Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 10: Thế thì để ta nha dịch nàng đi.

Chương thứ mười: Vậy thì để ta đến quấy rầy nàng một phen.

Công tử Tu Dung, ta đã đến.

Khi Quy Công tại Lầu Khuynh Tiếu đẩy cửa phòng Công Tu Dung, Mộc Nam Cẩm trong lòng hân hoan thầm la lên:

Không tốn một đồng mà được diện kiến Công tử Tu Dung, thật khiến tất thảy các nha hoàn trong lầu đều ganh tỵ. Lỡ khi ta rời khỏi phòng người, chẳng biết có kẻ nào ghen tức đến mức muốn thẳng tay giết ta chăng?

Quy Công mỉm cười, làm động tác mời khách. Mộc Nam Cẩm bước vào trong phòng, rồi ông khép cửa lại, đứng chờ ngoài ngưỡng.

Mộc Nam Cẩm thấy Công Tu Dung tựa nghiêng trên giường, y phục xa hoa rộng thùng thình trên vai, lộ ra bộ ngực rắn rỏi hài hòa đường nét khiến lòng nàng trỗi dậy niềm ngưỡng mộ.

Ngầu thật, Công tử Tu Dung quả không hổ danh là Vương giao, không những dung mạo anh tuấn mà thân hình cũng khiến người say mê. Không lạ rằng Lễ Bộ Hữu Thị Lang cùng các vị hầu hạ của ngài, bỏ cả giai nhân mỹ thiếp mà tìm đến Lầu Khuynh Tiếu tìm vui. Ta quyết định sau này phải kết thân cùng Hữu Thị Lang bọn họ, để mỗi lần họ đến đây, ta cũng được theo cùng.

Bỗng đâu, bên tầng trên Hữu Thị Lang phun cạn ngụm tửu đang uống.

Bọn thuộc hạ tránh né không thích thú.

“Hổ thẹn, hổ thẹn,” Hữu Thị Lang lau chùi mép rượu, nói, “nàng đã biết chúng ta ở nơi này rồi, chốn nương náu này há còn giữ làm gì?”

Một đồng liêu ngỏ lời: “Đã đến thì xem xem nàng và vị kia làm chi đi?”

Những người khác đồng lòng gật đầu, cũng đều rất tò mò.

Phía bên cạnh, mấy gã trai trẻ trong lầu không hiểu họ bàn tán điều chi, mắt nhìn nhau bối rối.

Trên phòng, Công tử Tu Dung đứng lên rót nước mời Mộc Nam Cẩm:

“Mộc cô nương, chúng ta lại gặp mặt rồi. Cảm tạ nàng về món bánh bao ngày hôm qua.”

Một vị quân tử biết ơn thật là đức hạnh.

Mộc Nam Cẩm uống một ngụm nước, nói:

“Chỉ là một cái bánh thôi, đâu cần phải bận lòng.”

Nếu thật lòng cảm kích, vậy thì để ta đến quấy rầy nàng một phen.

Dưới lầu, quan viên im lặng ngẩn người.

Cô gái nhỏ thật đúng là lời nói chẳng chừa mảy may nào.

Ngoại hình bề ngoài nghiêm cẩn, vậy mà trong lòng lại mạnh mẽ phóng khoáng như vậy.

“Với nàng đó chẳng là gì lớn lao, nhưng với ta thì suýt chút nữa đã cứu mạng ta,” Công tử Tu Dung không muốn nhắc lại chuyện ấy, chuyển đề xướng hỏi:

“Thỉnh cho hỏi ngu, cô nương là tiểu thư của phủ nào? Sao lại có thể làm tới cương vị Cấm vệ tướng cấp Cửu phẩm? Tướng cấp Cấm vệ không tuyển nữ nhân mà?”

Nếu nàng là Cấm vệ tướng không có phẩm cấp, thì cũng chẳng khiến ta tò mò, song lại sở hữu phẩm cấp thì chẳng khác gì có chức quan. Hoàng thượng và các đại thần làm sao đồng lòng cho nữ nhân làm quan được?

“Mê man kẻ lưu lạc mà thôi. Còn chuyện được làm tới Cấm vệ tướng cửu phẩm...” Mộc Nam Cẩm nghĩ một lúc rồi nói: “Đại khái bởi vì ta đã cứu được Hoàng thượng.”

Tại sao lại nói đại khái chứ?

Bởi lẽ khi ấy nguyên thân vốn chẳng nghĩ đến việc cứu người, cũng không có khả năng cứu người, chỉ vì bị ai đó đẩy ra chắn trước mặt Hoàng đế.

Hoàng thượng cũng hiểu rõ việc này, song vẫn thăng thưởng cho ta làm Cấm vệ tướng cửu phẩm.

Làm nàng cảm thấy trong đó hẳn có chỗ khuất tất, nhưng lại chẳng thấy ngẫu nhiên tin đồn nào đề cập đến chuyện này.

“Nàng cứu Hoàng thượng?” Công tử không tin nàng có thể cứu người, “Xin lỗi, Mộc cô nương, không phải ta không tin nàng, mà nàng trông chẳng giống kẻ tập võ, tay nhỏ chân nhỏ như thế sao cứu được Hoàng thượng?”

Mộc Nam Cẩm nửa thật nửa đùa đáp: “Đừng xem ta tay yếu chân mềm, ta có thể một quyền đánh ngã mười kỳ sư.”

Công tử Tu Dung ngơ ngác một chút.

Một quyền đánh ngã mười kỳ sư?

Nàng biết kỳ sư là gì chăng?

Chẳng hay biết rằng để một người bình thường thăng cấp đến bậc kỳ sư cần vượt qua mười nấc thang, trong đó có ba phần mười người dừng lại dưới hạng võ giả năm phẩm, có năm phần mười dừng ở sáu, bảy, tám phẩm. Chỉ hai phần mười đạt đến võ giả chín phẩm, trong đó một nửa vươn tới kỳ sư là điều cực kỳ hiếm có.

Hiện nay trong Đại Càn quốc võ giả đạt kỳ sư không quá ba ngàn người.

Do vậy, kỳ sư không phải đứa trẻ mới sinh, đâu phải muốn hạ chỉ một quyền là được.

Công tử Tu Dung cười khẩy: “Mộc cô nương thật hài hước.”

Mộc Nam Cẩm gật đầu: “Ta quả thật thú vị và đặc biệt giỏi đánh đấm, nếu ngài gặp rắc rối có thể đến tìm ta, ta sẽ giúp ngài dẹp loạn bọn chúng.”

Chỉ là muốn ta giúp đỡ thì phải chịu điều kiện lớn lao, ví như để ta quấy rầy trắng mười lần.

Trên lầu quan viên lại im lặng.

Cô gái nhỏ tuyệt thật gan lì trong việc quấy phá đầu đinh của Lầu Khuynh Tiếu.

Công tử Tu Dung cười vui hơn: “Vậy trước tiên ta xin cảm ơn. Chỉ tiếc ta là một tiểu nha hoàn nhỏ bé, hiếm khi gặp rắc rối, dù gặp cũng có thể tự giải quyết, không phiền cô nương đâu.”

Mộc Nam Cẩm dứt khoát nói: “Ngươi không thể tự giải quyết.”

Công tử Tu Dung sắc mặt đột ngột thay đổi, từ từ thu lại nụ cười.

“Nàng nói ý tứ gì đây? Hay là nàng biết chuyện gì?”

Mộc Nam Cẩm vừa hé miệng thì ngoài cửa sổ vang lên tiếng ồn ã hỗn độn...

Đề xuất Ngọt Sủng: Thiên Kim Bị Vứt Bỏ Của Đám Thiếu Gia Hào Môn Chiếm Hữu
BÌNH LUẬN