Chương 1523: Vừa thoát khỏi cửa hổ lại rơi vào ổ sói
Hồ Dao thản nhiên dựa vào sofa, tay cầm điện thoại nhắn tin. Nghe lời của Thượng Quan Vân, chỉ lười biếng ngẩng đầu nhìn anh một cái, nói: “Không phải, ta đã giũ áo quy ẩn nhiều năm rồi.”
Thượng Quan Vân nghe vậy, im lặng nửa phút mới đáp: “Không đụng vào những chuyện này, mới là lựa chọn đúng đắn nhất.”
Sở hữu một kỹ năng hàng đầu đôi khi chưa hẳn là điều tốt, ý nghĩa của câu “hành sở sở hữu, hoài bối chi tội” chính là ở chỗ này.
Bàn tay Hồ Dao đang gõ phím giật mình dừng lại, hiểu được ngụ ý trong lời Thượng Quan Vân, chỉ mỉm môi cười, nói: “Sẽ có ngày kết thúc thôi.”
Thượng Quan Vân ngẩn người một lúc, khi nhìn lại Hồ Dao thì cô đã cúi đầu xuống tiếp tục nhắn tin.
Hồ Dao gửi xong tin cuối cùng, đặt điện thoại xuống, hỏi: “À, đồ đạc của ngươi đâu rồi?”
“Ở khách sạn.” Thượng Quan Vân thành thật trả lời.
Hồ Dao gật đầu, nói: “Ở khách sạn nào? Ta sẽ sai người mang đến cho ngươi, mấy ngày nay cứ tạm ở đây đã.”
“Ta ở đây… có hơi bất tiện không?” Thượng Quan Vân ngập ngừng hỏi.
Hồ Dao nhướng mày, cười: “Ngươi là đệ ta, có gì là bất tiện chứ?”
Nhìn thấy vậy, trên mặt Thượng Quan Vân nụ cười bừng lên, khi đến đây trước kia y còn lo lắng, không biết chị có người mới rồi sẽ không nhận mình làm em trai nữa.
Nhưng bây giờ, thì đúng là y đã nhỏ nhen rồi.
Chị vẫn là chị của y mà.
Ngay lúc đó, giọng Hồ Dao lại vang lên: “Dù sao ngươi cũng đã đóng tiền thuê nhà, không thể bắt ngươi phải ngủ dưới đường được.”
Thượng Quan Vân im lặng…
Tấm chân tình một lần nữa lại thành sự nhầm lẫn.
Trong ánh mắt Hồ Dao lóe lên nụ cười, lấy địa chỉ khách sạn từ Thượng Quan Vân xong, cô gọi điện cho Thành Minh nhờ đến lấy đồ.
Sau khi phân phó xong, cô đứng dậy đưa y lên phòng trên lầu.
Ngay khi biết Thượng Quan Vân đã rời bang, Hồ Dao đã sai người giúp việc tạm thời chuẩn bị sẵn một phòng khách ngay bên cạnh.
“Ngươi định làm gì tiếp theo?” Hồ Dao kéo rèm cửa phòng, quay lại nhìn chàng thiếu niên đang nhìn quanh tứ phía.
“Tạm thời không có kế hoạch gì. Tộc trưởng bà già còn nói không phải vội về, lần này rất hào phóng cho ta một kỳ nghỉ dài không giới hạn thời gian.” Thượng Quan Vân bước đến ghế quý phi, nằm thoải mái xuống.
“Không giới hạn thời gian?” Hồ Dao cau mày, hiểu rõ tộc trưởng luôn không ưa bên ngoài, bằng không mấy năm nay cũng không để Thượng Quan Vân ra ngoài.
Lần này đột nhiên cho y ra, lại còn không bắt phải nhanh về… Dù nhìn thế nào cũng thấy có gì đó không bình thường.
Hồ Dao dựa vào bệ cửa sổ, khoanh tay hỏi: “Ngươi ra ngoài có thấy tộc có biến động gì không?”
Thượng Quan Vân ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực phản chiếu hình bóng Hồ Dao, rồi ngồi dậy lắc đầu: “Không có gì cả. Ta nhớ trước đây chị cũng hỏi qua, ta có để ý tộc trưởng và các trưởng lão, không thấy điểm gì khác thường.”
“Vậy à.” Hồ Dao biết y vốn không giỏi nói dối, có lẽ mình suy nghĩ nhiều rồi.
“Chị, chị có đang lo lắng chuyện gì không?” Thượng Quan Vân nghiêng đầu nhìn cô.
Hồ Dao chợt tỉnh, đối diện với đôi mắt trong sáng của thiếu niên, cô chỉ mỉm cười, đổi đề tài: “Vừa tộc trưởng không quản ngươi nữa, ngươi có muốn đi học ở trường không?”
Nghe đến chuyện học, trong lòng Thượng Quan Vân hiện lên cảm giác sợ hãi cả năm qua bị đám sách cổ Phạn văn thống trị, liền cau mày, nói: “Không muốn đâu.”
Hồ Dao nhíu mày: “Ta nghĩ thật ra ngươi muốn học đấy chứ.”
Thượng Quan Vân: “……”
“Ngươi cứ nghỉ ngơi kỹ đi, ta sẽ kiếm người sắp xếp lại thân phận cho ngươi.” Hồ Dao bỏ lại lời đó rồi bước ra khỏi phòng.
Thượng Quan Vân: “……”
Nghi ngờ bản thân vừa thoát khỏi cửa hổ lại rơi vào ổ sói!
(Chương kết)
Đề xuất Hiện Đại: Đại Thần Ngươi Nhân Thiết Băng