Nàng tên là Vân Thái, sống ở phía bên kia rừng trúc. Khi có con mồi thì đi săn, lúc không có lại vào rừng hái nấm, tìm thảo dược, rau dại, thậm chí là chặt trúc về đan sọt. Cuộc sống tuy thanh bần nhưng cũng coi như an ổn.
Bạch Việt nghe nàng kể, trong lòng không khỏi nảy sinh nghi hoặc: “Nơi đó chỉ có gia đình muội thôi sao?”
Vân Thái gật đầu xác nhận: “Vâng, chỉ có nhà chúng muội thôi.”
Trong núi có thôn xóm là chuyện thường tình, quy mô lớn nhỏ ra sao cũng không lạ, nhưng ít nhất cũng phải có dăm bảy hộ chung sống. Con người vốn là loài sống theo bầy đàn, lẻ loi một mình một hộ giữa chốn thâm sơn cùng cốc như vậy, chẳng lẽ không thấy hiu quạnh sao?
Trừ phi có nguyên do đặc biệt nào đó, bằng không nếu không có tiền vào thành, thì dời đến những thôn làng khác cũng đâu có khó gì?
Bạch Việt không kìm được mà thốt lên: “Cả nhà sống trong núi sâu như vậy thật quá nguy hiểm. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, đến một người hàng xóm để nhờ vả cũng chẳng có.”