Một luồng cảnh báo chợt dâng lên trong tâm khảm, thân ảnh nàng vô thức lướt như tên bắn về khe nứt kia.
Lúc này, những pháp bảo thoát ra từ màn sáng đa phần đã tìm được chủ nhân. Khi những kẻ lòng mang tà niệm đang chuẩn bị ra tay, một luồng uy áp kinh thiên đột ngột phủ xuống, khiến mọi tu chân giả đều chấn động toàn thân... Đại tu sĩ Hóa Thần kỳ!
Thoáng chốc, giữa đại điện hiện ra một lão giả mặt mày âm u, lạnh lẽo, trên người y tản ra khí thế ngút trời, khiến ngay cả những tu chân giả khác cũng cảm thấy áp lực đến nghẹt thở.
"Sao lại là y?"
Vũ Ngọc Thần, một trong số ít người nhận ra Tô Mạc Ly giữa đại điện, sắc mặt chợt biến, cố giữ thái độ trấn định, tiến lên, chắp tay cung kính hỏi Tô Mạc Ly: "Tiền bối có phải là Tô Mạc Ly của Cực Âm Tông không ạ?"
"Chính là lão phu. Ngươi là kẻ nào?" Tô Mạc Ly ngạo nghễ đáp lời.
"Vãn bối là..."
Tô Mạc Ly của Cực Âm Tông!
Sắc mặt Manh Manh chợt biến, không kịp thi triển bất kỳ thần thông nào khác, vận Thổ Hành Thuật, điên cuồng lao ra khỏi di phủ.
Tô Mạc Ly quả nhiên là đại tu sĩ phi phàm, ngay khi Manh Manh vừa có chút động tĩnh đã lập tức phát giác, liền quát lớn một tiếng: "Vân Thường Tiên Tử, ngươi còn định chạy đi đâu!"
Chương năm trăm năm mươi bảy: Chiến!!
Đọ sức với đại tu sĩ Hóa Thần kỳ, Manh Manh đã sớm ấp ủ ý niệm này. Nhưng, chiến trường chính phải do nàng định đoạt. Trong cung điện ngầm, nơi đây có quá nhiều hạn chế đối với nàng, trừ khi nàng có bản lĩnh cứng đối cứng với đại tu sĩ Hóa Thần kỳ, bằng không, chỉ có hai chữ... tự tìm cái chết!
Bởi vậy, ngay khi Vũ Ngọc Thần xác nhận đối phương là đại tu sĩ của Cực Âm Tông, Manh Manh liền dứt khoát thi triển Thổ Hành Thuật, điên cuồng lao ra khỏi di phủ.
"Ngươi lên trời, ta đuổi đến Lăng Tiêu Điện; ngươi xuống biển, ta truy đến Thủy Tinh Cung!"
Tô Mạc Ly tuy không thể nhập thổ truy kích, nhưng với thần thức của y, việc khóa chặt hành tung của Manh Manh lại là chuyện dễ như trở bàn tay. Nếu không phải nhờ lợi thế thổ hành, và Tô Mạc Ly trong không gian hẹp cũng không thể toàn lực thi triển, Manh Manh e rằng đã phải quyết đấu ngay trong địa đạo. Khoảng nửa khắc trà sau, Manh Manh hóa thành một đạo ngân hồng, lướt điện xẹt ra khỏi lối vào di phủ, sau khi lượn nhẹ một vòng giữa không trung, liền bay thẳng về hướng đông nam. Gần như trong chớp mắt, một trận cuồng phong từ di phủ cuốn ra, cuồng bạo truy đuổi theo hướng Manh Manh vừa bay đi.
"Là Tô Mạc Ly trưởng lão!" một thủ vệ thốt lên.
"Phía trước chắc chắn là Vân Thường Tiên Tử. Thật đáng thương, lại bị một đại tu sĩ Hóa Thần kỳ để mắt tới, e rằng lần này nàng khó thoát khỏi kiếp nạn này rồi!" một tu chân giả tiếc nuối nói.
Không ít người có cùng suy nghĩ. Bất kể ngươi có thiên tư trác tuyệt đến đâu, Nguyên Anh và Hóa Thần cách nhau một đại cảnh giới, hơn nữa Tô Mạc Ly lại là đại tu sĩ Hóa Thần trung kỳ, tu vi hai bên thực sự không thể nào so sánh được.
Một hơi bay xa ngàn dặm, thấy đạo độn quang phía sau đã đuổi sát đến nơi, Manh Manh dứt khoát không chạy nữa, liền hạ xuống một ngọn núi phía trước, ngạo nghễ đứng đó chờ Tô Mạc Ly.
Độn quang phía sau nhanh như chớp giật, đã đuổi kịp, hạ xuống đối diện Manh Manh. Sau đó Tô Mạc Ly hiện thân, y liếc nhìn Manh Manh một cái, trên mặt hiện rõ vẻ âm trầm: "Vân Thường Tiên Tử, lần này ngươi còn chạy đi đâu được nữa?"
"Nực cười!"
Manh Manh khẽ cười nhạt: "Ta muốn đi, lúc nào cũng có thể đi. Giờ đây chẳng qua là muốn xem ngươi, một đại tu sĩ Hóa Thần kỳ của Cực Âm Tông, có phải là kẻ hữu danh vô thực hay không mà thôi!"
"Cái gì? Hahaha..." Tô Mạc Ly ngửa mặt lên trời cười phá lên, như thể vừa nghe được chuyện cười nực nhất thiên hạ.
Manh Manh tò mò nhìn lão già đang ngửa mặt cười phá lên kia... Miệng y há to đến thế, nhỡ đâu có con chim nào bay qua, lại đúng lúc vẫy đuôi, chẳng phải sẽ rơi tọt vào miệng y sao?
Nghĩ đến đó, khóe môi nàng cũng khẽ cong lên một nụ cười.
Lần này Tô Mạc Ly lấy làm lạ, y ngừng cười, kinh ngạc hỏi: "Ngươi cười cái gì?" Manh Manh nhàn nhạt liếc y một cái: "Ta đang nghĩ... nếu vừa rồi ngươi không thở nổi, sặc chết thì hay biết mấy!"
"Khụ..." Tô Mạc Ly thật sự bị sặc, là bị Manh Manh chọc tức đến nghẹn lời.
Là một đại tu sĩ Hóa Thần kỳ, bất kể đi đến đâu cũng được chúng tinh phủng nguyệt. Ngay cả khi gặp tông chủ các tông môn, gia chủ các thế gia, y cũng ngang hàng, có người thậm chí còn phải hành lễ vãn bối với y. Không ngờ hôm nay lại bị một tiểu nha đầu trêu chọc, tức đến mức giận tím mặt, không thể kiềm chế.
"Vân Thường Tiên Tử, đừng ở trước mặt lão phu mà khoe khoang cái miệng lưỡi sắc bén của ngươi. Nếu ngươi chịu tự phế tu vi, giao ra chiếc ngọc liễn phi xa và bảo kiếm vừa rồi, ta sẽ làm chủ tha cho ngươi một mạng!" Tô Mạc Ly âm trầm nói.
Là một đại tu sĩ Hóa Thần kỳ, sau khi Manh Manh thi triển Ngân Tiêu Kiếm, y liền lập tức nhận ra đó là một thanh phi kiếm sánh ngang với tuyệt phẩm đạo khí. Nếu có thể đoạt được, sức chiến đấu của y có thể trực tiếp đuổi kịp tu chân giả Hóa Thần hậu kỳ. Còn về Manh Manh... nếu nàng thật sự tự phế tu vi, sống chết chẳng phải chỉ là một lời nói của y sao?
Manh Manh khẽ cười nhạt: "Tô tiền bối phải không? Ngươi xem ra thật sự đã già rồi, lại còn ngồi mơ giữa ban ngày. Xưng ngươi một tiếng tiền bối là vì ngươi đã đến cái tuổi đó, chứ ngươi thật sự tự cho mình là kẻ có thể tùy ý giết người đoạt bảo sao?"
Nhìn biểu cảm khinh thường trên mặt Manh Manh, Tô Mạc Ly chỉ tức đến mức một Phật xuất thế, hai Phật niết bàn. Y gầm lên một tiếng giận dữ, một bàn tay khổng lồ màu đen như Thái Sơn, hung hãn đè xuống đầu Manh Manh, tựa hồ muốn trấn sát nàng ngay tại chỗ.
"Ngũ Hành Thần Chưởng!"
Manh Manh quát lớn một tiếng, một bàn tay khổng lồ năm màu đột nhiên bay ra, hung hăng nghênh đón bàn tay khổng lồ màu đen kia.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ba tiếng nổ lớn vang vọng, ngũ sắc cự chưởng và hắc sắc cự chưởng liên tiếp đối chọi ba chiêu. Cương phong nổi giận cuồn cuộn, đá trên đỉnh núi không biết đã vỡ nát bao nhiêu. Ngũ sắc cự chưởng cuối cùng cũng kém hơn một bậc, rắc, rắc hai tiếng, nổ tung thành đầy trời tinh phấn năm màu, cuối cùng tan biến vào hư không.
Xuy~~~
Một đạo ngân quang lướt điện xẹt ra, một tiếng "bùm" vang lên, bắn nát bàn tay khổng lồ màu đen đã đến cuối đường.
"Ha ha, giao ra đây!" Tô Mạc Ly quát lớn một tiếng, trên mặt tươi cười rạng rỡ. Y chờ đợi chính là lúc Manh Manh vận dụng phi kiếm. Y tin rằng với thực lực của mình, đoạt Ngân Tiêu Kiếm từ tay Manh Manh tuyệt đối không thành vấn đề.
Một luồng hấp lực mạnh mẽ lấy cơ thể y làm trung tâm bắt đầu sản sinh. Manh Manh vừa định thu Ngân Tiêu Kiếm về, một luồng hấp lực mạnh mẽ từ Tô Mạc Ly truyền ra, Ngân Tiêu Kiếm vậy mà ẩn ẩn có dấu hiệu bị nuốt chửng.
"Muốn thu kiếm của ta?" Trên mặt Manh Manh xuất hiện một nụ cười gian xảo: "Vậy ta sẽ cho ngươi tất cả!"
"Đại Ngũ Hành Kiếm Trận!" Trong khoảnh khắc, năm đạo kiếm hồng với năm sắc màu khác nhau bay vút ra, một mảnh quang hoa năm màu rực rỡ dâng lên, sát ý tiêu điều như trời long đất lở, cuồn cuộn đổ ập xuống Tô Mạc Ly.
"Không hay rồi!"
Tô Mạc Ly lúc đầu quả thật chỉ lo vui mừng, thấy Ngân Tiêu Kiếm sắp rơi vào tay mình, sau này thực lực của mình sẽ lại tăng lên... Trong chốc lát vui quá hóa buồn, bốn đạo kiếm quang phẩm cấp không kém Ngân Tiêu Kiếm khác liên tiếp bay về phía mình, hơn nữa còn tạo thành một tòa kiếm trận.
Trong chớp mắt, Tô Mạc Ly chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt năm màu rực rỡ, bốn phía trống rỗng một mảnh, cơ thể dường như đã rời khỏi vị trí ban đầu.
"Chết tiệt! Đây là trận pháp!" Tâm trạng của Tô Mạc Ly lần đầu tiên trở nên căng thẳng. Lúc đầu y nghe đệ tử Cực Âm Tông miêu tả chiếc ngọc liễn phi xa của Manh Manh, nói rằng trên đó có năm kiện pháp bảo đạo khí chất lượng cực tốt, y còn cho rằng có chút phóng đại, dù sao cũng hiếm có ai dùng đạo khí như vậy. Nhưng bây giờ y tin rồi... đây là năm thanh phi kiếm tương đương tuyệt phẩm đạo khí! Tùy tiện lấy ra một thanh, cũng đủ để tu chân giả Hóa Thần kỳ đánh vỡ đầu, nhưng vị này trước mắt lại một lúc lấy ra năm thanh, như kiểu đại hạ giá, điều này đã giáng một đòn mạnh vào lòng tin của Tô Mạc Ly.
Tuy nhiên, Tô Mạc Ly kiên quyết không tin rằng đối phương có thể dựa vào một tòa kiếm trận để đối kháng với mình, một đại tu sĩ Hóa Thần kỳ. Y vận một đạo độn quang màu đen bay về phía trước. Trong ngũ hành, phương Đông thuộc Mộc, đại diện cho sự sống, y điều khiển kiếm bay về phía vùng sương mù màu xanh ở phương Đông.
Ầm!
Một hòn đá ném xuống gây ra ngàn lớp sóng. Ngay khi y bay vào vùng sương mù màu xanh đó, từ trong sương mù đột nhiên truyền ra tiếng kiếm minh và tiếng quát của Manh Manh: "Mộc chi kiếm, trói!"
Trong chớp mắt, vô số kiếm sắc màu xanh tạo thành từng sợi kiếm xích, từ bốn phương tám hướng quấn lấy y. Từng luồng kiếm khí sắc bén gần như muốn cắt nát hộ thân linh giáp của y.
"Lục Đinh Lục Giáp, phá cho ta!" Tô Mạc Ly quát lớn một tiếng, vung tay áo, mười hai đạo kim quang bay ra...
Sau khi mười hai đạo kim quang này bay ra, chúng hiện ra hình dáng thật quanh cơ thể y, đó là mười hai cây trụ vàng khắc đầy các loại phù văn. Tô Mạc Ly đánh ra từng đạo pháp quyết, mười hai cây trụ vàng phát ra tiếng ầm ầm bắt đầu bạo trướng, toàn thân phóng ra vạn đạo kim hà, đẩy bật và nghiền nát những sợi kiếm xích màu xanh.
"Pháp bảo thật kỳ lạ!" Manh Manh trong lòng khẽ động, lại vô cùng thích loại pháp bảo có vẻ vụng về này. Ngay lập tức, nàng niệm chân ngôn, cơ thể vặn vẹo một trận, lập tức biến thành Khổng Tước chân thân, một mảnh thanh hà từ đuôi nàng rải xuống...
Ầm! Ầm! Ầm!
Lục Đinh Lục Giáp, trên thần trụ bùng nổ vạn đạo hà quang, làm tan nát từng sợi kiếm xích. Khóe môi Tô Mạc Ly hiện lên một nụ cười lạnh. Y tin rằng Manh Manh dù có dị bảo, cũng không có đủ tu vi để phát huy toàn bộ uy lực. Chỉ cần phá được tòa kiếm trận này, đối phương chẳng phải sẽ mặc y tùy ý định đoạt sao.
Đột nhiên, một mảnh thanh hà từ trên không trung rải xuống, mười hai cây Lục Đinh Lục Giáp thần trụ bỗng nhiên biến mất khỏi mắt Tô Mạc Ly, thậm chí ngay cả khí tức cũng bị cắt đứt.
"Cái này, cái này không thể nào!" Tô Mạc Ly trừng lớn mắt, khó tin. Lục Đinh Lục Giáp thần trụ là pháp bảo y đã tế luyện nhiều năm, ngay cả người có tu vi cao hơn y một bậc cũng đừng hòng cướp đi ngay trước mắt y. Nhưng chuyện gì cũng có lần đầu... Điều khiến Tô Mạc Ly khó chịu nhất là y không hề biết đối phương dùng thủ đoạn gì để thu đi pháp bảo của mình, hiển nhiên đối phương không thể nào trả lại. Hóa bi phẫn thành sức mạnh, Manh Manh quát lớn một tiếng: "Ngũ hành hợp nhất, giảo sát!"
Ầm!
Trong kiếm trận lập tức sôi trào. Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, ngũ hành kiếm khí xoay chuyển cấp tốc, cuối cùng hóa thành từng thanh cự kiếm năm màu, chém thẳng xuống Tô Mạc Ly.
"Vô lý!"
Tô Mạc Ly không tin rằng mình, một đại tu sĩ đường đường, lại bị một tu chân giả Nguyên Anh kỳ nhỏ bé đẩy vào tình cảnh nguy hiểm.
Nhưng, theo từng đợt kiếm khí năm màu ập đến, Tô Mạc Ly dần dần trở nên ứng phó không kịp.
Thấy đối phương đã bị kiếm trận vây khốn, Manh Manh mừng rỡ khôn xiết, đang chuẩn bị dốc sức để hạ gục y, thì trong thức hải đột nhiên truyền đến một ý niệm từ khí linh của Mậu Thổ Thần Phong.
"Chủ nhân, người không thể đối kháng với người này quá lâu. Nơi đây cách di phủ không xa, e rằng lát nữa sẽ có rất nhiều tu chân giả đến đây. Thế lực của Cực Âm Tông ở đây rất lớn, nếu lại có thêm vài vị tu chân giả Hóa Thần kỳ xuất hiện và tham chiến, người sẽ thực sự khó thoát khỏi."
"Cái gì?"
Manh Manh trong lòng rùng mình, quay đầu nhìn về phía xa, chỉ thấy từ hướng di phủ quả nhiên có mấy chục đạo kiếm quang bay về phía này. "Thôi vậy, coi như lão già này may mắn." Manh Manh bất đắc dĩ, thân hình khôi phục nguyên dạng, đột nhiên thu Ngũ Hành Thần Kiếm. Không khí vặn vẹo một trận, người đã biến mất khỏi chỗ cũ.
"Ơ? Người đâu rồi?"
Tô Mạc Ly bị từng đợt kiếm khí dồn ép đến thở không ra hơi, trước mắt đột nhiên trống rỗng, phát hiện xung quanh đã khôi phục, mà Vân Thường Tiên Tử kia lại biến mất không thấy tăm hơi.
"Vô lý!" Tô Mạc Ly chỉ đành tức giận mắng một tiếng, vận độn quang bay về hướng Cực Băng Thành.
Chương năm trăm năm mươi tám: Tái chiến
"Đáng chết! Đây là cái quỷ độn pháp gì, lại không để lại một chút khí tức nào!"
Tô Mạc Ly muốn phát điên. Giết hay không giết Manh Manh là chuyện nhỏ. Nhưng pháp bảo của y đã tế luyện ngàn năm, lại bị thu đi một cách khó hiểu... Hiện tại điều duy nhất có thể khẳng định là pháp bảo đó chưa bị đối thủ luyện hóa. Nhưng đây chắc chắn là vấn đề thời gian, đối phương tuyệt đối sẽ không bỏ qua một kiện thượng phẩm đạo khí như vậy.
Từ xa, mấy đạo kiếm quang bay đến, người dẫn đầu chính là Tông chủ Cực Âm Tông Chung Vạn Cường. Thấy Tô Mạc Ly bay tới, trên mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng: "Tô sư huynh, đã giải quyết được Vân Thường Tiên Tử kia rồi chứ?"
Tô Mạc Ly mặt già đỏ bừng: "Cái đó... các ngươi vừa rồi có thấy người nào khả nghi không?"
"Không ạ."
Chung Vạn Cường và mấy trưởng lão Cực Âm Tông khác đều khó hiểu: "Tô sư huynh, chẳng lẽ Vân Thường Tiên Tử kia lại thoát khỏi tay huynh sao?"
"Đâu chỉ là thoát khỏi..."
Tô Mạc Ly cười khổ một tiếng, kể lại quá trình chiến đấu vừa rồi.
"Cái gì? Năm thanh phi kiếm tương đương tuyệt phẩm đạo khí?" Chung Vạn Cường nước dãi suýt chảy ra.
"Đúng vậy, nhưng pháp bảo của ta cũng bị người ta thu đi rồi. Ta nghi ngờ bên cạnh nàng có ẩn giấu một cường giả Hóa Thần hậu kỳ." Tô Mạc Ly có chút không vui. Vị sư đệ chưởng môn này chẳng lẽ không nghe thấy Lục Đinh Lục Giáp thần trụ của mình cũng bị thu đi sao? Tuy nhiên, để vớt vát chút thể diện cho mình, y cũng nói quá mức nghiêm trọng về suy đoán của mình.
"Hóa Thần hậu kỳ?" Chung Vạn Cường khẽ nhíu mày. Một cường giả Hóa Thần kỳ, nếu muốn ẩn giấu tu vi của mình, quả thực quá dễ dàng. Hơn nữa, đối với trận chiến của đại tu sĩ Hóa Thần kỳ, rất khó để khiến đối phương hoàn toàn ngã xuống, trừ khi thực lực chênh lệch quá xa hoặc ép đối phương phải tử chiến.
Y trầm ngâm một lát hỏi: "Tô trưởng lão, vậy huynh định làm thế nào?"
Làm thế nào?
Tô Mạc Ly thì muốn trực tiếp đến tận nhà đòi lại, nhưng y không thể kéo cái mặt già này xuống. Hơn nữa, lúc trước Ngô Thiên Vận đã nói Cực Âm Tông không được dùng bất kỳ cách nào làm khó Manh Manh ở Cực Băng Thành. Nếu mình vì pháp bảo bị đoạt mà tìm đến đòi công đạo, thì chẳng phải sẽ xấu hổ đến chết sao.
"Hừ! Ta không tin nàng sẽ không bao giờ ra khỏi Cực Băng Thành nữa!" Tô Mạc Ly hất tay áo, tức giận bỏ đi. Chung Vạn Cường và những người khác bất đắc dĩ nhìn nhau, cũng vận độn quang trở về. Tóm lại, hành động chặn giết Manh Manh lần này cuối cùng đã thất bại.
Chỉ là... sau khi bay một lúc, Chung Vạn Cường và những người khác có chút kỳ lạ. Bởi vì Tô Mạc Ly vừa bay đi lại không thấy bóng dáng đâu nữa. Không biết từ lúc nào tốc độ phi độn lại nhanh đến vậy. Mấy người cũng không để ý, cứ thế bay về tông môn Cực Âm Tông.
Manh Manh đi đâu rồi?
Manh Manh đương nhiên đã vào Phù Đồ Không Gian rồi! Tuy tu vi của Tô Mạc Ly cao tuyệt, nhưng y không thể ngờ thế gian lại có dị bảo này. Mượn sự che chắn của Ngũ Hành Kiếm Trận, Manh Manh mang theo pháp bảo tiến vào không gian, sau đó nhanh chóng thu hồi năm kiếm. Tô Mạc Ly đang luống cuống tay chân, làm sao biết nàng đã độn đến một không gian khác. "Nếu không phải lại có một đám người đến, ta nhất định sẽ giải quyết triệt để cái mầm họa này!" Manh Manh nghiến răng nghiến lợi nói. Nhưng nàng cũng chỉ nói suông mà thôi. Tuy Ngô Thiên Vận ngày đó có lời hứa như vậy, nhưng nếu thật sự có một đại tu sĩ Hóa Thần kỳ bị giết chết, e rằng toàn bộ Cực Âm Tông sẽ nổi điên, mọi lời hứa đều trở thành trò cười. Ra khỏi tiên phủ, nàng lật tay lấy ra hai kiện pháp bảo. Một kiện bị vô số sợi tơ xanh trói buộc, không ngừng phát ra từng trận rung động, như muốn thoát khỏi những sợi tơ xanh này. Kiện còn lại là một chiếc hồ lô lớn màu tím. "Cái hồ lô này lại là tiên khí?" Manh Manh có chút tò mò đánh giá pháp bảo được khí linh Mậu Thổ Thần Phong nói thần kỳ đến vậy. Nàng đặt tay lên hồ lô, đột nhiên một luồng thông tin tràn vào thức hải nàng: "Luyện Bảo Quyết? Ha ha, thật là quá tốt rồi!" Manh Manh không chút do dự bắt đầu tế luyện. Vì pháp bảo này tự thân mang theo Luyện Bảo Quyết, nên việc luyện hóa sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc nàng dùng Ngũ Hành Luyện Bảo Quyết cưỡng ép luyện hóa. Khi Manh Manh vận hành Luyện Bảo Quyết bắt đầu luyện hóa pháp bảo này, chiếc hồ lô lớn màu tím đột nhiên nở rộ một mảnh tử sắc hà quang... Trong một không gian kỳ lạ nào đó bên trong hồ lô, một khí linh hình hài trẻ con đang ngủ say đột nhiên trở mình, kinh ngạc nói: "Ai đang luyện hóa ta? Chẳng lẽ lại coi tiểu gia là đồ đất nặn sao?" Tử hà đột nhiên bạo trướng, bao phủ xuống đầu Manh Manh. Manh Manh lại ghi nhớ lời dặn dò của khí linh Mậu Thổ Thần Phong, thấy vậy lập tức vận Ngũ Hành Thần Công, trên người dâng lên một mảnh ngũ sắc hà quang nghênh đón tử hà... "Ô? Lại là người tu luyện hậu thiên ngũ hành thần thông!" Khí linh hình hài trẻ con kia đột nhiên giật mình, thu lại mảnh tử hà: "Thôi vậy, tuy hiện tại yếu một chút, nhưng dù sao vẫn có tiền đồ, tạm thời đi theo nàng vậy." Bảy bảy bốn mươi chín ngày. Trong mật thất đột nhiên tản ra một mảnh tử sắc hà quang đầy vẻ tường hòa. Chiếc hồ lô màu tím vụt hóa thành một đạo tử quang chui vào giữa trán Manh Manh. Mắt nàng chợt mở ra. "Chủ nhân mới, hãy cố gắng tu luyện nhé. Ta chờ ngày được cùng người kề vai chiến đấu!" Trong ý thức của Manh Manh truyền đến một giọng nói non nớt như trẻ con. "Ngươi là khí linh của hồ lô?" Manh Manh hỏi. "Phì phì phì!" Giọng nói kia không vui: "Người ta có tên đàng hoàng mà, ngươi cứ gọi ta là Hồ Linh đi. Hơn nữa đây cũng không phải hồ lô, mà là Trảm Tiên Phi Đao!" Trảm Tiên Phi Đao. Cái tên này thật sự rất oai phong, nhưng thật sự có thể trảm tiên sao? Manh Manh rất tự nhiên thể hiện thái độ nghi ngờ. "Hừ! Cho dù ta bị thương, người phàm bình thường vẫn chém không tha. Chỉ cần ngươi có bản lĩnh thi triển!" Hồ Linh vô cùng tức giận với sự nghi ngờ của ai đó... Tiểu gia còn không nghi ngờ thực lực của ngươi, vậy mà lại bị ngươi nghi ngờ ngược lại, còn có lý lẽ gì nữa không. "Ai! Vậy là giai đoạn hiện tại ta không dùng được ngươi rồi?" Lần này tiếng thở dài của Manh Manh là thật. Cảm giác có bảo bối mà không dùng được thật sự quá tệ. "Cũng không hẳn." Giọng điệu của Hồ Linh có chút do dự. "Ừm?" Ánh mắt Manh Manh lóe lên, hứng thú lập tức tăng vọt. "Muốn toàn lực thúc đẩy uy lực của tiên khí, thì phải sử dụng tiên nguyên... tức là chỉ khi trở thành tiên nhân... dù là chân tiên cấp thấp nhất, mới có thể phát huy uy năng thực sự của tiên khí. Sở dĩ nói phải có tu vi ít nhất là Hóa Thần trở lên, là vì sau Hóa Thần kỳ, chân nguyên đã có sự thay đổi về bản chất, có thể chịu đựng được vài lần hao tổn rồi. Tinh thần lực và Ngũ Hành đại thần thông mà ngươi tu luyện miễn cưỡng có thể hỗ trợ một lần thao túng tiên khí để tấn công, nhưng sau đó ngươi sẽ có một khoảng thời gian dài chân nguyên không thể hồi phục, thần thức bị tổn thương nghiêm trọng." Manh Manh ngắt lời: "Nói ngắn gọn, có nguy hiểm đến tính mạng hoặc ảnh hưởng đến việc thăng cấp sau này không?" "Không." Hồ Linh khẳng định trả lời. "Vậy thì tốt rồi! Ha ha..." Manh Manh cười hì hì. Dù sao thì, bây giờ cuối cùng cũng có một sát khí có thể chế phục đại tu sĩ Hóa Thần kỳ. Tuy phải trả giá, nhưng chỉ cần kế hoạch hợp lý, cũng không có gì đáng lo. Dù sao nàng có thể lập tức vào Phù Đồ Không Gian để tĩnh dưỡng. Ước chừng vị trưởng lão Cực Âm Tông kia cũng đã rời đi rồi, Manh Manh thân hình lóe lên liền ra khỏi Phù Đồ Không Gian. Nàng lập tức liên lạc với Tố Tâm Tiên Tử và những người khác, sau đó hỏi thăm tình hình điều tra di phủ tiến triển thế nào. Tố Tâm Tiên Tử nói với nàng rằng sau khi đoạt được vài kiện pháp bảo trong đại điện, họ liền rời di phủ ra ngoài tìm Manh Manh. Chỉ biết Manh Manh bị Tô Mạc Ly đuổi đi xa, tình hình thế nào thì không rõ. "Manh Manh, ngươi không sao chứ?" "Không sao, Tô Mạc Ly kia bây giờ chắc đã quay về rồi, lát nữa ta sẽ đến di phủ." "Không cần đến di phủ, chúng ta cũng chuẩn bị quay về rồi. Chuyến đi di phủ lần này thu hoạch khá nhiều, nhiệm vụ coi như đã hoàn thành. Ngươi trực tiếp về Cực Băng Thành, trên đường phải cẩn thận một chút." Manh Manh tiện tay bóp nát đạo truyền tin phù cuối cùng rồi chuẩn bị rời đi... Nàng vừa định triệu ra phi xa, một cảm giác tim đập nhanh đột nhiên dâng lên. "Trưởng lão Cực Âm Tông đường đường lẽ nào còn muốn làm tiểu nhân đánh lén sao?" Manh Manh lạnh lùng hỏi, Ngân Tiêu Kiếm phát ra một tiếng thanh minh, lượn lờ trên đầu nàng. "Hừ! Quả nhiên là có một kiện pháp bảo không gian!"
Bóng người đột nhiên xuất hiện, Tô Mạc Ly hiện ra dưới một gốc cây, trong mắt lộ ra một tia tham lam. Trên đường bay về, y càng nghĩ càng thấy không đúng. Manh Manh biến mất quá kỳ lạ, nếu nàng độn đi, khí tức sẽ không biến mất đột ngột như vậy, nhưng cảm giác Manh Manh mang lại cho y là rất đột ngột... bỗng nhiên biến mất giữa không trung. Người già thành tinh! Tô Mạc Ly càng nghĩ càng nghi ngờ, vì vậy y đã thi triển một tiểu pháp che mắt để cắt đuôi Chung Vạn Cường và những người khác, rồi quay lại đây chờ đợi. Trong suy nghĩ của y, nếu đoán không sai, Manh Manh sẽ sớm xuất hiện. Nếu đoán sai, thì cũng chỉ là trì hoãn vài ngày mà thôi. Nhưng bây giờ Manh Manh đã xuất hiện, điều đó chứng tỏ trên người nàng chắc chắn có một kiện pháp bảo thuộc tính không gian. Manh Manh trong lòng trùng xuống, điều lo lắng nhất quả nhiên đã xảy ra. Ánh mắt nàng nhanh chóng quét qua bốn phía, cười lạnh nói: "Có bao nhiêu người thì cứ triệu ra hết đi!" Tô Mạc Ly nghe vậy bật cười: "Một tu chân giả Nguyên Anh kỳ nhỏ bé cũng dám cuồng vọng. Nếu không phải có mấy kiện pháp bảo kia, lão phu một ngón tay cũng có thể diệt sát ngươi!" "Khẩu khí thật lớn!" Manh Manh cười lạnh một tiếng, đột nhiên vung tay, Thái Huyền chân nguyên cuồn cuộn tuôn ra, hóa thành vô số cự mộc che trời lấp đất đập xuống Tô Mạc Ly. "Phá!" Tô Mạc Ly quát lớn một tiếng, giơ tay kết đao kích chỉ, một đạo thanh quang ứng chỉ bay ra, hóa thành từng đạo kiếm quang lượn lờ xung quanh, cắt nát những cự mộc đang đến gần.
Ầm! Manh Manh dậm chân một cái, cả ngọn núi lập tức chấn động, vô số mũi nhọn đất khổng lồ dưới tác dụng của Tu Di chân nguyên, từ mặt đất nhô lên, đâm về phía Tô Mạc Ly. "Hay! Chẳng trách Thiên Vận sư điệt nói với ta rằng hắn không bằng ngươi, về thần thông quả nhiên là độc nhất vô nhị. Nhưng, nếu ngươi muốn dùng cái này để đối phó với ta, e rằng vẫn chưa đủ." "Vậy cái này thì sao?" Manh Manh đột nhiên lạnh lùng quát một tiếng, Ngũ Hành Thần Kiếm đột nhiên bay ra chém thẳng xuống Tô Mạc Ly. "Thu!" Tô Mạc Ly nhe răng cười, tế ra một kiện pháp bảo hình chiếc ô. Chiếc pháp bảo hình ô đó đột nhiên bạo trướng, một luồng lực lượng kỳ lạ từ bên trong phát ra, vậy mà lại hút Ngũ Hành Thần Kiếm vào. Dường như biết pháp bảo của mình chỉ có thể có tác dụng kiềm chế Manh Manh, Tô Mạc Ly phóng người tránh khỏi mũi nhọn đất, lao về phía Manh Manh. Ngươi tự tìm cái chết thì không trách ta được! Manh Manh cắn răng, "Trảm Tiên Phi Đao!" Một đạo tử quang từ giữa trán nàng bắn ra, Trảm Tiên Phi Đao lơ lửng giữa không trung, đột nhiên... hồ lô lặng lẽ mở ra, một đạo tử quang từ đó bắn ra, sau đó lại hóa thành hình dáng Hồ Linh. Chưa kịp để Tô Mạc Ly phản ứng, từ trong mắt của 'đứa bé' kia bắn ra hai đạo tử quang chiếu vào mắt Tô Mạc Ly. "Cái này. Đây là chuyện gì?" Tô Mạc Ly đột nhiên phát hiện mình không thể động đậy, ngay khi y kinh hãi tột độ, đứa bé màu tím kia đột nhiên há miệng, một đạo tử quang phun ra, một tiếng 'phụt' bắn xuyên qua đầu y. "Ư!" Manh Manh cũng rên lên một tiếng, mềm nhũn ngồi xuống đất.
Chương năm trăm năm mươi chín: Ẩn cư
Tô Mạc Ly thân vẫn, ngay cả nguyên anh của y cũng không thể thoát ra, trực tiếp bị Trảm Tiên Phi Đao tiêu diệt. Mà trạng thái của Manh Manh lúc này cũng không tốt lắm, không chỉ toàn bộ chân nguyên bị rút cạn, mà còn đau đầu như búa bổ, ngay cả sức lực để đứng dậy cũng không có.
"Hồ Linh, ta bây giờ đang trong tình trạng nào?" Nàng yếu ớt hỏi.
"Chân nguyên khô kiệt, thần thức khô kiệt, ngươi bây giờ ngay cả phù lục cũng không thể sử dụng." Hồ Linh nói.
"E rằng không chỉ có vậy đâu?" Manh Manh tự kiểm tra một lượt, nhíu mày.
"Ư, thực ra có chút khác biệt so với dự đoán."
Giọng Hồ Linh có chút ngượng ngùng: "Thực lực của ngươi bây giờ tương đương với một tu chân giả vừa mới nhập môn, nhưng điều này lại có một lợi ích khác."
"Lợi ích gì?" Manh Manh trợn mắt, nàng bây giờ đã quen với sức mạnh cường hãn, nếu một khi mất đi, nàng thật sự có chút không quen.
"Sức mạnh của ngươi đến quá dễ dàng, tất yếu sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh. Nếu khi độ kiếp gặp phải cửa ải tâm ma, ngươi sẽ rất khó vượt qua. Chi bằng nhân cơ hội này tìm một nơi sống cuộc sống của người bình thường, vừa tu luyện khôi phục thực lực, vừa cảm ngộ. Ước chừng sau khi ngươi khôi phục thực lực, sẽ rất nhanh độ kiếp."
"Ý ngươi là không cho ta lợi dụng ngoại vật, cũng không lợi dụng Phù Đồ Không Gian?" Sắc mặt Manh Manh có chút do dự.
"Đúng vậy. Thực ra ngươi cũng không cần quá lo lắng nguy hiểm, dù sao Tế Đạo Lâm kia cũng là tu chân giả Nguyên Anh hậu kỳ, khi cần thiết hoàn toàn có thể để hắn hộ giá. Còn có con chim kia, tệ nhất thì ngươi cũng có thể trốn vào Phù Đồ Không Gian."
"Tình huống này cần bao nhiêu năm?" Sắc mặt Manh Manh bây giờ đã có chút khổ sở.
"Tu luyện khoảng hai mươi năm là tạm ổn rồi." Khí linh nào đó rất vô trách nhiệm nói.
"Được rồi."
Manh Manh cắn răng, lảo đảo đứng dậy... Nàng bây giờ tuy toàn thân trống rỗng, nhưng dù sao cũng đã hồi phục chút sức lực, đi qua hái túi trữ vật bên hông Tô Mạc Ly xuống, sau đó nhặt chiếc pháp bảo hình ô rơi trên đất, tất cả đều ném vào Phù Đồ Không Gian.
"Tước Tước, ra đây hủy thi diệt tích!" Giọng điệu của Manh Manh có vài phần tàn nhẫn.
Tiểu Chu Tước ứng tiếng bay ra, một luồng hỏa diễm đỏ rực phun ra, vị đại tu sĩ Hóa Thần kỳ tung hoành Thiên Hoàng thế giới nhiều năm kia cứ thế một cách khó hiểu hóa thành một đống tro tàn.
"Chúng ta đi!" Manh Manh khẽ thở dài một tiếng, đợi Tiểu Chu Tước thân hình bạo trướng, nàng cưỡi lên lưng nó, sau đó một người một chim hóa thành một đạo hồng quang biến mất ở phía xa...
----------------------------
Cực Băng Thành phía đông nam, Diệp Gia Tập.
Thị trấn nhỏ này nằm trên một cao nguyên không xa Rừng Xích Phong. Ban đầu nơi đây chỉ là một điểm dừng chân nghỉ ngơi cho các tu chân giả qua lại. Sau này, các trưởng lão của Diệp gia ở Cực Băng Thành thấy vị trí nơi đây không tồi, liền xây dựng một tập trấn ở đây, cũng là để tiện cho các tu chân giả ra vào Rừng Xích Phong. Trong trấn không chỉ có thể cung cấp vật tư và nơi nghỉ ngơi, mà còn có thể tiến hành một số giao dịch. Sau trăm năm phát triển, Diệp Gia Tập dần dần có quy mô, cư dân bên trong ngoài tu chân giả ra, còn có cả các võ giả tiên thiên, hậu thiên bình thường sinh sống, dân số thường trú hơn vạn người, cũng có một cảnh tượng phồn thịnh của một thành phố nhỏ.
Một người đàn ông căng thẳng chạy trên đường phố, ngay cả một số người quen chào hỏi hắn cũng không có thời gian để ý. Mấy cư dân tập trấn rảnh rỗi không có việc gì làm liền đi theo sau hắn... Đối với họ, lý do người đàn ông kia căng thẳng thì cũng có thể đoán được, chuyện như vậy vốn thường xuyên xảy ra trong tập trấn. Điều họ quan tâm là nơi người đàn ông kia sẽ đến.
Trước cửa một cửa hàng nhỏ ở phía đông chợ, người đàn ông đó dừng bước.
Đây là một quán ăn không lớn, hai tầng lầu, bên ngoài còn dựng một mái che bằng tre, bốn chiếc bàn đều đã chật kín. Hai người phục vụ khoảng mười tám, mười chín tuổi đang nhàn nhã ngồi trên một chiếc ghế dài trò chuyện, trông có vẻ hơi kỳ lạ... Tên của quán ăn này cũng rất kỳ lạ, gọi là 'Thập Tam Vị'.
"Dược Tiên Tử có ở đây không?" Người đàn ông cung kính nói ngoài cửa. "Lâm đại ca bị yêu thú làm bị thương rất nặng, bây giờ đang ở trong rừng ngoài tập trấn, xin ngài mau đi xem!"
"Đợi một chút, ta ra ngay." Vài giây sau, cửa sổ tầng hai mở ra một khe hở, một cô gái mắt sáng răng trắng thò đầu ra khẽ nói với người dưới lầu.
Không lâu sau, một cô gái khoảng mười bảy, mười tám tuổi bước ra khỏi quán ăn, một thân váy dài trắng tinh không tì vết, ngay cả dải lụa buộc tóc cũng màu trắng. Eo nàng có một túi trữ vật nhỏ nhắn, một bộ trang phục thanh thuần mộc mạc không hề có chút phàm tục, tựa như đóa phù dung trong nước, khiến người ta không thể nảy sinh chút ý niệm bất kính nào.
"Chủ nhân, người bây giờ không cần phải bận tâm những chuyện này nữa, nên ra ngoài đi dạo một chút."
"Hồ Linh, ngươi không phải muốn ta trải nghiệm trăm thái nhân gian sao? Nếu đi khắp nơi, đó chẳng qua là cưỡi ngựa xem hoa, làm sao có được cảm ngộ sâu sắc?"
Thiếu nữ chính là Manh Manh. Mười năm trước, sau khi giết chết đại tu sĩ Tô Mạc Ly của Cực Âm Tông, nàng đã nghe theo lời khuyên của Hồ Linh, ẩn cư ở Diệp Gia Tập này. Nàng không mượn sức mạnh của linh đan hay Phù Đồ Không Gian, thực lực đã khôi phục đến Kim Đan kỳ, nhưng trong mắt người ngoài, nàng vẫn chỉ là một tu chân giả Trúc Cơ kỳ.
Trong thị trấn nhỏ này, nghề nghiệp của nàng là bà chủ của quán ăn này, nhưng... (bị che mất một dòng) không bán gì cả, vậy mà mỗi ngày nơi đây đều đông khách, trong đó còn có không ít người chỉ vì muốn chiêm ngưỡng dung nhan của nàng.
Ngoài ra, nàng còn được gọi là Dược Tiên Tử, điều này không phải vì trình độ luyện đan của nàng... Trong mắt cư dân thị trấn, dược tề nàng pha chế không hề thua kém những linh đan kia, hơn nữa nàng còn tinh thông Hồi Xuân Thuật có thể chữa trị vết thương, vì vậy nàng thường kiêm nhiệm làm thầy thuốc ở Diệp Gia Tập.
Đến ngoài cửa hàng, nàng vẫy tay gọi hai người phục vụ lại: "Tất cả các món ăn đều ở trong nhà, các ngươi biết ở đâu rồi đó. Nếu có khách đến thì do các ngươi tiếp đón, bán hết đồ thì đóng cửa nghỉ."
"Vâng, bà chủ." Hai người phục vụ đều là võ giả hậu thiên, trước mặt nàng cung kính, không dám nhìn ngang.
Dặn dò xong, nàng triệu ra một thanh phi kiếm, đánh ra một pháp quyết, thanh phi kiếm lập tức bạo trướng, to như một tấm ván cửa.
"Ngu Thành, mau lên chỉ đường, còn chờ gì nữa?"
"Dược Tiên Tử..."
Người đàn ông được gọi là Ngu Thành lập tức đỏ mặt tía tai, nói năng có chút lộn xộn.
"Ha ha, căng thẳng làm gì, Lâm Hổ không phải bị trọng thương sao? Cùng đi đi, kẻo người bị thương phải chờ lâu." Manh Manh mỉm cười, tiện miệng chào hỏi mấy cư dân thị trấn bên cạnh.
"À... được, được." Ngu Thành vội vàng bước lên phi kiếm, cảm thấy có chút luống cuống... Hắn chỉ là một tu chân giả Luyện Khí tầng hai, còn chưa đủ sức điều khiển phi kiếm.
"Cẩn thận nhé."
Manh Manh khẽ quát một tiếng, phi kiếm vững vàng bay lên không trung, sau đó bay về phía ngoài trấn.
Theo Ngu Thành kể lại, sau khi Lâm Hổ bị trọng thương bên ngoài rừng, được mọi người dìu về, nhưng khi đến cách Diệp Gia Tập khoảng năm mươi dặm, hắn thực sự không thể kiên trì được nữa, nên mới sai Ngu Thành quay về tập trấn tìm Manh Manh.
Quãng đường năm mươi dặm đối với phi kiếm chỉ là một lát là đến. Ánh mắt Manh Manh lướt qua một chút liền tìm thấy vị trí của Lâm Hổ. Ngoài Lâm Hổ ra, còn có hơn mười tu chân giả khác, đều là tu vi Luyện Khí kỳ. Họ hoặc là tán tu, hoặc là đệ tử chi nhánh của các gia tộc, chỉ có thể tự mình mạo hiểm bên ngoài để đổi lấy một số vật tư tu luyện... Manh Manh đôi khi nghĩ đến trải nghiệm của mình, thật sự là hạnh phúc vô bờ bến.
"Dược Tiên Tử đến rồi, mau tránh ra!"
Thấy Manh Manh và Ngu Thành từ phi kiếm hạ xuống, mọi người vội vàng tránh ra, có mấy người ánh mắt không thiện ý trừng Ngu Thành một cái, khiến đứa trẻ đáng thương này ngơ ngác không hiểu gì.
Lâm Hổ đã hôn mê, vết thương ngoài đã được băng bó. Manh Manh ra lệnh cho người cởi băng, sau đó thi triển một Hồi Xuân Thuật để vết thương nhanh chóng lành lại. Tuy nhiên, nghiêm trọng nhất vẫn là nội thương, tuy Hồi Xuân Thuật có thể chữa lành một phần, nhưng không thể hoàn toàn khỏi. Manh Manh lấy ra một viên thuốc, ra lệnh cho người bên cạnh cạy miệng hắn ra, sau đó nhét viên thuốc vào... rồi đổ nước.
Một tiếng "ục" vang lên, viên thuốc quả nhiên có hiệu quả. Không lâu sau, Lâm Hổ đã tỉnh lại, thấy Manh Manh ở trước mắt, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng đứng dậy cảm ơn Manh Manh.
"Cảm ơn thì không cần, nhưng các ngươi những người này là sao vậy? Không biết với thực lực của các ngươi thì đi đâu là an toàn nhất sao?" Manh Manh có chút trách móc hỏi. Những kẻ cấp thấp này nếu còn không biết điều mà xông bừa, nói không chừng lần sau ngay cả tính mạng cũng phải bỏ lại.
Tu vi của Lâm Hổ trong số mọi người hơi cao hơn, đã đạt đến Luyện Khí kỳ tầng sáu, nhưng nếu muốn tự do ra vào Rừng Xích Phong thì vẫn còn xa mới đủ.
Từ lúc tỉnh lại, Lâm Hổ vẫn không dám nhìn thẳng vào Manh Manh. Nghe nàng trách mắng, trên mặt hắn vậy mà xuất hiện một vệt hồng như thiếu niên, khẽ nói: "Dược Tiên Tử, chúng ta không hề đi sâu vào Rừng Xích Phong. Vùng đó trước đây không có yêu thú lợi hại, nhưng gần đây không biết vì sao, yêu thú xuất hiện cực kỳ thường xuyên, mà tính công kích cũng rất mạnh."
Manh Manh xoa xoa đầu: "Trong trấn đã xảy ra mấy vụ dân trấn bị yêu thú làm bị thương rồi, mà đa phần là yêu thú chủ động tấn công. Ta khuyên các ngươi trước khi điều tra rõ ràng thì đừng vào rừng nữa."
"Xem ra cũng chỉ có thể như vậy." Lâm Hổ suy nghĩ một lát, dường như cũng không có cách nào khác tốt hơn.
"Các ngươi tốt nhất nên nói với đội trưởng đội hộ vệ trong tập trấn một tiếng, để hắn thông báo trong trấn, tránh có người lại bị yêu thú tấn công. Hơn nữa..."
Manh Manh do dự một chút, không biết có nên nói tiếp hay không.
"Hơn nữa cái gì?" Lâm Hổ truy hỏi.
"Ta nghĩ có lẽ cần phải điều tra một chút, nói không chừng trong đó còn có nguyên nhân khác." Manh Manh vẫn nhắc nhở một chút.
Yêu thú thường có khu vực sinh sống riêng của mình, và trong tình huống bình thường, tuy chúng không thể gọi là thiện lương, nhưng cũng sẽ không chủ động tấn công con người, trừ khi có người chọc giận chúng. Các tu chân giả Luyện Khí kỳ thường hoạt động ở khu vực bên ngoài Rừng Xích Phong, vì ở đó yêu thú cấp thấp, số lượng cũng ít, đủ để họ thi triển.
Đề xuất Hiện Đại: Như Cánh Chim Trời, Nàng Bay Về Chốn Bình Yên Của Riêng Mình
[Luyện Khí]
Chương 179 có tiếng trung, anh có phải chưa dịch xong không
[Kim Đan]
Trả lờiok
[Luyện Khí]
Chương 85 dịch hơi khó hiểu, như ghép tiếng anh và dịch hiện đại vào, khá rối. Tên "Tống Lỗ" hay bị sai thành "Song Lỗ" cũng có "Tống Lỗi"
[Kim Đan]
Trả lờiok đã fix. Không tìm thấy Tống Lỗi.
[Luyện Khí]
Có khá nhiều tên bị sai như "tiểu Quyên" bị nhầm thành "Xú nhi",... Còn có tên lúc thì "La Ngọc Ỷ", lúc là "La Ngọc Khởi" không chắc tên nào dúng, còn lại mình không nhớ Chương 64 đoạn cuối bị lập nội dung
[Luyện Khí]
Trả lờiĐầu chương 65 cũng bị lập lại nội dung
[Kim Đan]
Trả lờikhông tìm thấy Xú nhi
[Luyện Khí]
Cuối cùng cũng có rồi, dù tên nhân vật có chút lộn xộn nhưng rất hay dễ hiểu. Đang đọc đến chương 15 mà không thấy nội dung, xem thử lại các chương cũ cũng vậy, các truyện khác cũng vậy không biết có phải trang wed bị lỗi không.
[Kim Đan]
Trả lờilỗi đó, mình vừa fix rồi. Về phần lỗi tên nếu bạn rảnh có thể báo những tên bị sai và tên đúng. Mình dùng tool ép tên hàng loạt lại.