó có chỗ tím bầm, đau khiến Chu Linh hít thở gấp.
Dẫu vậy cũng đã giải thoát đôi tay.
Nàng xoa xoa cổ tay rồi tháo gỡ sợi dây trói chặt chân, đồng thời giật đứt dải vải bịt miệng, toàn thân tự do trở lại.
Từ thùng xe lạnh giá đứng lên, Chu Linh từ từ lùi đứng tựa lưng vào phía đầu thùng xe, mắt chăm chú nhìn cửa thùng đối diện, biến sắc chạy lấy đà, đá một phát mạnh trực tiếp vào cánh cửa.
Phòng lái, lái xe mắt nhìn về phía tiền cảnh, vừa nói chuyện với người ngồi bên cạnh.
“Vương ca, Tiểu điệt căn dặn, ta trực tiếp đưa ngài đến đó, sau sẽ có người đưa đi Hương thành.” Người ngồi bên cạnh gọi Tiểu điệt là Chiêu điệt, nữ quý nhân là con gái quan chủ thành phố Hộ, tuổi tam thập thất.
Qua chuỗi sắp đặt tinh vi của Vương Diệu Thành, nàng đã lén lút cùng y qua lại lén lút suốt vài năm, cũng coi y là duy nhất chân ái cuộc đời.
Nếu không có y viện cớ trì hoãn, nàng đã sớm ly hôn với chồng để cùng y thành thân.
Lần này Vương Diệu Thành gặp tai họa, nàng nổi giận như lửa đốt, ra sức hơn cả người nhà Vương phủ.
Nếu không nhờ phụ thân mình tinh tường nhìn thấu mưu kế, cấm can dự sự việc, nào đã để Tiểu điệt xông thẳng An Dương huyện đòi thả người.
Nay nhìn không thể công khai đưa Vương Diệu Thành ra ngoài, đành bày kế cướp tiên trường công chuyện này.
“Ừ.” Nằm bên ghế phụ, khuôn mặt thưa râu của Vương Diệu Thành hao gầy, vì lâu không cắt tóc mà mái tóc dài che khuất lông mày, ánh mắt hắn tối tăm lạnh lùng.
Đang nhìn trời đen mịt, bỗng trong lòng nung nấu ý niệm muốn cho Ôn Thừa Sơ đau khổ đến tận cùng.
Nàng hắn tưởng cứ ngáng đường, Ôn Thừa Sơ không chết y không thể thảnh thơi.
Hôm nay vừa trốn thoát, y liền đưa người trở về An Dương huyện.
Nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất, bọn công an chắc chắn không thể ngờ y lại trốn về thành.
Vương Diệu Thành vốn định ẩn náu một thời gian, song nghe người đường chiều nay là ngày Ôn Thừa Sơ kết hôn rước rước, trong khi y phải sống cuộc chạy giặc, mà Ôn Thừa Sơ lại hớn hở phi thường, y sao ngậm được!
Gặp lại Lưu Gia Vân năm xưa ở xưởng may, dưới sự giúp đỡ của nàng, y lén lút vào được xưởng.
Thấy Ôn Thừa Sơ cười tươi như hoa, Vương Diệu Thành chỉ muốn nghiến răng rơi rụng!
Nhìn thấy Chu Linh cười rạng rỡ bên Ôn Thừa Sơ, tâm trạng vốn đã không tốt lại càng cay đắng thêm.
Dù son phấn trên mặt Chu Linh có phần lòe loẹt, song người quen phụ nữ như Vương Diệu Thành một nhìn là biết người này là mỹ nhân hiếm có, khiến Ôn Thừa Sơ thầm ghi nhớ cả đời.
Quả nhiên nàng sắc đẹp hơn hẳn Chu Bảo Lan!
Thấy Ôn Thừa Sơ dẫn nàng Chu Linh đã ngà say về văn phòng nghỉ ngơi, lòng Vương Diệu Thành tràn đầy ác ý.
Hắn định trong ngày vui lớn của Ôn Thừa Sơ đội cho y chiếc mũ xanh, không ngờ chưa kịp ra tay thì bị Ngô Thanh Thanh ngăn cản.
Không muốn lộ tung tích, bị cảnh sát bao vây bắt giữ, Vương Diệu Thành chỉ còn cách rút lui.
Song phóng thích Ôn Thừa Sơ thì không cam lòng, bèn bắt Chu Linh theo cùng.
Ôn Thừa Sơ không phải yêu thương nàng ta lắm sao?
Vậy hắn bắt nàng đi, đến nơi an toàn, trước hành hạ một phen, rồi bán vào núi sâu.
Ôn Thừa Sơ cả đời này đừng hòng tìm lại được người thương.
Vương Diệu Thành tưởng tượng hình ảnh Ôn Thừa Sơ thống khổ, lòng sung sướng vô cùng.
Chỉ khi cười mỉm, người xe tải liền rung động mạnh mẽ, như bị một loài thú lớn xô phải, khiến hai kẻ trong phòng lái giật mình kinh hãi.
Đề xuất Hiện Đại: Quan Âm Tống Tử