Trên án ghế trong phòng khách, Ôn Như Ngọc đôi mắt sưng húp như quả óc chó, chăm chú không rời mười phần nhìn chăm sóc Chu Linh.
Chu Linh thì chẳng bận tâm nàng ấy đang nghĩ gì, nhưng bị người khác nhìn chằm chằm âm hiểm như vậy, cũng chẳng phải điều ai dễ chịu.
“Nếu có chuyện gì thì hãy nói thẳng, đừng có suốt ngày nhìn ta như thế!”
“Ta biết mình dung mạo xinh đẹp, dễ dàng thu hút ánh nhìn người khác.”
“Nhưng nếu cô cứ tiếp tục ngó chằm chằm, ta chẳng khỏi nghi ngờ cô có ý đồ với ta đấy!”
“Nếu thật lòng cô có ý nghĩ đó, e rằng phải xin lỗi, ta chỉ thích nam nhân mà thôi!”
Chu Linh làm bộ tự mãn đến vô cùng, rõ ràng là cố ý làm bực nàng ấy.
Ôn Như Ngọc mặt tròn phúng phính, làn da trắng mịn, gò má còn sót lại chút phấn sữa béo bệu ngày còn nhỏ.
Khi nàng giận, hai bên gò má phồng lên, y như con cá nóc cáu giận, lại thêm phần đáng yêu.
“Nàng!”
Ôn Như Ngọc nghe câu nói ấy nổi giận trợn mắt, muốn mắng mà lại không tìm ra lời nào thích hợp, chỉ đành đỏ mặt tức tối.
“Ai mà có ý nghĩ gì với nàng, nàng không được bịa chuyện bậy bạ!”
“Nàng hãy thành thực khai, có dùng mưu hèn kế bẩn chi đó, không thì sao huynh ta lại lập mưu gả nàng vào nhà?”
Cho đến lúc này, Ôn Như Ngọc vẫn còn cam tâm tin chuyện ấy là sự thật.
Sự thật này khiến nàng khó tin hơn cả gã Vương Diệu Thành lừa dối nàng suốt bao năm tình cảm.
Chu Linh cười nhạt nhìn cái mặt khó chịu của Ôn Như Ngọc, không biết xấu hổ mà nói:
“Còn vì sao nữa? Tất nhiên là vì ta tài hoa hơn người, vì ta xinh đẹp chói lọi!”
“Haizz!”
Nàng than thở như người bất lực, nét mặt vô cùng khổ sở.
“Thật ra ta chẳng có ý muốn gả chồng, ấy thế mà huynh nàng cứ bám riết không buông! Nói rằng đã chờ ta nhiều năm, nếu ta không lấy hắn, sẽ không bao giờ cưới ai khác!”
“Ta thật chẳng còn cách nào khác!”
Bộ dạng trơ tráo đó khiến Ôn Như Ngọc càng lúc càng tức giận.
Đang định phản bác Chu Linh là nàng ấy mơ tưởng viển vông, bỗng thấy huynh đệ Ôn Thừa Sơ bê tô mỳ mới nấu bước vào.
“Hai cô mau qua ăn cơm đi!”
Hắn đặt bát mỳ lên bàn ăn, gọi hai nàng ngồi trên ghế sô pha mau lẹ qua.
“Huynh à, người nghe thấy chưa, cô ta vừa nói là huynh cầu xin cô ta mới chịu lấy chứ!”
Ôn Như Ngọc liền chạy tới tố giác, vẻ mặt đầy tự mãn nhìn Chu Linh đi qua.
Đối với một kẻ như Chu Linh, dám ngạo nghễ nói huynh nàng cầu cô ta lấy chồng, thật là lời nói không biết xấu hổ.
Giờ chỉ chờ người huynh nàng đánh dằn mặt mới phải, hừ!
Ấy vậy mà, cái cơn nóng giận trong lòng nàng lại không thấy hắn mắng lời nào, mà Ôn Thừa Sơ tỉnh bơ nhìn Chu Linh, ôn nhu nói:
“Đúng vậy đấy, là ta cầu xin nàng lấy ta!”
“Đời này nếu không cưới được nàng, ta thề cả đời chẳng lấy ai, chờ nàng trọn đời!”
Ôn Như Ngọc vốn còn tự mãn, giờ như bị sét đánh ngang tai.
Đôi mắt sưng húp bỗng mở to ra mấy khe hở lớn, người đứng sững tại chỗ, chẳng động đậy được lâu như thế.
Nàng ngẩn người nhìn Ôn Thừa Sơ, người lại giúp Chu Linh kéo ghế, trao đũa, chẳng khác nào nhìn một người xa lạ.
Đây còn là huynh nàng ư?
Nếu không sợ bị đánh, chắc nàng đã muốn đưa tay chạm trán xem huynh ta có sốt không, hay đã bị nóng óc!
Chu Linh bất chấp nàng đang nghĩ gì, cầm đũa bắt đầu ăn mỳ.
Nói thật, tô mỳ do tiểu thư Ôn Thừa Sơ nấu còn khá ngon.
Sợi mỳ tơi rõ, ngâm trong nước dùng trong veo, trên mặt bày vài mầm rau non và hai quả trứng rán.
Chỉ nhìn thôi đã đẹp mắt tới mức khiến người thèm thuồng.
Thành thật mà nói, Chu Linh vốn không mấy kỳ vọng mùi vị, nhưng khi bỏ vào miệng thì hết sức kinh ngạc.
Trước đây nàng tưởng Ôn Thừa Sơ giống mấy tên phu quân không hề biết bếp núc, xem việc vào nhà bếp là điều xấu hổ.
Nào ngờ hắn còn biết nấu ăn, lại còn rất chỉnh chu.
Haizz! Thật tiếc thay!
“Sao cô ta được hai quả trứng, còn ta chỉ có một?”
Chốc lát sau, Ôn Như Ngọc hình như cũng chấp nhận sự thật khó nuốt này, ngồi xuống bực tức ăn mỳ.
Nhưng khi nàng thấy trong bát Chu Linh có nhiều mỳ hơn nàng hẳn hoi, lại còn có hai quả trứng rán, lòng liền không cam tâm.
Trước kia dù ở đâu, nàng luôn được huynh trưởng ưu ái đặc biệt, hưởng ánh nhìn ngưỡng mộ của thiếu nữ khác.
Giờ nhìn Ôn Thừa Sơ đối đãi Chu Linh hơn cả nàng, Ôn Như Ngọc lập tức sinh lòng bất mãn.
Ôn Thừa Sơ nhìn nàng nhẹ nhàng, rồi thực tế nói:
“Vì nàng là vợ ta!”
Nghe vậy, miệng Ôn Như Ngọc sắp mếu máo bật khóc.
Nhưng chưa kịp nói gì đã bị lời sau của huynh che miệng:
“Nàng nghĩ không biết mình ăn được bao nhiêu sao?”
“Nếu cho hai quả, nàng ăn hết nổi sao?”
“Đừng làm trò, mau ăn đi!”
Ôn Như Ngọc bị lời đó làm nghẹn, nước mắt ngay tức thì không dám rơi.
Chỉ tập trung vào cảm thấy không công bằng, nàng quên mất bụng mình nhỏ, cơm không thể ăn nhiều.
Nghĩ tới đây, nàng liền cúi đầu ăn mỳ, không dám nói gì nữa.
Bởi nàng biết tính huynh, nếu dám nói mình ăn được như Chu Linh, nhất định sẽ làm một bát y hệt, đích thân giám sát nàng ăn sạch.
Nếu ăn không hết, hắn sẽ ép nàng uống nốt.
Ôn Như Ngọc vốn đã bị dạy bài học này không biết bao nhiêu lần, kinh nghiệm vô cùng phong phú, nên không dám càu nhàu kêu ca.
“Tiểu Linh, không đủ cứ nói với ta, ta sẽ nấu thêm cho!”
Trải qua nhiều lần ở khách sạn nhà nước, Ôn Thừa Sơ hiểu rõ Chu Linh ăn nhiều.
Dù cho mỳ này đã nhiều nhất trong ba người, nhưng hắn vẫn không yên lòng lắm.
Ôn Như Ngọc cúi đầu ăn mỳ, mắt trừng trắng, trách sao lại không hỏi nàng đủ ăn chưa.
Hừ, thiên vị!
Dĩ nhiên lời đó nàng chỉ dám thầm nghĩ trong lòng, chẳng dám thốt ra tiếng nào.
“Đủ rồi, cảm ơn!”
Chu Linh không để tâm đến câu chuyện anh em này.
Dù hiện giờ Ôn Thừa Sơ chăm sóc nàng cặn kẽ, Chu Linh biết tất cả chỉ là đối ngoại với Ôn Như Ngọc.
Màn yêu thương sắc son này không chỉ để người ngoài tin, mà quan trọng hơn là để gia đình nhà Ôn thấy Ôn Thừa Sơ không thể thiếu nàng Chu Linh.
Ba phải tất cả, Chu Linh không mong mình là trọng tâm trong lòng Ôn Thừa Sơ hơn Ôn Như Ngọc.
Chỉ là người cùng hợp tác mà thôi! Phải rõ ràng nhận thức về vị trí của mình.
Ăn xong mọi người bắt đầu dọn dẹp phòng bên cạnh, chuẩn bị cho Chu Linh ở.
“A hai nàng đã kết hôn sao? Sao không chung sống trong chính điện?”
Ôn Như Ngọc bị kéo đến đó, vẻ mặt nghi ngại nhìn hai người.
Nàng chưa từng nghe có ai lấy nhau mà lại ngủ riêng như vậy.
Ôn Thừa Sơ đang khom người quét dọn nghe thế cười nhìn Chu Linh bên cạnh, giọng nhẹ nhàng nói:
“Ta khó khăn mới được nàng đồng ý lấy ta, ta muốn nhận lời chúc phúc từ gia đình, muốn tổ chức một lễ cưới rầm rộ.”
“Ta muốn mình trong tất cả lời chúc phúc này trở thành vợ chồng thật sự! Ta muốn nàng trở thành người hạnh phúc nhất trên đời.”
Chu Linh thầm lặng lắc đầu, nhưng bên ngoài cũng dịu dàng cười với Ôn Thừa Sơ.
Cặp đôi tình tứ đó, ai mà nhìn vào không nghĩ họ thật lòng yêu nhau.
“Phụt!”
“Huynh à, sao trước đây ta không nhận ra huynh lại đáng sợ thế này?”
Cái hình tượng Ôn Thừa Sơ thể hiện trước mặt Ôn Như Ngọc quá đỗi khác biệt, khiến nàng không những không cảm động mà còn thấy huynh hơi giả tràng, lại còn có chút kỳ cục.
Kể cả lúc nàng còn yêu gã Vương Diệu Thành cũng không thấy gắn bó như vậy, cảm giác thật khó chịu nơi bụng.
Phù phù phù, nghĩ tới Vương Diệu Thành gã tiểu nhân đó làm chi? Phù!
Tuy nghĩ vậy nhưng lúc này Ôn Như Ngọc thật sự tin rằng Ôn Thừa Sơ vì Chu Linh mà nghiêng lòng.
Trước đây ai có thể khiến huynh nàng nói những lời lẽ đáng sợ như thế chứ!
Dù chết đi sống lại, Ôn Như Ngọc cũng không bao giờ nghĩ sẽ có ngày thấy được Ôn Thừa Sơ như thế.
Dù lòng không hoàn toàn chấp nhận cuộc hôn nhân này, nàng nhanh chóng tin được Ôn Thừa Sơ thật sự yêu Chu Linh và vui vẻ vì đã kết hôn với nàng.
Bởi nàng cảm nhận được nụ cười người huynh nay đã nhẹ nhàng hơn nhiều, không còn ưu tư nặng nề như xưa.
Giống như thế giới u ám bỗng bừng lên ánh mặt trời.
Mắt nàng rơi vào Chu Linh đang cười với Ôn Thừa Sơ.
Nếu huynh thật sự hạnh phúc, thì nàng cũng không đến nỗi không thể chấp nhận Chu Linh.
Rốt cuộc, chẳng gì quý hơn hạnh phúc huynh mình.
Haiz! Nhưng hai người muốn bên nhau, đâu phải chuyện thuận lợi dễ dàng, nghĩ đến bọn đại thúc đại tẩu kia...
Ôn Như Ngọc thở dài, sao duyên phận huynh muội họ lại phiền phức đến vậy?
Đề xuất Huyền Huyễn: Than Ôi, Định Cho Ngươi Phá Sản, Nào Ngờ Ngươi Lại Kiếm Trăm Ức!