Nhiệt độ thích hợp cái gì chứ! Cái nóng bức này ngoài trời có thể luộc chín cả trứng gà ấy chứ! Phù An An thầm rủa trong bụng, một tay đẩy xe mua sắm, chất đầy gạo, mì, bánh mì và cả chăn. Đến lúc thanh toán, nàng hít một hơi thật sâu khi nhìn thấy con số hơn trăm hiện trên hóa đơn. Trò chơi này không chỉ đòi mạng mà còn đòi tiền, đúng là “kinh tế sinh mệnh hai tay đều nắm chặt”. Phù An An trong lòng mắng game một trận, vừa tính toán xem làm thế nào để kiếm tiền.
Ngày hôm sau, thời tiết ở thành phố Hải Ly càng thêm nóng bức. Phù An An dậy sớm đi ra ngoài, bắt đầu dọc đường tìm kiếm xem có chỗ nào cần người làm công không. Hỏi loanh quanh một hồi, cuối cùng nàng cũng tìm được một siêu thị nhỏ đang cần nhân viên thu ngân.
“Mỗi tháng ba ngàn, bao ăn không bao ở, được không?” Bà chủ mặt lạnh tanh hỏi, ra chiều không muốn cho thêm một xu nào từ tay mình. Ba ngàn một tháng ở thành phố Hải Ly thì quả thực là hơi ít. Thấy Phù An An không lập tức đồng ý, bà chủ nói thêm: “Cô đừng thấy lương ở đây thấp, nhưng việc cũng nhẹ nhàng, mỗi ngày chỉ bận buổi sáng thôi, chiều bốn năm giờ là tan ca rồi.”
Phù An An chống cằm, đôi mắt tròn xoe ngây thơ vô hại nhìn bà chủ: “Được ạ, nhưng lương cháu muốn trả theo ngày.” Nghe Phù An An yêu cầu, bà chủ nhíu mày, trả lương theo ngày ở chỗ bà đúng là lần đầu tiên. Nhân viên trước vừa bỏ việc, trong tiệm lại đang gấp người, bà chủ chau mày nhìn Phù An An một cái. Cô bé này lương thấp, lại còn trông đặc biệt ngoan ngoãn, xinh đẹp…
“Thôi được rồi, làm tốt, làm tốt thì dì tăng lương cho.” Bà chủ vội vàng vẽ ra một viễn cảnh tươi đẹp cho Phù An An, rồi bắt đầu mời gọi khách bên ngoài.
Phù An An mặc tạp dề vào, thành thạo nhận đồ khách mua, nhanh chóng thanh toán tiền. Cả ngày thử việc, công việc rất tốt, bà chủ rất hài lòng, sảng khoái trả lương ngay trong ngày.
Có được một khoản lương chính thức, lại được ăn ba bữa miễn phí, Phù An An dùng số tiền kiếm được mua ba thùng nước khoáng và hai thùng bánh mì nhỏ. Số tiền vừa chi ra lại quay về túi, bà chủ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện “quạ đen đền ơn” lại đến nhanh như vậy. Ánh mắt nhìn Phù An An pha chút “yêu thương”: “Nhìn con bé này xem, mua nhiều đồ như vậy dì cũng ngại quá. Cái xe ba gác ở cửa cho con mượn chở đồ về nhé.”
Chiếc xe ba gác cũ kĩ ngoài cửa, phơi nắng dầm mưa đã gỉ sét, chủ yếu dùng để chở thùng giấy và nhựa đến trạm thu mua phế liệu cách đó ba con phố.
“Cháu cảm ơn ạ.” Phù An An chất đồ lên xe ba gác, thành thạo lên xe, thở hổn hển đạp về nhà. Bà chủ nhìn bóng lưng Phù An An rời đi, cười lắc đầu. Nếu có thêm vài cô bé chất phác, ngây thơ như vậy, thế giới này sẽ tốt đẹp biết bao.
—
Phù An An đâu biết mình bị bà chủ “sắp đặt”, nếu không chắc chắn sẽ đạp xe ba gác quay lại, hỏi xem rốt cuộc ai mới là người “ngây thơ” đây. Khách quan mà nói, việc khuân vác đồ còn khó khăn hơn nhiều. Leo lên tầng sáu, mang mấy thùng nước và bao bánh mì về, Phù An An gần như mệt lả. Nàng tắm rửa qua loa, ngã vật xuống giường, chiếc quạt điện quay lung lay chỉ thổi ra toàn hơi nóng.
Ngày thứ ba ở thành phố Hải Ly, nhiệt độ càng trở nên gay gắt. Chính phủ thậm chí đã ban bố cảnh báo nhiệt độ cao màu đỏ, nhiệt độ cao nhất ngoài trời lên đến bốn mươi ba độ. Vì nắng nóng, trong siêu thị ngoài kem và nước uống ra, những mặt hàng khác hầu như không có khách. Tiếng TV trong siêu thị vắng vẻ trở nên đặc biệt rõ ràng—
【Sau ba tháng nắng nóng kéo dài, trong vài ngày tới, thành phố chúng ta sẽ đón một đợt mưa lớn đặc biệt. Vậy đợt khí hậu cực đoan này sẽ mang lại những ảnh hưởng gì, chúng ta hãy cùng nghe chuyên gia phân tích.】