Chương thứ hai mươi bảy
Kỳ Bất Nghiễn hơi ngẩng đầu lên, cổ họng hoàn toàn phô bày trước mắt Hạ Tuế An. Nàng trườn lên người y như kẻ thất lạc giữa sa mạc gặp được cơn mưa ngọt, ngoạm lấy y, răng sắc nhọn xuyên qua da thịt.
Không giống những kẻ đồng mắc nọc yểm âm thi khuẩn khác.
Bởi trong thân thể Hạ Tuế An chẳng hề có trứng giòi nào do nọc yểm âm thi khuẩn ấp nở. Vì đó là loại nọc con liên kết mật thiết với nọc mẹ, răng cắn tuy có thể truyền nhiễm, nhưng trong nước bọt và máu của nàng chẳng hề tìm thấy dấu vết trứng giòi.
Hơn nữa, ý thức của Hạ Tuế An vẫn còn rõ ràng. Nàng biết rằng không thể cuồng loạn mà cắn người, thế mà vẫn làm, bởi nọc con thuộc âm thi khuẩn thúc giục nàng, khiến cho nàng không thể cưỡng lại cám dỗ của huyết nhục.
Vết thương nơi cổ bên Kỳ Bất Nghiễn do Hạ Tuế An cắn đã thấm máu tươi.
Dòng huyết nóng hổi như vết màu sặc sỡ đổ xuống giấy trắng, nhỏ vào kẽ răng môi của nàng. Mùi máu vốn ngái ngái khó chịu, thế mà trong mũi nàng thơm tho như thứ thực phẩm quý báu.
Chỉ có lý do đó mới khiến cho những kẻ cuồng loạn liều mạng ăn thịt người được.
Phải làm sao đây?
Nàng khao khát cắn sâu thêm nữa.
Chẳng lẽ nàng tương lai phải biến thành kẻ phát điên, không thể tự chủ mà làm hại người khác?
Nhìn thấy cổ Kỳ Bất Nghiễn do mình cắn chảy máu ròng ròng, mắt Hạ Tuế An đỏ lên, lòng không khỏi chùng xuống. Vì lẽ nàng vẫn còn ngoạm chặt lấy y, nên chỉ có thể phát ra những tiếng nhỏ nhoi như lời xin lỗi.
Kỳ Bất Nghiễn từ đầu đến cuối không hề cự tuyệt Hạ Tuế An.
Y như đang dùng thân mình làm mồi mớm cho thiếu nữ mang nọc con âm thi khuẩn trong người.
Chỉ mình y biết rằng, ngay lúc bị Hạ Tuế An ngoạm lấy cổ, một luồng cảm giác tê dại lan tràn, như dung nham cuồn cuộn bộc phát, lại như đê vỡ, chảy tràn khắp tứ chi ngũ tạng.
Đó là thứ cảm giác lạ lùng.
Kỳ Bất Nghiễn nhìn sắc mặt trắng hồng của Hạ Tuế An, ngón tay chơi đùa với lọn tóc nàng buông rũ, thái độ thản nhiên, như thể người bị cắn không phải chính y.
Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, Hạ Tuế An tựa hồ lấy lại phần nào bình thường, lực cắn giảm dần, cuối cùng ngả lên người Kỳ Bất Nghiễn, chẳng nhúc nhích, tựa như kẻ sai trái mà chưa biết phải đối mặt làm sao.
Không được.
Hạ Tuế An tự nhủ, không thể trốn tránh.
Môi nàng còn đọng vết máu, tựa như con mèo ăn vụng mà không lau mặt, ánh mắt đỏ hoe nghiêng lên nhìn Kỳ Bất Nghiễn, gượng nhẹ chạm ngón tay lên cổ y: “Xin lỗi.”
Kỳ Bất Nghiễn không đoái hoài, cũng không bận tâm đến vết thương do nàng cắn, lấy đầu ngón tay day nhẹ khóe mắt nàng như đang trầm tư điều gì.
“Mắt ngươi…” y nói chưa hết.
Hạ Tuế An đã hiểu ý.
Những kẻ phát cuồng có nọc yểm âm thi khuẩn trong người thì ánh mắt đổi màu đỏ, tuy nàng mang nọc con, khác với người khác, song đôi mắt vẫn phải đỏ ngầu.
Một khi những người ở Phong Linh Trấn chứng kiến ánh mắt huyết sắc của Hạ Tuế An, bất luận nàng phát cuồng theo cách nào, hoặc thời gian khác biệt, bất luận ý thức còn hay mất, quyết sẽ tiêu diệt nàng trước rồi hẵng nói.
Ai cũng không muốn để lại hậu họa.
Hậu họa đó đủ khiến Phong Linh Trấn một lần nữa rơi vào cảnh nguy nan.
Hạ Tuế An không muốn chết.
Nàng cũng không muốn làm hại người khác.
“Ngươi cho ta hay, nọc con âm thi khuẩn trong thân ta có thể lấy ra được không?” Hạ Tuế An còn vương chút hy vọng, muốn nghe câu phủ định từ miệng Kỳ Bất Nghiễn.
Đáp lời y khiến nàng như quả bóng xì hơi dẹt xuống.
“Thật sự không thể lấy ra.” Y đáp.
Hạ Tuế An lập tức nhảy xuống khỏi người y, cuống quýt như chim mất đầu, vòng quanh phòng mấy lượt, ôm đầu than: “Suýt nữa quên mất, ta cắn ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng sẽ…”
Kỳ Bất Nghiễn giơ tay sờ qua vết thương nơi cổ, nét cười ẩn chứa sau câu trả lời: “Ta đâu có, âm thi khuẩn độc không hề tác dụng với ta.”
“Hả?” Hạ Tuế An kinh ngạc.
Nàng hỏi: “Bởi vì ngươi là người luyện nọc sao?”
Kỳ Bất Nghiễn không trả lời câu hỏi ấy, cười nói: “Thật ra còn một cách khác có thể tiêu nọc âm thi khuẩn trong thân ngươi.”
Lúc trước không còn mấy hy vọng, ánh mắt Hạ Tuế An bừng sáng: “Thật ư?”
“Thật.”
Nàng vội hỏi: “Phải làm sao?”
Kỳ Bất Nghiễn nheo mắt mỉm cười: “Xuống mộ vua Yến, tìm được nọc mẹ âm thi khuẩn, nọc con chạm nọc mẹ sẽ tự bò ra khỏi thân ngươi.”
“Ta cũng có thể cảm ứng nọc mẹ qua ngươi, tìm ra vật chủ nọc mẹ ấy.”
Y nói: “Mục đích của ta xuống mộ vua Yến có hai, một là để tìm nọc mẹ âm thi khuẩn. Vậy nên ngươi có nọc con cũng chảng hoàn toàn là điều xấu, ngươi cũng chẳng nên hổ thẹn khi cắn ta.”
Hạ Tuế An dường như chưa hiểu cho lắm.
Được giải nọc là tốt rồi.
Kỳ Bất Nghiễn nói: “Đem chuyện này xem như ngươi đã trả công cho ta vì đã chỉ lối, có vui lòng không?”
Lâu lắm, nàng như kẻ trong vụng trộm xóa mờ vết máu nơi khóe môi, tay áo lau đi dấu vết thắm đỏ, tiếng nói nhỏ như ve kêu: “Vâng.”
Từ khi biết rằng có thể giải được âm thi khuẩn, Hạ Tuế An tự tại nhẹ nhõm khá nhiều. Một lúc sau, nàng chạy đi gương mặt, băn khoăn chẳng biết xử trí chi đôi mắt sắc màu bất thường của mình làm sao.
Hạ Tuế An tự nhận có ba lựa chọn.
Một là để người Phong Linh Trấn bắt gặp mắt huyết sắc, hoặc giam giữ nàng, hoặc giết nàng đi.
Hai là dùng dải lụa che mắt lại để người ta không thấy, giả bộ nói mắt bị thương nên không thể nhìn ánh sáng, lấy cớ ấy che dấu cho đến ngày xuống mộ.
Ba là ở yên trong phòng, không lui tới người ngoài.
Song nàng suy nghĩ kỹ càng rồi lại cho rằng lựa chọn ba khó khả thi.
Quan phủ trong mấy ngày gần đây thường xuyên phái người đến khám phòng, đến lúc đó đành phải tiếp xúc với người ngoài.
Khác hẳn người phát điên bình thường, Hạ Tuế An hiện giờ chỉ thỉnh thoảng mất kiểm soát mà cắn người, còn không thì trông chẳng khác thường.
Dù có ai đó nghi ngờ nguyên do che mắt nàng, cũng chẳng dám khẳng định nàng nhiễm nọc đục độc. Đến độ phải tháo dải lụa để kiểm tra, Kỳ Bất Nghiễn cũng có cách ứng phó.
Hạ Tuế An quyết định lựa chọn phương án hai.
Dù chọn bước hai, nàng cũng giảm thiểu đi ra ngoài, vừa khi không có người ngoài mới tháo dải lụa ra, chăm chú đọc sách.
Một ngày có ba bữa, do quán trọ đem tới, Kỳ Bất Nghiễn đứng ra mở cửa nhận, Hạ Tuế An ăn xong cơm trưa lại tiếp tục đọc sách, thật sự bị nội dung trong sách thu hút, chuyên tâm đến lạ thường.
Đầu xuân tiết trời, mưa phùn nhè nhẹ, ẩm thấp đeo bám, nhiệt độ hơi lạnh.
Kỳ Bất Nghiễn dựa cửa sổ mà ngủ.
Khi trời lạnh hơn chút, y liền thiu thiu ngủ.
Nàng cũng quen rồi.
Hạ Tuế An xem sách một hồi, lại đi soi vết thương nơi cổ Kỳ Bất Nghiễn do mình cắn có trở nặng hay không. Y say giấc, nét mặt dịu dàng, nhìn y thật nhu mì ngoan ngoãn.
Những loại côn trùng, rắn độc co ro trong góc phòng không để ý lắm đến Hạ Tuế An, có lẽ chúng biết nàng sợ chúng.
Kiểm tra vết thương không trở nặng, nàng nhẹ nhàng trở về chỗ ngồi, ôm sách mà đọc.
Cả ngày như vậy, Hạ Tuế An đọc hết hai quyển.
Nàng cũng mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, song rời phòng phải che mắt, không nhìn được đường nên cần người dìu, đành nằm sấp đầu lên bàn nghỉ ngơi.
Một canh giờ kế.
Tiểu nhị gõ cửa: “Khách quan, ta mang cơm tối đến rồi.”
Hạ Tuế An liếc mắt về phía cửa sổ, thấy Kỳ Bất Nghiễn vẫn chưa tỉnh, gọi cũng không tỉnh, đành nhờ tiểu nhị đem đồ ăn để cửa ngoài, bảo nàng sẽ ra lấy lúc có thời gian.
Nàng nghĩ, càng ít lộ diện trước người ngoài càng tốt, càng muộn những người khác phát hiện được sự khác thường của nàng càng hay.
Tiểu nhị cũng không nghi ngờ gì.
Có nhiều lý do không tiện mở cửa, chuyện thay quần áo bình thường cũng là một.
Hạ Tuế An dán tai nghe tiếng bước chân của tiểu nhị rời đi xa hơn, rồi mới khẽ mở cửa, thò đầu nhìn ngoài, lập tức cúi người bê khay đồ.
“Cô bé Hạ!”
Thẩm Kiến Hạc đôi chút bất ngờ mở cửa phòng y ra.
Hạ Tuế An nghe vậy, vội hạ thấp đầu, bê đồ ăn quay vào phòng, vừa khép cửa thì Thẩm Kiến Hạc dùng chân kẹp chặt cánh cửa.
Y nhìn nàng, chỉ thấy đầu nàng áp vào cửa, mặt không thèm ló ra, liền nghi hoặc: “Sao ngươi nhìn ta như nhìn ma? Ta bây giờ đáng sợ đến thế sao?”
“Xin hãy nhấc chân xuống.” Hạ Tuế An không đáp lại, vẫn thấp đầu nhìn xuống đất.
Hai người quen biết chưa lâu, có hẹn cùng nhau xuống mộ, song lòng người khó lường. Nếu Thẩm Kiến Hạc biết nàng trong thân có âm thi khuẩn, từng phát cuồng sẽ phản ứng ra sao còn chưa thể đoán.
Thẩm Kiến Hạc thở dài, chẳng chút vẻ bề trên, đùa giỡn trêu chọc: “Ngươi méo mặt rồi à? Không phải đâu, để ta xem thử.”
“Tiền bối!”
Hạ Tuế An chợt gọi một tiếng.
Thẩm Kiến Hạc giật mình vài giây: “Ừ, ta đúng là tiền bối, song tuổi còn trẻ, tai chẳng hề điếc, nói nhỏ ta cũng nghe rõ, không cần hét lớn thế.”
“Tiền bối, xin lỗi.” Nàng nói rồi giẫm vào chân y khiến y đau phải rụt về, nàng đóng sầm cửa.
Làn gió thoảng qua như lạnh giá mùa đông phủ lên mặt Thẩm Kiến Hạc.
Hành lang chỉ còn lại y một mình.
Thẩm Kiến Hạc ôm chân bị giẫm nhảy vài bước, nhìn cánh cửa đóng chặt, thở dài lên trời. Là tiền bối mà làm ra bộ dạng mất mặt vô cùng, bị rắn giật hồn, giờ lại bị hậu bối giẫm chân.
Thái độ này chẳng rõ giết người hay bị người khác giết đây?
Chắc là lúc ra ngoài chưa lễ bái tổ sư.
Cuối cùng Hạ Tuế An đóng cửa lại, không thèm bận tâm bên ngoài ồn ào, đặt đồ ăn xuống, vỗ lên ngực thở phào, trong lòng thầm nghĩ, may mà bình an vô sự.
Kỳ Bất Nghiễn mãi không tỉnh, thức ăn cũng nguội. Hạ Tuế An đi đến bên cạnh gọi y, thấy gọi không thưa, định chạm đến thì những con rắn côn trùng vốn thản nhiên bỗng bò tới đề phòng.
Hạ Tuế An làm sao dám tùy tiện đụng chạm y, bị chúng cắn thì khốn nạn vô cùng, chắc chắn đau điếng.
Nàng rụt tay về.
Côn trùng rắn không nhúc nhích.
Hừ. Nàng nổi cơn giận, điên tiết một chút.
Nàng không muốn làm hại Kỳ Bất Nghiễn, vậy sao chúng đối đãi nàng khác biệt? Nghĩ đến đó, nàng vội lại hết giận.
Nàng chợt thấy, mình thật sự đã làm hại y.
Ngay hôm nay, ngoạm y.
Hạ Tuế An không biết bọn côn trùng có hiểu lời nàng hay không, như lời biện hộ cho mình, nàng nói: “Ta không cố ý.”
“Ta không cố ý cái gì?” Kỳ Bất Nghiễn tỉnh dậy, mở mắt dần dần sáng rõ, trước mắt thấy nàng cố nói chuyện với côn trùng.
Hạ Tuế An chẳng thích nói dối.
Nên nàng né tránh không đáp, cầm đũa gỗ lên: “Ăn cơm đi.”
Kỳ Bất Nghiễn rời khỏi bên cửa sổ, ngồi đối diện nàng, nàng gắp bát cơm đẩy về phía y, đưa thêm một đĩa thịt.
Sống bên nhau một thời gian, Hạ Tuế An phần nào hiểu được thị hiếu ẩm thực của y, cũng như y biết mình thích món nào, chuyện ấy không cần để ý cũng tự khắc nhớ được.
Nàng mù mịt khao khát, nhìn đồ ăn không thấy ngon lành.
Bữa trước cũng thế.
Nàng khó nuốt cơm hết sức.
Chỉ bởi muốn trông bình thường hơn nên cố gắng ăn chén cơm, thực ra Hạ Tuế An khao khát chính là Kỳ Bất Nghiễn.
Nàng không hề mang màu sắc dục vọng, chỉ đơn thuần là muốn ăn.
Hạ Tuế An nuốt nước bọt, vội vàng nhét vài thìa cơm vào miệng, kìm nén lòng ngọ nghiến.
“Ngươi vừa gặp người rồi sao?” Kỳ Bất Nghiễn hỏi khi ăn.
Nàng ăn nhiều cơm quá, sắp nghẹn, má phồng lên, ngước mắt nhìn y.
“Ừ ừ ừ.”
Thấy không thể nói nên lời, nàng ngậm miệng lại.
“Gặp tiền bối rồi, song y không nhìn thấy mắt ta.” Nàng nuốt xong cơm, nói, “Nhưng ta có thể giấu được tiền bối một thời gian, nhưng đến ngày xuống mộ thì chắc chắn không thể giấu được.”
Kỳ Bất Nghiễn chẳng chút bận tâm: “Hễ chưa đến ngày thì đừng lo.”
Hạ Tuế An hiểu ý y, lo lắng chuyện chưa xảy ra chẳng ích gì.
Ánh mắt nàng liếc vết thương trên cổ y như bị bỏng nóng bừng, vội quay đi, bất chợt nói: “Ngươi chắc còn đau lắm.”
Dù không nói ra, y cũng hiểu nàng nói về điều gì, cổ ngứa châm chích: “Cũng tạm được, không quá đau.”
“Nếu sau này ta muốn cắn ngươi thì lấy cái gì bịt miệng ta lại nhé.”
Nàng lục lọi lấy một mảnh vải, đặt vào tay y: “Nhất định nhớ đấy, đừng để ta cắn ngươi lần nữa.”
Lúc phát điên, Hạ Tuế An không thể kiểm soát chân tay, không thể tự mình buộc mình hoặc bịt miệng, chỉ có thể trông vào người khác, nghĩa là y.
Kỳ Bất Nghiễn không nắm lấy mảnh vải.
Nàng trợn mắt nhìn y, thắc mắc: “Sao không cầm lấy?”
Thanh niên nở nụ cười thật thuần khiết, dùng một tay chống cằm, ngón tay gõ nhẹ lên bàn: “Ngươi tưởng vì sao có thể tỉnh táo lại sau khi phát điên?”
“Bởi... bởi vì ta trong người mang nọc con âm thi khuẩn.” Hạ Tuế An vốn tự nghĩ như thế, bây giờ nghe âm điệu y dường như mất tự tin, “Vậy nên mới như thế?”
“Ngươi chỉ nói đúng một nửa.”
Y nói.
Nàng dừng lại, tựa như sắp phải chịu chịu đòn đầy tra tấn: “Ý ngươi nói chỉ đúng một nửa là sao?”
“Ngươi phát cuồng là do nọc con âm thi khuẩn đúng, cũng là vì nọc con mới tỉnh táo lại một thời gian, không giống người khác phát điên, thuốc men không cứu nổi.”
Kỳ Bất Nghiễn ngừng lại, tay đưa lên nhẹ nhàng vuốt ve vết thương nơi cổ y: “Nhưng đó là có điều kiện.”
Chưa kịp nói hết câu, Hạ Tuế An đã hiểu.
Phải cắn người.
Cắn người là điều cần thiết.
Nàng đã có kết luận trong lòng: “Ta hiểu rồi, cắn người. Nếu không cắn ngươi, ta sẽ phát điên dai dẳng, nếu muốn giữ tỉnh táo, nhất định phải cắn người sau khi phát điên.”
Kỳ Bất Nghiễn gật đầu: “Ừ, nếu ngươi giữ tỉnh táo nhưng không muốn cắn người khác làm người ta điên, thì chỉ có thể cắn ta.”
Hạ Tuế An im lặng như gà.
Nàng sắp rối bời chết mất, trước khi giải nọc, đều phải lấy Kỳ Bất Nghiễn làm món ăn cắn?
Kỳ Bất Nghiễn liếc nhìn hạt cơm trắng bị Hạ Tuế An dùng đũa khều khều: “Nếu không ăn nổi thì thôi, đừng bắt ép, giờ ngươi không ăn cũng không chết.”
Hạ Tuế An đẩy bát cơm ra, không ăn nữa, ăn cơm bây giờ đối nàng quả thật là cực hình.
* * *
Bóng đêm buông xuống, đèn lồng lấp lánh.
Đêm Phong Linh Trấn không còn náo nhiệt như xưa, từ hôm qua quan phủ ban hành lệnh cấm xuất hành ban đêm, khi trống điểm ba canh ba tiếng, người dân không được phép ra ngoài đường.
Hạ Tuế An không về phòng riêng mà ở lại phòng Kỳ Bất Nghiễn qua đêm.
Bởi nàng không dám chắc mình sẽ không phát cuồng về đêm, nếu lỡ phát cuồng, chạy ra khỏi phòng, thấy người là cắn, vậy sao làm được? Ở cùng Kỳ Bất Nghiễn một phòng an toàn hơn.
Trước khi đến Phong Linh Trấn, nàng không phải chưa từng làm như vậy, có thể giảm thiểu sự hiện diện của mình đến mức thấp nhất.
Đến giờ Hợi, Kỳ Bất Nghiễn đi tắm.
Cách nhau một tấm bình phong, Hạ Tuế An quay lưng về phía y, nằm sấp trên ghế thấp đọc sách.
Chờ y tắm xong, nàng đã say giấc, đầu gục lên bàn tay trái làm gối, tay phải thả lỏng đặt trên đùi, dải lụa màu đỏ thắm buông dài theo sống lưng xuống nền nhà.
Chiếc váy voan màu hồng rượu nồng tầng tầng phủ lên chân, dung nhan nàng thanh thản, sống mũi nhỏ nhắn cao vút, hàng mi cong đen xõa, làn da sáng mịn.
Kỳ Bất Nghiễn khẽ ngồi xuống bên cạnh nhìn.
Nàng hóa ra rất tin y.
Còn y khác hẳn, Kỳ Bất Nghiễn chưa từng tin bất kỳ ai, nếu cảm nhận được nguy hiểm từ người nào sẽ lập tức hạ sát.
Y không nói cho Hạ Tuế An biết có một cách khác để đẩy nọc con âm thi khuẩn thoát khỏi thân thể nàng, ấy là cái chết. Ký chủ một khi đã chết, nọc sâu phải rời đi.
Nên y có hai cách kiếm tìm nọc mẹ.
Một là dẫn Hạ Tuế An vào mộ để nàng cảm ứng nọc mẹ.
Hai là giết Hạ Tuế An, chờ nọc con trong nàng bò ra, rồi đem tới cảm ứng nọc mẹ âm thi khuẩn.
Chọn cách nào an toàn hơn, hay để lại rủi ro, hiện Kỳ Bất Nghiễn vẫn chưa quyết định, cũng không khinh suất hành động, chỉ để Hạ Tuế An phát cuồng cắn hắn một lần.
Ngày trước, Hạ Tuế An từng hứa sẽ làm hương nọc của y.
Đó là giao dịch của họ.
Nàng còn sống thì được ở bên y, cho y hít lấy hương thơm an thần, nhưng sự thật là xác nàng sau khi chết mới là vật liệu làm hương nọc, mới là hương nọc hoàn chỉnh.
Như vậy một công đôi việc.
Kỳ Bất Nghiễn vuốt ve bím tóc lộn xộn trên mặt nàng và bờ vai, đầu ngón tay tò mò chạm vẹn khuôn kia, sống mũi, đôi môi từng hôn mình, rồi dừng lại nơi cổ nàng mỏng manh, yêu kiều.
Năm ngón tay mở ra rồi khóa lại, như đơn thuần đo chiều ngang cổ nàng. Vừa chạm nhẹ, nàng vô thức xoay đầu tìm hơi ấm, tựa đầu nhẹ vào mu bàn tay y.
Bỗng nhiên, Kỳ Bất Nghiễn nhớ đến hôm ấy, y ôm gáy nàng, hôn kỹ.
Sát ý hóa thành ý muốn hôn nàng.
Một lần nữa cảm nhận thứ cảm giác lạ kỳ.
Ánh nến nhấp nhô trong căn phòng nhỏ, im lặng đến mức nghe tiếng kim rơi cũng biết.
Kỳ Bất Nghiễn nhìn nàng lâu lắm, rồi gọi nàng thức dậy: “Hạ Tuế An.”
Nàng đang ngủ say, nghe tiếng gọi, mơ màng mở mắt, ánh mắt mơ hồ chưa tập trung đã nhìn y, biểu cảm ngẩn ngơ: “Sao vậy?”
“Có muốn hôn ta không?” Y hỏi.
Nàng chậm chạp trả lời: “À?”
Kỳ Bất Nghiễn ngón tay lướt qua mái tóc mềm mượt của nàng, cảm nhận sự dịu dàng, mỉm cười: “Ta muốn hôn nàng, ta thích cảm giác đó, nàng bây giờ có muốn ban cho ta không, Hạ Tuế An?”
Y nghĩ.
Nếu nàng sẵn lòng ban cho y phút giây hoan lạc này, y sẽ chọn cách rủi ro, để nàng cắn y mỗi ngày cho đến khi tìm được nọc mẹ âm thi khuẩn dưới mộ Yến Vương.
Đương nhiên, y chưa nói với nàng chuyện này.
Lựa chọn vốn dĩ nên được thực hiện khi chưa gặp áp bức.
Kỳ Bất Nghiễn không hề ép buộc Hạ Tuế An quyết định, giống như giao dịch ngày trước với người khác, y chưa bao giờ doạ nạt người ta ký giao dịch với mình, đều là tự họ tự nguyện.
Song con người cũng phải chịu trách nhiệm cho chọn lựa của mình, dù đó chỉ là cái sai một thoáng. Nên y luôn để quyền lựa chọn trong tay đối phương.
Y chờ nàng chọn.
Người nàng im lặng, điềm tĩnh, dịu dàng.
Hạ Tuế An mệt mỏi đến mức mắt khó mở, có vẻ nghe rõ lời y nói, có vẻ như không, bản năng gật đầu.
Kỳ Bất Nghiễn cúi người xuống, hôn nàng, y như lần ấy nàng ngậm môi y.
Hơi thở bị giành lấy, Hạ Tuế An ngẩn ngơ, mắt không chớp.
Nàng ngẩng đầu, y cúi đầu.
Hai hơi thở ép sát trong lồng ngực, nàng cảm thấy khó thở, đành hé miệng.
Kỳ Bất Nghiễn môi chạm môi nàng, nhưng chẳng tiến một bước. Y dường như thích sự chủ động của nàng hơn, hơi thở nóng rực, lời nói đầy mê hoặc: “Hạ Tuế An, sao nàng không hôn ta?”
Luồng hơi nóng nơi môi hỗn độn khiến nàng run lên, như mộng như thực.
Nàng bị hồn ma xiêu quái khống chế, dịu dàng hôn lên môi y.
Môi nàng chạm môi y rồi tách ra, mũi áp mũi. Lọn tóc rủ trên mặt khiến nàng ngứa ngáy, môi mỏng khô hơi ẩm nhờ nụ hôn của nàng, hơi thở hòa quyện, hỗn loạn.
Kỳ Bất Nghiễn đặt tay lên gáy nàng, mắt vẫn nhắm, như nhập thần vào nụ hôn, môi cong ửng đỏ.
Tóc bạc như suối nước nhẹ nhàng lóe sáng giữa kẽ răng, sống mũi cao nghiêng lên má nàng.
Khuôn mặt nàng màu đỏ mọng theo thời gian.
Tỏa ra thứ sắc dục tinh khiết.
Hạ Tuế An nhìn khuôn mặt Kỳ Bất Nghiễn, tâm thần trôi đi chốc lát rồi nhanh chóng bị kéo về, hương vị mê hoặc tỏa ra khắp phòng nhỏ.
Nụ hôn kéo dài, nàng còn lặng lẽ nghĩ, nụ hôn chỉ bắt đầu từ khi nàng gật đầu.
Đêm khuya, hai người nằm trên giường.
Thanh niên nhắm mắt, mái tóc đen rối tung, trang sức bạc giản dị quấn nhẹ ở đuôi tóc, áo lam có vài vết nhăn, chiếc vòng chuông nhỏ lúc lắc nơi cổ tay rơi lên má Hạ Tuế An.
Nàng cũng ngủ mê mệt, vốn giữa chừng ngủ bị gọi dậy, rồi nụ hôn chấm dứt, mỏi mệt nhắm mắt ôm gối ngủ tiếp.
Hạ Tuế An tưởng đây là giấc mơ.
* * *
Chớp mắt, đến hồi ngày hai người hẹn với Tô Ương ở căn nhà ma quái.
Trước lúc gặp mặt, Hạ Tuế An suýt bị quan phủ phát hiện đôi mắt khác lạ.
Bởi đường phố xảy ra cấp bách, lính kiểm tra quán trọ vội vã rút đi, không kịp giữ nàng lại tháo dải lụa nói che mắt giả vết thương, Hạ Tuế An may mắn thoát nạn.
Đêm đó, nàng theo Kỳ Bất Nghiễn lẩn tránh quan phủ ban đêm, tiến đến căn nhà ma.
Bịt mắt, được y dẫn đi.
Thẩm Kiến Hạc cũng lơ ngơ theo họ, y biết việc đến nhà ma có lẽ sẽ xuống mộ, không sai.
Chỉ có điều mắt Hạ Tuế An bao giờ bị thương?
Thẩm Kiến Hạc cố ý để ý mấy ngày nay nàng không ra ngoài, có phải bị thương trong phòng khách trọ?
Còn nhìn Kỳ Bất Nghiễn, cổ y quấn vải trắng, cũng nói là bị thương. Y nghi ngờ hai người trong phòng đánh nhau giáp lá cà nên mới thành ra vậy.
Nửa canh giờ sau, họ đến nhà ma.
Trăng không rọi, gió mù mịt, bên giếng cổ đứng ba người.
Hai nam tử dáng người trang nghiêm, mặc y phục đen đứng hai bên nữ nhân.
Nữ nhân chắp tay ra đằng sau, tóc dài bay theo gió, ngửa mặt nhìn bầu trời, nghe tiếng quay người nhìn họ.
Tô Ương chẳng biết Thẩm Kiến Hạc cũng tới đây, nét mặt hơi ngạc nhiên.
Thẩm Kiến Hạc cũng kinh ngạc chẳng kém, chốc lát định thần tưởng Tô Ương đã nhận tin trước về việc họ xuống mộ, nên đặc biệt dẫn người đến đây bắt họ: “Quận chúa?”
Tô Ương hờ hững gật đầu: “Ngươi biết ta gọi ngươi đến đây làm chi chăng?”
Thẩm Kiến Hạc: “Không biết.”
Hạ Tuế An: “Quận chúa muốn chúng ta cùng xuống mộ với các ngươi?”
Thẩm Kiến Hạc ngạc nhiên thốt ra: “Thật sao? Trước đó nàng cản ta xuống mộ đấy, Hạ cô nương đừng để bị nàng lừa, ai biết lòng nàng muốn chi.”
Vừa nói xong, y nhận ra có thể đã phật lòng đối phương.
Sao y lại nói thật sự lòng mình?
Người bên kia đâu phải ai khác mà chính là quận chúa, Thẩm Kiến Hạc hốt hoảng tự nhủ, khôn ngoan của mỹ nhân bất chợt sẽ biến y thành phù thủy.
Chung Không không chịu nghe lời ai bôi nhọ quận chúa, muốn rút kiếm ra: “Ta xem ngươi muốn chết, quận chúa không phải người xấu ấy!”
Tô Ương cau mày: “Chung Không.”
Nghe thấy quận chúa lên tiếng, Chung Không rút lui.
Thẩm Kiến Hạc lè lưỡi trêu y, không chút trưởng thành, khiến Chung Không muốn lao vào ẩu đả với y tại chỗ.
Chung Hoán kéo y lại: “Nghe lệnh quận chúa.”
Hạ Tuế An nói với Thẩm Kiến Hạc: “Tiền bối, ta tin quận chúa không hại chúng ta.”
Y không đồng ý.
“Ngu ngốc, quá đơn thuần, biết người biết mặt mà không biết lòng.”
Thẩm Kiến Hạc sợ nàng tin sai: “Người xưa có câu, người đời nay mai đều vì lợi mà đến, vì lợi mà đi. Lần trước nàng thả ta đi, song ta chưa tin lần này nàng không có toan tính.”
Kỳ Bất Nghiễn dựa lưng vào giếng, không nói một lời.
Hạ Tuế An còn định bênh vực Tô Ương.
Chưa kịp lên tiếng, Tô Ương ung dung nói thẳng: “Công tử nói đúng, ta có mục đích, xuống mộ lần này nhằm điều tra chuyện.”
Thẩm Kiến Hạc nhìn kĩ nàng, kết luận... nàng đẹp quá, khiến y muốn tin nàng vô điều kiện.
Chung Không giận đỏ mắt nhìn y.
Thấy y nhìn quận chúa như xúc phạm.
Tô Ương tiếp tục: “Chuyện gì thì tạm thời chưa nói cho các ngươi biết.”
“Ta có thể đảm bảo, ngươi sẽ giúp ta sâu bên trong mộ, bất luận các người tìm gì, làm gì dưới mộ, miễn đừng làm hại dân Phong Linh Trấn, ta sẽ không cản trở.”
Thẩm Kiến Hạc không bị mê hoặc bởi sắc đẹp, giữ tỉnh táo suy xét.
Y hỏi Kỳ Bất Nghiễn và Hạ Tuế An:
“Các ngươi thấy sao?”
Hạ Tuế An đáp trước: “Ta đồng ý, mộ rất nguy hiểm, có thêm người giúp sức thì công việc sẽ thấu đáo hơn.”
Kỳ Bất Nghiễn: “Ừ.”
Họ đồng tình, dù Thẩm Kiến Hạc phản đối cũng vô dụng, tốt hơn nên làm người trong cuộc thuận chiều, hắn lại nở nụ cười khéo léo: “Quận chúa đã nói vậy, ta sao dám từ chối.”
Tô Ương nhìn dải lụa che mắt Hạ Tuế An, để ý nàng nhưng do chưa thương thảo xong việc chính, chưa hỏi.
“Mắt nàng làm sao rồi?”
Hạ Tuế An biết nàng được hỏi, định tháo dải lụa: “Ta này...”
Bỗng thấy Kỳ Bất Nghiễn nắm cổ tay nàng ngăn lại, mỉm cười: “Chúng ta xuống mộ đã.”
Ngay lúc muốn hợp tác, ít ra cũng phải có chút tin tưởng.
Tô Ương thôi hỏi tiếp, dắt váy bước xuống giếng. Chuông đồng hỏng từ lần đầu xuống mộ vua Yến, chuẩn bị kỹ càng, dây thừng gai đủ dài kéo tới đáy giếng.
Chung Không theo sau Tô Ương bảo vệ.
Chung Hoán đợi Hạ Tuế An cùng mọi người xuống giếng rồi đi, lo họ có mưu toan xấu.
Chung Hoán vốn rất thận trọng.
Thẩm Kiến Hạc hiểu ý y, khẽ thở dài vừa giễu vừa thương.
Hạ Tuế An bịt mắt, không biết cuộc tranh đấu bên trong, leo dây không dễ dàng.
Nên nàng vòng tay ôm eo Kỳ Bất Nghiễn, người kia thon gọn, nàng dễ dàng vòng tay.
Dưới đất nơi lạnh hơn mặt đất.
Nàng rùng mình, kéo lấy y.
Phòng mộ có đàn rắn ở chốn sâu, Tô Ương rải bột lưu huỳnh mở đường, giúp họ tránh khỏi bị rắn tấn công.
Đi càng sâu, Hạ Tuế An càng lạnh, lòng đau nhói không thể tả, véo vào lòng bàn tay, không muốn làm rối loạn tâm trí.
Đi theo lối ngầm mộ, khí lạnh dần dày đặc.
Lối ngầm không đèn, họ thắp nến.
Ánh sáng yếu ớt chiếu soi nơi đi.
Nhưng đèn bị luồng gió kỳ lạ phất phơ, sáng tối thất thường.
Trước mặt có hai ngã rẽ, Tô Ương đi trước ngừng lại, do dự chưa chọn đường.
Thẩm Kiến Hạc cầm la bàn xoay mãi chẳng định hướng: “Hỏng sao? Chứ làm sao chỉ đường được?”
Hạ Tuế An bước lên một bước.
Kỳ Bất Nghiễn không kéo nàng.
Nàng che mắt, rõ ràng không nhìn thấy gì, thế mà lại chuẩn xác lối sang ngả bên phải: “Đi con đường này đi.”
Thẩm Kiến Hạc nhắc nhở: “Sao nàng biết con đường này đúng? Ta nói với nàng, đường trong mộ thường chia sinh lộ và tử lộ, lỡ bước vào tử lộ chỉ có con đường chết.”
Bỗng nhiên, Kỳ Bất Nghiễn với tay tháo dải lụa che mắt Hạ Tuế An, lộ đôi mắt huyết sắc.
Thẩm Kiến Hạc há hốc mồm.
Y lắp bắp: “Này, này...”
Chung Không Chung Hoán nhìn thấy đôi mắt nàng, tức thì che chắn Tô Ương, định rút kiếm bị nàng giữ tay lại.
Tô Ương vẫn bình tĩnh, sắc mặt chỉ hơi trầm xuống: “Chuyện này là sao?”
Hạ Tuế An mím môi: “Như các người thấy, ta trong thân mang âm thi khuẩn, khác biệt kẻ khác, ta tỉnh táo, còn có thể cảm ứng được hướng đi trong mộ.”
Thẩm Kiến Hạc hiểu ra, lẩm bẩm: “Hóa ra vậy, nên nàng mới dẫn ta đi đường phải, nay có nàng dẫn đường chúng ta dễ thở hơn.”
Chung Không la lên: “Sao chúng ta biết nàng không giống quái vật cắn người?”
Tô Ương cùng đợi lời giải thích Hạ Tuế An.
Nàng chỉ vào mắt mình: “Các người có thể nhìn mắt ta, ngày thứ ba dính âm thi khuẩn, trông mắt ta như thế.”
“Nhưng các người thấy, ta không hề mất ý thức hoàn toàn như bọn khác, chỉ cần tìm được thứ trong mộ, ta sẽ khỏi bệnh.”
Thẩm Kiến Hạc nhìn đôi mắt nàng lâu rồi cười ha hả: “Ta tin nàng!”
Chung Không lại trừng mắt với hắn.
Tô Ương suy nghĩ hồi lâu: “Được rồi, Hạ cô nương, ta bây giờ chọn tin nàng. Song ta phải nói rằng, nếu nàng phát cuồng đe dọa mạng sống chúng ta, ta sẽ giết nàng.”
Nàng gật gù lia lịa: “Ừ ừ ừ.”
Kỳ Bất Nghiễn đi về phía ngả bên phải.
Hạ Tuế An cũng hiểu vì sao y để sau khi xuống mộ mới nói chuyện này, là để cho họ thấy giá trị của nàng, rồi đánh giá và lựa chọn có nên giữ nàng lại.
Thấy Kỳ Bất Nghiễn, Hạ Tuế An lên trước bước vào, những người khác dù còn nghi hoặc cũng bước theo.
Cuối đường ngầm cũng là một căn phòng mộ.
Khác căn phòng lúc đầu họ xuống mộ.
Căn phòng mộ này lớn gấp bội, dáng bát giác, mỗi hướng đều có một quan tài, vì trải qua mấy trăm năm, góc phòng phủ đầy mạng nhện và rêu bụi.
Khí lạnh cô tịch bao trùm toàn phòng.
Chính giữa nhường đất rộng lớn, đủ chỗ cho hàng trăm người.
Đây không phải chủ mộ, họ phải tìm lối vào chủ mộ từ căn phòng này.
Bởi vì không còn đường lui.
Vừa bước vào, có cửa đá nâng lên chắn lối thoát.
Hạ Tuế An tiến về trung tâm phòng, ngước nhìn tám pho tượng vật hình núi đá ở tám góc. Động vật khác biệt, lần lượt là mã, ngưu, long, kê, thỉ, tri, khuyển, dương (ngựa, bò, rồng, gà, heo, gà lôi, chó, cừu).
Tám loài vật này tương ứng tám cánh cửa bát quái, nàng nhớ trong sách của Hà Hoa đã ghi rằng Vương Yến Vô Hành rất thích thuật kỳ môn độn giáp.
Bỗng nàng khụy xuống, ngả người sát mặt đất nghe ngóng.
Dưới có vật gì đó.
Không chỉ một vật.
Nọc con âm thi khuẩn trong thân nàng mách bảo, nàng dường như nghe thấy gì đó, lập tức đứng dậy, nhìn về phía Kỳ Bất Nghiễn.
“Bùng” một tiếng, vài bàn tay từ dưới đất đột nhiên phá lớp đất nổi lên, muốn túm lấy cổ chân y kéo xuống, nhưng không trúng.
Hạ Tuế An kéo y tránh trước, đứng về phía khác.
Bởi nàng kéo y nên trang sức bạc đung đưa kêu leng keng.
Mọi người nhìn theo.
Họ cũng thấy những người kia bò lên từ mặt đất, rung chuyển như núi đổ lở đất, hơn trăm người mặc áo giáp chiến binh triều đại Đại Yến trăm năm trước sắp xuất hiện.
Thẩm Kiến Hạc không biết dùng lời nào diễn tả tâm tình lúc này, cảm thấy cảnh tượng vĩ đại nhưng cũng sợ bị xé xác thành từng mảnh ở khoảnh khắc kế tiếp.
Nếu chỉ vài người thì còn dễ ứng phó.
Hơn trăm người...
Tìm đường thoát khỏi căn phòng mộ mới là điều nên làm, y nhanh chân bới tìm chỗ có cơ quan.
Sư phụ bảo y, chỗ có cơ quan không ngoài vài nơi, tìm hết tất cả.
Tô Ương kinh ngạc.
Những người kia tuy là người thời xưa cách đây hơn trăm năm, vẫn tươi trẻ như mới bây giờ, không rõ bảo quản thế nào, vóc dáng dung mạo không hề biến đổi.
Hạ Tuế An lớn tiếng: “Bọn họ đều bị âm thi khuẩn điều khiển, trở thành xác chết rập khuôn âm thi khuẩn, coi chừng bị tấn công.”
Nọc âm thi khuẩn trong nàng cảm ứng được đồng loại.
Bọn họ toàn bộ bò lên.
Nàng đứng bên cạnh Kỳ Bất Nghiễn, kéo tay y từng bước lui lại, xác chết khổng lồ bao quanh họ.
Lưng đụng quan tài, thấy xác chết túm tay đến, nàng né sang hông.
Xác chết chạm quan tài thì rụt tay lại như sợ, không dám sờ.
Nàng chú ý, kêu: “Nhanh xuống quan tài nằm.”
Bọn họ bị xác chết bao vây không thể để đồng đội tìm quan tài khác.
Chỉ có thể nằm chung một quan tài.
Hạ Tuế An trước khi bị xác chết túm lại, cùng Kỳ Bất Nghiễn liền nằm vào quan tài, xác chết đến gần nàng nhanh chóng đóng nắp.
Thẩm Kiến Hạc xác nhận xác chết không sờ vào quan tài, như con cá chạch trơn nhanh chóng tránh né vài xác chết tấn công, nhảy vào quan tài gần mình nhất.
Chung Không Chung Hoán hộ giá cho Tô Ương nằm vào quan tài, rồi tìm quan tài trống cho riêng mình.
Hạ Tuế An sát tai quan tài nghe bên ngoài.
Âm thanh nhỏ đi.
Xác chết bị âm thi khuẩn điều khiển không thể chạm vào quan tài, chỉ có thể quay vòng tại chỗ.
Không gian gần như khép kín, Hạ Tuế An dường như nghe được nhịp tim Kỳ Bất Nghiễn đều đều, còn cả tim nàng khi thoát khỏi hiểm nguy đập dồn dập.
Lưng nàng tựa bên ngoài quan tài, trước mặt là Kỳ Bất Nghiễn, y nằm trong quan tài nhỏ hơn, ngay bên dưới nàng. Nàng giơ đầu, mở mắt, nhìn thấy mặt, cổ y.
Cơn đói lại tới.
Đói như sóng gào thét muốn phá vỡ xiềng xích.
Trước khi xuống mộ ngoạm y thoả mãn, cảm giác no và khoái trá vẫn quanh quẩn trong tâm trí Hạ Tuế An. Nàng gồng mình, cố giãn khoảng cách giữa hai người.
Song quan tài nhỏ hẹp, dù có cố tách xa đến đâu, họ vẫn gần bên nhau, hơi thở hoà quyện, mặt đối mặt, đôi mắt phản chiếu nhau.
Hạ Tuế An khó chịu vô cùng.
Đôi mắt nàng càng ngày càng đỏ.
Tiếng sáo buồn bã vang lên trong phòng mộ, hòa với giai điệu ngày trước nghe trên phố.
Không chỉ Hạ Tuế An cảm thấy đau đớn, mà xác chết bên ngoài cũng ôm đầu rên rỉ thống khổ.
Nàng nghiến môi, không chịu mở miệng cắn y dưới thân nữa.
Kỳ Bất Nghiễn ngón tay vuốt môi nàng còn cắn chặt, dính máu.
“Đừng chịu đựng nữa, cắn ta đi.”
Thanh niên thở ra hương thơm dụ dỗ, nàng như tấm phao cuối cùng bám lấy, giật dải vải trắng y cổ, cúi đầu cắn.
Lần trước cắn bên trái, lần này cắn bên phải.
“Ừ...” Y phát ra tiếng nhỏ khi nàng cắn mạnh, chẳng rõ do đau hay cảm giác kỳ lạ sung sướng.
Hạ Tuế An như sợ y không cho cắn nữa, giữ chặt eo y.
Song eo y chẳng hề phản kháng.
Lưng y hơi cong nhẹ.
Y gọi khẽ tên nàng, cười: “Hạ Tuế An, sao ta cắn nặng thế, nhẹ tay chút... Nhưng trách nhiệm không phải của ngươi, mà là người luyện âm thi khuẩn ấy đáng chết.”
Hạ Tuế An sức mạnh dâng trào, lý trí như đứng trên vực thẳm nhảy nhảy, đè y xuống, ngoạm cổ y chẳng buông, tựa như muốn cắn đứt mạch máu cho y chết.
Bởi tiếng sáo trong mộ.
Nế u không có tiếng sáo cổ mộ kích thích âm thi khuẩn, chỉ cắn một lát sẽ tỉnh.
Nếu vậy, không thể tiếp tục.
Kỳ Bất Nghiễn vỗ tay lên quan tài.
Cái quan tài vỡ tan từng mảng, mảnh gỗ vụn rơi rào rào xuống đất.
Bụi bay mù mịt, ánh sáng hiện ra trở lại.
Hai người nằm giữa bụi mù, áo lam trải dài bên cạnh y, chuỗi bảy chiếc chuông hình bướm rung lắc lách cách, đập đỏ cổ tay y.
Hạ Tuế An vẫn đè lên thân y, nghiêng mình cắn chặt cổ, mép môi nhỏ rỉ máu y, thấm đỏ trang phục hai người, vài giọt máu chảy từ xương quai xanh.
Xương quai trắng hồng oi ả.
Trên cổ dày đặc vết cắn của nàng.
Xác chết bên ngoài nhìn thấy hai người bất ngờ hiện diện, mất đi quan tài che chắn bất chấp vội vã đảo quân vây lấy.
Chỉ cách một bước, mười mấy xác chết tới sát có thể chạm vào.
Chợt có tơ tằm trời hiện ra.
Hàng chục sợi tơ tằm bay bồng bềnh như thành lá chắn bảo vệ, chắn bước xác chết.
Nhưng sợi tơ sắc bén như dao thép không thể cắt qua những xác chết ấy.
Xác chết cầm binh khí cổ, dùng sức chém vào tơ tằm, tơ tằm có dấu hiệu lỏng lẻo, chỗ đứt rời.
Người trong quan tài không biết chuyện ngoài kia, chỉ nghe tiếng động.
Tiếng đập mạnh không đều.
Tiếng bước chân rộn ràng.
Thẩm Kiến Hạc háo hức muốn đẩy cửa quan tài ra xem.
Nhưng cuối cùng vẫn không ló đầu ra.
Kỳ Bất Nghiễn bóp cằm nàng, cẩn thận nhắc nàng thả miệng khỏi cổ y. Hạ Tuế An vừa thở hơi được thì nọc âm thi khuẩn trong người lại khiến nàng cắn và hút máu.
Thanh niên giọng trầm dịu: “Ở cổ hết chỗ cắn rồi, giờ cắn chỗ khác là ta chết, mà ta chưa muốn chết.”
Máu y loang trên mặt nàng.
Khi y định giơ tay cho nàng cắn cổ tay, nàng mất kiểm soát cắn ngay nơi gần môi y.
Y khựng một chút rồi mỉm cười híp mắt.
Ngầm cho phép nàng cắn, môi họ chạm nhau.
Y hai tay nâng mặt nàng, tóc nàng buông rũ trên vai, váy dài màu hồng rượu phủ lên trang phục lam thẫm y.
Nàng há miệng muốn cắn môi yếu mỏng, y linh hoạt né tránh, chuyển nụ cắn thành một nụ hôn.
Hạ Tuế An còn muốn cắn.
Cơn đói trong nàng không dứt, cảm giác không đủ, không chạm được cơ thể người, đầu lưỡi háo hức chồm về phía trước, y há miệng, nàng trượt vào miệng y.
Đề xuất Xuyên Không: Bà Xã Nhà Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước