Chương 26: Khóe Môi Ý Cười – Chuyện Giờ Ngọ Giấc
Khi thăm hỏi vào nhà trẻ, Thẩm Duyệt luôn hỏi han tình hình giấc ngủ trưa của từng bé. Trong số các hài tử, Tiểu Thất có thói quen ngủ trưa và không gặp trở ngại gì. Tiểu Ngũ cũng ngủ được, đặc biệt sau khi vui đùa chạy nhảy khắp vườn, giấc ngủ thường đến sớm và êm đềm. Trong ba đứa trẻ, Đào Đào là bé khó ngủ trưa nhất. Đào Đào không thích ăn rau, cũng không thích ngủ trưa. Nếu ép bé ngủ, bé sẽ khóc mãi; tuy nhiên, đôi khi bé cũng ngủ được, hoặc là vì quá buồn ngủ, hoặc là ngày hôm đó tự nhiên bé muốn ngủ.
Thông Thanh đứng bên cạnh xem sổ ghi chép thăm hỏi, lòng không khỏi toát mồ hôi. Giờ ngủ trưa, Ngũ công tử, Thất công tử và Cửu tiểu thư đều ở cùng một chỗ. Nếu Cửu tiểu thư không chịu ngủ mà khóc ầm lên, hai bé kia e rằng cũng chẳng ngủ được, hoặc đang ngủ cũng sẽ bị đánh thức. Thông Thanh tiếp tục xem sổ ghi chép tuần trước. Trong mục "Lưu ý khi thức dậy", Ngũ công tử có tính khí thất thường khi thức giấc, cần được dỗ dành. Nếu giữa chừng tỉnh dậy, bé sẽ rất cáu kỉnh. Thất công tử không có tính khí ấy, nhưng giấc ngủ trưa không sâu, đôi khi sẽ cảnh giác và khóc. Đào Đào rất ít khi ngủ trưa, nên mục này không có ghi chú đặc biệt, chỉ là mỗi lần thức dậy, bé lại mất rất lâu để mặc quần áo.
Thông Thanh đọc xong, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, nếu một khâu nào đó xảy ra vấn đề, sẽ là một chuỗi phản ứng dây chuyền. Ví như, nếu Thất công tử tỉnh dậy giữa chừng, đánh thức Ngũ công tử vốn có tính khí thất thường khi thức giấc, rồi Cửu tiểu thư hiếm hoi lắm mới ngủ trưa được lại bắt đầu vừa khóc vừa giằng co xem nên mặc xiêm y màu gì… Có lẽ cả phòng học sẽ náo loạn mất thôi.
Thông Thanh đang đau đầu suy nghĩ thì nghe Thẩm Duyệt gọi. Nàng giật mình, thấy các bé tuy vẫn còn líu lo, phấn khích trò chuyện, vẻ mặt tươi tắn vô cùng, nhưng đều đã ngoan ngoãn nằm trong chăn theo yêu cầu của Thẩm Duyệt. Thông Thanh khẽ rùng mình, đặt sổ ghi chép xuống và tiến lên.
Tiểu Ngũ nằm ngoài cùng bên trái, Tiểu Thất ở giữa, Đào Đào bên cạnh Tiểu Thất, còn Thẩm Duyệt nằm cạnh Đào Đào, tức là ngoài cùng bên phải. Mấy bé đều phấn khích nằm trong chăn, vì thấy rất vui, cứ nhìn nhau rồi liên tục trò chuyện, liên tục cười khúc khích, như thể đang làm điều thú vị nhất, không chút buồn ngủ nào.
Khi Thông Thanh bước tới, Thẩm Duyệt vừa vặn đặt ngón trỏ lên môi, nhẹ nhàng làm động tác ra hiệu giữ im lặng. Mấy đứa trẻ đều ngừng lại ngay lập tức, chớp mắt, vừa tò mò vừa mong đợi nhìn Thẩm Duyệt, như thể đang chờ nàng tuyên bố điều gì đó thật vui.
Thẩm Duyệt lần lượt nhìn từng bé, giọng nói dịu dàng nhưng mang theo vài phần bí ẩn và du dương: “Tiếp theo, chúng ta sẽ bắt đầu kể chuyện…”
“Con thích nhất nghe kể chuyện!” Đào Đào chớp mắt, “Bích Lạc cũng hay kể chuyện cho con, nhưng kể đi kể lại toàn là chuyện ‘ngày xửa ngày xưa có một ngọn núi’ thôi.”
Tiểu Thất tiếp lời: “Con cũng thích nhất nghe kể chuyện!”
Tiểu Ngũ dứt khoát ngồi dậy: “A Duyệt, A Duyệt, kể chuyện gì vậy?” Thấy Thẩm Duyệt cười xua tay ra hiệu, Tiểu Ngũ lại vội vàng nằm xuống, đắp chăn kín mít.
“Hôm nay chúng ta sẽ kể chuyện về Dê Lễ Phép và Gấu Giận Dữ đi học nhà trẻ,” Thẩm Duyệt ngồi bán tựa, đảm bảo mọi bé đều có thể nhìn thấy nàng. Để giữ sự đồng nhất với các bé, nàng cũng dùng chăn che lên đầu gối mình.
“Chúng nó cũng phải đi học nhà trẻ sao?” Đào Đào tò mò hỏi trước tiên.
Tiểu Ngũ cũng thắc mắc: “Nhưng mà, tại sao một con dê với một con gấu lại cùng đi học nhà trẻ?”
“Chúng nó là bạn tốt sao?” Câu hỏi của Tiểu Thất lại khác.
Thẩm Duyệt mỉm cười, nơi đây vẫn chưa quen dùng cách nhân hóa động vật làm nhân vật chính trong truyện. Các bé rất ít khi nghe chuyện có động vật làm nhân vật chính, vì thế cảm thấy rất mới lạ, và khi nghe loại chuyện này, các bé còn tò mò hơn cả những bé ở thời đại trước của nàng.
Sớm trước, khi còn ở biệt thự Tấn Châu, Thẩm Duyệt đã nhận ra sự khác biệt. Đối với những bé chưa mẫn cảm với tính trẻ con, việc nhân hóa động vật làm nhân vật chính trong truyện sẽ thân thuộc hơn, hơn nữa, hình ảnh hoạt hình sẽ rút ngắn khoảng cách giữa các bé và nhân vật chính là động vật. Khi nhân vật chính là động vật nhân hóa xuất hiện, sẽ giúp các bé phát huy trí tưởng tượng của mình, cùng chúng trải qua câu chuyện và những cuộc phiêu lưu. Đây cũng là lý do vì sao Thẩm Duyệt kiên trì nhờ họa sĩ giúp vẽ tranh minh họa.
Ngay sau đó, Thẩm Duyệt kiên nhẫn lắng nghe các bé lần lượt hỏi xong các câu hỏi, không hề ngắt lời. Chờ khi những câu hỏi bay bổng đã vơi đi, Thẩm Duyệt mới dịu dàng nói: “Những câu hỏi của các con, ta đều đã ghi nhớ, trong câu chuyện sau này, cơ bản đều sẽ có câu trả lời, mọi người có thể chú ý lắng nghe. Thế nhưng, để đảm bảo câu chuyện của chúng ta không bị quấy rầy, mỗi người đều có thể nghe rõ, vì thế khi kể chuyện, mọi người phải giữ im lặng, được không?”
Giọng nàng đã rất nhẹ, mấy bé cũng khẽ khàng đồng ý. Như vậy coi như đã đạt được sự nhất trí.
Thẩm Duyệt lại nói: “Vậy bây giờ, chúng ta sẽ nhờ Thông Thanh giúp chúng ta đóng rèm cửa sổ, chúng ta sẽ bắt đầu kể chuyện đây. Bởi vì nhân vật chính của câu chuyện là một con Dê Lễ Phép mặc áo bông dày cộp, và một con Gấu Giận Dữ rất cao lớn thích ăn mật ong, bụng còn tròn xoe, mọi người có thể nhắm mắt lại, trong đầu tưởng tượng xem chúng trông như thế nào nhé.”
Thẩm Duyệt vừa nói xong, các bé vội vàng nhắm mắt lại, dường như đang theo lời nhắc của Thẩm Duyệt, tưởng tượng hình dáng của Dê Lễ Phép và Gấu Giận Dữ.
“A, con thấy Dê Lễ Phép!” Tiểu Thất lên tiếng trước.
“Con thấy Gấu Giận Dữ!” Tiểu Ngũ cũng không chịu thua kém.
Đào Đào tổng kết: “Con thấy Dê Lễ Phép và Gấu Giận Dữ!”
Mấy bé đều ha ha ha cười ầm lên.
Thẩm Duyệt nhẹ nhàng “Suỵt” một tiếng, các bé đều ý thức được A Duyệt vừa nói phải nhẹ giọng, liền vội vàng che miệng nhỏ, cố gắng không phát ra tiếng.
Thông Thanh hiểu ý, đi tới hai đầu cửa sổ phòng học, lần lượt kéo rèm lại. Để phù hợp với không khí, động tác và bước chân của Thông Thanh đều rất nhẹ nhàng, sợ làm ồn đến các bé, cũng sợ làm gián đoạn Thẩm Duyệt. Thẩm Duyệt vừa gật đầu với nàng, ra hiệu đã xong, vừa tiếp tục bắt đầu câu chuyện hôm nay.
“Rất lâu về trước, ở một ngôi làng nhỏ trên núi, nơi hoa mai nở rộ. Sáng sớm ngày hôm đó, tuyết đã rơi, là tuyết lông ngỗng lớn, từng mảnh từng mảnh, từng mảnh từng mảnh rơi vào trong vườn, từng đóa từng đóa, từng đóa từng đóa, như những bông hoa mai trắng muốt nở trong vườn vậy. Dê Lễ Phép nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, ngoài cửa sổ thoang thoảng một mùi hương mai dịu nhẹ, sâu lắng, Dê Lễ Phép nghĩ, ‘Oa, đây chính là mùi hương của hoa mai đây!’”
Thẩm Duyệt nói rất chậm, giọng nói êm tai, lại có trầm bổng du dương, rất dễ dàng khiến các bé theo âm thanh mà tưởng tượng. Việc lặp lại từ ngữ điệp thanh cũng giúp các bé nhanh chóng bình tâm lại. Thẩm Duyệt vốn rất kiên nhẫn, giọng nói từ tốn.
Khi Thông Thanh đóng rèm cửa sổ xong, Tiểu Ngũ nằm ở ngoài cùng bên trái đã ngủ nhanh nhất. Chỉ là khi ngủ, bé có thói quen đạp chăn. Thông Thanh định tiến lên đắp chăn cho Tiểu Ngũ, nhưng Thẩm Duyệt lắc đầu với nàng. Tiểu Ngũ chưa ngủ say, lúc này dễ tỉnh giấc, trong phòng học có lò sưởi, các bé sẽ không lạnh. Tiểu Thất nằm cạnh Tiểu Ngũ cũng đang mơ màng. Chờ cả hai bé đều ngủ say, lúc đó đắp chăn cho cả hai cùng lúc là được.
Thông Thanh hiểu ý. Nàng tìm một chỗ gần giường nằm xuống, cũng yên lặng lắng nghe Thẩm Duyệt kể chuyện. Không biết vì giọng Thẩm Duyệt liên tục mà dịu dàng hay vì lẽ gì, Tiểu Ngũ và Tiểu Thất đều ngủ rất nhanh, chỉ có Đào Đào vẫn nằm trong lòng Thẩm Duyệt, hé mắt, Thẩm Duyệt liền không ngừng lại. Nhưng Đào Đào vẫn nghe Thẩm Duyệt kể chuyện, tuy không ngủ nhưng cũng không quấy không khóc.
Khi Thẩm Duyệt nhìn sang, Thông Thanh tiến lên, nhẹ nhàng đắp chăn cho Tiểu Thất và Tiểu Ngũ. Thẩm Duyệt chỉ vào chân Tiểu Ngũ, ra hiệu Tiểu Ngũ sợ nóng, đắp chân bé dễ bị bé đạp chăn ra, Thông Thanh liền đắp đến đầu gối Tiểu Ngũ, lúc này Thẩm Duyệt mới gật đầu.
Chờ Thông Thanh hoàn hồn, Đào Đào đã nằm cạnh Thẩm Duyệt, mí mắt không ngừng sụp xuống từng đợt, nhưng bé dường như vẫn cố chấp tránh né, lại có chút không nỡ nhắm mắt, sợ ngủ rồi sẽ không nghe được câu chuyện này nữa. Nhưng nghe đến khi Dê Lễ Phép nằm trên bãi cỏ nhà trẻ, cùng Gấu Giận Dữ cùng nhau đếm những đám mây trên trời, Đào Đào cuối cùng không chịu nổi nữa, từ từ nhắm mắt lại.
Thông Thanh dường như thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Thẩm Duyệt vẫn chưa dừng lại, vẫn tiếp tục kể chuyện. Đối với các bé, giấc ngủ trưa đôi khi không dễ dàng, đặc biệt sau buổi trưa phấn khích, cần sớm tạo cho các bé một môi trường yên tĩnh, ánh sáng dịu nhẹ khi ngủ trưa. Sau đó dùng câu chuyện để làm dịu tâm trạng của chúng, dẫn chúng vào thế giới tưởng tượng của riêng mình, biến giọng kể chuyện dần thành tiếng ồn trắng, kéo dài bầu bạn, cho đến khi các bé nhắm mắt lại, đợi thêm một khoảng thời gian chuyển tiếp, các bé mới coi như đã ngủ.
Thông Thanh khẽ thở dài: “Thẩm cô nương, đều ngủ rồi.” Giọng nói đầy vẻ kinh ngạc.
Thẩm Duyệt mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Thông Thanh, ngươi trước tiên hãy xem chừng. Nếu có bé nào trở mình, nhíu mày, muốn khóc, trước tiên dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ an ủi, bé sẽ không lập tức khóc lớn tiếng. Nếu an ủi không được, thì trước khi bé khóc lớn, hãy ôm bé ra khỏi những bé khác.”
“Vâng.” Thông Thanh vâng lời.
Thẩm Duyệt đứng dậy, lần lượt xác nhận các bé đều đã ngủ ngon, mới từ trên giường xuống. Thiếu Ngả cũng vừa hay trở về phòng học: “Điểm tâm chiều đã chuẩn bị xong, ngoài hoa quả và bánh ngọt, cũng đã dặn nhà bếp pha trà hoa quả theo lời Thẩm cô nương, sau đó chờ các công tử tiểu thư tỉnh dậy, người nhà bếp sẽ mang đến.”
Thẩm Duyệt ứng tiếng “Tốt”. Giấc ngủ trưa mới bắt đầu, khoảng giờ Thân (15h-17h) là thích hợp bổ sung một ít đồ ngọt, tinh lực của các bé sẽ dồi dào hơn, cũng dễ dàng hơn để tập trung vào các bài học buổi chiều và các hoạt động ngoài trời. Chiều nay, Thẩm Duyệt sẽ phụ trách tiết học chủ đề. Chủ đề tuần này là “Nhận biết mùa đông”. Tất cả các bài học đều sẽ xoay quanh mùa đông. Hoạt động ngoài trời sau tiết học chủ đề không phải là hoạt động tự do, mà là đá cầu. Đến lúc đó, sẽ có sư phụ đá cầu chuyên nghiệp đến hướng dẫn các bé. Chờ tiết đá cầu kết thúc, trở lại phòng học dùng bữa tối xong, ngày đầu tiên ở nhà trẻ coi như chính thức kết thúc.
Thẩm Duyệt mỉm cười.
Canh thứ hai: Kế hoạch đồng phục học sinh
Chăm sóc trẻ con là một công việc cẩn thận và cường độ cao, đòi hỏi sự tập trung liên tục. Đây cũng là lý do vì sao trước đây Thẩm Duyệt từng nói với Trác Viễn và Đào quản gia rằng cần hai người trợ thủ. Một người không thể lúc nào cũng tập trung, cũng không thể lúc nào cũng chú ý.
Vào giờ ngọ, Thông Thanh trông nom các bé ngủ trưa, còn Thiếu Ngả thì nghỉ trưa trong phòng ấm bên cạnh phòng học; ngày mai sẽ đến lượt Thiếu Ngả trông nom, Thông Thanh sẽ nghỉ luân phiên.
Thông Thanh không ngờ giấc ngủ trưa hôm nay lại thuận lợi đến vậy, giấc này dự kiến sẽ ngủ thẳng đến gần giờ Thân (khoảng 15h-17h). Không ngờ chưa đến ba khắc giờ Mùi (khoảng 13h45), Tiểu Thất đã mơ màng tỉnh dậy. Trước đó, Tiểu Ngũ cũng tỉnh dậy một lần, Thông Thanh kịp thời dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ lưng Tiểu Ngũ liên tục, Tiểu Ngũ một lúc sau lại ngủ thiếp đi. Nhưng Tiểu Thất lần này tỉnh dậy, đứt quãng khóc thút thít hai tiếng, rồi cứ khóc đòi Huệ mụ mụ. Thông Thanh dỗ dành một lúc cũng không làm bé nín.
“Huệ mụ mụ… ô ô… con muốn Huệ mụ mụ… con nhớ Huệ mụ mụ…” Có lẽ động tĩnh của Tiểu Thất quá lớn, Tiểu Ngũ bên cạnh trở mình, Đào Đào cũng ngáp, hơi tỉnh giấc. Thông Thanh nhìn đồng hồ nước bằng đồng bên cạnh, vẫn đang là giờ Mùi.
Thông Thanh ôm Tiểu Thất đứng dậy, rồi gọi: “Thẩm cô nương!”
Sợ làm ồn đến giấc ngủ trưa của các bé, Thẩm Duyệt đang chuẩn bị bài học chủ đề buổi chiều trong phòng ấm phía tây. Nghe thấy tiếng Thông Thanh, Thẩm Duyệt vén rèm, thấy Tiểu Thất trong lòng Thông Thanh đã tỉnh, đôi mắt đỏ hoe, không khóc lớn tiếng, nhưng vẫn nức nở: “Con nhớ Huệ mụ mụ… con muốn Huệ mụ mụ… con không muốn ở nhà trẻ, con muốn Huệ mụ mụ…”
Thông Thanh lộ vẻ khó xử. Thẩm Duyệt gật đầu với nàng, ra hiệu nàng ôm Tiểu Thất đến. Tiểu Thất vẫn lặp lại những lời trước đó. Thẩm Duyệt nói với Thông Thanh: “Mang một bộ quần áo cho Tiểu Thất, bé vừa dậy, sợ cảm lạnh.” Thông Thanh vâng lời.
Thông Thanh rời đi, Thẩm Duyệt vừa ôm Tiểu Thất, vừa vỗ nhẹ lưng bé: “Tiểu Thất rất nhớ Huệ mụ mụ sao?”
“Nhớ!” Nửa là cảm xúc, nửa là chưa tỉnh ngủ hẳn, Tiểu Thất ôm chặt nàng.
Thẩm Duyệt nhẹ nhàng an ủi: “Vậy Tiểu Thất đừng khóc nữa, chúng ta cùng nhau vẽ Huệ mụ mụ nhé.” Tiểu Thất bỗng nhiên ngừng khóc, ngồi nhìn nàng.
Thẩm Duyệt kiên nhẫn nói: “Chúng ta nhớ Huệ mụ mụ, thì có thể vẽ một bức chân dung Huệ mụ mụ. Như vậy, Tiểu Thất có thể nhìn thấy Huệ mụ mụ, Huệ mụ mụ cũng có thể ở bên Tiểu Thất, được không?”
Tiểu Thất vừa lau nước mắt, vừa gật đầu. Vừa vặn Thông Thanh mang quần áo của Tiểu Thất đến, Thẩm Duyệt khoác cho Tiểu Thất. Trước đó, nàng đang chuẩn bị bài học buổi chiều trong phòng ấm phía tây, giấy bút đều có sẵn. Thẩm Duyệt một tay ôm Tiểu Thất ngồi xuống, một tay cầm bút, từ từ bắt đầu vẽ trên bảng kẹp: “Đây là mặt của Huệ mụ mụ, trên mặt có một đôi mắt, đây là mũi và miệng của Huệ mụ mụ…”
Vô tình, Tiểu Thất dường như không khóc nữa.
“Còn thiếu gì nữa?” Thẩm Duyệt hỏi.
“Tai, tai của Huệ mụ mụ!” Tiểu Thất đáp lời. Thẩm Duyệt mỉm cười, làm theo lời bé.
Tiểu Thất cười khúc khích. Thẩm Duyệt đương nhiên không thể vẽ giống hệt Huệ mụ mụ, chỉ là những nét vẽ đơn giản nhưng đầy đủ. Tiểu Thất cười ngọt ngào nói: “Giống Huệ mụ mụ thật!”
Thông Thanh sững sờ, thực ra chỉ là một cái đầu, thân người và tay chân, đơn giản không gì hơn.
Thẩm Duyệt nhẹ giọng nói: “Vậy chúng ta cầm bức chân dung Huệ mụ mụ này về, để Huệ mụ mụ cùng con ngủ thêm một lúc nữa nhé, được không?”
“Vâng.” Tiểu Thất ngoan ngoãn gật đầu.
Vừa vặn mực trên bức tranh đã khô, Thẩm Duyệt đưa chân dung cho Tiểu Thất, Tiểu Thất cười nhận lấy. Thẩm Duyệt ôm Tiểu Thất trở lại giường, Tiểu Thất ôm chặt tờ giấy vẽ chân dung Huệ mụ mụ mà ngủ thiếp đi.
Thông Thanh khẽ thở dài: “Khó khăn quá.”
Thẩm Duyệt mỉm cười. Tiểu Thất nhớ Huệ mụ mụ là vì trong môi trường xa lạ, bé thiếu cảm giác an toàn. Dùng cách vẽ chân dung Huệ mụ mụ có thể giúp trẻ trong quá trình nhìn thấy bức vẽ, hoàn chỉnh hồi tưởng lại người giám hộ, tăng cường cảm giác an toàn cho trẻ. Đây cũng là một trong những phương pháp thường dùng khi trẻ mới nhập học nhà trẻ, rời xa người giám hộ và nảy sinh lo lắng chia ly. Vì vậy, việc vẽ có giống hay không thực ra không quan trọng. Quan trọng là sự an ủi và cảm giác an toàn trong lòng trẻ khi nhìn thấy bức vẽ.
Tiểu Thất ôm chân dung ngủ, quả nhiên giữa chừng không còn nghĩ đến việc đó nữa. Khoảng giờ Thân (khoảng 15h-17h), các bé đã ngủ được gần một canh giờ. Thẩm Duyệt đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng kéo một nửa rèm cửa, để ánh nắng ngoài cửa sổ từ từ chiếu vào. Thời gian ngủ trưa không nên quá dài, một canh giờ là đủ.
Quả nhiên, khi ánh nắng chiếu vào, Tiểu Ngũ, bé ngủ trước nhất và ngon nhất, là người đầu tiên tỉnh dậy. Sau khi tỉnh, bé không quấy phá, cũng không nói gì, chỉ ngồi trên chiếu mơ màng ngẩn ngơ. Đây là phản ứng bình thường của trẻ khi thức dậy.
Khi Thẩm Duyệt tiến đến, Tiểu Ngũ lại ngáp một cái. Thẩm Duyệt tiến lên cười nói: “Muốn dùng chút điểm tâm không? Còn có trà hoa quả nữa.”
Tiểu Ngũ sững sờ gật đầu. Thẩm Duyệt mặc xiêm y cho bé, rồi đưa tay dắt bé đứng dậy, bảo bé đợi ở một bên: “Sau khi ngủ trưa, chúng ta phải tự gấp chăn, xem có làm được không?” Thẩm Duyệt ra hiệu, Tiểu Ngũ nhìn nàng rồi cười. A Duyệt gấp chăn trông như đậu phụ vậy.
“Ngày mai, con tự gấp được không?” Thẩm Duyệt dẫn dắt.
Tiểu Ngũ gật đầu: “A Duyệt dạy con, con cũng muốn gấp đậu phụ.”
Thẩm Duyệt cười ứng “Tốt”, rồi lại đứng dậy: “Tiểu Ngũ, chúng ta thử tự mình mang đệm và chăn vào ngăn kéo, xem có làm được không?”
“Vâng.” Tiểu Ngũ ngoan ngoãn tiến lên. Bé ôm đệm và chăn, đi theo sau Thẩm Duyệt. Thẩm Duyệt mở tủ, Tiểu Ngũ đặt đệm và chăn vào. Toàn bộ quá trình, Thẩm Duyệt không giúp đỡ, đều do Tiểu Ngũ tự mình hoàn thành. Tiểu Ngũ biết đi giày, sau khi đi giày xong, bé tự mình xuống giường, cùng Thiếu Ngả rửa tay, lấy điểm tâm và trà hoa quả trở lại bàn nhỏ.
Lúc này, Tiểu Thất và Đào Đào mới lục tục tỉnh dậy. Khi Tiểu Thất tỉnh, bé nhìn bức chân dung trong tay, cười hì hì nói: “Con thấy Huệ mụ mụ!” Đào Đào bên cạnh đáp lời: “Giống Huệ mụ mụ thật.” Lời trẻ thơ vô tư. Hai bé đều cười toe toét.
Thẩm Duyệt và Thông Thanh tiến lên mặc quần áo thường cho hai bé. Tiểu Thất biết tự làm một chút, Đào Đào cơ bản là do Thông Thanh giúp đỡ. Đào Đào nhìn Tiểu Ngũ, cười khúc khích hỏi: “Ngũ ca ca, huynh đang ăn gì vậy?”
Tiểu Ngũ vẫy tay với hai bé: “Trà hoa quả.”
“Ngon không?” Đào Đào cười ngọt ngào hỏi.
“Ngon.” Tiểu Ngũ đáp lời.
Có lẽ vì nhớ đến trà hoa quả trước đó, Đào Đào vậy mà không còn giằng co về màu sắc quần áo nữa. Đào Đào còn nhỏ, ôm chăn không xuể, Thông Thanh liền giúp bé. Tiểu Thất tự mình đi giày, rồi còn giúp Đào Đào đi giày. Đào Đào cười nói lời cảm ơn, lúc này mới cùng Tiểu Thất nắm tay nhau đi đến chỗ rửa tay.
Chờ dùng xong điểm tâm chiều, trở lại phòng học, ngồi ngay ngắn trên ghế nhỏ, bắt đầu tiết học chủ đề của tuần này.
“Tiết học chủ đề hôm nay của chúng ta là nhận biết mùa đông. Mấy ngày nay, các bài học chúng ta học ở nhà trẻ đều sẽ xoay quanh mùa đông.” Thẩm Duyệt lật một trang trên bảng dạy học, hai chữ “Mùa đông” xuất hiện trên giấy.
“Mùa đông.” Tiểu Ngũ đọc lên. Đào Đào dường như ngưỡng mộ: “Ngũ ca ca, huynh biết nhiều chữ thật!”
Tiểu Ngũ gãi đầu, mấy ngày nay nghe được lời khen nhiều lần, dường như có chút ngượng ngùng. Tiểu Thất cũng cười: “Con biết chữ ‘thiên’ (trời).”
Thẩm Duyệt cười nói: “Ừm, Tiểu Ngũ rất giỏi, thế nhưng Đào Đào và Tiểu Thất, sau mấy ngày học tập, chúng ta cũng sẽ đều nhận biết hai chữ ‘mùa đông’ này.” Tiểu Thất nóng lòng muốn thử.
Thẩm Duyệt lại lật một trang, là một dấu hỏi lớn. Ba bé đều nghiêng đầu. Ở đây, vốn không có khái niệm dấu hỏi. Thẩm Duyệt chỉ có thể dùng nó làm lời nhắc nhở: “Ta muốn hỏi các bé, khi nhận biết mùa đông, mùa đông trong ấn tượng của các con là gì?”
Đào Đào chớp mắt: “Có thể nói không?”
Tiểu Ngũ nhấn mạnh: “Phải giơ tay!”
Cả ba đều nhao nhao giơ tay, trong đó Tiểu Ngũ giơ tay cao đến mức muốn đứng dậy.
“Lần này mời Tiểu Ngũ nói trước.” Thẩm Duyệt mời.
Tiểu Ngũ đi đến giữa phòng học, lớn tiếng nói: “Mùa đông là phải mặc quần áo dày cộp thật nhiều lớp, bản thân con còn không biết mặc, phải nhờ Bình mụ mụ giúp đỡ!”
Tiểu Thất và Đào Đào che miệng, bật cười. Thẩm Duyệt khuyến khích: “Còn gì nữa không?”
“Không có.” Tiểu Ngũ gãi đầu, bé chỉ nghĩ được đến đó. Tiểu Thất và Đào Đào cũng đều bật cười.
Sau đó đến lượt Tiểu Thất: “Mùa đông là Tết đến, có tiền lì xì và pháo.”
Cuối cùng là Đào Đào: “Mùa đông có những bông hoa mai rất đẹp.”
Hướng nhìn của các bé khác nhau, có bé chú ý đến thời tiết, có bé chú ý đến lễ hội, cũng có bé chú ý đến thực vật. Thẩm Duyệt đơn giản tổng kết: “Mọi người đều nói rất hay. Thứ nhất, mùa đông rất lạnh, vì vậy chúng ta cần giữ ấm, mặc quần áo thật dày. Nếu ra mồ hôi, phải kịp thời thay đổi, tránh bị ốm; ngoài ra, chúng ta còn phải uống nhiều nước ấm, rèn luyện thân thể, tăng cường sức đề kháng của mình, thì sẽ không dễ bị ốm. Tiểu Ngũ nói rất đúng, chúng ta cùng vỗ tay khen bé.” Thẩm Duyệt cùng Tiểu Thất, Đào Đào đồng thời vỗ tay.
“Mùa đông có rất nhiều lễ hội, quan trọng nhất là Tết Nguyên Đán và Tết Nguyên Tiêu. Khi Tết đến, chúng ta sẽ nhận tiền lì xì, sẽ đốt pháo, sẽ mua sắm Tết, cả kinh thành đều sẽ rất náo nhiệt. Tết qua đi, mùa đông sẽ bắt đầu từ từ rời đi, chúng ta sẽ dần dần đón chào mùa xuân đến, là thời điểm từ cũ đón mới. Tiểu Thất cũng nói rất hay, trong mùa đông mọi người ấn tượng nhất chính là Tết.”
Lần này không cần Thẩm Duyệt dẫn đầu. Tiểu Ngũ và Đào Đào đã bắt đầu vỗ tay, hơn nữa còn rất hăng hái.
Thẩm Duyệt mỉm cười, tiếp tục nói: “Mùa đông sẽ có tuyết rơi, trắng xóa rơi trên mái nhà, cũng sẽ rơi trên cành hoa mai, là một mùa vô cùng tươi đẹp. Vì thế trong mùa tươi đẹp này, chúng ta muốn làm một việc rất quan trọng, liên quan đến mùa đông…”
Ba bé đều trợn tròn mắt.
“Là chuyện quan trọng gì?” Đào Đào không nhịn được lên tiếng trước.
Thẩm Duyệt không cố ý giữ bí mật, tiếp lời Đào Đào: “Chúng ta muốn làm một bộ đồng phục học sinh mùa đông cho nhà trẻ.”
“Oa! Đồng phục học sinh!” Cả phòng học ồn ào, nhưng ồn ào xong, Tiểu Thất là người đầu tiên phản ứng lại: “Ồ, đồng phục học sinh là gì ạ?”
Thẩm Duyệt đáp: “Chính là khi tham gia những hoạt động quan trọng, mọi người cần mặc quần áo thống nhất.”
“Là quần áo giống nhau sao?” Đào Đào tò mò.
Thẩm Duyệt gật đầu: “Giống nhau về màu sắc phối hợp, kiểu dáng nam sinh và nữ sinh sẽ hơi khác một chút, nhưng nhìn vào, đều là tông màu thống nhất.”
“Oa!” Ba bé lại “oa” một tiếng nữa.
“Vậy là, chúng ta sẽ mặc quần áo cùng màu sao?” Tiểu Ngũ mơ ước. Thẩm Duyệt gật đầu. Các bé đều phấn khích vỗ tay.
Thẩm Duyệt lại nói: “Đồng phục học sinh lần này, ta muốn mời Đào Đào chọn màu sắc trước tiên.” Đào Đào thích làm đẹp nhất, nhạy cảm nhất với màu sắc, cũng thích nhất chọn màu xiêm y. Đào Đào vui vẻ nói: “A Duyệt, A Duyệt, thật sự là con chọn màu sắc sao?” Thẩm Duyệt gật đầu: “Ừm.”
Tiểu Ngũ và Tiểu Thất không có dị nghị.
“Tuyệt vời quá! Con muốn màu sắc của chiếc váy con đang mặc hôm nay!” Đào Đào nắm váy xoay một vòng, cười khúc khích nhìn Thẩm Duyệt. Là màu Mộc Cẩn (màu hoa dâm bụt).
“A!” Tiểu Ngũ và Tiểu Thất trố mắt. Tiểu Ngũ bĩu môi: “Con cũng muốn chọn màu sắc!” Tiểu Thất cũng gật đầu theo.
Thẩm Duyệt tiến lên, nửa ngồi nửa quỳ xuống, nói với hai bé: “Đào Đào chọn màu đồng phục học sinh mùa đông, chúng ta còn có đồng phục học sinh mùa xuân, đồng phục học sinh mùa hè, và cả đồng phục học sinh mùa thu nữa, các con cũng có thể chọn!”
Thẩm Duyệt vừa dứt lời, Tiểu Ngũ kích động nói: “Vậy con chọn mùa xuân, con muốn màu xanh lam!”
Tiểu Thất cũng nói: “Con chọn mùa hè, con muốn màu vàng!”
“Con thích nhất đồng phục học sinh! Con thích màu gì cũng thích!” Đào Đào trong mắt dường như có sao.
“Con cũng vậy!”
“Con cũng vậy!”
Ba bé vây quanh Thẩm Duyệt cười vui vẻ không ngậm miệng lại được, chủ đề đồng phục học sinh kết thúc trong không khí vui vẻ.
Canh thứ ba: Đá cầu
Trước tiết đá cầu, Thông Thanh và Thiếu Ngả dẫn các bé thay quần áo vận động, rồi mang theo khăn thấm mồ hôi. Tiểu Ngũ, Tiểu Thất và Đào Đào lần lượt đeo bình nước ấm của mình, cùng Thẩm Duyệt đi về phía bãi cỏ đá cầu gần đường chạy Cầu Vồng.
Nhà trẻ mỗi ngày có hai hoạt động ngoài trời. Hoạt động ngoài trời buổi sáng là để các bé tự do khám phá, hoạt động ngoài trời buổi chiều đều có thầy hoặc sư phụ đến dạy học. Ví dụ, hôm nay là đá cầu, ngày mai là rèn luyện thân thể, ngày kia là cưỡi ngựa, ngày kia nữa là kiếm thuật và vũ đạo, ngày thứ năm lại trở về rèn luyện thân thể, cứ thế luân phiên.
Đến bãi cỏ đá cầu thì vị tiên sinh phụ trách dạy đá cầu đã đến. Ông mặc bộ phục đá cầu màu trắng, viền dây tím, cả người đứng nghiêm trang và đầy tinh thần. Hai tay chắp sau lưng, dưới chân là quả cầu, đang cùng Đào quản gia trò chuyện.
“Tề thúc thúc!” Tiểu Ngũ nhận ra đối phương.
Tề Uẩn mỉm cười: “Tiểu Ngũ!”
Tiểu Ngũ nhanh chân chạy lên, vẻ mặt kinh ngạc: “Tề thúc thúc, sao người lại đến đây?”
Tề Uẩn nhìn bé một lúc, rồi nhìn Thẩm Duyệt đối diện, lại cười nói với Tiểu Ngũ: “Thụ lệnh của Lục thúc con, đến dạy các con đá cầu!”
Lục thúc? Thẩm Duyệt mới phản ứng lại, Tề Uẩn và Trác Viễn chắc hẳn là quen biết. Thẩm Duyệt bất ngờ.
“Vị này chính là Thẩm cô nương?” Tề Uẩn dường như tò mò về nàng.
Đào quản gia kịp thời mở miệng: “A Duyệt, vị này chính là Tề tiểu tướng quân.”
Tề tiểu tướng quân? Thẩm Duyệt không ngờ Trác Viễn lại mời một người như vậy đến phủ, để dạy một đám trẻ con đá cầu! Thẩm Duyệt vẫn cúi người hành lễ: “Gặp qua Tề tiểu tướng quân.”
Tề Uẩn không nhịn được cười: “Thẩm cô nương không cần đa lễ. Thanh Chi sớm trước có nói, trong phủ đến một vị Thẩm cô nương, nói phải sắp xếp thêm một môn đá cầu vào chương trình học cho trẻ con, còn nói đá cầu là một môn vận động rất tốt, muốn mời tiên sinh đá cầu giỏi nhất kinh thành đến dạy. Thật lạ, trong kinh thành đều nói các công tử thích đá cầu là không làm việc đàng hoàng, Thẩm cô nương lại muốn mời người đến phủ dạy trẻ con đá cầu?”
Thẩm Duyệt cúi đầu, giọng không lớn nhưng dõng dạc: “Đá cầu có thể rèn luyện khả năng quan sát, khả năng phối hợp của trẻ. Trong quá trình cần trẻ chạy nhiều lần, là một môn rèn luyện thân thể rất tốt, lại có thể từ nhỏ bồi dưỡng ý thức phối hợp đồng đội cho trẻ. Nếu được dẫn dắt thỏa đáng, không phải để lấy lòng mọi người, thì không thể coi là không làm việc đàng hoàng.”
Tề Uẩn tiến đến gần, không khỏi thở dài: “Chẳng trách Trác Viễn lại bị ngươi thuyết phục, chậc chậc, xem cái miệng nhanh nhảu này, lại còn rất có kiến thức!”
Thẩm Duyệt kinh ngạc ngẩng mắt, nhanh nhảu? Nói nàng ư?
Tề Uẩn đã nắm tay ho nhẹ một tiếng, xoay người, đi đến trước mặt mấy đứa trẻ: “Cả kinh thành, chỉ có ta đá cầu giỏi nhất, sau này, sẽ do ta đến dạy các con đá cầu!”
“Nhìn đây!” Tề Uẩn nói xong, đứng dậy, dưới ánh mắt của ba bé nhỏ, từ rất xa, ung dung đá quả cầu vào khung thành.
“Oa!” Tiểu Ngũ, Tiểu Thất và Đào Đào cả ba đều vỗ tay và nhảy nhót.
Thẩm Duyệt cũng ngẩn người, khoảng cách xa như vậy, lại là một cú đá tùy ý như thế. Thẩm Duyệt chợt nghĩ đến khi Trác Viễn rời đi, cú đá đó, dường như cũng tùy ý như vậy mà vào lưới. Thẩm Duyệt không khỏi nghĩ đến Tề Uẩn và Trác Viễn, trước đây hẳn phải có một đoạn tình bạn cách mạng cùng nhau đá cầu.
Trong lúc suy tư, Tề Uẩn đã bắt đầu dẫn các bé nhận biết quả cầu. Trong phủ không nhiều trẻ, trước mắt, Tề Uẩn ngồi trên mặt đất, trong tay cầm quả cầu, ba bé đều ngồi trên mặt đất trước mặt ông, vì có cỏ phẳng, trên bãi cỏ lại trải thảm, cũng sẽ không lạnh. Tề Uẩn bắt đầu nói từ cấu tạo của quả cầu, quả cầu là gì, nguồn gốc của quả cầu. Vì giảng rất sinh động, ba bé đều nghe say sưa. Hơn nữa Tề Uẩn thỉnh thoảng lại đá một vòng quả cầu, trêu đùa các bé, khiến các bé “Oa oa” la hét.
Thẩm Duyệt đứng một bên nhìn, trong lòng có chút ngạc nhiên về vị Tề tiểu tướng quân này. Đào quản gia tiến lên: “Tề tiểu tướng quân là bạn tốt của Vương gia, từ nhỏ đã thân thiết với Vương gia. Vương gia rời kinh, liền ủy thác Tề tiểu tướng quân đến phủ dạy đá cầu, Vương gia rất tin tưởng ông ấy.”
Đúng như Tề Uẩn từng nói, đá cầu là trò tiêu khiển, không phải việc chính sự, vì thế những người bên ngoài có thể dạy đá cầu, sống bằng nghề đá cầu, đa phần đều là những kẻ nịnh hót. Trác Viễn tìm Tề Uẩn đến cũng vì lý do này.
Đào quản gia nói xong, Thẩm Duyệt mỉm cười. Nhưng trong lòng nghĩ, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, vật họp theo loài, nếu Trác Viễn và Tề Uẩn thân thiết, e rằng, cũng tám chín phần mười là cái tính tình không quá chính chuyên này.
“Hắt xì!” Trác Viễn liên tục ba cái hắt xì không ngừng. An Hòa Phúc ngẩng mắt nhìn hắn: “Sao vậy, gần đây trời lạnh cảm lạnh ư?”
Trác Viễn lắc đầu, cung kính nói: “Để lão sư lo lắng, học sinh không sao, chắc là hai ngày nay xem công văn diệt cướp Hồng Châu nhìn đến quá muộn.”
An Hòa Phúc là trọng thần ba triều, từng giữ chức Tả Tướng. Sau khi cáo lão về quê, An Hòa Phúc vẫn ở Tống Thành phía tây Lam Thành an dưỡng tuổi già, không còn hỏi đến việc triều đình nữa. Trước đây ở kinh thành, Trác Viễn là học trò của An Hòa Phúc. Lần này đi Hồng Châu diệt cướp, đi ngang qua Lam Thành, đại quân như thường lệ tiến lên, Trác Viễn trên đường đã đến Tống Thành thăm viếng lão sư.
An Hòa Phúc nhìn Trác Viễn một cái, tiếp tục đặt quân cờ: “Lần này trong triều cố ý sắp xếp ngươi đi Hồng Châu diệt cướp, ngươi có tính toán gì?”
Trác Viễn đặt quân cờ trắng vào chỗ vừa rồi của lão sư: “Trong triều chỉ nói để ta diệt cướp, lại không nói để ta làm sao tiễu. Học sinh nghĩ, dù sao cuối cùng giặc cướp không còn là được, tiễu hay không tiễu, tiễu thế nào, đều không quan trọng.”
An Hòa Phúc hiếm khi khóe miệng cong cong, không thể tin được, nhưng hỏi: “Ngươi muốn làm thế nào?”
Trác Viễn nhìn lão sư, trầm giọng nói: “Nghe nói đều là những lưu dân từ nạn hạn hán phía nam trước đây, triều đình không thu nhận, vật tư cứu trợ cũng chưa đến, lưu dân nếu không muốn chết đói, phải tự tìm đường sống. Chỉ là còn có thể có đường sống nào? Trước mắt, trong triều lại muốn hô hào diệt cướp, tiễu đến là lòng dân. Hôm nay là phía nam gặp nạn hạn hán, cách làm của triều đình lần này, người ngoài đều nhìn vào mắt.”
Trác Viễn không nói toạc. An Hòa Phúc cũng đã hiểu.
Trác Viễn tiếp tục nói: “Nói chung, chỉ cần giặc cướp không còn, chuyện xấu lần này cũng coi như xong. Liên Đào Tam hoàng tử chỉ muốn đẩy ta ra, hắn sẽ không đặc biệt làm khó ta. Gây thù chuốc oán với Bình Viễn Vương phủ, đối với hắn không có lợi, mũi nhọn của hắn ở chỗ Liên Viện. Đông Cung bệnh chết, Thất hoàng tử còn nhỏ, tâm phúc của Đông Cung trước đây trong triều đều nghe theo Liên Viện. Chỉ cần Liên Viện còn ở kinh thành một ngày, Liên Đào ăn ngủ không yên. Chuyến đi Hồng Châu diệt cướp này, hắn một là muốn đẩy ta ra, hai là muốn thăm dò quan hệ giữa Bình Viễn Vương phủ và Liên Viện, sẽ không thật sự quản ta ở Hồng Châu làm gì.”
An Hòa Phúc nhạt tiếng nói: “Lão sư biết được ngươi trong lòng mình có tính toán là tốt rồi, Liên Viện và Bình Viễn Vương của các ngươi có chút liên quan, nói gần thì gần, nhưng nói không gần, cũng chẳng gần. Việc trong cung, từ trước đến nay liên lụy rất rộng, không thể ngông cuồng đẩy Bình Viễn Vương phủ vào.”
Trác Viễn ngẩng mắt nhìn ông, trầm giọng đáp: “Đa tạ lão sư giáo huấn, học sinh biết rõ.”
Rời khỏi Tống Thành, trời đã về đêm. Xe ngựa chạy trên đường đêm, Trác Viễn ánh mắt không nhìn ra ngoài cửa xe đen kịt một mảng. Thầm nghĩ, đều là lời nhắc nhở của lão sư trước đó. Kể từ khi rút khỏi triều đình, lão sư rất ít khi nhúng tay vào việc triều chính, càng ít chủ động nhắc đến việc triều đình trước mặt hắn. Lần này Liên Đào làm việc ngông cuồng ở kinh thành, động tĩnh quá lớn, lão sư sợ hắn bị liên lụy vào đó, vì thế nhắc nhở. Trác Viễn nhàn nhạt cụp mắt.
Trước đây khi phụ thân và huynh trưởng còn sống, hắn từng là người vô lo vô nghĩ nhất trong phủ, đấu dế, đá cầu, có thể gây họa gì hắn đều gây. Nhưng luôn có phụ huynh che chở, không cần lo lắng trời sẽ sụp đổ. Dường như đó đã là chuyện của rất lâu về trước. Trác Viễn từ từ mở mắt.
Chờ chạy về nơi hành quân, trời đã khuya lắm rồi. Đại quân đóng quân trên đường. Trác Viễn về lều trại, tiện miệng hỏi Phó tướng: “Vương phủ hôm nay có tin tức gì không?”
Phó tướng đáp: “Vẫn chưa có.”
Trác Viễn ngẩn người, không nên chứ! Trác Viễn quay bước, vừa thở dài vừa nói: “A, ngươi có chăm chỉ đi đào lồng chim bồ câu không vậy?”
Phó tướng trợn mắt, vẫn kiên nhẫn đáp: “Mạt tướng đã đào nhiều lần rồi, thật sự không có!”
Trác Viễn đạp hắn: “Đi đào lại một lần nữa!”
Chờ Phó tướng quay lại, trong tay thật sự cầm một đống giấy tiên đến: “Vương gia, thật sự có đến, hôm nay thư tín hơi nhiều, vài con chim bồ câu vừa mới đến cùng lúc.”
Trác Viễn mở ra.
“Ngày đầu tiên nhà trẻ khai giảng, mọi việc suôn sẻ. Tiểu Ngũ buổi sáng ăn năm cái bánh bao, Đào Đào buổi trưa và buổi tối đều ăn rau xanh, Tiểu Thất khỏi bệnh rồi, uống hai bát canh gà. Giờ hoạt động tự do, Đào Đào vẽ tranh, Tiểu Ngũ và Tiểu Thất xây tháp hồng. Hoạt động ngoài trời, các bé đi đến khu cát. Buổi trưa đều có giấc ngủ trưa, khoảng một canh giờ. Tiểu Ngũ và Đào Đào tâm trạng ổn định, Tiểu Thất nhớ Huệ mụ mụ, giờ ngủ trưa thì khóc tỉnh một lần, sau khi dỗ dành thì ngủ lại. Các bé rất thích tiết đá cầu, hôm nay nhận biết quả cầu, học tập nguồn gốc của quả cầu, các bé rất thích ở cùng Tề tiểu tướng quân.”
Trác Viễn suốt cả đoạn đường khóe môi đều mang ý cười. Từ việc Tiểu Ngũ ăn năm cái bánh bao buổi sáng, cho đến các bé ngủ trưa, cuối cùng đến việc các bé cùng Tề Uẩn đá cầu… Không biết có phải vì hắn đã từng thấy nàng viết quân lệnh trạng hay không, nhìn những dòng chữ trên giấy tiên, chữ như người vậy, hắn luôn có thể nhớ lại dáng vẻ nàng cầm bút, ở bàn trà cẩn thận tỉ mỉ, chăm chú viết chữ.
Khóe môi Trác Viễn khẽ cong lên. Rất nhanh, đến tờ cuối cùng.
“Ngày đầu tiên sinh hoạt ở nhà trẻ của các bé kết thúc mỹ mãn, kèm theo lịch trình các tiết học và thực đơn của nhà trẻ trong mấy ngày tới.”
Tờ tiếp theo, đúng là lịch trình các tiết học, âm nhạc, hội họa, khai sáng chữ viết, cưỡi ngựa, cờ vây, rèn luyện thân thể, đều sắp xếp chặt chẽ, cũng có thời gian hoạt động tự do và hoạt động ngoài trời. Ngay cả thực đơn cũng có. Ba bữa ăn một ngày, còn bao gồm điểm tâm sáng và chiều.
Trước đây các ma ma chưa từng làm như vậy, trong lòng hắn cũng sẽ không mong đợi. Nhưng hôm nay, hắn từ sáng sớm đã mong ngóng cho đến bây giờ. Lần thư này tuy rằng dài hơn rất nhiều so với trước, nhưng Trác Viễn luôn cảm thấy vẫn chưa đủ, liền dứt khoát lật lại, xem lại một lần nữa. Chỉ là xem lại một lần nữa cũng tốt, khóe môi vẫn ngậm lấy ý cười.
Mong ngóng ngày mai.
Đề xuất Trọng Sinh: Nương Nương vừa điên lại yêu kiều, Bạo Quân vì nàng khuất phục