Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 1522: Giàu nghèo phân hóa đến thế sao?

Chương 1522: Nghèo tới mức này sao?

Hạc Diệu gọi một chiếc taxi bên đường, để cho Thượng Quan Vân lên trước rồi mới bước lên xe.

Vừa lên xe, đã nghe giọng Thượng Quan Vân truyền tới: “Chị, hiện giờ chị sống khổ quá, đến xe riêng cũng không có.”

Hạc Diệu tức đến mức lông mày nhíu lại, cố nhịn cơn nóng giận, sau đó báo cho tài xế địa chỉ.

Ngay sau đó, nàng lấy điện thoại ra, chuyển sang chế độ máy tính, xoá sạch mọi dấu vết ở chợ đen rồi mới cất lại.

Thượng Quan Vân ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nhìn, thấy nàng đã xong xuôi thì chậm rãi rút ra một tấm thẻ trong túi, e thẹn đưa cho Hạc Diệu.

Hạc Diệu nhìn tấm thẻ, lại nhìn Thượng Quan Vân: “?”

“Đây là để mua xe cho chị,” Thượng Quan Vân cười tươi.

Làn da thanh niên vốn trắng sáng trong suốt, mặt cười lên để lộ hai má lúm đồng tiền nhẹ nhàng, lúc này trông y như một con sói non muốn lấy lòng người vậy.

Trong lòng Hạc Diệu thoáng qua một sự dịu dàng, cuối cùng chẳng khách sáo mà nhận thẻ bỏ vào túi xách, nghĩ rồi nói thêm: “Sau này có tiền thì phải nộp lên cho chị.”

Thượng Quan Vân cằm co giật: “Chị nghèo đến mức đó sao?”

Hạc Diệu vẫn mặt không đổi sắc, nói dối: “Ừ, chị thật sự nghèo, đến việc học đại học cũng chỉ dựa vào học bổng mà sống.”

Thượng Quan Vân không rõ tình hình hiện giờ của Hạc Diệu ra sao, nhưng cảm thấy khó tin nàng lại khốn khổ đến mức thê thảm thế này.

Cho đến khi về đến khu dân cư, nhìn thấy người tự nhận nghèo nhưng lại sống trong biệt thự rộng lớn, Thượng Quan Vân như muốn vỡ tung.

Dù không học nhiều, nhưng y cũng là một tay đam mê mạng tân thời.

Người sống trong biệt thự, thế này mà gọi là nghèo sao?

Hạc Diệu đã mở cửa chính bằng dấu vân tay, thấy Thượng Quan Vân không theo kịp, quay đầu nhìn y một cái: “Tiểu Vân?”

Thượng Quan Vân tỉnh táo lại, cảm thấy bị lừa gạt: “Trả thẻ kia cho tôi.”

Hạc Diệu nhướng mày: “Chị phải không?”

Thượng Quan Vân muốn chối nhưng không dám: “!!!”

Hạc Diệu dựa vào khung cửa, nghiêng đầu hỏi: “Vậy, ngươi vào hay không?”

Thượng Quan Vân hừ một tiếng, dù không nói gì, nhưng bước chân lại rất thành thật.

Hạc Diệu nhìn bóng dáng sói non tiến vào trong, vô ngôn lắc đầu rồi đóng cửa lại.

Đi ngang qua tầng hầm, Thượng Quan Vân liếc thấy một chiếc siêu xe đậu bên trong, nét mặt lại rạn nứt thêm lần nữa.

Y mới hiểu ra mình thật sự ngốc, lại bị hành động đánh lừa của người kia che mắt.

Thượng Quan Vân u sầu bước theo Hạc Diệu vào nhà.

Bên trong, dì giúp việc nghe tiếng động vội bước ra, thấy tiểu cô nương đưa về một thiếu niên đẹp trai, trong lòng càng thêm tò mò.

Nhưng dì không tiện hỏi nhiều, chỉ rót cho Thượng Quan Vân một cốc nước rồi đi.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người.

Thượng Quan Vân cầm cốc nước, nhìn Hạc Diệu vài lần rồi nói: “Chị thay đổi nhiều quá, tôi không quen được.”

Hạc Diệu khẽ nhếch mày: “Đây mới là diện mạo thật của ta.”

Thượng Quan Vân biết đặc biệt của gia tộc Thượng Quan, trong lòng cảm thán không ngừng.

Hạc Diệu liếc y một cái, tỏ vẻ không ưa: “Tuổi còn nhỏ mà đã ít nói câu than thở.”

Thượng Quan Vân quen với việc bị ghét bỏ rồi, lại ngước mắt nhìn quanh phòng, thấy một con robot không xa nên đặt cốc nước, đứng dậy đi đến.

Xem xét một hồi, ngón tay chạm vào bảng điều khiển robot rồi lập tức mất hứng.

Thượng Quan Vân quay trở lại chỗ ngồi: “Tôi tưởng con robot kia là do chị mới sắm chứ.”

Nào ngờ cũ kỹ lỗi thời, chẳng có chút tiên tiến nào.

(Chương kết)

Đề xuất Cổ Đại: Kiếp Nào Sư Tôn Cũng Là Của Ta
BÌNH LUẬN