Chương 19: Kẻ chiếm đoạt thân thể người khác sẽ không có kết cục tốt
Ngày hôm sau, cuộc tỉ thí nội môn diễn ra đúng hẹn.
Võ đài còn náo nhiệt hơn hôm qua. Chỉ là trên khán đài cao, vị trí của Thẩm Hiên trống trơn, trông vô cùng chói mắt.
Đệ tử bàn tán xôn xao, gần như tất cả đều xoay quanh trận đấu long trời lở đất hôm qua.
“Thẩm sư huynh thật sự bế quan rồi? Bổn mệnh linh kiếm vỡ, chắc chắn bị thương nặng.”
“Chậc, vị trí thủ tịch sợ là không giữ nổi nữa.”
“Không ai nghĩ Phong Tức Châu lại giấu sâu như vậy. Cái đỉnh đó rốt cuộc là công pháp gì?”
“Ai mà biết. Nói chung từ giờ đừng gọi người ta phế vật nữa, kẻo bị cái đỉnh hất tung đấy.”
Phong Tức Châu vận một bộ trang phục gọn gàng, đứng thẳng tắp ở khu chờ, thu hút vô số ánh mắt nữ đệ tử.
Còn Mộ Linh thì lười biếng dựa trên ghế, chống cằm, mắt nhàn nhạt nhìn xuống đài như đang xem thi đấu, nhưng tâm trí lại bay đi đâu.
Hình ảnh Phong Tức Châu tối qua khăng khăng đòi nàng ở bên cạnh mới chịu ngoan ngoãn dưỡng thương hiện lên, khóe môi nàng vô thức cong lên.
“Mộ sư tỷ.” Một bóng dáng nhỏ nhắn bưng chén linh trà nóng hổi bước đến.
Bùi Miểu Miểu giọng dịu dàng, vẻ mặt mang đúng mức áy náy và bất an, cung kính dâng trà:
“Sư tỷ, mấy hôm trước là Miểu Miểu sai, lỡ lời làm tỷ tức giận. Sau khi về, Miểu Miểu suy nghĩ rất lâu, trong lòng không yên. Đây là trà Tĩnh Tâm Ngưng Thần, Miểu Miểu pha riêng cho tỷ, mong tỷ tha thứ Miểu Miểu tuổi trẻ nông nổi, không nên… không nên đoán bừa về quan hệ của tỷ và Phong sư huynh.”
Giọng nàng chân thành, mắt còn ánh nước, ai nhìn cũng nghĩ nàng thật lòng xin lỗi.
Mộ Linh ngước nhìn, không nhận lấy.
Trong đầu Bùi Miểu Miểu vội vã gào:
【Hệ thống! Chắc chắn nàng uống trà sẽ quên Phong Tức Châu, trở lại trạng thái ban đầu dễ điều khiển chứ? Đây là toàn bộ điểm của ta đấy!】
Âm thanh lạnh như băng vang lên:
【Xác nhận. Trà sửa kịch bản đã kích hoạt, chỉ cần mục tiêu uống vào, cảm xúc bất thường sẽ bị xóa, hành vi trở về thiết lập ban đầu.】
Mộ Linh nghe rõ từng chữ, buồn cười.
Toàn bộ điểm? Cô ta đúng là hoảng loạn rồi.
“Xin lỗi ta có thể nhận,” Mộ Linh nhàn nhạt, “nhưng trà này ta không uống. Ngươi mang đến cũng vất vả, hay ngươi uống đi. Xem như ta nhận lời xin lỗi.”
Sắc mặt Bùi Miểu Miểu khựng một giây, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ dịu dàng đáng thương:
“Sư tỷ vẫn không tha thứ Miểu Miểu sao… Miểu Miểu thật tâm muốn chúng ta quay lại như trước.”
Như trước?
Hai chữ ấy khiến Mộ Linh thấy khó chịu.
Đúng là trước kia hai người từng thân thiết.
Khi mới nhập môn, cùng tuổi, cùng tính, thân như hình với bóng. Nhưng không biết từ lúc nào, quan hệ thay đổi: nguyên chủ càng kiêu căng, còn Bùi Miểu Miểu lại thành người hiểu chuyện, luôn khuyên bảo, rồi dần trở thành đối lập.
Trên đài, Phong Tức Châu nãy giờ vẫn liếc về phía nàng.
Thấy Bùi Miểu Miểu đến gần, ánh mắt hắn lập tức lạnh.
Linh Linh của hắn, trong mắt chỉ nên có mình hắn.
Nhân lúc né một chiêu, hắn khẽ búng tay, một tia kim quang bắn vào cổ tay Bùi Miểu Miểu.
“A!”
Nàng buông tay, trà nóng hất thẳng lên người mình, ướt sũng, chật vật vô cùng. Chén rơi vỡ nát.
Đệ tử xung quanh nhìn sang, kinh ngạc đầy mặt.
Bùi Miểu Miểu xanh mặt — xong rồi…
Trà mất rồi.
Điểm… mất sạch rồi.
Nhiệm vụ công lược… thất bại thảm hại.
Mộ Linh thấy rõ tia sáng lúc nãy. Nàng nhướng mày nhìn lên đài.
Phong Tức Châu vừa “khó khăn” gạt một đòn nữa, tranh thủ quay sang, ánh mắt vô tội còn hơi ủy khuất.
Mộ Linh bật cười.
Tên này… chiếm hữu mạnh thật.
Nàng nhìn Bùi Miểu Miểu thất thần như trời sập, nhàn nhạt:
“Xem ra trà này không hợp với ta. Sư muội, về thay đồ đi.”
Bùi Miểu Miểu run rẩy ngẩng đầu, thì thầm:
“Kẻ chiếm lấy thân thể người khác sẽ không có kết cục tốt.”
Nói xong, nàng lảo đảo rời đi.
Mộ Linh cau mày.
Chiếm thân thể?
Hệ thống của cô ta biết nàng xuyên tới? Biết thân xác đổi hồn?
Ý nghĩ đó khiến lòng nàng lạnh buốt.
Chưa kịp nghĩ tiếp, trên đài đã phân thắng bại — Phong Tức Châu thắng trận, cũng giành quán quân tỉ thí nội môn.
Một đệ tử tạp dịch không linh căn… đứng đầu nội môn?
Mọi người như mơ.
Phong Tức Châu không đoái hoài ai, đi thẳng đến chỗ nàng.
“Linh Linh, ta thắng rồi. Nhưng tay đau.”
Hắn đưa cánh tay bị xây xước đến trước mặt nàng, đôi mắt đáng thương như chờ nàng xoa dịu cơn đau.
Vết thương nhỏ xíu, chậm chút là tự lành.
Mộ Linh nhìn ánh mắt “tới dỗ ta đi” kia, nghĩ đến chiêu lén ban nãy của hắn liền muốn trêu.
Nàng cong môi, mắt như nước, dịu dàng mê hoặc:
“Tối nay đến phòng ta.”
Đề xuất Hiện Đại: Trong Những Tháng Ngày Hoang Mang Ấy, Em Cũng Từng Yêu Anh