Chương 65: Chẳng lẽ là một cao thủ giấu mặt?
Không lâu sau, giám thị cầm đề thi bước vào, nói vỏn vẹn vài câu về quy định làm bài rồi phát đề cho từng người.
Hồ Diệu cầm đề thi, nhìn lướt một vòng, cuối cùng hơi thất vọng lắc đầu, rồi mới chậm rãi cầm bút bắt đầu làm.
Ta còn tưởng truyền truyền thôn kia lợi hại lắm, đề thi cũng chỉ đến vậy thôi sao.
Thời gian làm bài là sáu mươi phút, Hồ Diệu chỉ tốn ba mươi phút đã hoàn thành xong hết, sau đó thõng thượt ngửa mặt xuống bàn nằm nghỉ.
Nếu không có quy định không được nộp bài sớm, nàng nhất định đã viết xong sẽ rời đi ngay.
Giám thị tại phòng thi số hai chính là Vệ Minh Triết, ông ta ấn tượng rất sâu sắc và không tốt về Hồ Diệu.
Lúc thấy Hồ Diệu làm bài đến giữa chừng còn nằm gục trên bàn ngủ, khác xa hoàn toàn với các thí sinh tập trung làm bài khác, Vệ Minh Triết không nhịn được lắc đầu châm biếm.
Điểm không cao thì thôi, nhưng thái độ học tập cũng phải tốt chút, dù ngươi có cửa sau mà vào thì cũng phải tự lượng sức mình, đừng tưởng cuộc thi kiến thức toàn quốc là trò tiểu học mà dễ dàng.
Thật sự buồn cười.
May mà hồi đó ta kiên quyết không nhận kiểu học sinh này, nếu không thì ta sẽ tức chết mất.
Chẳng mấy chốc, thời gian làm bài sáu mươi phút kết thúc. Hồ Diệu dù là người đầu tiên hoàn thành đề thi tại phòng thi nhưng lại là người sau cùng nộp bài.
Khi trao đề thi cho Vệ Minh Triết, ông ta thậm chí không nhìn Hồ Diệu một cái, càng không liếc qua đề thi, chỉ việc cho vào túi niêm phong rồi rời khỏi phòng thi.
***
Hồ Diệu ra khỏi phòng thi, đi vào nhà vệ sinh rồi mới quay lại lớp học.
Vừa ngồi xuống, bạn cùng bàn Mông Ảnh liền ngả người tới gần hỏi: “Sao rồi, chị đại? Thi thế nào? Tớ mới nghe lớp trưởng và tổ trưởng học tập nói đề thi vòng sơ khảo các người có vẻ khó đấy.”
Ngoài Hồ Diệu, chỉ có lớp trưởng và tổ trưởng học tập trong lớp chuyên tham gia thi.
Hồ Diệu lười biếng ngẩng mắt lên, sắc mặt vô cảm: “Khó sao?”
Mông Ảnh cứng họng: “Không khó ư?”
Lớp trưởng và tổ trưởng học tập đều thuộc top hai mươi đầu bảng trong khối, họ nói khó, chẳng phải tức là thật sự khó sao?
Hồ Diệu nhẹ nhàng “ồ” một tiếng: “Thế thì khó đi.”
Mông Ảnh: “……”
Nghe xem lời đáp trả thờ ơ kiêu ngạo thế kia, chị đại, cô biết mình hơi căng phồng rồi đấy chứ?
Vuốt mũi, Mông Ảnh lại hỏi: “Cậu dự đoán được bao nhiêu điểm? Có hi vọng vượt qua vòng sơ khảo không?”
Hồ Diệu nhướng mày nhẹ: “Em yêu ơi, cậu đang nghi ngờ năng lực của chị sao?”
Mông Ảnh đỏ mặt, cảm thấy chị đại bây giờ đúng là càng ngày càng có khí chất lưu manh: “Đừng quên giờ chị bị mọi người đồn là học sinh cửa sau đấy nhé!”
Hồ Diệu không quan tâm, vẫy tay một cái.
Mông Ảnh thấy thế lặng lẽ lắc đầu, không hỏi thêm.
Chị đại thản nhiên thế này, có khi thật sự là cao thủ học lực giấu mặt rồi đấy!
***
Kết quả vòng sơ khảo sẽ được công bố vào sáng hôm sau lúc mười giờ, nhưng trước khi có điểm, Hồ Diệu bị gọi lên phòng giáo vụ.
Trong văn phòng giáo vụ lúc này có khá nhiều giáo viên.
Ngoài giáo viên chủ nhiệm Trần Du, còn có Vệ Minh Triết, trưởng giáo vụ, và phó hiệu trưởng.
Ai nấy đều mặt nghiêm trọng, đặc biệt là phó hiệu trưởng và trưởng giáo vụ.
Phó hiệu trưởng nhìn Hồ Diệu, giọng lạnh lùng hỏi: “Hồ Diệu, chắc hẳn mấy ngày nay trong trường về em có những lời đồn, em cũng biết rồi chứ?”
Hồ Diệu nhướn mày, không hề sợ hãi thái độ nghiêm khắc của ông ta, nhẹ nhàng đáp lại: “Ý thầy là chuyện cửa sau à?”
Phó hiệu trưởng cau mày, có vẻ không ngờ thái độ của tân binh chuyển trường này lại khác hẳn những gì ông ta dự đoán.
Đề xuất Đồng Nhân: Xuyên Việt Chi Nhất Phẩm Tiên Phu