Chương 25:
Đêm ấy, sau khi Đặng Dịch cáo từ, liền dẫn Sở Chiêu và Sở Kha huynh muội rời đi. Trung Sơn Vương cũng không nán níu thêm, bèn sai quản sự đưa khách ra cổng. Ngài cùng Thế tử Tiêu Tuần đứng tại cửa phòng, dõi mắt nhìn theo, cho đến khi bóng người khuất dạng, vẫn đứng bất động.
"Phụ vương, có đẹp mắt không ạ?" Tiêu Tuần cười hỏi.
Trung Sơn Vương mỉm cười, gật đầu: "Đẹp mắt, mê hoặc lòng người, quả không tệ. Nếu như mẫu thân nàng cũng như nàng vậy, ta có thể hiểu vì sao Sở Lĩnh lại khăng khăng một mực đến thế."
Tiêu Tuần lại không ngờ phụ vương lại có lời đánh giá như vậy. Nghe không chỉ là nói đùa, hắn nhìn về hướng cánh cửa, cũng không thấy cô nương kia có gì mê người.
Trung Sơn Vương lại lắc đầu: "Thật là quá đáng tiếc."
Lại đáng tiếc điều gì? Tiêu Tuần càng thêm khó hiểu.
"Đáng tiếc nàng dường như không thích chúng ta." Trung Sơn Vương cười nói, nhìn Tiêu Tuần.
Tiêu Tuần cười: "Đều là lỗi của con, không nên bắt giữ Sở tiểu thư."
Trung Sơn Vương nói: "Không bắt được nàng, cũng chẳng thể kết bạn. Không thích cũng coi là một loại duyên phận."
Sao nghe ý tứ phụ vương, thật sự muốn cùng Sở tiểu thư có chút duyên phận? Tiêu Tuần hỏi: "Phụ vương, người thật bị vị Sở tiểu thư kia mê hoặc rồi sao?"
Trung Sơn Vương cười ha hả, vỗ vai hắn, dùng sức đẩy nhẹ quay người: "Phủ chúng ta bao lâu rồi không có chuyện vui? Ngươi lại chẳng chịu thành thân, đành để lão tử ta tái giá một phòng, cho mọi người được ăn bữa rượu mừng náo nhiệt một chút."
Tiêu Tuần cười nói: "Hay lắm ạ!" đoạn đỡ lấy phụ thân, hai người vừa cười vừa nói bước vào trong. Vị Sở tiểu thư kia kiệt ngạo hay cuồng vọng cũng được, cố ý chọc giận bọn họ cũng chẳng sao, cha con bọn họ sẽ không để tâm, thì phải làm thế nào đây? Là bọn họ có thể chủ tể cảm xúc và thái độ của vị tiểu thư kia, chứ không phải vị tiểu thư kia chủ tể bọn họ. Tựa như nhìn tiểu nhi cuồng nộ, người lớn chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi.
***
Sở Kha giờ phút này đang rất phẫn nộ.
"Ngươi bây giờ hài lòng chưa?" Hắn giận dữ quát, "Ngươi ở kinh thành gây phiền toái còn chưa đủ sao? Trên đường đi cũng muốn đắc tội hết mọi người?"
Sở Chiêu chẳng thèm để ý cơn giận của hắn, mắt cũng không nhìn, chỉ nói: "Ngươi biết gì đâu, đắc tội người cũng không nhất định là chuyện xấu."
Ở kiếp trước nàng đâu có đắc tội Tiêu Tuần, Tiêu Tuần vẫn khiến gia đình nàng tan nát. Hiện tại nàng ngôn ngữ bất kính, Trung Sơn Vương ngược lại chẳng làm gì nàng. Nói cho cùng, không phải vấn đề ngôn ngữ hay thái độ, mà là vấn đề có thể hay không và có cần hay không.
Mặc dù nàng hận không thể giết Tiêu Tuần xong xuôi mọi chuyện, nhưng nàng là đến để thay đổi vận mệnh, không phải để đồng quy vu tận. Giết Tiêu Tuần, Trung Sơn Vương còn có những người con khác, nàng cũng không thể một mình giết sạch tất cả con trai nhà Trung Sơn Vương. Chỉ cần không cho Tiêu Tuần làm hoàng đế là được. Nhưng điều này cũng không phải nàng có thể làm chủ.
Đó sẽ là một trận bão tố quét sạch rất nhiều người. Trong cơn gió lốc này, nàng thật sự không có ý nghĩa. Nàng bây giờ có thể làm là cách Tiêu Tuần xa một chút, và, cách người có thể chế trụ Tiêu Tuần gần một chút, ví dụ như, Đặng Dịch.
Nàng liếc nhìn Đặng Dịch đang đi phía sau. Đặng Dịch cùng hai tên hộ vệ đang nói gì đó, nhưng khi nàng nhìn qua, Đặng Dịch lập tức nhận ra, ngẩng mắt nhìn lại. Ánh mắt hung ác nham hiểm kia lập tức khiến nàng nhớ lại ký ức kiếp trước. Nàng gượng ra một tia cười, vội thu tầm mắt lại.
***
Việc đã đến nước này, biên quận không thể đi, Sở Chiêu chỉ có thể về trước kinh thành.
Sở Kha tâm trạng thật không tốt, lại chỉ muốn quay về kinh sợ đường xá vất vả, một lời oán trách muốn mắng Sở Chiêu, nhưng mỗi lần mở miệng lại bị Sở Chiêu mắng, vả lại Sở Chiêu còn muốn động thủ, tỳ nữ A Nhạc của nàng cũng ma quyền sát chưởng, tức giận đến Sở Kha chỉ có thể ngả đầu đi ngủ.
Khi bóng đêm buông xuống, dịch trạm so ban ngày có phần yên tĩnh hơn, nhưng vẫn thỉnh thoảng có người đến xe đi. Đặng Dịch ăn cơm xong đứng dưới hiên cùng thuộc hạ nói chuyện, nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa tiến vào, nhiệt tình chào hỏi dịch thừa, rồi đi về phía chuồng ngựa hậu viện. Dịch thừa bước tới đối Đặng Dịch cười thi lễ: "Đặng đại nhân, ngài dùng xe ngựa ngày mai đều đã chuẩn bị xong, ngài có muốn xem qua không?"
Đặng Dịch gật đầu. Dịch thừa vội dẫn đường, đưa hắn đi về phía hậu viện. Hắn vừa rời đi, A Nhạc đang nấp ở góc tường thu tầm mắt lại, cực nhanh chạy về phòng.
"Tiểu thư." Nàng thấp giọng nói, "Đặng đại nhân đi xem xe ngựa."
Sở Chiêu đối diện gương chải đầu, hỏi: "Cùng với ai đi?"
"Đương nhiên là cùng dịch thừa." A Nhạc nói, "Còn có hộ vệ của hắn." Tiểu thư hỏi thật kỳ quái.
Sở Chiêu quay đầu giải thích cho nàng: "Có hay không những người khác, người ngoài, ví dụ như, Trung Sơn Vương phủ?"
Trung Sơn Vương phủ? A Nhạc có chút hiểu ra: "Tiểu thư là lo lắng người Trung Sơn Vương phủ đến báo thù tiểu thư?"
Dĩ nhiên không phải, nhưng điều này có chút khó giải thích, Sở Chiêu gật gật đầu: "Đúng vậy, cho nên, ta lo lắng bọn họ có thể sẽ tự mình tiếp xúc."
A Nhạc gật đầu: "Ta đã hiểu." Dứt lời xoay người rời đi.
"A Nhạc." Sở Chiêu vội gọi nàng lại, "Cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện. So với làm việc, ta càng để ý an nguy của ngươi."
A Nhạc có chút buồn cười lại có chút vui vẻ: "Tiểu thư yên tâm đi." Dứt lời vung tay bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài. Tiểu thư bây giờ không chỉ biết nói dối, còn biết nói những lời dễ nghe đến vậy sao.
Sở Chiêu nhìn thân ảnh A Nhạc biến mất ngoài cửa. Kỳ thực nàng cũng chỉ là suy đoán. Lúc đầu vẫn cho rằng Đặng Dịch cùng Trung Sơn Vương phủ không có giao thiệp. Lúc đó tuyển Tiêu Tuần làm Thái tử là do Hoàng đế quyết định, Đặng Dịch chỉ là người chấp hành. Nhưng lần này đột nhiên ở chỗ này liên tiếp gặp Tiêu Tuần và Đặng Dịch, nàng luôn cảm thấy quá đỗi trùng hợp. Vả lại, lại nghĩ tới lúc ấy Đặng Dịch lại dám đánh vào mặt Tiêu Tuần, người đã là Hoàng đế – Hắn vì sao có thể tùy tiện như vậy? Tiêu Tuần lại vì sao chịu đựng nhục nhã? Tiêu Tuần có thể lên làm Hoàng đế, có phải hay không cùng Đặng Dịch có quan hệ?
Cho nên hôm nay khi Đặng Dịch nói muốn đi Trung Sơn Vương phủ, nàng lập tức cũng muốn đi, chính là muốn xem giữa bọn họ có điều gì. Vả lại, khi Trung Sơn Vương muốn đẩy nàng và Sở Kha ra – ừm, không biết vì sao, nàng theo bản năng liền cho rằng đó là muốn đẩy bọn họ ra, muốn cùng Đặng Dịch đơn độc ở chung, cho nên nàng lập tức liền cự tuyệt. Có lẽ là nàng suy nghĩ nhiều chăng. Nhưng bây giờ nàng nhất định phải suy nghĩ nhiều.
***
Chuồng ngựa dịch trạm so với tiền viện còn náo nhiệt hơn, người hầu hạ ngựa còn nhiều hơn ngựa, dù sao ngựa mới là chủ lực đi đường trong dịch trạm. Mấy chiếc xe tiến vào chuồng ngựa, ngựa được dắt ra.
"Đặng đại nhân." Dịch thừa dừng chân lại, đối Đặng Dịch cung kính nói, "Ngài xem chiếc xe này."
Đặng Dịch đi đến trước xe. Xa phu đứng bên cạnh xe mở cửa xe ra, chuồng ngựa mờ tối trong nháy mắt dường như trở nên sáng tỏ. Trong xe chất đống mấy cái rương, lúc này đều mở ra, bên trong vàng bạc châu báu dưới ánh bó đuốc lóe lên quang mang chói mắt.
"Đây là tấm lòng biết ơn của Vương gia đối với ngài." Dịch thừa nhẹ giọng nói.
Đặng Dịch ngắm nghía, nhìn kỹ, quang ảnh trên mặt hắn sáng tối giao hội, sau đó khóe miệng hơi cong lên.
"Thật là xa hoa." Hắn nói, nhìn dịch thừa, "Xin chuyển cáo Vương gia, ta rất hài lòng, đa tạ."
Đề xuất Cổ Đại: Ánh Trăng Sáng Bỏ Trốn Của Quyền Thần