Thành phố Hải Ly chìm trong cơn ác mộng đã mười bốn ngày. Suốt mười một ngày mưa lũ không ngừng, nước đã nhấn chìm mọi thứ, thậm chí cả tầng ba của tòa nhà Phù An An đang ở cũng đã dâng đến nửa. Hành lang chật chội, từng bước chân di chuyển đều khó khăn bởi những người tị nạn chen chúc. Không khí đặc quánh sự sợ hãi, hoang mang, và một nỗi tuyệt vọng cứ thế len lỏi vào từng ngóc ngách.
Trong màn mưa xối xả và sấm sét giáng trời, ông Lý, người quản lý tầng một, cũng là bạn của Phù An An, đã tìm đến. Ông ta đề nghị cô cho gia đình Đại Lưu tá túc, nói rằng nước đã nhấn chìm tầng dưới. Nhưng Phù An An từ chối thẳng thừng. Nỗi lo sợ những người lạ mặt cùng sự ngờ vực dành cho ông Lý đã khiến cô không thể mở lòng. Tình cảnh hiện tại quá đỗi hỗn loạn, và cô không muốn bất kỳ rủi ro nào.
Mực nước không ngừng dâng cao, nuốt chửng từng mét vuông thành phố. Mọi thông tin từ bên ngoài đều bị cắt đứt, biến nơi đây thành một hòn đảo cô độc giữa biển nước mênh mông. Tiếng mưa gào thét, gió rít lên từng hồi, và những tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc như muốn xé toạc bầu trời, càng làm tăng thêm cảm giác bất an cùng cực.
Qua ô cửa sổ mờ hơi nước, Phù An An nhìn thấy một đứa bé nhỏ xíu, nép mình trong vòng tay người lớn, run rẩy trong giá lạnh. Một thoáng chạnh lòng vụt qua, nhưng cô vẫn giữ chặt cánh cửa. Ngay sau đó, một người hàng xóm tốt bụng đã mở cửa đón gia đình đứa bé vào. Sự đối lập ấy khiến lòng cô nặng trĩu, nhưng lý trí mách bảo cô phải cảnh giác.
Sự kinh hoàng chưa dừng lại ở đó. Hai thi thể người, lạnh lẽo và vô hồn, trôi nổi bập bềnh trên mặt nước, ám ảnh tâm trí Phù An An không ngớt. Cảnh tượng ấy như một lời nhắc nhở tàn nhẫn về cái chết cận kề, về sự mong manh của sinh mạng trong thời khắc tận thế.
Đêm xuống, trong tiếng mưa rơi không ngớt và sự im lặng đáng sợ, một tiếng hét thất thanh vang vọng xé tan màn đêm. Phù An An giật mình, tim đập thình thịch. Cô không thể phân định được tiếng hét ấy là thật hay chỉ là ảo giác do nỗi sợ hãi tột cùng tạo ra, nhưng nó cứ luẩn quẩn trong tâm trí, gieo rắc thêm nỗi bất an.
Bình minh chưa kịp ló dạng, một âm thanh cạy cửa khe khẽ vang lên khiến Phù An An bừng tỉnh. Tiếng kim loại xoay vặn, như ai đó đang cố gắng dùng chìa khóa để mở khóa phòng cô. Hoảng hốt, cô rón rén đến gần, áp tai vào cánh cửa. Qua khe hở nhỏ, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của ông Lý, cùng với vài người đàn ông khác, đang lén lút tìm cách đột nhập vào căn phòng của mình.