Giữa tầng không, một cỗ xe khổng lồ hiện ra... không, đó là một chiếc loan giá do chim kéo. Chiếc loan giá được chế tác tinh xảo như kiệu ngọc, phía trước là bốn linh cầm khổng lồ màu xanh biếc đang kéo. Dưới gầm xe không có bánh, mà là một đám phong vân xanh nhạt lững lờ nâng đỡ, tựa như tiên cảnh giáng trần.
Từ trong loan giá, giọng Tố Tâm Tiên Tử vang vọng, nhẹ nhàng hỏi: “Hà Tiên Tử có đó chăng?” Manh Manh lần đầu tiên chiêm ngưỡng phi xa hình kiệu này, trong lòng dâng trào hứng thú khôn tả. Nàng khẽ lướt mình lên không trung, nhưng vừa xuất hiện bên cạnh loan giá, bốn linh cầm xanh biếc kia bỗng chấn động kịch liệt, suýt chút nữa đã kinh hoàng mà rơi khỏi tầng mây.
Tố Tâm Tiên Tử khẽ thò đầu ra, mỉm cười nói: “Hà Tiên Tử, xin hãy bảo linh cầm hộ thân của cô đừng dọa những con Phong Điêu kéo xe của ta. Nếu chúng lỡ chân rơi xuống từ giữa không trung, e rằng danh tiếng của ta sẽ vang vọng khắp chốn đấy.” Nàng chợt nhớ lại lời Xích Thù Tiên Tử từng nói về Manh Manh, rằng tiểu hồng điểu kia e không chỉ đơn thuần mang huyết mạch Chu Tước, mà rất có thể, nó chính là thần thú Chu Tước thượng cổ.
Chương 544: Ngọc Liễn Phi Xa.
Chu Tước, trong Tứ Phương Thần Thú thượng cổ, chính là tôn chủ thần thú trấn giữ phương Nam. Thuở hồng hoang xa xưa, yêu thú mang danh thần thú không phải ít, nhưng luận về huyết mạch tôn quý, tu vi cường đại, thì chỉ có Tứ Phương Thần Thú là đứng đầu thiên hạ: Thanh Long, Huyền Võ, Bạch Hổ, Chu Tước. Trong số đó, Long tộc là quần thể đông đảo nhất, kế đến là Chu Tước, tương truyền là một chi tộc hệ hỏa của Phượng Hoàng.
Thế nhưng, từ khi Tiên Linh nhị giới bị ngăn cách bởi vạn dặm trùng dương, thần thú nhất tộc phần lớn đã ẩn mình nơi chân trời góc bể, chỉ còn lại những chủng quần huyết mạch không thuần, cũng dần dần mai một theo dòng chảy thời gian. Bởi vậy, Tố Tâm Tiên Tử khó lòng tin rằng, tiểu hồng điểu kia lại là một Chu Tước thuần huyết.
Bên ngoài trời có chút oi nồng, nhưng trong loan giá lại gió mát hiu hiu, vô cùng dễ chịu. Tố Tâm Tiên Tử cố ý giảm tốc độ, để loan giá lững lờ trôi trên không, từ trên cao nhìn xuống Cực Băng Thành, quả là một cảnh tượng hữu tình, mang một vẻ đẹp riêng biệt. “Món pháp bảo này quả là tuyệt diệu!” Manh Manh không khỏi thốt lên lời tán thưởng.
Tố Tâm Tiên Tử khẽ cười: “Loan giá này cũng chỉ là vật tầm thường, chỉ có điều thuần hóa bốn linh cầm này khá phiền phức.” Phàm là tu chân giả, đôi khi sẽ thu phục linh thú, linh cầm, linh trùng, hoặc để trấn giữ động phủ, hoặc làm tọa kỵ, trợ chiến, hoặc đơn thuần là để thưởng ngoạn tiêu khiển. Thu phục vài con hay chỉ huy một con thì dễ, nhưng nếu muốn đồng thời điều khiển số lượng lớn, thì không chỉ cần tinh thông thuật ngự linh, mà còn phải hao phí vô số thời gian và tâm huyết.
Manh Manh từng tu luyện 《Ngự Trùng Tâm Kinh》, nên thấu hiểu sâu sắc điều này. Nuôi dưỡng, chăm sóc, chỉ huy quần trùng chiến đấu... những việc ấy nàng đều thành thạo. Nhưng muốn linh trùng kết thành trùng trận như Đại Phong Điệp đã gặp trong lần thám hiểm trước, thì lại khó như lên trời. Bởi lẽ, nàng chưa từng nghĩ đến việc hao phí thời gian dài để huấn luyện chúng... Dù có thần thông nghịch thiên, nàng cũng không muốn lãng phí thời gian vào việc này. Thực tế, nàng đã dần chuyển giao linh trùng cho Phượng Vũ, chỉ chờ Phượng Vũ chính thức tấn cấp Kim Đan, nàng sẽ giao toàn bộ Thệ Kim Trùng, Hoàng Kim Điệp cho nàng ấy, còn Linh Phong thì giữ lại, cũng chỉ vì linh mật quý giá do chúng luyện chế mà thôi.
Thấy nàng trầm tư, Tố Tâm Tiên Tử khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ túi trữ vật bên hông. Một đạo bạch quang lóe lên, trong lòng bàn tay nàng hiện ra một chiếc bạch ngọc loan giá pháp bảo tinh xảo, nhỏ nhắn. Thân xe điêu khắc rồng phượng, bốn phía nắp xe rủ xuống ngọc anh bảo lạc, đẹp đến nao lòng. “Món pháp bảo này là do cô mẫu luyện chế cho ta, chiếc loan giá ta đang ngồi cũng là của cô mẫu.” Nàng chỉ vào bốn góc và trung tâm nắp xe, giải thích: “Khi cô mẫu luyện chế món pháp bảo này, đã để lại những vị trí để khảm pháp bảo. Nhưng linh khí pháp bảo thông thường đặt lên cũng chẳng mấy tác dụng, chỉ có đạo khí pháp bảo có khí linh điều khiển mới phát huy được toàn lực. Ta không có đạo khí, lại càng không có kiên nhẫn thuần dưỡng linh cầm, nên vẫn chưa từng tế luyện. Nếu tiên tử yêu thích, cứ việc nhận lấy.”
Manh Manh thực lòng yêu thích, nhưng vẫn còn chút do dự: “Đây là Xích Thù tiền bối tặng cô, ta nhận lấy e không thích hợp lắm chăng?” “Có gì mà không thích hợp?” Tố Tâm Tiên Tử thấy nàng vừa yêu thích lại vừa khó xử, không khỏi khẽ mỉm cười: “Hay là ta bán cho cô đi, cô cứ tùy ý đưa ta một ít linh thạch là được, coi như đây là một cuộc giao dịch.”
Tố Tâm Tiên Tử quả nhiên là người thông tuệ. Điều khiến Manh Manh khó xử không phải vì món pháp bảo này do Xích Thù Tiên Tử ban tặng, mà là vì nếu vô cớ nhận lấy, chỉ vì nhất thời yêu thích mà lại mắc nợ một ân tình. Món pháp bảo này tuy chỉ là vật dụng để di chuyển, nhưng khi luyện chế rõ ràng đã tốn công sức chọn lựa vật liệu, dùng cực phẩm ngọc tinh vạn năm từ đáy biển sâu mà luyện thành, hơn nữa sau này còn có cơ hội thăng cấp, giá trị không hề thua kém một kiện đạo khí. Tố Tâm Tiên Tử bảo nàng dùng linh thạch thanh toán, là vì nghĩ cho nàng, tránh để nàng mắc nợ ân tình, chỉ là linh thạch có giá, nhưng cực phẩm ngọc tinh này lại có linh thạch cũng khó mà mua được.
Sau một thoáng trầm ngâm, Manh Manh rốt cuộc khó cưỡng lại sức hấp dẫn của bảo vật. Nàng thu chiếc loan giá vào, rồi lật tay lấy ra một thanh kim tinh đoản kiếm, đưa cho Tố Tâm Tiên Tử: “Linh thạch trong tay ta cũng không nhiều, thanh phi kiếm này phẩm chất cũng tạm được, mong Tố Tiên Tử nhận lấy!” “Cũng tạm được?!” Lần này, đến lượt Tố Tâm Tiên Tử kinh ngạc đến ngẩn người... Đây chính là một thanh hạ phẩm đạo khí phi kiếm! Tuy về giá trị chưa chắc đã vượt xa ngọc liễn phi xa, nhưng đây là một kiện đạo khí pháp bảo, hơn nữa lại là đạo khí công kích, công dụng lớn hơn nhiều so với một vật dụng di chuyển đơn thuần.
Cũng như Manh Manh, đối với Tố Tâm Tiên Tử, thanh phi kiếm này là một vật phẩm giao dịch không thể chối từ. Tố Tâm Tiên Tử cũng không hề khách sáo, thản nhiên nhận lấy. Về điểm này, Manh Manh vô cùng tán thưởng. Nói ra thì, thanh phi kiếm này nàng có được từ truyền thừa chi địa của Ngũ Hành Tông. Giờ đây, nàng quả là 'Đa Bảo Tiên Tử' danh xứng với thực, bởi nàng đã thu hoạch vô số bảo vật từ truyền thừa chi địa Ngũ Hành Tông và Hậu Thổ Tiên Phủ. Nhưng bảo vật dù nhiều đến mấy, cũng không cần thiết phải phô trương. Chỉ có pháp bảo phù hợp với mình mới là tốt nhất. Dùng một kiện hạ phẩm đạo khí đổi lấy một chiếc ngọc liễn phi xa, giao dịch này đối với nàng mà nói vẫn là vô cùng có lợi. Hơn nữa, nàng giờ đây đã bắt đầu suy tính xem nên dùng những pháp bảo nào để trang trí chiếc phi xa này rồi.
Loan giá cuối cùng cũng dừng lại, phía dưới là một khu vườn hoa lệ, tiên trì kỳ hoa đua nở, linh cầm hót líu lo, giữa những tàng cây xanh biếc ẩn hiện những tòa điện các tinh xảo. Loan giá từ từ hạ xuống, khi đã dừng ổn định, Tố Tâm Tiên Tử khẽ vung tay. Những sợi dây trói trên thân các Phong Điêu đều được cởi bỏ, chúng cất tiếng hót vui mừng, vỗ cánh bay vút vào rừng. Sau khi hai người bước xuống, chiếc loan giá thu nhỏ lại bằng nắm tay, bay vào trong tay áo của Tố Tâm Tiên Tử.
“Tố Tâm Tiên Tử, Vân Thường Tiên Tử hai vị phương giá đồng lâm, quả là vinh hạnh cho buổi tụ hội này, thêm phần rực rỡ không nhỏ!” Một giọng nói quen thuộc chợt vang lên. Manh Manh định thần nhìn lại, thì ra chính là Vũ Ngọc Thần. Tố Tâm Tiên Tử liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt lại nhanh chóng lướt qua Manh Manh, khẽ nói: “Từ khi nào Vũ đạo hữu lại kiêm nhiệm việc đón khách vậy? Đây mới thật sự là một sự ‘tăng trưởng’ đáng kinh ngạc!”
Vũ Ngọc Thần không muốn đôi co với nữ nhân, liền trực tiếp phớt lờ, nghiêng người mỉm cười mời hai người vào điện. Ba người bước lên bậc thang, tiến vào đại điện. Manh Manh đảo mắt nhìn quanh, phát hiện bên trong bày gần trăm bàn tiệc, có vài gương mặt nàng mới quen gần đây. Thấy ánh mắt nàng lướt qua, họ đều khẽ gật đầu chào hỏi. Trên một bàn tiệc, Lãnh Thiên Đô phu phụ cùng Lãnh Hồn, Lãnh U huynh muội đang ngồi. Vũ Ngọc Thần liền dẫn hai nàng thẳng đến bàn đó.
Lãnh U thấy Manh Manh bước vào, ánh mắt nàng có chút phức tạp, lại pha lẫn lo lắng, không tự chủ được nhìn về phía một bàn tiệc không xa. Manh Manh cảm thấy ánh mắt nàng có điều lạ, liền thuận theo nhìn sang. Chỉ thấy trên bàn tiệc đó cũng có một người quen – Hư Vô Sương. Tuy nhiên, sự hiện diện của cô gái này không thể khơi dậy hứng thú của nàng. Điều khiến nàng có chút cảnh giác là mấy tu chân giả Nguyên Anh kỳ trẻ tuổi bên cạnh Hư Vô Sương, đặc biệt là thanh niên có dung mạo tương tự cô ta. Sau khi nghe Hư Vô Sương giới thiệu nhỏ giọng, trong mắt hắn chợt bắn ra ánh nhìn sắc bén, tựa như hai thanh kiếm thực chất, khiến người ta cảm thấy một trận đau nhói.
“Thế gian này rốt cuộc làm sao vậy? Kẻ sát nhân lại còn hùng hồn hơn cả nạn nhân?” Manh Manh khẽ lẩm bẩm.
“Cô nói gì?” Giọng nàng quá nhỏ, ngay cả Tố Tâm Tiên Tử bên cạnh cũng không nghe rõ, khẽ hỏi lại.
“Không có gì, ta chỉ là nói nơi đây quả là nhân tài tề tựu, anh hùng hội tụ.” Manh Manh mỉm cười đáp.
Vũ Ngọc Thần tuy không nghe rõ lời Manh Manh nói, nhưng trong một cái liếc mắt không chủ ý, hắn thấy nam tu sĩ của Cực Âm Tông kia đang hung hăng nhìn chằm chằm nàng, không khỏi có chút kỳ lạ: “Hà Tiên Tử, cô có phải có chút hiểu lầm với Hư Vô Ngạo của Cực Âm Tông không? Có cần ta đứng ra hòa giải đôi chút chăng?”
Hư Vô Ngạo? Chắc là có quan hệ gì đó với Hư Vô Sương. Manh Manh cười nhạt: “Đa tạ hảo ý của Vũ đạo hữu, không cần đâu, ta và bọn họ không có hiểu lầm.”
Không có hiểu lầm? Vậy thì là tử thù rồi. Vũ Ngọc Thần khẽ cười, không nói thêm gì nữa. Dù sao, hắn và Manh Manh hiện tại không có bất kỳ quan hệ nào. Nếu thật sự mạo muội nhúng tay vào, ngược lại có thể kéo cả gia tộc xuống, cuối cùng nếu gây thù chuốc oán với Cực Âm Tông, thì thật sự là không đáng chút nào.
Sau một thoáng giao phong ánh mắt, ba người đã đến bàn tiệc của Lãnh Thiên Đô phu phụ. Sau khi giới thiệu lại một lượt, mọi người đều an tọa. Buổi tụ hội này vốn là cuộc gặp gỡ giữa Lãnh Thiên Đô phu phụ sau tân hôn với bằng hữu. Nếu nói là ‘chủ nhân’, thì chính là Lãnh Thiên Đô phu phụ và Vũ Ngọc Thần. Giờ đây, mọi người đã tề tựu đông đủ, yến tiệc bắt đầu. Trong tiếng chén đĩa va chạm, tiếng cười nói không ngớt. Những người này đều là cố nhân của Lãnh Thiên Đô phu phụ, ngày cưới không tiện trêu ghẹo, nhưng hôm nay toàn là người trẻ, nên không còn kiêng kỵ. Một nhóm người vây lấy Lãnh Thiên Đô chuốc rượu, nhóm khác lại trêu chọc tân nương, nhất thời không khí vô cùng náo nhiệt.
Trong tiệc, Manh Manh thường xuyên cảm nhận được một luồng ánh mắt nóng rực lướt qua bàn của họ... chính xác hơn là hướng về phía nàng. Ánh mắt ấy như có thực chất, tựa muốn xuyên thấu nàng, tràn đầy địch ý và khiêu khích.
Tố Tâm Tiên Tử bên cạnh dường như cũng nhận thấy điều bất thường, khẽ nói: “Hà Tiên Tử, cô đã đắc tội với Hư Vô Ngạo bằng cách nào vậy?”
Manh Manh cười nhạt: “Ta và hắn là lần đầu gặp mặt, muốn đắc tội cũng không biết đắc tội từ đâu. Ngay cả muội muội hắn ta cũng chỉ gặp một lần ở hôn lễ của Lãnh Thiên Đô đạo hữu.”
“Ừm, có lẽ là vấn đề của Hư Vô Sương rồi. Hư Vô Ngạo này đối với muội muội hắn vô cùng cưng chiều, hơn nữa hắn cũng là tu chân giả Nguyên Anh hậu kỳ, người bình thường cũng không muốn trêu chọc hắn. Tuy nhiên... ha ha, chỉ cần không giết hắn, Cực Âm Tông sẽ không công khai làm gì cô đâu.” Tố Tâm Tiên Tử bỗng bật cười, nhưng tiếng cười ấy lại mang chút ý vị hả hê.
“Tố Tiên Tử, cô cười gì vậy?”
Tiếng cười của nàng thu hút ánh mắt của những người khác trên bàn. Vũ Ngọc Thần mở lời hỏi.
Tố Tâm Tiên Tử lại không trả lời trực tiếp: “Ta cười lát nữa có thể sẽ có màn kịch hay diễn ra, mọi người có thể mãn nhãn rồi.”
Mọi người không hiểu, muốn nàng nói rõ hơn nhưng nàng không chịu. Chỉ có Vũ Ngọc Thần như có điều suy nghĩ, liếc nhìn về phía Hư Vô Ngạo, nhưng cũng không lên tiếng.
Điều gì đến rồi cũng sẽ đến. Khi yến tiệc gần được một nửa, một người từ bàn của Cực Âm Tông đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Manh Manh và những người khác: “Cực Âm Tông Hư Vô Ngạo đã nghe danh Hà Tiên Tử đã lâu, xin được chỉ giáo một trận!”
Lời vừa dứt, cả đại điện lặng như tờ.
Chương 545: Chiến.
“Ngươi muốn chiến, ta liền chiến...”
Một nụ cười khẽ nở trên môi Manh Manh, giọng nói nhẹ nhàng như làn gió thoảng, nhưng lại như một tiếng trống trận vang dội trong lòng mọi người.
Khi nhìn thấy Hư Vô Sương, nàng đã biết mọi chuyện không thể yên ổn. Chương Sĩ Chiêu đã chết, nhưng không có nghĩa là Cực Âm Tông không có cách đối phó nàng. Hoặc công khai tấn công sẽ gây bất mãn trong công chúng, nhưng trong những trường hợp như hôm nay, việc tiến hành một cuộc ‘giao lưu’ thì hoàn toàn có thể. Còn việc lỡ tay làm bị thương, thậm chí giết chết trong lúc giao lưu, đó là điều khó tránh khỏi, dù là người khó tính nhất cũng không thể tìm ra lỗi. Hư Vô Ngạo vừa đứng ra khiêu chiến, nàng liền không chút do dự đáp ứng, đứng dậy đi đến trước bàn.
Trong mắt Vũ Ngọc Thần lộ ra một tia vui mừng, hắn đang muốn xem thực lực của Manh Manh. Còn trong mắt Lãnh Thiên Đô cũng lóe lên một tia dị sắc... Sau hôn lễ, Lãnh Bình Sơn đã tìm hắn nói về chuyện của Manh Manh. Về việc Lãnh Hồn nói Manh Manh đã bức hòa một tu chân giả Hóa Thần kỳ, hắn không tin. Hai cha con đã phân tích, nhất trí cho rằng rất có thể lúc đó đối phương có điều kiêng kỵ khác, nên đành phải giữ thái độ cao ngạo. Suy luận này khá hợp lý, mặc dù vậy, hai cha con cũng đồng thời cho rằng giá trị của Manh Manh tuyệt đối cao hơn Hư Vô Sương. Vì vậy, hôm nay gặp chuyện này, hắn cũng rất muốn xem thực lực của Manh Manh.
“Có thể chứng kiến Hà Tiên Tử và Hư đạo hữu giao lưu là vinh hạnh của chúng ta, nhưng nơi đây không phải là chỗ để giao lưu. Lãnh mỗ đề nghị mọi người đến võ trường thì sao?” Lãnh Thiên Đô cười tủm tỉm đứng dậy, dường như không thấy vẻ căng thẳng giữa hai người.
“Lãnh Thiên Đô này là sao vậy? Chẳng lẽ hắn không nhìn ra Hư Vô Ngạo muốn hủy hoại Vân Thường Tiên Tử sao?” Một tu chân giả tiếc nuối nói. Hắn tướng mạo không tệ, nhưng lại có một cái mũi khoằm khá phá tướng.
“Đồ huynh, chẳng lẽ huynh có hứng thú với vị tiên tử kia?” Một tu chân giả bên cạnh mũi khoằm dùng giọng nói như cú đêm khẽ hỏi.
“Hừ! Nam hoan nữ ái, dù ta có hứng thú với nàng cũng là chuyện bình thường.” Mũi khoằm đảo mắt nói.
“Ha ha, vậy huynh có thể ra mặt vì nàng mà, tuy Hư Vô Ngạo lợi hại, nhưng chưa chắc đã mạnh hơn huynh bao nhiêu.”
“Nếu chỉ là Hư Vô Ngạo, ta tự nhiên không sợ, nhưng nếu trong đó liên lụy đến Cực Âm Tông, thì sẽ được không bù mất.” Mũi khoằm nói thật.
“Võ trường? Được, chúng ta đi ngay!” Hư Vô Ngạo trên mặt lộ ra một tia cười lạnh, đối phương đã nhận chiến, hắn không sợ Manh Manh sẽ chạy trốn.
Võ trường của Cực Băng Thành lớn hơn Thần Hi Thành nhiều. Võ trường... thực ra Manh Manh càng muốn gọi nó là đấu trường, là một kiến trúc màu đen khổng lồ, xung quanh là khán đài có thể chứa hơn vạn người, ở giữa có ba hàng ngang dọc, tổng cộng chín đài lôi đài khổng lồ. Mỗi lôi đài đều có kết giới bảo vệ, lúc này có bốn lôi đài đã khởi động kết giới, bên trong không ngừng truyền ra ánh sáng và tiếng nổ của pháp bảo thần thông, đánh rất náo nhiệt.
Các võ trường ở khắp nơi đều có một quy định 'treo đầu dê bán thịt chó', đó là yêu cầu người tỷ thí không được làm hại tính mạng. Nhưng những người đến nơi này tỷ đấu có bao nhiêu người mang ý nghĩ ‘hữu nghị là trên hết, thi đấu là thứ hai’ chứ? Trừ khi chênh lệch giữa hai bên quá lớn, và một bên cố ý nương tay, nếu không trong lúc thi đấu hiếm khi có cơ hội cả hai bên đều toàn vẹn rời khỏi.
“Đắc tội muội muội ta, ngươi quả nhiên có gan!” Sau khi lên lôi đài, có kết giới che chắn, tiếng nói chuyện bình thường có thể bị chặn lại. Trong mắt Hư Vô Ngạo lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, dường như muốn dùng ánh mắt xé nát Manh Manh.
“Hư Vô Sương? Đắc tội nàng ta còn cần gan sao?”
Manh Manh cười khinh miệt: “Một tu chân giả Kim Đan kỳ nhỏ bé, chỉ bằng nàng ta cũng xứng để ta đắc tội? Ngươi chưa chắc đã quá coi trọng chiêu bài của Cực Âm Tông rồi!”
“Lớn mật!”
Hư Vô Ngạo tức giận đến bật cười: “Chỉ bằng ngươi dám nhục mạ Cực Âm Tông, hôm nay ngươi đừng hòng bước xuống lôi đài! Ta hỏi ngươi, Chương Sĩ Chiêu hiện giờ ở đâu?”
“Chương Sĩ Chiêu là ai?” Manh Manh giả vờ khó hiểu.
Trêu chọc Cực Âm Tông bằng lời nói thì không sao, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ phái người đến gây phiền phức, nhưng nếu công khai xé toạc mặt với Cực Âm Tông, đó lại là một vấn đề khác.
Hư Vô Ngạo cũng không thấy có gì lạ, thực tế hắn cũng không tin có người nào sau khi giết người của Cực Âm Tông mà còn dám bình thản ở lại Cực Băng Thành. Huống hồ tu vi của Chương Sĩ Chiêu tuy tương đương với hắn, nhưng trong tay có vài món pháp bảo đặc biệt, lại tu luyện thần thông được chọn lọc kỹ càng, hắn căn bản không tin đối phương có thể đánh bại và giết chết Chương Sĩ Chiêu.
Vì vậy, hắn trầm mặt nói: “Chương sư huynh sau khi truy đuổi ngươi từ hôn lễ của Lãnh gia ra ngoài thì không thấy đâu nữa, ngươi nói hắn đã đi đâu?”
Manh Manh cười: “Hư đạo hữu, ta tạm không hỏi ngươi Chương Sĩ Chiêu kia vì sao lại truy đuổi ta, ta muốn thỉnh giáo ngươi vài vấn đề.”
Không đợi Hư Vô Ngạo đồng ý, nàng đã hỏi:
“Ta là lần đầu tiên đến Cực Băng Thành, có phải là lần đầu tiên gặp ngươi không?”
“Phải.”
“Lần trước ở Lãnh Gia Bảo có phải là lần đầu tiên gặp muội muội ngươi không?”
“Phải.”
“Ta ở hiện trường hôn lễ có phải là không hề tiếp xúc với Chương Sĩ Chiêu đạo hữu kia không?”
“Phải.”
“Chúng ta có phải là không quen biết nhau không?”
“Phải.”
“Hắn truy đuổi ta có phải là không có sự mời và đồng ý của ta không?”
“Phải.”
“Ta có phải là không cần chịu trách nhiệm về hành tung của hắn không?”
“Phải.”
“Vậy ngươi vì sao còn hỏi ta những vấn đề vô vị này?”
“Phải... Ngươi đang đùa ta sao?”
Hư Vô Ngạo thuận miệng đáp một tiếng, lúc này mới phản ứng lại.
Ầm ầm—
Những người chú ý đến lôi đài này đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là cười ồ lên. Ngay cả Hư Vô Sương cũng gần như xấu hổ muốn chui xuống gầm khán đài, và tất cả điều này là do ai đó đã không tử tế mà dùng một thủ đoạn nhỏ truyền ra cuộc đối thoại của hai người.
“Tìm chết!”
Mặt Hư Vô Ngạo đỏ bừng như mào gà, thậm chí có chút tím tái. Hắn ở Cực Âm Tông cũng là một trong những đệ tử trẻ tuổi tài năng nổi bật một thời, từ khi nào lại bị người ta coi như kẻ ngốc mà trêu đùa? Lập tức quát lớn một tiếng, một đạo kiếm quang ứng tiếng bay ra.
Trong chớp mắt, một thanh phi kiếm dài hơn mười mét, rộng vài mét hóa thành, bổ thẳng xuống đầu.
“Hư đạo hữu sẽ không phải là luyện tấm ván cửa nhà thành phi kiếm đấy chứ?” Manh Manh cười một tiếng, nhưng tay không hề chậm trễ, Nam Minh Ly Hỏa Kiếm hóa thành một đạo chu hồng bắn đi, chặn lại thanh cự kiếm kia.
Nói đùa thì nói đùa, thanh cự kiếm kia tuy không linh hoạt lắm, nhưng lại là một thanh đạo khí phi kiếm. Manh Manh lo lắng Thanh Phù Kiếm bị hư hại, tự nhiên không chịu xuất Thanh Phù Kiếm Trận, còn Lôi Bằng Kiếm Trận... giết gà há cần dùng dao mổ trâu?
Keng...
Thanh phi kiếm của Hư Vô Ngạo quả thực được luyện chế từ một loại kim loại khá đặc biệt, là một kiện đạo khí. Ngay cả một pháp bảo cùng cấp bình thường cũng sẽ bị hư hại dưới sự công kích mạnh mẽ của nó, vì vậy phong cách chiến đấu của hắn cơ bản đều là đại khai đại hợp. Nhưng hôm nay hắn lại gặp phải một thanh thượng phẩm đạo khí, hơn nữa thuộc tính đặc biệt của Nam Minh Ly Hỏa Kiếm cũng bảo vệ bản thân nó một cách hiệu quả. Mặc dù hỏa quang bắn ra tứ phía, nhưng trên kiếm không hề có chút hư hại nào, ngược lại thanh phi kiếm của hắn lại xuất hiện vài vết xước nhỏ khó nhận ra.
“Đại Huyền Băng Thuật!”
Manh Manh thuận tay thi triển một thần thông dường như đã lâu không dùng này, vô số băng trùy gào thét bắn về phía Hư Vô Ngạo... Ngoài uy lực bản thân của thần thông, tu vi của người thi triển cũng là một yếu tố rất quan trọng, giống như một thanh bảo kiếm tuyệt thế, trẻ con và người lớn vung lên sẽ có uy lực hoàn toàn khác nhau.
“Một thần thông cấp thấp nhỏ bé cũng dám lấy ra khoe khoang!” Hư Vô Ngạo cười lạnh.
Tuy nói vậy, nhưng cảm giác bị bắn trúng cũng tuyệt đối không phải là hưởng thụ, vì vậy hắn cũng lập tức đáp trả: “Đại Xoáy Nước Thuật!”
Linh khí cuồn cuộn xung quanh lập tức bị hấp dẫn, ngưng tụ trước người hắn, nhanh chóng hình thành một xoáy nước khổng lồ. Những băng trùy kia liền như thiêu thân lao vào lửa, bay về phía xoáy nước.
Rắc rắc...
Những băng trùy đi vào xoáy nước như đi vào máy xay thịt, lần lượt vỡ vụn rồi biến mất.
“Ngũ Hành Thần Chưởng!”
Manh Manh quát khẽ một tiếng, một bàn tay lớn ngũ sắc ầm ầm xuất hiện, mang theo tiếng gió sấm sét vỗ xuống xoáy nước kia.
Ngũ Hành Thần Chưởng là thần thông tiến cấp của Ngũ Hành Đại Cầm Nã, uy lực tăng mạnh. Một chưởng vỗ xuống, xoáy nước kia liền chấn động kịch liệt, chưa kịp để Hư Vô Ngạo phản ứng, Đại Xoáy Nước Thuật đã bị phá giải, cự chưởng ngũ sắc như vỗ ruồi bay về phía hắn.
“Cái gì? Lại có thể phá giải Đại Xoáy Nước Thuật nhanh như vậy sao?”
Hư Vô Ngạo kinh hãi, vẻ khinh thường trên mặt hoàn toàn biến mất, một đạo kim quang bắn thẳng về phía cự chưởng ngũ sắc.
“Cho ta nổ!”
Ầm!
Khi đạo kim quang vừa bắn đến cự chưởng ngũ sắc, Hư Vô Ngạo đột nhiên quát lớn một tiếng, đạo kim quang kia đột nhiên nổ tung, cự chưởng ngũ sắc cũng trong nháy mắt vỡ tan thành vô số điểm sáng.
Thật là quá hung tàn!
Manh Manh có chút cạn lời, tên này lại có thể dùng cả thứ này ra... Đây là một kiện ngụy lôi pháp bảo, uy lực kém xa Bạch Cốt Âm Lôi và Mậu Thổ Thần Lôi mà nàng luyện chế, nhưng cự chưởng ngũ sắc dù sao cũng là thần thông ngưng tụ, sau khi phá nát Đại Xoáy Nước Thuật, năng lượng tiêu hao cực lớn, bị nổ tung cũng không có gì lạ.
Vô lý!
Manh Manh bên này nhẹ nhàng thoải mái, dường như còn có chút ủy khuất, nhưng Hư Vô Ngạo lại đau lòng muốn chết... Cự chưởng ngũ sắc
Một kích liền đến, tốc độ quá nhanh, dù hắn có thủ đoạn khác nhất thời cũng không kịp thi triển, đành phải thi triển Ngũ Lôi Toa vốn có công dụng khác, phá hủy cự chưởng.
Ngũ Lôi Toa này đối với hắn có công dụng lớn, tuy không phải là pháp bảo cấp cao, nhưng hắn đã hẹn với vài người bạn đi mạo hiểm khám phá một di tích, đây là thứ hắn khó khăn lắm mới cầu được từ trưởng lão trong môn, cầu nữa e rằng sẽ không được ban cho.
Lúc này, Manh Manh cũng đã nhận ra phẩm chất của pháp bảo còn sót lại, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Một chút ngụy lôi nhỏ bé, tưởng rằng có thể ngăn cản công kích của ta sao? Xem ngươi còn có thể có mấy viên!”
Trong khoảnh khắc, chân nguyên của nàng cuồn cuộn tràn vào phi kiếm... Trong không trung, chu hồng khẽ rung động, quang hoa bùng nổ, vô lượng kiếm quang như dải lụa rủ xuống trời, trút xuống Hư Vô Ngạo.
Chương 546: Thắng.
Vạn phần xin lỗi! Kế hoạch không bằng biến hóa nhanh, vừa viết xong, ngày 22 chuẩn bị bùng nổ một chút, có phiếu thúc giục thì ngày đó đến, hai ngày này... khụ!
“Lãnh Hồn, vị Vân Thường Tiên Tử này quả thực không đơn giản, Hư Vô Ngạo cũng là cường giả xuất sắc trong thế hệ trẻ của Cực Âm Tông, không ngờ lại bị nàng bức đến mức chật vật như vậy!” Vũ Ngọc Thần nói.
“Ha ha, quả thực không đơn giản.”
Ánh mắt Lãnh Hồn lóe lên, nói: “Hà Tiên Tử với thân phận Nguyên Anh đỉnh phong mà có thể bức hòa một đại tu sĩ Hóa Thần kỳ, nếu Hư Vô Ngạo không có thủ đoạn khác, e rằng lần này sẽ phải kết thúc thảm hại.”
Về một số lai lịch của Manh Manh, Vũ Ngọc Thần không phải không biết, bởi vì khi Lãnh Hồn kể tình hình của Manh Manh cho Lãnh Bình Sơn vào ngày hôm đó, Lãnh Thiên Đô phu phụ đều có mặt, nên tin tức cũng nhanh chóng truyền về Vũ gia, lần này cũng chỉ coi như xác nhận lại.
Trong lúc hai người nói chuyện, kiếm quang chu hồng đã đánh trúng Hư Vô Ngạo. Mặc dù hắn kịp thời tế ra một kiện chiến giáp chặn lại phần lớn kiếm quang, nhưng thân thể hắn vẫn bị lực công kích chứa trong kiếm quang trực tiếp chém bay ra ngoài.
Chiến giáp của Hư Vô Ngạo cũng là một kiện đạo khí, tuy tránh được sát thương trực tiếp của kiếm quang, nhưng lực chấn động cực lớn vẫn xuyên qua chiến giáp gây ra một số tổn thương nhất định cho nội phủ, kinh mạch của hắn, trong miệng tanh tưởi, khóe môi rỉ ra một tia máu tươi.
Tình cảnh này rơi vào mắt Lãnh thị huynh đệ và Vũ Ngọc Thần thì cũng là bình thường, nhưng rơi vào mắt các tu chân giả khác thì lại là kinh ngạc... Là tu chân giả cùng thành, dù không phải kẻ địch trực tiếp, họ cũng sẽ có một đánh giá về đối thủ có thể gây uy hiếp cho mình. Hư Vô Ngạo là thiên tài tu luyện hiếm thấy của Cực Âm Tông, nên khi vừa tấn cấp Nguyên Anh kỳ, tông môn đã ban cho hai kiện đạo khí pháp bảo, và khi tiến vào Nguyên Anh hậu kỳ, dựa vào hai kiện pháp bảo này, trong số các tu chân giả cùng cấp dù không thắng, cũng tuyệt đối không bại. Vì vậy, trong cuộc tỷ thí lôi đài lần này, các tu chân giả kia càng nghiêng về phía Hư Vô Ngạo, nhưng không ngờ Manh Manh ra tay lại hung hãn như vậy, mà bây giờ lại còn giành trước một ván. Chỉ nhìn sắc mặt của Hư Vô Ngạo, gần như còn đỏ hơn cả máu tươi rỉ ra từ khóe môi.
“Cái gì?”
“Lại là Hư Vô Ngạo ăn một vố lớn trước!”
“Chiến giáp của Hư Vô Ngạo kia là hạ phẩm đạo khí, đạo kiếm quang chu hồng kia chẳng lẽ là trung, thượng phẩm đạo khí?”
“Dù là thượng phẩm đạo khí, có thể hoàn toàn thúc giục uy năng phi kiếm, tu vi của nàng cũng tuyệt đối không dưới Hư Vô Ngạo, nhưng tuổi của nàng tuyệt đối còn nhỏ hơn Hư Vô Ngạo!”
“Yêu nghiệt a!”
Tất cả tu chân giả đang theo dõi trận chiến lôi đài này đều phát ra tiếng kinh ngạc, đa số bọn họ đều quen biết cường giả trẻ tuổi của Cực Âm Tông kia, lúc này trên mặt đều lộ ra vẻ ngỡ ngàng.
“Đây không chỉ là uy năng của phi kiếm,”
Vũ Ngọc Thần sắc mặt ngưng trọng nói: “Hà Tiên Tử trước tiên dùng phi kiếm ứng địch, thể hiện khả năng ngang sức với Hư đạo hữu, rồi lại thi triển thần thông cấp thấp để kiêu ngạo lòng hắn, sau đó lại dùng đại thần thông chấn động chân nguyên của Hư đạo hữu, thừa cơ chân nguyên bất ổn, ngự kiếm quang phá hủy sự sắc bén của hắn, chậc chậc, vận dụng binh pháp vào tranh đấu, thật là lợi hại!”
Cho đến bây giờ, hắn mới thực sự thừa nhận Manh Manh có thực lực Nguyên Anh đỉnh phong. Tuy nhiên, không phải ai cũng nghĩ như vậy, nhiều tu chân giả lúc này tuy thừa nhận Manh Manh cường hãn hơn họ tưởng tượng trước đây, nhưng không cho rằng thực lực mạnh hơn Hư Vô Ngạo bao nhiêu, chiến thắng nhỏ vừa rồi chẳng qua là bất ngờ mà thôi. Bây giờ Hư Vô Ngạo đã xuất ra cả đạo khí phòng ngự và tấn công, tiếp theo nhất định sẽ cẩn thận ứng phó, cơ hội để Manh Manh bất ngờ ra tay tự nhiên sẽ ít hơn nhiều... Tuy nhiên, điều này phải dựa trên cơ sở Manh Manh không có thủ đoạn khác.
“Hà Manh Manh!”
Hư Vô Ngạo quát lớn một tiếng, toàn thân chân nguyên cuồn cuộn, sát khí dâng trào... Theo hắn thấy, Manh Manh vừa rồi cố ý dụ hắn lơ là cảnh giác, sau đó bất ngờ tấn công, khiến hắn mất mặt trước công chúng, lúc này đã thực sự nổi giận.
Tuy nhiên, hắn đồng thời cũng nhận thức rõ một điều, thực lực của Manh Manh bản thân không hề yếu ớt như hắn tưởng tượng, ít nhất nàng có những điểm độc đáo trong việc ngự kiếm.
“Ngươi nghĩ rằng, dựa vào quỷ kế và một kiện thượng phẩm đạo khí là có thể chống lại ta sao? Tuy ngươi mạnh hơn ta tưởng tượng một chút, nhưng đánh bại ngươi không phải là chuyện khó khăn gì!” Trong mắt hắn lộ ra một tia tham lam.
“Hư đạo hữu, ta mạnh hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều, đánh bại ta càng là chuyện không thể!” Manh Manh khóe môi nở một nụ cười, nhìn Hư Vô Ngạo nói.
“Đại Hoang Long Xà!”
Hư Vô Ngạo tuy khẩu khí vẫn kiêu ngạo như cũ, nhưng giờ đã không còn dám coi thường Manh Manh, lập tức thi triển một loại thần thông cao cấp... Vô số linh lực trong nháy mắt hội tụ trong kết giới năng lượng, giữa không trung xuất hiện một con cự mãng màu xanh dài khoảng trăm mét, trên đầu mãng có hai chiếc sừng đối xứng, đồng thời, một luồng sức mạnh cực kỳ cường hãn từ trên không phun xuống, với thế như chẻ tre tấn công Manh Manh.
“Ừm?”
Ánh mắt Manh Manh ngưng lại, lập tức cảm nhận được sự cường hãn của đòn tấn công này, đặc biệt là loại công kích này còn mang theo khóa khí tức, khiến nàng không thể né tránh.
“Hà Manh Manh, thần thông pháp thuật của ta, tuyệt đối không phải là loại tu chân giả như ngươi có thể với tới! Oanh sát... Đại Hoang Long Xà!” Trong mắt Hư Vô Ngạo lóe lên một tia sắc lạnh, bóng dáng con long xà kia mang theo uy năng hủy thiên diệt địa lao xuống Manh Manh.
“Cổ Phật Niêm Hoa!”
Lúc này, Manh Manh cũng quát khẽ một tiếng, trong kết giới vang lên tiếng Phạm âm đại tác, dưới chân nàng xuất hiện một đài sen vàng kim, từng đạo kim quang như mưa tơ bắn đến trên đầu Manh Manh rồi cuộn ngược xuống, bảo vệ nàng ở trong đó, những tia sáng phun ra từ long xà đều tiêu tan. Đồng thời, Manh Manh giơ tay phải khẽ búng ra ngoài, một ngôi sao vàng bắn ra như điện, chìm vào trán long xà.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn chợt vang lên, trán long xà bắn ra vạn ngàn kim quang, trong chớp mắt thân thể khổng lồ đã nổ tung thành bão năng lượng... Bão năng lượng cường đại khuấy động khắp lôi đài tương đối chật hẹp, không ngừng va chạm vào hai người trên lôi đài, mà Manh Manh dưới sự bảo vệ của kim liên vẫn vững như Thái Sơn. Nhưng, tương đối mà nói, Hư Vô Ngạo hiển nhiên không có vận may này, bị năng lượng va chạm đến mức chấn động qua lại.
“Ơ? Đài sen vàng kia là một kiện pháp bảo hay một loại thần thông?” Các tu chân giả xung quanh đều nhao nhao hỏi thăm.
“Ngươi nghĩ rằng như vậy là xong sao?” Hư Vô Ngạo lúc này mặt mũi dữ tợn, giống như một ác ma bước ra từ địa ngục.
“Dù vậy, ngươi cũng đừng hòng chống cự!” Hư Vô Ngạo sắc mặt âm trầm, lại lần nữa thúc giục ‘Đại Hoang Long Xà’, giữa không trung ngưng tụ ra một hình thái long xà khổng lồ, gầm rống một tiếng lao về phía Manh Manh.
“Cổ Phật Niêm Hoa!”
Manh Manh cười nhạt, ngón tay khẽ búng, một điểm kim tinh bay vút ra, nhẹ nhàng chìm vào trán long xà... Tuy nhiên, điều khiến các tu sĩ trợn mắt há hốc mồm là, lần này long xà không hề sụp đổ nổ tung, mà lại kỳ lạ đứng yên bất động, thậm chí uy thế cũng không giảm, mà điểm kim tinh kia lại từ miệng mãng đi vào, từ đuôi mãng đi ra, kim quang càng thêm rực rỡ, uy năng dường như càng mạnh hơn.
Trong chớp mắt, Hư Vô Ngạo cũng nhận ra tình huống này, tâm thần đều chấn động một chút: “Không ổn, sao lại thế này? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi, đôi mắt cũng đột nhiên trợn tròn, hắn cảm nhận rõ ràng, ‘Đại Hoang Long Xà’ do mình điều khiển, đang bị điểm kim tinh kia xuyên thủng.
“Hư Vô Ngạo sắp thua rồi!” Vũ Ngọc Thần nói.
“Hy vọng hắn thua đừng quá khó coi.” Giọng Lãnh Hồn nghe thế nào cũng giống như đang hả hê.
Điểm kim tinh cuối cùng cũng tấn công đến trước người Hư Vô Ngạo, hắn vội vàng thúc giục chiến giáp chống đỡ, nhưng kiện hạ phẩm đạo khí này cũng không thể hoàn toàn ngăn cản, chỉ trong một phần mười hơi thở ngắn ngủi, kiện chiến giáp kia liền phát ra tiếng ‘rắc rắc’, trên bề mặt thậm chí xuất hiện từng vết nứt nhỏ.
“Không! Ta không thể thua!”
Hư Vô Ngạo hai mắt đỏ ngầu, như một kẻ cờ bạc thua hết tiền, trong miệng phát ra tiếng gào thét không cam lòng, máu tươi từ khóe môi chảy ra xối xả, thanh phi kiếm kia quang hoa thu lại, hiện ra nguyên hình nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Manh Manh vươn tay vẫy một cái, thu thanh phi kiếm kia vào tay nhìn một cái: “Một thanh kiếm không tệ, ta giữ lại chơi rồi.” Nói xong, nàng tiện tay xóa đi lạc ấn tinh thần trên đó.
Phụt!
Hư Vô Ngạo đột nhiên há miệng phun ra một ngụm máu tươi, ‘bịch’ một tiếng ngã xuống lôi đài.
Lúc này thắng bại đã phân, nhân viên trong võ trường đã giải trừ kết giới, vài người của Cực Âm Tông nhao nhao bay lên lôi đài.
“Ca ca—”
Hư Vô Sương nhào vào người Hư Vô Ngạo, nhét một viên linh đan vào miệng hắn, liên tục gọi.
“Hà đạo hữu, xin hãy trả lại phi kiếm của sư đệ ta!” Một tu chân giả của Cực Âm Tông tiến lên chặn Manh Manh.
“Ngươi nói là phi kiếm của Hư đạo hữu sao?” Manh Manh hỏi.
“Chính xác.”
“Vậy thì liên quan gì đến ngươi?”
Sắc mặt Manh Manh lạnh đi: “Ta và các ngươi không quen biết, càng không nói đến bạn bè gì. Các ngươi lãng phí thời gian và tinh lực của ta, chẳng lẽ không nên trả thù lao sao? Muốn phi kiếm thì hãy để Hư đạo hữu tự mình đến đòi ta, chỉ cần hắn chịu mở miệng, ta tuyệt đối vô điều kiện trả lại phi kiếm cho hắn!”
“Ngươi...” Tu chân giả kia đại nộ, vừa định nói, lại bị một giọng nói phía sau cắt ngang:
“Âm sư huynh, thanh phi kiếm đó tạm thời do Hà đạo hữu bảo quản, sẽ có một ngày ta tự mình lấy lại.” Hư Vô Ngạo dưới sự dìu đỡ của muội muội, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn Manh Manh tràn đầy oán độc.
Manh Manh khẽ cười nhạt, cái thời này sao kẻ hành hung lại còn ủy khuất hơn cả nạn nhân vậy, dù có than khổ thì cũng nên là mình mới phải chứ?
“Hư đạo hữu có thể nghĩ như vậy thì không còn gì tốt hơn, thanh phi kiếm này để ở chỗ ta ngươi cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không để người khác lấy đi nữa!” Manh Manh đáp lại một câu... Câu nói này ẩn chứa kim châm, suýt chút nữa lại khiến Hư Vô Ngạo thương càng thêm thương.
“Đi!”
Hư Vô Ngạo hung hăng liếc nhìn Manh Manh một cái, xoay người dẫn Hư Vô Sương và mấy đệ tử Cực Âm Tông khác nhanh chóng rời đi.
“Không hổ là tu chân giả Nguyên Anh kỳ, vết thương đều lành nhanh như vậy!” Manh Manh lẩm bẩm phía sau... Ừm, giọng nói này vừa vặn có thể truyền đến tai Hư Vô Ngạo.
Bước chân của Hư Vô Ngạo khẽ khựng lại, thân hình chao đảo một trận, hai má hắn khẽ phồng lên, dường như đang cố gắng kiềm chế thứ gì đó không cho thoát ra.
“Ha ha, Hà Tiên Tử, chúc mừng cô đại thắng.” Vũ Ngọc Thần và những người khác cũng tiến lên chúc mừng.
Chương 547: Loan Tước.
Rời khỏi võ trường, Manh Manh đã không còn hứng thú tham gia buổi tụ hội kia nữa. Tố Tâm Tiên Tử khuyên nàng, sau khi cáo biệt mọi người, nàng liền thẳng tiến đến Trân Bảo Các.
“Tiền bối, xin hỏi ngài cần dịch vụ gì?” Nhân viên phục vụ ở đại sảnh tầng ba không phải là người lần trước, nhưng đối đãi với tu chân giả Nguyên Anh kỳ vẫn lịch sự như cũ.
“Ta cần vài con linh cầm cấp cao, ở đây có không?” Manh Manh hỏi.
“Linh cầm thì có, nhưng không có cấp cao.” Nhân viên phục vụ lộ vẻ khó xử, “Không biết tiền bối muốn mua linh cầm dùng vào mục đích gì?”
“Kéo xe đi lại.” Manh Manh nói.
Nhân viên phục vụ lắc đầu: “Linh cầm hiện có của cửa hàng đa số là linh cầm cấp thấp, thể hình nhỏ, không thích hợp để đi lại. Nếu tiền bối có nhu cầu này, có thể phát hành nhiệm vụ treo thưởng.”
Treo thưởng?
Manh Manh đảo mắt một cái, nhiệm vụ treo thưởng lần trước đến giờ vẫn chưa có tin tức, quỷ mới thèm nộp đơn nhiệm vụ vào đó nữa.
Từ Trân Bảo Các trở về, Manh Manh liền trên dưới đánh giá Tiểu Chu Tước, càng nhìn càng hài lòng.
Trong lòng Tiểu Chu Tước chợt lạnh toát, truyền đến một ý niệm: “Ngươi muốn làm gì?”
Trên mặt Manh Manh lộ ra nụ cười của sói xám dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ, lấy ra ngọc liễn: “Tặng ngươi một món đồ chơi thế nào?”
Ánh mắt Tiểu Chu Tước đảo một vòng trên ngọc liễn, kiên quyết lắc đầu: “Ngươi đừng hòng!”
Mặt Manh Manh lập tức trở nên u oán: “Tước Tước, chỉ tạm thời thay thế một chút thôi, đợi ta tìm được người thay thế ta sẽ đổi ngươi xuống.”
“...”
Tiểu Chu Tước trầm ngâm một lát, kiên quyết lắc đầu: “Không được! Nhưng, ta có thể giúp ngươi tìm hai con, không tin xung quanh đây không có phi cầm cấp cao, dù sao ngươi cũng không mong chúng có thể bay nhanh như chớp.”
Nói xong, thân hình nó lóe lên, hóa thành một đạo hồng quang xuyên qua cửa sổ... Cấm chế trong sân đối với nó căn bản không đáng là gì, hơn nữa để nó có khả năng tự bảo vệ mình.
Đề xuất Ngọt Sủng: Xin Đừng Trêu Chọc Người Đẹp NPC
[Luyện Khí]
Chương 179 có tiếng trung, anh có phải chưa dịch xong không
[Kim Đan]
Trả lờiok
[Luyện Khí]
Chương 85 dịch hơi khó hiểu, như ghép tiếng anh và dịch hiện đại vào, khá rối. Tên "Tống Lỗ" hay bị sai thành "Song Lỗ" cũng có "Tống Lỗi"
[Kim Đan]
Trả lờiok đã fix. Không tìm thấy Tống Lỗi.
[Luyện Khí]
Có khá nhiều tên bị sai như "tiểu Quyên" bị nhầm thành "Xú nhi",... Còn có tên lúc thì "La Ngọc Ỷ", lúc là "La Ngọc Khởi" không chắc tên nào dúng, còn lại mình không nhớ Chương 64 đoạn cuối bị lập nội dung
[Luyện Khí]
Trả lờiĐầu chương 65 cũng bị lập lại nội dung
[Kim Đan]
Trả lờikhông tìm thấy Xú nhi
[Luyện Khí]
Cuối cùng cũng có rồi, dù tên nhân vật có chút lộn xộn nhưng rất hay dễ hiểu. Đang đọc đến chương 15 mà không thấy nội dung, xem thử lại các chương cũ cũng vậy, các truyện khác cũng vậy không biết có phải trang wed bị lỗi không.
[Kim Đan]
Trả lờilỗi đó, mình vừa fix rồi. Về phần lỗi tên nếu bạn rảnh có thể báo những tên bị sai và tên đúng. Mình dùng tool ép tên hàng loạt lại.