Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 86: Long tự

Chung Ly khẽ mỉm cười, đoan trang đứng dậy, "Đã quá buổi trưa, hôm nay bản cung xin không giữ công chúa. Chốc lát nữa, các đệ muội của bản cung sẽ đến dùng bữa, lũ tiểu hài e rằng khó tránh khỏi ồn ào đôi chút, hẹn ngày khác có dịp, bản cung sẽ mở tiệc chiêu đãi công chúa."

A Lỗ Chân đã tốn hao bao tâm cơ để nấn ná đến giờ này, cốt là muốn gặp Hoàng đế Bùi Hình trước bữa trưa. Nàng cười đáp: "Thiếp đã sớm nghe nói Hoàng hậu nương nương có vị đệ đệ hoạt bát đáng yêu, lại từng cưu mang hai tiểu hài. Lần này thiếp tới, cũng đã mang theo lễ vật cho chúng. Xin được trao tận tay rồi, A Lỗ Chân sẽ cáo từ ngay." Chớ thấy nàng hiện thời đáp lời nhẹ nhõm tùy ý, kỳ thực, trước khi xuất phát, nàng đã nghiêm cẩn tưởng tượng đủ cách mà Chung Ly sẽ "đuổi" nàng ra cung. Với mỗi lý do thoái thác của Chung Ly, nàng đều đã ứng đối sẵn.

Lời đã nói đến nước này, Chung Ly đành phải cười nói: "Vậy bản cung xin thay các đệ muội cảm tạ công chúa." Chung Ly dứt lời, quay sang Thu Nguyệt, "Ngươi hãy đến Dục Khánh cung một chuyến, gọi các hài tử tới. Nếu công chúa không chê bọn nhỏ ồn ào, vậy xin mời công chúa cùng ở lại dùng bữa trưa." Ánh mắt nàng khẽ động, cảm xúc giấu sâu, trong điện chỉ có Thu Nguyệt hiểu thấu ý tứ của nàng. Thu Nguyệt vâng lời, cung kính lui xuống.

Nữ nô không ngờ, Chung Ly lại bằng lòng giữ công chúa của họ dùng bữa trưa trong cung, vô cùng vui mừng cho chủ nhân. A Lỗ Chân lại bản năng chau mày. Lời của Chung Ly tự nhiên đã làm rối loạn kế hoạch của nàng. Nàng cho rằng, vị Hoàng hậu nương nương này, dù có rộng lượng đến mấy, cũng không thể nào giữ nàng lại dùng bữa trưa. Nàng cũng chẳng muốn nán lại, chỉ mong khi Bùi Hình tới, có thể vấn an chàng, rồi lướt qua nhau. Nàng còn cố ý xức một loại hương cao đặc biệt, cùng với bộ váy áo cực kỳ bắt mắt này, nàng không tin Bùi Hình có thể giữ mình. Ngay cả đại hoàng huynh của nàng, khi ở thảo nguyên, cũng từng một lần phát điên vì đôi chân ngọc của nàng. Tiếp đó, nàng chỉ cần tạo thêm vài lần gặp gỡ, tỏ ra như gần như xa, thì Hoàng đế Đại Tấn thế nào cũng sẽ chú ý đến nàng.

Nàng tự nhiên không biết, Thu Nguyệt trước khi đi gọi Thừa nhi, đã ghé Càn Thanh cung nhắn lời, báo tin Hoàng hậu nương nương giữ công chúa dùng bữa trưa tại Khôn Ninh cung cho Hoàng công công đang phục vụ ở tiền điện. Trong cung điện, Bùi Hình đã nghe được tin tức, ngón tay chàng cong lên, gõ nhẹ lên án thư, sinh lòng không thích đối với vị công chúa ba ngày hai bữa lại vào cung này. Đặt vào vị hoàng đế khác, dù có sinh lòng không thích, thường sẽ xem mặt mũi nàng là công chúa một nước mà nhẫn nhịn đôi chút, không muốn xã giao thì không đến là được. Nhưng chàng thì không. Chàng trực tiếp sai Hoàng công công bên cạnh đến Hồng Lư Tự một chuyến, mở lời cảnh cáo A Lỗ Mộc cùng sứ giả, bảo họ quản tốt công chúa của mình, không có việc gì thì đừng chạy lung tung, nếu quấy rầy Hoàng hậu nương nương tịnh dưỡng, ở Đại Tấn đây là tội chém đầu.

Biết được A Lỗ Chân đang ở hoàng cung, A Lỗ Mộc cùng sứ giả lập tức hoảng loạn, vội vàng phái người vào cung. Bên này A Lỗ Chân còn chưa hay biết chuyện này. Sau khi Thừa nhi và mọi người đến Khôn Ninh cung, nàng liền mỉm cười chào hỏi ba tiểu hài. Quét mắt thấy y phục của nàng, khuôn mặt Tiểu Hương và Tiểu Tuyền lập tức đỏ bừng, nhất là Tiểu Tuyền, vành tai nóng ran như muốn chảy máu, cúi gằm đầu nhỏ không dám nhìn nàng. Chỉ đến khi biết nàng đã chuẩn bị lễ vật cho mình, cậu bé mới trộm liếc mắt nói lời cảm ơn, từ đầu đến cuối tuân theo "phi lễ chớ nhìn". Dáng vẻ đoan chính, quân tử nhường nào. Không thể không nói, phu tử đã giáo dục cậu bé rất thành công.

Thừa nhi tâm trí còn non nớt, dù đã vỡ lòng và được dạy bảo về quy củ y phục, vẫn chưa đến tuổi biết xấu hổ. Nhìn thấy y phục của A Lỗ Chân, đôi mắt sáng tinh của tiểu hài tử lập tức nghĩ tới điều gì, bàn tay nhỏ nắm chặt ống tay áo của tỷ tỷ, giòn tan nói: "Tỷ tỷ, phu tử chẳng phải đã nói không được hở ngực lộ sữa sao?" Lời này vừa thốt ra, trong tẩm cung bỗng chốc tĩnh lặng. Tiểu hài tử lại nói: "Chẳng lẽ chỉ nói suông thôi, kỳ thực sẽ không làm hỏng phong bại tục?"

A Lỗ Chân có thể hiểu Hán văn, cũng hiểu rõ "đồi phong bại tục" là ý gì. Chính vì biết, khuôn mặt nàng mới đỏ bừng. Giờ khắc này, ánh mắt nàng nhìn Thừa nhi mang vẻ tức giận, chỉ cảm thấy cậu bé cố ý. Ai ngờ, giây sau, lại nghe tiểu hài tử ngây thơ nói: "Vậy Thừa nhi cũng muốn mặc! Tỷ tỷ mua cho Thừa nhi một bộ được không ạ!"

Chung Ly đưa tay véo nhẹ mũi cậu bé, "Nhanh ngậm miệng đi." Nàng nói xong, mới tràn đầy áy náy nói với A Lỗ Chân: "Thừa nhi còn nhỏ tuổi, đồng ngôn vô kỵ, nếu có chỗ đắc tội, xin công chúa rộng lòng tha thứ." Dứt lời, nàng lại nhìn về phía Thừa nhi, nói: "Thừa nhi, xin lỗi công chúa đi con."

Thừa nhi không biết mình đã làm sai điều gì, tiểu hài tử rất ngoan, khéo léo nói lời xin lỗi. A Lỗ Chân miễn cưỡng cười một tiếng, chưa kịp nói gì, liền nghe tiểu cung nữ tiến vào thông báo, nói thị nữ thân cận bên cạnh huynh trưởng nàng đã vào cung, bảo công chúa nhanh chóng trở về Hồng Lư Quán. A Lỗ Chân cho rằng đây là kế "điệu hổ ly sơn" không mấy cao tay của Chung Ly, nàng nói: "Huynh trưởng rõ ràng, hôm nay thiếp cố ý bái kiến Hoàng hậu nương nương. Nếu không có chuyện quan trọng, hẳn sẽ không quấy rầy. Vị thị nữ kia quả thật là người bên cạnh huynh trưởng thiếp sao?"

Chung Ly sai cung nữ dẫn thị nữ vào. Vị thị nữ này thần sắc lo lắng, quả đúng là người thân cận bên cạnh huynh trưởng nàng. Nhìn thấy A Lỗ Chân an toàn, không chút tổn hại đứng trong điện, thị nữ mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi dập đầu Chung Ly, nàng liền nói: "Công chúa, người mau theo nô tỳ trở về đi." A Lỗ Chân cho rằng huynh trưởng đã xảy ra chuyện gì, bất đắc dĩ cáo từ. Ai ngờ, sau khi ra cung, nàng mới biết được, là Bùi Hình đã uy hiếp huynh trưởng nàng. Khuôn mặt nàng lập tức lạnh xuống, chỉ cảm thấy là Chung Ly đã sai người giả truyền mệnh lệnh của Hoàng thượng. Nàng đã xem thường nàng ta, lá gan lại lớn đến mức này. Đáng tiếc, nàng căn bản không có cơ hội vào cung diện thánh, không cách nào vạch trần sự dối trá của nàng ta.

Trong Khôn Ninh cung, Chung Ly mơ hồ đoán được là Bùi Hình đã làm gì đó. Nàng khẽ bật cười, trong lòng lại tự dưng dâng lên một tia ngọt ngào. Nàng cố ý không phái người đi gọi chàng, một lát sau, chàng quả nhiên tự mình đến. Khi bọn nhỏ còn đó, chàng giả vờ vẻ đạo mạo. Hài tử vừa đi, chàng liền kéo Chung Ly chặn bên tủ quần áo, cắn vành tai nàng, "Vì một công chúa địch quốc, đến bữa trưa cũng không ở cùng trẫm. Nàng ta quan trọng hay trẫm quan trọng?" Chàng mỗi khi không vui, đều sẽ tự xưng "trẫm".

Dù bị cắn, Chung Ly lại không thấy đau, trong lòng ngược lại dâng lên một cảm xúc xa lạ. Nàng nhịn không được ôm lấy eo chàng, khóe môi cũng cong lên, "Tự nhiên là Hoàng thượng quan trọng. Người ngoài nào so được với Hoàng thượng." Câu nói này đâu chỉ như một mồi lửa, trong nháy mắt đã đốt cháy Bùi Hình. Ám quang nơi đáy mắt chàng càng ngày càng sáng, hô hấp cũng không khỏi vì đó mà ngưng đọng. A Lỗ Chân là "người ngoài" trong miệng nàng, có phải chăng điều đó có nghĩa chàng là "người một nhà"? Chỉ là một giả thiết như vậy, hô hấp của Bùi Hình đã loạn. Chàng bá đạo nâng sau gáy nàng, cúi đầu hôn nàng, hôn vầng trán trắng nõn mịn màng của nàng, đôi lông mi cong vút đậm màu, chiếc mũi nhỏ nhắn thẳng tắp, cuối cùng là đôi môi kiều diễm ướt át của nàng.

Nụ hôn của chàng thực sự quá đỗi dịu dàng, dịu dàng đến mức Chung Ly không nỡ đẩy chàng ra. Thiếu nữ lần đầu tiên vòng tay ôm chặt lấy cổ chàng. Nàng thậm chí còn tìm được cớ cho hành động khác thường hôm nay của mình. Nàng thích những gì chàng đã làm hôm nay, lẽ ra nên cho chàng chút "ngọt ngào". Hành động này của nàng khiến đôi mắt Bùi Hình càng thêm sâu thẳm. Chàng hôn lên môi nàng, càng sâu hơn cướp lấy sự ngọt ngào của nàng. Thiếu nữ vô thức phát ra tiếng thở khẽ.

Hô hấp của Bùi Hình hoàn toàn loạn nhịp, nụ hôn tiếp theo cũng thay đổi vị. Chàng ôm thiếu nữ đặt lên án thư, khi lấn người đè lên, mới nghe thấy nàng cầu xin như mèo nhỏ, "Tam thúc, lên giường được không?" Bùi Hình đã sớm mất kiểm soát, nhưng vẫn chiều theo nàng, bế thiếu nữ lên. Khi bước vào giường, hai người đều lấm tấm mồ hôi. Chàng rất dễ ra mồ hôi, những giọt mồ hôi trong suốt chảy dọc sống mũi thẳng tắp, lướt qua chiếc cằm rắn rỏi, khi rơi xuống ngực nàng, nhịp tim Chung Ly đều nhanh hơn vài phần. Đây đã không phải lần đầu tiên nàng cảm thấy chàng rất tuấn mỹ. Đối diện với khuôn mặt tuấn tú lấm tấm mồ hôi của chàng, nàng lại là lần đầu tiên cảm thấy hơi khô miệng. Bất kể là cánh tay cường tráng hữu lực của chàng, hay khuôn mặt tuấn tú như trích tiên của chàng, đều khiến nàng có chút mê muội. Chung Ly không hiểu đây là thế nào, nhịp tim càng lúc càng nhanh. Nhanh đến mức nàng cho rằng trái tim mình có vấn đề, nàng nhịn không được nắm chặt vạt áo chàng.

Đợi khi mọi thứ lắng xuống, nhịp tim Chung Ly vẫn đập loạn xạ. Khi được nam nhân ôm vào phòng tắm, cơ thể Chung Ly lại không bị khống chế mà có chút mềm nhũn. Nàng gần như không dám đối diện với ánh mắt của chàng, sau khi vào bồn tắm, liền ôm gối ngồi một bên, đỏ mặt bảo chàng đi ra. Nàng rất sợ chàng lại làm càn trong bồn tắm, cuối cùng đến tắm cũng không thành.

Bùi Hình nhịn không được, lại kéo người vào lòng, hôn lên mi tâm nàng, rồi vuốt ve đôi môi nàng, "Sợ gì? Còn có thể ăn nàng sao?" Đôi môi thiếu nữ kiều diễm ướt át, xúc cảm cũng vô cùng mềm mại, bên trong dường như cất giấu thứ quỳnh tương ngọc dịch ngọt ngon nhất thế gian. Ánh mắt chàng nóng bỏng, Chung Ly trên người lại rực cháy. Bùi Hình lại hôn lên môi nàng, vừa hôn vừa hỏi nàng, "Ăn món gì ngon mà sao ngọt thế này?" Bọn họ rõ ràng ăn giống nhau, sau bữa ăn chỉ thêm cam quýt. Chung Ly chỉ cảm thấy chàng lại trêu chọc nàng, không khỏi cắn môi, giận chàng đôi chút. Giây sau, chàng nâng lưng nàng, lần nữa hôn lên môi nàng. Khi da thịt kề sát nhau, nhịp tim Chung Ly lại nhanh hơn. Khi gắn kết, thời gian dường như trôi nhanh một cách lạ thường, mà cũng dường như vô cùng dài.

Khi A Lỗ Chân trở về Hồng Lư Quán, mới từ chỗ vương huynh biết được nguyên văn lời của Hoàng công công. Thần sắc nàng lại khó coi thêm vài phần. Hoàng công công là người hầu thân cận của Bùi Hình. Chung Ly nếu có thể sai khiến được hắn, đủ để chứng minh nàng lợi hại đến mức nào. Nếu là do Bùi Hình gây nên... A Lỗ Chân nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy hoàn toàn không nhìn thấu nam nhân này.

Mấy ngày tiếp theo, A Lỗ Chân đều không ra ngoài. Chung Ly ngược lại được rảnh rỗi. Lý Minh Thiến có vào cung một lần, kể cho nàng nghe về cuộc điều tra của An Dực. Sau lưng Liễu cô nương quả thực có người. An Dực đã tốn không ít công sức, mới phát hiện một mật đạo trong tiểu viện của nàng. Mật đạo đó thông ra một con phố khác, cuối cùng lại điều tra ra một vị tộc thúc nào đó của An Dực. Nói là tộc thúc, kỳ thực ông ta và An quốc công phủ quan hệ không xa, ông nội của ông ta và ông nội của quốc công gia là cùng một cha. Chính ông ta đã giúp Liễu cô nương chuộc thân. Đêm đó, rượu của An Dực sở dĩ có vấn đề, cũng là do ông ta hãm hại. Sủng hạnh Liễu cô nương cũng là ông ta. Để Liễu cô nương mang thai con của mình, ông ta đã đi mật đạo vào viện nàng không ít lần. May mắn thay, bụng của Liễu cô nương không chịu thua kém, một tháng sau liền có thai. Ông ta ngấp nghé tiền tài của An quốc công phủ, muốn trà trộn huyết mạch vào An quốc công phủ, mới để mắt tới An Dực. Khi An Dực dẫn người bắt ông ta, ông ta vẫn còn đắc chí, căn bản không biết Liễu cô nương đã bị nhốt vào đại lao.

Chung Ly biết được việc này sau, cũng không khỏi cảm khái một câu, "trộm nhà khó phòng". May mắn An Dực không mắc lừa thực sự. Nếu nuôi con cho đối phương mười mấy năm, mới biết được việc này, thật sự có thể tức chết mất. Sau chuyện này, tính tình Lý Minh Thiến cũng trầm tĩnh xuống, tình cảm với An Dực cũng dường như càng hòa mỹ.

A Lỗ Chân trong một khoảng thời gian sau đó, đều không vào cung nữa, cũng không biết là sợ Bùi Hình răn đe, hay muốn "lấy lui làm tiến". Mãi đến khi hai nước chính thức đàm phán, A Lỗ Chân mới thay thế huynh trưởng mình, ngồi vào bàn đàm phán. Nàng vốn tưởng rằng có thể đối mặt giao phong với Bùi Hình, ai ngờ, Bùi Hình lại giao việc đàm phán cho Tần Vương, mà không chút sợ Tần Vương ngầm cấu kết với Thát Đát. Phần khí độ "dùng người thì không nghi ngờ người, tri nhân thiện nhiệm" này của chàng khiến Tần Vương bội phục sát đất, chút oán hận cuối cùng trong lòng đối với Bùi Hình đều tan biến. Mãi đến khi đàm phán đi vào hồi kết, A Lỗ Chân vẫn không thể nhìn thấy Bùi Hình. Dù nàng có tự tin vào tướng mạo của mình đến mấy, giờ phút này, cũng có chút nghi ngờ bản thân. Nàng cũng không nản chí, thậm chí có cảm giác càng bị áp chế thì càng bùng nổ mạnh mẽ.

Khi đàm phán đi vào hồi kết, cũng có nghĩa đoàn sứ giả sắp rời kinh, chỉ đợi tiệc tiễn đưa kết thúc, họ liền phải lên đường về thảo nguyên. A Lỗ Chân tự nhiên không cam lòng rời đi như vậy. Sự phồn hoa màu mỡ của Đại Tấn khiến nàng vô cùng khao khát. Nàng suy nghĩ một lát, khi đóng cửa lại, liền thổ lộ ý muốn ở lại Đại Tấn với huynh trưởng mình. Nàng cũng đã nói ra kế hoạch của mình, "Thiếp muốn tại tiệc tiễn đưa, vì Hoàng đế Đại Tấn hiến múa. Đến lúc đó, ca ca hãy nói thêm về việc thiếp ngưỡng mộ văn hóa Đại Tấn, thuận thế đề xuất, nguyện ý để thiếp ở lại Đại Tấn, để kết tình giao hảo hai nước, cầu Hoàng đế Đại Tấn thành toàn." Theo tính cách của A Lỗ Chân trước đây, lời này nàng chắc chắn sẽ tự mình nói ra. Ở Đại Tấn lâu rồi, nàng mới hiểu rằng người Đại Tấn càng ưa thích nữ tử ôn nhu hiền thục. Nàng nếu chủ động đề xuất muốn ở lại, sẽ bị coi là không thận trọng.

A Lỗ Mộc tuy là song bào thai với nàng, nhưng thủy chung không thể hiểu thấu nàng. Nghe vậy, hắn không chút nghĩ ngợi liền từ chối, "Phụ vương đề xuất hòa thân lúc, đã bị từ chối rồi. Ta nếu lần nữa đề xuất để muội ở lại, sau khi bị từ chối, muội còn muốn làm người không? Ở lại Đại Tấn có gì tốt? Không có phụ huynh giúp đỡ, muội chẳng khác nào dê vào miệng cọp. Muội có thông minh đến mấy, ta cũng không yên lòng."

A Lỗ Chân lại nói: "Vương huynh, tâm ý của thiếp đã quyết, cầu vương huynh cho phép." Nàng nói xong, liền quỳ một gối xuống. Đồng tử của A Lỗ Mộc không khỏi co rút lại, vạn vạn không ngờ muội muội lại làm đại lễ này. Hắn trầm mặc nửa ngày, trên mặt hiện lên một tia đau thương, "Muội có thật sự muốn vứt bỏ người nhà, ở lại nơi này sao?" A Lỗ Chân mặt không đổi sắc, nghiêm mặt nói: "Sao lại vứt bỏ? Vương huynh cho là thiếp nguyện ý ly biệt quê hương sao? Chỉ có ở lại nơi này, thiếp mới có thể tốt hơn trợ giúp vương huynh."

***

Yến tiệc tiễn đưa cũng được tổ chức trong cung. Với kinh nghiệm lần trước, Chung Ly lần này tỏ ra nhẹ nhõm hơn nhiều, không tốn bao nhiêu tinh lực, liền sắp xếp thỏa đáng. Buổi tối, toàn bộ Bảo Hòa điện đèn đuốc sáng trưng. Bùi Hình dẫn Chung Ly xuất hiện, đại điện mới tấu lên lễ nhạc. Ánh mắt Chung Ly lướt qua A Lỗ Chân một cách hờ hững. A Lỗ Chân hôm nay lại mặc một chiếc trường bào trắng như tuyết, trường bào bao bọc toàn thân nàng. Mất đi dáng người cân đối khỏe khoắn, tư sắc của nàng cũng không còn đẹp như trước.

Bùi Hình chỉ tượng trưng nói vài câu lời mở đầu, kính sứ giả và các đại thần một chén rượu, rồi lười biếng dựa vào lưng ghế. Dáng vẻ ngồi không có tướng ngồi của chàng, nào giống một quân vương? Trái lại, lễ nghi quy củ của Hoàng hậu nương nương khiến người ta không thể tìm ra chút sai sót nào, điều này càng làm nổi bật Bùi Hình, không có dáng vẻ nên có của một quân vương. Không ít đại thần đều cảm thấy chướng mắt, rất muốn về vấn đề lễ nghi mà dạy chàng một bài học, chỉ cảm thấy chàng cứ như vậy, một quốc gia lớn như vậy, e rằng sẽ hủy hoại trong tay chàng, dù sao, "đê ngàn dặm bại tại tổ kiến".

Chung Ly và Bùi Hình cùng ngồi ở thượng vị, tự nhiên đã nhận ra ánh mắt mịt mờ và sự bất mãn trong mắt các lão thần. Nàng nhân lúc rót rượu cho Bùi Hình, liếc nhìn chàng một cái, chỉ thấy nam nhân dựa lưng vào ghế, cánh tay tựa vào lan can long ỷ, một tay chống cằm, dáng vẻ biếng nhác, còn thư thái hơn cả khi dùng bữa ở Khôn Ninh cung. Chỉ có khuôn mặt, thần sắc nhàn nhạt, cũng không biết đang suy tư điều gì. Phát giác ánh mắt của nàng, khóe môi chàng mới tràn ra một tia cười, hơi ngồi thẳng chút, thân thể nghiêng về phía Chung Ly, hạ giọng nói: "Cũng nhàm chán ư?"

Chung Ly cảm thấy, chỉ cần nàng gật đầu, chàng liền có thể kéo nàng trở về. Nàng cũng hạ giọng, "Hoàng thượng, dù sao cũng có sứ giả ở đây, ngài hãy chú ý hình tượng đôi chút đi." Giọng nàng tuy thấp, nhưng vài vị võ tướng bên cạnh Bùi Hình có nhĩ lực xuất chúng, tự nhiên cũng nghe được lời nàng nói. Họ cho rằng Hoàng thượng sẽ nổi giận, ai ngờ, chàng lại thực sự ngồi thẳng, còn nghe lời hơn cả gấu con. Sau khi làm đúng quy củ, chàng còn hạ giọng hỏi: "Hoàng hậu có hài lòng không?" Chung Ly mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, giả vờ như không nghe thấy. Bùi Hình khẽ cười một tiếng.

Khi tiệc tiễn đưa gần đến hồi kết, A Lỗ Chân mới đứng lên, cúi đầu thi lễ, rồi cười nói: "Trong khoảng thời gian gần đây, đa tạ Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương thịnh tình đối đãi. Thiếp đã học được không ít điều ở Đại Tấn. Mấy ngày trước ý tưởng chợt đến, thiếp đã kết hợp vũ điệu Mông Cổ và vũ điệu Đại Tấn, độc chế một điệu múa cầu phúc. Thiếp nguyện dâng điệu múa này cho Đại Tấn, mong ước hai nước sau này có thể chung sống hòa thuận, vĩnh kết tình hảo Tần Tấn." Nàng lấy quan hệ ngoại giao hai nước làm cớ để hiến múa, xét tình xét lý đều không tiện từ chối. Bùi Hình khẽ gật đầu, chuẩn thuận thỉnh cầu hiến múa của nàng.

Các đại thần nghe nói nàng đường đường công chúa một nước muốn hiến múa, trong mắt đều lộ ra một tia kinh ngạc. Dù sao, ở Đại Tấn, chỉ có vũ cơ mới có thể xuất đầu lộ diện trước mặt mọi người mà nhảy múa, chớ nói quý nữ, ngay cả nữ nhi dân thường cũng sẽ không nhảy múa trước mắt bao người. Nàng nguyện ý nhảy, các đại thần đương nhiên sẽ không nói gì. A Lỗ Chân lúc này mới đi vào trong điện. Điệu múa của nàng cần trống làm nhạc đệm. Nàng chọn tay trống là một trong những thị nữ của nàng. Nàng ta từ nhỏ đã theo A Lỗ Chân học các loại nhạc khí, nhạc đệm tự nhiên không thành vấn đề. A Lỗ Chân vừa khẩn cầu nhìn về phía Bùi Hình, nhờ chàng tìm cho mình một mặt trống. Dù sao, khi sứ giả vào cung, mỗi người đều bị lục soát, không thể nào mang một mặt trống vào được.

Trống được đưa lên sau, A Lỗ Chân liền cởi bỏ trường bào trên người đặt sang một bên. Bộ trang phục màu vàng óng ánh trên người nàng lập tức lộ ra, so với bộ trang phục hở rốn hôm đó, không kém bao nhiêu. Phần ngực tuy được che phủ rất kỹ, nhưng đôi chân thon dài thẳng tắp và vòng eo thon gọn đều lộ ra. Các đại thần cũng không ngờ, nàng lại dám táo bạo đến thế, đều nhìn sững sờ. Vài vị lão thần lớn tuổi, lập tức đỏ mặt tía tai dời mắt đi, trong lòng mắng một câu "đồi phong bại tục".

A Lỗ Chân theo tiếng trống bắt đầu nhảy múa. Động tác của nàng vừa có sự liền mạch dứt khoát của nữ nhi thảo nguyên, lại có sự mềm dẻo xinh đẹp của cô nương Trung Nguyên, từ thân thể đến đầu ngón tay, đều toát lên một vẻ đẹp khó tả. Tiếp đó là nhảy vọt, xoay người, vươn người. Thân thể nàng linh hoạt như một con rắn nước, vừa biểu hiện sự kiều mị của trăm hoa đua nở, lại hiện ra sự hùng vĩ của sóng biển cuồn cuộn. Không thể không nói, đây là một bữa tiệc thị giác, ngay cả Chung Ly cũng thấy có chút nhập thần. Nhảy đến cuối cùng, A Lỗ Chân mới phân tâm, nhìn về phía Bùi Hình. Ánh mắt nàng nóng bỏng, tràn đầy ý trêu chọc. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn, nàng suýt nữa thổ huyết. Nàng nhìn thấy không phải là sự say mê mê đắm của nam nhân trong tưởng tượng, mà là đôi mắt đen như mực của chàng vẫn nhìn chằm chằm Chung Ly, căn bản không hề nhìn nàng.

Bùi Hình quả thực đang nhìn Chung Ly, trong ánh mắt còn tràn đầy sự không vui. Chàng sao cũng không ngờ, người ngoài nhảy múa, nàng lại nhìn đến say sưa ngon lành, trong mắt còn tràn đầy sự kinh diễm. Nàng thậm chí chưa từng dùng ánh mắt như vậy nhìn mình. Giờ phút này, chàng đừng nói thưởng thức, ngay cả ý định muốn giết A Lỗ Chân cũng có.

A Lỗ Chân kết thúc điệu múa, trong mắt các đại thần cũng đầy vẻ kinh diễm. Điệu múa của nàng quả thật rất đẹp, trong cái đẹp còn mang theo một nguồn sức mạnh mênh mông, kết hợp hoàn hảo sự kiên cường và dịu dàng của nữ tử. Vài vị võ tướng nhìn ánh mắt nàng đều rực lửa lên. A Lỗ Chân với đôi mắt hoa đào xinh đẹp, lần nữa nhìn về phía Bùi Hình. Thấy Bùi Hình không có ý mở lời khen ngợi, Chung Ly cười nói: "Dáng múa của công chúa, quả nhiên là thiên hạ nhất tuyệt." Lời khen này không thể nói là không cao, nhưng Chung Ly cảm thấy, A Lỗ Chân cũng xứng đáng. Nàng xuất thân từ thảo nguyên, vốn đã giỏi ca hát và múa, điệu múa này lại dung hòa những ưu điểm của Đại Tấn, tương đối mới lạ.

Nghe thấy nàng khen ngợi A Lỗ Chân, sự không vui trong mắt Bùi Hình gần như muốn tràn ra ngoài. Cho tới giờ khắc này, chàng mới lạnh lùng nói với A Lỗ Chân: "Công chúa với vẻ đắc ý này, sẽ không thật sự cho mình là thiên hạ nhất tuyệt chứ? Hoàng hậu tinh tế đặc sắc, trạch tâm nhân hậu, mới sẽ không nói lời khó nghe. Nên biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, công chúa nên có sự tự hiểu lấy." Lời nói này quả thực vô cùng gay gắt. A Lỗ Chân căn bản không hề đắc ý. Dáng múa của nàng dù thu hút không ít võ tướng thưởng thức, nhưng đây lại không phải điều nàng muốn. Điều nàng muốn thu hút, từ đầu đến cuối, chỉ có một người là Bùi Hình. Ai ngờ giờ phút này, bị chàng làm ngơ triệt để thì cũng thôi đi, không ngờ lại bị chàng trách mắng như vậy. Khuôn mặt nàng nóng bừng, thần sắc đều lộ ra một tia khuất nhục. Nàng từ trước đến nay luôn tỉnh táo, rất ít khi để cảm xúc lộ ra ngoài như thế này.

Các sứ giả am hiểu tiếng Hán, sắc mặt cũng không khỏi có chút khó coi. A Lỗ Chân không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh cơ trí, luôn được khả hãn sủng ái. Mấy vị sứ giả cũng rất kính trọng nàng. Khi công chúa của họ hạ mình, vì Đại Tấn hiến múa, trong lòng họ đã không mấy thoải mái. Giờ đây, đế vương Đại Tấn lại chê bai vũ kỹ của nàng như vậy. Điều này đâu chỉ là giẫm đạp mặt mũi của Thát Đát bọn họ dưới chân. A Lỗ Chân là người đầu tiên khôi phục tỉnh táo. Nàng hít sâu một hơi, mới cười nói: "Dáng múa của thiếp, ở thảo nguyên cũng không quá xuất sắc, vốn cũng không nên múa rìu qua mắt thợ. Bất quá là mong muốn tình giao hảo hai nước vĩnh tồn, mới đến đây làm xấu mặt. Lời cảnh cáo của ngài, A Lỗ Chân sau này sẽ luôn ghi nhớ trong lòng." Các sứ giả hiểu rõ không thể làm phức tạp thêm, cũng đè nén lửa giận xuống. Dù sao, bây giờ ngay cả công chúa của họ còn cúi đầu, họ lại nào dám mạo muội ra mặt.

A Lỗ Mộc nghe không hiểu nhiều, thấy thần sắc muội muội vừa rồi có chút khó xử, liền kỷ lý oa lạp hỏi sứ giả, Hoàng đế Đại Tấn đã nói gì. Sứ giả nào dám nói thật. Tứ vương tử từ trước đến nay xúc động lỗ mãng, vạn nhất đại náo yến hội thì làm sao? Hắn lần nữa làm yếu đi lời châm chọc trong lời nói của Bùi Hình, nói: "Hoàng đế Đại Tấn nói rằng ở Đại Tấn bọn họ, cũng không ít dáng múa xuất sắc như công chúa, công chúa lúc này mới có chút không vui." A Lỗ Mộc hiểu rõ muội muội mình kiêu ngạo đến mức nào. Nàng không chỉ là đệ nhất mỹ nhân thảo nguyên, điệu múa của nàng càng nổi tiếng khắp thảo nguyên. Vũ nữ Đại Tấn, dù có vũ kỹ tốt, lại nào xứng được sánh cùng nàng? Hắn nghĩ nghĩ, đang định đứng ra, dự định thay muội muội hoàn thành tâm nguyện, nào ngờ, lại thấy nàng lắc đầu với mình. A Lỗ Mộc sững sờ một chút. Hắn tự nhiên hy vọng muội muội có thể đi theo mình rời đi, liền không nhắc lại chuyện "hòa thân".

Mãi đến khi yến tiệc kết thúc, cũng không mấy người nhìn ra vì sao Bùi Hình đột nhiên "châm chọc" công chúa Thát Đát. Người hiểu Bùi Hình có lẽ chỉ có An Tam. Khóe môi hắn vô thức hiện ra một tia cười, chỉ cảm thấy Bùi Hình đã hoàn toàn bại rồi. Ai có thể ngờ, chàng khi ghen tuông lại đến cả nữ tử cũng không buông tha chứ.

Khi trở về Khôn Ninh cung, Chung Ly vẫn có thể cảm nhận được sự không vui của chàng. Từ khi hai người thành thân đến nay, đây là lần đầu tiên chàng lạnh mặt như vậy. Chung Ly mơ hồ đoán được vì sao chàng tức giận, nhưng lại có chút không dám tin, không rõ, chàng khi nào lại lòng dạ hẹp hòi đến thế, nàng bất quá khen người ngoài một câu, chàng cũng tức giận sao? Chung Ly chớp mắt, trong lòng tự dưng có chút muốn cười.

Nàng đang suy nghĩ làm thế nào để dỗ chàng, thì thấy chàng lạnh mặt nói: "Giúp ta cởi áo." Chàng nói xong liền lục lọi trong tủ quần áo, chọn một kiện cẩm bào màu trắng như tuyết. Cẩm bào này vẫn là Chung Ly chọn cho chàng. Chung Ly rất thích chàng mặc bạch y. Ngũ quan chàng lạnh lùng, bình thường lại cười như không cười, trên người luôn mang theo một cỗ lệ khí, có vẻ hơi đáng sợ. Chỉ khi mặc bạch y, cái khí chất tà trong tà khí đó mới bị đè xuống, hiển lộ ra vẻ tuấn dật như trích tiên.

Ngày thường giờ này đều nên tắm rửa, thấy chàng một mặt không vui, Chung Ly cũng không có ý định ngỗ nghịch chàng, ngoan ngoãn thay cho chàng chiếc áo trắng. Nàng cẩn thận khen một câu, "Hoàng thượng mặc bạch y thật là đẹp mắt." Nàng khen ngợi rất tự nhiên, nhưng trong mắt lại không có vẻ kinh diễm. Bùi Hình khinh thường nghe. Chàng kéo Chung Ly đến chính điện, lui hết cung nữ và thái giám ra, mới nói: "Hôm nay để nàng nhìn xem cái gì gọi là thiên hạ nhất tuyệt." Chung Ly trong lòng không khỏi nhảy một cái, có khoảnh khắc như thế, còn tưởng rằng, chàng muốn vì nàng khiêu vũ. Chung Ly nhịn không được lắc đầu, chỉ cảm thấy mình điên rồi. May mắn giây sau, liền nghe chàng nói: "Lăng Lục, tìm cho ta thanh bảo kiếm tới."

Chưa đầy một nén hương, Lăng Lục đã tìm được một thanh bảo kiếm. Bùi Hình đưa tay đón lấy bảo kiếm, hất cằm về phía Chung Ly, "Ngồi lên trên đi." Khuôn mặt nam nhân vẫn căng thẳng. Ngũ quan chàng tuấn mỹ, sắc mặt nghiêm nghị, khi biểu cảm cứng rắn vẫn vô cùng đẹp mắt. Chung Ly nhịn không được nhìn chàng thêm một chút, mới ngoan ngoãn ngồi lên trên. "Nhìn kỹ đây!" Tiếng nói lạnh lùng của chàng vừa dứt, chàng liền rút bảo kiếm ra. Vỏ kiếm được chàng tiện tay đặt sang một bên trên ghế. Khi ánh kiếm lạnh lẽo loang loáng lướt qua trước mắt, dáng người chàng cũng bắt đầu chuyển động.

Động tác của chàng, như nước chảy mây trôi. Có lẽ để ý đến nàng, bước chân cũng không nhanh đến mức khiến nàng không nhìn rõ điều gì. Chiêu thức của chàng biến hóa khôn lường, khi thì hào khí ngất trời, khi thì tiêu sái như tiên, khi thì khí định thần nhàn, dáng người quả thực ưu mỹ. Ngoại trừ lúc xoay người hoàn hảo nhìn nàng, những lúc khác, chàng từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm nàng, không buông tha bất kỳ thần sắc nào trên khuôn mặt nàng. Chung Ly căn bản không ngờ, nam tử múa kiếm lại tuấn dật đến thế. Ánh nến chiếu lên người chàng, dáng múa phi phàm tuấn dật của chàng, vô cùng tốt minh chứng cho cái gọi là "kinh động như gặp thiên nhân".

Nàng cả trái tim đều bị chàng hấp dẫn, trong mắt cũng đầy vẻ rung động. Nàng nhìn như si như say, thần sắc so với khi nhìn công chúa Thát Đát còn chuyên chú hơn, dù sao một người là công chúa nàng không mấy thích, một người thì là phu quân của nàng, là người nàng muốn dắt tay chung sống cả đời. Mãi đến khi nhìn thấy sự kinh diễm trong mắt nàng, khóe môi Bùi Hình mới cuối cùng tràn ra một tia cười, cũng lười múa nữa. Động tác thu kiếm của chàng cũng rất tiêu sái. Sau khi thu lại, chàng liền tiện tay vứt kiếm sang một bên trên ghế, lập tức đi về phía Chung Ly, "Thế nào?"

Nhịp tim Chung Ly rất nhanh, mãi đến khi chàng đi đến trước mặt, nàng mới giật mình hoàn hồn. Nàng kinh ngạc nhìn chàng, như thể lần đầu tiên biết chàng vậy. Không đợi được lời khen của chàng, Bùi Hình mới nhíu mày, "Sao? Trẫm đã tự thân lên trận, lại vẫn không bằng cái công chúa bỏ đi kia sao?" Chung Ly nhịn không được, khóe môi cong lên. "Cười cái gì?" Bùi Hình không vui nắm lấy cằm nàng.

Dĩ vãng Chung Ly rất không thích bị chàng nắm cằm. Mỗi lần bị chàng đối xử như vậy, cảm nhận đầu tiên của nàng đều là sự bá đạo và ngang ngược của chàng, khiến nàng bản năng sinh lòng không thích. Lần này nàng cảm nhận được, lại là sự chân thành và tủi thân dưới vẻ không vui của chàng. Chung Ly cong môi, đưa tay ôm chặt cổ chàng, cười nhẹ nhàng nói: "Hoàng thượng múa hay như vậy, còn không cho thiếp thân vui mừng một chút sao?" Động tác của nàng, thành công làm dịu Bùi Hình. Sự không vui trong lòng chàng đã tan đi hơn nửa, vẫn căng thẳng khuôn mặt, tiếp tục chất vấn: "Có gì mà vui mừng?" Chung Ly cười nói tự nhiên, "Vui mừng thiếp thân có một phu quân lợi hại như vậy." Đây là lần đầu tiên nàng chủ động gọi chàng là phu quân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay của thiếu nữ, cũng đầy vẻ kiêu ngạo.

Bùi Hình cả trái tim trướng đến tràn đầy, trong lòng cuối cùng thống khoái, nhưng lại không quên cảnh cáo một câu, "Lần sau nhớ kỹ cảnh giác cao độ, cái gì điệu múa vớ vẩn, nào xứng với lời tán thưởng thiên hạ nhất tuyệt." Chung Ly dù quan sát dáng múa của A Lỗ Chân, kỳ thực cũng vẫn luôn để ý Bùi Hình, sợ chàng vạn nhất như các đại thần phía dưới, dễ dàng bị A Lỗ Chân câu mất hồn. Ai ngờ, chàng căn bản không hề nhìn. Thấy chàng còn đang chê bai A Lỗ Chân, Chung Ly mới chớp mắt, "Chẳng lẽ Hoàng thượng đã nghiêm túc nhìn sao? Thiếp thân còn tưởng rằng, Hoàng thượng sẽ không nhìn nữ nhân khác khiêu vũ chứ." Câu nói này, thành công chặn miệng Bùi Hình. Chàng không đáp, chỉ cúi đầu cắn nhẹ môi nàng. Nói là cắn, kỳ thực động tác rất nhẹ, đôi môi thiếu nữ mềm mại ngọt ngào. Mỗi lần hôn xong, chàng đều không nỡ rời đi. Bùi Hình lại hôn rất lâu, thiếu nữ khuôn mặt ửng đỏ, vành tai, cái cổ cũng lộ ra sắc hồng nhạt, nhìn vô cùng mê người. Bùi Hình hôn hồi lâu, mới buông nàng ra.

***

Thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây. Khi mặt trời chói chang chiếu khắp nơi, đoàn sứ giả liền rời đi kinh thành. Ra khỏi cửa thành, A Lỗ Mộc mới quay đầu nhìn về phía hoàng cung, lập tức hỏi: "Muội muội, sao muội đột nhiên thay đổi chủ ý?" A Lỗ Chân thẳng thắn nói: "Hoàng đế Đại Tấn, so với tưởng tượng của thiếp còn khó giải quyết hơn. Ngay cả khi thiếp khiêu vũ, ánh mắt của chàng đều rơi vào Hoàng hậu. Một nam nhân dùng tình sâu đậm như vậy, không phải bằng thủ đoạn là có thể đạt được. Thiếp dù may mắn ở lại bên chàng, sau này cũng sẽ không có ân sủng gì. Nếu đã như vậy, không bằng buông tay." Nàng mỗi lần hạ quyết định, đều vô cùng lý trí.

A Lỗ Mộc nghe vậy, bội phục nói: "Muội muội anh minh, vậy hãy cùng ca ca trở về đi. Thảo nguyên có biết bao nhiêu trai tráng, thưởng thức muội muội, có thể xếp từ Artha đến bắc cảnh. Muội muội luôn có thể tìm được lang quân như ý." Khóe môi A Lỗ Chân vẫn không khỏi lộ ra một nụ cười khổ. Nàng đã biết được trên đời này, nam tử tuấn mỹ nhất, kiệt ngạo nhất lại thâm tình nhất. Các nam tử khác, thật sự có thể lọt vào mắt nàng sao? Nàng cả đời chưa từng hâm mộ ai, giờ khắc này, lại từ đáy lòng hâm mộ Chung Ly. Nàng có tài đức gì, lại có thể được một nam tử như vậy thâm tình đối đãi?

***

Sau khi đoàn sứ giả rời kinh thành, các đại thần lại để mắt tới vấn đề nối dõi tông đường. Mỗi ngày vào triều, điều quan trọng nhất chính là bàn về dòng dõi. Bùi Hình đã hai mươi bảy tuổi, ở độ tuổi của chàng, dưới gối còn không có con, toàn bộ kinh thành, e rằng không quá trăm người, trong đó phần lớn vẫn là nghèo không cưới nổi vợ. Chàng đường đường là đế vương, quả thực nay không có dòng dõi, có đại thần lo lắng đến mức cảm thấy không ngủ được. Bất luận họ thúc giục thế nào, Bùi Hình đều không có ý tuyển phi. Các đại thần trong lòng tự nhiên bất mãn. Nếu không phải rõ ràng Chung Ly không phải loại họa quốc yêu cơ, họ e rằng sẽ cho rằng là Chung Ly ngăn cản, không cho phép chàng nạp phi.

Giờ đây có không ít đại thần có ấn tượng rất tốt với Chung Ly. Theo sự mở rộng của Phúc Hữu Đường, ngày càng nhiều đại thần chú ý đến sự tồn tại của Phúc Hữu Đường. Vốn dĩ chỉ là một bộ phận đại thần biết Phúc Hữu Đường là do Chung Ly chuẩn bị, giờ đây ngay cả võ tướng cũng biết việc này. Không thể không nói, Chung Ly đã làm vài việc rất đẹp, giảm thuế cho bách tính khốn khổ, dẫn đầu các phu nhân quyên tiền cho quan phủ. Giờ đây biết quốc khố thiếu hụt, nàng lại dẫn đầu cắt giảm chi phí trong cung. Nguyên bản tám món mặn tám món chay, bốn canh bốn món chính, cũng bị nàng cắt giảm thành hai mặn hai chay một chén canh một món chính. Quần áo, trang sức bốn mùa, càng giảm hơn một nửa. Ngay cả quan viên bình thường, mỗi lần dùng bữa cũng là bốn món mặn bốn món chay. Vì nàng và Bùi Hình làm gương tốt, các đại thần tự nhiên không dám quá phô trương lãng phí. Trong một thời gian, toàn bộ kinh thành đều thổi lên phong khí tiết kiệm.

Rất nhiều đại thần đều cảm thấy nàng có phong thái của một quốc mẫu. Giờ đây trong cung không có Thái hậu, khuyên Hoàng thượng tuyển phi lại không thông, các đại thần liền đánh chủ ý lên Chung Ly, muốn để nàng khuyên Bùi Hình. Dù sao các quan chức cũng là thần tử, nhưng cũng là ngoại nam, tự nhiên không tiện vào cung cầu kiến Chung Ly. Họ nghĩ nghĩ, liền nhắm vào Chung Ẩn.

Ngày hôm đó sau khi bãi triều, ba vị các lão và bốn vị thượng thư lại cùng nhau tìm Chung Ẩn, nói gần nói xa đều là ý muốn nhờ hắn giúp đỡ. Chung Ẩn suýt nữa bị trận thế này dọa sợ, thần sắc cũng rất hoảng loạn. Tìm hiểu được ý của các đại thần, trên mặt hắn mới mang theo một tia ưu sầu, "Không phải hạ quan không chịu giúp đỡ, tính tình Hoàng thượng thế nào, các vị đại nhân trong lòng đều rõ. Vạn nhất Hoàng hậu nương nương bị giận chó đánh mèo..."

Lý các lão vỗ vỗ vai Chung Ẩn, "Ngươi đây có chỗ không biết, Hoàng thượng đối đãi Hoàng hậu nương nương, lại tôn trọng vô cùng. Trước đó Hoàng thượng vì Hoàng hậu nương nương, muốn chuyển ra Càn Thanh cung lúc tức giận, Hoàng hậu nương nương bất quá vài lời liền bình phục lửa giận của chàng." "Đúng vậy, nghe Trần đại nhân nói, tại tiệc tiễn đưa, Hoàng hậu nương nương nhắc nhở Hoàng thượng chú ý lễ nghi, Hoàng thượng cũng làm theo. Có thể thấy được, trong lòng Hoàng thượng, phân lượng của Hoàng hậu nương nương đủ trọng, đủ để khiến Hoàng thượng đè nén tính tình. Theo ta thấy, chuyện tuyển phi, còn phải Hoàng hậu nương nương tự mình khuyên mới được."

Chung Ẩn trong lòng vẫn không chắc. Triệu các lão lại nghiêm mặt, "Chẳng lẽ Chung đại nhân, không hy vọng Hoàng thượng tuyển phi? Muốn để chàng độc sủng Hoàng hậu nương nương một mình? Đây là ý của ngài, hay là ý của Hoàng hậu nương nương?" Chung Ẩn mồ hôi lạnh đều rơi xuống, vội vàng nói: "Sao lại thế? Bất luận hạ quan, hay là Hoàng hậu nương nương, đều hy vọng Hoàng thượng có thể quảng nạp hậu cung, mau chóng vì hoàng gia khai chi tán diệp." Triệu các lão lúc này mới cười tủm tỉm nói: "Cái này đúng, chính vì rõ ràng Chung đại nhân và Hoàng hậu nương nương, đều là người hiểu rõ lý lẽ, chúng ta mới cố ý nói với ngươi việc này." Lý các lão cũng phụ họa nói: "Mấy vị lão thần chúng ta, hôm nay cố ý cùng nhau đến, Chung đại nhân sẽ không không cho mặt mũi này chứ?"

Mấy vị đại thần này nội bộ chưa chắc hòa thuận đến thế. Mấy người chia làm ba phe cánh, ngày thường trên triều đình, thường xuyên vì một chuyện mà làm cho mặt đỏ tía tai. Giờ đây, họ chính là vì gây áp lực cho Chung Ẩn, mới cùng nhau đến. Dù sao vấn đề nối dõi tông đường, chính là hạng nhất đại sự, đủ để họ gạt bỏ thành kiến riêng. Chung Ẩn có thể làm sao, chỉ nói sẽ vào cung một lần, giúp chuyển lời ý tứ của các đại thần. Triệu các lão lại vỗ vỗ vai hắn, cười đến phảng phất như một con cáo già ngàn năm, "Ta liền đoán Chung đại nhân cũng quan tâm vấn đề nối dõi tông đường. Hoàng hậu nương nương hiền lương thục đức, lại huệ chất lan tâm, khẳng định sẽ đáp ứng việc này. Vậy chúng ta liền chờ tin tốt từ Hoàng hậu nương nương." Chung Ẩn là cấp trên trực tiếp, Lễ bộ thượng thư lúc này cho hắn nửa ngày nghỉ ngơi, rõ ràng muốn để hắn hôm nay vào cung.

Chờ các vị đại thần rời đi sau, trên mặt Chung Ẩn mới biểu lộ ra một tia lo lắng. Hắn cùng ngày liền gửi thư vào cung. Cho dù không muốn khuyên nàng đáp ứng việc này, ý tứ của các vị đại thần, cũng nên bẩm báo nàng một tiếng, để nàng trong lòng có cái chuẩn bị. Đây là lần đầu tiên sau khi Chung Ly xuất giá, cữu cữu cầu kiến. Với tính tình cữu cữu, nếu không phải gặp đại sự, căn bản sẽ không vào cung quấy rầy nàng. Chung Ly cả trái tim không tự giác nhấc lên, rất lo lắng cho hắn. Nàng lúc này sai người phúc đáp, nói tùy thời đều có thời gian. Chung Ẩn rất nhanh liền vào cung. Hắn tiến vào Khôn Ninh cung sau, liền muốn quỳ xuống hành lễ. Chung Ly vội vàng đỡ hắn lên, "Cữu cữu không cần đa lễ." Hắn trọng quy củ, kiên trì thi lễ một cái. Chung Ly căn bản không kéo nổi hắn, ít nhiều có chút bất đắc dĩ. Chung Ẩn tính tình trầm tĩnh, đơn giản hỏi thăm Chung Ly và Thừa nhi, tình hình trong cung sau, liền nói sơ lược chuyện các đại thần hôm nay tìm hắn. Chung Ly nghe vậy, cả trái tim không tự giác rơi xuống đáy cốc, khóe môi cũng nổi lên một nụ cười khổ, ngày này, cuối cùng vẫn đến.

Đề xuất Cổ Đại: Phong Hoa Hoạ Cốt (Tù Xuân Sơn)
BÌNH LUẬN