Chương 21
Tỉ như nói trưởng thôn Liên Hoa thôn có một cháu dâu, thành thân ba năm uống không it thuốc bổ, nhưng không biết vì sao vẫn không mang thai được. Người nhà bên ngoại dần theo một đại phu đến cho cháu trai trưởng thôn bắt mạch, kết quả phát hiện không thể sinh sản lại là cháu trai trưởng thôn. Nghe nói gần đây hai vợ chồng đang làm thủ tục ly hôn.
Lại tỉ như nói chủ tiệm tạp hóa nhà họ Tề trên trấn, nhân lúc ông Tề đi ra ngoài nhập hàng, bà chủ đã lén lút cùng một người tên Tiểu Tư ở Phô Tử. Bị ông Tê bắt quả tang tại giường, sau đó hai người đó bị đuổi ra ngoài khi quần áo còn chưa mặc đủ. Kết quả bà chủ lại nói mình trộm người là vì ông Tề không được, khiến nàng vườn không nhà trống sáu bảy năm.
Còn có chuyện ở thôn bảy dặm, có một nhà liên tiếp sinh ba cô con gái. Vất vả lắm mới sinh được một cậu con trai, kết quả lại là trời sinh đần độn. Họ liền bán cả ba cô con gái đi làm con dâu nuôi từ bé, đổi lấy bạc để mua một cô con dâu nuôi từ bé cho cậu con trai ngốc nghếch.
Giang Tư nghe mà kinh ngạc đến ngây người, lại cảm thấy nhập tâm.
Nói thật, từ khi đến đây, không có hoạt động giải trí gì. Nếu không phải vội vàng lên núi hái rau dại quả dại, nàng thật sự sắp chán chết. Giờ được nghe những chuyện phiếm này, không thể nghi ngờ là đang giúp nàng giải sầu.
Hơn nữa....
Ba người phụ nữ tụm năm tụm ba đã biến thành một cái chợ. Một đám phụ nữ tụ tập lại với nhau, mức độ đặc sắc quả thực còn hơn cả phim dài tập.
Các nàng cứ như vậy từ cuối thôn đi đến đầu thôn.
“Nghe nói hôm nay Du nương tửnhà họ Giang ở cuối thôn đã thu không ít trứng gà trong thôn?"
"Đúng vậy, nhà ta tích góp hai ngày trứng gà đều bán cho nàng. Nghe nói nàng định thu gom rồi lên trấn bán lấy tiền."
“Vậy ta không bằng tự mình tích góp đủ rồi đi bán, để nàng kiếm cái này tiền làm gì."
"Đợi ngươi tích góp đủ trứng gà thì không phải mất mấy tháng sao? Bản trực tiếp cho Du nương tử vừa nhanh vừa tiên, còn có thể lập tức lấy được tiền. Ta thấy rất tốt."
"Người đọc qua sách quả nhiên là thông minh. Sao ta không nghĩ tới trong thôn thu chút trứng gà rồi lên trấn bán? Tuy mỗi ngày đi lên trấn có chút vất vả, nhưng có thể kiếm thêm mấy đồng tiền.”
"Chỉ với ngươi thôi sao? Ngươi a, chính là một kẻ đầu gỗ."
Giang Tư không ngờ chuyện phiếm lại lan đến nhà mình. Nàng quay đầu nhìn Giang mẫu, Giang mầu trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhạt, cũng không để ý mình trở thành chủ đề trung tâm. Bên cạnh, Tiểu Giang Nguyên nghe một lúc lâu liền ghi nhớ hai chữ "thông minh", cao hứng vỗ tay: "Thông minh, thông minh, mẫu thân thông minh nhất."
Tiếng nói trẻ thơ non nớt đột nhiên vang lên, khiến các bà thím đang tụm lại nói chuyện phiếm nhìn sang. Các nàng cũng không cảm thấy xấu hổ, dù sao cũng không phải nói xấu người khác. Ngược lại còn vẫy tay gọi các nàng cùng tham gia nói chuyện.
"Du nương tử khó được ra ngoài, mau ngồi mau ngồi." Văn thím tửngồi dưới gốc cây không chỉ đưa chỗ ngồi cho các nàng, còn nhét vào tay Giang Tư một năm bí đỏ xào thơm lừng. Tiểu Giang Nguyên được các thím yêu thích, không chỉ được nhét mấy quả táo đỏ ngọt ngào vào tay, trong miệng còn được nhét hạt đường. Tiểu gia hỏa vui vẻ đưa táo đỏ về phía Giang mẫu và Giang Tư: "Nương, A tỷ, ăn táo."
"Hảo tiểu tử, thật hiểu chuyện." Người đang nói là Lưu Thấm tử, nhà Lưu Nhị. Bà sờ đầu nhỏ của Giang Nguyên, rồi từ trong túi lấy ra một nắm quả sơn tra nhét vào tay hắn. Nghe nói vị Lưu Thấm tử này trước khi đến thôn Phương Sơn, vì nhà trọng nam khinh nữ suýt bị bán đi, sau đó được Lưu Nhị cưới về, cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ. Bà rất ghét những người trọng nam khinh nữ.
Giang Nguyên cười đến híp cả mắt, bỏ quả sơn tra vào túi nhỏ phía trước quần áo, hướng về phía Lưu Thẩm tử ngọt ngào nói lời cảm ơn. Giọng nói trẻ thơ non nớt khiến mọi người không nhịn được đưa tay ôm lấy, xoa nắn.
Đề xuất Huyền Huyễn: Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông