"Chỉ là lũ tép riu của mấy tiểu gia tộc mà thôi, dù có biết cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Muốn nhúng tay vào chuyện của Kim Ma Tông ta, còn phải tự lượng sức mình!" Vị Viên sư đệ kia lạnh lùng phán. Bỗng, hắn khựng lại, "Phía trước hình như có tu sĩ xuất hiện."
Tay hắn lén ra hiệu "chuẩn bị chiến đấu" cho các sư huynh đệ phía sau, rồi sải bước tiến lên nghênh đón. "Thiếu gia, phía trước có một đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ thực lực không tầm thường đang lao tới chúng ta." Vũ Vô Thương bẩm báo Vũ Ngọc Thần. Dọc đường đi, các trận pháp hẳn đã bị những tu sĩ vào trước phá hủy gần hết. Chỉ những nơi chưa bị phát hiện, trận pháp mới còn nguyên vẹn, bởi vậy Manh Manh ngoan ngoãn nán lại cuối đội, chỉ cần phía trước không bước vào trận pháp, nàng sẽ không lộ diện.
"Phía trước có người?" Vũ Ngọc Thần khẽ nhíu mày: "Mọi người nâng cao cảnh giác, trong hoàn cảnh này, cẩn thận bị đánh lén." Bọn họ có thể vào trước, ắt hẳn cũng có những tu sĩ khác đã tiến vào. Dù tài nguyên dồi dào, tu sĩ lại thưa thớt, nhưng khi chưa thấy "cháo", các "sư" vẫn khá yên tĩnh, bởi lẽ những mâu thuẫn nhỏ nhặt giữa các tu sĩ, chưa đến mức bùng nổ thành đại chiến.
"Ừm, mấy người kia chẳng phải là đệ tử Kim Ma Tông sao? Sao bọn họ lại đi cùng đường với chúng ta?" Vũ Ngọc Lộ bất mãn hỏi. "Nhưng hướng bọn họ đi lại không phải là tiến sâu vào trong." Vũ Ngọc Thần nói, trong mắt hắn lóe lên sát ý, ý đồ của đối phương e rằng bất thiện. Ngay lúc này, cả hai bên đều đã xuất hiện trong phạm vi thần thức của đối phương. Mấy người Kim Ma Tông hiển nhiên đã nhận ra: "Là thiếu chủ Vũ gia dẫn một đội người đi về hướng này."
"Mặc kệ là ai dẫn đội, ta chỉ cần một kết quả, đó chính là chiến thắng!" Viên sư đệ, tức Viên Lập Sơ, khẽ quát. Phía Kim Ma Tông có mười hai người, đa số đều là tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, bất kể thực lực hay số lượng đều vượt xa đội của Vũ Ngọc Thần. Bởi vậy, Viên Lập Sơ lập tức hạ quyết tâm, rồi ban bố mệnh lệnh. Mặc dù Vũ Ngọc Thần đã có đề phòng, nhưng hắn không ngờ đối phương lại ngang nhiên tấn công. Hắn cũng nhận ra Viên Lập Sơ, không khỏi kinh hãi xen lẫn phẫn nộ, vội triệu hồi phi kiếm hóa thành một màn sáng chắn kín mít phía trước, đồng thời lớn tiếng quát: "Viên Lập Sơ, ngươi dám tấn công ta, chẳng lẽ ngươi muốn khơi mào đại chiến giữa Vũ gia và Kim Ma Tông sao?"
"Ha ha, trước hết ngươi phải sống sót rời khỏi đây đã! Vũ Ngọc Thần, chịu chết đi!" Viên Lập Sơ quát lớn một tiếng, tay phải đột ngột vươn ra phía trước ra hiệu... Một tiếng "ầm" vang lên, màn kiếm lập tức tan rã. Những kẻ phía sau hắn lập tức thừa cơ tấn công, liên tục phóng phi kiếm chém tới Vũ Ngọc Thần, muốn diệt hắn trước.
Keng... Mấy đạo kiếm quang từ sau lưng Vũ Ngọc Thần bắn ra như điện, lần lượt chặn đứng các đòn tấn công nhắm vào hắn. Viên Lập Sơ vẫn điều khiển phi kiếm tiếp tục công kích Vũ Ngọc Thần, quyết không bỏ qua, thề không dừng tay nếu chưa đẩy hắn vào chỗ chết. Manh Manh lại không tham gia chiến đấu, mà quan sát tình hình trước mắt. Mặc dù chiến lược ứng phó của Vũ Ngọc Thần đã sắp xếp không có vấn đề gì, nhưng hắn đã tính sót một điều... Nếu số lượng và chất lượng của kẻ địch đều vượt xa phe mình, thì nên làm thế nào? Ngay lúc này, hai tu sĩ chớp lấy thời cơ, đồng thời điều khiển phi kiếm bay về phía Vũ Ngọc Thần. Tu vi của hai người này tuy tương đương Vũ Ngọc Thần, nhưng hắn lúc này đang giao chiến với Viên Lập Sơ, nhất thời làm sao rảnh tay ứng phó với hai tu sĩ khác có tu vi không kém mình?
Chương 554: Tiêu diệt
Ý đồ của Viên Lập Sơ rất rõ ràng. Thứ nhất, Vũ Ngọc Thần là kẻ cầm đầu nhóm người này, tiêu diệt hắn, đối phương tự nhiên sẽ rắn mất đầu. Thứ hai, với thân phận đệ tử dòng chính của Vũ gia, một trong những người kế nhiệm tương lai, bất kỳ tổn hại nào của Vũ Ngọc Thần, Vũ gia đều sẽ tính lên đầu những kẻ còn lại. Bởi vậy, những người kia vì bảo toàn Vũ Ngọc Thần, chắc chắn sẽ không bỏ chạy, điều này sẽ tạo cơ hội cho phe mình tiêu diệt toàn bộ kẻ địch.
Hai đạo kiếm quang không chút trở ngại chém xuống Vũ Ngọc Thần. Một bộ chiến giáp từ trên người Vũ Ngọc Thần hiện ra... Đây là một kiện Đạo khí pháp bảo. Hai đạo kiếm quang vừa tiếp cận, liền bị một luồng quang hoa nâng đỡ, nhưng sắc mặt Vũ Ngọc Thần lại cực kỳ khó coi.
Pháp bảo không phải vũ khí tầm thường. Thôi thúc pháp bảo, một là phải vận dụng chân nguyên, hai là phải mượn thế. Nếu bản thân không có đủ chân nguyên hùng hậu, dù có cho ngươi một thanh Tiên khí cũng chỉ có thể dùng như dao con. Nếu tu vi thâm hậu, vạn vật đều có thể hóa binh, thậm chí binh khí của đối phương cũng có thể dùng được, đó chính là thực lực. Là người kế nhiệm triển vọng nhất của Vũ gia, Vũ Ngọc Thần đương nhiên không thiếu pháp bảo hộ thân. Phi kiếm của hắn là một kiện Đạo khí, bộ chiến giáp này cũng là Đạo khí... Nhưng, ngự sử hai kiện pháp bảo này phải trả giá đắt. Vũ Ngọc Thần giờ chỉ cảm thấy chân nguyên như nước chảy xiết tuôn ra, hắn không biết mình còn có thể chống đỡ bao lâu.
Manh Manh tuy không muốn ra tay lúc này, nhưng một khi hai bên đã đối đầu, cuộc chiến bị động này dường như không thể không tiếp diễn. Thấy tình thế Vũ Ngọc Thần nguy cấp, nàng thanh quát một tiếng, một đạo kiếm hồng bạc tựa dải lụa, cuồn cuộn lao vút đi.
Keng, keng, hai tiếng kiếm reo trong trẻo. Phi kiếm của hai đệ tử Kim Ma Tông đã quang hoa ảm đạm. Chưa đợi hai tu sĩ kia kịp phản ứng, ngân hồng lại cuồn cuộn lao tới, hai thanh phi kiếm kia lập tức biến thành bốn đoạn sắt vụn rơi xuống.
"A... Đáng chết! Không thể nào!" Hai đệ tử Kim Ma Tông lập tức đau lòng khôn xiết. Còn về thương tổn bản thân do pháp bảo bị hư hại, thì chẳng đáng kể là bao. Mặc dù hai thanh phi kiếm này không phải Đạo khí pháp bảo nhưng cũng là Linh khí không tồi, lại được bọn họ tế luyện nhiều năm, không chỉ điều khiển thuần thục, mà còn nảy sinh tình cảm. Một khi bị hủy hoại, bọn họ liền liên tục triệu hồi mấy kiện pháp bảo khác công kích Manh Manh. "Đồ ngu!!" Manh Manh lạnh lùng cười khẩy, điều khiển Ngân Tiêu Kiếm vây cả người lẫn pháp bảo của bọn họ lại.
Ngân Tiêu Kiếm, là thần kiếm thuộc tính Kim trong Ngũ Hành Thần Kiếm. Tuy mang danh "thần kiếm" nhưng chưa xứng tầm, thực chất miễn cưỡng lắm mới được coi là Tuyệt phẩm Đạo khí... Sở dĩ nói miễn cưỡng, là bởi vô số năm qua, nó bị giam cầm trong Tàng Bảo Chi Địa của Ngũ Hành Tông để ôn dưỡng, nhưng lại không có được tài liệu đủ để nó tiến hóa. Theo lời Vạn Lý Hoàng Sa Kỳ, đó chính là "cảnh giới đã đủ, nhưng bản thể lại thiếu thốn".
Hai thanh phi kiếm kia bị nó một kiếm, không chỉ linh khí tiêu tán hết, mà ngay cả một số tài liệu của bản thể phi kiếm cũng bị kiếm linh nuốt chửng, không thể phục hồi... Huống hồ, phi kiếm của hai đệ tử Kim Ma Tông đã phế, các pháp bảo khác cũng chỉ là hơi thở thoi thóp được một lát mà thôi. Manh Manh hai tay khẽ xoa, bốn, năm luồng ngân quang bắn vào kiếm quang. Chỉ nghe thấy một trận sấm sét vang trời, hai tiếng kêu thảm thiết từ trong kiếm quang truyền ra. Quang hoa thu lại, trên đất chỉ còn lại bốn đoạn tàn thi. Hai kẻ kia thậm chí Nguyên Anh cũng chưa kịp thoát ra, mà pháp bảo hộ thân của bọn họ cũng biến thành mảnh vụn.
Lúc này, tình thế trên chiến trường vẫn nghiêng về Kim Ma Tông. Viên Lập Sơ và Vũ Ngọc Thần vẫn bất phân thắng bại. Hai trợ lực ban đầu bị Manh Manh bất ngờ tiêu diệt, tổn thất không nhỏ. Ba đệ tử Vũ gia lần lượt chống lại bốn đệ tử Kim Ma Tông, tuy tu vi có phần kém hơn, nhưng ba người dám liều mạng, dựa vào tinh thần liều chết tạm thời duy trì thế hòa. Tu vi của Vũ Ngọc Lộ thì rõ ràng kém hơn đối phương, dưới sự tấn công của đối phương, nhờ một kiện pháp bảo hộ thân mà vẫn có thể chống đỡ. Tình hình khá hơn là Tố Tâm Tiên Tử, pháp bảo hộ thân của nàng hơi kém, nhưng thanh phi kiếm trong tay lại chính là Đạo khí phi kiếm do Manh Manh tặng. Dựa vào kiếm thuật bí truyền của Âm Quỳ Tông, nàng bảy phần thủ ba phần công, không phải chỉ biết chịu đòn. Nguy hiểm nhất là huynh muội Lãnh Hồn, đối thủ của bọn họ là hai đệ tử Kim Ma Tông Nguyên Anh hậu kỳ. Nếu một chọi một, Lãnh Hồn dù không địch lại, tự bảo vệ mình lại không lo, nhưng nếu một chọi hai thì...
Tai họa tuyệt đối không phải đơn giản là một cộng một. Lãnh U giờ đây phi kiếm đã hủy, sắc mặt trắng bệch. Nếu không nhờ pháp bảo hộ thân và sự che chở của Lãnh Hồn, e rằng nàng đã sớm bỏ mạng.
"Lăng Phượng, bên ngươi có sao không?" Manh Manh truyền âm hỏi.
"Không sao, ngươi mau giúp Lãnh Hồn đi." Tố Tâm Tiên Tử cũng nhận ra Lãnh Hồn đã lâm vào khốn cảnh. Vừa dứt lời, nàng vỗ ra một tấm phù lục, bốn quả lôi cầu màu vàng đất lơ lửng quanh người nàng, sau đó bốn quả lôi cầu này vẽ ra bốn quỹ đạo, bắn như điện về phía đệ tử Kim Ma Tông đối diện.
"Mậu Thổ Thần Lôi?!"
Đệ tử Kim Ma Tông kia giật mình kinh hãi, vội vàng truyền chân nguyên vào pháp bảo hộ thân. Chỉ thấy trong một mảnh lôi quang điện quang, pháp bảo hộ thân của hắn quang hoa ảm đạm, hiển nhiên đã bị tổn thương. Biết Tố Tâm Tiên Tử không sao, Manh Manh lập tức điều khiển phi kiếm công kích hai đệ tử Kim Ma Tông đang giao chiến với huynh muội Lãnh Hồn. Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, trong giới tu chân cũng có thể nói là cường giả hiếm thấy. Trước đây ở Phù La giới và Nặc Lan giới, thường thấy đều là những tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ hoặc trung kỳ, tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cực kỳ hiếm gặp, Đại tu sĩ càng khó thấy. Nhưng, Thiên Hoang giới quá rộng lớn, những môn phái như Cực Âm Tông, Kim Ma Tông này, nội tình không hề kém Huyền Thiên Tông.
Tuy nhiên, trước mặt Manh Manh, thực lực của những người này vẫn chưa đủ. Nàng không chỉ vững vàng hơn một bậc về pháp bảo, mà về thần thông lại còn được truyền thừa bí mật Ngũ Hành. Bởi vậy trong giới tu chân có câu nói... Gia thế tốt không bằng thiên phú tốt, thiên phú tốt không bằng vận khí tốt. Người vừa có thiên phú không tồi lại vừa có vận khí bùng nổ, thì càng khó có được. Ngân Tiêu Kiếm hóa thành một đạo trường hồng, chớp mắt đã vây chặt kẻ địch của huynh muội họ Lãnh vào trong kiếm quang. Lần này công thủ đảo ngược, nguy hiểm nhất lại chính là hai đệ tử Kim Ma Tông kia.
"Hà tiên tử, đa tạ đã ra tay tương trợ!" Lãnh Hồn vội vàng cảm tạ. Lãnh U tuy cảm thấy mất mặt đôi chút, nhưng cũng không phải kẻ không biết phải trái, cũng tiến lên cảm ơn. Thực ra, bản thân nàng đối với Manh Manh không hề có địch ý, chỉ là Hư Vô Sương dù sao cũng là bạn thân của nàng, từng muốn giới thiệu cho Lãnh Hồn, nên nàng cảm thấy đi quá gần Manh Manh e rằng có lỗi với bạn. Nhưng trong tình huống hiện tại, nàng có hồ đồ đến mấy cũng không dám làm chuyện thất lễ.
"Lãnh đạo hữu không cần khách khí, chúng ta là đồng đội mà." Manh Manh mỉm cười nhạt, điều khiển kiếm quang bắt đầu hạ xuống. Tình thế hiện tại đang có lợi cho Manh Manh và đồng đội, cục diện chiến đấu cơ bản đã ổn định. Đối thủ của Manh Manh dường như có nguy cơ bỏ mạng bất cứ lúc nào. Đến lúc đó, nàng sẽ có thời gian đối phó với mấy người còn lại. Bởi vậy, mấy đệ tử Kim Ma Tông khác đã có chút không chịu nổi, tăng cường lực tấn công, thậm chí dùng đủ loại pháp bảo thần thông như mưa trút xuống đối thủ.
"Nộ Hỏa Liên Hoa!"
Đệ tử Kim Ma Tông đang đối chiến với Vũ Ngọc Lộ quát lớn một tiếng, một đóa kim liên nở rộ, vô số kim châm như mưa bắn tới nàng. Vũ Ngọc Lộ kinh hãi, vội vàng thu hồi kiếm quang hỗ trợ phòng ngự, bố trí một tầng kiếm màn bên ngoài cơ thể. Chỉ nghe thấy một tràng tiếng "đinh đong", kiếm màn lung lay sắp đổ, gần như sụp đổ. Đệ tử Kim Ma Tông kia mừng rỡ, đang định tấn công tiếp, bỗng cảm thấy trước mắt bóng người chợt lóe, một bàn tay lấp lánh ánh bạc vươn đến trước ngực. Kiện pháp bảo hộ thân "ầm" một tiếng vỡ nát, ngân chưởng "bốp" một tiếng đánh trúng ngực... Hắn thậm chí còn nghe thấy tiếng nội tạng mình vỡ vụn từng cái một trong cơ thể, ngay cả Nguyên Anh tu luyện nhiều năm cũng "ầm" một tiếng vỡ tan.
"Ngươi..." Hắn ngã xuống đồng thời vẫn truy tìm tung tích kẻ địch, lại thấy thân ảnh Manh Manh như quỷ mị xuất hiện sau lưng Viên Lập Sơ, một bàn tay ánh bạc rực rỡ vỗ vào lưng hắn. "Viên sư..." Đệ tử này đôi mắt không cam lòng khép lại. Phụt!
Viên Lập Sơ đột ngột phun ra một ngụm máu tươi, cùng với máu tươi là vô số khối thịt đỏ sẫm. Hắn khó khăn quay người lại, nhìn người phụ nữ đột nhiên xuất hiện sau lưng mình: "Đại... Di Chuyển?"
"Không sai!" Manh Manh gật đầu.
"Sao có thể... không, không phát ra chút ba động nào?" Viên Lập Sơ không phản công, cũng không trách cứ Manh Manh, hắn chỉ có chút khó hiểu. Đại Di Chuyển thuật tuy có thể bất ngờ di chuyển đến gần đối thủ, nhưng đối với tu sĩ cấp thấp, đó là chí mạng, còn đối với tu sĩ cấp cao, ba động năng lượng phát ra khi thực hiện Đại Di Chuyển đủ để khiến bọn họ cảnh giác, ngay cả trong chiến đấu cũng không nên đánh lén thành công. "Ngũ Hành Đại Di Chuyển!" Dù ngươi có tu vi Đại tu sĩ, cũng chưa chắc có thể phát hiện. Manh Manh khẽ nói.
"Là ngươi? Nực cười ta còn muốn... ực!" Viên Lập Sơ ưỡn người, "phịch" một tiếng ngã xuống... Nguyên Anh của hắn tuy không lập tức vỡ nát, nhưng đã đầy vết nứt, cố gắng chống đỡ đến giờ đã là không dễ dàng. Vũ Ngọc Thần có chút ngây người nhìn tình huống trước mắt. Tuy hắn biết Manh Manh có thực lực không tồi, Nguyên Anh đỉnh phong mà, nhưng tình huống hiện tại thật sự khiến hắn có chút cạn lời.
"Ta nói Vũ đạo hữu, phiền phức của ngươi đã giải quyết rồi, ít nhất cũng nên chiếu cố người khác chứ?" Manh Manh không chút khách khí thu lấy túi trữ vật của Viên Lập Sơ, rồi thúc giục. Thực ra chiến đấu đến giờ, đối phương đã định bại. Ngay khi Vũ Ngọc Thần phóng kiếm đâm về phía đệ tử Kim Ma Tông đang tấn công Vũ Ngọc Lộ, phía sau truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết... Hai đệ tử Kim Ma Tông đối địch với Manh Manh đã bị chém thành hai đoạn. Hai Nguyên Anh bay lên không trung muốn bỏ trốn, Manh Manh thanh quát một tiếng, ngân quang bùng nổ, hai Nguyên Anh kia vừa kịp kêu lên "Đạo hữu tha mạng", liền bị nàng một kiếm chém giết.
Năm đệ tử Kim Ma Tông còn lại lập tức rối loạn trận cước. Bọn họ biết, nếu tiếp tục chiến đấu e rằng sẽ bị đối phương tận diệt. Đã không giải quyết được đối phương, vậy thì rời đi thôi... Trong chớp mắt, kiếm quang đại uy, như mưa như bão trút xuống đối thủ.
"Cẩn thận, bọn họ muốn đi!"
Manh Manh giật mình, kiếm quang chợt triển khai, chặn đứng đường đi của những đệ tử Kim Ma Tông kia. Đồng thời, Vũ Ngọc Thần và những người khác cũng vội vàng triệu hồi pháp bảo, phi kiếm chặn đứng bọn họ... Tuy nói là đối phương tấn công trước, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài để biện giải, đối với Manh Manh và đồng đội mà nói, tuyệt đối là một phiền phức lớn. Kim Ma Tông nếu truy cứu, e rằng sẽ không quan tâm ai trước ai sau!
Chương 555: Nguy cơ cận kề
Một khi xung đột đã xảy ra, hai bên không còn khả năng dừng tay. Manh Manh đã ra tay sát phạt, tự nhiên sẽ không lưu tình. Nàng khẽ rung cổ tay, một cuộn trục chợt bay lên. Trong chớp mắt, cảnh tượng con đường nơi mọi người đang đứng đại biến. Tất cả đều thấy mình đang đứng giữa một sa mạc rộng lớn. Vũ Ngọc Thần và đồng đội không bị sa mạc ảnh hưởng, nhưng năm người Kim Ma Tông thì không có cảm giác đó.
Vốn dĩ sau khi trở thành tu sĩ, có thể bay lượn trên trời, ẩn mình dưới đất, tiêu dao tự tại. Nhưng trong sa mạc rộng lớn này, bọn họ phát hiện thân hình mình lung lay sắp đổ, muốn duy trì trạng thái lơ lửng trên không cần phải tốn nhiều sức lực hơn. Một tu sĩ vô thức rơi xuống đất, lát sau kinh hoàng phát hiện ----- cơ thể hắn vậy mà từng chút một lún sâu xuống.
Một trong Cửu Lê Cổ Trận, Lưu Sa Trận. Trong cuối cùng của "Cửu Lê Phù Thuật", ghi lại mười hai trận đồ bí truyền của Cửu Lê tộc thời thượng cổ. Manh Manh đã tốn mấy chục năm mới đạt được chút thành tựu nhỏ, bộ Lưu Sa Trận này chính là một trong số đó.
Không chỉ năm đệ tử Kim Ma Tông kinh hoàng, ngay cả Vũ Ngọc Thần và đồng đội cũng vô cùng kinh ngạc, nhất thời vậy mà quên cả tấn công.
"Chư vị đạo hữu, ta không thể kiên trì lâu đâu, chẳng lẽ các ngươi định đứng xem kịch sao?" Manh Manh bất mãn kêu lên.
Đùa gì vậy, nàng đã ra tay sát phạt, đương nhiên không thể để những người này không dính chút máu tanh nào. Nếu thực lực của bọn họ không đủ, vậy thì để nàng tạo điều kiện.
Ừm... Phải nói, suy nghĩ này của nàng có chút nhỏ nhen. Được nàng nhắc nhở, Vũ Ngọc Thần và đồng đội phi kiếm pháp bảo cùng lúc xuất ra. Năm đệ tử Kim Ma Tông trên không thì không thể điều khiển phi kiếm, rơi xuống đất thì bị cát lún, nhất thời luống cuống tay chân. Chỉ trong chốc lát, đã lần lượt bỏ mạng.
Ngay khi đệ tử Kim Ma Tông cuối cùng bỏ mạng, cảnh tượng trước mắt mọi người đột nhiên thay đổi, lại khôi phục cảnh tượng trong thông đạo. Trên đất nằm la liệt thi thể của năm đệ tử Kim Ma Tông. Trong tay Manh Manh nâng một cuộn trục nhỏ nhắn, trên đó phát ra ánh vàng nhạt.
Chiến lợi phẩm trên người kẻ địch tự nhiên là của kẻ đã giết. Vũ Ngọc Thần nhìn cuộn trục trong tay Manh Manh, khen ngợi: "Hà tiên tử đã bố trí trận pháp từ khi nào vậy, sao chúng ta không hề hay biết?"
Manh Manh bật cười: "Làm gì có chuyện khoa trương như vậy?"
Nàng lắc lắc cuộn trục trong tay: "Chẳng qua là mượn sức trận đồ mà thôi."
Nàng không nói dối, ở nơi này trong thời gian ngắn như vậy, nàng quả thực không có cách nào bố trí trận pháp. Nhưng tấm trận đồ này lại là do chính tay nàng luyện chế, điểm này thì những người khác không hề hay biết.
Vũ Ngọc Thần cười nói: "Đám người Kim Ma Tông này mạnh đến kỳ lạ, Viên Lập Sơ lại là kiệt xuất trong số đệ tử cốt lõi thế hệ mới của Kim Ma Tông. Lần này nếu không có Hà tiên tử ở đây, e rằng chúng ta đã gặp phiền phức rồi. Tuy chúng ta đại thắng, nhưng chuyện này tốt nhất là không nên bàn tán, nếu không truyền ra ngoài Kim Ma Tông sẽ không bỏ qua đâu."
Ba tử sĩ Vũ gia và Lãnh Hồn đều bị thương. Sau khi uống linh đan trị thương, bọn họ liền lập tức ngồi xuống điều trị. Dù sao ai cũng không biết tiếp theo sẽ gặp phải trận chiến như thế nào. May mắn là trận chiến này không ai trong số họ bị trọng thương, ngay cả Lãnh U có tu vi thấp nhất cũng chỉ là chân nguyên tiêu hao quá mức mà thôi. Sau khi uống linh dịch, chân nguyên của mọi người đều đang nhanh chóng hồi phục.
Nghe Vũ Ngọc Thần khen ngợi, Manh Manh mỉm cười nhạt: "Vũ đạo hữu quá khen rồi, trận chiến này chủ yếu vẫn là nhờ mọi người đồng tâm hiệp lực, ta chẳng qua là dựa vào sức mạnh pháp bảo mà thôi."
Sau trận giao chiến này, ánh mắt mọi người nhìn Manh Manh đều có chút khác lạ. Mười ba đệ tử Nguyên Anh kỳ của Kim Ma Tông có tám người coi như là bỏ mạng dưới tay Manh Manh. Năm người còn lại cũng vì Manh Manh mà bị mọi người hợp lực chém giết. Điều này đối với bọn họ là một sự chấn động, khác hẳn với lần Manh Manh đánh bại Ngô Thiên Vận trước đây.
Lúc này, ánh mắt Lãnh Hồn nhìn Manh Manh vô cùng phức tạp. Kể từ lần đầu gặp Manh Manh ở phường thị, Lãnh Hồn đã kinh ngạc như gặp tiên nhân, một lòng muốn kết thành đạo lữ với Manh Manh. Không chỉ có lợi ích thiết thực, mà quyền lực trong gia tộc cũng sẽ tăng lên. Nhưng cách hành xử của gia tộc quá bảo thủ... hoặc quá tính toán. Nếu lúc đó thể hiện rõ ràng sự ủng hộ đối với Manh Manh, có lẽ tình hình sẽ không tệ đến mức này. Giờ đây mối quan hệ giữa bọn họ chỉ tốt hơn người qua đường A và người qua đường B một chút.
Một hàng người đi đến lối vào thông đạo tầng tiếp theo, Vũ Ngọc Thần dừng bước nói: "Từ lối vào này mà xem, hiện tại vẫn chưa có ai đi qua, ít nhất trận pháp bên trong vẫn chưa bị phá hủy. Bởi vậy tiếp theo phải nhờ cậy Hà tiên tử rồi."
"Không sao cả, gặp trận pháp cứ giao cho ta. Lát nữa ta sẽ đi trước, Vũ đạo hữu chỉ đường phía sau là được. Có nguy hiểm gì ta sẽ nhắc nhở mọi người."
Nghe Manh Manh nói vậy, mọi người đều có chút kinh ngạc nhìn nàng. Người không có tự tin nhất định thì không dám nói khoác như vậy. Nhưng nghĩ đến thực lực Manh Manh vừa thể hiện, mọi người lại đều có chút nhẹ nhõm.
Tự tin đến từ thực lực. Là một trận đạo sư, dù là trận pháp chưa từng thấy, nàng cũng có thể phân tích hư thực của trận pháp đó, chỉ thiếu thời gian mà thôi. Kể từ khi tham ngộ "Cửu Lê Phù Thuật", tu vi trận đạo của Manh Manh tiến bộ vượt bậc. Theo nàng tự ước tính, đợi đến khi mười hai trận đồ hoàn toàn tham ngộ xong, nhất định sẽ có thể đột phá phẩm cấp trận đạo hiện có, trở thành một Trận Đạo Thần Sư.
Quả nhiên, không lâu sau khi tiến vào thông đạo, Manh Manh và đồng đội liền gặp một tòa Huyễn Trận. Thần thức của Manh Manh tiến vào Huyễn Trận, cả đại trận lập tức lộ rõ không chút che giấu. Nàng vung tay ném ra từng viên tinh thạch, mọi người chỉ cảm thấy không gian một trận vặn vẹo, tòa Huyễn Trận kia liền từ từ biến mất.
"Bên này hình như có đồ tốt!"
Manh Manh đột nhiên dừng bước, ánh mắt chuyển sang bức tường đá bên phải... Trên bức tường đá có một vết tích hình cánh cửa không mấy bắt mắt. Nếu không phải thần thức của nàng cường đại, e rằng đã bỏ lỡ.
"Ừm, ẩn mật như vậy, nhất định giấu thứ gì đó!"
Vũ Ngọc Thần khẽ trầm ngâm, giơ tay phát ra một đạo kiếm quang... Kiếm quang bắn trúng cánh cửa kia, chỉ thấy trên cửa chợt lóe lên một luồng quang hoa, đạo kiếm quang kia vậy mà bị bật ngược trở lại.
"Cấm chế ở đây không mạnh lắm, tiếc là ta không có Phá Cấm Phù, chỉ có thể cưỡng chế phá vỡ nó. Mọi người tranh thủ thời gian, kẻo người phía sau đuổi kịp."
"Không cần phiền phức như vậy." Manh Manh tiến lên một bước, khẽ vung tay áo, một mảnh ngũ sắc quang hoa lóe lên trên cánh cửa. Vết tích của cánh cửa đá kia lập tức rõ ràng hơn, sau đó, liền "ầm ầm" từ từ mở ra.
Sau khi cánh cửa đá hoàn toàn mở ra, mọi người cùng nhau bước vào bên trong. Một luồng linh lực nồng đậm ập vào mặt, ánh mắt mọi người lập tức bị những khối linh thạch kia thu hút.
"Trời ơi! Đây toàn là Trung phẩm linh thạch!" Lãnh U không kìm được kinh hô một tiếng, sau đó vội vàng che miệng lại.
Trung phẩm linh thạch tuy đối với tu sĩ Nguyên Anh kỳ không phải là hàng hiếm, nhưng số lượng lớn như vậy thì chưa từng thấy... Trong căn phòng đá này, ít nhất có bốn mươi triệu Trung phẩm linh thạch, xếp chồng ngay ngắn.
Sự chấn động và ngây người chỉ kéo dài vài giây. Mọi người lập tức chia những linh thạch này thành từng đống, rồi năm người chia đều thu vào.
Mỗi người thu được mấy triệu linh thạch, thu hoạch khổng lồ như vậy, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không khỏi động dung. Chỉ riêng khoản này, chuyến đi vào mê cung dưới lòng đất này tuyệt đối là đáng giá. Trong chớp mắt, linh thạch trong phòng đá đã được thu sạch. Mọi người rời khỏi phòng đá, tiếp tục đi thẳng...
Cùng lúc đó, bên ngoài di phủ, các tu sĩ của các thế lực lớn đang cố gắng ngăn cản những tu sĩ cấp thấp muốn tiến vào di phủ.
Nếu không phải không được tự ý sát hại, những người này đã sớm bị các tu sĩ canh giữ lối vào chém thành mảnh vụn.
"Này, dựa vào đâu mà không cho chúng ta vào? Trong số những tu sĩ vào trước có một tu sĩ Kim Đan kỳ, dựa vào đâu mà nàng ta lại được vào?" Có người trong đám đông bất mãn la lên.
"Nếu các ngươi cũng xuất thân từ danh môn thế gia, ta cũng có thể cho các ngươi vào!" Mấy người canh giữ mặt không biểu cảm, như thể người nói không phải bọn họ.
Đi cửa sau cũng có thể đường hoàng như vậy sao? Ngay lúc này, một đạo kiếm quang chợt từ chân trời xa bay tới. Trong chốc lát, kiếm quang chợt đến đài cao dừng lại. Kiếm quang thu lại, lộ ra một lão giả cốt cách tiên phong đạo cốt. Mấy tu sĩ canh giữ lối vào lập tức biến sắc vô cùng cung kính. Một tu sĩ dẫn đầu tiến lên hành lễ: "Tô tiền bối, sao ngài lại đến một mình?"
Người đến mặt mày nghiêm nghị: "Sao? Ta đến một mình còn phải xin phép ngươi sao?"
Tu sĩ kia lập tức mồ hôi đầm đìa, xin lỗi: "Đâu dám! Tô tiền bối mời vào!"
Vị Tô tiền bối kia hừ lạnh một tiếng, giá độn quang định đi vào. Nhưng đến mép lối vào, hắn lại đột nhiên dừng lại: "Có thấy một nữ tu sĩ nào..." Hắn miêu tả dung mạo của Manh Manh, hỏi những người canh giữ có thấy qua không.
"Có, đội người của nàng ấy đã vào cách đây một canh giờ rồi." Một tu sĩ khác cung kính trả lời.
"Ừm." Tô tiền bối hừ mạnh một tiếng, giá độn quang, trong chớp mắt biến mất ở lối vào.
"Vệ huynh, vị Tô tiền bối này là ai vậy?" Một người canh giữ hỏi.
"Đại tu sĩ Tô Mạc Ly của Cực Âm Tông." Tu sĩ dẫn đầu trầm mặt trả lời.
Mọi người nghe vậy đều "sì" một tiếng hít một hơi khí lạnh.
Tô Mạc Ly, Đại tu sĩ Hóa Thần kỳ của Cực Âm Tông, cũng là một trong những Đại tu sĩ được cho là có sát tính nặng nhất. Thậm chí nhiều tu sĩ Cực Âm Tông còn chưa từng gặp vị trưởng lão này, nhưng hung danh của hắn ở Cực Băng Thành thì không ai không biết. Nghe nói hắn từng vì một đệ tử bị sỉ nhục mà diệt môn một tiểu môn phái, lúc đó máu chảy thành sông, gây ra sự phẫn nộ của các thế lực lớn, cuối cùng không thể không để Thái Thượng Trưởng lão của Cực Âm Tông ra mặt, lệnh hắn diện bích trăm năm sám hối. Lần này xuất quan, chẳng lẽ chỉ để khám phá di phủ?
"Vừa rồi hắn hình như đang hỏi thăm người..." Một tu sĩ yếu ớt nói.
"Các ngươi còn nhớ chuyện Hư Vô Ngạo và Ngô Thiên Vận bị một nữ tử đánh bại chứ?" Một tu sĩ khác nhắc nhở.
"Vân Thường Tiên Tử Hà Manh Manh!"
Lần này mọi người đều nghĩ đến một cái tên!
Chương 556: Hồ lô
Lần này thật sự là đại thu hoạch!
Vũ Ngọc Lộ bay bên cạnh Vũ Ngọc Thần, mặt mày đầy vẻ hưng phấn. Tuy là đệ tử của đại gia tộc, tài liệu tu luyện bình thường cũng không ít, nhưng nàng không có thân phận người kế nhiệm như Vũ Ngọc Thần, nên tài sản có hạn. Lần này tự nhiên có được mấy triệu Trung phẩm linh thạch, thật sự là nằm mơ cũng phải cười tỉnh.
"Quả nhiên là Đại yêu Hóa Thần kỳ, vậy mà lại cất giữ nhiều Trung phẩm linh thạch đến vậy!" Lãnh Hồn cũng không khỏi cảm khái. Tuy vì Lãnh U ít ra tay nên thu được cũng ít, nhưng hai huynh muội vẫn giữ được tâm thái bình hòa. Từ điểm này mà nói, bọn họ mạnh hơn rất nhiều so với những công tử bột bình thường.
"Thực ra điều này rất bình thường. Linh khoáng thời thượng cổ xa xưa nhiều hơn bây giờ rất nhiều, phẩm chất linh thạch cũng cao hơn. Một Đại yêu Hóa Thần kỳ mượn địa lợi để vơ vét lượng lớn linh thạch là chuyện rất bình thường." Tố Tâm Tiên Tử nói.
Thấy mọi người mặt mày hớn hở, Manh Manh lại đảo mắt. Dường như ngay khi bọn họ đang vơ vét căn phòng kia, lại có không ít người tiến vào thông đạo, hơn nữa mấy nhóm người trong số đó đang đi theo hướng của bọn họ.
"Đi nhanh đi, phía trước còn nhiều bảo vật hơn, cẩn thận bị người khác lấy trước." Manh Manh nhắc nhở.
Vũ Ngọc Thần gật đầu, tinh thần mọi người cũng lập tức phấn chấn. Bảo vật này dù sao cũng không ai chê nhiều, dù mình không dùng cũng có thể cho đời sau hoặc thân bằng đệ tử dùng mà... Một hàng người lại một lần nữa giá độn quang bay nhanh trong thông đạo. Sau khi rẽ qua mấy ngã rẽ, bọn họ lại đổi hướng, bởi vì mấy căn phòng đá dọc đường nhìn thấy đều trống rỗng.
Manh Manh bay phía trước, gặp trận phá trận. Một hàng người cũng không gặp nguy hiểm gì, nhưng ánh mắt nhìn nàng lại càng lúc càng kỳ lạ. Bỗng nhiên, mọi người dừng lại, ánh mắt nhìn về phía bức tường đá bên phải.
"Hà tiên tử, bên kia hình như có động tĩnh." Ý của Vũ Ngọc Thần rất rõ ràng, nghe nói bên kia rất náo nhiệt, bên này lại không có cửa.
"Chuyện này còn không đơn giản sao," Manh Manh thanh quát một tiếng, một đạo ngân hồng bay vút ra, trong chớp mắt, như một luồng sấm sét lao về phía bức tường.
Ầm!
Một tiếng vang động trời, Manh Manh vung tay áo gạt đi bụi bẩn và đá vụn bắn ra. Từ một cái lỗ bị chém ra trên tường, nàng bay ra, phát hiện mình đã ở trong một đại điện. Bên trong đã có không ít tu sĩ, bị cách xuất hiện khá độc đáo của nàng chấn động mạnh.
"Tình hình ở đây là sao?" Vũ Ngọc Thần và đồng đội cũng bay vào, thấy nhiều tu sĩ xuất hiện trước mắt như vậy, cũng ngẩn người.
Tuy nhiên, sự chú ý của mọi người nhanh chóng bị một tiếng ầm ầm thu hút. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đỉnh đại điện có một màn sáng khổng lồ. Trong màn sáng lơ lửng mấy chục kiện pháp bảo đủ hình dạng. Tuy cách màn sáng không thể phân biệt phẩm cấp của những pháp bảo đó, nhưng từ ánh sáng trên đó mà xem, hẳn đều là những vật phẩm có uy lực không tầm thường.
Hiện tại có mấy chục tu sĩ Nguyên Anh kỳ đang vây quanh màn sáng kia điên cuồng tấn công, nhưng màn sáng đó chỉ hiện ra từng lớp gợn sóng, chính là không vỡ, khiến những tu sĩ bên ngoài tấn công vô cùng tức giận.
"Này, đó chẳng phải Vũ huynh sao?" Một người trong số đó liếc nhìn về phía này, đột nhiên kêu lên.
"Hô Duyên Bác, sao ngươi không ở cùng gia tộc?" Vũ Ngọc Thần xem ra cũng quen hắn, nhưng trong lời nói lại khá bất lịch sự. Hiển nhiên quan hệ giữa hai người không mấy tốt đẹp.
"Ha ha, ngươi chẳng phải cũng vậy sao?"
Hô Duyên Bác liếc nhìn Manh Manh và đồng đội, trên mặt khẽ lộ vẻ kinh ngạc: "Quả nhiên là truyền nhân của Vũ gia, một đội ngũ tạm thời mà cũng có trình độ như vậy. Thế nào, có hứng thú qua đây chia một chén canh không?"
"Ý gì?" Vũ Ngọc Thần hỏi.
Hô Duyên Bác chỉ vào màn sáng kia: "Những pháp bảo bên trong ngươi đều thấy rồi. Nếu các ngươi tham gia tấn công, sau khi màn sáng vỡ, các ngươi cũng có quyền ưu tiên tranh đoạt pháp bảo bên trong."
Vũ Ngọc Thần nhíu mày: "Tranh đoạt?"
"Ha ha ha..."
Hô Duyên Bác cười lớn: "Chẳng lẽ ngươi còn hy vọng chúng ta những người này sẽ nhường nhịn nhau sao?"
"Hô Duyên Bác, ngươi từ khi nào lại thay chúng ta làm chủ vậy?" Một giọng nói âm trầm vang lên.
Hô Duyên Bác liếc nhìn về phía đó, cười lạnh: "Thân Đồ Kiêu, ngươi nghĩ Vũ Ngọc Thần thấy những thứ này sẽ quay đầu bỏ đi sao? Đừng dùng chỉ số thông minh của ngươi để sỉ nhục chỉ số thông minh của người khác!"
"Ngươi... chúng ta cứ chờ xem!" Giọng nói âm trầm kia lập tức nghẹn lại, nhưng ngay sau đó lại có vẻ tức giận.
"Hô Duyên, Thân Đồ hai gia tộc đều là thế gia của Cực Băng Thành, chỉ là thực lực không bằng Vũ gia đứng đầu." Bên tai Manh Manh vang lên truyền âm của Tố Tâm Tiên Tử.
"Được, việc này ta giúp!"
Vũ Ngọc Thần có vẻ khá "đại nghĩa lẫm liệt". Khiến Hô Duyên Bác đảo mắt... Hắn thì không muốn bọn họ giúp, nhưng đã thấy rồi, bất kể hắn có mời hay không, dù sao Vũ Ngọc Thần cũng sẽ không chủ động rời đi.
Vũ Ngọc Thần cũng không lười biếng, dẫn một hàng người đến trước màn sáng, thử thăm dò một chút, liền bắt đầu oanh kích màn sáng. Tố Tâm Tiên Tử và những người khác cũng lần lượt tham gia, phát động tấn công, màn sáng lại một lần nữa chấn động kịch liệt.
Manh Manh vừa định ra tay, đột nhiên một ý niệm truyền vào thức hải của nàng: "Chủ nhân!"
"Ừm, ngươi là... Khí linh của Mậu Thổ Thần Phong?" Manh Manh đầu tiên là kỳ lạ, sau đó mới nhớ ra đây là khí linh của Mậu Thổ Thần Phong đang liên lạc với mình.
Mậu Thổ Thần Phong, là một phần của Ngũ Lôi Phong, cũng là một phần của Tiên khí. Manh Manh vì hiện tại không có thực lực động đến nó, nên cũng chỉ đưa vào trong cơ thể để ôn dưỡng, không ngờ khí linh lười biếng kia lại chủ động liên lạc với nàng.
"Là ta, trong số những pháp bảo kia có một kiện ngươi nhất định phải thu lấy, đó là một kiện Tiên khí." Khí linh nói.
"Tiên khí? Không thể nào?" Manh Manh kinh ngạc nói. Ở Chân giới có thể gặp được Tiên khí như Mậu Thổ Thần Phong đã là không dễ dàng rồi, nàng có chút khó tin lại còn xuất hiện một kiện nữa.
"Tuyệt đối không sai, ta có phương pháp cảm nhận đặc biệt. Kiện Tiên khí kia không biết vì nguyên nhân gì cũng bị tổn thương, khí linh cũng rơi vào trạng thái ngủ say.
Ngươi có thể nhân cơ hội này dùng Ngũ Hành Luyện Bảo Quyết để tế luyện thu phục nó, sau đó dùng Ngũ Hành Chân Nguyên để nuôi dưỡng. Dù khí linh vẫn còn ngủ say, cũng có thể phát huy một phần mười uy lực." Khí linh của Mậu Thổ Thần Phong nói.
Một phần mười uy năng của Tiên khí?
Dường như cũng không tệ.
Manh Manh vừa định ra tay, đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Rốt cuộc là pháp bảo nào?"
"Chính là cái hồ lô màu tím kia."
Manh Manh nhìn vào màn sáng, quả nhiên thấy trong số rất nhiều pháp bảo, có một cái hồ lô màu tím đang lơ lửng trên không, nhưng trong số các bảo vật, ánh sáng của nó lại ảm đạm nhất.
"Được, ta sẽ nghe ngươi một lần." Manh Manh đối với khí linh của Mậu Thổ Thần Phong này có chút bất mãn, tên này số lần xuất hiện báo cáo ít đến mức không cần đếm ngón tay, lần này vừa ló đầu ra đã đưa ra một chủ ý, tốt hay không còn cần quan sát thêm.
Manh Manh phá cấm, lại có một khí thế khác. Lần này nàng căn bản không dùng Đại Ngũ Hành Phá Cấm Thuật, mà triệu hồi Ngân Tiêu Kiếm, thân kiếm hợp nhất, hóa thành một đạo ngân hồng mãnh liệt công kích màn sáng... Ngân Tiêu Kiếm là nửa kiện Tuyệt phẩm Đạo khí, cộng thêm sự tấn công của các tu sĩ Nguyên Anh kỳ xung quanh, chưa đến một khắc, trên màn sáng đã đầy vết nứt. Tất cả mọi người đều biết phá cấm sắp thành công,纷纷 chuẩn bị tranh đoạt bảo vật.
Ầm!!
Màn sáng cuối cùng cũng vỡ nát dưới sự tấn công của mọi người. Những pháp bảo kia ngay trong khoảnh khắc màn sáng vỡ vụn, bảo quang chợt lóe, liền muốn hóa thành cầu vồng bay tứ tán.
Vút...
Tất cả tu sĩ đều như phát điên bay lên tranh đoạt bảo vật.
Manh Manh ngay khi màn sáng vỡ vụn, ngự kiếm lao về phía cái hồ lô màu tím kia. Kiếm quang chợt lóe đã đến, cuốn lấy cái hồ lô rồi rút lui.
Vừa bay ra khỏi vùng kiếm quang, chuẩn bị xem xét kỹ cái hồ lô kia, một bàn tay khổng lồ màu xanh "ầm ầm" bay tới, định cướp lấy cái hồ lô trong tay nàng.
"To gan!" Manh Manh cất hồ lô, quát lớn một tiếng, Ngân Tiêu Kiếm đột nhiên bạo trướng, hung hăng chém xuống bàn tay kia.
"A...!"
Một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên, trên không trung máu tươi đầm đìa, bàn tay khổng lồ kia cũng hóa thành một đống thịt nát rơi xuống đất. Một tu sĩ ở hàng đầu, mặt đầy oán độc nhìn chằm chằm nàng, giống như một con rắn độc muốn cắn người, luồng hàn ý đó khiến người ta vô cùng khó chịu.
Đối với loại người này, Manh Manh tuyệt đối không muốn để lại hậu họa. Ánh mắt nàng chuyển động, Ngân Tiêu Kiếm mang theo tiếng xé gió sắc bén chém thẳng xuống đầu tu sĩ kia.
Sắc mặt tu sĩ kia lập tức trở nên khó coi. Hắn muốn lùi vào đám đông để Manh Manh phải kiêng dè, nhưng ngay khi Ngân Tiêu Kiếm bay lên, các tu sĩ xung quanh hắn như nghe thấy khẩu lệnh, chợt tản ra. Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy trời đất dường như chỉ còn lại một mình hắn đối mặt với thanh phi kiếm này.
"Tha..." Môi hắn run rẩy, nhưng làm thế nào cũng không thể nói ra lời đó. Chỉ thấy ngân quang chợt lóe, cơ thể hắn bị chém đôi từ giữa, ngay cả Nguyên Anh cũng chưa kịp thoát ra.
Manh Manh cười lạnh một tiếng, bay qua thu lấy túi trữ vật bên hông tu sĩ kia... Đột nhiên,
Đề xuất Huyền Huyễn: Manh Manh Tiên Du Ký
[Luyện Khí]
Chương 179 có tiếng trung, anh có phải chưa dịch xong không
[Kim Đan]
Trả lờiok
[Luyện Khí]
Chương 85 dịch hơi khó hiểu, như ghép tiếng anh và dịch hiện đại vào, khá rối. Tên "Tống Lỗ" hay bị sai thành "Song Lỗ" cũng có "Tống Lỗi"
[Kim Đan]
Trả lờiok đã fix. Không tìm thấy Tống Lỗi.
[Luyện Khí]
Có khá nhiều tên bị sai như "tiểu Quyên" bị nhầm thành "Xú nhi",... Còn có tên lúc thì "La Ngọc Ỷ", lúc là "La Ngọc Khởi" không chắc tên nào dúng, còn lại mình không nhớ Chương 64 đoạn cuối bị lập nội dung
[Luyện Khí]
Trả lờiĐầu chương 65 cũng bị lập lại nội dung
[Kim Đan]
Trả lờikhông tìm thấy Xú nhi
[Luyện Khí]
Cuối cùng cũng có rồi, dù tên nhân vật có chút lộn xộn nhưng rất hay dễ hiểu. Đang đọc đến chương 15 mà không thấy nội dung, xem thử lại các chương cũ cũng vậy, các truyện khác cũng vậy không biết có phải trang wed bị lỗi không.
[Kim Đan]
Trả lờilỗi đó, mình vừa fix rồi. Về phần lỗi tên nếu bạn rảnh có thể báo những tên bị sai và tên đúng. Mình dùng tool ép tên hàng loạt lại.