Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 71: Hảo A Du, ta đói rồi

Chương thứ bảy mươi mốt: Ân Liên ơi, ta đói rồi.

Nói thật lòng, ta quả thật đã kinh sợ không thôi. Hãy tưởng tượng giữa đêm khuya, ngoài khung cửa bỗng hiện lên gương mặt xinh đẹp tươi sáng, mỉm cười nhìn về phía ngươi, dung nhan đẹp đến mức như ác quỷ quyến rũ hồn người cũng chẳng ngăn nổi, thử hỏi làm sao không kinh hãi cho được?

Dù biết cửa sổ bình thường bằng kính chẳng thể cản nổi bóng ấy, nhưng vì nghĩ đến lòng mẹ, ta vẫn đành cắn răng khẽ hé mở ô cửa. Bóng người nọ một tay vịn lên cửa, chân co, khéo léo nhảy vào phòng. Ta vội vàng ngó ra ngoài, chắc chắn không bị ai trông thấy, mới thở phào mà đóng cửa lại. Nhưng vừa quay người, trái tim như ngừng đập vì gần kề, ta thậm chí cảm nhận được hơi thở của hắn phả vào.

Hắn nhíu mày, dường như tâm trạng không được thuận ý cho lắm. Ta liền bưng một chiếc ghế đến, cung kính mời ngồi:

- Mời ngồi.

Hắn khẽ hừ một tiếng, liếc ta một cái rồi mới nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế ấy. Chiếc ghế này chính là mẹ đã đặc biệt mua cho ta, là loại ghế công thái học, bảo đảm hắn chưa từng thử ngồi. Hắn vừa ngồi xuống, thần thái có vẻ dịu dàng hơn, lại còn dùng chân điều khiển chiếc ghế bánh xe luân chuyển trong phòng. Tiếng lăn bánh vang lên thu hút tiếng gõ cửa của mẹ:

- Ân Liên, chưa ngủ sao?

Ta vội vuốt ghế, đáp lên tiếng ngoài cửa:

- Gần xong rồi, sắp đi ngủ đây!

Mẹ khuyên nhủ:

- Vậy thì mau nghỉ sớm.

Chưa kịp thở phào khi nghe tiếng bước chân mẹ khuất xa, ta ngoảnh lại thì thấy hắn nằm ngả người trên ghế, nhìn ta mỉm cười, giờ đây không còn giống quỷ quyến rũ kia nữa. Đợi giây lát mới hiểu ra, lúc nãy vội vã ta đẩy ghế về phía hắn, nhìn từ phía sau như thể ôm lấy hắn vậy.

Ta thản nhiên rút tay về, thước lại bên giường ngồi xuống, nhìn thẳng về phía hắn, nhẹ nhàng gọi:

- Tiểu Liên hoa.

Hắn gật đầu một tiếng, cởi giày, ngồi khoanh chân trên ghế, giọng nói lạnh như hoa tuyết phủ trên gò má mùa đông, dường như cũng báo hiệu tâm trạng chẳng mấy vui vẻ.

Nhưng khi nghe hắn tự nhận mình là tiểu Liên hoa, trong lòng ta vui như đi trên mây, trút được gánh nặng bấy lâu.

- Này, ngươi biết về chốn này bao nhiêu?

Tiểu Liên hoa sắc mặt động đậy, vẫn lắc đầu.

- Không rõ lắm, ta tỉnh dậy thì chính là Ân Liên rồi.

Ta nghi hoặc trong bụng. Hẳn hắn giấu ta điều gì, nhưng lại không có chứng cớ.

- Ngươi được sắp đặt vai trò rồi sao?

Hắn đưa tay gãi cằm, đáp:

- Có thể nói là vậy.

Ta bỗng không hiểu, sao không thẳng thắn nói là hay không? Khó hiểu thật.

Có lẽ vẻ mặt ngờ vực của ta quá rõ ràng, tiểu Liên hoa nhẹ nhàng nói:

- Ta tỉnh dậy đã nhìn thấy mẫu thân.

Ta hỏi:

- Ân phu nhân?

Hắn đáp:

- Đúng vậy. Chỉ có mẫu thân thôi, không có... phụ vương. Dường như lâu lắm rồi không gọi phụ vương, nghe mà thấy xa lạ.

Ta thử đoán:

- Phụ vương ngươi mất rồi chăng?

Tiểu Liên hoa im lặng.

Hắn bật cười khẽ:

- Ta thích câu trả lời đó, nhưng không phải vậy. Theo lời mẫu thân, có lẽ là... ly hôn.

Ly hôn ư... Người ngoài lại chia ly thì lạ lùng thật. Nhưng nghĩ kỹ, đây là cõi ảo, cũng không lạ gì.

Chuyện đâu đến đó, ta lại thắc mắc, kỳ tài nào đã dựng nên thế giới này, sao mọi chi tiết đều ăn sâu vào lòng ta?

Nghĩ vậy, ta bật cười thầm vui. Tiểu Liên hoa nhìn ta rồi bất ngờ nói:

- Ta đói rồi.

Ta kinh ngạc nhìn hắn:

- Ngươi đã trở thành thánh xác, sao còn đói được?

Hắn lẩm bẩm như điều đương nhiên:

- Ta nay là Ân Liên, không phải Na Tra.

Ta chết lặng trong lòng.

- Vậy mau trở về đi, mấy giờ rồi? Ngươi ra này chẳng lo Ân phu nhân lo lắng sao?

Tiểu Liên hoa nhướn mày:

- Bà ấy tối nay trực đêm, hình như làm y tá.

Ân phu nhân thành y tá, đây là điều ta chưa từng nghĩ đến. Nhưng nghĩ lại, tạo hình một y tá cũng không có gì lạ.

Thế nhưng...

- Dù Ân phu nhân không có nhà, ngươi chẳng lẽ không biết nấu nướng sao?

Hắn từng quét đổ lũ bạo chúa trong thời Thương Triều, ăn uống qua loa sao được.

- Đồ ở đây ta không biết dùng, nói đúng ra là không quen.

Ta chẳng tin một chút nào.

Hắn nghiêng mình tiến đến, nói:

- Ân Liên ơi, ta đói thật đó.

Ta cảm giác như đang bị dụ hoặc, nhưng... thôi bỏ, ta chẳng thể cưỡng lại.

Bất đắc dĩ mò tìm trong ngăn kéo, chỉ lượm được hai cây xúc xích và một gói đồ cay cay. Mấy thứ này ăn no sao nổi.

- Khoan đã, ta đi bếp xem sao.

Chưa kịp chờ hắn đáp, ta ra cửa khẽ đẩy, may mà cánh cửa tốt không phát ra tiếng động. Phòng khách đã tắt đèn, mẹ đã về phòng. Tay cầm đèn điện thoại, ta lục tìm trong tủ bếp, tìm được một gói mì ăn liền, xem hạn bảo quản còn ba ngày. Vẫn dùng được.

Mở gói, thả gói gia vị, đổ nước sôi rồi cẩn trọng bê vào phòng. Đóng cửa lại, ta mới thở phào sau phút giây hồi hộp vừa rồi.

Tiểu Liên hoa mỉm cười hỏi:

- Ngươi lo mẹ phát hiện đến vậy sao?

Ta úp quyển sách lên mặt mì, đáp:

- Chỉ là không muốn bà lo thôi.

Nếu mẹ biết ta ăn mì ăn liền, chắc sẽ chê không tốt cho sức khỏe rồi phải nấu nướng cất công.

Tiểu Liên hoa ánh mắt đổ dồn lên gói mì, hỏi:

- Thế này là gì? Thơm thế.

- Mì ăn liền, chờ ba phút là ăn được.

Dù đã ngán mì ăn liền, khó lòng chối cãi lâu lâu không ăn, vẫn nhớ mùi vị ấy, dù chỉ một miếng cũng đủ thấy quen thuộc.

Ba phút qua nhanh, ta đặt sách xuống, lấy nĩa trộn đều mì, nói với tiểu Liên hoa:

- Ngươi đến ăn đi. Cẩn thận nóng.

Đưa nĩa cho hắn.

Hắn điều khiển ghế tới bàn học nhận nĩa.

Nhân lúc hắn ăn mì, ta lật sách học thuộc vài từ vựng tiếng Anh. Tiếng Anh vốn là điểm yếu của ta, phải bỏ nhiều công sức, ít nhất thuộc rõ từ vựng đã.

Ta lặng lẽ lẩm nhẩm từng chữ, mồm mấp máy phát ra tiếng khẽ. Ta tưởng bên cạnh tiểu Liên hoa chẳng thể tập trung, ai dè khi đã vào trạng thái học, ngoài tai khó lòng quấy rối.

Cho đến khi tiểu Liên hoa thở dài, ta mới rời khỏi không khí học tập. Lúc này đã hơn mười một giờ đêm.

- Thật ngon.

Hắn xoa bụng nói.

Ta nhìn sang, thấy hắn đã uống cạn nước súp.

- Ngày mai trưa ta còn muốn ăn nữa.

Ta chết lặng.

- Cơm quán trường ta cũng khá ngon mà.

Tiểu Liên hoa dựa cằm nói:

- Nhưng cũng không tiện ăn lắm.

Ta lại chết lặng.

- Đứa bạn ngươi nhìn ngươi như thế nào, sợ ta bắt được hạ ngươi đi? Lúc học, ta nhìn ngươi, nó nhìn ta đầy căm hờn.

Ta chỉ biết im lặng.

Mở sách toán ra để bình tĩnh lại, nhưng tay hắn đã đặt lên sách, ta ngước lên nhìn, thấy môi hắn mấp máy.

- Vậy mai cùng ăn trưa với ta đi.

Ta còn chưa kịp tiêu hóa câu ấy, hắn tiếp:

- Giấu đứa bạn của ngươi.

Ta chết đứng.

Câu này có hơi khó nhằn.

Dưới ánh mắt tưởng như đe dọa, ta đành gật đầu đồng ý trong lòng cầu nguyện ngày mai không bị Ngô Ưu hành hạ.

Hắn thấy ta trả lời đúng ý, mới lòng vui vẻ rút tay ra.

Ta thở phào, không còn tâm trạng đọc sách toán nữa, dù xem cũng chả hiểu gì mấy. Thực ra lên lớp mười hai cũng chẳng học bài mới nhiều, chủ yếu là ôn thi; song ta gần như đã quên gần hết, nên lại tìm đọc vài bài quen để lấy cảm giác.

Giữa lúc thu dọn sách vở, ta nghe tiểu Liên hoa hỏi:

- Ân Liên, ngươi có thích thế giới này không?

Ta tay không ngừng động, trả lời:

- Thích.

Hắn im lặng giây lâu rồi nói:

- Ta cũng vậy.

Ân Liên mỉm cười, lòng ấm áp khó tả.

Đề xuất Huyền Huyễn: Ta Không Phải Hí Thần
BÌNH LUẬN