Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 7: Đệ tử này không giống ai

Chương 07: Tiểu muội không giống người thường

Hề Tiểu Mạn tỉnh lại, vội lắc đầu nói: “Mẹ ta không hề uống loại thuốc gì khác.”

Cô thật sự đã phát điên rồi, bệnh tình mà ngay cả bác sĩ cũng bó tay như vậy, tiểu cô nương kia lấy thuốc đâu ra mà chữa?

Nghe vậy, bác sĩ đùa giỡn nói: “Vậy thì thật là kỳ lạ đấy.”

Hề Tiểu Mạn gượng gạo nở nụ cười nhẹ trên mặt, trong lòng đã định chờ khi đưa lão thái thái về thành S rồi sẽ cho kiểm tra lại một lần.

*****

Khi đến thành S đã là lúc mười giờ tối, Hoắc Diêu xuống máy bay, điện thoại vừa bật máy đã nhận được rất nhiều tin nhắn và WeChat, nàng chưa kịp mở xem thì điện thoại đã reo lên.

Số điện thoại lạ.

Nàng ngón tay hơi khựng lại, ấn nút nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng nói trẻ trung lạ lẫm của một nam nhân.

Người gọi không ai khác chính là huynh trưởng Hoắc Diệu trên thân xác này, Hoắc Diệu Hy.

Mặc dù có chút ngạc nhiên sao Hoắc Diệu Hy lại ở sân bay, nhưng chẳng mấy chốc nàng nhớ ra trước khi lên máy bay đã gửi tin nhắn cho ngoại mẫu Dương Thu Hoa, nên cũng không hỏi thêm, chỉ thản nhiên đáp: “Năm phút ra ngoài.”

Cúp máy, Hoắc Diêu vô tình bỏ điện thoại túi áo, theo biển chỉ dẫn sân bay hướng về nơi nhận hành lý tiến bước.

Lấy được hành lý, nàng nhanh chóng qua khỏi cửa ra, ngước mắt quét nhìn đám người đang đứng đợi trước cửa tiếp đón, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một nam nhân cao ráo đang nói điện thoại.

Hoắc Diêu giơ tay kéo dây quai ba lô, kéo hành lý tiến về phía hắn.

Vài tháng trước, cha mẹ ruột của thân xác này đến nhận thân, từng cho nàng xem ảnh bốn vị huynh trưởng trong nhà, nàng có trí nhớ tốt lại thêm Hoắc gia vốn gen tốt, nhận diện khá dễ dàng, chỉ nhìn qua liền nhận ra.

Hoắc Diệu Hy cúp điện thoại, suy nghĩ người em gái chưa từng gặp mặt kia cũng nên ra ngoài rồi, liền lục điện thoại, chậm rãi tìm ra tấm ảnh em gái từng lưu trong WeChat.

Mới ngẩng đầu lên chuẩn bị so sánh ảnh nhận người, liền thấy một tiểu cô nương đã dừng chân ngay trước mặt.

Bộ trang phục thể thao màu trắng, vai trái khoác ba lô đen, tay phải kéo vali không quá lớn, khuôn mặt thanh tú trắng trẻo, năm giác quan tinh xảo xinh đẹp, đôi mắt sáng trong nhìn thẳng về phía hắn, không hề run sợ.

Hoắc Diệu Hy khựng lại, lại cúi mắt nhìn ảnh trong điện thoại, thoáng thấy vài nét tương đồng trên gương mặt nhưng vẫn hơi do dự hỏi: “Diêu Diêu?”

Hoắc Diêu gật đầu, lười biếng “ừ” một tiếng.

Hoắc Diệu Hy gãi đầu, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ khó tin, sau một hồi mới lên tiếng: “Ngươi nhìn có vẻ khác với trong ảnh một chút...”

Hoắc Diêu khẽ nhướng mày, nàng vốn người cao ráo nên liền thấy rõ hình ảnh trong điện thoại của Hoắc Diệu Hy.

Trong ảnh, cô gái thắt hai bím tóc dài rủ trước ngực, má phấn hồng đánh rất đậm, phối cùng dáng tay tạo dáng thập thò cặp kéo kéo nửa quê mùa nửa quê quán, đúng chuẩn tiểu cô nương vùng quê.

Hoắc Diêu thái dương bỗng nhảy thình thịch, nhớ ra đây là tấm ảnh Hoắc Diệu Hy vừa thêm nàng làm bạn WeChat cách đây không lâu hỏi xin, nàng vốn không thích selfie, thấy phiền phức nên chỉ lục trong điện thoại ra tấm selfie trước đó của chủ nhân rồi gửi đại đi.

So sánh vậy ra cũng dễ hiểu vì sao biểu cảm của Hoắc Diệu Hy lại kinh ngạc như thế.

Hoắc Diêu khẽ khàng ho khan, mặt không đổi sắc đáp: “Có lẽ ta trời sinh không hợp với chụp ảnh?”

Hoắc Diệu Hy nghe vậy, đôi mắt đen lại một lần nữa dừng lại trên gương mặt xinh đẹp quá mức của nàng, khóe môi giật giật mạnh.

---

Trang này không có quảng cáo pop-up.

Đề xuất Xuyên Không: Còn Ra Thể Thống Gì Nữa?
BÌNH LUẬN