Gió mát trăng thanh, trong phòng tịch mịch không tiếng động, chỉ thấy ngọn nến đỏ lay động, màn trướng khẽ đong đưa.
Đàm Bảo Lộ nằm nghiêng trên sập, Sầm Già Nam từ phía sau ôm sát lấy nàng rồi lấy chăn đắp lên đỉnh đầu hai người. Nhiệt độ hừng hực của y, theo cử động, cuồn cuộn tràn tới như sóng triều dâng liên tiếp không ngừng.
Nàng mặt hướng đất, nằm sấp bất động, hai tay khẽ cong, đầu ngón tay vô thức bấu lấy góc chăn, trong lòng bỗng sinh lo lắng lạ thường.
Sầm Già Nam chẳng buông lời, song từng hơi thở gấp gáp dồn dập quấn lấy mang tai nàng, lúc nhẹ lúc nặng, từ bình thản chuyển sang háo hức dồn dập. Nàng không kìm được cùng nhịp thở, tiếng thở ngày càng nhanh.
Đôi bàn tay to thô ráp kia mò mẫm từ hông nàng vòng sang trước, lòng bàn tay dày và ráp sờ lên eo sau, như mài giấy chà vào hải mai, cảm giác tê dại ngấm ngầm pha chút khoái lạc nhỏ nhoi.
“Hắc nhi đã ngủ rồi.” Y ngậm ngùi âm vang nói.
“Ừm.” Nàng mở mắt trong ánh đèn tàn, quay lưng lại, thì thầm đáp.
Y lại hỏi: “Đang chờ ta phải không?”
Nàng quay mặt chui sâu vào gối thơm tho hương kiều mạch, ngậm ngùi nói: “Ngươi, ngươi chẳng dặn ta chớ ngủ sớm sao?”
Sầm Già Nam cười nói: “Quả là ngoan ngoãn.”
“Phì.” Nàng bĩu môi, nói: “Dù sao ta cũng ngủ không say.”
“Mệt thì đi ngủ trước đi.” Y vừa lịch sự vừa lười biếng hành động phía sau nàng.
Bàn tay y đặt lên lưng nàng, nàng run rẩy khẽ, trên cánh tay nổi lên từng nốt gai li ti: “Ngươi như vậy làm ta sao ngủ được!”
Lòng bàn tay y lách xuống hông bên, lại vòng tới bụng dưới, thân hình áp sát cổ nàng rồi cất tiếng cười trầm trầm: “Đâu phải giống người từng sinh con rồi.” Đàm Bảo Lộ đỏ mặt, ngoảnh lại mắng: “Đừng bậy bạ!”
“Đã không ngủ thì lát nữa hẵng ngủ.” Y đáp một tiếng thảnh thơi, lòng bàn tay đè thấp, chuyển sang phía trước.
“Ừm…” Nàng lập tức khẽ cong lưng, gập đầu gối định đạp ra ngoài, song bị y bắt lấy vùng bắp chân. Nàng đứng khựng, nhìn sâu vào mắt dị sắc của y, lưỡng lự hồi lâu rồi ngừng kháng cự: “Ngươi muốn… phải không?”
“Ừm.” Y đăm chiêu xuống, tiến lại gần, như thăm dò nhưng giọng điệu không chấp nhận phản bác: “Có được chăng?”
Nàng mặt ửng đỏ, nhỏ giọng: “Hắc nhi đã ngủ rồi…”
“Ừm.” Y trả lời.
“Cửa trước thì sao?” Nàng tìm chuyện nói.
Sầm Già Nam dịu dàng bảo: “Ừ, cửa cũng đã khóa rồi, lần này chẳng ai tới quấy rầy.”
“Ồ…”
“Được chứ?”
Đàm Bảo Lộ quay mặt đi, thì thầm: “Thế… ngươi mau một chút đi, mai phải dậy sớm, đừng kéo dài lâu nữa.”
“Ừ.” Y lười biếng đáp, chỉ ba phần chân thành, nhân lúc nàng hé môi, cúi đầu hôn xuống.
Hơi thở nàng bị ngăn lại, theo đà ngả đầu ngoan ngoãn buông lỏng cổ.
Đầu lưỡi chạm phải vị ngọt ngào mát lành như mưa rào ngày hạn khô.
Đến lúc này nàng mới hiểu mình thương nhớ y biết bao.
Thương nhớ đến mức gần như không thở nổi.
Chỉ cần không được gặp mặt thêm một ngày, không thể ngang vai sờn vai thêm một khắc, nàng sẽ chết mất.
Chiếc y phục mỏng manh trắng tinh bị từ từ cởi bỏ, để lộ làn da mịn màng hơn cả tuyết, một trắng như trăng sáng, một lạnh lùng "sắt đen", tương phản rõ rệt với bàn tay thô bạo.
Cùng với nụ hôn dữ dội, là bàn tay ấy.
Bàn tay thon dài, ấp ủ gân xanh nổi lên khi cử động, đầy sức mạnh và quyền kiểm soát.
Bàn tay ấy vuốt ve khẽ khàng.
Xoa bóp, kích thích, nghịch ngợm, quay tròn lia lịa.
Y khởi lên trận thủy triều hủy diệt vạn vật, rồi kéo nàng vào cuồng phong giữa tâm bão.
Thân thể nàng lúc hóa làm dây đàn ngân lên giai điệu êm tai, lúc căng ra như cung tên, vừa khiến nàng bồi hồi vừa phấn khích.
Nàng bịt miệng phát ra tiếng rên khe khẽ, rồi ngã gục vào lớp chăn đệm xếp chồng dưới người.
Mồ hôi mỏng tang thấm ướt y phục trắng, những giọt mồ hôi trong veo trên da bị Sầm Già Nam dùng bàn tay lau sạch từng giọt.
Nàng thở hổn hển, chờ thân thể từ từ thư thái, quay đầu nhìn y.
Sầm Già Nam giũ tay, mặt cũng ửng lên sắc hồng, một tay ôm lấy nàng, tay kia bên cạnh đèn lấy vật gì đó.
“Ngươi muốn lấy gì?” Nàng tò mò hỏi.
Y lật người trở lại, nàng liếc nhẹ, thấy vật giữa ngón tay y, vội quay mặt như con đà điểu chui vào lòng mình.
Sầm Già Nam cười, kéo vai nàng lại rồi thong thả mở vật ra trước mi mắt nàng run rẩy: “Đã làm mẹ rồi, sao còn rụt rè vậy?”
Đàm Bảo Lộ mắt đảo lẩn quẩn, cuối cùng liếc vật kia, hơi hồi hộp: “Dù sao trước giờ chưa từng dùng…”
Sầm Già Nam nắm tay nàng đưa về phía vật, “Không sao đâu, không đau, thử vài lần.”
Nàng đầu ngón tay cảm thấy gì đó quái lạ, giật mình nhanh tay rụt lại, e sợ né tránh. Y cứng rắn giữ lấy cổ tay nàng kéo về phía trước. Nàng phản xạ nắm chặt, ôm lấy vật.
Nàng thật sự chạm vào cảm giác vật đó, cảm nhận rõ nét đường viền.
Cả lòng bàn tay dính nhớp nháp.
Xa cách lâu ngày, nàng hành sự kém khéo, cứ nghĩ xưa nay y mỗi lần làm lâu lắm, đến cuối thường tức cứng, rất sợ hãi. Nhưng hơn cả nỗi sợ, nàng tò mò nhiều hơn: vật này làm ra thế nào? Rồi sao lại mỏng như vậy? Dùng có khó chịu không? Có chút e thẹn, nàng thấy mình bị ảnh hưởng quá, sao hao hao giống y nhiều đến thế, dù nhắm mắt hay mở mắt đầu óc lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó…
Nàng tay chạm bừa, run rẩy rút về, quay mặt, tĩnh lặng chờ y tiếp tay.
Ngoài màn trướng ánh đèn đầu giường nhấp nháy, Sầm Già Nam lại áp sát nàng từ sau. Khí tức xuyên người của y nóng bỏng rõ ràng, khiến người ta liên tưởng đến ánh nắng giữa trưa cháy rát, cát bụi mênh mông bờ cõi xa xôi, cùng người lính vùng biên gan dạ đeo da cương sắt.
Nàng khẽ mở rộng mắt, bên tai tiếng thở sâu nông của y.
“Ngươi…” Nàng định nói mà thôi.
“Ừ?” Y đáp thì thầm thấp giọng.
Nàng bị y đẩy sâu về phía mép giường, nếu lùi thêm chút, đầu sẽ đập tường. Nàng đành lấy tay chống đỡ giữ thăng bằng, mím môi hỏi: “Ngươi… khi ngoài kia, có nhớ ta không?”
“Ngươi nói xem?” Y đáp lại, “Thư nhà ta nào chả viết?”
Đàm Bảo Lộ lắp bắp: “Ta nói là nhớ, không phải kiểu đó…”
Sầm Già Nam dừng lại, hiểu ngay ý nàng. Không phải kiểu nhớ trong tâm khảm, mà là giờ đây da kề da, thân thể dựa vào nhau mới đúng.
Y rõ hết mà lại giả vờ hỏi: “Không phải kiểu đó, thì là kiểu nào?”
Đàm Bảo Lộ ngập ngừng: “Ngươi biết mà…”
Y cầm tay nàng đặt lên vật ấy, thân hình chủ động hỏi: “Ngươi nói đi? Ta có nhớ không?”
Đàm Bảo Lộ tay run rẩy rút lại, ánh mắt tránh sang nơi khác, lí nhí: “Ngươi, ngươi dạo này đều thế nào…”
“Thế nào?”
“Ấy cái đó…” Nàng giọng nhỏ.
Y nhướn mày, nắm cằm nàng, “Thế nào? Lời nói tiếp theo, ngươi phải nghĩ kỹ mới nói.”
Nếu sai lời, y sẽ có cách dạy dỗ nàng.
Nàng đỏ mặt, nói: “Không phải người ta nói đấng nam nhi không thể chịu đựng sao?”
Y cười phá lên, véo má nàng, “Ai dạy ngươi mấy thứ ấy?”
“Đau đau đau…” Nàng giả vờ kêu đau, mắt sủa tròn, má phúng phính cầu xin, “Ta toàn đọc sách thôi.”
“Chẳng mấy chốc ta sẽ thiêu sạch mấy thứ sách vớ vẩn ấy.” Y ôm nàng nói, “Ngươi nghĩ sao?”
“Ừm?”
“Ngươi nghĩ ta làm sao giải tỏa?”
“Ta…” Nàng đỏ mặt, lí nhí, “Ta nào hay.”
Y cười: “Ấy là ta chỉ còn nghĩ đến ngươi, một bên…”
“Á!” Nàng rung mình, giật nảy mắt mở to, tay nhỏ ngoạn mục véo vào bắp tay y thành đường vằn đỏ rồi nhìn y trách móc. Y thảnh thơi nhìn nàng.
Cảm giác thật diệu kỳ.
Nàng cảm nhận rõ ràng y dần phát điên vì nàng, tiếng thở nặng nề vang lên dồn dập quanh mang tai. Y như khó giữ được sự bình tĩnh thường ngày, dập dìu chao đảo ranh giới mất kiểm soát.
“Người đâu phải súc vật, sao có thể nói chịu không chịu.” Y lên tiếng.
Đàm Bảo Lộ kéo dài âm “ồ” ngọt ngào trong lòng.
“Năm năm này, chúng ta chẳng có ai khác.” Y từ tốn.
Nàng tin lời y.
Rõ ràng y rất nghiêm khắc quân kỷ, làm tướng tiên phong luôn gương mẫu. Cứ với tần suất xuất binh của y, làm gì còn thời gian đi chuyện khác. Nàng nổi giận cũng bởi chia xa lâu quá, bao lo âu day dứt.
Sau khi nghe y trả lời, nàng lại hỏi: “Còn nàng? Có nhớ ta thế chăng?”
“Nhớ gì…” Nàng ngập ngừng không dám nói thật.
“Không nhớ sao?” Y lại đẩy nàng, khiến tầm nhìn nàng chao đảo, tận mắt chỉ thấy sắc đỏ ngợp trời.
Đàm Bảo Lộ khóc đỏ mắt mà cố cứng đầu: “Không phải ai cũng như ngươi đáng ghét…”
Y dùng hai ngón tay véo cằm nàng bắt quay lại ghé sát mặt: “Thật không?”
Nàng ngại ngùng nhìn đi, sợ nhìn kỹ khuôn mặt y quá đáng. Y mặt hơi biến sắc, nghiến hàm chặt môi, đường nét cứng cỏi, ánh nhìn huyền diệu đỏ loét, mồ hôi trên trán rơi lên lưng, từng giọt nóng làm da bỏng rát.
“Ừm…” Nàng cuối cùng thổ lộ, đành nhận.
“Nhớ… chỉ tại ngươi không ở đây!” Nàng trách móc.
Những cơn sóng trào dâng chưa hề hạ xuống, một khối bột trắng đập mạnh lên án bàn, tiếng rổn rảng vang, thân thể ướt đẫm mồ hôi hồng hồng, khác hẳn động tác hừng hực của y là ánh mắt hiền hòa và nụ hôn say đắm. “Xin lỗi,” y nói.
“Từ nay chẳng bao giờ nữa. Ta sẽ không để nàng cô đơn một đêm, không một đêm.”
Đàm Bảo Lộ: “…”
Nàng thật chẳng…
Ngoài trời rạng đông hé sáng.
Nàng mụ mị lồm cồm từ trong chăn ló đầu ra, người đẫm mồ hồi, tóc ướt dính vào má, phấn son lem nhem làm gối in vết đỏ xanh.
Chị nương tuổi lớn vào phòng, chỉ nhìn là biết vừa xảy ra chuyện gì vì giày cài, y phục, trâm vàng rơi vãi khắp nền, bên cửa có vũng nước.
Nàng nhắm mắt lại, hơi nhức đầu, suy nghĩ mau dậy dọn dẹp sạch sẽ, không cho ai nhìn thấy, thì thấy y cầm chiếc drap ra khỏi phòng rửa.
Nàng giật mình, chẳng ngờ y lại giặt chiếc drap bị nàng vấy bẩn.
“Chuyện nhỏ.” Y ngồi bên giường, nâng tay véo cổ nàng, hỏi: “Không sao chứ?”
“Không.” Nàng đỏ mặt tránh mặt.
“Bôi thuốc đi.” Y nói.
“Ta tự làm.” Nàng vội lấy thuốc.
Y ngửa tay, rồi nắm chặt chân nàng tiếp tục hỏi: “Tự làm hay ta làm?”
Cố kéo dài thì kết quả vẫn thế, Đàm Bảo Lộ không thể không để y làm, đành ưng thuận: “Ngươi làm đi…”
Bôi thuốc xong trời cũng sáng, ngủ không nổi, đành ngồi dậy đọc sách. Y nghiên cứu công văn, nàng ngồi bên góp tiếng mài mực, cũng xem qua vài trang.
Triều đình chưa biết, mọi tấu gửi đến Hách Tây Thính đều có bản chép cho y xem, nên có nhiều đại thần nương đó mà tìm cách chĩa mũi dùi. Nhìn số quan nghị nhiều dần, nàng nóng nảy bất phục.
“Sao bọn họ làm thế?” Nàng trách: “Đệ tử điện hạ nơi ngoài mở mang bờ cõi, bọn họ bỏ trốn trong nhà; giờ điện hạ vinh quynh trở về, chẳng biết ơn mà bôi nhọ…”
Y chỉ cười xòa. Nhìn nàng tay cầm tấu, biết nàng đang đọc nào, nói: “Binh lược mở bờ cõi là con dao hai lưỡi, mặt lưỡi này là nên cơ sở nước Đại Tấn trăm năm, mở rộng biên cương giữ đất, ngăn giặc ngoại xâm; song mặt kia đè lên dân chúng muôn vạn.”
“Chiến tranh lâu ngày tức thuế má vô cùng, có phần lấy từ ngân khố, phần kia trút lên dân. Quan đại thần không muốn tổn hao dân tài có phần hiểu được. Họ có phần vụ lợi song không hẳn là kẻ xấu. Người ta tuân phép, hơn là đúng sai, thứ nhiều là người có lập trường khác nhau.”
Nàng phần lớn hiểu, song trong lòng vẫn ấm ức: “Nhưng thấy mấy lời ấy tức giận ghê.”
Y cười nói: “Yên tâm, ta ở triều, mắng họ còn cay nghiệt hơn.”
Nàng thầm cười không nhịn nổi, đúng là, y đâu chịu mất thiệt bao giờ.
Y công vụ bận rộn, nàng không thể làm gì nhiều, chỉ nghĩ cách chuẩn bị quà nhỏ mỗi ngày.
Nàng rất thích bánh sen của đầu bếp trong phủ, nên định làm cho y ăn. Nàng mời đầu bếp dạy, người kia vô cùng cảm kích hết lòng truyền thụ, dạy cách nghiền gạo nếp thành bột rồi nhào thành bột, cách trộn hạt sen giã với bạch liên thành nhân sen.
Một ngày y trở về từ phủ, không thấy nàng ở trong phòng, hỏi quản sự đứng đợi: “Phu nhân đâu?”
Quản sự cười: “Phu nhân cả ngày ở bếp nướng bánh.”
“Bếp?” Y ngạc nhiên: “Cô ta làm gì trong bếp?”
“Phu nhân không cho nói.” Quản sự đáp.
Y gật nhẹ đầu, định tự tới bếp xem.
Quản sự vội nói: “Quý công tử đâu vào nơi bếp núc được?”
Y cười nói: “Lý thúc đừng đọc mấy thứ sách hỗn tạp.”
Y bước nhanh vào bếp, thị thiếp cùng tỳ nữ bận rộn hay thấy y liền vội lễ phép lách sang chỗ khác. Y vẫy tay, bảo họ lui lại đừng làm phiền phu nhân cạnh bếp loay hoay.
Nàng tất bật nấu nếp, mặt hồng hồng bị lửa bếp hun đen nhẹ. Lúc rảnh liếc lên, thấy y dựa cửa cười hiền.
Nàng hoảng hốt: “Điện hạ sao về sớm thế, ta còn chưa chuẩn bị xong!”
“Làm gì?” Y bước vào cầm nhìn khuôn hoa trên thớt. Mấy khuôn đồng tinh xảo hình cánh hoa vàng được thủ công, thực tế hàng ngày thợ làm bánh chỉ đắp bằng tay thật tinh tế, có khuôn chủ yếu hỗ trợ phu nhân.
Nàng liền túm hết khuôn giấu đi, bí mật nói: “Chưa cho coi!”
Y trêu ghẹo: “Là sao? Không muốn cho ta xem hay không dám cho xem?”
Nàng phì miệng: “Điện hạ đừng kích thích, không có cửa đâu! Chờ lát nữa mới được ăn!”
Nàng đẩy y ra, y ngồi yên nói: “Ngươi đuổi ta đi đâu? Ta ngồi đây có được không?”
Y ngồi đối diện bếp lưng làm nàng khó tập trung, nhưng đã đến đây thì không thể bắt y đi, nàng thôi không nói.
Nàng chăm chú nghiên cứu làm bánh sen.
Đầu bếp lo lắng bánh không ngon, nấu chín mọi nguyên liệu. Nếp đã nghiền thành bột, nhào thành cục. Nàng chỉ cần nhồi một chút nhân sen, rồi gói thêm lòng đỏ trứng vịt.
Việc ấy đầu bếp làm nhanh, đôi tay mập mạp bóp nhào viên nếp thành cánh hoa.
Nàng cũng háo hức làm thử.
Nàng lấy một mẫu nếp, rắc bột khô lên thớt, lăn vài vòng rồi ép dẹt, gói nhân sen cùng trứng rồi cho vào khuôn, lấy ra thấy hình dáng đúng kiểu, vừa ý cười.
Làm một mẻ năm chiếc, cho vào xửng hấp.
Sắp xong, nàng ngẩng đầu thì thấy y ngủ gục trên ghế, tay che mắt.
Nàng cười khẽ, cũng không hiểu sao ngồi chút chút đã ngủ, tựa như ông lão ngoài phố. Nhưng liền buồn lòng, y cả ngày vất vả thế ắt mệt mỏi lắm rồi.
Đây là lần đầu nàng thấy y ngủ say như vậy. Y thể chất tốt, trong mắt nàng như người thép vậy, mỗi lần ngủ là nàng ngủ trước rồi nghe thở, chưa từng thấy y mệt đến thế.
Nàng khẽ tiến gần, vô ý đánh rơi sổ tay y bên cạnh.
Y hàng ngày công vụ trọng yếu, làm việc nghiêm khắc, chưa từng sơ suất quên việc nhờ luôn mang theo sổ, ghi chép ngăn nắp công việc gần đây.
Nàng vội nhặt, phủi bụi.
Chợt xem qua, thấy ngày Giáp Ngọ có đánh dấu vòng đỏ, ghi chú: Học đường.
Ngày ấy là ngày Sầm Hắc đến lớp. Thực ra nàng chỉ cần đưa Hắc đến là xong, song y bảo sẽ cùng đi.
Ngày Giáp Tý cũng đánh dấu, ghi: Sinh nhật.
Ngày ấy tròn hai mươi ba tuổi của nàng.
Nằm giữa bộn bề chính sự, việc nhỏ ấy chỉ ký màu đỏ nổi bật.
Nàng ngẩn ra.
Chính sự triều đình phức tạp nhiều, song dù vậy y vẫn ghi nhớ chuyện nhỏ.
Nàng đặt sổ xuống, lặng lẽ cúi mặt xem nét mặt y.
Mắt y nhắm, bờ mí mỏng để lộ mạch máu đỏ tinh tế, mắt dưới nhắm mở chầm chậm. Nhìn gương mặt ấy, lòng nàng tràn ngập hơi ấm và xúc động, muốn thò tay chạm vào da thịt.
Y thật phi thường, sao lại có người như thế chăng?
Hương thơm nếp ngan ngát, trong đó lẫn chút khét lẹt. Nàng khẽ hít, thì ra là mùi hấp cháy, đồ hấp!
Nàng vội bật dậy nhưng bị y ôm từ đằng sau.
Nàng kinh hãi hơn cả việc bánh bị khét, “Ngươi, ngươi tỉnh từ bao giờ…”
Y mở mắt, ánh mắt dị sắc không còn mệt mỏi, đặt tay lên cổ nàng vuốt nhẹ, “Chuyện lớn thế này ta không tỉnh thì khi ra trận đã chết hàng trăm lần rồi.”
Nàng vội che miệng y, giận: “Lại nói bậy!”
Y cười nhìn nàng, bỏ tay ra.
“Từ nay không được nói thế nữa.” Nàng cố chấp.
“Được.” Y hôn nhẹ ngón tay nàng, hứa hẹn.
“Nói, lúc nãy xem ta làm gì?” Y hỏi.
“Ta nào xem!” Nàng cương quyết không nhận, liên tục lắc đầu.
“Không xem? Vậy đứng đây là làm gì? Trông hàng hả?” Y nhấc chân lên đùa khiến nàng nhấp nhổm như thuyền nhỏ trên sóng.
Nàng nghẹn lời, đổi đề tài, khoác cổ y: “Điện hạ, ngày Giáp Ngọ đừng đến học đường cho Hắc nhé.”
“Sao vậy?” Y hỏi, “Ta phải làm chỗ dựa cho con gái.”
Nàng vuốt mắt y, quét đi vẻ mệt mỏi, “Chỉ chuyện nhỏ thôi, dù điện hạ không đến, thầy học đường liệu dám bắt nạt Hắc? Con gái cha là Thái tử, chú ruột làm quan, ta còn sợ nó ngang ngược làm loạn lớp học đó. Ngươi còn tới làm chỗ dựa cho nó.”
Y nói: “Bản thân cũng định đến, tiện đường thôi.”
Nàng chẹn họng: “Ta không tin!”
Đàm Bảo Lộ bên gối y một lúc, mùi khét nặng hơn, nàng vội đứng dậy: “Tại ngươi! Ta suýt quên!”
Mở xửng ra, nước nồi đã cạn, nên phát ra mùi cháy.
Nàng nhìn từng chiếc bánh trong đĩa ngẩn người, vò tóc.
Lúc cho vào thì còn cánh hoa, sao nay thành cục bột xấu xí?
Nàng vẫn phân vân, y lại lấy lấy ăn thử.
Nàng vội: “Điện hạ! Còn chưa biết ăn được không!”
Y cười: “Sao? Muốn bắt dao găm thử xem có độc không?”
Y bẻ bánh, lần lượt nói: “Gạo chín, nhân sen chín, trứng chín, sao không ăn được?”
Nàng lo lắng nhìn y ăn, hỏi: “Ngon không?”
Y gật đầu.
Nàng phấn khởi, vội lấy một miếng ăn theo.
“Phù…” Nàng chỉ cắn một chút mặt nhăn nhó vì quá ngọt.
Lưỡi nàng thè ra: “Quá ngọt, sao ngươi ăn hết rồi?”
Y cười, cho nàng uống trà lạnh: “Uống chậm thôi.”
Nàng rửa vị ngọt trong miệng thở dài: “Bánh sen không phải vị này.”
“Tự nhiên muốn làm bánh này à?” Y hỏi.
“Cảm thấy điện hạ mệt gần đây.”
“Mệt?”
“Ngươi vừa ngồi đây đã ngủ rồi.” Nàng nói.
Y cười: “Tập quen rồi.”
“Đêm nay ngủ sớm đi.”
“Ngủ?” Y bắt đúng ý, mắt híp lại.
Nàng vừa bực vừa lo, lo cho sức khỏe y, y lại nghĩ tới chuyện khác!
“Điện hạ!”
Hai người đùa giỡn trong bếp, lúc ấy nuôi nấng bế Sầm Hắc vào, nói: “Phu nhân, tiểu thư cứ đòi gặp, thực không sao…”
Hắc phá khỏi vòng tay nuôi nấng, vụt vào bếp, thấy cha mẹ ăn ngon giận chân giậm dậm: “Hay thật! Mẹ cha lén ăn đồ ngon.”
Hắc như khỉ nhanh nhẹn leo lên bếp, giật cái bánh hoa nhét vào miệng.
“Á!” Đàm Bảo Lộ cản không kịp, nghe tiếng khóc tràn đầy cả gian phòng.
“Ừ òa…” Hắc khóc như tội nghiệp, “Đồ dở, đồ dở!”
Khổ thân làm mẹ, nhìn con khóc nàng sốt ruột, liền ôm con an ủi: “Được rồi được rồi, không khóc nữa.” Nàng trách y: “Thật sự đừng ăn hết! Làm Hắc khóc rồi!”
Y ngạc nhiên.
Nàng vừa ôm vừa dỗ đưa Hắc ra phòng.
Hắc lên giường, ôm cổ mẹ hỏi: “Mẹ ơi, ngày mai con được nghỉ học chứ?”
“Tại sao không muốn đi?” Nàng hỏi, “Lứa tuổi con ai cũng đi học.”
“Hàng xóm nói trường học đáng sợ.” Hắc mếu môi.
Hàng xóm chẳng khác gì Đàm Ni, chắc từa tựa dọa hết trẻ con.
Nàng nói: “Học trường sao chứ? Có thầy cô dẫn chơi, có bạn bè cùng tuổi. Con có cảm thấy chán khi ở nhà không? Đi trường có người bạn chơi với con.”
Hắc mắt sáng lên: “Thật sao mẹ? Mẹ đừng lừa con.”
“Không lừa.”
Hắc mềm ra, đôi mắt long lanh nhìn quanh, lại nói: “Vậy… con muốn cha đưa tới.”
“Nay cha bận.”
“Phải phải, con muốn cha đưa.”
Hắc giở chứng.
Sầm Già Nam từ ngoài bước vào: “Đừng la hét nữa, sẽ đưa.”
Hắc sáng mắt hẳn.
Nàng giật mình: “Ngươi lại nuông chiều nó.”
Y nói: “Chỉ một đứa trẻ, phiền phức thôi. Được rồi.” Y chọc đầu Hắc: “Đến giờ cha ngủ, đừng quấy mẹ, quấy thì ta đánh mông biết chưa.”
Hắc nghe vậy vùi trong chăn, giả ngủ thở phì phì.
Đàm Bảo Lộ lắc đầu, cùng y ra ngoài.
Nàng hỏi: “Mấy ngày qua dỗ nó ngủ, y viện rứa?”
“Ừ.”
Nàng giận cười: “Chẳng ai dỗ kiểu ngươi đâu.”
Y nói: “Ngươi nói xem có hiệu quả không?”
Y bế nàng ngang người đi vào, nàng đá chân quát: “Ngươi làm gì?”
Y đáp: “Dỗ bé xong giờ dỗ lớn.”
Nàng bực bội cắn má y, thật sự cắn, rồi lại thu răng lại thành nụ hôn nhẹ trên má.
“Sầm Già Nam.”
“Ừ?”
“Tối nay để ta dỗ ngươi ngủ.”
Y nhướn một bên lông mày.
Nhiều điều nghĩ trong lòng khác xa lời nói ra. Dù thật lòng muốn y ngủ ngon, nghe qua lại mang ý vị khiêu khích, nàng ngó sang bên nói: “Ta chưa nói gì, ngươi nghe nhầm.”
Y nói: “Ta đứng đây, dù tiếng kim rớt bên phòng kia cũng nghe rõ. Nghe nhầm sao?”
Nàng không nói.
Y ôm nàng lên giường, không tha thứ: “Nói coi, định dỗ thế nào?”
Nàng bị ghì không thoát, quay mặt quay lưng, bị y xoay lại.
“Dỗ nhé.”
Nàng chán nản đành nằm yên nói: “Kể chuyện thôi.”
“Được.” Y đồng ý.
Nàng hít sâu, đành kể: “Rất lâu trước, có một cô gái…”
Y cười khẩy.
“Ngươi có nghe không?”
Y khẽ khàng: “Kể tiếp.”
Nàng tiếp: “Cô ấy ngây thơ, nên nhiều lần sai lầm, chứng kiến người thân lần lượt tử vong, gả cho kẻ không yêu, cũng không được yêu, rồi bị trúng độc chết bi thảm…”
Nàng ngáp dài: “Nhưng sau khi chết, trời cho cô ấy cơ hội, làm lại một lần nữa, lần này cứu mẫu thân mình, lấy người cô thương…” Đến câu “lấy người cô thương” không nói xong, chỉ hóa tiếng mèo mèo mơ màng.
Nàng tựa vào ngực y, cùng Tào Công chơi cờ.
Y bất lực lắc đầu, vuốt mặt nói: “Cô nàng ngốc kia lấy ai? Sao ra chuyện kỳ quái thế…”
Chương phụ cuối cùng dòng thời gian chính sẽ cập nhật trong lần tới!
Sinh nhật Sầm Già Nam,
Mong mọi người thích!
Mua.
Đề xuất Huyền Huyễn: Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?