Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 71: Ta đã từng thấy người này rồi

“Cảm ơn ngươi.” Bạch Việt nhận lấy túi thơm, song ánh mắt chẳng nhìn túi thơm mà cứ đăm đăm dõi theo diện mạo của Mễ Tử Hân, thốt rằng: “Tử Hân thêu túi thơm thật mỹ lệ, ta nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận.”

Mễ Tử Hân liền mừng rỡ, nở nụ cười, đôi mắt long lanh sáng ngời như đứa trẻ ngây thơ thuần khiết.

Y lại vỗ về thêm mấy lời, rồi đưa Bạch Việt ra ngoài thư phòng, dặn dò nha hoàn phải theo hầu, bảo trọng trở về nghỉ ngơi.

Lại trở về, đối diện ánh mắt hỏi han của Bạch Việt, y thở dài một tiếng.

“Tử Hân và Tử Dương, bọn họ là song sinh.” Mễ Tử Hàn nói: Tử Dương thất tung khi ấy chỉ có Tử Hân có mặt, nàng không bị bắt đi, song lại chịu một phen kinh hãi tột cùng, thầy thuốc nói rằng…”

Mễ Tử Hàn chỉ nhẹ lên đầu mình, lắc đầu khẽ: “Nàng luôn dừng lại tại buổi chiều Tử Dương thất tung, chẳng thể trưởng thành thêm được nữa. Đôi khi một mình ngồi im lặng cả ngày chẳng nhúc nhích, có lúc lại gào thét sợ hãi vô cùng. Nàng có lẽ đã thấy kẻ cướp, song chẳng thể nói nên lời. Lúc đầu chúng ta hỏi vài lần, sau chẳng dám hỏi nữa.”

Bạch Việt nhất thời không biết phải nói gì.

Mễ Tử Hàn bật cười ngắn gọn: “Nhà người ta cô gái lớn như thế cũng đã bàn đến chuyện hôn nhân gả gối. Gia cảnh ta cũng không phải chưa có người đến cầu hôn, nhưng ta chẳng đồng ý.”

Mễ Tử Hàn ngập ngừng rồi nói tiếp: “Nàng không biết chăm sóc bản thân, nếu lấy chồng, dù ban đầu nhà chồng có coi trọng tân giá và gia thế ta, ngày qua ngày cũng sẽ sinh chán ghét, chồng lại phải thêm thê phụ túc. Ở lại nhà ta, ta có thể bảo vệ nàng cả đời, với ta bên cạnh, nàng chính là tiểu thư đại gia tộc Mễ gia.”

Quản lý bộ hình bộ, người ngoài chỉ thấy y lạnh lùng tàn nhẫn, nào ai hay sau khi cởi bỏ áo choàng nhuốm máu kia, Mễ Tử Hàn lại dịu dàng yêu thương gia quyến đến vậy.

Bạch Việt suy nghĩ hồi lâu: “Việc của muội muội ngươi cũng gấp, để ta tìm kế liệu phương.”

“Ngươi có cách chăng?” Một tiếng hỏi khiến mắt Mễ Tử Hàn sáng ngời, y vội bước một bước đến gần, hoảng hốt làm Bạch Việt giật mình.

Nhưng đúng lúc ấy, Giản Vũ đứng bên bắt lấy vai Mễ Tử Hàn, thuẫn nhiên ghìm y ngồi thẳng vào chiếc ghế bên cạnh.

“Bình tĩnh.” Giản Vũ không rời tay khỏi vai Mễ Tử Hàn mà dặn: “Ngươi làm sợ Bạch nhi rồi đó.”

Quả nhiên Mễ Tử Hàn bình tĩnh hơn chút, mặc dù thấy Bạch Việt không dễ bị đe dọa như thế, nhưng đó là hôn thê người bạn, làm khó dễ chưa hẳn thích hợp.

“Xin lỗi, ta nóng vội.” Mễ Tử Hàn chẳng nhớ lần cuối nói lời xin lỗi là khi nào, nhưng lần này chẳng ngần ngại mà nói: “Cô Bạch, ngươi… ngươi thật sự có cách khiến muội muội ta trở lại bình thường chăng?”

“Không phải vậy.” Bạch Việt vội thu tay lại, “Nói thẳng ra, tình trạng của Tử Hân nếu ngay khi biến cố mới xảy ra, chỉ cần giải quyết đúng cách, hoàn toàn có thể phục hồi. Nhưng nay thời gian đã quá lâu, chỉ có thể cải thiện, khó có thể trở lại như thường.”

Người ta có cơ chế tự vệ, khi ấy Tử Hân trải qua cảnh kinh khiếp vô cùng, liền rút mình vào lớp vỏ dày cộm, giờ mười mấy năm qua, lớp vỏ ấy càng lúc càng dày đặc cứng rắn, muốn phá vỡ nút thắt tâm hồn, không phải chuyện dễ dàng.

Mễ Tử Hàn trầm trọng gật đầu: “Ta biết chẳng dễ dàng gì, cũng không cầu nàng như người thường, chỉ mong cải thiện đã là rất tốt rồi.”

“Được, chuyện này không gấp, ta về suy nghĩ phương pháp. Hơn nữa ta cần thêm thông tin.” Bạch Việt liền tạm cất túi thơm vào trong áo: “Trước để ta vẽ chân dung đệ tử đi.”

“Tốt, tốt.” Mễ Tử Hàn liên tiếp đáp lời, lúc trước y không ưa Bạch Việt, nhưng giờ lại thấy nàng như tiên nữ giáng trần. Giản Vũ một thân thế nọ, làm sao xứng đôi được.

Có ảnh chân dung trước kia, vẽ lại Mễ Tử Dương thuận tiện hơn nhiều. Thêm vào đó lại có lời kể của Mễ Tử Hàn, chàng hơn em trai bảy tám tuổi, thuở nhỏ đã rất rõ ràng, chẳng mấy chốc chân dung Mễ Tử Dương hiện lên.

Mễ Tử Hàn nhìn ảnh do Bạch Việt vẽ, gật đầu lia lịa, nghi hoặc hiếm hoi vừa rồi cũng tan biến hết.

Người thành thạo làm một thao tác liền ra ngay, Bạch Việt lúc vẽ khác hẳn ngày thường, không thấy động tác tay thế nào, chỉ có từng đoạn nét uyển chuyển hiện lên giấy.

Nhưng dựa vào tấm ảnh của một đứa trẻ sáu tuổi, vẽ hình ảnh năm mười tám tuổi, chẳng phải chuyện một sớm một chiều. Khi bắt đầu, Bạch Việt đã ghé tay phất tay dụ Giản Vũ cùng Mễ Tử Hàn ra ngoài.

Hai người không đi, ngồi lại sân, Mễ Tử Hàn nóng ruột lắm, thoắt cái lại lén lút tiến đến, như kẻ trộm, bẻn lẻn đặt tai lên cửa nhìn lén.

Xem hai lần, khi chuẩn bị đứng dậy, bị Giản Vũ kéo lại.

Giản Vũ không vui nói: “Nghi người chẳng dùng, dùng người không nghi, ngươi chưa xong hay sao?”

Mễ Tử Hàn ngồi xuống, bất kể hình tượng vùng vằng vuốt tóc: “Ta không nghi ngờ, chỉ là...lo lắng mà thôi.”

Đi tìm suốt mấy năm, Mễ Tử Hàn chưa từng cảm thấy hy vọng như lúc này, mà cũng sợ hãi thất vọng.

“Ta hiểu.” Giản Vũ ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói: “Là bạn ta chẳng muốn làm mất lòng, song vì xem ngươi như bạn, có mấy lời muốn nói.”

Mễ Tử Hàn gật đầu.

Giản Vũ nói: “Khi Tử Dương thất tung mới sáu tuổi, tuổi ấy đã biết ghi nhớ. Giờ y mười tám tuổi…”

Mễ Tử Hàn chẳng đáp lời, trong bóng đêm y như một màn đen tĩnh lặng.

Ý Giản Vũ là, Mễ Tử Dương năm nay mười tám tuổi, biết thân phận mình sao không trở về. Có thể, đã điên dại mất trí nhớ, hoặc đã chẳng còn nữa.

Mễ Tử Hàn nghiến răng: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Ngươi đòi ta từ bỏ mà bỏ sao chịu nổi?”

Cũng chẳng dám lớn tiếng, cũng không uống rượu, hai người cứ thế ngồi trong sân, chẳng rõ đã mấy khắc lâu, bỗng một tiếng “bình” vang lên, cửa phòng bật mở.

Hai người vội đứng dậy, cùng quay lại.

Bạch Việt đứng trên thềm: “Vẽ xong rồi, vào xem thử đi.”

Một bức tranh chân dung thiếu niên trải trên bàn, gương mặt đoan chính thần sắc phấn chấn, có ba phần giống Mễ Tử Hàn, lại có khác biệt.

Khi Bạch Việt mở cửa, Mễ Tử Hàn như cơn gió lao vào phòng, khi Bạch Việt quay lưng, y đã đứng bên bàn.

Giản Vũ tiến tới, nhìn sắc mặt Bạch Việt như mệt mỏi, thì thầm nói: “Mệt rồi đấy chứ?”

Bạch Việt chỉ là người thường không biết võ công, mấy ngày trước còn bị thương, thức khuya với nàng thật là gian khổ.

Bạch Việt lắc đầu rồi trở lại bên bàn giấy, chỉ thấy Mễ Tử Hàn đang nhìn chằm chằm bức tranh như mê man.

“Chuyện gì vậy?” Bạch Việt phát hiện sắc mặt hắn lạ thường: “Có gì không ổn?”

Bạch Việt vô cùng tự tin, đây không phải lần đầu vẽ hình chân dung mô phỏng, căn cứ ảnh thuở nhỏ vẽ thành ảnh lúc lớn, không nói là vô cùng giống, bảy tám phần chắc chắn có.

Trừ phi Tử Dương sau này gặp chuyện quái dị, bằng không dung mạo sẽ không chênh lệch quá nhiều.

Mễ Tử Hàn vẫn lặng im, Giản Vũ cũng cảm thấy bất thường, cau mày hỏi: “Mễ Tử Hàn…”

Mễ Tử Hàn chợt ngẩng đầu nhìn Bạch Việt: “Con người này…ta từng thấy qua.”

Đề xuất Cổ Đại: Phế Tài Tu Tiên? Tiểu Nữ Tử Ấy Được Chư Vị Tiên Tôn Sủng Á
Quay lại truyện Nữ Pháp Y Đại Lý Tự
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện