“Lợi hại đến thế sao?” Thành Sóc chăm chú quan sát Đại Hoa. Tuy nhìn không ra điều gì đặc biệt, nhưng hắn biết Bạch Nguyệt chắc chắn không nói ngoa.
Bạch Nguyệt đặt Đại Hoa xuống đất, khẽ bảo: “Đi đi, cứ tự nhiên hoạt động.”
Màn đêm dần buông, chẳng mấy chốc đã đến lúc canh khuya tăm tối nhất.
Cả Thành Sóc và Bạch Nguyệt đều chưa ngủ. Giản Vũ sau khi xong xuôi công việc ở Đại Lý Tự cũng vội vàng tìm đến.
Công vụ bận rộn thì thôi, nhưng khi đã xong việc, sao hắn có thể để Bạch Nguyệt một mình thức đêm cho được?
Thế là ba người cùng ngồi trong quán trọ, kiên nhẫn chờ đợi tin tức.
Bạch Nguyệt tranh thủ chợp mắt một lát.
Dẫu sao cũng có ba người, thay phiên nhau canh gác là được, chẳng cần thiết phải cùng thức trắng. Thế nhưng Giản Vũ và Thành Sóc chẳng hiểu sao đều không muốn chịu thua, kết quả chỉ có mình Bạch Nguyệt là ngủ được một lúc.
Chừng hơn một canh giờ sau, Bạch Nguyệt bị lay tỉnh.
“Có biến rồi.” Giản Vũ thấp giọng nói.Khóa chương trong 8 giờ, Đăng nhập để mở khóa trước. Còn 7 giờ 5 phút nữa sẽ mở khóa miễn phí.
Đề xuất Hiện Đại: Ta Làm Cẩm Lý Ở Trò Chơi Sinh Tồn