Nhìn mưa lớn như trút nước trên trời, Phù An An chợt nảy ra một ý tưởng. Cô nhanh chóng tìm mấy cây gậy hợp kim titan trong phòng, dùng dây thừng và băng dính để cố định một mái che tạm bợ cho chiếc thuyền bơm hơi. Chiếc chậu nhựa màu đỏ thẫm được úp ngược, tạo thành một mái vòm che chắn. Mưa như trút nước đập vào chậu nhựa, và thế là “mái nhà” cho thuyền đã hoàn thành. Phiên bản thuyền bơm hơi 2.0 đã ra đời thành công. Tuy nó không thể che phủ toàn bộ con thuyền, nhưng ít nhất phần đầu đã được bảo vệ. Phù An An mang hai thùng xăng đặt lên thuyền nhỏ, rồi thẳng tiến về phía trung tâm thành phố!
Trên mặt nước đục ngầu, cành cây và đủ loại rác rưởi nổi lềnh bềnh. Thỉnh thoảng, Phù An An còn bắt gặp vài thi thể trương phình. Xác mèo, chó, thậm chí cả con người, trông cực kỳ ghê tởm, bốc lên mùi tanh tưởi nồng nặc. Dọc đường, những tòa nhà cao tầng treo đầy các vật dụng hứng nước. Bên tai cô là đủ thứ âm thanh hỗn độn: tiếng cãi vã, đánh chửi, tiếng thút thít nỉ non, tiếng kêu cứu. Cả thành phố Hải Ly rộng lớn chìm trong một bầu không khí u ám, nặng nề của sự chết chóc. Phù An An thấy có người trong các tòa nhà này thập thò sau những vật chứa, lén lút nhìn cô lướt qua. Cũng có người vẫy tay gọi cô, nhưng cô không hề dừng lại, chọn con đường gần nhất để đến nơi mình muốn.
Khoảng nửa giờ sau, một bình gas màu xanh bay tới từ phía trước, suýt chút nữa đâm vào thuyền. Phù An An khéo léo điều khiển thuyền bơm hơi tránh được nó, rồi cảnh giác hơn. Mới đi thêm hơn 10m, ở khúc cua phía trước, cô thấy càng nhiều bình gas trôi lềnh bềnh trên mặt nước. Bên cạnh là một ngôi nhà chỉ còn lại phần mái, treo lủng lẳng một tấm biển lớn màu xanh. Tấm biển thường ngày ngâm dưới nước, giờ một nửa lộ ra dòng chữ: “Trạm Khí Ga”. Trạm khí ga đã bị nhấn chìm, vô số bình gas trôi nổi khắp mặt nước. Phù An An dừng lại, đứng lên nhìn về phía trước rồi nói: “Nhiều bình gas quá, cứ như từng quả bom trôi nổi giữa đường vậy. Xông thẳng qua rất nguy hiểm. Đổi đường thôi.” Phù An An nhìn vào bản đồ thành phố Hải Ly, nhanh chóng điều khiển thuyền bơm hơi chuyển hướng.
Trong khu dân cư, một đứa bé mặt mày đầy ngưỡng mộ nhìn xuống dưới lầu: “Mẹ ơi, chị gái kia giỏi quá, chị ấy lại có thuyền kìa.” Người phụ nữ gầy gò trong phòng một tay kéo đứa bé rời khỏi cửa sổ, rồi kéo rèm thật chặt.
Sắc trời dần tối. Giờ không còn thích hợp để di chuyển nữa. Phù An An nhìn quanh, tìm một nơi để nghỉ chân. Các tòa nhà dân cư chắc chắn không được, không biết có bao nhiêu người ẩn nấp bên trong. Sau khi đi vòng quanh thành phố cả buổi, cô đã tìm thấy một thư viện. Hai ngày trước bão, tất cả các nơi công cộng đều đóng cửa, tất nhiên bao gồm cả thư viện này. Phù An An điều khiển thuyền bơm hơi vào đại sảnh. Bên trong rất rộng, có ba tầng lầu đều nằm trên mặt nước. Cô đi dạo một vòng quanh thư viện, thay bộ quần áo ướt sũng, dùng những cuốn sách khô ráo trên lầu làm nhiên liệu, vừa sấy khô quần áo, vừa nấu một phần mì tôm.
Bên ngoài trời đã tối mịt. Phù An An ngồi cạnh đống lửa, lấy sổ tay ra bắt đầu ghi lại những trải nghiệm lang thang mấy ngày gần đây.
[Trò chơi II: Thành phố Hải Ly ngày thứ mười bảy
Mưa lớn dâng lên nhanh chóng, hiện tại mực nước sâu khoảng tám đến chín mét. Vấn đề chính hiện tại là mưa lớn và con người. Nhiệt độ khá thấp, rất ẩm ướt, mặc dù đồ ăn và nước uống của mình khá đầy đủ, nhưng thường xuyên bị lạnh cóng. Ôi, tại sao mình lại bị kéo vào trò chơi kỳ lạ này? Chẳng lẽ ông trời ghen tị với nhan sắc của mình sao?]
Hai câu cuối hoàn toàn là lời than vãn vô cớ. Viết xong nhật ký, Phù An An nhìn ngọn lửa bên cạnh, thu lại quần áo đã được sấy khô, rồi kéo thuyền bơm hơi ra ngoài. Vì lý do an toàn, cô không có ý định ở lại thư viện.