Bọn họ tuyệt đối sẽ không hoài nghi lẫn nhau. Ai mà điên đến mức có thuyền lớn của Thành Sóc và Bạch Xuyên không chịu ở yên, lại chạy đi mật báo với Thành Khai Tịch chứ? Có là kẻ ngốc cũng chẳng thể ngu muội đến nhường này.
Kẻ duy nhất biết rõ chân tướng nhưng lại không phải người tâm phúc, chỉ có thể là một người mà thôi.
Đó chính là Nhược Yên, nha hoàn thân cận đã theo Vô Song Công Chúa suốt dọc đường.
Khi bọn họ bàn bạc đại sự thường không để Nhược Yên nghe thấy, nhưng việc Tần Cửu mạo danh công chúa thì Nhược Yên biết rõ, hơn nữa lúc trước còn từng lấy cái chết ra để ép buộc nàng.
“Thật kỳ lạ.” Tần Cửu nói: “Tại sao Nhược Yên lại muốn vạch trần việc ta là công chúa giả chứ? Làm vậy thì nàng ta có lợi lộc gì? Nếu nàng ta không muốn ta mạo danh công chúa, lúc đó cứ việc không đồng ý là được rồi. Mà không phải... vốn dĩ ta cũng chẳng muốn giả mạo, sau khi Vô Song qua đời, chính nàng ta đòi đâm đầu vào gốc cây tự vẫn, ta mới miễn cưỡng đồng ý đó chứ.”