Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 74: Chương 74

Chương thứ bảy mươi tư

Thuần tử cứ thế bị người ta tẩy chay ra ngoài, nàng ngẩng đầu cúi thấp, lòng sợ rằng mình tay chân vụng về chẳng may làm người ta khó chịu, nhiều lần định tiến lên giúp đỡ, nhưng cô nương họ Lương chỉ liếc mắt nhìn một cái lạnh lùng, Thuần tử cúi đầu không dám tiến bước thêm nữa.

Ngay cả Tình nhi cũng bị loại trừ bên ngoài, Lương Thiện Uyên quay lưng ôm lên người người nằm chỗ giường, Hoa Chước người mỏi mệt, đầu nặng chân nhẹ, mắt nhắm mở mấy lần mới tỉnh, vừa trông thấy Lương Thiện Uyên ánh mắt mơ màng, lại nhẹ nhàng cong lên nơi khóe mắt.

Lại mộng rồi.

Dù chẳng rõ duyên cớ, nhưng nàng liên tiếp mấy lần mộng về Lương Thiện Uyên, e rằng bởi nàng vốn là đạo nhân ở ngoài thế gian, hồn phách không ổn định, Lương Thiện Uyên lại là quỷ thần chi phối.

Trước kia hai lần, toàn là cảnh xác người ngập tràn, sơn hà đỏ máu, hoặc nghe Lương Thiện Uyên và đạo giáo nào đó mưu tính âm hiểm, nói ra những lý luận vặn vẹo quái dị khiến người nghe phải kinh hãi khó chịu.

Lần này lại không phải thế.

Nàng lại mơ thấy cậu thiếu niên tuấn tú, búi tóc đôi thẳng tắp như thiếu nữ thường làm, dường như trời lạnh, y khoác trên người bộ bào màu hồng nhạt, ngực trước thêu hình cọp nhỏ, thắt lưng mang theo ngọc bài hương nang cùng chuỗi chuông vàng, chạy nhanh tới bên, tiếng chuông ngân vang không ngừng.

Mẫu thân cậu dắt anh trai và em gái, cùng với thị nữ cung đình đứng dưới hành lang đợi cậu, gọi gọi cậu là Tư Nan.

Ngoài trời tuyết rơi trắng xóa, cậu không e lạnh, từ trong nhà chạy ra, dựa vào mẫu thân nũng nịu, thân thiết không rời, em gái bên cạnh cũng không tranh nổi, y đẩy em sang bên, kéo tay mẫu thân nói rằng mọi người cùng ra cung xem Thầy Tạ, đem chữ mẫu mới viết của thầy tới để học viết.

Tuyết dày đến nỗi dấu chân mỗi người trong gia đình lớn nhỏ in trên nền trắng, mau chóng bị tuyết mới phủ lại, chỉ còn lại tiếng cười rộn vang truyền xa.

Hạnh phúc như vậy khiến Hoa Chước tỉnh dậy đều mỉm cười, lòng như được sưởi ấm.

Nguyên thân dù danh tiếng vang xa, được sủng ái cao, song thật lòng không hề gần gũi thân thiết cùng gia nhân, đương nhiên cũng không có những hành động thân mật như nắm tay ôm ấp, gia đình Hoa Chước cũng như vậy. Có quan tâm nhưng không thân thiết, mới khiến nàng mơ được giấc mộng như xem câu chuyện cổ tích ấm áp mà lòng ngập tràn dịu dàng.

Lương Thiện Uyên thấy khóe mắt nàng ánh lên tiếng cười, cũng không nhịn được cong khóe mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đường nét khuôn mặt, hỏi khẽ: “Chước nhi cười gì vậy?”

Thuần tử nghe tiếng Lương Thiện Uyên khẽ nói, biết Tam Công Chúa đã tỉnh, không dám chậm trễ, vội cúi người cung kính nói: “Nô tỳ đến mừng Tam Công Chúa, nô tỳ cùng người về đây giúp Tam Công Chúa trang điểm, không để trễ giờ lành.”

Lương Thiện Uyên dừng tay vuốt ve gương mặt nàng, rồi lại chẳng mấy bận tâm đến các thị nữ bên góc phòng, Hoa Chước nghe lời này, muốn nói gì đó, song bị Lương Thiện Uyên ôm chặt vào lòng.

“Mộng chi vậy mà cười vui đến thế?”

Giọng nói dịu dàng, đầu ngón tay còn chạm nhẹ lên sống mày nàng, “Có phải là mơ đến ngày thành thân, nên vui mừng?”

Hoa Chước giật mình, rồi bật cười khẽ, lắc đầu không nghe ra lời ý của y, cũng trong lúc này mới kinh ngạc phát hiện mình không khoác y phục nào trên người, vội vàng kéo lấy mảnh y phục nhỏ bên giường mặc lên cổ.

“Chuyện thành thân gì, ta mơ thấy ngươi thôi.”

Nàng nhớ lại giấc mộng, lại khẽ cong khóe mắt, ngón tay đang buộc dây y nhỏ sau gáy thì bị tay Lương Thiện Uyên lạnh buốt cản lại.

“Mộng thấy ta chuyện gì?”

Mộng ấy khó giải thích, Hoa Chước cố gắng nhìn xuống, nói linh tinh: “Mơ thấy cùng ngươi ăn cơm chung.”

Lương Thiện Uyên nghe thế, dừng tay, lấy hai dây kia cột chặt sau gáy nàng, đầu ngón tay lần theo những vết hồng trên lưng nàng.

Đó chính là dấu vết y để lại đêm qua.

Lại như chứa chan lưu luyến, nhẹ nhàng mềm mại, Hoa Chước bị vuốt ve đến ngượng ngùng, rụt người về phía trong chăn, lo ăn diện chỉnh tề, “Ngươi cùng họ đến đi đi.”

Thuần tử và Tình nhi vừa đi tới, Lương Thiện Uyên đứng dậy chắn trước Thuần tử.

Thuần tử nhìn mặt nàng, lại nuốt nước miếng cứng, thế mà người lúc trước hắt hủi nàng giờ lại mỉm cười với mình.

Nàng cười trả lại, khiến Thuần tử càng thêm ngẩn người.

“Chị tốt,” Lương Thiện Uyên nói, “ta giúp các ngươi cùng nhau trang điểm công chúa, chẳng phá chuyện các người đâu.”

Thuần tử giật mình, còn chưa kịp nói lời gì, Tình nhi đã đáp: “Được ạ.”

Lương Thiện Uyên mỉm cười với Thuần tử, từ đó trong lòng nàng hoang mang trở thành hiện thực, nàng và Tình nhi gần như bị Lương Thiện Uyên đẩy ra ngoài, không hề có cơ hội hiện diện trước mặt công chúa, cô nương Thiện Uyên làm hết mọi việc, cho đến khi thái mẫu đến trâm sóc đầu thì nàng mới chịu nhường chỗ, nhưng cũng đứng ngay bên trang điểm bàn, sát cạnh công chúa không rời.

Thuần tử không nhịn được thì thầm với Tình nhi: “Cô nương Thiện Uyên này thật là, tuy đẹp thật đẹp, nhưng cách ăn uống quá khó coi.”

Nàng cho rằng Lương Thiện Uyên chỉ muốn phô bày trước mặt công chúa mà thôi.

Tình nhi mắt đảo liếc, hiện ra nét nhanh nhẹn khác thường, nói: “Ngươi cứ đợi đó, để ta gọi nàng ra phạt mấy câu.”

“Thật sao? Chị Tình nhi?”

Thuần tử nghe vậy thầm phục thần kỳ của Tình nhi, không hổ là thị nữ lớn bên cạnh Thế Tử, liền thấy Tình nhi bước tới cùng cô nương Thiện Uyên nói nhỏ vài câu, hai người cùng rời khỏi gian phòng.

Hoa Chước người tả tơi, lại đau ê ẩm thắt lưng lưng, đêm qua gần như quấn quít suốt đêm, từ lúc ban đầu y phóng nhanh phát tiết, tới sau học theo từ nàng càng khéo léo, dần dần chậm rãi, quấn lấy nàng tới sáng.

Linh hạ dưới thân cảm thấy hơi khó chịu, Ngồi trước bàn có chút không yên, nhắm mắt chẳng để ý Lương Thiện Uyên đã rời đi, mãi đến lúc thị nữ nhỏ nhút nhát hỏi: “Tam Công Chúa, hai hộp son này, phu nhân thích màu nào hơn?” mới ngẩng đầu nhìn ra.

Từ lúc ban đầu, y luôn lui tới bên cạnh, đi tất dép, mặc áo y... toàn bộ đều do y tự mình thực hiện, hai thị nữ nhỏ chen vào cạnh bên, đều bị đẩy sang một bên. Hoa Chước biết rõ ấy là do y ghen tị, giờ quay đầu lại quả nhiên chẳng thấy y đâu, chắc lúc thái mẫu chải đầu, y cảm thấy bản thân vô dụng.

Hoa Chước không nghĩ nhiều, nhìn hai hộp son, trời vẫn còn tối mờ, bảo Thuần tử lấy đèn nến lên hắt sáng, Thuần tử trông hai hộp son đó liền giật mình tái mặt.

Một hồng một đỏ, trong hộp son đỏ thẫm kia không được sáng bóng, dường như bị người chấm qua rồi.

Nếu Tam Công Chúa phát hiện thì là tội lớn trời giáng, Thuần tử ân hận đến sắp khóc, chẳng hiểu sao lại nói với Tình nhi những lời ấy, vội quỳ xuống: “Tam Công Chúa tha tội, toàn là nô tỳ vô mắt, e rằng hôm qua chuẩn bị nhầm lấy phải đồ đã dùng, xin Tam Công Chúa tha thứ.”

Những hộp phấn son này đều do hôm qua chuẩn bị sẵn tại phòng y, tiện cho hôm nay sử dụng, ai ngờ hôm qua quá bận mà nhầm lẫn, ắt lấy nhầm của quận chúa Quý Tầm, Thuần tử sợ hãi gần như khóc, bỗng nghe giọng nàng dịu dàng, vỗ vai nàng rằng: “Ngươi đứng dậy đi.”

Giọng có phần yếu đuối, như người không khỏe, còn hơi khàn.

Thuần tử sững người, vội đứng dậy.

“Loại son này...”

Hoa Chước không khỏi nhớ lại đêm qua, Lương Thiện Uyên từng dùng son môi và phấn phủ.

“Ta thích màu đó, hôm qua nhìn thấy vui mắt thử dùng, hôm nay cứ xài màu này đi.”

Thuần tử sững người, gật đầu dạ, lấy hộp son đỏ thắm tô môi cho Hoa Chước, nàng lại chọn hộp phấn thơm hương hoa, Thuần tử lấy bông phấn thấm nhẹ nhàng phủ lên cổ gái trẻ, ánh mắt thoáng qua những vết đỏ trên cổ trắng như tuyết, lại nghĩ có lẽ chốn này có muỗi, liền đặt lại phấn.

Hoa Chước hiện giờ người uể oải, đầu nặng chân nhẹ, trên người mặc áo thành thân đêm qua Lương Thiện Uyên mặc, cổ đeo chiếc vòng ngọc vàng được nàng ngón tay luồn móc qua, vang chuông suốt một đêm.

Ngón tay chạm lên môi, môi là sắc đỏ tươi, trong hơi thở còn phảng phất hương hoa nồng nàn của đêm qua vương lại.

Hoa Chước đầu óc quay cuồng, lòng không khỏi đỏ mặt, ngón tay lại không kiềm được mà móc nhẹ chiếc vòng bên cổ, nghe chuông vang nhẹ nhàng, khắp người như ngập tràn kỷ niệm của mối tình đêm qua.

Tâm yên.

Tình yêu.

Chỉ có nàng mới hiểu nổi thứ tình ý khó tả ấy càng thêm mãnh liệt, tràn đầy trong lòng, Hoa Chước không khỏi quay mặt nhỏ giọng hỏi Thuần tử bên cạnh: “Thiện Uyên đi đâu rồi?”

Sao vẫn chưa trở lại.

Vừa dứt lời, bàn tay lạnh buốt của Lương Thiện Uyên bất ngờ phủ lên cổ nàng từ phía sau, thái mẫu đang bên cạnh chuẩn bị tết tóc, y không biết lúc nào đã tới sau lưng nàng.

Hoa Chước cảm nhận lạnh, không khỏi co mình, nhìn gương đồng, đồng thời cười mỉm nhìn y khuôn mặt hiền hậu: “Ngươi đi đâu rồi?”

“Bên ngoài đang tuyết rơi,” y lại lấy tay dán lên cổ nàng, “lạnh lắm không?”

Thật sự rất lạnh.

Hoa Chước bây giờ thân thể đã không còn nóng ấm, nhưng vẫn bảo Thuần tử mở cửa sổ, quả nhiên ngoài trời tuyết trắng ngập tràn, như từng vụn giấy rơi rơi giữa trời đất mờ trắng.

Lương Thiện Uyên cúi mắt, nhờ thái mẫu chỉ dẫn, ghim cài xinh đẹp lên tóc Hoa Chước.

Thuần tử nhìn ngoài cửa, không rõ tuyết có gì hay, thấy không chen vào được, liền nhỏ tiếng hỏi: “Cô nương Thiện Uyên, chị Tình nhi đâu rồi?”

Lương Thiện Uyên đang cài hoa phượng bằng vàng, nghe vậy im lặng một lúc lâu, thậm chí khiến Thuần tử mất kiên nhẫn, mới khẽ nói: “Về rồi,”

“Bảo có việc phải lo.” Y ngẩng đầu mỉm cười nhìn Thuần tử, rồi lại cúi đầu tiếp tục cài hoa cho Hoa Chước.

Thuần tử ngẩn người không hiểu sao Tình nhi đột nhiên trở về, lại nghe nàng nói: “Các người đi trước đi, việc sau này ta sẽ sắp xếp.”

“Nào có được?” lời đó lại là thái mẫu nói.

Thái mẫu vốn là người già trong phủ Võ Định Hầu, Thuần tử nghe thái mẫu nói, vội vàng phản đối: “Đúng vậy, thành thân là đại sự trọng đại bậc nhất, làm sao có thể để người một mình lo liệu, có được sao?”

Lương Thiện Uyên cúi mắt, tay đang cài trâm vàng trên đầu Hoa Chước ngừng lại, nàng nghe họ nói vậy nhưng không biết vì sao y lại muốn đuổi họ ra khỏi phòng.

Nàng ngẩng đầu, cảm thấy trên tóc gài nhiều trâm cài nặng nề, cổ đau ê ẩm, thì bàn tay lạnh buốt của y đã trước đó xoa bóp sau gáy nàng.

“Việc đó có quan trọng lắm sao?” Lương Thiện Uyên chưa ngẩng đầu, chỉ vừa xoa bóp cổ nàng, “Chỉ là diễn trò, đâu phải thật, đã là trò vui chơi thì các người hãy coi đó là trò trẻ con, cần gì phải nghiêm trọng đến vậy?”

Nhìn thấy thái mẫu như nổi giận, Hoa Chước vội nói: “Phương mẫu mẫu, Thuần tử, hai người đi trước đi, nàng vô lễ quá, để ta dạy dỗ.”

Nói là vậy, nhưng lại đúng với ý của cô nương Thiện Uyên, hai kẻ hầu gái cũng không phải phường ngu si, dĩ nhiên nghe ra Tam Công Chúa có ý thiên vị cô nương Thiện Uyên, tuy mặt khó coi nhưng vẫn vội vã rút lui.

“Ngươi đối đầu cùng họ làm chi?” Hoa Chước quay đầu nhìn y, đoán chừng y ganh tị, cười nhỏ hỏi: “Có điều khẩn riêng muốn thưa cùng ta sao?”

Lương Thiện Uyên nhìn xem tổng thể nàng.

Trên người nàng mặc, chiếc vòng trên cổ, môi tô mày điểm, kèm hương thơm khó tả, y đều quen thuộc vô cùng.

Y dùng đầu ngón tay câu móc chiếc vòng vàng ngọc trên cổ Hoa Chước, quỳ xuống nhìn nàng, Hoa Chước trông thấy động tác của y, không khỏi ngượng ngùng muốn đẩy đi, lại bị y ôm lấy eo.

Đôi môi y nhuộm giá lạnh của tuyết ngoài trời, nghiêng mình tới hôn nàng.

“Chước nhi,” y ôm nàng, mặt chui vào bụng nàng, nói chuyện như hơi thở lạnh nhẹ thổi vào lòng người, Hoa Chước chỉ cảm thấy vùng bụng dưới lạ lùng, đặt tay lên vai y rồi nghe y nói nhẹ nhàng: “Lòng nàng có hướng về ta chăng?”

Hoa Chước chớp mắt nhẹ vài lần, trông thấy y ngẩng đầu đối mắt, mặt đỏ bừng.

Nàng thẳng thắn gật đầu.

Sợ y còn chưa đủ, vì nàng quá rõ hiện tại cảm giác đó, luôn muốn bên cạnh y nhiều hơn, gần gũi hơn.

“Ta hướng về ngươi, A Thiện.”

“Ta thật lòng thương ngươi,” Hoa Chước lấy tay nâng mặt y, vuốt nhẹ vết thương trên mặt bên, cắn răng nhịn tim đập rộn ràng, đỏ mặt nói: “Dù ngươi là ai, dù trước kia trải qua bao đơn độc cô quạnh, ta đều muốn về sau có thể bên cạnh ngươi.”

Lương Thiện Uyên chỉ im lặng nhìn nàng.

Đôi mắt y thăm thẳm như có thể hút vào lòng người, quỳ dưới đất ôm eo nàng, mà lại cong lên ánh mắt như thiếu nữ, khiến Hoa Chước không khỏi mềm lòng yêu thương.

“Tốt, ta tin nàng,” y nói, nét mặt đột nhiên không vui nữa, giọng vẫn du dương dịu dàng, “Nếu nàng lừa ta, nói dối nửa lời, phải nuốt một nghìn cây kim vào bụng.”

Một nghìn cây kim.

Y thích chơi trò thắt dây, hay giận dỗi, ghen tuông, sợ đau, ngay cả khi phát lời độc thệ cũng như trẻ con.

Nhưng cũng chính vì thế, càng không thể trái lời y.

Bởi lẽ y có lẽ từng câu đều thành thật, cảnh cáo không hề dối trá.

Dù đó là lời nguyền lạnh lẽo, Hoa Chước cúi đầu, ngón tay mơn trớn khuôn mặt y.

Đôi mắt y khẽ nhích khóe, càng trông như tiểu thư xinh đẹp, khiến nàng không ngừng sinh lòng yêu mến.

“Tốt,” Hoa Chước nghe tiếng mình, thân thể còn nhanh hơn cả tâm ý đáp lời, “Nhưng ngươi cũng không được phụ ta.”

Đôi mắt phượng nhẹ cong, “Ta hứa cùng nàng,” mặt áp vào bàn tay nàng, “Sinh sinh thế thế, chỉ bên cạnh mỗi Hoa Chước, nếu có phản nghịch—”

Y đứng dậy, Hoa Chước ngơ ngác nhìn, y lấy trong rương ra một cây kéo bạc.

Rồi y cắt tóc sau tai mình, cúi người lại, tóm một lọn tóc đen của Hoa Chước mà cắt, nắm chặt hai lọn tóc trong tay không buông.

“Hồn phách mất mát, thân xác tuyệt vời, từ đây đến muôn đời, đều phải đày xuống địa ngục không lối thoát.”

*

Hôm nay là ngày trọng đại của y, toàn phủ tràn ngập sắc đỏ, náo nhiệt khắp nơi.

Giang Chiết núp trong phòng, nuốt một viên Tiêu Dao Đan, đôi tay không ngừng run rẩy, bình phục chút chút mới cảm thấy cơn mơ mơ màng màng nhẹ nhàng vây lấy. Đêm qua y mộng thấy Quý Tầm và Nguyệt Đức Công Chúa gặp chuyện, nằm chết trên giường bệnh, vừa tỉnh dậy thì phát bệnh, nhịn suốt nửa giờ mới chịu ăn tiếp viên Tiêu Dao Đan.

Y muốn cưỡng lại.

Song độc dược này một khi từ bỏ, ắt phải chịu đựng nỗi đau quặn thắt tận tâm can, Giang Chiết lau mồ hôi trán, vội bước ra khỏi phòng, đi ngay tới phủ Quý Tầm muốn xem tình hình của tiểu muội.

Vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc, rõ ràng Quý Tầm lại nôn, mặt Giang Chiết tái xanh, chân đứng không vững, bước vào phòng quăng áo ngoài ra, nổi giận quát: “Các ngươi bịt mũi bằng đất hay sao? Trong phòng mùi thế này chẳng ai mở cửa sổ hay sao?”

“Vâng, bẩm Thế Tử Điện Hạ,” lão tỳ nữ vội quỳ xuống, “hôm nay ngoài trời tuyết rơi, trời lạnh buốt, e mở cửa sổ sẽ làm quận chúa lạnh, càng tệ hơn, nên lấy màn kéo kín không cho gió vào.”

Giang Chiết nghe xong giật mình, nói: “Ngoài trời tuyết rơi sao?”

Y quay lại, vén màn lên một góc, quả nhiên tuyết trắng phủ ngoài trời, đi một đoạn đường, in một đường tuyết mỏng, trải một đường trắng, vì quan tâm đến Quý Tầm, nên không hề hay biết.

Giang Chiết đột ngột thảm thương, ngồi xuống ghế bên giường Quý Tầm, uể oải bảo các lão tỳ nữ lui ra trước.

Đề xuất Cổ Đại: Cùng Ta Phiêu Bạt
BÌNH LUẬN