Chương 18
"Ngoài thu trứng gà trực tiếp bán, ta còn muốn làm chút đồ ăn mang ra chợ bán nữa." Giang Tư tỉ mỉ nói ra ý nghĩ của mình: "Ta chỉ làm chút đơn giản nhất là trứng gà ngâm tương, chi phíkhông cao."
"Thế nhưng là cái này có được không?" Giang mẫu có chút lo lắng: "Làm đồ ăn buôn bán còn phải một mình ngươi mỗi ngày ra trấn, quá cực khổ."
Kiếm tiền sợ gì vất vả? Sợ vất vả thì đừng mong kiếm tiền.
Giang Tư tiếp tục thuyết phục: "Nương, chúng ta phải nghĩ cách kiếm tiền, vất vả có là gì, người nghĩ xem đại ca, đều mười bảy tuổi rồi, nên tiết kiệm tiền cưới vợ chứ? Ta nghĩ ra rồi, bán không được thì mình ăn, chi phí không cao, mà nếu làm ăn uống có lãi, chúng ta có thể cho đại ca về, làm ở bến tàu quá cực khổ, ta sợ đại ca sức khỏe không tốt."
Giang Tư nói như vậy đã chạm đến lòng Giang mâu.
Làm ở bến tàu chuyển hàng cũng không phải chuyện nhẹ nhàng, trong thôn cũng có người trẻ tuổi làm ở bến tàu, lớn tuổi rồi thường xuyên bị đau lưng, đó là quá mệt nhọc, làm tổn thương gân cốt.
Nếu có thế, Giang mâu cũng không muốn con trai mình làm việc cực nhọc ở bến tàu. Giang Kham thế nhưng là mười ba tuổi đã đi làm ở bến tàu, lúc đó hắn vẫn còn là một đứa trẻ.
Giang mẫu lại đi vào phòng lấy ra sáu mươi đồng tiền.
Số tiền này đủ để trong thôn thu chín mươi quả trứng gà, mang ra trấn bán có thể kiếm ba mươi văn tiền, một tháng có thể kiếm chín trăm văn tiền. Giang Kham làm việc cực nhọc ở bến tàu, một tháng qua cũng chỉ kiếm được tám trăm văn tiền.
Đây không tính là không biết, tính ra còn kiếm nhiều hơn Giang Kham làm việc cực nhọc một trăm văn tiền.
"Nương, người nghĩ gì vậy." Giang Tư có chút buồn cười: "Người cho rằng mỗi ngày đều có thể thu được nhiều trứng gà như vậy sao? Mọi người trong nhà nuôi gà cũng không nhiều, một ngày có bao nhiêu trứng gà chứ?"
Giang mẫu kịp phản ứng, cũng không nản lòng: "Vậy có thể kiếm được chút nào hay chút
đó."
Nói rồi, nàng đi vào bếp lấy cái giỏ rau nhỏ rồi ra ngoài thu trứng gà, Giang Nguyên ngây ngô chạy theo, Giang Tư lại nghỉ ngơi một lát rồi đi vào bếp, đem mỡ heo rửa sạch bằng nước lã, cắt thành miếng nhỏ rồi cho thẳng vào nồi sắt, dùng lửa nhỏ từ từ chiên là được, vô cùng đơn giản.
Khi Giang mẫu và Giang Nguyên trở về, mỡ heo vừa nấu xong, ước chừng có sáu lượng mỡ heo, mùi mỡ heo thoang thoảng trong không khí. Giang Nguyên sải bước chân ngắn ngủn chạy vội vào bếp, vừa lúc nhìn thấy Giang Tư cầm một cục mỡ heo cặn bã nhét vào miệng, hắn lập tức hô to: “A tỷ ăn vụng!"
Giang Tư quay người vẫy gọi hần: "Mau tới đây, mỡ heo cặn bã mới ra lò, ta thêm chút đường trắng, lúc còn nóng ăn rất ngon."
Giang Tư đương nhiên không ăn hết mỡ heo cặn bã, chỉ để lại bảy tám khối cho Giang Nguyên. Giang Nguyên ăn đến miệng đầy dầu, cũng không keo kiệt, chia cho Giang mẫu hai khối, cho Giang Tư hai khối, sau đó ngồi bên cạnh lải nhải. Ngay cả Giang mẫu vốn thích sạch sẽ cũng không nỡ trách mắng, chỉ âm thầm thở dài vì thân thể không tốt mà liên lụy đến các con. Không trách sao A Nguyên đến năm tuổi cũng chưa ăn qua mấy lần bã dầu và thịt.
Bếp quá nóng, Giang Tư đuổi bọn họ ra ngoài, đem mỡ heo đã nấu xong rót vào bình gốm. Nồi sắt còn lại chút dầu, chờ lát nữa làm bánh hành với mỡ heo. Buổi tối trước bữa cơm, nàng thái hành, phi thơm dầu và thịt băm bỏ vào tô, thêm bột ngô và bột mì chay, thêm nước khuấy thành hồ dán để sang một bên. Lại ra vườn rau hái một cây rau sạch, rửa sạch, thái gọn để lát nữa nấu canh cải trắng đơn giản.
Món ăn phụ cho bữa tối đã chuẩn bị xong, cũng không vội làm. Giang Tư trước tiên lấy bình gốm ra luộc trứng gà. Giang mẫu đổi chín mươi quả trứng gà, nàng định dùng ba mươi quả để làm trứng gà muối.
Đề xuất Xuyên Không: Nữ Phụ Không Lẫn Vào (Khoái Xuyên)