Kỳ hoa dị thảo đua nhau khoe sắc, hương khí ngào ngạt lan tỏa trong không khí, hít vào một hơi, toàn thân thư thái vô cùng. Manh Manh khát khao muốn hạ xuống, đem những kỳ hoa dị thảo ấy cấy vào không gian bí ẩn của mình, nhưng tâm trí nàng lại hướng về đỉnh núi, nỗi mong chờ càng thêm mãnh liệt.
Đỉnh núi sừng sững xuyên mây, sau thời gian một nén nhang, Manh Manh và Thiện Thủy đã bay vào giữa tầng mây mù mịt. Từng cụm mây trắng như bông xốp lướt qua thân ảnh, lùi dần về phía dưới chân. Ngẩng đầu nhìn lên, tầng tầng lớp lớp mây trắng che khuất tầm mắt, cảnh vật mờ ảo như hư ảo… Bỗng nhiên, trước mắt quang đãng hẳn ra, đỉnh núi trùng điệp xanh biếc, ẩn mình giữa rừng cây rậm rạp là một tòa cung điện hùng vĩ, tráng lệ.
Cuối con đường mòn kia, có một bạch ngọc bài phường, trên đó khắc bốn chữ lớn rồng bay phượng múa: Thiên Nhất Thủy Cung.
Phía sau bài phường, cũng là một hành lang, nhưng hành lang này quý giá hơn nhiều so với những bậc thang lên núi. Nó kim bích huy hoàng, trên đó khắc họa vô số phi cầm tẩu thú cùng kỳ hoa dị thảo. Nhưng Manh Manh chú ý, nhiều nhất vẫn là đồ án thủy sinh yêu thú.
Thiên Nhất Thủy Cung? Chẳng lẽ đây là động phủ của một vị thủy tiên hay thủy sinh yêu thú? Mặc dù còn chưa rõ, nhưng nhìn quy mô của tòa cung điện này, khí thế vô cùng hùng vĩ. Chủ nhân của nó cũng khiến Manh Manh khó lòng kiềm chế sự tò mò, rốt cuộc là kẻ nào đã khai mở một tiểu thế giới ở đây, lại còn kiến tạo nên tòa cung điện tráng lệ này?
Hai người không dám khinh suất bay thẳng vào cung điện, mà hạ xuống trước hành lang, từng bước một tiến về phía trước… Thật kỳ lạ, khi Manh Manh bước chân đầu tiên vào hành lang, cảm giác như bước vào một khối chất lỏng sền sệt, động tác trở nên vô cùng chậm chạp. Nhưng khi Thiện Thủy bước đến bên cạnh, cảm giác ấy đột nhiên biến mất, thân thể trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Này, Thiện Thủy, ngươi không hề bị ảnh hưởng chút nào sao?” Manh Manh tò mò hỏi.
“Ảnh hưởng? Bị ảnh hưởng gì cơ?” Thiện Thủy tỏ vẻ kinh ngạc.
“Ảnh hưởng cái đầu quỷ!” Manh Manh liếc nàng một cái, trong lòng có chút phiền muộn. Sau khi bước lên hành lang, nàng mới phát hiện mình đã tiến vào một cấm chế kỳ diệu, trước đó nàng lại không hề phát giác chút nào. Đối với một trận đạo sư mà nói, đây quả là một sự hổ thẹn không nhỏ.
Đi được khoảng mười mét trên hành lang, một luồng sáng đột ngột từ phía trước bắn tới, cả hành lang bỗng chốc sáng bừng, khiến người ta cảm thấy hơi choáng váng. Không khí xung quanh phát ra một trận ba động, dưới ánh sáng kia chiếu rọi, tựa như một hòn đá ném xuống, khơi dậy ngàn lớp sóng, từng đợt sóng vô hình cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng ập tới công kích hai người.
Những đợt sóng vô hình ấy cuồn cuộn mãnh liệt, lực lượng ấy gần như không thể chống đỡ. Manh Manh không chút chần chừ, tế ra Mâu Ni Châu. Mười tám khối ngân huy lớn bằng nắm tay rực rỡ bay lên, bao phủ hai người trong vầng sáng bảo hộ. Cho dù lực lượng kia có mạnh mẽ đến đâu, cũng đều bị bảo quang của Mâu Ni Châu vững vàng chặn đứng bên ngoài. Nhưng vì bốn phương tám hướng đều là lực lượng cường đại này, nên hai người cứ như quả bóng bị tung hứng qua lại, chỉ trong chốc lát, cả hai đã có cảm giác say rượu.
“Sư phụ, cẩn thận!” Thiện Thủy hô lên.
Bên phải Manh Manh, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu băng lam. Thân ảnh này từ hư ảo dần trở nên cụ thể, tay phải vươn ra một thanh trường kiếm sáng loáng, hung hăng đâm về phía Manh Manh… Trường kiếm đâm trúng bảo quang của Mâu Ni Châu, chỗ bị đâm lõm xuống rồi bật mạnh trở lại, đẩy văng thanh trường kiếm.
“Cái thứ quỷ quái gì đây?” Manh Manh khẽ nhíu mày, búng tay triệu ra phi kiếm, chém trúng thân ảnh kia. Một mảnh ba quang lóe lên, thân ảnh kia chợt biến mất… Nhưng đạo kiếm quang thứ hai lại đột ngột từ bên cạnh đâm tới, cũng bị châu quang chặn lại. Tuy nhiên, Manh Manh kinh ngạc phát hiện, kẻ cầm kiếm kia lại giống hệt người vừa bị nàng một kiếm chém giết.
“Sư phụ, chúng không phải người.” Thiện Thủy nói.
“Ừm.” Ánh mắt Manh Manh lóe lên, thần thức lướt qua thân ảnh kia… Quả nhiên, trên người nó không hề phát hiện bất kỳ khí tức sinh mệnh nào. Nói cách khác, đây không phải là một sinh vật sống, mà là một khôi lỗi, hơn nữa còn là một thủy khôi lỗi.
“Chủ nhân, ta cảm thấy trên người nó có một loại ba động năng lượng rất quen thuộc.” Thiện Thủy nói.
“Ngươi có thể khiến nó… không, ngươi có thể khiến chúng không tấn công chúng ta không?” Manh Manh hỏi.
“Không thể, ta không có cách nào giao tiếp với chúng.” Thiện Thủy đáp.
Manh Manh lặng thinh. Ngay khi hai người đang nói chuyện, xung quanh đã xuất hiện càng lúc càng nhiều Thủy Khôi Lỗi. Những Thủy Khôi Lỗi này từng cái đều tay cầm trường kiếm, dốc sức công kích Manh Manh và những người khác, nhưng cho dù chúng công kích mãnh liệt đến đâu, châu quang vẫn sừng sững bất động.
“Hừ hừ, chỉ bằng trình độ công kích này, cũng muốn đắc thủ sao?” Manh Manh cười lạnh.
Mười hai đạo thanh quang phóng ra như điện, trong nháy mắt chém những Thủy Khôi Lỗi xung quanh thành mảnh vụn, nhưng lập tức lại có thêm nhiều Thủy Khôi Lỗi khác bổ sung vào.
“Đi thôi, chúng ta không dây dưa với chúng nữa.” Manh Manh biết, trừ khi nàng có thể phá giải cấm chế này, bằng không những Thủy Khôi Lỗi này sẽ vô hạn phục sinh. Tiếp tục chém giết ở đây, chẳng qua chỉ là phí hoài chân nguyên mà thôi.
Hai người ngự kiếm quang, tiến về phía trước. Tất cả Thủy Khôi Lỗi cản đường đều bị quang tràng do Mâu Ni Châu hóa thành đụng văng ra. Mặc dù tốc độ tiến lên rất chậm, nhưng dần dần thoát khỏi sự dây dưa của Thủy Khôi Lỗi.
Đột nhiên, một Thủy Khôi Lỗi thu lại trường kiếm, cả thân lao xuống… Một tiếng “Ầm” vang trời, quang tràng do Mâu Ni Châu hóa thành dập dờn từng lớp ngân huy, nhưng không hề suy suyển chút nào.
Ầm, ầm, ầm…
Ban đầu chỉ là tiếng nổ lẻ tẻ, nhưng càng lúc càng nhiều Thủy Khôi Lỗi tranh nhau lao tới tự bạo, chỉ khiến ngân quang chói lòa. Còn Manh Manh và những người khác, mượn lực nổ mà bay về phía trước càng nhanh hơn.
“Thiện Thủy, người thân của ngươi thật là không khách khí chút nào, lại dùng cách này để chiêu đãi chúng ta.” Manh Manh vừa bay vừa trêu chọc nói. Nàng giờ đây cảm thấy chủ nhân của cung điện này rất có thể là một vị thủy tiên thực lực cường đại, bằng không không thể thi triển cấm chế này đến mức xuất thần nhập hóa. Đặc biệt là những Thủy Khôi Lỗi tự bạo kia, uy lực tuy không bằng Quý Thủy Thần Lôi, nhưng nếu mấy chục, mấy trăm cái đồng thời tự bạo, cũng vô cùng đáng sợ. Quang tràng cứ như một con thuyền nhỏ chao đảo giữa bão tố, lung lay không ngừng.
“Thiện Thủy, hình như có gì đó sai sai.” Manh Manh đột nhiên nhớ lại cảnh tượng xảy ra dưới núi – lúc đó con cự quy kia cũng muốn tấn công họ, nhưng sau khi Thiện Thủy ra tay, con cự quy kia lại quay người bỏ đi, dường như rất hữu hảo với Thiện Thủy.
“Cái gì?” Thiện Thủy khó hiểu hỏi.
“Ngươi ra tay đi.” Manh Manh lười giải thích, nàng muốn xem phán đoán của mình có chính xác không.
“Vâng.” Thiện Thủy giơ tay chỉ một cái, một đạo kiếm quang băng lam chém trúng một Thủy Khôi Lỗi… Ngay trong khoảnh khắc đó, những Thủy Khôi Lỗi kia khẽ khựng lại, rồi lập tức như thủy triều rút xuống. Cả hành lang lại khôi phục sự yên tĩnh như trước, tựa như chuyện vừa rồi chỉ là một ảo giác.
“Sư phụ, có vấn đề gì sao?” Thiện Thủy không ngờ mình một kiếm chém ra, lại xuất hiện biến hóa như vậy, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
“Từ bây giờ trở đi, ngươi đừng che giấu khí tức của mình nữa, có lẽ cuộc sống của chúng ta sẽ dễ chịu hơn một chút.” Manh Manh có chút chua chát dặn dò.
Chủ nhân của cung điện này chắc chắn có mối liên hệ ngàn tơ vạn sợi với thủy yêu, nên những cấm chế mai phục kia chỉ cần cảm nhận được khí tức của Thiện Thủy, liền sẽ ngừng công kích.
Quả nhiên, sau khi Thiện Thủy hoàn toàn phóng thích khí tức của mình, họ lập tức thông suốt không trở ngại trên hành lang, không còn chịu bất kỳ công kích nào nữa… Quả thật người phàm làm sao sánh được với yêu, cơ duyên của ai thì là của người đó, không thể miễn cưỡng dù chỉ một chút.
Khoảng nửa canh giờ sau, hai người cuối cùng cũng đến cuối hành lang, phía trước chính là cung điện… Đại môn đóng chặt, trên cửa tản mát ra nhàn nhạt quang mang. Bước lên bậc thang, Manh Manh đứng trước cửa cẩn thận quan sát, phát hiện quang mang trên cửa hoàn toàn phát ra từ những hoa văn được khắc trên đó. Những hoa văn này đều do từng cái phù văn nhỏ bé tạo thành, nàng không biết chúng có công dụng gì. Đặt tay lên đó, cảm giác như đặt tay lên một khối băng lạnh thấu xương, cái lạnh buốt giá trong nháy mắt truyền khắp toàn thân.
Manh Manh hiểu rõ, những phù văn này chắc chắn liên quan đến việc mở cửa, cách sắp xếp của chúng vô cùng có quy luật… Đây là một loại cảm giác bắt nguồn từ tinh thần, không thể nói rõ, nhưng lại chân thực tồn tại.
Nàng dùng sức đẩy cửa một cái, một luồng lực lượng âm nhu đột nhiên từ trên cửa truyền đến, chấn động bàn tay nàng bật lên. Manh Manh không thể khống chế lùi lại mấy bước, suýt chút nữa ngã khỏi bậc thang.
“Sư phụ, người sao vậy?” Thiện Thủy đại kinh thất sắc, vội vàng tiến lên đỡ nàng.
“Đừng đỡ, ta còn chưa đến bảy tám mươi tuổi đâu!” Manh Manh có một loại xúc động muốn rút kiếm ra, chủ nhân của cung điện kia thật đáng ghét!
Chương 322: Thủy Khôi Lỗi
Vung kiếm vào kiến trúc rõ ràng là di tích này là một hành vi vô cùng ngu xuẩn. Manh Manh chỉ là xúc động một chút, liền bình tĩnh lại. Vừa rồi chẳng qua chỉ là mất mặt một chút, nhưng lại chứng minh được một chuyện, cung điện này… hay nói đúng hơn là chủ nhân của cung điện này dường như có chút bài xích nàng.
“Sao vừa đến đây, chỉ số nhân phẩm của ta lại tụt dốc không phanh thế này?” Manh Manh phiền muộn nói, quay đầu nhìn Thiện Thủy: “Ngươi đi xem, những chữ trên đó ngươi có nhận ra không?”
Thiện Thủy vừa bước vào phạm vi của hành lang, liền cảm thấy ba động năng lượng kia càng thêm mãnh liệt và thân thiết. Nghe vậy liền tiến lên cẩn thận quan sát những hoa văn trên cửa.
Nửa khắc sau, nàng khó hiểu lắc đầu: “Sư phụ, những phù văn này ta không nhận ra, nhưng cảm giác vô cùng thân thiết, có một loại khí tức quen thuộc như đã từng gặp.”
“Vậy thì không sai rồi.” Manh Manh có chút bất đắc dĩ, xem ra tàng trân ở đây quả thực là hữu duyên vô phận với mình: “Ngươi cứ đặt tay lên thử xem sao.”
Thiện Thủy thử đặt bàn tay lên cửa… Thân thể nàng khẽ chấn động, trên mặt lập tức hiện ra biểu cảm kinh ngạc. Những hoa văn trên cửa nở rộ ra từng sợi từng sợi bạch sắc quang mang.
“Vĩnh Hằng Thủy Thần Chi Cung, gánh vác ý chí của ta, chờ đợi truyền thừa thần ý!” Một giọng nói trong trẻo êm tai, nhưng lại mang theo vài phần cổ xưa tang thương không biết từ đâu truyền đến, trực tiếp vang vọng trong thức hải của Manh Manh.
Không cần nói cũng biết, giọng nói này cũng vang lên trong thức hải của Thiện Thủy, nhìn biểu cảm của nàng là rõ. Khi Manh Manh đang suy nghĩ xem đây là loại truyền thừa gì, bạch sắc quang mang từ trên cửa đột nhiên đại phóng, bao bọc lấy thân thể hai người rồi chợt lóe lên biến mất.
Khi bạch quang đột nhiên giáng xuống, Manh Manh không hề né tránh, nàng tin rằng luồng bạch quang này tuyệt đối sẽ không làm hại họ… Quả nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, Manh Manh chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, hai người đã đến một thế giới khác. Xung quanh hoàn toàn là thế giới của nước, nàng và Thiện Thủy đều trôi nổi giữa dòng nước.
Kỳ lạ là, mặc dù xung quanh toàn là nước chảy, và nàng cũng không thi triển pháp bảo hay cấm chế để ngăn cách nước, nhưng ngoài cảm giác chạm vào, không hề có bất kỳ cảm giác bất thường nào. Nàng thậm chí có thể hít thở dễ dàng… Tuy nhiên, nàng cũng phát hiện, trong thế giới nước này, hành động của nàng hoàn toàn không thể tự chủ, mà bị dòng nước cuốn đi theo một hướng nào đó.
“Đừng động, xem có thể đưa chúng ta đến đâu.” Manh Manh truyền âm cho Thiện Thủy.
Khoảng một canh giờ sau, dòng nước cũng ngừng chảy, hai người dừng lại. Khi họ ngẩng đầu nhìn về phía trước, lập tức toàn thân đại chấn, bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Lúc này, họ vẫn còn ở trong nước, và không gian này không biết là trong lòng núi hay dưới lòng đất. Nhưng phía trước họ, lại có một tòa tiên cung kiến trúc kim bích huy hoàng. Nó dường như hoàn toàn được đúc bằng vàng ròng, cả không gian tràn ngập ánh kim quang mờ ảo. Dưới vòm cung của tiên cung, có mười ba cây cột ngọc to lớn, cột nối từ dưới lên trên, liên kết đáy và đỉnh tiên cung. Khoảng cách giữa mỗi cây cột đều hoàn toàn bằng nhau. Phía dưới nữa, một hành lang vươn vào trong nước, kéo dài đến tận chân Manh Manh và Thiện Thủy.
Kim đình ngọc trụ!
Tiên cung trong truyền thuyết lại thực sự tồn tại, hơn nữa linh khí trong đó không hề thua kém tiên phủ mà Manh Manh đã thu được trong Vân Trạch thế giới. Chỉ là, tòa tiên cung này rõ ràng không thể thu vào.
Nhưng điều khiến hai người kinh ngạc nhất là, từ trong tiên cung kia dường như truyền đến một giọng nói thân thiết, không ngừng gọi họ đến.
“Sẽ không có bẫy gì chứ?” Manh Manh thì thầm tự nói. Mặc dù giọng nói kia mang theo một lực lượng nhiếp hồn đoạt phách, nhưng vẫn chưa đủ để mê hoặc tâm trí nàng, thậm chí ngay cả Thiện Thủy cũng không thể mê hoặc.
“Đối với người kế thừa sẽ không có vấn đề gì, còn đối với những người khác thì chưa chắc.” Thiện Thủy đột nhiên mở miệng nói.
“Ừm… Thiện Thủy, ngươi sao vậy?” Manh Manh quay đầu lại, phát hiện tình trạng của Thiện Thủy có chút kỳ lạ.
Không biết từ lúc nào, nhãn cầu của Thiện Thủy đã biến thành màu xanh thẳm, trên người bắt đầu chậm rãi tản mát ra một luồng khí tức quái dị, hơn nữa luồng khí tức này càng lúc càng mạnh mẽ, không ngừng tăng lên.
Thấy Manh Manh quay đầu lại, Thiện Thủy đột nhiên khẽ mỉm cười… Nụ cười này lại khiến Manh Manh sinh ra một cảm giác tim đập thình thịch.
Nàng không trả lời câu hỏi của Manh Manh, thân thể như đám mây trôi bị gió đẩy, bay về phía trước. Chẳng mấy chốc đã thoát khỏi vùng nước, lơ lửng trên vùng nước vàng óng.
Manh Manh cũng theo ra, nhưng nàng không đến bên cạnh Thiện Thủy, mà giữ một khoảng cách đầy cảnh giác, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Thiện Thủy. Cảm giác… chắc hẳn không phải chuyện quá tệ.
“¥%……##%…”
Một chuỗi âm tiết khó hiểu từ miệng Thiện Thủy truyền ra, thân thể nàng càng lúc càng kỳ lạ, trở nên như thủy tinh, ẩn ẩn có cảm giác trong suốt… Đột nhiên, một âm thanh kỳ lạ từ tiên cung cách đó hơn ngàn mét truyền đến. Manh Manh theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía đó, chỉ thấy một mảnh kim quang rực rỡ đột nhiên sáng lên, mắt nàng chợt nhói đau, không còn nhìn rõ bất cứ thứ gì khác.
Manh Manh trong lòng đại kinh, Mâu Ni Châu ứng niệm mà ra, hóa thành mười tám khối ngân huy bao phủ lấy nàng.
Thiện Thủy thế nào rồi?
Manh Manh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới chân Thiện Thủy là một cầu vồng vàng kim, một đầu khác đang thông đến tòa tiên cung kia. Thấy Manh Manh quay đầu nhìn sang, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, miệng niệm vài âm tiết, cầu vồng vàng kim dưới chân đột nhiên bùng phát một mảnh quang mang rực rỡ, bao bọc lấy thân thể nàng nhanh như chớp bay về phía tiên cung.
“Sao đãi ngộ giữa người với người lại khác biệt đến thế này?”
Nhìn Thiện Thủy ngự cầu vồng bay xa, Manh Manh đành phải ngự kiếm cấp tốc đuổi theo. Nàng không dám mạo hiểm đến gần cầu vồng vàng kim kia, trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cầu vồng vàng kim kia tốc độ cực nhanh, gần như Manh Manh vừa bay lên, cầu vồng vàng kim kia đã biến mất trong tiên cung. Manh Manh chỉ có thể bay về phía tiên cung, chỉ có vào trong mới biết rốt cuộc là chuyện gì.
Đường đi hơn ngàn mét thoáng chốc đã đến. Đến gần tiên cung, mới cảm nhận được sự hùng vĩ của nó. Manh Manh thực sự rất tò mò, là kẻ nào đã kiến tạo một cung điện trên đỉnh núi, lại còn ẩn giấu cơ quan trên cửa, truyền tống người kế thừa đến tòa tiên cung này. Cung điện cao bốn, năm trăm mét trước mắt mang một vẻ áp bức. Manh Manh cẩn thận quan sát những cây cột ngọc kia, trên đó bảo quang ẩn hiện, bên trong như chất lỏng, điêu khắc đủ loại linh thú, sống động như thật, như muốn động đậy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phá cột mà ra.
“Sao có thể sống động như thật? Đây tuyệt đối là trình độ điêu khắc của tông sư!”
Manh Manh lẩm bẩm, lại chuyển ánh mắt sang bức tường vàng kim. Trên đó cũng khắc họa đủ loại đồ án kỳ dị, bên trong có rất nhiều yêu thú, không ít loại Manh Manh chưa từng nghe nói đến. Và ở chính giữa, chính là đại môn của tiên cung – một cánh cửa khổng lồ cao gần trăm mét, rộng hơn mười mét.
Cánh cửa khổng lồ này cũng là màu vàng kim, và đang đóng chặt. Manh Manh đang suy nghĩ… nếu đem cánh cửa vàng này về nấu chảy, sẽ cứu giúp được bao nhiêu người nghèo, sẽ mua được bao nhiêu lương thực, sẽ… khụ, lạc đề rồi.
Ở đây không có khí tức của Thiện Thủy, nhưng Manh Manh tận mắt thấy cầu vồng vàng kim cuốn Thiện Thủy vào tiên cung. Nàng quyết không muốn mất đi đệ tử này, nên nàng nói gì cũng phải xông vào tiên cung.
Ầm ầm ầm!
Sau trăm phương ngàn kế thử nghiệm, không thể dùng biện pháp hòa bình mở cửa, Manh Manh nổi giận. Nàng thi triển Ngũ Hành Đại Cầm Nã, dốc sức vỗ mạnh vào đại môn, chấn động khiến kim huy trên cửa bốc lên ngùn ngụt, nhưng lại không hề mở ra.
“Cái thứ quỷ quái gì thế này? Cứng rắn đến vậy sao?” Manh Manh thực sự có chút kinh hãi. Cánh cửa này không chỉ vật liệu kỳ dị, mà cấm chế bố trí trên đó càng cổ quái. Công kích nửa ngày vẫn không có động tĩnh.
Tuy nhiên, người đất còn có tính đất, có lẽ cảm thấy nàng có chút quá không biết tiến thoái. Ngay khi nàng vỗ chưởng thứ sáu lên, lại một luồng kim quang nâng đỡ cự chưởng ngũ sắc, sau đó trên cửa lóe lên một mảnh lam quang, dần dần… cả cánh cửa đều biến thành màu xanh thẳm, nước lấp lánh. Ngay khi Manh Manh kinh ngạc, một thân ảnh từ bên trong bước ra.
Thân ảnh bước ra cao lớn, cao tới sáu, bảy mét, toàn thân mặc kim quang lấp lánh khôi giáp, như võ thần cổ đại tái sinh. Trên tay họ cầm trường kiếm vàng kim, từng tia kim sắc quang mang phun ra nuốt vào trên lưỡi kiếm.
“Lại là Thủy Khôi Lỗi, hơn nữa còn được trang bị đầy đủ!”
Sắc mặt Manh Manh biến đổi. Nàng không phát hiện dấu hiệu sinh mệnh trên người này, nhưng lại phát hiện một luồng khí tức quen thuộc mà có chút quái dị… Giống hệt những Thủy Khôi Lỗi nàng gặp trước cung điện trên đỉnh núi, chỉ là những Thủy Khôi Lỗi này dường như mạnh hơn.
Con Thủy Khôi Lỗi kia tốc độ rất nhanh, nó trừng mắt nhìn chằm chằm Manh Manh, có ý muốn nuốt chửng người. Ở một khoảng cách không xa Manh Manh, Thủy Khôi Lỗi đột nhiên dừng lại, trường kiếm trong tay nâng lên, hai tay nắm chặt chuôi kiếm dài một thước, từ từ giơ lên quá đầu, rồi đột nhiên chém mạnh xuống –
U…
Một trận tiếng xé gió, kiếm khí xanh thẳm đột nhiên từ thân kiếm bùng phát, bắn về phía Manh Manh.
“Đáng chết!”
Manh Manh giờ đây cũng rất phiền muộn. Nàng tiện tay phát ra một chiêu Ngũ Hành Đại Cầm Nã, hung hăng tóm lấy đạo kiếm khí xanh thẳm kia… Một tiếng “Rắc”, đạo kiếm khí kia bị nàng nắm trong tay, khẽ dùng sức, liền nghiền nát thành bột phấn.
Keng!
Thanh Hộc Kiếm phóng ra như điện, chém về phía cổ Thủy Khôi Lỗi. Nhưng thấy con Thủy Khôi Lỗi kia lại không né tránh, bước lớn về phía trước, vung kiếm lại phát ra một đạo kiếm khí, hoàn toàn coi đạo thanh hồng đang lao tới như không có gì.
Choang!
Khi phi kiếm chém trúng cổ con Thủy Khôi Lỗi kia, lại bị một mảnh giáp bảo vệ cổ đột nhiên xuất hiện chặn lại, tóe ra lửa điện.
“Hừ, chém không đứt thì không đánh được sao?”
Manh Manh cười lạnh một tiếng, ngũ sắc quang hoa lóe lên, một bàn tay khổng lồ đột nhiên xuất hiện, nặng nề giáng xuống ngực Thủy Khôi Lỗi… Ngay khi nàng nghĩ rằng một chưởng này dù không thể đánh tan con Thủy Khôi Lỗi này, cũng có thể đánh cho nó một cú ngã, không ngờ trên người con Thủy Khôi Lỗi kia sáng lên một đạo kim quang, một tiếng “Bùm” vang lớn, thân thể Thủy Khôi Lỗi chỉ khẽ khựng lại một chút, gầm lên một tiếng, lao về phía Manh Manh.
Manh Manh nổi giận, trầm giọng quát: “Ta không tin thân thể ngươi cứng đến mức nào!” Nói xong, Ngũ Hành Đại Cầm Nã liên tục vỗ ra, đánh cho con Thủy Khôi Lỗi kia lăn lộn một vòng.
Chương 323: Tiến vào
Manh Manh trong lòng trầm xuống. Uy lực của Ngũ Hành Đại Cầm Nã nàng rõ hơn ai hết, ngay cả chiêu này cũng không thể làm tổn thương những Thủy Khôi Lỗi này, chứng tỏ thực lực của chúng đã khá mạnh. Tuy nhiên, nàng cảm thấy, con Thủy Khôi Lỗi trước mắt sở dĩ cường hãn, vẫn là vì bộ khôi giáp trên người nó… Bộ khôi giáp đó đã chặn đứng phần lớn uy năng của Ngũ Hành Đại Cầm Nã.
Thật là một trang bị cực phẩm, mặc dù tạo hình có chút buồn cười, nhưng nếu trang bị lên… ít nhất với thân hình của Tống Lỗ và những người khác, mặc vào vẫn khá uy phong.
Thủy Khôi Lỗi vô cùng ngoan cường, có khôi giáp bảo vệ, phi kiếm và thần thông của Manh Manh dường như không thể gây ra tổn thương thực chất cho nó. Sau khi lăn lộn vài vòng trên mặt đất, nó lại tinh thần phấn chấn đứng dậy, tay cầm kim kiếm phát ra một đạo kiếm khí chém về phía Manh Manh.
Manh Manh nổi giận. Thiện Thủy sống chết chưa rõ, con Thủy Khôi Lỗi này lại dây dưa không dứt, đã làm tiêu hao sự kiên nhẫn của nàng đến mức thấp nhất. Phi kiếm chém nát đạo kiếm khí kia, giơ tay lên liền là một chiêu “Đại Lôi Âm Chưởng”.
Ầm!
Lần này, Thủy Khôi Lỗi bay thẳng ra ngoài, những tia điện vàng kim phát ra tiếng “tách tách” trên khôi giáp, cả bộ khôi giáp bị đánh biến dạng, biến thành màu đỏ rực. Thủy Khôi Lỗi bên trong không còn có thể dựa vào sự bảo vệ của khôi giáp, đã bị bốc hơi không còn dấu vết.
“Đồ tốt không thể lãng phí!”
Manh Manh thì thầm một tiếng, bàn tay đỏ rực kia sắp nắm lại, nhưng nghe thấy một tiếng “Ong” khẽ vang lên, bộ khôi giáp vàng kim kia đột nhiên bùng phát một mảnh kim quang rực rỡ, ngay sau đó hóa thành một đạo kim quang bắn vào tiên cung… Thậm chí không cần mở cửa.
Chẳng lẽ đây là Hoàng Kim Thánh Y sao?
Manh Manh ngẩn người một lát, mới giải tán Đại Lôi Âm Chưởng.
Tuy nhiên, nàng rõ ràng đã đánh giá thấp chủ nhân của tiên cung. Vừa đi được chưa đầy hai mươi mét, trước mắt một mảnh kim quang chói lọi. Khi nàng nhìn kỹ lại, hai mươi tám Thủy Khôi Lỗi mặc khôi giáp vàng kim xuất hiện trước mặt, vung những thanh kim kiếm giống hệt thanh kiếm vừa rồi đi về phía Manh Manh.
“Đi chết đi!”
Manh Manh dùng lại chiêu cũ, thi triển “Đại Lôi Âm Chưởng”. Sấm sét gầm vang, lửa cháy ngút trời, cự chưởng đỏ rực vỗ thẳng tới, bao trùm cả hành lang, có ý muốn bắt gọn tất cả.
Nhưng kỳ vọng của Manh Manh không thành hiện thực. Ngay khi cự chưởng đỏ rực lao đến trước mặt các Thủy Khôi Lỗi, chúng đột nhiên cùng lúc xuất kiếm… Hai mươi tám đạo kiếm khí đan xen thành một trận đồ, chỉ cần xoay tròn một cái quanh cự chưởng đỏ rực, cự chưởng đỏ rực liền bị kiếm khí đan xen chém nát tan tành, trong nháy mắt tiêu tan vô hình.
“Kiếm trận?”
Manh Manh vô cùng kinh ngạc, nàng tuyệt đối không nhìn lầm. Mặc dù những Thủy Khôi Lỗi này không dùng phi kiếm, nhưng những gì chúng thi triển tuyệt đối là kiếm trận. Kiếm trận này ngay cả đối với tu chân giả cũng đủ để tạo thành uy hiếp.
Những Thủy Khôi Lỗi kia rõ ràng không chỉ dừng lại ở phòng ngự. Sau khi tiêu diệt Đại Lôi Âm Chưởng, những Thủy Khôi Lỗi kia không dừng tay, mà tiếp tục xông về phía Manh Manh. Hai mươi tám Thủy Khôi Lỗi gần như đồng thời vung kim kiếm.
Hai mươi tám đạo kiếm khí đan xen mà ra, kiếm trận không chỉ phong tỏa đường tiến của Manh Manh, mà còn phong tỏa không gian né tránh lên xuống trái phải của nàng. Sự phối hợp của những Thủy Khôi Lôi này chỉ có thể dùng từ “thiên y vô phùng” để hình dung, ngay cả các thành viên của Vệ tự tiểu đội thi triển Thanh Bọ Ngựa Kiếm Trận cũng chỉ đến thế mà thôi.
Tuy nhiên, điều này đối với Manh Manh mà nói, vẫn chưa phải là khó khăn. Là một trận đạo sư, muốn tìm ra sơ hở của những Thủy Khôi Lỗi này, thực sự không phải là chuyện khó. Thân hình nàng lóe lên, đã bay lên giữa không trung. Nhưng, những Thủy Khôi Lỗi kia rõ ràng không có ý định buông tha nàng, hai mươi tám đạo kiếm khí lại chém ra, đan xen thành một trận đồ nghênh đón Manh Manh giữa không trung.
“Dựa vào một đám khôi lỗi mà dám chơi kiếm trận trước mặt trận đạo sư, thật sự cho rằng tiền bối vô địch sao?”
Manh Manh tức giận bật cười, giơ tay chỉ một cái, mười hai Thanh Bọ Ngựa cấp tốc bắn ra. Trong nháy mắt, phía dưới liền là một biển kiếm cuồn cuộn. Kiếm trận do hai mươi tám đạo kiếm khí tạo thành vừa chạm vào Thanh Bọ Ngựa Kiếm Trận, liền tan tác không còn hình dạng, vỡ vụn từng mảnh.
Biển kiếm thế vẫn chưa dừng lại, trực tiếp bao phủ lấy hai mươi tám Thủy Khôi Lỗi kia. Dường như cảm nhận được nguy cơ đang đến gần, hai mươi tám Thủy Khôi Lỗi liên tục vung kiếm, từng đạo kiếm khí đan xen thành tầng tầng trận đồ trên không trung, ý đồ ngăn cản biển kiếm hạ xuống.
Rắc, rắc, rắc…
Biển kiếm màu xanh như một cối xay khổng lồ, cho dù những kiếm khí kia đan xen thành bao nhiêu trận đồ, cũng đều bị nghiền nát không chút lưu tình, không hề cản trở tốc độ hạ xuống của nó.
Những Thủy Khôi Lỗi kia cũng thật là tuyệt vời, chúng không hề có ý thức về việc sắp bị hủy diệt, vẫn đang dốc sức phóng thích kiếm khí… Một tiếng “Rắc” vang lên, một mũi kiếm vàng kim đột nhiên gãy lìa, biển kiếm khẽ khựng lại, nhưng tốc độ hạ xuống lại càng nhanh hơn.
Khoảnh khắc tiếp theo, thân hình của hai mươi tám Thủy Khôi Lỗi hoàn toàn bị biển kiếm vàng kim bao phủ, bên trong kim hà cùng lúc lóe lên, vang lên một trận tiếng kim loại gãy vỡ… Khoảng một chén trà nhỏ, kiếm ảnh chợt biến mất, sắc mặt Manh Manh khó coi nhìn chằm chằm vào hành lang.
Trên đó ngay cả một dấu chân cũng không có. Nếu không phải linh lực trong không khí kích động vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, gần như khiến người ta tưởng rằng vừa rồi chỉ là một ảo giác.
“Tên keo kiệt, lại không để lại chút gì.” Manh Manh bất mãn lẩm bẩm.
Vừa rồi nàng đã chuẩn bị một đòn tiêu diệt những Thủy Khôi Lỗi kia, sau đó cướp lấy một hai bộ khôi giáp là đủ rồi. Ai ngờ nàng ra tay nhanh, đối phương ra tay còn nhanh hơn. Hai mươi tám Thủy Khôi Lỗi vừa bị chém giết, hai mươi tám bộ khôi giáp vàng kim kia lại hóa quang mà đi, không để lại chút hy vọng nào cho Manh Manh.
Sau khi hai mươi tám Thủy Khôi Lỗi này biến mất, hành lang một mảnh tĩnh lặng, không còn xảy ra chuyện gì khác. Nhưng vì an toàn, nàng vẫn để Mâu Ni Châu bao phủ lấy mình, bay về phía đại môn tiên cung.
Đại môn tiên cung như được đúc bằng vàng ròng, trên đó không khắc kỳ hoa dị thú, mà là một mảnh sóng nước nhàn nhạt, nhưng giữa sóng nước lại là một con mắt… Rất kỳ dị, phải không?
Ngay khi Manh Manh nhìn về phía con mắt kia, nàng đột nhiên có một cảm giác – con mắt này cũng đang chăm chú nhìn nàng. Manh Manh thực sự muốn một tay móc nó ra.
Không phải muốn, mà là làm. Nàng thực sự vươn tay móc tới.
“Gan lớn thật! Nếu ngươi muốn tự tìm đường chết, vậy đừng hối hận!”
Một ý niệm đột nhiên chui vào thức hải của nàng.
“Ngươi là ai?”
Ngay khi Manh Manh ngẩn người, con mắt trên đại môn tiên cung dường như “sống” lại, đồng tử trong suốt như nước, lóe lên ánh sáng yêu dị.
Con mắt này khẽ động một chút, lạnh lùng nhìn về phía Manh Manh. Một luồng khí tức khủng bố như muốn diệt tuyệt mọi sinh vật trên thế gian đột nhiên từ trên đại môn tản mát ra.
Manh Manh thấy con mắt kia hoạt động, nàng liền cảm thấy đại sự không ổn, thân hình cấp tốc lùi lại muốn tránh đi. Nhưng luồng khí tức cường đại kia vừa xuất hiện, nàng lập tức cảm thấy toàn thân lạnh buốt, thân hình như bị hóa đá trong nháy mắt, ngay cả một ngón tay cũng không thể động đậy chút nào.
Đây tuyệt đối không phải là sự chênh lệch quá lớn về pháp lực. Manh Manh trước đây không chỉ một lần gặp tu chân giả Nguyên Anh kỳ. Mặc dù thực lực của những người đó quả thực mạnh hơn nàng, nhưng cũng không mang lại cho nàng cảm giác áp bức đến vậy. Dù không địch lại, nàng cũng có thể toàn thân rút lui.
Nhưng bây giờ hoàn toàn khác. Dưới uy áp do con mắt này tản ra, nàng căn bản không thể hoạt động. Đây là một sự áp chế tuyệt đối về cảnh giới. Nàng cảm thấy mình như bị một cường giả tuyệt thế nhìn chằm chằm, dường như chỉ cần đối phương một ý niệm, mình sẽ hồn phi phách tán.
Sắc mặt Manh Manh lúc này đã vô cùng khó coi. Cho dù chủ nhân cung điện có ác ý hay không, cảm giác hoàn toàn bị người khác nắm giữ sinh mệnh này, tuyệt đối sẽ không khiến người ta vui vẻ. May mắn là luồng lực lượng này chỉ là áp chế và trói buộc, vẫn chưa đủ để phá vỡ phòng ngự của Mâu Ni Châu.
Con mắt kia lại chuyển động, một đạo quang trụ băng lam to lớn bao phủ lấy Manh Manh. Ngay khoảnh khắc quang trụ chạm vào thân, nàng cùng với Mâu Ni Châu liền biến mất khỏi chỗ cũ. Lại một ý niệm khác chui vào thức hải của nàng: “Nếu không chịu rời đi, vậy thì cùng nhau hủy diệt đi!”
Thật sự sẽ hủy diệt sao?
Ngay khi đạo quang trụ băng lam kia chạm vào thân, Manh Manh cũng dốc toàn lực thúc đẩy Mâu Ni Châu. Nhưng nàng không hề cảm nhận được khí tức hủy diệt nào trong quang trụ. Đợi đến khi lam quang thu lại, mọi thứ xung quanh hiện rõ mồn một. Manh Manh vui mừng phát hiện, mình đã ở dưới một đại điện bên trong tiên cung – những bức tường, sàn nhà và trần nhà vàng kim xung quanh, cùng với những cây cột được điêu khắc bằng tiên ngọc, đã chứng minh đây là nơi nào.
Phóng tầm mắt nhìn ra, hai bên đều có mười hai cây ngọc trụ sừng sững chống trời. Trong ngọc trụ bảo quang bốc lên, hiển nhiên là phong ấn bảo vật gì đó. Nhưng những thứ này không phải là thứ Manh Manh muốn tìm. Ánh mắt nàng ngưng lại ở trung tâm đại điện, một thân ảnh gầy gò lơ lửng giữa không trung, chính là Thiện Thủy vừa tách khỏi Manh Manh.
Lúc này, toàn thân nàng bị một mảnh lam quang bao phủ. Phía trước đại điện, có một tấm bình phong khổng lồ, trên đó có một đồ án bát quái. Tám đạo lam quang trụ to lớn từ đồ án bắn ra, cố định thân hình Thiện Thủy giữa không trung. Những lam quang bao phủ quanh thân nàng dường như có sinh mệnh, đang thẩm thấu vào cơ thể nàng, còn Thiện Thủy thì nhắm chặt hai mắt, thần sắc vô cùng tường hòa.
Thấy Thiện Thủy bộ dạng này, dường như không chịu đau đớn gì, Manh Manh hơi yên tâm, quay sang nhìn tấm bình phong khổng lồ. Chất liệu của bình phong cũng là ngọc, giống như các cột điện. Trên đó là một đồ án bát quái khổng lồ, ngoài đồ án đó ra, ở giữa bát quái, còn có một đồ án nữ tu chân giả mặc vũ y nghê thường đang ngồi thiền.
Bức đồ án này sống động như thật, nhìn qua không hề khác gì người thật. Hơn nữa, mặc dù đang ngồi thiền, nhưng mắt nàng lại mở, ánh mắt lưu chuyển, ngay cả khi đột nhiên mở miệng nói chuyện, Manh Manh cũng không hề cảm thấy kỳ lạ… khụ, có thể là sợ hãi.
“Cơ hội ngàn năm có một!” Lại một ý niệm tương tự chui vào thức hải. Manh Manh không biết có phải là ảo giác hay không, khóe miệng của người phụ nữ trên bình phong dường như khẽ nhếch lên.
Là thật, là ảo?
Manh Manh theo bản năng dụi dụi mắt, nhưng phát hiện bức hình kia không hề có gì thay đổi. Nàng quay đầu nhìn lại Thiện Thủy giữa không trung, bao bọc lấy thân thể nàng là năng lượng thủy thuộc tính cực kỳ tinh túy, có lẽ là phúc duyên của nàng. Nghĩ đến ý niệm vô danh vừa rồi, Manh Manh khẽ mỉm cười, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu vận chuyển “Thiên Nhân Thủy Nguyên Quyết”, chậm rãi hấp thu linh khí thủy thuộc tính nồng đậm xung quanh.
Chương 324: Chuẩn bị độ kiếp
Vừa bước vào trạng thái tu luyện, Manh Manh kinh ngạc phát hiện, trong đại điện này, linh khí hệ thủy không chỉ dồi dào, mà còn tràn đầy hoạt tính, dễ hấp thu hơn. Điểm này ngay cả không gian bí ẩn cũng không bằng.
Thiên Nhân Thủy Nguyên Quyết, là thủy hệ thần thông trong Ngũ Hành Đại Thần Thông, cũng là át chủ bài lớn nhất của Manh Manh hiện tại. Cùng với sự tăng trưởng của tu vi, uy lực của Ngũ Hành Đại Thần Thông cũng đang tăng lên, chỉ là nàng vẫn chưa từng hiển lộ, ngay cả trong số các đệ tử, cũng chỉ có Thiện Thủy biết sơ qua một chút. Chân nguyên nhanh chóng vận hành trong cơ thể, từ dòng chảy nhỏ bé biến thành cuồn cuộn mãnh liệt. Sau khi vận hành chín chu thiên, nàng lại lần lượt vận chuyển các pháp quyết tu luyện của các Ngũ Hành Đại Thần Thông khác.
Ngũ hành tương sinh, đây là điểm đáng sợ nhất của Ngũ Hành Đại Thần Thông. Thông thường một tu chân giả, có thể mang song thuộc tính đã là hiếm có, mà có thể là song thuộc tính tương sinh thì càng hiếm hơn. Nhưng, thể chất của Manh Manh lại là cấp độ yêu nghiệt nghịch thiên – ngũ thuộc tính đầy đủ. Mặc dù thể chất này không phải là chưa từng có tiền nhân, nhưng cũng có thể nói là độc nhất vô nhị, là người phù hợp nhất để tu luyện Ngũ Hành Đại Thần Thông. Ngũ hành tương sinh, sinh sôi không ngừng, tiến độ tu luyện công pháp thần thông này vốn đã là nghịch thiên, bằng không chỉ dựa vào không gian bí ẩn, đó cũng chỉ là sự tích lũy chân nguyên và thời gian mà thôi.
Linh khí hệ thủy ở đây khác biệt rất lớn so với bên ngoài. Mặc dù không biết nguyên nhân cụ thể là gì, nhưng cơ hội tốt như vậy nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Mặc dù vẫn còn chút nghi ngờ về chủ nhân nơi đây, nhưng nghĩ đến thần thông đáng sợ của đối phương, Manh Manh dứt khoát vứt bỏ mọi thứ ra sau đầu, chuyên tâm tu luyện – uy năng của chủ nhân tiên cung đáng sợ, nếu nàng thực sự muốn đối phó với mình, thì mình có phòng bị thế nào cũng là thừa thãi, chi bằng tranh thủ thời gian tu luyện nhiều hơn.
Dần dần, toàn bộ tâm thần của Manh Manh đều chìm đắm trong tu luyện. Pháp quyết tu luyện của Ngũ Hành Đại Thần Thông vận chuyển hết lần này đến lần khác trong cơ thể. Nút thắt đã đình trệ bấy lâu nay lại ẩn ẩn có dấu hiệu đột phá, thực lực của nàng không biết từ lúc nào đã tăng vọt… Không biết đã qua bao lâu, Manh Manh như đang ngủ say đột nhiên cảm thấy chân nguyên như trăm sông đổ về biển, tuôn vào đan điền, ẩn mình như rồng. Trong khoảnh khắc này, nàng cảm thấy toàn thân thư thái, tinh lực dồi dào không thể tả.
Đôi mắt khẽ nhắm đột nhiên mở ra, hai đạo tinh mang như tia chớp lóe lên. Manh Manh có chút không tự chủ khẽ mở miệng, phát ra một tiếng trường khiếu trong trẻo vang vọng, âm ba miên man bất tận, ba hơi thở sau mới dần dần ngừng lại.
Manh Manh lập tức kiểm tra tình trạng của mình, trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm khó tin – không ngờ ngay trong lần tu luyện này, nàng đã thăng cấp Kim Đan đỉnh phong!
Điều này đơn giản là… Manh Manh có chút khó tin. Theo phán đoán của nàng, ngay cả khi tu luyện trong không gian bí ẩn, để thăng cấp đến trạng thái đỉnh phong của Kim Đan hậu kỳ cũng cần gần trăm năm. Nhưng bây giờ… dùng từ “một bước lên trời” để hình dung cũng không hề quá lời.
“Sư phụ!”
Bên cạnh vang lên tiếng của Thiện Thủy. Manh Manh quay đầu nhìn lại, kinh ngạc nói: “Thiện Thủy, ngươi… ngươi sắp độ kiếp rồi sao?”
Không biết từ lúc nào, Thiện Thủy đã hạ xuống mặt đất, lam quang xanh thẳm bao phủ trên người nàng cũng đã biến mất. Từ vẻ ngoài mà nói, Thiện Thủy dường như không có gì thay đổi, nhưng Manh Manh nhạy bén phát hiện khí tức ẩn hiện trên người nàng, lại chính là dấu hiệu sắp độ hóa hình thiên kiếp.
Điều này… điều này còn khó tin hơn cả việc nàng thăng cấp Kim Đan hậu kỳ đỉnh phong!
Yêu loại thăng cấp khó hơn nhân loại, ở điểm này, ông trời là công bằng. Thiện Thủy và những người khác được Manh Manh dùng hóa hình đan hóa thành hình người, thực lực chỉ là Trúc Cơ cao giai. Nhưng một khi độ qua hóa hình thiên kiếp thực sự, thì thực lực chính là Nguyên Anh kỳ, điều này đơn giản là nghịch thiên!
Dường như nhìn ra sự nghi hoặc của Manh Manh, Thiện Thủy vội vàng giải thích: “Sư phụ, tu vi của ta là do nhận được truyền thừa của tiền bối thủy tiên, nên sau khi ra ngoài không lâu sẽ phải tiếp nhận trọng hóa hình thiên kiếp đầu tiên. Nếu độ kiếp thành công, tu vi thực sự cũng chỉ tương đương với tu chân giả Kim Đan kỳ.”
“Trọng hóa hình thiên kiếp đầu tiên?”
Manh Manh có chút không hiểu, nàng vẫn là lần đầu tiên nghe nói chuyện này, chẳng lẽ hóa hình thiên kiếp của yêu tộc còn có thể phân giải sao.
“Sư phụ, yêu tộc cũng khác nhau. Thủy yêu chúng ta khác với yêu tộc huyết nhục bình thường, có thể thông qua thủ đoạn đặc biệt che giấu thiên cơ, chia hóa hình thiên kiếp thành vài giai đoạn để tiến hành, bằng không với thủy linh chi thể của ta,
Đề xuất Cổ Đại: Cùng Ta Phiêu Bạt