Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 53: Ta Chỉ Đáng Ngần Nấy Ngũ Thiên Lượng? Ít Quá?

Chương 53: Ta chỉ đáng năm ngàn lượng? Ít vậy sao?

Thiên Nhất nhìn hai kẻ kia lảo đảo chạy xa, vẻ mặt đầy nghi hoặc, không khỏi cất tiếng hỏi: “Lam đại tiểu thư, bọn chúng rõ ràng muốn giết cô, sao cô lại thả chúng đi?”

Lam Khê Nguyệt khẽ cười, ánh mắt sâu thẳm: “Ngươi có biết, đôi khi, thả dây dài mới câu được cá lớn không?”

Nàng quay sang nhìn Mặc Li Uyên: “Vương gia, người đường đường là Nhiếp Chính Vương, dẹp tan một ổ sát thủ nhỏ bé hẳn không thành vấn đề chứ?”

Mặc Li Uyên khẽ nhướng mày, ánh mắt xẹt qua một tia trêu tức: “Ồ? Bổn vương vì sao phải dẹp tan ổ sát thủ? Bọn chúng có chọc giận bổn vương đâu.”

Lam Khê Nguyệt khẽ nhíu mày: “Vương gia, kinh thành là nơi thiên tử ngự trị, những sát thủ này chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ. Vương gia anh dũng phi phàm, vì dân trừ hại, ấy là lẽ đương nhiên.”

Lời vừa dứt, Lam Khê Nguyệt đã thấy người đã đi xa.

Mặc Li Uyên không quay đầu lại, giọng nói lạnh nhạt mà mạnh mẽ: “Còn không theo kịp? Không muốn dẹp tan ổ sát thủ nữa sao?”

Lam Khê Nguyệt khóe môi cong lên một nụ cười ranh mãnh, lập tức hớn hở đuổi theo.

Họ theo dấu hai tên sát thủ kia, trở về kinh thành, cuối cùng đến một nơi hẻo lánh ở phía tây thành.

Xuyên qua một con hẻm, nhìn thấy hai kẻ kia bước vào một tiệm tên là “Dạ Lai Hương”.

“Dạ Lai Hương? Đúng là biết đặt tên thật.” Lam Khê Nguyệt khẽ lẩm bẩm: “Cái Dạ Lai Hương này, chính là ổ sát thủ sao?”

Lúc này, trong tiệm, một chưởng quỹ thân hình mập mạp, mặt mày gian xảo đang nhìn Lưỡng Chùy và Phủ Tử trở về.

Thấy hai người mặt mũi bầm tím, sắc mặt chưởng quỹ lập tức âm trầm: “Chuyện gì thế này? Chỉ một nữ tử không có chút võ công nào, đừng nói với ta là các ngươi không hoàn thành nhiệm vụ nhé?”

Lưỡng Chùy cười khổ, giọng nói mang theo vài phần bất lực và sợ hãi: “Chưởng quỹ, vốn dĩ chúng ta sắp ra tay rồi, đột nhiên xuất hiện hai nam nhân. Một người võ công cao cường, chúng ta không phải đối thủ; người kia càng thâm sâu khó lường, cảm giác cực kỳ nguy hiểm.”

Chưởng quỹ nghe vậy, mày nhíu chặt, trong mắt xẹt qua một tia hung ác: “Vậy các ngươi làm sao mà thoát về được?”

Lưỡng Chùy và Phủ Tử nhìn nhau, cũng thấy lạ: “Không phải thoát về, là Lam Khê Nguyệt, nàng… nàng đã thả chúng ta.”

Chưởng quỹ nghe xong, kinh ngạc nhưng càng thêm tức giận: “Thả các ngươi? Đồ ngu, còn không mau đi đóng cửa tiệm lại.”

Lưỡng Chùy gãi đầu, vội vàng quay người, đóng cửa tiệm.

Phủ Tử: “Chưởng quỹ, có gì không ổn sao?”

Chưởng quỹ cười lạnh một tiếng: “Hừ! Các ngươi giết nàng, nàng lại thả các ngươi? Các ngươi thấy có ổn không?”

Phủ Tử sững sờ, lúc đó hắn cũng thấy hơi lạ: “Chưởng quỹ, chúng ta về rất cẩn thận, chắc chắn không bị theo dõi.”

Chưởng quỹ nghe vậy, cuốn sổ cái trong tay run lên bần bật, mực bắn tung tóe trên giấy tuyên, loang lổ một mảng mờ nhạt.

Chưởng quỹ cười lạnh một tiếng: “Hừ! Các ngươi giết nàng, nàng lại thả các ngươi? Các ngươi thấy có ổn không? Nàng ta đúng là thiện lương!”

Lưỡng Chùy vừa đóng cửa trở về, liền nghe thấy lời của chưởng quỹ, hắn run rẩy giải thích: “Chưởng quỹ, chúng ta về rất cẩn thận, chắc là không bị bọn họ theo dõi.”

Chưởng quỹ đã giáng một cái tát mạnh vào mặt hắn, tiếng vang giòn giã.

“Tiểu Tam Tử, lập tức thông báo cho những người khác, mau chóng rời đi bằng cửa sau.”

Đúng lúc này, cánh cửa bị Thiên Nhất một cước đá tung, mảnh gỗ văng tứ tung, bụi bay mù mịt.

Chưởng quỹ nhìn ba người đột nhiên xuất hiện, trong mắt xẹt qua một tia hoảng sợ, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại: “Các ngươi là ai? Muốn làm gì?”

Lam Khê Nguyệt trên mặt nở một nụ cười thản nhiên: “Chưởng quỹ sao lại đãng trí vậy? Ta vừa bị người của ngươi truy sát, chưởng quỹ định bồi thường cho tâm hồn bị tổn thương này của ta thế nào đây?”

Lưỡng Chùy và Phủ Tử nhìn họ, thân hình lập tức run rẩy, bọn họ vậy mà bị theo dõi, mà lại không hề hay biết.

Ánh mắt chưởng quỹ lập tức trở nên sắc bén, hắn trừng mắt nhìn Lưỡng Chùy và Phủ Tử, lửa giận trong lòng như núi lửa phun trào.

“Hai tên ngu ngốc, bị người theo dõi mà không biết, còn hùng hồn nói không bị theo dõi!”

Chưởng quỹ ra lệnh một tiếng: “Người đâu!”

Trong chớp mắt, đại sảnh như có ma quỷ xuất hiện mười người, bọn họ mặc y phục đen, mặt mày lạnh lùng, mỗi ánh mắt đều tràn đầy sát ý.

Lam Khê Nguyệt thấy vậy, khóe môi cong lên một nụ cười ranh mãnh, nàng nép sau Mặc Li Uyên: “Vương gia, ta sợ quá đi mất!”

Mặc Li Uyên nhướng mày quay đầu nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm lóe lên ánh sáng trêu đùa.

“Bổn vương sao lại cảm thấy nàng rất hưng phấn vậy?” Giọng nói của hắn trầm thấp mà đầy từ tính, như thể có thể xuyên thấu tâm hồn người khác.

Lam Khê Nguyệt chớp chớp mắt, cố làm ra vẻ ủy khuất nói: “Vương gia cảm thấy sai rồi, ta rõ ràng là đang sợ hãi!”

Nữ nhân này, miệng không có một lời thật, rõ ràng thân thủ không tồi, lại cố tình trước mặt hắn giả vờ yếu đuối bất lực.

Mặc Li Uyên trong lòng cười lạnh, hắn một chữ cũng không tin.

Lam Khê Nguyệt nhìn Thiên Nhất: “Thiên Nhất lên đi, đã đến lúc thể hiện bản lĩnh của ngươi rồi, cho bọn chúng thấy sự lợi hại của ngươi.”

Thiên Nhất quay đầu nhìn chủ tử nhà mình, thấy chủ tử không lên tiếng, hắn không động.

Lam Khê Nguyệt bĩu môi, gọi không được, có chút ngượng ngùng.

Chưởng quỹ vung tay: “Lên, giết chết bọn chúng, cho bọn chúng biết thế nào là có đi không có về.”

Ngay sau đó, mười hắc y nhân tay cầm trường kiếm hàn quang lóe sáng, xông về phía họ.

Thiên Nhất mắt nhanh tay lẹ, lập tức rút trường kiếm bên hông, mũi kiếm khẽ chạm đất, trong nháy mắt đã giao chiến với hắc y nhân.

Kiếm quang như dệt, tiếng kim loại va chạm không ngừng.

“Vương gia,” Lam Khê Nguyệt quay sang Mặc Li Uyên đang ung dung tự tại bên cạnh: “Thị vệ của người có được không vậy? Hắn một mình đánh nhiều người như vậy, e là hơi khó chống đỡ.”

Mặc Li Uyên khẽ nhướng mày: “Ồ? Vậy Lam đại tiểu thư có muốn ra tay giúp thị vệ của bổn vương không?” Nói đoạn, hắn khẽ nâng mí mắt, nhìn nàng, trong mắt xẹt qua một tia trêu tức.

Lam Khê Nguyệt xua tay: “Không phải, có Vương gia ở đây, đâu cần ta một nữ tử yếu đuốc ra tay chứ!”

“Nữ tử yếu đuối? Lam đại tiểu thư có phải có hiểu lầm gì về từ ‘nữ tử yếu đuối’ không?” Mặc Li Uyên chậm rãi bước đến một chiếc ghế bên cạnh, ngồi xuống.

Cuộc chiến trong đại sảnh ngày càng kịch liệt, kiếm ảnh giao thoa, tiếng binh khí va chạm không ngừng.

Chưởng quỹ thấy tình thế bất lợi, cố gắng nhân lúc hỗn loạn bỏ trốn.

Mặc Li Uyên một tay kéo một chiếc ghế bên cạnh, tùy tiện ném qua.

Chưởng quỹ né tránh không kịp, bị chiếc ghế đập trúng ngã xuống đất, phát ra tiếng rên đau đớn.

Lam Khê Nguyệt khóe môi giật giật, bước vào quầy, quét mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại trên cuốn sổ cái đặt trên quầy.

Nàng nhanh chóng lật xem, cuối cùng tìm thấy tên mình.

Lam Khê Nguyệt vô cùng tức giận: “Mẹ kiếp! Ta chỉ đáng năm ngàn lượng? Ít vậy sao?”

Chưởng quỹ nằm rạp trên đất, toàn thân run rẩy, liên tục cầu xin: “Cô nãi nãi, năm ngàn lượng không ít đâu, nếu không, tiểu nhân cũng sẽ không nhận đơn này!”

Mặc Li Uyên nhìn qua, chỉ thấy Lam Khê Nguyệt vẻ mặt giận dữ, giữa hai hàng lông mày dường như có ý bất bình, trong lòng hắn khẽ động, nữ nhân này, quả nhiên thú vị.

Nàng bị người mua chuộc để giết, nhưng lại không vì thế mà tức giận, mà lại vì cái mạng nhỏ này trong mắt người khác chỉ đáng năm ngàn lượng bạc trắng, cảm thấy bị coi thường, nên mới sinh ra tức giận.

Mặc Li Uyên khóe môi cong lên: “Lam đại tiểu thư, cái mạng nhỏ này của nàng đáng giá bao nhiêu bạc, nàng mới vừa lòng?”

Đề xuất Cổ Đại: Thương Hoa Chi
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện