Thái tử, thiếp xin lỗi. Thiếp chỉ nghe đồn rằng người vẫn một lòng hướng về Nhị đệ, thiếp không muốn ép buộc người nên mới thốt lời rời đi. Thiếp tuyệt nhiên không có ý khinh thường người.
Thấy thiếp cứ mãi nhìn chiếc phượng quan và khăn trùm đầu, Thái tử liền giải thích: "Ta thấy nàng đã ngủ say, e rằng vật ấy đè nặng khiến nàng khó chịu nên mới gỡ xuống. Nàng chớ nên nghĩ ngợi nhiều. Dung mạo con người đều do trời ban, nào có phân biệt cao thấp sang hèn. Nàng đã nhận hôn thư của ta, đã là Thái tử phi của ta, dẫu cho lòng nàng đã có ý trung nhân, ta há lại vì dung mạo mà buông lời chỉ trích nàng sao?"
Thiếp ngẩn người. Chắc hẳn Phụ mẫu vì muốn gả Tỷ tỷ cho Thái tử mà đã sớm tung tin đồn nhảm để tạo thế, còn Thái tử lại là người chính trực, không muốn cưỡng cầu.
Thiếp khẽ nắm lại tay người, từng lời một thốt ra: "Trong lòng thiếp, từ trước đến nay chưa từng có Nhị hoàng tử. Thiếp có thể gả cho người, lòng thiếp vô cùng hoan hỉ."
Kiếp này, thiếp nguyện phò tá Thái tử, để người đứng trên vạn người.
Ánh mắt Thái tử bỗng sáng rực, nhìn thiếp đầy dịu dàng: "Nàng có đói không? Có muốn dùng chút gì không? Nàng muốn ăn gì, ta sẽ sai người chuẩn bị."
Thiếp không kìm được mà buột miệng: "Ăn người... được chăng?"
Thái tử ngẩn người trong chốc lát, vầng má tuấn tú ửng hồng như ráng chiều.
"Vậy ta đi sai người chuẩn bị nước tắm."
Một đêm xuân tình nồng thắm, Thái tử càng thêm sủng ái thiếp.
Phàm là nữ nhân chúng ta, trời sinh đã có diễm phúc này. Hễ là nam tử yêu thích nữ sắc, sau khi cùng nhau chăn gối, đều sẽ một lòng một dạ vì chúng ta mà nguyện chết không hối.
Trong buổi gia yến tại Hoàng cung, thiếp và Thái tử ngồi ở vị trí thượng tọa, còn Tỷ tỷ và Nhị hoàng tử ngồi ở hạ tọa.
Trên mặt Tỷ tỷ, ngoài những vết tát thiếp sai Giáo tập mụ đánh hôm nọ, lại thêm vài dấu bàn tay khác.
Thiếp nhớ kiếp trước, ngay đêm tân hôn, Nhị hoàng tử đã lộ rõ bản tính, tại chỗ gọi đám tiểu thái giám nam sủng cùng lên giường loan.
Vì thiếp không thuận theo, cũng bị trói lại mà đánh đập, lăng nhục.
Chỉ là không bị thương ở mặt, nên Tỷ tỷ không nhìn thấy mà thôi.
Hoàng thượng thấy vết bầm trên mặt Tỷ tỷ, liền hỏi một tiếng: "Có chuyện gì vậy?"
Tỷ tỷ liếc nhìn Nhị hoàng tử, người kia vẫn thản nhiên uống canh, ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn nâng lên.
Tỷ tỷ khẽ khàng đáp: "Là nhi thần không cẩn thận va phải."
Hoàng thượng không truy cứu sâu, chuyển sang nói với hai cặp tân hôn chúng ta: "Hoàng gia ta từ trước đến nay con cái vẫn luôn khó khăn, năm xưa có được hai hoàng tử các ngươi cũng chẳng dễ dàng gì. Nay các ngươi đều đã thành hôn, ai có thể sinh hạ hoàng tôn trước cho Trẫm, sẽ được trọng thưởng."
Ánh mắt ảm đạm của Tỷ tỷ bỗng chốc bừng sáng, khi nhìn thiếp, nàng ta lộ rõ vẻ nắm chắc phần thắng.
Dùng thiện xong, ra đến ngoài điện, Thái tử và Nhị hoàng tử đều đi trước.
Tỷ tỷ và thiếp đi phía sau.
Tỷ tỷ khẽ khàng nói: "Muội rõ cả, phải không?"
Thiếp không đáp lời, chỉ lặng lẽ nhìn nàng ta.
Tỷ tỷ gượng cười: "Không ngờ Nhị hoàng tử lại quá ư... nam tính, đến cả thái giám cũng không buông tha. Nhưng không sao, có khổ trước mới có ngọt sau. Muội cứ đắc ý một thời gian đi, đợi khi ta sinh hạ hoàng tôn, trở thành Hoàng hậu, muội chẳng phải vẫn phải ngoan ngoãn thần phục dưới chân ta sao?"
Nhị hoàng tử đã sớm thúc ngựa rời đi, Thái tử thấy thiếp vẫn chưa đến, vội vàng bước tới nắm lấy tay thiếp.
Thiếp mỉm cười với Thái tử: "Tỷ muội chúng thiếp còn đôi lời riêng tư muốn nói, Điện hạ cứ đi trước đợi thiếp."
Thái tử đành quyến luyến rời đi, Tỷ tỷ thấy vậy, ánh mắt như muốn phun lửa.
Thiếp cười: "Tỷ tỷ có từng hối hận chăng?"
Tỷ tỷ cười khổ, rồi lắc đầu.
"Thái tử chẳng qua chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Nam nhân vô dụng, dẫu có dịu dàng ân cần đến mấy thì có ích gì?"
Thiếp khẽ vuốt bụng, không nói gì.
Thái tử của thiếp, người ấy còn hơn hẳn cái thứ dơ bẩn như Nhị hoàng tử kia nhiều lắm.
Kiếp này, trong bụng thiếp đã có hài nhi rồi, còn sớm hơn kiếp trước đến hai tháng.
Hoàng gia cưới gả khác với dân gian, dâu mới không cần về phủ quy ninh, mà là sau ba tháng thành hôn mới thỉnh Phụ mẫu bên nhà gái vào cung thiết yến.
Mẫu thân vừa thấy Tỷ tỷ gầy gò đứng sau thiếp, lập tức đau lòng ôm nàng vào lòng.
Phụ thân nhìn thiếp đang đoan trang ngồi trên thượng vị uống trà, nét mặt lộ vẻ không vui, liền xông đến tát thiếp một cái: "Nghiệt súc! Ngươi dám ức hiếp Tỷ tỷ ngươi sao?"
Vừa thấy Hoàng thượng và hai vị hoàng tử bước vào đại điện, thiếp khẽ nhếch môi, ngã vật xuống đất, bắt đầu ôm bụng kêu đau.
Phụ thân lập tức hoảng hốt, lớn tiếng biện bạch: "Ta chỉ khẽ chạm vào mặt ngươi một chút, làm sao lại đau bụng được? Con tiện nhân đáng nguyền rủa này, dám giả bệnh hãm hại cha ruột ngươi sao?"
Đại điện bỗng chốc im phăng phắc, đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Mọi người đều nhìn thấy, trên vạt váy trắng tinh của thiếp, lại thấm ra một vệt máu đỏ.